Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 9
Mặc Kỳ Lân
20/02/2017
CHƯƠNG 166
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Vĩnh Trình xuyên qua đám phụ nữ kia, tiến tới bên cạnh Lâm Mộ Thiên, kéo Lâm Mộ Thiên đưa đến ngã rẽ trên hành lang. Lâm Mộ Thiên vẫn không lên tiếng, thẳng đến khi Vĩnh Trình hôn chặt môi y, y mới chống ngực đẩy Vĩnh Trình một cái.
Y cũng không thích như vậy, ở nơi công cộng khó tránh khỏi tai mắt, cần phải kiêng dè.
Nhưng Vĩnh Trình cũng không buông y ra, hô hấp nóng rực kia phun ở trên mặt y, giống như muốn làm bỏng da y. Vĩnh Trình nhẹ nhàng mà nhấp đôi môi y vài cái, đầu lưỡi ướt mềm kia liền linh hoạt đẩy đôi môi y ra, tham nhập thật sâu, khiêu khích đầu lưỡi mềm mại của nam nhân. Hai đôi môi giao quấn cùng múa, trằn trọc hôn, làm cho Lâm Mộ Thiên có chút thở không nổi.
Ngực Vĩnh Trình kề sát y, hai tay ôm bên hông y, chậm rãi luồn vào trong quần áo y, vuốt ve lưng y. Động tác của Vĩnh Trình không nhanh không chậm, nhẹ nhàng mà nắm bắt điểm mẫn cảm trên thân thể Lâm Mộ Thiên.
Ngay khi Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng “ uhm ” ẩn nhẫn rất nhỏ, Vĩnh Trình mới ngừng hôn môi y, hôn vài cái lên mặt Lâm Mộ Thiên: “Anh nhìn tôi này, vì anh mà tôi bị chú tôi đánh một trận, anh không phải hẳn nên cho tôi chút bồi thường ăn lót dạ hay sao?” Hắn cười đến xấu xa, ôm Lâm Mộ Thiên lúc hôn lúc không, thiếu chút nữa đem Lâm Mộ Thiên làm cho choáng váng.
Lâm Mộ Thiên sắc mặt khó xử đẩy hắn ra, giọng không lớn nói: “Vẫn nên đi vào trước đi, bị người thấy không tốt.”
Vĩnh Trình quan sát vẻ mặt của y : “Vậy buổi tối anh phải tiếp tế tôi nha, tối nay là của tôi, toàn bộ đều là của tôi, anh không thể trốn.”
“……” Lâm Mộ Thiên bị hắn nói vậy vẻ mặt đỏ bừng, cũng không biết nên như thế nào cự tuyệt. Hơn nữa Lâm Việt và Thư Diệu ở trong này, y đi không được, y chỉ cảm thấy tình thế thật khó xử.
Vĩnh Trình nhìn thấy biểu tình này của y, liền chịu không nổi, rất muốn cởi quần áo y. Vĩnh Trình luồn tay về phía bên hông nam nhân, đang chuẩn bị tiến hành bước tiến công tiếp theo, lúc này, một tiếng cười tràn ngập trào phúng vang lên.
“Giỏi cho một đôi gian phu *** phu, ở nơi như thế này cũng có thể “làm” được. Các người thật đúng là đủ tùy tiện, đừng làm ô uế chỗ của tao.” Nhiên Nghị mặc lễ phục màu đen sang quý, vươn hai chân thon dài chậm rãi hướng bên này đi tới. Hai mắt lạnh lẽo của hắn đánh giá trái phải, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Mộ Thiên, giống như muốn ăn sống nuốt tươi y.
“Không nhọc mày lo lắng.” Vĩnh Trình nghiêng đầu nhìn về phía Nhiên Nghị kiêu ngạo, cũng không vui nhíu mày. Hắn vốn không muốn tới tham gia tiệc chúc mừng Nhiên Nghị, nhưng chú hắn cứng rắn muốn hắn nể tình mà tới, hiện tại Nhiên Nghị là uỷ viên lập pháp nên cũng không tiện đắc tội.
Lâm Mộ Thiên nhìn thấy Nhiên Nghị liền phản cảm, y lôi kéo áo Vĩnh Trình, không muốn lưu lại ở trong này. Vĩnh Trình liền gắt gao bao lại tay y, vòng qua Nhiên Nghị tiến vào hiện trường.
Nhiên Nghị bị bỏ lơ thì trở nên rất táo bạo, hắn theo đuôi hai người tiến vào hội trường, sắc mặt đông cứng , không có một chút ánh sáng thắng lợi như lúc nãy.
“Mộ Thiên, anh đi đâu vậy? Tôi vừa rồi nơi nơi tìm anh, tìm khắp không thấy.” Thư Diệu đi tới bên cạnh Lâm Mộ Thiên, cảnh giác nhìn Vĩnh Trình liếc mắt một cái, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi.
“ Anh ấy ở cùng một chỗ với tôi.” Vĩnh Trình rõ ràng thay Lâm Mộ Thiên trả lời .
“Phải không? Vậy cám ơn cậu đã thay tôi chiếu cố anh ấy, lần sau nếu rảnh mời cậu uống rượu.” Ở trên thương trường, Thư Diệu lại rất đa tài, chuyện thiết lập quan hệ cũng làm rất tốt, lăn lộn trong cái vòng danh lợi này cũng đã học được công phu tạo một vỏ bọc bên ngoài.
CHƯƠNG 167
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Cùng Vĩnh Trình đơn giản nói lời khách sáo xong, Thư Diệu gọi Lâm Mộ Thiên sang một bên, nói với Lâm Mộ Thiên đêm nay hắn và Lâm Việt không quay về, lát nữa sẽ bảo lái xe đưa Lâm Mộ Thiên trở về. Lâm Mộ Thiên cũng không có hỏi vì sao, chỉ nhẫn nhục chịu đựng gật đầu.
“Sao anh không hỏi tôi muốn đi đâu?” Thư Diệu cảm thấy nam nhân không quan tâm mình.
Lâm Mộ Thiên cảm thấy dưới tình huống như vậy, mình không có tư cách hỏi hành trình và kế hoạch hằng ngày của Thư Diệu. Y không có thân phận, y nên dùng thân phận bạn bè để hỏi hay là muốn dùng thân phận bạn giường để hỏi?
“Tôi không biết.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu, trong lòng khó chịu.
“Sao anh lại cùng một chỗ với Vĩnh Trình?” Thư Diệu hỏi.
“Vừa vặn gặp.”
Âm nhạc ở hội trường buổi tiệc đang du dương, tập hợp đầy đủ những nhân vật nổi tiếng, nhưng Lâm Mộ Thiên lại không có tâm tình thưởng thức cảnh tượng hoa mỹ này.
Một lát sau, Thư Diệu lại hỏi: “Mộ Thiên, thật là như vậy sao? Tôi không hy vọng anh gạt tôi, anh hiểu chưa?”
Lâm Mộ Thiên sửng sốt.
Thư Diệu thế nhưng không tin y, Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu Thư Diệu. Thư Diệu đối với y rất ôn nhu, vô luận là ở trên giường hay lúc bình thường cũng là như vậy. Nhưng sự ôn nhu của Thư Diệu có đôi khi làm cho y cảm thấy không quá chân thật.
“Mộ Thiên, anh có nghe tôi nói gì không?” Thư Diệu nâng mặt Lâm Mộ Thiên lên, phát hiện ánh mắt Lâm Mộ Thiên hỗn loạn, liền biết vừa rồi mình lỡ lời : “Anh không cần hiểu lầm ý của tôi.”
