Đại Tiểu Thư Đến Từ Địa Phủ, Hàng Đêm Có Quỷ Tới Gõ Cửa!
Chương 34:
Thang Phấn
28/06/2024
Hậu viện, hai nữ nhân vận y phục phú quý đoan trang đang ngồi phẩm trà với nhau.
Nữ nhân mặc đồ vàng thêu hình phượng hoàng đang giang cánh chính là đương kim hoàng hậu, Mộ Ngôn Trân.
Trước đây hoàng hậu là nữ nhi nhà thái phó, thanh mai trúc mã với Triều Linh đế, dưới gối của nàng hiện giờ chỉ có một thái tử, mà thái tử còn là một nhân tài, khiến hoàng đế vô cùng yêu thích, cho nên ngày tháng ở hậu cung của nàng trôi qua cũng xem như là thư thái.
“Hoàng tẩu đến vì tam nhi à?” Âu Dương Thục là bào muội của hoàng đế, từ nhỏ đã có tiếng là thông minh.
“Đúng vậy, Thụy Trạch đến tuổi kết hôn rồi, hoàng huynh của muội sốt ruột lắm.” Mộ Ngôn Trân nhấp một ngụm trà, cười hiền.
“Vậy bữa tiệc hôm nay của muội là đến vừa đúng lúc, hôm nay tam nhi như thế nào rồi ạ?”
“Cung nhân có tới báo qua, tâm tình cũng ổn.”
Âu Dương Thục nghe cái là sáng tỏ, có vẻ như hoàng huynh đã ban chết cho người bên dưới, không thông báo với tam hoàng tử.
Bằng không với tính cách của tiểu tam, hắn sẽ không chịu an phận như vậy.
“Vậy là được rồi, hôm nay các tiểu thư đến tham gia đều là những người ưu tú nhất, muội dẫn hoàng tẩu đi dạo nhé?” Âu Dương Thục thấy thời gian bên ngoài đã thích hợp, là lúc nên lộ diện.
Hoàng hậu là mang theo nhiệm vụ mà đến, cũng nguyện tham gia.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, nhưng luôn cảm thấy hơi lạnh.
“Hôm nay trời vốn không lạnh, sao lại trở lạnh đột ngột như thế.” Hoàng hậu không nhịn được nói thầm.
Nha hoàn bên cạnh nhanh chóng phủ thêm áo choàng cho hoàng hậu, còn Âu Dương Thục thì nhíu mày, nàng luôn có cảm giác bên cạnh có tiếng nói, hình như… rất quen thuộc.
Nhưng quay qua thấy hoàng hậu không có phản ứng nào lạ, thầm nghĩ có thể là ảo giác của bản thân mình.
Âu Dương Ngọc Tình nhìn tiểu nữ oa năm đó nháy mắt biến thành một mỹ phụ trung niên thì vô cùng đắc ý, chết sớm tốt thật, hoàng cô cô nàng trông còn trẻ hơn cả chất nữ.
...
Triệu Linh Nhi vào yến hội, tìm nơi khuất nhất ngồi xuống, niềm vui vẻ khi được đến yến hội của phủ công chúa đã sớm biến thành lo lắng bất an.
Nhưng dù nàng có co đầu rụt cổ thế nào, vẫn là tiêu điểm của mọi người như cũ. Các tiểu thư ở đây, hình như nàng chưa từng được gặp qua ai cả, vòng tròn quen biết của nàng căn bản không ngang tầm với loại yến hội này.
Mọi người nhìn qua bộ dáng của Triệu Linh Nhi, đều cảm thấy nàng ấy quá bình thường, làm sao lọt được vào mắt của cửu Diêm vương?
Có người đến hỏi nàng làm như thế nào mà quen biết được cửu vương gia, nhưng nàng đến mặt của cửu vương gia còn không biết, sao trả lời được?
Người nọ liền hậm hực rời đi, trong miệng nói có gì ghê gớm, trong lòng lại nghẹn muốn chết, bèn đến bàn tán với đồng bạn.
Mạnh Vãn Thu ở một bên ăn dưa, khéo vậy sao, tiểu thư phủ Dương Bình hầu thế mà lại là người trong lòng của cửu vương gia.
Nếu cửu vương gia muốn cưới Triệu Linh Nhi, thì làm gì còn chuyện liên quan đến Vương Lệnh kia nữa?
