Chương 2: Trở về
Phong Nhã
24/06/2020
Nhờ ánh trăng sáng chiếu rọi, chỉ chốc lát Lăng Vũ đã đi tới đường lớn, nhưng không biết bản thân mình lúc này đang ở nơi nào.
Mười mấy năm, cái gì cũng trở nên xa lạ. Tuy rằng mấy năm nay Lăng Vũ cũng đi nhiều nơi trong nước, thậm chí ra nước ngoài, chạy tới chạy lui, nhưng đó đều là đi chấp hành nhiệm vụ, căn bản không có thời gian để ý biến hóa xung quanh.
Mà mỗi lần một nhiệm vụ kết thúc, nhất định phải lập tức đến địa điểm liên hệ với người trung gian, sau đó bị hộ tống trở về tổ chức. Nếu không phục tùng mệnh lệnh, làm việc không liên quan đến nhiệm vụ, đừng nghĩ sẽ giấu giếm qua mặt được. Bởi vì tổ chức sát thủ khổng lồ kia có hệ thống theo dõi rất tinh vi, không cách nào thoát khỏi.
Cho nên nói muốn lợi dụng thời gian sau khi nhiệm vụ kết thúc làm chút chuyện khác là hoàn toàn không có khả năng.
Khi không có nhiệm vụ, phải tiếp thu huấn luyện, tập huấn đặc biệt, chờ đợi. Đối với bên ngoài chỉ cần hiểu biết thông tin cần thiết về đối tượng liên quan nhiệm vụ, những tin tức thông thường khác trên báo đài phương tiện giải trí không cho tiếp xúc.
Hiện tại không khó tưởng tượng nếu Lăng Vũ đi vào nội thành, thì cũng chưa chắc có thể tìm được đường về nhà cũ của mình.
Lăng Vũ không biết ba mẹ ở nhà hiện tại thế nào. Đứa con trai bất hiếu mất tích nhiều năm, biệt vô âm tín. Ba mẹ năm đó hẳn là đã rất đau lòng vì đứa con vô cớ mất tích. Hiện tại hẳn là hai người cũng không còn hi vọng gì rồi. Đã hơn mười năm không có xuất hiện, nếu dựa theo trình tự pháp luật mà nói, Lăng Vũ đã bị xem như đã chết.
Lúc trước khi mất tích trừ một người, những người khác không ai biết. Ba mẹ dù có đi báo cảnh sát cũng không có khả năng tìm được bất cứ manh mối gì. Nghĩ đến biểu tình đau xót của ba mẹ, trong lòng Lăng Vũ đau đớn vô cùng. Có lẽ về sau phải tìm cách bù lại những thiếu sót trong mấy năm qua.
Lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ những chuyện quá khứ nữa, hiện tại Lăng Vũ muốn nhanh chóng tìm được đường về nhà, sau đó hiếu kính với ba mẹ.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, Lăng Vũ mơ hồ thấy cách đó không xa có biển báo hướng dẫn giao thông. Đang lúc đi đến gần xem cho rõ thì bỗng nhiên nghe được âm thanh của một chiếc ô tô từ xa tới gần.
Lăng Vũ liếc mắt nhìn chiếc xe kia. Đó là một chiếc xe thể thao đời mới nhất. Tuy rằng ở trong tổ chức không cho phép các thành viên xem tin tức thông thường, nhưng những thứ có nằm trong tư liệu sát thủ phải tận lực nắm giữ để tiếp cận con mồi. Trong chương trình huấn luyện của sát thủ cũng có kiến thức này.
Cho nên thấy chiếc xe kia, Lăng Vũ liền nhận ra. Hơn nữa loại xe này rất được giới trẻ thích đua xe phát cuồng. Đương nhiên cũng chỉ có những người nhiều tiền mới có thể mua được.
Bất quá Lăng Vũ cũng không có tính xin đi nhờ xe, cho nên cũng không có chú ý nhiều đến người ở trong xe. Vì thế cho nên Lăng Vũ đã bỏ qua biểu tình của người đó. Hắn nhìn thấy dung mạo Lăng Vũ liền lộ ra biểu tình kinh diễm.