Y sao có thể hiểu lầm? Vừa rồi y đã nghe rất rõ ràng……
“……” Lâm Mộ Thiên cười khổ, nhíu mi.
“Anh không cần nghĩ lung tung.” ngữ khí Thư Diệu trở nên nhạt dần.
“Tôi không hỏi cậu là vì tôi tin tưởng cậu, cho nên cậu không cần giải thích với tôi.” Lâm Mộ Thiên rốt cục nói ra miệng, Thư Diệu gật gật đầu, trên mặt lại không có tươi cười, có điều thần sắc ôn nhu trong mắt kia nổi lên gợn sóng.
Lâm Mộ Thiên vẫn rất tin tưởng Thư Diệu, vì Thư Diệu luôn nói “ tin tưởng tôi”.
Lâm Mộ Thiên phát hiện Vĩnh Trình vẫn đứng ở bên cạnh nhìn. Vĩnh Trình tựa hồ rất bất mãn y thân mật với Thư Diệu, nhưng trong trường hợp này, Vĩnh Trình cũng không tiện cắt ngang y và Thư Diệu nói chuyện. Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ cười với Vĩnh Trình một cái, trên mặt Vĩnh Trình lộ ra biểu tình cười như ko cười, dùng thần ngữ (= động môi, nói ko phát ra âm) từ xa nói với Lâm Mộ Thiên “ nhanh lên”.
Lâm Mộ Thiên lại không để ý tới hắn, sau khi nói với Thư Diệu xong, liền đi về phía ngược hướng với Vĩnh Trình, Vĩnh Trình bất đắc dĩ đi theo lên.
Lúc này
Cửa hội trường có rất nhiều người mặc tây trang đen đi vào, tất cả mọi người hướng bên kia nhìn lại. Trang phục của những người này, ngay cả Lâm Mộ Thiên trì độn cũng biết đó là xã hội đen.
“Xin hỏi vị nào là Nhiên uỷ viên?” Người mặc tây trang đen đi đầu hỏi.
“Là tôi.”
Nhiên Nghị trấn định từ trong đám người đi ra.
“Thanh thiếu gia của Thanh bang chúng tôi biết ngài được chọn làm uỷ viên lập pháp nên mang riêng một món quà đến đây, cố ý vì ngài chúc mừng.” Người mặc tây trang đen kia nói xong, đã bảo mở đường.
Một cái đồng hồ lớn* được mười mấy người nâng tiến vào hội trường, toàn trường ồ lên một mảnh, Lâm Mộ Thiên lập tức nhìn về phía Nhiên Nghị.
Chỉ thấy, vốn sắc mặt Nhiên Nghị đang đắc ý, nháy mắt liền trở nên xanh mét.
(*: người Trung Quốc rất kiêng kỵ khi nhận được quà tặng là đồng hồ, đồng hồ có chức năng tính thời gian trôi qua theo từng ngày, từng giờ, từng phút… nên nó luôn được xem là biểu tượng mang tính tiêu cực của thời gian đối với con người. bị xem là biểu tượng đối lập với sự trường thọ: đoản thọ. Vì thế, không những đối với tuổi tác của con người, mà trong kinh doanh,… nhiều người vẫn xem đồng hồ là vật mang điềm xấu)
“Thay tôi truyền đạt đến Thanh thiếu gia nhà các người, ngày nào đó tôi nhất định đích thân tự đến cảm tạ hắn, ha ha.” Nhiên Nghị vẫn duy trì thân sĩ, tươi cười lại rét run, phát lạnh.
Nhạc đệm nho nhỏ này (= ý nói chuyện ko vui nhỏ nhặt) cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình của quần chúng, chỉ có Lâm Mộ Thiên lại âm thầm kinh ngạc.
Thanh Dương cư nhiên tặng đồng hồ cho Nhiên Nghị, này rõ ràng là đang khiêu khích, thù này đã kết!
Cả đêm, Lâm Mộ Thiên đều cảm giác được có một cỗ tầm mắt lạnh như băng đang theo dõi phía sau lưng y (=..= khổ, có phải lỗi thúc đâu). Y không dám ngẩng đầu nhìn, bởi vì y biết đó là ai, y chỉ biết tận lực tránh đi.
CHƯƠNG 168 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Y vốn cùng một chỗ với Vĩnh Trình nhưng chú Vĩnh Trình đi tới, giữa đường đem Vĩnh Trình gọi sang bên cạnh Nhiên Nghị nói chuyện vài câu. Lâm Mộ Thiên chỉ nhìn thấy biểu tình Vĩnh Trình rất khó chịu, Nhiên Nghị cũng là một bộ dạng nghe như không nghe.
Y lại vòng vo trong bữa tiệc một chốc, Lâm Việt cả tối cũng chưa nói chuyện với y, chỉ thỉnh thoảng nhìn y một cái; mà Thư Diệu mới trước đó cùng y nói chuyện với nhau xong, đã bị đám bạn học cũ kia vây quanh không cho đi, không có biện pháp thoát thân. Mà loại tiệc tùng này đối với Lâm Mộ Thiên mà nói là phi thường nhàm chán, tuy cũng có mấy lần vài vị mỹ nữ ghé qua muốn thân cận với y, nhưng y không động tâm, chỉ đơn giản tâm sự rồi tìm một cơ hội bỏ đi.
Đêm đó, Lâm Mộ Thiên thật đúng là đã đào tẩu, điện thoại của y đã sắp bị Vĩnh Trình bạo tạc nhưng y không muốn tiếp chỉ vì y không muốn làm tình. Ngày qua như vậy làm cho y cảm thấy có chút mệt mỏi, y phải tìm ra một mục tiêu mới. Vì không để bản thân suy nghĩ quá nhiều, y quyết định càng cố gắng công tác hơn, có đam mê điện ảnh duy trì y cảm thấy rất vui vẻ.
Chiều hôm sau, người đầu tiên trở về là Lâm Việt, trên người hắn có mùi thơm ngát nhàn nhạt sau khi tắm, hiển nhiên là đã tắm qua ở bên ngoài, Lâm Mộ Thiên cũng không hỏi. Mà Thư Diệu lại đến tối đó mới trở về, lúc hắn vào nhà vẻ mặt lảng tránh, vừa thấy Lâm Mộ Thiên thì lập tức bỏ chạy đi tắm. Lâm Mộ Thiên cảm thấy hai người kia hôm nay rất kỳ quái.
“Các cậu vì sao trở về trễ như vậy?”
“Tối hôm qua sau khi kết thúc buổi tiệc thì đến biệt thự của Nhiên Nghị dự tiệc, có rất nhiều người cho nên uống hơi quá.” Thư Diệu sau khi tắm rửa xong thì ngồi ở trên sô pha sửa sang lại tóc.
“Đúng vậy……” giọng Lâm Việt rất nhỏ, hắn ngồi ở trên sô pha, một bên lật xem báo một bên gật đầu.
“Tiệc gì?” Lâm Mộ Thiên thuận miệng hỏi, uống một ngụm trà lài.
“Chính là tiệc bình thường.”
“Đúng vậy……”
Lâm Mộ Thiên liếc mắt nhìn bọn họ nhưng không hỏi nữa, thản nhiên nói một câu: “Đêm nay tôi phải cùng đoàn phim đến ngoại ô quay phim nên tháng này tôi không thể ở nhà, các cậu tự chiếu cố mình cho tốt.”
