Đại Tiểu Thư Đến Từ Địa Phủ, Hàng Đêm Có Quỷ Tới Gõ Cửa!
Chương 32:
Thang Phấn
28/06/2024
Mạnh Như Yên không vui vẻ, nhưng bên ngoài vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Đa tạ lục hoàng tử điện hạ đã nhớ đến, phủ tướng quân của ta có xe ngựa chuyên dụng để đi lại, người cứ đi trước đi, chúng ta sẽ theo đằng sau.”
“Vậy cũng được.”
Nói xong, lục hoàng tử để hạ nhân đỡ Mạnh Vãn Thu lên xe ngựa, rồi tự mình lên sau.
Mạnh Như Yên căm giận đi ra sau, sắc mặt đổi sang u ám.
Bên ngoài xe ngựa của lục hoàng tử đã trông vô cùng xa hoa rồi, bên trong còn phú quý chỉnh chu hơn nữa, chỉ cần nhìn sơ qua bốn viên dạ minh châu ở bốn góc xe đã biết là thứ đắt đỏ.
Mạnh Vãn Thu cảm thấy tiểu tử Diêm vương kia hơi thiếu đạo đức, vì cái gì không cho nàng đầu thai thành hậu thế của nhà họ Tạ chứ?
Nếu vậy thì sẽ được hưởng một đời phồn hoa nha!
Thôi thôi, được tồn tại đã không dễ rồi, nàng vẫn nên nhận mệnh thì hơn.
Lục hoàng tử kể cho Mạnh Vãn Thu nghe về tình huống hiện tại của tam hoàng tử.
Thì ra tam hoàng tử đã được toàn bộ nhân sự trong viện thái y chẩn bệnh, mạng thì không lo, nhưng vấn đề con nối dỗi lại hơi khó.
Ngoài ra hắn còn nhận được tin tức, hoàng hậu sẽ đến tham gia bữa tiệc thưởng thu hôm nay, mục đích là gì không cần nói cũng đoán được.
Xe ngựa chạy qua y phường bán vải vóc trên đường cái, nàng để xe dừng lại, dẫn theo Lục nhi vào y phường, không bao lâu sau đi ra.
Bích Đào ôm tâm trạng lo lắng mơ mơ màng màng, vốn không thấy được Mạnh Vãn Thu đã thay bộ xiêm y khác.
“Mạnh tỷ tỷ, sao tỷ không mặc bộ y phục đệ đưa qua? Không thích à?”
“Tỷ thích, nhưng hôm nay tỷ không muốn quá phô trương, cứ nhường sự nổi bật cho người khác đi.”
Nàng cực kỳ yêu thích bộ xiêm y kia, nhưng đây chỉ mới là giai đoạn đầu, nàng chưa muốn mặc nó đến tiệc thưởng thu.
Vẻ ngoài quá nổi bật nhưng bên trong không có thực lực, rất dễ dẫn tới phiền toái.
Nếu nàng mặc nó đến, vì sự thu hút của bộ đồ mới, chỉ tổ lại chọc đến một vài người nào đó từng bắt nạt nguyên thân mà thôi.
Phủ công chúa cách hoàng thành không xa, từ phủ tướng quân đến đó cũng tầm ba khắc. (45’)
Vừa đến nơi đã thấy các vị tiểu thư cùng với ma ma nha hoàn của mình đang xếp thành hàng dài, chờ đến lượt kiểm tra thiếp mời vào phủ.
Mà xe ngựa của lục hoàng tử xa hoa như thế, rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy người đầu tiên nhảy xuống xe là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, tiếp đó là một nữ tử điểm trang xinh đẹp với bộ váy tím nhạt có thêu chỉ vàng được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa.
Nàng kia có vóc người không cao gầy như những vị tiểu thư khác, nhưng ngũ quan lại tinh xảo, là một mỹ nhân hiếm có.
Lục hoàng tử thì không ít người đã từng gặp qua, nhưng còn nàng kia thì lạ lẫm, chưa ai trong kinh gặp qua cả.
Lập tức, mọi người âm thầm suy đoán trong lòng, có thể là biểu tỷ bên ngoại tộc của lục hoàng tử.
Mạnh Như Yên từ trên xe ngựa bước xuống, nhìn thấy bộ y phục của Mạnh Vãn Thu, rõ ràng sửng sốt.
Kiện gấm đặc cấp Tứ Xuyên kia đâu rồi? Sao nàng ấy lại thay xiêm y?
Ánh mắt còn đảo qua lại giữa Mạnh Vãn Thu và lục hoàng tử.
Hai người này đã làm gì trên xe ngựa?
Bất quá cũng vừa ý nàng, Mạnh Vãn Thu mặc bộ này tuy nhìn cũng xinh, nhưng nếu đứng giữa đám quý nữ trong yến tiệc, chung quy không đủ xuất sắc.