Đêm nay tâm tình Lam Phi siêu cấp khó chịu, bị người ông mà hắn luôn kính trọng chửi bới một trận, trong lòng nghẹn khuất, chỉ có thể phát tiết lên chiếc xe thân yêu.
Dọc theo đường đi Lam Phi đều chạy với tốc độ rất cao. Hắn cũng không lo lắng trên đường có người. Bởi vì hắn chọn đoạn xa lộ tương đối hoang vắng ở một vùng ngoại ô hẻo lánh.
Nhưng mà đang lúc điên tới cực điểm, Lam Phi đột nhiên phát hiện ven đường phía trước đứng một người.
Ánh trăng chiếu rọi xuống phác hoạ ra một dung mạo tuyệt mỹ làm người ta hít thở không thông. Như là một thiên sứ từ trên trời rơi xuống thế gian. Người kia mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, một chiếc quần tây bình thường, dáng người mảnh khảnh khiến người ta mơ màng.
Lúc phát hiện có người tốc độ xe dần chậm lại. Khi ý thức được mình bị người kia hút hồn thì đã chạy vượt qua người nọ rồi. Chiếc xe tự động giảm tốc độ mà hắn cũng chưa phát hiện.
Nghĩ đến nơi này hẻo lánh như vậy thế nhưng xuất hiện một người đẹp đến thế, máu trong thân thể Lam Phi bắt đầu sôi sục. Thân thể dị thường hưng phấn, trên mặt cũng chậm rãi hiện lên nụ cười tà mị.
Chậm rãi đem xe đảo lại bên cạnh người kia, rồi sau đó lộ ra bộ mặt mà hắn tự nhận là rất có lực sát thương người. Lam Phi tươi cười với thiên sứ trước mặt.
"Hi! Người đẹp, đang đợi ai sao? Hay là muốn đi nhờ xe."
Bên tai vang lên một giọng điệu tràn đầy hài hước, Lăng Vũ biết đối phương khẳng định chính là người lái chiếc xe thể thao vừa rồi. Phỏng chừng cũng là cái loại công tử ăn không ngồi rồi, lấy tiền trong nhà tiêu xài, ăn chơi trác táng.
Từ khi trải qua sự kiện kia, Lăng Vũ chán ghét nhất chính là loại người này, cho nên cũng không có đi để ý tới chủ nhân giọng nói kia. Lăng Vũ lập tức vòng qua thân xe đi xem biển báo chỉ đường vừa mới phát hiện kia.
Lam Phi phát hiện người đẹp thế nhưng không có bị nụ cười mị lực mười phần của mình hấp dẫn, có thể nói nhìn cũng không có nhìn. Ngực Lam Phi thoáng chốc nổi lên một trận lửa giận.
Hắn là cậu chủ nhà họ Lam. Bất cứ lúc nào, cũng có rất nhiều người tranh giành leo lên giường của hắn mà không cần dùng thủ đoạn gì. Bởi vì ai mà không bị diện mạo xuất chúng cùng nụ cười mị lực mười phần này thuần phục. Nhưng người trước mắt thế nhưng không có dao động, trực tiếp bỏ qua. Cái này làm cho Lam Phi chưa từng bị người cự tuyệt cùng bỏ qua, rất là phẫn nộ. Nội tâm xấu xa muốn ngược người bắt đầu chậm rãi mở rộng, đồng thời khơi dậy ham muốn chinh phục mãnh liệt của người đàn ông.
Mở cửa xe, Lam Phi ưu nhã từ bên trong xe bước xuống. Tác phong của Lam Phi là dù có tức giận, nhưng vẫn sẽ bảo trì phong thái lịch lãm, để sau đó nhìn những con chó mang hình người dám khiêu khích hắn, quỳ xuống trước mặt hắn xin tha thứ.
Chậm rãi dạo bước đến bên cạnh người kia, đôi tay thon dài của Lam Phi từ dưới nách người kia vói qua, sau đó đem đối phương quay lại đối mặt với chính mình.
Đột nhiên bị một lực mạnh mẽ quay tròn, làm Lăng Vũ thấy hoa mắt, khi hoàn hồn cũng đã ở trong lòng ngực người khác rồi. Ngẩng đầu, Lăng Vũ đối diện với một đôi mắt mà chủ nhân của nó cho là hài hước, ngoài miệng hắn còn treo nụ cười nhàn nhạt trào phúng.