“Tôi sẽ đưa anh ra sân bay.” Thư Diệu kéo Lâm Mộ Thiên sang bên cạnh hắn, vươn tay cởi quần áo Lâm Mộ Thiên, để cho thân thể Lâm Mộ Thiên hiện ra ở trước mặt hắn : “Nhưng trước khi đưa anh ra sân bay, tôi muốn…… Mộ Thiên, chúng ta đã lâu không có làm rồi.” Thư Diệu cúi đầu, ngậm vào điểm nhô lên trước ngực Lâm Mộ Thiên, ngậm quả thực nhỏ nhắn kia trong miệng nhẹ nhàng mút vài cái lại phát ra tiếng liếm mút vang dội *** mỹ.
Thư Diệu vươn đầu lưỡi liếm lộng nhũ tiêm của y, tay kia thì âu yếm quả bên kia của y, Thư Diệu ngẩng đầu thưởng thức biểu tình nhẫn nại của Lâm Mộ Thiên. Lâm Mộ Thiên chỉ cảm thấy điểm nhô lên trước ngực mình hơi hơi nở ra, nhũ tiêm tê ngứa, thân thể y vốn trở nên mẫn cảm nên hoàn toàn yếu đuối nằm ở trên sô pha. Hai má y đỏ lên nhìn Thư Diệu động thủ cởi bỏ dây lưng bên hông y rồi lưu loát cởi quần dài của y, tính cả quần lót cũng cùng cởi luôn (=.,=)……
Lâm Mộ Thiên lõa thể bại lộ dưới ngọn đèn.
Thư Diệu nghe thấy miệng Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng không muốn, liền một đường hôn xuống bụng y.
Vì quá mức kích thích nên thân thể Lâm Mộ Thiên hơi run run. Cùng lúc đó, Thư Diệu cúi đầu ngậm vào dục vọng xụi lơ giữa hai chân của y.
“A……” Lâm Mộ Thiên cúi đầu rên rỉ một tiếng, bị khoang miệng ấm áp của Thư Diệu bao vây lấy khiến cả người Lâm Mộ Thiên đều vô lực. Cả người y mềm yếu tựa vào sô pha, hô hấp của y tăng thêm, chỉ có thể tùy ý Thư Diệu phun ra nuốt vào dục vọng đang dần dần ngẩng đầu giữa hai chân của y……
Lâm Việt an vị ở bên cạnh nhìn hai người họ, tầm mắt mãnh liệt mà tràn ngập dục vọng kia của Lâm Việt khiến cho tâm tình Lâm Mộ Thiên trở nên xấu hổ không chịu nổi.
Em trai y _ Lâm Việt, đang ngồi ở bên cạnh thưởng thức Thư Diệu vì y khẩu giao!
Trời ạ……
Lâm Mộ Thiên xấu hổ đến mức quả thật không thể nâng đầu lên nổi.
Thư Diệu chậm rãi ngẩng đầu, dục vọng đứng thẳng của Lâm Mộ Thiên từ trong miệng hắn trượt ra, ngay cả bản thân Lâm Mộ Thiên cũng không dám nhìn hình ảnh *** mỹ như vậy.
Lúc này, Thư Diệu với đôi môi hồng hồng, cặp mắt đen hữu thần đang gắt gao theo dõi khuôn mặt thẹn thùng đỏ lên của y.
CHƯƠNG 169 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Thư Diệu tách hai chân y ra, động tác rất nhẹ làm cho y gấp hai chân lên, khiến cho đùi y giờ phút này dán lên ngực, toàn bộ hạ thân đều hiện ra. Cơ thể y hoàn toàn bại lộ trong đôi mắt đen mê người của Thư Diệu.
Lâm Mộ Thiên cảm giác được lửa nóng dưới hạ thân của Thư Diệu.
Dù là cách một lớp áo ngủ, y cũng có thể cảm giác rành mạch, vật cứng rắn kia để ngay phía sau y. Tiếp theo, y thấy Thư Diệu cởi bỏ áo ngủ, đỡ dục vọng đang vận sức chờ phát động kia chậm rãi thẳng tiến vào thân thể y.
Trong nháy mắt, Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình bị nhồi đến tràn đầy ……
Chất lỏng trong suốt chảy ra ngay trước dục vọng của Thư Diệu, làm trơn con đường chặt chẽ kia của Lâm Mộ Thiên. Lần này tuy không có chất bôi trơn phụ trợ nhưng cũng rất thuận lợi tiến vào, nội vách tường so với trước đây càng thêm chặt chẽ, càng thêm nóng rực, làm cho Thư Diệu nhịn không được hít sâu một hơi _ loại cảm giác vừa nóng vừa mềm lại vừa chặt này thật quá tuyệt vời!
Thư Diệu phi thường thích cảm giác như vậy, bí huyệt Lâm Mộ Thiên lại hàm chứa dục vọng càng ngày càng bành trướng của Thư Diệu. Thư Diệu chậm rãi đong đưa eo, ma sát điểm mẫn cảm trong cơ thể của y, cùng với tần suất đong đưa chặt chẽ mà thường xuyên của Thư Diệu, thân thể y cũng hơi nảy lên theo. Thân thể y nóng lên và phát đau, hai chân bị đặt ở trước ngực, tư thế như vậy có thể làm cho đối phương tiến vào càng sâu, càng kịch liệt……
Thư Diệu một bên hôn môi y, một bên tiến vào thân thể y, y có thể cảm giác được dục vọng nóng rực kia ở trong thân thể mình đánh sâu vào, Mỗi một lần đều ôn nhu như vậy, nhưng mỗi một lần cũng đều xâm nhập sâu như vậy, bụng dưới của y cũng dần dần nóng lên theo……
“Mộ Thiên, Mộ Thiên, vẫn là anh tuyệt nhất……” Thư Diệu nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Lâm Mộ Thiên, thay đổi tư thế tiến vào thân thể y. Động tác của Thư Diệu rất ôn nhu, giống như muốn đem y nhập vào thân thể của mình.
“Lâm…… Lâm Việt…… Không nên nhìn…… Đừng nhìn…… A……” giọng Lâm Mộ Thiên đang run rẩy, y nắm lấy tấm tựa lưng mềm mại của sô pha, vẻ mặt đỏ bừng nhìn Lâm Việt vẫn đang ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ “ ân ái”.
Thân thể y phiếm ửng hồng, hô hấp dần dần tăng thêm, trong giọng nói lộ ra vài tia ẩn nhẫn. Y cũng không biết, bộ dạng hiện tại của y ở trong mắt Lâm Việt là cỡ nào mê người, là cỡ nào hoặc nhân.
“Mộ Thiên, lúc tôi đang cùng với anh làm tình, anh phải chuyên tâm mới đúng. Bên trong anh nóng quá……” Thư Diệu lôi kéo hai chân y, làm cho hai chân y quấn quanh hông mình, một bên triền miên hôn lưỡi y, không cho y nói nữa.
Lâm Mộ Thiên chỉ có thể từ trong xoang mũi phát ra tiếng “Uhm”, thân thể bị Thư Diệu ôn nhu đong đưa khiến cho y chỉ cần vừa động một cái đã nảy lên. Y có thể rõ ràng cảm giác được thân thể mình đang mềm hoá, nhanh chóng nóng lên _ cái loại cảm giác vừa nóng lại vừa tê này từ bụng dưới của y lan tràn lên trên, ngay cả lưng cũng đang run rẩy.
Mặt khác, Thư Diệu lại hôn y rất sâu……
Một mặt y nghe tiếng phát ra khi triền miên hôn môi, một mặt tiếp nhận dục vọng nóng cháy của Thư Diệu. Ngực y rất nóng, bị ép tới mức thở không nổi, bị tốc độ càng ngày càng nhanh khiến cho sắp điên rồi.