Mạnh Vãn Thu nhìn kế bên đã sớm không còn bóng quỷ của Âu Dương Ngọc Tình, có lẽ nàng ấy đến thăm công chúa rồi.
Tạm thời không quan tâm đến chuyện khác, nàng bước về phía Triệu Linh Nhi.
Triệu Linh Nhi đang nghe người khác thì thầm to nhỏ bỗng nhìn thấy có tiểu thư tiến đến chỗ mình, theo bản năng lui về sau một chút.
Các vị tiểu thư đang đổ ánh mắt lên người của Triệu Linh Nhi, tự nhiên cũng thấy được Mạnh Vãn Thu đang tiến đến.
Có tiểu thư tò mò lên tiếng hỏi: “Đó chẳng phải là tiểu thư mà lục hoàng tử điện hạ dẫn đến sao?”
“Nàng là ai?”
“Ở mấy buổi yến hội trước cũng không có thấy.”
“Có lẽ là vị tiểu thư nào đó của Tạ gia, ta thấy lục hoàng tử điện hạ với nàng ấy thân lắm.” Một tiểu thư thanh tú trẻ tuổi mở miệng.
“Đúng rồi, Mạnh tỷ tỷ, vừa rồi ta thấy tỷ được lục hoàng tử điện hạ tự mình dẫn vào, vậy tỷ có biết vị tiểu thư kia là vị nào của Tạ gia không?”
Hầu hết người đến tham gia yến hội đều là các nữ tử được gia tộc gửi gắm kỳ vọng cao, nên người nào mới thường sẽ được chú ý nhất.
Mạnh Như Yên nhìn theo mọi người.
Nàng cười nhạt mở miệng: “Đó là đại tỷ tỷ của nhà ta.”
Mọi người:…
“Đại tỷ tỷ của nhà ngươi?”
“Không phải là vị mới bị tam hoàng từ từ hôn đó chứ?”
Lại thêm nhiều người gia nhập.
Thời điểm các nữ hài nổi hứng nhiều chuyện với nhau, làm sao có thể dễ dàng tiêu tán?
“Mạnh tỷ tỷ, tỷ mau kể cho chúng ta biết đi, chuyện của đại tỷ tỷ nhà tỷ rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Mạnh Như Yên nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm mới của mọi người, nàng bị nhiều người vây quanh một chỗ.
Nữ nhân mặc đồ vàng thêu hình phượng hoàng đang giang cánh chính là đương kim hoàng hậu, Mộ Ngôn Trân.
Trước đây hoàng hậu là nữ nhi nhà thái phó, thanh mai trúc mã với Triều Linh đế, dưới gối của nàng hiện giờ chỉ có một thái tử, mà thái tử còn là một nhân tài, khiến hoàng đế vô cùng yêu thích, cho nên ngày tháng ở hậu cung của nàng trôi qua cũng xem như là thư thái.
“Hoàng tẩu đến vì tam nhi à?” Âu Dương Thục là bào muội của hoàng đế, từ nhỏ đã có tiếng là thông minh.
“Đúng vậy, Thụy Trạch đến tuổi kết hôn rồi, hoàng huynh của muội sốt ruột lắm.” Mộ Ngôn Trân nhấp một ngụm trà, cười hiền.
“Vậy bữa tiệc hôm nay của muội là đến vừa đúng lúc, hôm nay tam nhi như thế nào rồi ạ?”
“Cung nhân có tới báo qua, tâm tình cũng ổn.”
Âu Dương Thục nghe cái là sáng tỏ, có vẻ như hoàng huynh đã ban chết cho người bên dưới, không thông báo với tam hoàng tử.
Bằng không với tính cách của tiểu tam, hắn sẽ không chịu an phận như vậy.
“Vậy là được rồi, hôm nay các tiểu thư đến tham gia đều là những người ưu tú nhất, muội dẫn hoàng tẩu đi dạo nhé?” Âu Dương Thục thấy thời gian bên ngoài đã thích hợp, là lúc nên lộ diện.
Hoàng hậu là mang theo nhiệm vụ mà đến, cũng nguyện tham gia.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, nhưng luôn cảm thấy hơi lạnh.
“Hôm nay trời vốn không lạnh, sao lại trở lạnh đột ngột như thế.” Hoàng hậu không nhịn được nói thầm.
