Chương 12: Thanh niên trai tráng
Zero Lân
26/06/2014
Edit: Tieukimthu
Trước bữa tối Chu Mông Mông nhận được điện thoại của Tề Xuyên, về chuyện căn tin anh chỉ nói lại ngắn gọn vài câu sau đó bảo buổi tối anh phải cùng ba tham dự một buổi hoạt động thương mại, cho nên phái riêng một vị đại sứ tới đưa cơm cho cô.
Chu Mông Mông đương nhiên đoán được vị đại sứ kia là ai, nhưng mà trước kia người này hay khoác lác về người nào đó, thật sự không đáng để gọi đại sứ.
Rất nhanh chiếc xe màu vàng đã tới, một bộ kính râm siêu lớn, một thân hàng hiệu áo jacket da, mái tóc ngắn màu hạt dẻ lõa xõa tung bay trong gió, nhìn từ phía xa chẳng khác nào mấy tên đại gia đứng trước cổng trường đại học khoe khoang tán gái.
Chu Mông Mông vừa thấy anh ta liền hối hận 200%, cũng chẳng muốn đi qua chào hỏi một tiếng, con trai gì mà sặc sỡ lòe loẹt kinh khủng. Cô đang định âm thầm lui về ký túc xá bỗng di động trong túi quần đột nhiên vang lên, rung bất ngờ khiến cô giật thót, ngẩng đầu nhìn tiểu đại gia đang dựa vào chiếc xe thể thao trước cổng trường, điện thoại trong tay phát sáng chiếu rõ khuôn mặt tuấn tú, có lẽ là đang gọi điện thoại cho ai đó.
Cô lấy di động ra, trên màn hình hiện tên một người, khóe miệng giật giật, đang muốn từ chối ai ngờ người nào đó tai thính quá, đảo mắt liền tìm thấy cô bên trong đám người, giơ tay vẫy vẫy gọi to: “Nhị sư muội! Nhị sư muội! Bên này! Bên này!”
Chu Mông Mông thầm nghĩ tôi thèm quản anh bên này bên kia, khiêm tốn một xí cho bà đây nhờ! Vội vàng tắt máy, đi tới.
Vừa bước tới trước mặt anh cô cũng chẳng khách khí hét lên: “Tề tiểu bảo, giọng anh quá lớn!” Đây là tên trong game hai người vẫn hay gọi nhau.
Đại gia thoáng giật mình, cũng không thèm tháo kính râm xuống cong khóe miệng một tay ôm cô vào lòng, cúi đầu tiện tay vò vò tóc cô, còn phụng phịu ủy khuất nói: “Anh hôn nhị sư muội cái nào, anh cả khi nào cũng giấu em thôi! Anh nhớ em đến nỗi đêm đêm khó ngủ, cuộc sống hàng ngày giống như rơi vào hố sâu không đáy, không biết đâu là niềm vui đâu là nỗi buồn, không biết đâu là trời cao đâu là đất dày ah~!”
Chu Mông Mông khinh bỉ nhìn ai đó bằng nửa con mắt, trong mắt cô người này luôn luôn tuôn ra mấy câu buồn nôn kinh thiên động địa kiểu này, lúc vào tai cô dĩ nhiên toàn là một chuỗi vô nghĩa. Nếu lời này do người khác nói cô phỏng chừng đã sớm đánh một phát cho người đó tỉnh lại. Nhưng người này và cô quá thân, thân đến mức hận gặp nhau quá muộn, vừa gặp nhau cũng không thèm để ý đến nam nữ khác biệt, thậm chí có thể ngồi cùng một chỗ nói xấu Tề Xuyên không chán.
Dù thế nào vị đại gia này có chút tương tự giống với thanh niên thời đại Tề Xuyên, tựa như đều có đôi mắt đen thâm trầm hay khuôn mặt hoàn mỹ mang theo chút hơi thở quý tộc giàu có. Về phần chiều cao có lẽ không cần phải nói, cả nhà toàn là hạc giữa bầy gà. Nhưng mà người này là minh tao, còn người nào đó lại là buồn tao, mà khéo là người này còn trùng tên cô.
*Minh tao: vui vẻ cởi mở
*Buồn tao: lạnh lùng thâm trầm
(Chả biết dịch thế đúng không nữa *^^*)
Chờ anh ta lải nhải xong Chu Mông Mông mới từ lòng anh chui ra, tức giận nói: “Cơm lấy rồi, anh có thể về!”