Y dùng lực lắc đầu, lại bị đầu lưỡi Thư Diệu dây dưa, bị hôn không thể trốn tránh, hơn nữa ma sát ái muội trong cơ thể dần dần đem dục vọng kia đẩy lên đỉnh.
Thư Diệu bị y vô tình nhẹ nhàng kẹp một cái liền nhịn không được mà gia tốc, ở trong cơ thể nóng ướt kia của y đong đưa trên diện rộng vài cái, liền đem mầm móng lửa nóng kia nhập vào trong cơ thể y.
Phóng thích qua đi, đôi môi hai người lại gắt gao dính vào nhau. Thư Diệu ôn nhu cúi đầu, trước giờ y đều thấy rằng đường cong sườn mặt của Thư Diệu phi thường tuyệt đẹp, đương nhiên hiện tại cũng là như thế. Hai mắt chứa ánh sáng nhu hòa của Thư Diệu nhìn chăm chú vào đôi mắt mê ly của y, ôn thuần nhẹ nhàng mà mân đầu lưỡi ướt mềm của y……
Leng keng —
Lúc này, chuông cửa vang lên. (tên phá rối nào đây =..=)
CHƯƠNG 170 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Thư Diệu đứng dậy, buộc lại áo ngủ rồi đi qua mở cửa, thân thể Lâm Mộ Thiên xụi lơ, chậm rãi từ trên sô pha ngồi dậy lượm quần lên. Nhưng lúc này, Lâm Việt lại kéo y về lại sô pha, làm cho hai chân y mở thật rộng hướng về phía mình. (=.,=)
Vì sô pha được đặt đưa lưng về phía cửa ra vào, cho nên từ bên ngoài nhìn vào, căn bản không biết hai người đang làm gì, càng không cần lo lắng sẽ bị người khác thấy.
“Lâm Việt, cậu……” Lâm Mộ Thiên khẩn trương bắt lấy cái tay đang vuốt ve đùi y của Lâm Việt, hiện tại hai chân y đang mở ra bị Lâm Việt nhìn kỹ.
“Anh hai, anh đừng động, em thay anh lau khô. Tinh dịch đều chảy ra rồi, sẽ dơ quần áo của anh.” Động tác Lâm Việt tao nhã thay y lau khô nhiệt dịch mà Thư Diệu lưu lại, để cam đoan hoàn toàn sạch sẽ, Lâm Việt thế nhưng đưa ngón tay tiến vào huyệt khẩu khẽ nhếch kia, xâm nhập vệ sinh bên trong cho y.
“Lâm Việt, cậu không cần đối với tôi như vậy.” Lâm Mộ Thiên ảo não nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt Lâm Việt. Y không muốn như vậy, nhưng lại không có cách nào, thật sự không có cách nào phản kháng hoặc là cự tuyệt.
Động tác trên tay Lâm Việt không có ngừng, ngón tay chậm rãi xoay tròn vận động, Lâm Việt cứ như vậy gần gũi nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng hồng của y. Hô hấp rất gần, khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức sắp hôn lên môi đối phương, mà giờ phút này, Lâm Việt căn bản dừng không được.
“Anh hai, đừng sợ, em sẽ không làm đau anh.”
Lâm Mộ Thiên chậm rãi lắc đầu, hai má nóng lên đụng phải chóp mũi Lâm Việt.
“Không cần cự tuyệt em, em sẽ cho anh thoải mái hơn so với vừa rồi, thật đó. Bây giờ anh chỉ cần thả lỏng, em sẽ yêu anh.” đôi môi Lâm Việt dán sát vào đôi môi y nhẹ nhàng nói. Đồng thời, ngón tay hoàn toàn nhập vào thân thể y, động tác của Lâm Việt không thô lỗ, vói ngón tay chạm đến điểm mẫn cảm của y.
Một khối nho nhỏ nhô lên trong thân thể Lâm Mộ Thiên bị ngón tay Lâm Việt chậm rãi chạm nhẹ, khiến cho Lâm Mộ Thiên không tự chủ được kẹp chặt ngón tay Lâm Việt.
“Đừng…… Đừng như vậy… a……”
“Vì sao anh chưa bao giờ nói thích em? Hoặc là mấy lời yêu em linh tinh kia? Từ lần đầu tiên chúng ta ở cùng nhau, anh chưa từng biểu lộ thái độ với em……”
Lâm Việt chậm rãi rút ngón tay ra, lập tức thay dục vọng càng thô vào, thân thể “ hư không” kia của Lâm Mộ Thiên lại một lần nữa bị lấp đầy, cái loại cảm giác lửa nóng bành trướng này càng thêm rõ ràng.
“Anh…… Anh……” Lâm Mộ Thiên thần tình phức tạp, hai mắt không ngừng dao động. Y không biết nên như thế nào trả lời câu hỏi của Lâm Việt, loại thân thể giống y đây, còn có tư cách nói yêu, nói thích không? Y lấy cái gì nói yêu? Lấy cái gì nói thích? Y đã bị bẩn thành như vậy ……
Y không dám yêu……
Không dám động tâm……
Một người đàn ông ngay cả vợ mình cũng bảo vệ không được, một người đàn ông bị chính em trai mình ngủ qua, bị bạn bè ngủ qua, còn có tư cách gì nói yêu?
Y không phải không có tâm, cũng không phải không có cảm tình. Y cũng là người, cũng sẽ đau, cũng sẽ khổ sở, y cũng có cảm tình, chẳng qua y sợ hãi, sợ hãi sau khi trả giá, đến cuối cùng mới phát hiện ra tưởng tượng và hiện thực chênh lệch thật đáng sợ……
Vô luận là ai, y cũng không dám yêu, vì y không nắm chắc có thể bắt lấy tình yêu hay không ? Y trì độn, nhưng không có nghĩa là y ngu ngốc.
Giờ phút này, y có thể cảm giác được rõ ràng dục vọng của Lâm Việt ở trong thân thể y vận động, vì có dịch trơn trong cơ thể, dục vọng nóng rực kia của Lâm Việt có thể rất thông thuận ra vào bí huyệt y.
“Rốt cuộc cậu yêu tôi…… hay là…… hay là yêu làm tình với tôi……” Lâm Mộ Thiên đỡ sô pha, hỏi Lâm Việt đang ôm thắt lưng y, không ngừng đỉnh vào trong cơ thể y.
Lâm Việt lâm vào ***, rất khẳng định mà tỏ ý: “Em đương nhiên là yêu anh, anh là anh trai em, cũng là…… người yêu của em.”
Lâm Mộ Thiên cảm thấy thực hoang đường, y một bên tiếp nhận dục vọng của Lâm Việt, một bên nửa rên rỉ nửa áp lực hỏi lại: “Tối hôm qua…… Tối hôm qua rốt cuộc…… Rốt cuộc……” Y không dám đoán tiếp nữa.
Âm thanh áp lực kêu rên của y lọt vào tai Lâm Việt lại có tư vị khác, có chút gợi cảm, có chút mất hồn.
“Rốt cuộc cái gì?” Lâm Việt ngẩng đầu nhìn về phía y, lại hôn môi y một cái, tiếp tục làm cho y thoải mái nằm ở trên sô pha.
Địa phương chặt chẽ kia của y tiếp nhận dục vọng của Lâm Việt, Lâm Việt kéo hết áo y xuống dưới lại cởi áo ngủ của mình ra, cả người áp lên người y, hoàn toàn thẳng thắn trần trụi gặp nhau.
