Đại Tiểu Thư Đến Từ Địa Phủ, Hàng Đêm Có Quỷ Tới Gõ Cửa!
Chương 23:
Thang Phấn
17/06/2024
Nói xong, Mạnh Vãn Thu vẽ cho mỗi người bọn họ một lá bùa, không phải bùa hiện thân, mà là bùa báo mộng.
"Mấy ngày tới các ngươi có thể tiến vào cõi mộng của người thân, giải quyết cho xong hết chuyện của kiếp này, kiếp sau... mong các ngươi được đầu thai vào một đời có thể sống bình an đến bạc đầu."
Mặc dù Mạnh Vãn Thu hiểu cảm xúc của bọn họ, nhưng số kiếp đã định, các nàng ấy lưu lạc đến tận đây, sao có thể không liên quan đến nghiệp quả của kiếp trước kiếp này?
Mạnh Vãn Thu giải quyết xong xuôi chuyện của trại Thanh Phong, trong thâm tâm luôn cảm thấy mọi thứ rất thân thuộc, cứ như ở một kiếp nào đó, nàng đã từng làm những việc này rất nhiều lần.
Nàng sinh một chút hoài nghi, một thân bản lĩnh này của nàng, thật sự là do Diêm vương ban tặng sao?
Càng nghĩ càng bí lối, Mạnh Vãn Thu dứt khoác gạt đi không nghĩ nữa.
Nàng tự vẽ cho mình một lá bùa, bay nhanh về phía nội thành.
Âu Dương Lân nhìn Mạnh Vãn Thu rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Đây rốt cuộc là một nữ tử như thế nào?
...
Âu Dương Ngọc Tình nhìn thấy Mạnh Vãn Thu trở về, tảng đá trong lòng rốt cuộc được thả xuống.
[Mạnh Vãn Thu, ngươi làm ta sợ muốn chết, tên nam quỷ kia đâu rồi?]
"Đưa đến địa phủ xét xử rồi."
[Ồ ra vậy, quả nhiên là ta lo thừa.]
[Còn ngươi? Ở bên kia người còn thấy ai khác nữa không?] Cũng không biết Âu Dương Lân có góp sức gì trong đó không.
"Núi non hoang sơ, người thì không thấy, nhưng ngược lại tiểu quỷ thì nhiều."
Chẳng qua công chức địa phủ đã nhúng tay vào, đám tiểu quỷ kia thế nào cũng bị đưa về địa phủ.
...
Ngày kế, phủ tướng quân nghênh đón hai vị hoàng tử.
Tam hoàng tử Âu Dương Thụy Trạch đến là để đón Mạnh Như Yên đi tham gia thi hội, còn lục hoàng tử Âu Dương Hoan Tầm đến là để tặng Mạnh Vãn Thu xiêm y.
Tam hoàng tử đã nghe được chuyện bệnh ngu dại của Mạnh Vãn Thu được chữa khỏi, nhưng như vậy thì sao?
Sau khi giải trừ hôn ước xong, hắn tự cảm nhận được mọi sự hắn làm thuận lợi hơn rất nhiều, nếu không, từ lúc đó đến nay, sao có thể đến dẫn Mạnh Như Yên đi thi hội.
Hắn yêu thích nhất là nữ tử đã nhã nhặn trầm tĩnh mà còn dịu dàng lắm tài như Mạnh Như Yên.
Mạnh Vãn Thu và Mạnh Như Yên chạm mặt nhau ở cửa nách sân, nên cùng đi đến phòng tiếp khách.
Một người ăn vận trang điểm lượt là, chiếc váy hoa dài được dệt từ gấm Vân Nam, trên làn váy ẩn hiện từng đóa hoa nở rộ khoe sắc, cổ tay thon dài đeo một chiếc vòng ngọc trong suốt bất phàm, trên đồ trang sức cài tóc tinh xảo được khảm một viên bảo thạch lấp lánh, cách ăn mặc tỉ mỉ khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy hút mắt.
Tam hoàng tử dời mắt sang Mạnh Vãn Thu, chỉ thấy Mạnh Vãn Thu mặc một chiếc vày dài màu lam nhạt, nguyên liệu cũng không tệ, nhan sắc không có gì quá nổi bật, trên tay cũng không phối với thứ gì, đồ trang sức vô cùng đơn giản, nhưng lại có một vẻ đẹp thanh khiết thoát tục.