“Anh vượt bao gian khổ vội tới đưa cơm cho em, sao em lại có thái độ này đối với sư huynh?” Tề Mông nhìn cánh tay trống không, tháo kính râm xuống vẻ mặt ủy khuất như nàng dâu nhỏ tội nghiệp.
Chu Mông Mông nhìn trời: “Tề tiểu bảo đi thong thả, Tề tiểu bảo đi không tiễn!”
Tề Mông thấy cô giả lơ, từ trong xe lấy một bình giữ nhiệt màu hồng nhét vào tay cô.
“Này, anh cả tự mình nấu cháo dinh dưỡng cho em đó. Đúng rồi ngày mai nhớ gọi điện thoại cho anh ấy, sáng mai chín giờ cùng anh ấy đi kiểm tra lại.” Nói xong lời này Tề Mông xoay người chui vào trong xe.
Chu Mông Mông cúi đầu nhìn đại gia đeo kính râm hỏi: “Tề tiểu bảo, anh giận?”
“Anh không giống em bụng dạ hẹp hòi như vậy.” Tề Mông đặt tay phải lên vô lăng, che miệng cười ám muội: “Vài ngày nữa nhà anh sẽ quay về nước Mỹ, em thân là con dâu có phải nên gặp cha mẹ chồng một chút hay không, nếu không mẹ anh ở nhà cứ càm ràm suốt.”
Chu Mông Mông nghe xong mới phản ứng lại, không khỏi ngạc nhiên: “Chú dì đều biết hết rồi?”
“Anh cả tuy rằng bình thường lạnh như băng nhưng đối chuyện của em luôn để bụng, huống chi ba mẹ anh rất tiến bộ, đâu giống như đám đàn ông phong kiến nhà em.” Nói tới đây Tề Mông bĩu môi có chút mất hứng: “Em dự định khi nào mới đưa anh cả anh tới ra mắt người nhà em?”
Sau khi về nước Chu Mông Mông luôn nghĩ đến vấn đề này nhưng nay đột nhiên bị hỏi bất ngờ khiến cô thoáng ngẩn người.
Tề Mông thấy vẻ mặt này của cô trong lòng đoán cô vẫn còn rối rắm, khẽ thở dài nói: “Anh còn có hẹn với bạn, tự em suy nghĩ tìm cách nào đi.” Nói xong anh ta đóng cửa xe. Chu Mông Mông định vẫy tay chào tạm biệt bỗng kính xe lại tụt xuống.
“Còn có anh cả bảo anh nhắc nhở em, chơi game ít thôi, bức xạ máy tính đối với thai nhi không tốt.” Nói xong anh ấn kính xe lên, đẹp trai tiêu sái hất bụi mà đi.
Nhìn chiếc xe vàng khoe khoang chạy dọc khắp phố, hai hàng lông mày của Chu Mông Mông nhíu chặt, nghĩ rằng nếu mọi chuyện có thể giải tốt như vậy thì cô cũng không buồn rầu như giờ.
Trong lúc cô đứng trước cổng trường ngẩn người thì có mấy nữ sinh đi tới cạnh cô hỏi: “Xin hỏi vừa rồi người kia là bạn trai cậu sao?”
Chu Mông Mông bị các cô hỏi như vậy thì giật mình, vội vàng xua tay nói: “Không phải đâu….”
Ngay đêm đó một bài post nổi bật trên diễn đàn trường có tên “Trường chúng ta trở thành nơi bao dưỡng tiểu tam”, mới đăng mà đã có mấy chục nghìn lượt xem, nhất thời gây chấn động không nhỏ trong trường.
Ngày hôm sau bạn cùng lớp của Mạnh Hiểu Diêu thông báo rằng cô đứng đầu trong danh sách trên diễn đàn, mà người thứ hai hiển nhiên không ai khác là chị em tốt của cô Chu Mông Mông.
Vốn dĩ bài này không ghi rõ họ tên mà chỉ dùng bí danh nhưng lại ám chỉ rất rõ ràng, đã vậy phía dưới còn đăng mấy ảnh tuy đã che mặt đương sự nhưng chỉ cần là người quen với đương sự thì chỉ cần liếc cũng có thể nhận ra.