Không điểm nào so được với chiếc váy lụa Tứ Xuyên đỏ tươi trên người mình.
Mạnh Như Yên chậm rãi bước đến, cố ý vô tình đi đến một bên khác của lục hoàng tử, nở nụ cười.
Có rất nhiều nữ tử trong yến tiệc đã từng gặp Mạnh Như Yên, bọn họ sôi nổi bước đến chào hỏi với nàng ta.
Mạnh Như Yên chỉ cười mỉm đáp trả, bước chân không ngừng di chuyển theo đoàn người của lục hoàng tử tiến vào bên trong phủ công chúa.
Người của hoàng thất, nào phải đứng chờ bên ngoài như tiểu thư nhà quan như các nàng chứ?
[Chẳng phải Mạnh tiểu thư có mối quan hệ tốt với tam hoàng tử ư? Sao bây giờ lại đi gần lục hoàng tử điện hạ như vậy?]
[Điều này mà ngươi cũng không biết à? Tam hoàng tử điện hạ bị thương, có lẽ là hắn nhờ lục hoàng tử điện hạ dẫn nàng ấy đến tiệc thưởng thu ấy.]
[Oa, tam hoàng tử điện hạ cư nhiên nhìn trúng Mạnh tiểu thư?]
[Chuyện đó có gì kì lạ đâu? Ngươi chắc biết cửu vương gia mà phải không?]
Cửu vương gia?
Mọi người nghe thấy nhắc đến tên cửu vương gia, đều sôi nổi dựng lỗ tai lên nghe.
[Cửu vương gia làm sao vậy?]
[Ta nghe cữu huynh của gia đình bằng hữu của tỷ phu của biểu ca bà con xa của ta nói, hắn đã đặc biệt mời tiểu thư nhà Dương Bình hầu tới tham gia tiệc thưởng thu đấy.]
[Tiểu thư phủ Dương Bình hầu?] Mọi người đang hóng hớt đều tỏ vẻ ‘ta không biết đó là ai’.
[Chẳng lẽ vương gia coi trọng tiểu thư phủ Dương Bình hầu rồi à?]
Một hòn đá khiến cả hồ dậy sóng, mọi người đều nhao nhao hỏi thăm tiểu thư phủ Dương Bình hầu là vị nào.
Triệu Linh Nhi ung dung tới muộn cứ ngồi mãi trong xe ngựa không dám xuống xe, nàng từ cảm giác kinh ngạc khi nhận được thiếp mời của phủ công chúa chuyển thành kinh hỉ, tới bây giờ lại biến thành bối rối.
Chẳng lẽ… cửu vương gia thật sự coi trọng chính mình?
“Vậy cũng được.”
Nói xong, lục hoàng tử để hạ nhân đỡ Mạnh Vãn Thu lên xe ngựa, rồi tự mình lên sau.
Mạnh Như Yên căm giận đi ra sau, sắc mặt đổi sang u ám.
Bên ngoài xe ngựa của lục hoàng tử đã trông vô cùng xa hoa rồi, bên trong còn phú quý chỉnh chu hơn nữa, chỉ cần nhìn sơ qua bốn viên dạ minh châu ở bốn góc xe đã biết là thứ đắt đỏ.
Mạnh Vãn Thu cảm thấy tiểu tử Diêm vương kia hơi thiếu đạo đức, vì cái gì không cho nàng đầu thai thành hậu thế của nhà họ Tạ chứ?
Nếu vậy thì sẽ được hưởng một đời phồn hoa nha!
Thôi thôi, được tồn tại đã không dễ rồi, nàng vẫn nên nhận mệnh thì hơn.
Lục hoàng tử kể cho Mạnh Vãn Thu nghe về tình huống hiện tại của tam hoàng tử.
Thì ra tam hoàng tử đã được toàn bộ nhân sự trong viện thái y chẩn bệnh, mạng thì không lo, nhưng vấn đề con nối dỗi lại hơi khó.
Ngoài ra hắn còn nhận được tin tức, hoàng hậu sẽ đến tham gia bữa tiệc thưởng thu hôm nay, mục đích là gì không cần nói cũng đoán được.
Xe ngựa chạy qua y phường bán vải vóc trên đường cái, nàng để xe dừng lại, dẫn theo Lục nhi vào y phường, không bao lâu sau đi ra.
Bích Đào ôm tâm trạng lo lắng mơ mơ màng màng, vốn không thấy được Mạnh Vãn Thu đã thay bộ xiêm y khác.
“Mạnh tỷ tỷ, sao tỷ không mặc bộ y phục đệ đưa qua? Không thích à?”
“Tỷ thích, nhưng hôm nay tỷ không muốn quá phô trương, cứ nhường sự nổi bật cho người khác đi.”