Lăng Vũ suy nghĩ.
Ta có nên dùng vũ lực áp chế cái người không có lễ phép này hay không? Nhưng nghĩ đến vừa rồi, trước khi đi ra, ta đã phát thề vĩnh viễn không dùng những kỹ xảo giết người nữa. Nhưng hiện tại xem như phòng thân đi. Với lại bây giờ là buổi tối, sau khi bình minh thì ai đi đường nấy, về sau cũng sẽ không gặp lại nhau. Như vậy dù người này biết ta có tuyệt kỹ cũng không biết ta là ai đâu!
Lam Phi nhìn thấy người trước mắt nhíu mày suy tư, lửa giận đã bùng lên trong lòng ngực.
Lúc này thế nhưng còn đang suy nghĩ chuyện khác. Chẳng lẽ mị lực của ta còn không đủ để lọt vào tầm mắt của người này sao? Hừ! Xem ra không cho chút trừng phạt, người trước mắt sẽ không ý thức được tình cảnh hiện tại!
Vì thế Lam Phi chậm rãi cúi đầu. Hắn muốn cắn lấy cái miệng nhỏ xinh xắn kia, để cho người trước mắt một chút trừng phạt.
Ai bảo cứ luôn làm lơ ta!
Nhưng mà...
"Chao ôi! Ngươi..... Con mẹ nó đúng là người sao?! Xem ngươi vóc dáng nhỏ nhắn mà có sức lực lớn như vậy ư. Ta hình như đã quá xem thường ngươi rồi! Ui... Thật là... con mẹ nó đau quá! Không nghĩ tới ngươi còn có một thân kỹ năng phòng vệ, nhìn dáng vẻ thì không biết là người lợi hại, cao thủ Tae Kwon Do cửu đẳng cũng có thể không phải đối thủ của ngươi a...!"
Lam Phi hoàn toàn bị chọc giận, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, tôn nghiêm của người đàn ông bị đả kích mãnh liệt. Hắn quyết tâm nhất định phải bắt con mèo hoang trước mặt này là tù binh.
Mười mấy năm, cái gì cũng trở nên xa lạ. Tuy rằng mấy năm nay Lăng Vũ cũng đi nhiều nơi trong nước, thậm chí ra nước ngoài, chạy tới chạy lui, nhưng đó đều là đi chấp hành nhiệm vụ, căn bản không có thời gian để ý biến hóa xung quanh.
Mà mỗi lần một nhiệm vụ kết thúc, nhất định phải lập tức đến địa điểm liên hệ với người trung gian, sau đó bị hộ tống trở về tổ chức. Nếu không phục tùng mệnh lệnh, làm việc không liên quan đến nhiệm vụ, đừng nghĩ sẽ giấu giếm qua mặt được. Bởi vì tổ chức sát thủ khổng lồ kia có hệ thống theo dõi rất tinh vi, không cách nào thoát khỏi.
Cho nên nói muốn lợi dụng thời gian sau khi nhiệm vụ kết thúc làm chút chuyện khác là hoàn toàn không có khả năng.
Khi không có nhiệm vụ, phải tiếp thu huấn luyện, tập huấn đặc biệt, chờ đợi. Đối với bên ngoài chỉ cần hiểu biết thông tin cần thiết về đối tượng liên quan nhiệm vụ, những tin tức thông thường khác trên báo đài phương tiện giải trí không cho tiếp xúc.
Hiện tại không khó tưởng tượng nếu Lăng Vũ đi vào nội thành, thì cũng chưa chắc có thể tìm được đường về nhà cũ của mình.
Lăng Vũ không biết ba mẹ ở nhà hiện tại thế nào. Đứa con trai bất hiếu mất tích nhiều năm, biệt vô âm tín. Ba mẹ năm đó hẳn là đã rất đau lòng vì đứa con vô cớ mất tích. Hiện tại hẳn là hai người cũng không còn hi vọng gì rồi. Đã hơn mười năm không có xuất hiện, nếu dựa theo trình tự pháp luật mà nói, Lăng Vũ đã bị xem như đã chết.