Nội dung được viết như vầy: Căn cứ vào quy định nhà trường “Nghiêm túc kỷ luật, gương mẫu, cẩn thận tỉ mỉ, cố gắng phấn đấu, giảng dạy nghiêm chỉnh” đã trở thành một khẩu hiệu của trường ta, nhưng gần đây lại có người lại dám vi phạm quy định nhà trường ngang nhiên ở bên ngoài trường hẹn hò với đại gia có vợ, quan hệ ám muội, thậm chí người ta còn đưa xe tới đón, công khai tình cảm ở trước cổng trường cũng không thèm để ý đến sự có mặt của mọi người xung quanh, hành vi này quả là trái với luân thường đạo đức.
Nói xong những lời đó người viết còn đăng vài cái ảnh chứng minh, tiếp theo nói đến chàng trai đào hoa một chân đạp hai thuyền, sư huynh họ Phùng thông đồng với nữ sinh trong trường, yêu ghét hận thù thế nào lại ấu đả đánh bạn gái đến mức phải nhập viện.
Rồi ám chỉ vật họp thep loài, người sao thì kết bạn vậy, sau đó lần lượt đăng ảnh ẩu đã ở căn tin lần trước.
Trong những bài viết hiển nhiên bài này nổi bật nhất đứng đầu lượt xem cũng như bình luận.
Trong lúc Mạnh Hiểu Diêu tức giận thiếu chút nữa đập vỡ laptop của mình thì một trong hai nạn nhân Chu Mông Mông lại gối trên đùi người nào đó thoái mái ngủ trưa ngon lành.
Tề Xuyên ngồi trên sô pha đặt quyển sách trong tay xuống, nâng tay nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua thật nhanh. Anh cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân đang ngủ say giấc, mỉm cười mơn trớn khóe miệng dính vài sợi tóc của cô, khom người đặt lên đôi môi hồng mềm mại một nụ hôn, nhẹ giọng yêu chiều gọi: “Tiểu Mông, đến giờ rồi.”
Mơ mơ màng màng tỉnh lại Chu Mông Mông khẽ ngâm vài tiếng, quay đầu bất giác áp mặt vào bụng anh. Tề Xuyên hơi ngạc nhiên, nhìn làn da trắng nõn dưới tai cùng đường cong sườn gáy xinh đẹp lộ ra, đáy mắt bỗng thâm trầm. Anh bất đắc dĩ than nhẹ, đầu ngón lướt nhẹ qua làn da mềm mại của cô, cúi đầu hôn tai cô: “Nghe nói lần trước em làm bài không đủ điểm, nếu lần này lại đến muộn, anh sẽ không chịu trách nhiệm dạy bổ túc cho em nữa.”
Nói xong Chu Mông Mông giật mình mở to hai mắt, ngồi dậy căm giận nói: “Chú à, anh thật nhẫn tâm!”
“Anh luôn như vậy.” Thấy cô tức giận Tề Xuyên cười nói.
Chu Mông Mông đương nhiên không phục, vắt chân lên người anh chống má nói: “Em là vợ anh!”
Tề Xuyên thản nhiên: “Vợ cũng là học trò, anh công tư rõ ràng.”
“Thật như vậy?” Đôi mắt Chu Mông Mông sáng ngời lóe lên tia giảo hoạt, dựa sát người hôn lên môi anh: “Em xem anh công tư rõ ràng như thế nào.”
Nói xong một bàn tay nhỏ bé của cô đã thăm dò dưới áo sơ mi của anh, bắt đầu tháo thắt lưng quần. Tề Xuyên vẫn thản nhiên bình tĩnh như trước, một bên nhìn cô tháo thắt lưng, một bên nhàn nhã nói: “Tiểu Mông, tai vách mạch rừng.”
Chu Mông Mông tưởng thật dừng tay nâng mắt nhìn xung quanh, ngay cả bóng ma cũng không thấy, quay đầu trừng Tề Xuyên: “Không phải anh nói nơi này không có người tới?”
Tề Xuyên cong khóe miệng, bàn tay to thon dài xinh đẹp dọc theo thắt lưng dừng trước bụng cô thì thầm: “Anh nói là ở trong này.”
Chu Mông Mông giật mình bừng tỉnh, lại nhớ lời dặn của bác sĩ dạo trước, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên xấu hổ ôm anh nói: “Chúng ta đã lâu lắm rồi chưa làm, chẳng lẽ anh không thấy khó chịu sao?”