Mạnh Vãn Thu và Mạnh Như Yên cùng nhau thỉnh an hai vị hoàng tử, lúc này tam hoàng tử mới thu lại tầm mắt.
Lục hoàng tử Âu Dương Hoan Tầm cho người dâng lên vài bộ xiêm y được xếp chồng chồng lớp lớp lên nhau, không cần mở ra cũng biết nguyên liệu kia có bao nhiêu quý trọng.
Đặc biệt trong đó còn có cả gấm Tứ Xuyên mà đất Thục mới tiến công năm nay, khắp cung chỉ có vỏn vẹn bốn cuộn, hoàng thượng một cuộn, thái hậu và hoàng hậu mỗi người một cuộn, một cuộn còn dư lại luôn bị các nương nương nhìn chằm chằm, không ngờ lại rơi vào tay lục hoàng tử.
"Mạnh tỷ tỷ, hai ngày sau là đến tiệc thưởng thu rồi, tỷ thử hai kiện xiêm y này trước xem, có chỗ nào cần sửa lại cứ nói với Lý ma ma."
Âu Dương Thụy Trạch không giữ được bình tĩnh: "Tiểu lục, đó chính là gấm Tứ Xuyên được đặc ban?"
"Đúng vậy!"
Thật ra gấm Tứ Xuyên đó là hoàng thượng ban cho mẫu phi của hắn, hắn thấy chất liệu của cuộn vải đó tốt, nên đi xin xỏ mẫu thân.
Âu Dương Thụy Trạch: Quả nhiên, người mà phụ hoàng đau nhất vẫn là tiểu lục.
Hắn bỗng có một chút hâm mộ.
Mạnh Vãn Thu được quả ngọt mà cứ thấy sợ: "Điện hạ, thứ quý trọng như vậy, Mạnh Vãn Thu không nhận được."
"Sao lại không được? Tỷ xứng với những thứ tốt nhất trên đời này." Âu Dương Hoan Tầm nghĩ nghĩ, nếu như phụ hoàng mà tứ hôn, hắn chắc chắn sẽ tặng cho Mạnh tỷ tỷ hết những thứ quý giá nhất của mình.
[Tiểu gia hỏa này, bộ miệng có bôi mật hay sao vậy!]
"Mấy ngày tới các ngươi có thể tiến vào cõi mộng của người thân, giải quyết cho xong hết chuyện của kiếp này, kiếp sau... mong các ngươi được đầu thai vào một đời có thể sống bình an đến bạc đầu."
Mặc dù Mạnh Vãn Thu hiểu cảm xúc của bọn họ, nhưng số kiếp đã định, các nàng ấy lưu lạc đến tận đây, sao có thể không liên quan đến nghiệp quả của kiếp trước kiếp này?
Mạnh Vãn Thu giải quyết xong xuôi chuyện của trại Thanh Phong, trong thâm tâm luôn cảm thấy mọi thứ rất thân thuộc, cứ như ở một kiếp nào đó, nàng đã từng làm những việc này rất nhiều lần.
Nàng sinh một chút hoài nghi, một thân bản lĩnh này của nàng, thật sự là do Diêm vương ban tặng sao?
Càng nghĩ càng bí lối, Mạnh Vãn Thu dứt khoác gạt đi không nghĩ nữa.
Nàng tự vẽ cho mình một lá bùa, bay nhanh về phía nội thành.
Âu Dương Lân nhìn Mạnh Vãn Thu rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Đây rốt cuộc là một nữ tử như thế nào?
...
Âu Dương Ngọc Tình nhìn thấy Mạnh Vãn Thu trở về, tảng đá trong lòng rốt cuộc được thả xuống.
[Mạnh Vãn Thu, ngươi làm ta sợ muốn chết, tên nam quỷ kia đâu rồi?]
"Đưa đến địa phủ xét xử rồi."
[Ồ ra vậy, quả nhiên là ta lo thừa.]
[Còn ngươi? Ở bên kia người còn thấy ai khác nữa không?] Cũng không biết Âu Dương Lân có góp sức gì trong đó không.
"Núi non hoang sơ, người thì không thấy, nhưng ngược lại tiểu quỷ thì nhiều."