HẾT CHƯƠNG 170 Đăng bởi: admin
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Vĩnh Trình xuyên qua đám phụ nữ kia, tiến tới bên cạnh Lâm Mộ Thiên, kéo Lâm Mộ Thiên đưa đến ngã rẽ trên hành lang. Lâm Mộ Thiên vẫn không lên tiếng, thẳng đến khi Vĩnh Trình hôn chặt môi y, y mới chống ngực đẩy Vĩnh Trình một cái.
Y cũng không thích như vậy, ở nơi công cộng khó tránh khỏi tai mắt, cần phải kiêng dè.
Nhưng Vĩnh Trình cũng không buông y ra, hô hấp nóng rực kia phun ở trên mặt y, giống như muốn làm bỏng da y. Vĩnh Trình nhẹ nhàng mà nhấp đôi môi y vài cái, đầu lưỡi ướt mềm kia liền linh hoạt đẩy đôi môi y ra, tham nhập thật sâu, khiêu khích đầu lưỡi mềm mại của nam nhân. Hai đôi môi giao quấn cùng múa, trằn trọc hôn, làm cho Lâm Mộ Thiên có chút thở không nổi.
Ngực Vĩnh Trình kề sát y, hai tay ôm bên hông y, chậm rãi luồn vào trong quần áo y, vuốt ve lưng y. Động tác của Vĩnh Trình không nhanh không chậm, nhẹ nhàng mà nắm bắt điểm mẫn cảm trên thân thể Lâm Mộ Thiên.
Ngay khi Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng “ uhm ” ẩn nhẫn rất nhỏ, Vĩnh Trình mới ngừng hôn môi y, hôn vài cái lên mặt Lâm Mộ Thiên: “Anh nhìn tôi này, vì anh mà tôi bị chú tôi đánh một trận, anh không phải hẳn nên cho tôi chút bồi thường ăn lót dạ hay sao?” Hắn cười đến xấu xa, ôm Lâm Mộ Thiên lúc hôn lúc không, thiếu chút nữa đem Lâm Mộ Thiên làm cho choáng váng.
Lâm Mộ Thiên sắc mặt khó xử đẩy hắn ra, giọng không lớn nói: “Vẫn nên đi vào trước đi, bị người thấy không tốt.”
Vĩnh Trình quan sát vẻ mặt của y : “Vậy buổi tối anh phải tiếp tế tôi nha, tối nay là của tôi, toàn bộ đều là của tôi, anh không thể trốn.”
“……” Lâm Mộ Thiên bị hắn nói vậy vẻ mặt đỏ bừng, cũng không biết nên như thế nào cự tuyệt. Hơn nữa Lâm Việt và Thư Diệu ở trong này, y đi không được, y chỉ cảm thấy tình thế thật khó xử.
Vĩnh Trình nhìn thấy biểu tình này của y, liền chịu không nổi, rất muốn cởi quần áo y. Vĩnh Trình luồn tay về phía bên hông nam nhân, đang chuẩn bị tiến hành bước tiến công tiếp theo, lúc này, một tiếng cười tràn ngập trào phúng vang lên.
“Giỏi cho một đôi gian phu *** phu, ở nơi như thế này cũng có thể “làm” được. Các người thật đúng là đủ tùy tiện, đừng làm ô uế chỗ của tao.” Nhiên Nghị mặc lễ phục màu đen sang quý, vươn hai chân thon dài chậm rãi hướng bên này đi tới. Hai mắt lạnh lẽo của hắn đánh giá trái phải, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Mộ Thiên, giống như muốn ăn sống nuốt tươi y.
“Không nhọc mày lo lắng.” Vĩnh Trình nghiêng đầu nhìn về phía Nhiên Nghị kiêu ngạo, cũng không vui nhíu mày. Hắn vốn không muốn tới tham gia tiệc chúc mừng Nhiên Nghị, nhưng chú hắn cứng rắn muốn hắn nể tình mà tới, hiện tại Nhiên Nghị là uỷ viên lập pháp nên cũng không tiện đắc tội.
Lâm Mộ Thiên nhìn thấy Nhiên Nghị liền phản cảm, y lôi kéo áo Vĩnh Trình, không muốn lưu lại ở trong này. Vĩnh Trình liền gắt gao bao lại tay y, vòng qua Nhiên Nghị tiến vào hiện trường.
Nhiên Nghị bị bỏ lơ thì trở nên rất táo bạo, hắn theo đuôi hai người tiến vào hội trường, sắc mặt đông cứng , không có một chút ánh sáng thắng lợi như lúc nãy.
“Mộ Thiên, anh đi đâu vậy? Tôi vừa rồi nơi nơi tìm anh, tìm khắp không thấy.” Thư Diệu đi tới bên cạnh Lâm Mộ Thiên, cảnh giác nhìn Vĩnh Trình liếc mắt một cái, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi.
“ Anh ấy ở cùng một chỗ với tôi.” Vĩnh Trình rõ ràng thay Lâm Mộ Thiên trả lời .
“Phải không? Vậy cám ơn cậu đã thay tôi chiếu cố anh ấy, lần sau nếu rảnh mời cậu uống rượu.” Ở trên thương trường, Thư Diệu lại rất đa tài, chuyện thiết lập quan hệ cũng làm rất tốt, lăn lộn trong cái vòng danh lợi này cũng đã học được công phu tạo một vỏ bọc bên ngoài.
CHƯƠNG 167
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Cùng Vĩnh Trình đơn giản nói lời khách sáo xong, Thư Diệu gọi Lâm Mộ Thiên sang một bên, nói với Lâm Mộ Thiên đêm nay hắn và Lâm Việt không quay về, lát nữa sẽ bảo lái xe đưa Lâm Mộ Thiên trở về. Lâm Mộ Thiên cũng không có hỏi vì sao, chỉ nhẫn nhục chịu đựng gật đầu.
“Sao anh không hỏi tôi muốn đi đâu?” Thư Diệu cảm thấy nam nhân không quan tâm mình.
Lâm Mộ Thiên cảm thấy dưới tình huống như vậy, mình không có tư cách hỏi hành trình và kế hoạch hằng ngày của Thư Diệu. Y không có thân phận, y nên dùng thân phận bạn bè để hỏi hay là muốn dùng thân phận bạn giường để hỏi?
“Tôi không biết.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu, trong lòng khó chịu.
“Sao anh lại cùng một chỗ với Vĩnh Trình?” Thư Diệu hỏi.
“Vừa vặn gặp.”
Âm nhạc ở hội trường buổi tiệc đang du dương, tập hợp đầy đủ những nhân vật nổi tiếng, nhưng Lâm Mộ Thiên lại không có tâm tình thưởng thức cảnh tượng hoa mỹ này.
Một lát sau, Thư Diệu lại hỏi: “Mộ Thiên, thật là như vậy sao? Tôi không hy vọng anh gạt tôi, anh hiểu chưa?”
Lâm Mộ Thiên sửng sốt.
Thư Diệu thế nhưng không tin y, Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu Thư Diệu. Thư Diệu đối với y rất ôn nhu, vô luận là ở trên giường hay lúc bình thường cũng là như vậy. Nhưng sự ôn nhu của Thư Diệu có đôi khi làm cho y cảm thấy không quá chân thật.
“Mộ Thiên, anh có nghe tôi nói gì không?” Thư Diệu nâng mặt Lâm Mộ Thiên lên, phát hiện ánh mắt Lâm Mộ Thiên hỗn loạn, liền biết vừa rồi mình lỡ lời : “Anh không cần hiểu lầm ý của tôi.”