Nàng cực kỳ yêu thích bộ xiêm y kia, nhưng đây chỉ mới là giai đoạn đầu, nàng chưa muốn mặc nó đến tiệc thưởng thu.
Vẻ ngoài quá nổi bật nhưng bên trong không có thực lực, rất dễ dẫn tới phiền toái.
Nếu nàng mặc nó đến, vì sự thu hút của bộ đồ mới, chỉ tổ lại chọc đến một vài người nào đó từng bắt nạt nguyên thân mà thôi.
Phủ công chúa cách hoàng thành không xa, từ phủ tướng quân đến đó cũng tầm ba khắc. (45’)
Vừa đến nơi đã thấy các vị tiểu thư cùng với ma ma nha hoàn của mình đang xếp thành hàng dài, chờ đến lượt kiểm tra thiếp mời vào phủ.
Mà xe ngựa của lục hoàng tử xa hoa như thế, rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy người đầu tiên nhảy xuống xe là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, tiếp đó là một nữ tử điểm trang xinh đẹp với bộ váy tím nhạt có thêu chỉ vàng được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa.
Nàng kia có vóc người không cao gầy như những vị tiểu thư khác, nhưng ngũ quan lại tinh xảo, là một mỹ nhân hiếm có.
Lục hoàng tử thì không ít người đã từng gặp qua, nhưng còn nàng kia thì lạ lẫm, chưa ai trong kinh gặp qua cả.
Lập tức, mọi người âm thầm suy đoán trong lòng, có thể là biểu tỷ bên ngoại tộc của lục hoàng tử.
Mạnh Như Yên từ trên xe ngựa bước xuống, nhìn thấy bộ y phục của Mạnh Vãn Thu, rõ ràng sửng sốt.
Kiện gấm đặc cấp Tứ Xuyên kia đâu rồi? Sao nàng ấy lại thay xiêm y?
Ánh mắt còn đảo qua lại giữa Mạnh Vãn Thu và lục hoàng tử.
Hai người này đã làm gì trên xe ngựa?
Bất quá cũng vừa ý nàng, Mạnh Vãn Thu mặc bộ này tuy nhìn cũng xinh, nhưng nếu đứng giữa đám quý nữ trong yến tiệc, chung quy không đủ xuất sắc.
Không điểm nào so được với chiếc váy lụa Tứ Xuyên đỏ tươi trên người mình.
Mạnh Như Yên chậm rãi bước đến, cố ý vô tình đi đến một bên khác của lục hoàng tử, nở nụ cười.
Có rất nhiều nữ tử trong yến tiệc đã từng gặp Mạnh Như Yên, bọn họ sôi nổi bước đến chào hỏi với nàng ta.
Mạnh Như Yên chỉ cười mỉm đáp trả, bước chân không ngừng di chuyển theo đoàn người của lục hoàng tử tiến vào bên trong phủ công chúa.
Người của hoàng thất, nào phải đứng chờ bên ngoài như tiểu thư nhà quan như các nàng chứ?
[Chẳng phải Mạnh tiểu thư có mối quan hệ tốt với tam hoàng tử ư? Sao bây giờ lại đi gần lục hoàng tử điện hạ như vậy?]
[Điều này mà ngươi cũng không biết à? Tam hoàng tử điện hạ bị thương, có lẽ là hắn nhờ lục hoàng tử điện hạ dẫn nàng ấy đến tiệc thưởng thu ấy.]
[Oa, tam hoàng tử điện hạ cư nhiên nhìn trúng Mạnh tiểu thư?]
[Chuyện đó có gì kì lạ đâu? Ngươi chắc biết cửu vương gia mà phải không?]
Cửu vương gia?
Mọi người nghe thấy nhắc đến tên cửu vương gia, đều sôi nổi dựng lỗ tai lên nghe.
[Cửu vương gia làm sao vậy?]
[Ta nghe cữu huynh của gia đình bằng hữu của tỷ phu của biểu ca bà con xa của ta nói, hắn đã đặc biệt mời tiểu thư nhà Dương Bình hầu tới tham gia tiệc thưởng thu đấy.]
[Tiểu thư phủ Dương Bình hầu?] Mọi người đang hóng hớt đều tỏ vẻ ‘ta không biết đó là ai’.
[Chẳng lẽ vương gia coi trọng tiểu thư phủ Dương Bình hầu rồi à?]
Một hòn đá khiến cả hồ dậy sóng, mọi người đều nhao nhao hỏi thăm tiểu thư phủ Dương Bình hầu là vị nào.
Triệu Linh Nhi ung dung tới muộn cứ ngồi mãi trong xe ngựa không dám xuống xe, nàng từ cảm giác kinh ngạc khi nhận được thiếp mời của phủ công chúa chuyển thành kinh hỉ, tới bây giờ lại biến thành bối rối.
Chẳng lẽ… cửu vương gia thật sự coi trọng chính mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.