Nha hoàn bên cạnh nhanh chóng phủ thêm áo choàng cho hoàng hậu, còn Âu Dương Thục thì nhíu mày, nàng luôn có cảm giác bên cạnh có tiếng nói, hình như… rất quen thuộc.
Nhưng quay qua thấy hoàng hậu không có phản ứng nào lạ, thầm nghĩ có thể là ảo giác của bản thân mình.
Âu Dương Ngọc Tình nhìn tiểu nữ oa năm đó nháy mắt biến thành một mỹ phụ trung niên thì vô cùng đắc ý, chết sớm tốt thật, hoàng cô cô nàng trông còn trẻ hơn cả chất nữ.
...
Triệu Linh Nhi vào yến hội, tìm nơi khuất nhất ngồi xuống, niềm vui vẻ khi được đến yến hội của phủ công chúa đã sớm biến thành lo lắng bất an.
Nhưng dù nàng có co đầu rụt cổ thế nào, vẫn là tiêu điểm của mọi người như cũ. Các tiểu thư ở đây, hình như nàng chưa từng được gặp qua ai cả, vòng tròn quen biết của nàng căn bản không ngang tầm với loại yến hội này.
Mọi người nhìn qua bộ dáng của Triệu Linh Nhi, đều cảm thấy nàng ấy quá bình thường, làm sao lọt được vào mắt của cửu Diêm vương?
Có người đến hỏi nàng làm như thế nào mà quen biết được cửu vương gia, nhưng nàng đến mặt của cửu vương gia còn không biết, sao trả lời được?
Người nọ liền hậm hực rời đi, trong miệng nói có gì ghê gớm, trong lòng lại nghẹn muốn chết, bèn đến bàn tán với đồng bạn.
Mạnh Vãn Thu ở một bên ăn dưa, khéo vậy sao, tiểu thư phủ Dương Bình hầu thế mà lại là người trong lòng của cửu vương gia.
Nếu cửu vương gia muốn cưới Triệu Linh Nhi, thì làm gì còn chuyện liên quan đến Vương Lệnh kia nữa?
Mạnh Vãn Thu nhìn kế bên đã sớm không còn bóng quỷ của Âu Dương Ngọc Tình, có lẽ nàng ấy đến thăm công chúa rồi.
Tạm thời không quan tâm đến chuyện khác, nàng bước về phía Triệu Linh Nhi.
Triệu Linh Nhi đang nghe người khác thì thầm to nhỏ bỗng nhìn thấy có tiểu thư tiến đến chỗ mình, theo bản năng lui về sau một chút.
Các vị tiểu thư đang đổ ánh mắt lên người của Triệu Linh Nhi, tự nhiên cũng thấy được Mạnh Vãn Thu đang tiến đến.
Có tiểu thư tò mò lên tiếng hỏi: “Đó chẳng phải là tiểu thư mà lục hoàng tử điện hạ dẫn đến sao?”
“Nàng là ai?”
“Ở mấy buổi yến hội trước cũng không có thấy.”
“Có lẽ là vị tiểu thư nào đó của Tạ gia, ta thấy lục hoàng tử điện hạ với nàng ấy thân lắm.” Một tiểu thư thanh tú trẻ tuổi mở miệng.
“Đúng rồi, Mạnh tỷ tỷ, vừa rồi ta thấy tỷ được lục hoàng tử điện hạ tự mình dẫn vào, vậy tỷ có biết vị tiểu thư kia là vị nào của Tạ gia không?”
Hầu hết người đến tham gia yến hội đều là các nữ tử được gia tộc gửi gắm kỳ vọng cao, nên người nào mới thường sẽ được chú ý nhất.
Mạnh Như Yên nhìn theo mọi người.
Nàng cười nhạt mở miệng: “Đó là đại tỷ tỷ của nhà ta.”
Mọi người:…
“Đại tỷ tỷ của nhà ngươi?”
“Không phải là vị mới bị tam hoàng từ từ hôn đó chứ?”
Lại thêm nhiều người gia nhập.
Thời điểm các nữ hài nổi hứng nhiều chuyện với nhau, làm sao có thể dễ dàng tiêu tán?
“Mạnh tỷ tỷ, tỷ mau kể cho chúng ta biết đi, chuyện của đại tỷ tỷ nhà tỷ rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Mạnh Như Yên nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm mới của mọi người, nàng bị nhiều người vây quanh một chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.