“Em nói gì?” Tề Xuyên thấy cô không ngại xấu hổ khi nói đến vấn đề này, có chút dở khóc dở cười.
Chu Mông Mông lại một mực khẳng định: “Có mà!” Sau đó chôn mặt ở gáy anh làm nũng: “Hôm kia em mới đọc một bài báo nói ‘trong lúc mang thai người chồng có nguy cơ ngoại tình đến 80%’.”
Tề Xuyên nghe xong cười khổ: “Vì sao anh sẽ không nằm trong 20% kia?”
Nghe anh hỏi Chu Mông Mông rõ ràng đã có đáp án sẵn, giơ ngón tay bắt đầu phân tích: “Em có căn cứ để xác định anh không nằm trong 20% kia. Thứ nhất, chú đẹp trai rất hấp dẫn người; thứ hai, chú thông minh rất cuốn hút người; thứ ba, con gái đối với chú như hổ rình mồi quá nhiều; thứ tư, cũng là điều quan trọng nhất, chú là một thanh niên trai tráng cơ thể khỏe mạnh sức khỏe dồi dào, chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ có nhu cầu sinh lý!”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏ vẻ nghiêm túc, Tề Xuyên bất đắc dĩ: “Anh có thể xem những lời này là em đang khen anh.” Nói xong anh bồng cô xuống nhắc nhở: “Còn 10 phút nữa là vào học, đừng đến muộn.”
Chu Mông Mông biết ông chú này lại trả lời cho có lệ, trong lòng tuy khó chịu không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tạm biệt Tề Xuyên, Chu Mông Mông bước ra khỏi phòng bỗng thấy một cô gái đi về phía này. Chu Mông Mông ngạc nhiên bỗng cảm thấy cô gái tóc dài thanh tú này hình như mình đã gặp ở đâu đó.
Cũng không chờ Chu Mông Mông nhớ lại người đó ai, cô ta đã bước đến chào cô: “Sinh viên Chu, đã lâu không gặp, sức khỏe đã tốt lên chưa?”
“…” Chu Mông Mông ngạc nhiên.
Lập tức cô gái cười nói: “Tề giáo sư đang ở bên trong nghỉ ngơi à?”
Trước bữa tối Chu Mông Mông nhận được điện thoại của Tề Xuyên, về chuyện căn tin anh chỉ nói lại ngắn gọn vài câu sau đó bảo buổi tối anh phải cùng ba tham dự một buổi hoạt động thương mại, cho nên phái riêng một vị đại sứ tới đưa cơm cho cô.
Chu Mông Mông đương nhiên đoán được vị đại sứ kia là ai, nhưng mà trước kia người này hay khoác lác về người nào đó, thật sự không đáng để gọi đại sứ.
Rất nhanh chiếc xe màu vàng đã tới, một bộ kính râm siêu lớn, một thân hàng hiệu áo jacket da, mái tóc ngắn màu hạt dẻ lõa xõa tung bay trong gió, nhìn từ phía xa chẳng khác nào mấy tên đại gia đứng trước cổng trường đại học khoe khoang tán gái.
Chu Mông Mông vừa thấy anh ta liền hối hận 200%, cũng chẳng muốn đi qua chào hỏi một tiếng, con trai gì mà sặc sỡ lòe loẹt kinh khủng. Cô đang định âm thầm lui về ký túc xá bỗng di động trong túi quần đột nhiên vang lên, rung bất ngờ khiến cô giật thót, ngẩng đầu nhìn tiểu đại gia đang dựa vào chiếc xe thể thao trước cổng trường, điện thoại trong tay phát sáng chiếu rõ khuôn mặt tuấn tú, có lẽ là đang gọi điện thoại cho ai đó.
Cô lấy di động ra, trên màn hình hiện tên một người, khóe miệng giật giật, đang muốn từ chối ai ngờ người nào đó tai thính quá, đảo mắt liền tìm thấy cô bên trong đám người, giơ tay vẫy vẫy gọi to: “Nhị sư muội! Nhị sư muội! Bên này! Bên này!”
Chu Mông Mông thầm nghĩ tôi thèm quản anh bên này bên kia, khiêm tốn một xí cho bà đây nhờ! Vội vàng tắt máy, đi tới.