Chẳng qua công chức địa phủ đã nhúng tay vào, đám tiểu quỷ kia thế nào cũng bị đưa về địa phủ.
...
Ngày kế, phủ tướng quân nghênh đón hai vị hoàng tử.
Tam hoàng tử Âu Dương Thụy Trạch đến là để đón Mạnh Như Yên đi tham gia thi hội, còn lục hoàng tử Âu Dương Hoan Tầm đến là để tặng Mạnh Vãn Thu xiêm y.
Tam hoàng tử đã nghe được chuyện bệnh ngu dại của Mạnh Vãn Thu được chữa khỏi, nhưng như vậy thì sao?
Sau khi giải trừ hôn ước xong, hắn tự cảm nhận được mọi sự hắn làm thuận lợi hơn rất nhiều, nếu không, từ lúc đó đến nay, sao có thể đến dẫn Mạnh Như Yên đi thi hội.
Hắn yêu thích nhất là nữ tử đã nhã nhặn trầm tĩnh mà còn dịu dàng lắm tài như Mạnh Như Yên.
Mạnh Vãn Thu và Mạnh Như Yên chạm mặt nhau ở cửa nách sân, nên cùng đi đến phòng tiếp khách.
Một người ăn vận trang điểm lượt là, chiếc váy hoa dài được dệt từ gấm Vân Nam, trên làn váy ẩn hiện từng đóa hoa nở rộ khoe sắc, cổ tay thon dài đeo một chiếc vòng ngọc trong suốt bất phàm, trên đồ trang sức cài tóc tinh xảo được khảm một viên bảo thạch lấp lánh, cách ăn mặc tỉ mỉ khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy hút mắt.
Tam hoàng tử dời mắt sang Mạnh Vãn Thu, chỉ thấy Mạnh Vãn Thu mặc một chiếc vày dài màu lam nhạt, nguyên liệu cũng không tệ, nhan sắc không có gì quá nổi bật, trên tay cũng không phối với thứ gì, đồ trang sức vô cùng đơn giản, nhưng lại có một vẻ đẹp thanh khiết thoát tục.
Mạnh Vãn Thu và Mạnh Như Yên cùng nhau thỉnh an hai vị hoàng tử, lúc này tam hoàng tử mới thu lại tầm mắt.
Lục hoàng tử Âu Dương Hoan Tầm cho người dâng lên vài bộ xiêm y được xếp chồng chồng lớp lớp lên nhau, không cần mở ra cũng biết nguyên liệu kia có bao nhiêu quý trọng.
Đặc biệt trong đó còn có cả gấm Tứ Xuyên mà đất Thục mới tiến công năm nay, khắp cung chỉ có vỏn vẹn bốn cuộn, hoàng thượng một cuộn, thái hậu và hoàng hậu mỗi người một cuộn, một cuộn còn dư lại luôn bị các nương nương nhìn chằm chằm, không ngờ lại rơi vào tay lục hoàng tử.
"Mạnh tỷ tỷ, hai ngày sau là đến tiệc thưởng thu rồi, tỷ thử hai kiện xiêm y này trước xem, có chỗ nào cần sửa lại cứ nói với Lý ma ma."
Âu Dương Thụy Trạch không giữ được bình tĩnh: "Tiểu lục, đó chính là gấm Tứ Xuyên được đặc ban?"
"Đúng vậy!"
Thật ra gấm Tứ Xuyên đó là hoàng thượng ban cho mẫu phi của hắn, hắn thấy chất liệu của cuộn vải đó tốt, nên đi xin xỏ mẫu thân.
Âu Dương Thụy Trạch: Quả nhiên, người mà phụ hoàng đau nhất vẫn là tiểu lục.
Hắn bỗng có một chút hâm mộ.
Mạnh Vãn Thu được quả ngọt mà cứ thấy sợ: "Điện hạ, thứ quý trọng như vậy, Mạnh Vãn Thu không nhận được."
"Sao lại không được? Tỷ xứng với những thứ tốt nhất trên đời này." Âu Dương Hoan Tầm nghĩ nghĩ, nếu như phụ hoàng mà tứ hôn, hắn chắc chắn sẽ tặng cho Mạnh tỷ tỷ hết những thứ quý giá nhất của mình.
[Tiểu gia hỏa này, bộ miệng có bôi mật hay sao vậy!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.