Lúc trước khi mất tích trừ một người, những người khác không ai biết. Ba mẹ dù có đi báo cảnh sát cũng không có khả năng tìm được bất cứ manh mối gì. Nghĩ đến biểu tình đau xót của ba mẹ, trong lòng Lăng Vũ đau đớn vô cùng. Có lẽ về sau phải tìm cách bù lại những thiếu sót trong mấy năm qua.
Lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ những chuyện quá khứ nữa, hiện tại Lăng Vũ muốn nhanh chóng tìm được đường về nhà, sau đó hiếu kính với ba mẹ.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, Lăng Vũ mơ hồ thấy cách đó không xa có biển báo hướng dẫn giao thông. Đang lúc đi đến gần xem cho rõ thì bỗng nhiên nghe được âm thanh của một chiếc ô tô từ xa tới gần.
Lăng Vũ liếc mắt nhìn chiếc xe kia. Đó là một chiếc xe thể thao đời mới nhất. Tuy rằng ở trong tổ chức không cho phép các thành viên xem tin tức thông thường, nhưng những thứ có nằm trong tư liệu sát thủ phải tận lực nắm giữ để tiếp cận con mồi. Trong chương trình huấn luyện của sát thủ cũng có kiến thức này.
Cho nên thấy chiếc xe kia, Lăng Vũ liền nhận ra. Hơn nữa loại xe này rất được giới trẻ thích đua xe phát cuồng. Đương nhiên cũng chỉ có những người nhiều tiền mới có thể mua được.
Bất quá Lăng Vũ cũng không có tính xin đi nhờ xe, cho nên cũng không có chú ý nhiều đến người ở trong xe. Vì thế cho nên Lăng Vũ đã bỏ qua biểu tình của người đó. Hắn nhìn thấy dung mạo Lăng Vũ liền lộ ra biểu tình kinh diễm.
Đêm nay tâm tình Lam Phi siêu cấp khó chịu, bị người ông mà hắn luôn kính trọng chửi bới một trận, trong lòng nghẹn khuất, chỉ có thể phát tiết lên chiếc xe thân yêu.
Dọc theo đường đi Lam Phi đều chạy với tốc độ rất cao. Hắn cũng không lo lắng trên đường có người. Bởi vì hắn chọn đoạn xa lộ tương đối hoang vắng ở một vùng ngoại ô hẻo lánh.
Nhưng mà đang lúc điên tới cực điểm, Lam Phi đột nhiên phát hiện ven đường phía trước đứng một người.
Ánh trăng chiếu rọi xuống phác hoạ ra một dung mạo tuyệt mỹ làm người ta hít thở không thông. Như là một thiên sứ từ trên trời rơi xuống thế gian. Người kia mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, một chiếc quần tây bình thường, dáng người mảnh khảnh khiến người ta mơ màng.
Lúc phát hiện có người tốc độ xe dần chậm lại. Khi ý thức được mình bị người kia hút hồn thì đã chạy vượt qua người nọ rồi. Chiếc xe tự động giảm tốc độ mà hắn cũng chưa phát hiện.
Nghĩ đến nơi này hẻo lánh như vậy thế nhưng xuất hiện một người đẹp đến thế, máu trong thân thể Lam Phi bắt đầu sôi sục. Thân thể dị thường hưng phấn, trên mặt cũng chậm rãi hiện lên nụ cười tà mị.
Chậm rãi đem xe đảo lại bên cạnh người kia, rồi sau đó lộ ra bộ mặt mà hắn tự nhận là rất có lực sát thương người. Lam Phi tươi cười với thiên sứ trước mặt.
"Hi! Người đẹp, đang đợi ai sao? Hay là muốn đi nhờ xe."
Bên tai vang lên một giọng điệu tràn đầy hài hước, Lăng Vũ biết đối phương khẳng định chính là người lái chiếc xe thể thao vừa rồi. Phỏng chừng cũng là cái loại công tử ăn không ngồi rồi, lấy tiền trong nhà tiêu xài, ăn chơi trác táng.