Vừa bước tới trước mặt anh cô cũng chẳng khách khí hét lên: “Tề tiểu bảo, giọng anh quá lớn!” Đây là tên trong game hai người vẫn hay gọi nhau.
Đại gia thoáng giật mình, cũng không thèm tháo kính râm xuống cong khóe miệng một tay ôm cô vào lòng, cúi đầu tiện tay vò vò tóc cô, còn phụng phịu ủy khuất nói: “Anh hôn nhị sư muội cái nào, anh cả khi nào cũng giấu em thôi! Anh nhớ em đến nỗi đêm đêm khó ngủ, cuộc sống hàng ngày giống như rơi vào hố sâu không đáy, không biết đâu là niềm vui đâu là nỗi buồn, không biết đâu là trời cao đâu là đất dày ah~!”
Chu Mông Mông khinh bỉ nhìn ai đó bằng nửa con mắt, trong mắt cô người này luôn luôn tuôn ra mấy câu buồn nôn kinh thiên động địa kiểu này, lúc vào tai cô dĩ nhiên toàn là một chuỗi vô nghĩa. Nếu lời này do người khác nói cô phỏng chừng đã sớm đánh một phát cho người đó tỉnh lại. Nhưng người này và cô quá thân, thân đến mức hận gặp nhau quá muộn, vừa gặp nhau cũng không thèm để ý đến nam nữ khác biệt, thậm chí có thể ngồi cùng một chỗ nói xấu Tề Xuyên không chán.
Dù thế nào vị đại gia này có chút tương tự giống với thanh niên thời đại Tề Xuyên, tựa như đều có đôi mắt đen thâm trầm hay khuôn mặt hoàn mỹ mang theo chút hơi thở quý tộc giàu có. Về phần chiều cao có lẽ không cần phải nói, cả nhà toàn là hạc giữa bầy gà. Nhưng mà người này là minh tao, còn người nào đó lại là buồn tao, mà khéo là người này còn trùng tên cô.
*Minh tao: vui vẻ cởi mở
*Buồn tao: lạnh lùng thâm trầm
(Chả biết dịch thế đúng không nữa *^^*)
Chờ anh ta lải nhải xong Chu Mông Mông mới từ lòng anh chui ra, tức giận nói: “Cơm lấy rồi, anh có thể về!”
“Anh vượt bao gian khổ vội tới đưa cơm cho em, sao em lại có thái độ này đối với sư huynh?” Tề Mông nhìn cánh tay trống không, tháo kính râm xuống vẻ mặt ủy khuất như nàng dâu nhỏ tội nghiệp.
Chu Mông Mông nhìn trời: “Tề tiểu bảo đi thong thả, Tề tiểu bảo đi không tiễn!”
Tề Mông thấy cô giả lơ, từ trong xe lấy một bình giữ nhiệt màu hồng nhét vào tay cô.
“Này, anh cả tự mình nấu cháo dinh dưỡng cho em đó. Đúng rồi ngày mai nhớ gọi điện thoại cho anh ấy, sáng mai chín giờ cùng anh ấy đi kiểm tra lại.” Nói xong lời này Tề Mông xoay người chui vào trong xe.
Chu Mông Mông cúi đầu nhìn đại gia đeo kính râm hỏi: “Tề tiểu bảo, anh giận?”
“Anh không giống em bụng dạ hẹp hòi như vậy.” Tề Mông đặt tay phải lên vô lăng, che miệng cười ám muội: “Vài ngày nữa nhà anh sẽ quay về nước Mỹ, em thân là con dâu có phải nên gặp cha mẹ chồng một chút hay không, nếu không mẹ anh ở nhà cứ càm ràm suốt.”
Chu Mông Mông nghe xong mới phản ứng lại, không khỏi ngạc nhiên: “Chú dì đều biết hết rồi?”
“Anh cả tuy rằng bình thường lạnh như băng nhưng đối chuyện của em luôn để bụng, huống chi ba mẹ anh rất tiến bộ, đâu giống như đám đàn ông phong kiến nhà em.” Nói tới đây Tề Mông bĩu môi có chút mất hứng: “Em dự định khi nào mới đưa anh cả anh tới ra mắt người nhà em?”
Sau khi về nước Chu Mông Mông luôn nghĩ đến vấn đề này nhưng nay đột nhiên bị hỏi bất ngờ khiến cô thoáng ngẩn người.