Y sao có thể hiểu lầm? Vừa rồi y đã nghe rất rõ ràng……
“……” Lâm Mộ Thiên cười khổ, nhíu mi.
“Anh không cần nghĩ lung tung.” ngữ khí Thư Diệu trở nên nhạt dần.
“Tôi không hỏi cậu là vì tôi tin tưởng cậu, cho nên cậu không cần giải thích với tôi.” Lâm Mộ Thiên rốt cục nói ra miệng, Thư Diệu gật gật đầu, trên mặt lại không có tươi cười, có điều thần sắc ôn nhu trong mắt kia nổi lên gợn sóng.
Lâm Mộ Thiên vẫn rất tin tưởng Thư Diệu, vì Thư Diệu luôn nói “ tin tưởng tôi”.
Lâm Mộ Thiên phát hiện Vĩnh Trình vẫn đứng ở bên cạnh nhìn. Vĩnh Trình tựa hồ rất bất mãn y thân mật với Thư Diệu, nhưng trong trường hợp này, Vĩnh Trình cũng không tiện cắt ngang y và Thư Diệu nói chuyện. Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ cười với Vĩnh Trình một cái, trên mặt Vĩnh Trình lộ ra biểu tình cười như ko cười, dùng thần ngữ (= động môi, nói ko phát ra âm) từ xa nói với Lâm Mộ Thiên “ nhanh lên”.
Lâm Mộ Thiên lại không để ý tới hắn, sau khi nói với Thư Diệu xong, liền đi về phía ngược hướng với Vĩnh Trình, Vĩnh Trình bất đắc dĩ đi theo lên.
Lúc này
Cửa hội trường có rất nhiều người mặc tây trang đen đi vào, tất cả mọi người hướng bên kia nhìn lại. Trang phục của những người này, ngay cả Lâm Mộ Thiên trì độn cũng biết đó là xã hội đen.
“Xin hỏi vị nào là Nhiên uỷ viên?” Người mặc tây trang đen đi đầu hỏi.
“Là tôi.”
Nhiên Nghị trấn định từ trong đám người đi ra.
“Thanh thiếu gia của Thanh bang chúng tôi biết ngài được chọn làm uỷ viên lập pháp nên mang riêng một món quà đến đây, cố ý vì ngài chúc mừng.” Người mặc tây trang đen kia nói xong, đã bảo mở đường.
Một cái đồng hồ lớn* được mười mấy người nâng tiến vào hội trường, toàn trường ồ lên một mảnh, Lâm Mộ Thiên lập tức nhìn về phía Nhiên Nghị.
Chỉ thấy, vốn sắc mặt Nhiên Nghị đang đắc ý, nháy mắt liền trở nên xanh mét.
(*: người Trung Quốc rất kiêng kỵ khi nhận được quà tặng là đồng hồ, đồng hồ có chức năng tính thời gian trôi qua theo từng ngày, từng giờ, từng phút… nên nó luôn được xem là biểu tượng mang tính tiêu cực của thời gian đối với con người. bị xem là biểu tượng đối lập với sự trường thọ: đoản thọ. Vì thế, không những đối với tuổi tác của con người, mà trong kinh doanh,… nhiều người vẫn xem đồng hồ là vật mang điềm xấu)
“Thay tôi truyền đạt đến Thanh thiếu gia nhà các người, ngày nào đó tôi nhất định đích thân tự đến cảm tạ hắn, ha ha.” Nhiên Nghị vẫn duy trì thân sĩ, tươi cười lại rét run, phát lạnh.
Nhạc đệm nho nhỏ này (= ý nói chuyện ko vui nhỏ nhặt) cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình của quần chúng, chỉ có Lâm Mộ Thiên lại âm thầm kinh ngạc.
Thanh Dương cư nhiên tặng đồng hồ cho Nhiên Nghị, này rõ ràng là đang khiêu khích, thù này đã kết!
Cả đêm, Lâm Mộ Thiên đều cảm giác được có một cỗ tầm mắt lạnh như băng đang theo dõi phía sau lưng y (=..= khổ, có phải lỗi thúc đâu). Y không dám ngẩng đầu nhìn, bởi vì y biết đó là ai, y chỉ biết tận lực tránh đi.
CHƯƠNG 168 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Y vốn cùng một chỗ với Vĩnh Trình nhưng chú Vĩnh Trình đi tới, giữa đường đem Vĩnh Trình gọi sang bên cạnh Nhiên Nghị nói chuyện vài câu. Lâm Mộ Thiên chỉ nhìn thấy biểu tình Vĩnh Trình rất khó chịu, Nhiên Nghị cũng là một bộ dạng nghe như không nghe.
Y lại vòng vo trong bữa tiệc một chốc, Lâm Việt cả tối cũng chưa nói chuyện với y, chỉ thỉnh thoảng nhìn y một cái; mà Thư Diệu mới trước đó cùng y nói chuyện với nhau xong, đã bị đám bạn học cũ kia vây quanh không cho đi, không có biện pháp thoát thân. Mà loại tiệc tùng này đối với Lâm Mộ Thiên mà nói là phi thường nhàm chán, tuy cũng có mấy lần vài vị mỹ nữ ghé qua muốn thân cận với y, nhưng y không động tâm, chỉ đơn giản tâm sự rồi tìm một cơ hội bỏ đi.
Đêm đó, Lâm Mộ Thiên thật đúng là đã đào tẩu, điện thoại của y đã sắp bị Vĩnh Trình bạo tạc nhưng y không muốn tiếp chỉ vì y không muốn làm tình. Ngày qua như vậy làm cho y cảm thấy có chút mệt mỏi, y phải tìm ra một mục tiêu mới. Vì không để bản thân suy nghĩ quá nhiều, y quyết định càng cố gắng công tác hơn, có đam mê điện ảnh duy trì y cảm thấy rất vui vẻ.
Chiều hôm sau, người đầu tiên trở về là Lâm Việt, trên người hắn có mùi thơm ngát nhàn nhạt sau khi tắm, hiển nhiên là đã tắm qua ở bên ngoài, Lâm Mộ Thiên cũng không hỏi. Mà Thư Diệu lại đến tối đó mới trở về, lúc hắn vào nhà vẻ mặt lảng tránh, vừa thấy Lâm Mộ Thiên thì lập tức bỏ chạy đi tắm. Lâm Mộ Thiên cảm thấy hai người kia hôm nay rất kỳ quái.
“Các cậu vì sao trở về trễ như vậy?”
“Tối hôm qua sau khi kết thúc buổi tiệc thì đến biệt thự của Nhiên Nghị dự tiệc, có rất nhiều người cho nên uống hơi quá.” Thư Diệu sau khi tắm rửa xong thì ngồi ở trên sô pha sửa sang lại tóc.
“Đúng vậy……” giọng Lâm Việt rất nhỏ, hắn ngồi ở trên sô pha, một bên lật xem báo một bên gật đầu.
“Tiệc gì?” Lâm Mộ Thiên thuận miệng hỏi, uống một ngụm trà lài.
“Chính là tiệc bình thường.”
“Đúng vậy……”
Lâm Mộ Thiên liếc mắt nhìn bọn họ nhưng không hỏi nữa, thản nhiên nói một câu: “Đêm nay tôi phải cùng đoàn phim đến ngoại ô quay phim nên tháng này tôi không thể ở nhà, các cậu tự chiếu cố mình cho tốt.”