Từ khi trải qua sự kiện kia, Lăng Vũ chán ghét nhất chính là loại người này, cho nên cũng không có đi để ý tới chủ nhân giọng nói kia. Lăng Vũ lập tức vòng qua thân xe đi xem biển báo chỉ đường vừa mới phát hiện kia.
Lam Phi phát hiện người đẹp thế nhưng không có bị nụ cười mị lực mười phần của mình hấp dẫn, có thể nói nhìn cũng không có nhìn. Ngực Lam Phi thoáng chốc nổi lên một trận lửa giận.
Hắn là cậu chủ nhà họ Lam. Bất cứ lúc nào, cũng có rất nhiều người tranh giành leo lên giường của hắn mà không cần dùng thủ đoạn gì. Bởi vì ai mà không bị diện mạo xuất chúng cùng nụ cười mị lực mười phần này thuần phục. Nhưng người trước mắt thế nhưng không có dao động, trực tiếp bỏ qua. Cái này làm cho Lam Phi chưa từng bị người cự tuyệt cùng bỏ qua, rất là phẫn nộ. Nội tâm xấu xa muốn ngược người bắt đầu chậm rãi mở rộng, đồng thời khơi dậy ham muốn chinh phục mãnh liệt của người đàn ông.
Mở cửa xe, Lam Phi ưu nhã từ bên trong xe bước xuống. Tác phong của Lam Phi là dù có tức giận, nhưng vẫn sẽ bảo trì phong thái lịch lãm, để sau đó nhìn những con chó mang hình người dám khiêu khích hắn, quỳ xuống trước mặt hắn xin tha thứ.
Chậm rãi dạo bước đến bên cạnh người kia, đôi tay thon dài của Lam Phi từ dưới nách người kia vói qua, sau đó đem đối phương quay lại đối mặt với chính mình.
Đột nhiên bị một lực mạnh mẽ quay tròn, làm Lăng Vũ thấy hoa mắt, khi hoàn hồn cũng đã ở trong lòng ngực người khác rồi. Ngẩng đầu, Lăng Vũ đối diện với một đôi mắt mà chủ nhân của nó cho là hài hước, ngoài miệng hắn còn treo nụ cười nhàn nhạt trào phúng.
Lăng Vũ suy nghĩ.
Ta có nên dùng vũ lực áp chế cái người không có lễ phép này hay không? Nhưng nghĩ đến vừa rồi, trước khi đi ra, ta đã phát thề vĩnh viễn không dùng những kỹ xảo giết người nữa. Nhưng hiện tại xem như phòng thân đi. Với lại bây giờ là buổi tối, sau khi bình minh thì ai đi đường nấy, về sau cũng sẽ không gặp lại nhau. Như vậy dù người này biết ta có tuyệt kỹ cũng không biết ta là ai đâu!
Lam Phi nhìn thấy người trước mắt nhíu mày suy tư, lửa giận đã bùng lên trong lòng ngực.
Lúc này thế nhưng còn đang suy nghĩ chuyện khác. Chẳng lẽ mị lực của ta còn không đủ để lọt vào tầm mắt của người này sao? Hừ! Xem ra không cho chút trừng phạt, người trước mắt sẽ không ý thức được tình cảnh hiện tại!
Vì thế Lam Phi chậm rãi cúi đầu. Hắn muốn cắn lấy cái miệng nhỏ xinh xắn kia, để cho người trước mắt một chút trừng phạt.
Ai bảo cứ luôn làm lơ ta!
Nhưng mà...
"Chao ôi! Ngươi..... Con mẹ nó đúng là người sao?! Xem ngươi vóc dáng nhỏ nhắn mà có sức lực lớn như vậy ư. Ta hình như đã quá xem thường ngươi rồi! Ui... Thật là... con mẹ nó đau quá! Không nghĩ tới ngươi còn có một thân kỹ năng phòng vệ, nhìn dáng vẻ thì không biết là người lợi hại, cao thủ Tae Kwon Do cửu đẳng cũng có thể không phải đối thủ của ngươi a...!"
Lam Phi hoàn toàn bị chọc giận, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, tôn nghiêm của người đàn ông bị đả kích mãnh liệt. Hắn quyết tâm nhất định phải bắt con mèo hoang trước mặt này là tù binh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.