Tề Mông thấy vẻ mặt này của cô trong lòng đoán cô vẫn còn rối rắm, khẽ thở dài nói: “Anh còn có hẹn với bạn, tự em suy nghĩ tìm cách nào đi.” Nói xong anh ta đóng cửa xe. Chu Mông Mông định vẫy tay chào tạm biệt bỗng kính xe lại tụt xuống.
“Còn có anh cả bảo anh nhắc nhở em, chơi game ít thôi, bức xạ máy tính đối với thai nhi không tốt.” Nói xong anh ấn kính xe lên, đẹp trai tiêu sái hất bụi mà đi.
Nhìn chiếc xe vàng khoe khoang chạy dọc khắp phố, hai hàng lông mày của Chu Mông Mông nhíu chặt, nghĩ rằng nếu mọi chuyện có thể giải tốt như vậy thì cô cũng không buồn rầu như giờ.
Trong lúc cô đứng trước cổng trường ngẩn người thì có mấy nữ sinh đi tới cạnh cô hỏi: “Xin hỏi vừa rồi người kia là bạn trai cậu sao?”
Chu Mông Mông bị các cô hỏi như vậy thì giật mình, vội vàng xua tay nói: “Không phải đâu….”
Ngay đêm đó một bài post nổi bật trên diễn đàn trường có tên “Trường chúng ta trở thành nơi bao dưỡng tiểu tam”, mới đăng mà đã có mấy chục nghìn lượt xem, nhất thời gây chấn động không nhỏ trong trường.
Ngày hôm sau bạn cùng lớp của Mạnh Hiểu Diêu thông báo rằng cô đứng đầu trong danh sách trên diễn đàn, mà người thứ hai hiển nhiên không ai khác là chị em tốt của cô Chu Mông Mông.
Vốn dĩ bài này không ghi rõ họ tên mà chỉ dùng bí danh nhưng lại ám chỉ rất rõ ràng, đã vậy phía dưới còn đăng mấy ảnh tuy đã che mặt đương sự nhưng chỉ cần là người quen với đương sự thì chỉ cần liếc cũng có thể nhận ra.
Nội dung được viết như vầy: Căn cứ vào quy định nhà trường “Nghiêm túc kỷ luật, gương mẫu, cẩn thận tỉ mỉ, cố gắng phấn đấu, giảng dạy nghiêm chỉnh” đã trở thành một khẩu hiệu của trường ta, nhưng gần đây lại có người lại dám vi phạm quy định nhà trường ngang nhiên ở bên ngoài trường hẹn hò với đại gia có vợ, quan hệ ám muội, thậm chí người ta còn đưa xe tới đón, công khai tình cảm ở trước cổng trường cũng không thèm để ý đến sự có mặt của mọi người xung quanh, hành vi này quả là trái với luân thường đạo đức.
Nói xong những lời đó người viết còn đăng vài cái ảnh chứng minh, tiếp theo nói đến chàng trai đào hoa một chân đạp hai thuyền, sư huynh họ Phùng thông đồng với nữ sinh trong trường, yêu ghét hận thù thế nào lại ấu đả đánh bạn gái đến mức phải nhập viện.
Rồi ám chỉ vật họp thep loài, người sao thì kết bạn vậy, sau đó lần lượt đăng ảnh ẩu đã ở căn tin lần trước.
Trong những bài viết hiển nhiên bài này nổi bật nhất đứng đầu lượt xem cũng như bình luận.
Trong lúc Mạnh Hiểu Diêu tức giận thiếu chút nữa đập vỡ laptop của mình thì một trong hai nạn nhân Chu Mông Mông lại gối trên đùi người nào đó thoái mái ngủ trưa ngon lành.
Tề Xuyên ngồi trên sô pha đặt quyển sách trong tay xuống, nâng tay nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua thật nhanh. Anh cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân đang ngủ say giấc, mỉm cười mơn trớn khóe miệng dính vài sợi tóc của cô, khom người đặt lên đôi môi hồng mềm mại một nụ hôn, nhẹ giọng yêu chiều gọi: “Tiểu Mông, đến giờ rồi.”