“Tôi sẽ đưa anh ra sân bay.” Thư Diệu kéo Lâm Mộ Thiên sang bên cạnh hắn, vươn tay cởi quần áo Lâm Mộ Thiên, để cho thân thể Lâm Mộ Thiên hiện ra ở trước mặt hắn : “Nhưng trước khi đưa anh ra sân bay, tôi muốn…… Mộ Thiên, chúng ta đã lâu không có làm rồi.” Thư Diệu cúi đầu, ngậm vào điểm nhô lên trước ngực Lâm Mộ Thiên, ngậm quả thực nhỏ nhắn kia trong miệng nhẹ nhàng mút vài cái lại phát ra tiếng liếm mút vang dội *** mỹ.
Thư Diệu vươn đầu lưỡi liếm lộng nhũ tiêm của y, tay kia thì âu yếm quả bên kia của y, Thư Diệu ngẩng đầu thưởng thức biểu tình nhẫn nại của Lâm Mộ Thiên. Lâm Mộ Thiên chỉ cảm thấy điểm nhô lên trước ngực mình hơi hơi nở ra, nhũ tiêm tê ngứa, thân thể y vốn trở nên mẫn cảm nên hoàn toàn yếu đuối nằm ở trên sô pha. Hai má y đỏ lên nhìn Thư Diệu động thủ cởi bỏ dây lưng bên hông y rồi lưu loát cởi quần dài của y, tính cả quần lót cũng cùng cởi luôn (=.,=)……
Lâm Mộ Thiên lõa thể bại lộ dưới ngọn đèn.
Thư Diệu nghe thấy miệng Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng không muốn, liền một đường hôn xuống bụng y.
Vì quá mức kích thích nên thân thể Lâm Mộ Thiên hơi run run. Cùng lúc đó, Thư Diệu cúi đầu ngậm vào dục vọng xụi lơ giữa hai chân của y.
“A……” Lâm Mộ Thiên cúi đầu rên rỉ một tiếng, bị khoang miệng ấm áp của Thư Diệu bao vây lấy khiến cả người Lâm Mộ Thiên đều vô lực. Cả người y mềm yếu tựa vào sô pha, hô hấp của y tăng thêm, chỉ có thể tùy ý Thư Diệu phun ra nuốt vào dục vọng đang dần dần ngẩng đầu giữa hai chân của y……
Lâm Việt an vị ở bên cạnh nhìn hai người họ, tầm mắt mãnh liệt mà tràn ngập dục vọng kia của Lâm Việt khiến cho tâm tình Lâm Mộ Thiên trở nên xấu hổ không chịu nổi.
Em trai y _ Lâm Việt, đang ngồi ở bên cạnh thưởng thức Thư Diệu vì y khẩu giao!
Trời ạ……
Lâm Mộ Thiên xấu hổ đến mức quả thật không thể nâng đầu lên nổi.
Thư Diệu chậm rãi ngẩng đầu, dục vọng đứng thẳng của Lâm Mộ Thiên từ trong miệng hắn trượt ra, ngay cả bản thân Lâm Mộ Thiên cũng không dám nhìn hình ảnh *** mỹ như vậy.
Lúc này, Thư Diệu với đôi môi hồng hồng, cặp mắt đen hữu thần đang gắt gao theo dõi khuôn mặt thẹn thùng đỏ lên của y.
CHƯƠNG 169 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Thư Diệu tách hai chân y ra, động tác rất nhẹ làm cho y gấp hai chân lên, khiến cho đùi y giờ phút này dán lên ngực, toàn bộ hạ thân đều hiện ra. Cơ thể y hoàn toàn bại lộ trong đôi mắt đen mê người của Thư Diệu.
Lâm Mộ Thiên cảm giác được lửa nóng dưới hạ thân của Thư Diệu.
Dù là cách một lớp áo ngủ, y cũng có thể cảm giác rành mạch, vật cứng rắn kia để ngay phía sau y. Tiếp theo, y thấy Thư Diệu cởi bỏ áo ngủ, đỡ dục vọng đang vận sức chờ phát động kia chậm rãi thẳng tiến vào thân thể y.
Trong nháy mắt, Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình bị nhồi đến tràn đầy ……
Chất lỏng trong suốt chảy ra ngay trước dục vọng của Thư Diệu, làm trơn con đường chặt chẽ kia của Lâm Mộ Thiên. Lần này tuy không có chất bôi trơn phụ trợ nhưng cũng rất thuận lợi tiến vào, nội vách tường so với trước đây càng thêm chặt chẽ, càng thêm nóng rực, làm cho Thư Diệu nhịn không được hít sâu một hơi _ loại cảm giác vừa nóng vừa mềm lại vừa chặt này thật quá tuyệt vời!
Thư Diệu phi thường thích cảm giác như vậy, bí huyệt Lâm Mộ Thiên lại hàm chứa dục vọng càng ngày càng bành trướng của Thư Diệu. Thư Diệu chậm rãi đong đưa eo, ma sát điểm mẫn cảm trong cơ thể của y, cùng với tần suất đong đưa chặt chẽ mà thường xuyên của Thư Diệu, thân thể y cũng hơi nảy lên theo. Thân thể y nóng lên và phát đau, hai chân bị đặt ở trước ngực, tư thế như vậy có thể làm cho đối phương tiến vào càng sâu, càng kịch liệt……
Thư Diệu một bên hôn môi y, một bên tiến vào thân thể y, y có thể cảm giác được dục vọng nóng rực kia ở trong thân thể mình đánh sâu vào, Mỗi một lần đều ôn nhu như vậy, nhưng mỗi một lần cũng đều xâm nhập sâu như vậy, bụng dưới của y cũng dần dần nóng lên theo……
“Mộ Thiên, Mộ Thiên, vẫn là anh tuyệt nhất……” Thư Diệu nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Lâm Mộ Thiên, thay đổi tư thế tiến vào thân thể y. Động tác của Thư Diệu rất ôn nhu, giống như muốn đem y nhập vào thân thể của mình.
“Lâm…… Lâm Việt…… Không nên nhìn…… Đừng nhìn…… A……” giọng Lâm Mộ Thiên đang run rẩy, y nắm lấy tấm tựa lưng mềm mại của sô pha, vẻ mặt đỏ bừng nhìn Lâm Việt vẫn đang ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ “ ân ái”.
Thân thể y phiếm ửng hồng, hô hấp dần dần tăng thêm, trong giọng nói lộ ra vài tia ẩn nhẫn. Y cũng không biết, bộ dạng hiện tại của y ở trong mắt Lâm Việt là cỡ nào mê người, là cỡ nào hoặc nhân.
“Mộ Thiên, lúc tôi đang cùng với anh làm tình, anh phải chuyên tâm mới đúng. Bên trong anh nóng quá……” Thư Diệu lôi kéo hai chân y, làm cho hai chân y quấn quanh hông mình, một bên triền miên hôn lưỡi y, không cho y nói nữa.
Lâm Mộ Thiên chỉ có thể từ trong xoang mũi phát ra tiếng “Uhm”, thân thể bị Thư Diệu ôn nhu đong đưa khiến cho y chỉ cần vừa động một cái đã nảy lên. Y có thể rõ ràng cảm giác được thân thể mình đang mềm hoá, nhanh chóng nóng lên _ cái loại cảm giác vừa nóng lại vừa tê này từ bụng dưới của y lan tràn lên trên, ngay cả lưng cũng đang run rẩy.
Mặt khác, Thư Diệu lại hôn y rất sâu……
Một mặt y nghe tiếng phát ra khi triền miên hôn môi, một mặt tiếp nhận dục vọng nóng cháy của Thư Diệu. Ngực y rất nóng, bị ép tới mức thở không nổi, bị tốc độ càng ngày càng nhanh khiến cho sắp điên rồi.