Mơ mơ màng màng tỉnh lại Chu Mông Mông khẽ ngâm vài tiếng, quay đầu bất giác áp mặt vào bụng anh. Tề Xuyên hơi ngạc nhiên, nhìn làn da trắng nõn dưới tai cùng đường cong sườn gáy xinh đẹp lộ ra, đáy mắt bỗng thâm trầm. Anh bất đắc dĩ than nhẹ, đầu ngón lướt nhẹ qua làn da mềm mại của cô, cúi đầu hôn tai cô: “Nghe nói lần trước em làm bài không đủ điểm, nếu lần này lại đến muộn, anh sẽ không chịu trách nhiệm dạy bổ túc cho em nữa.”
Nói xong Chu Mông Mông giật mình mở to hai mắt, ngồi dậy căm giận nói: “Chú à, anh thật nhẫn tâm!”
“Anh luôn như vậy.” Thấy cô tức giận Tề Xuyên cười nói.
Chu Mông Mông đương nhiên không phục, vắt chân lên người anh chống má nói: “Em là vợ anh!”
Tề Xuyên thản nhiên: “Vợ cũng là học trò, anh công tư rõ ràng.”
“Thật như vậy?” Đôi mắt Chu Mông Mông sáng ngời lóe lên tia giảo hoạt, dựa sát người hôn lên môi anh: “Em xem anh công tư rõ ràng như thế nào.”
Nói xong một bàn tay nhỏ bé của cô đã thăm dò dưới áo sơ mi của anh, bắt đầu tháo thắt lưng quần. Tề Xuyên vẫn thản nhiên bình tĩnh như trước, một bên nhìn cô tháo thắt lưng, một bên nhàn nhã nói: “Tiểu Mông, tai vách mạch rừng.”
Chu Mông Mông tưởng thật dừng tay nâng mắt nhìn xung quanh, ngay cả bóng ma cũng không thấy, quay đầu trừng Tề Xuyên: “Không phải anh nói nơi này không có người tới?”
Tề Xuyên cong khóe miệng, bàn tay to thon dài xinh đẹp dọc theo thắt lưng dừng trước bụng cô thì thầm: “Anh nói là ở trong này.”
Chu Mông Mông giật mình bừng tỉnh, lại nhớ lời dặn của bác sĩ dạo trước, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên xấu hổ ôm anh nói: “Chúng ta đã lâu lắm rồi chưa làm, chẳng lẽ anh không thấy khó chịu sao?”
“Em nói gì?” Tề Xuyên thấy cô không ngại xấu hổ khi nói đến vấn đề này, có chút dở khóc dở cười.
Chu Mông Mông lại một mực khẳng định: “Có mà!” Sau đó chôn mặt ở gáy anh làm nũng: “Hôm kia em mới đọc một bài báo nói ‘trong lúc mang thai người chồng có nguy cơ ngoại tình đến 80%’.”
Tề Xuyên nghe xong cười khổ: “Vì sao anh sẽ không nằm trong 20% kia?”
Nghe anh hỏi Chu Mông Mông rõ ràng đã có đáp án sẵn, giơ ngón tay bắt đầu phân tích: “Em có căn cứ để xác định anh không nằm trong 20% kia. Thứ nhất, chú đẹp trai rất hấp dẫn người; thứ hai, chú thông minh rất cuốn hút người; thứ ba, con gái đối với chú như hổ rình mồi quá nhiều; thứ tư, cũng là điều quan trọng nhất, chú là một thanh niên trai tráng cơ thể khỏe mạnh sức khỏe dồi dào, chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ có nhu cầu sinh lý!”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏ vẻ nghiêm túc, Tề Xuyên bất đắc dĩ: “Anh có thể xem những lời này là em đang khen anh.” Nói xong anh bồng cô xuống nhắc nhở: “Còn 10 phút nữa là vào học, đừng đến muộn.”
Chu Mông Mông biết ông chú này lại trả lời cho có lệ, trong lòng tuy khó chịu không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tạm biệt Tề Xuyên, Chu Mông Mông bước ra khỏi phòng bỗng thấy một cô gái đi về phía này. Chu Mông Mông ngạc nhiên bỗng cảm thấy cô gái tóc dài thanh tú này hình như mình đã gặp ở đâu đó.
Cũng không chờ Chu Mông Mông nhớ lại người đó ai, cô ta đã bước đến chào cô: “Sinh viên Chu, đã lâu không gặp, sức khỏe đã tốt lên chưa?”
“…” Chu Mông Mông ngạc nhiên.
Lập tức cô gái cười nói: “Tề giáo sư đang ở bên trong nghỉ ngơi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.