Y dùng lực lắc đầu, lại bị đầu lưỡi Thư Diệu dây dưa, bị hôn không thể trốn tránh, hơn nữa ma sát ái muội trong cơ thể dần dần đem dục vọng kia đẩy lên đỉnh.
Thư Diệu bị y vô tình nhẹ nhàng kẹp một cái liền nhịn không được mà gia tốc, ở trong cơ thể nóng ướt kia của y đong đưa trên diện rộng vài cái, liền đem mầm móng lửa nóng kia nhập vào trong cơ thể y.
Phóng thích qua đi, đôi môi hai người lại gắt gao dính vào nhau. Thư Diệu ôn nhu cúi đầu, trước giờ y đều thấy rằng đường cong sườn mặt của Thư Diệu phi thường tuyệt đẹp, đương nhiên hiện tại cũng là như thế. Hai mắt chứa ánh sáng nhu hòa của Thư Diệu nhìn chăm chú vào đôi mắt mê ly của y, ôn thuần nhẹ nhàng mà mân đầu lưỡi ướt mềm của y……
Leng keng —
Lúc này, chuông cửa vang lên. (tên phá rối nào đây =..=)
CHƯƠNG 170 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Thư Diệu đứng dậy, buộc lại áo ngủ rồi đi qua mở cửa, thân thể Lâm Mộ Thiên xụi lơ, chậm rãi từ trên sô pha ngồi dậy lượm quần lên. Nhưng lúc này, Lâm Việt lại kéo y về lại sô pha, làm cho hai chân y mở thật rộng hướng về phía mình. (=.,=)
Vì sô pha được đặt đưa lưng về phía cửa ra vào, cho nên từ bên ngoài nhìn vào, căn bản không biết hai người đang làm gì, càng không cần lo lắng sẽ bị người khác thấy.
“Lâm Việt, cậu……” Lâm Mộ Thiên khẩn trương bắt lấy cái tay đang vuốt ve đùi y của Lâm Việt, hiện tại hai chân y đang mở ra bị Lâm Việt nhìn kỹ.
“Anh hai, anh đừng động, em thay anh lau khô. Tinh dịch đều chảy ra rồi, sẽ dơ quần áo của anh.” Động tác Lâm Việt tao nhã thay y lau khô nhiệt dịch mà Thư Diệu lưu lại, để cam đoan hoàn toàn sạch sẽ, Lâm Việt thế nhưng đưa ngón tay tiến vào huyệt khẩu khẽ nhếch kia, xâm nhập vệ sinh bên trong cho y.
“Lâm Việt, cậu không cần đối với tôi như vậy.” Lâm Mộ Thiên ảo não nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt Lâm Việt. Y không muốn như vậy, nhưng lại không có cách nào, thật sự không có cách nào phản kháng hoặc là cự tuyệt.
Động tác trên tay Lâm Việt không có ngừng, ngón tay chậm rãi xoay tròn vận động, Lâm Việt cứ như vậy gần gũi nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng hồng của y. Hô hấp rất gần, khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức sắp hôn lên môi đối phương, mà giờ phút này, Lâm Việt căn bản dừng không được.
“Anh hai, đừng sợ, em sẽ không làm đau anh.”
Lâm Mộ Thiên chậm rãi lắc đầu, hai má nóng lên đụng phải chóp mũi Lâm Việt.
“Không cần cự tuyệt em, em sẽ cho anh thoải mái hơn so với vừa rồi, thật đó. Bây giờ anh chỉ cần thả lỏng, em sẽ yêu anh.” đôi môi Lâm Việt dán sát vào đôi môi y nhẹ nhàng nói. Đồng thời, ngón tay hoàn toàn nhập vào thân thể y, động tác của Lâm Việt không thô lỗ, vói ngón tay chạm đến điểm mẫn cảm của y.
Một khối nho nhỏ nhô lên trong thân thể Lâm Mộ Thiên bị ngón tay Lâm Việt chậm rãi chạm nhẹ, khiến cho Lâm Mộ Thiên không tự chủ được kẹp chặt ngón tay Lâm Việt.
“Đừng…… Đừng như vậy… a……”
“Vì sao anh chưa bao giờ nói thích em? Hoặc là mấy lời yêu em linh tinh kia? Từ lần đầu tiên chúng ta ở cùng nhau, anh chưa từng biểu lộ thái độ với em……”
Lâm Việt chậm rãi rút ngón tay ra, lập tức thay dục vọng càng thô vào, thân thể “ hư không” kia của Lâm Mộ Thiên lại một lần nữa bị lấp đầy, cái loại cảm giác lửa nóng bành trướng này càng thêm rõ ràng.
“Anh…… Anh……” Lâm Mộ Thiên thần tình phức tạp, hai mắt không ngừng dao động. Y không biết nên như thế nào trả lời câu hỏi của Lâm Việt, loại thân thể giống y đây, còn có tư cách nói yêu, nói thích không? Y lấy cái gì nói yêu? Lấy cái gì nói thích? Y đã bị bẩn thành như vậy ……
Y không dám yêu……
Không dám động tâm……
Một người đàn ông ngay cả vợ mình cũng bảo vệ không được, một người đàn ông bị chính em trai mình ngủ qua, bị bạn bè ngủ qua, còn có tư cách gì nói yêu?
Y không phải không có tâm, cũng không phải không có cảm tình. Y cũng là người, cũng sẽ đau, cũng sẽ khổ sở, y cũng có cảm tình, chẳng qua y sợ hãi, sợ hãi sau khi trả giá, đến cuối cùng mới phát hiện ra tưởng tượng và hiện thực chênh lệch thật đáng sợ……
Vô luận là ai, y cũng không dám yêu, vì y không nắm chắc có thể bắt lấy tình yêu hay không ? Y trì độn, nhưng không có nghĩa là y ngu ngốc.
Giờ phút này, y có thể cảm giác được rõ ràng dục vọng của Lâm Việt ở trong thân thể y vận động, vì có dịch trơn trong cơ thể, dục vọng nóng rực kia của Lâm Việt có thể rất thông thuận ra vào bí huyệt y.
“Rốt cuộc cậu yêu tôi…… hay là…… hay là yêu làm tình với tôi……” Lâm Mộ Thiên đỡ sô pha, hỏi Lâm Việt đang ôm thắt lưng y, không ngừng đỉnh vào trong cơ thể y.
Lâm Việt lâm vào ***, rất khẳng định mà tỏ ý: “Em đương nhiên là yêu anh, anh là anh trai em, cũng là…… người yêu của em.”
Lâm Mộ Thiên cảm thấy thực hoang đường, y một bên tiếp nhận dục vọng của Lâm Việt, một bên nửa rên rỉ nửa áp lực hỏi lại: “Tối hôm qua…… Tối hôm qua rốt cuộc…… Rốt cuộc……” Y không dám đoán tiếp nữa.
Âm thanh áp lực kêu rên của y lọt vào tai Lâm Việt lại có tư vị khác, có chút gợi cảm, có chút mất hồn.
“Rốt cuộc cái gì?” Lâm Việt ngẩng đầu nhìn về phía y, lại hôn môi y một cái, tiếp tục làm cho y thoải mái nằm ở trên sô pha.
Địa phương chặt chẽ kia của y tiếp nhận dục vọng của Lâm Việt, Lâm Việt kéo hết áo y xuống dưới lại cởi áo ngủ của mình ra, cả người áp lên người y, hoàn toàn thẳng thắn trần trụi gặp nhau.
HẾT CHƯƠNG 170 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.