Đại Tiểu Thư Đến Từ Địa Phủ, Hàng Đêm Có Quỷ Tới Gõ Cửa!
Chương 5:
Thang Phấn
14/06/2024
Không thể không nói, Liễu thị thật sự là một cao thủ nói dối điêu luyện.
“Vậy ta đây phải cảm ơn người rồi, bây giờ ta rất tốt, đồ nên thuộc về ta cũng nên hoàn trả.”
Còn hoàn trả? Sao có thể?
Những món đồ đó đã sớm bị mẫu nữ bọn họ ăn chia.
Liễu thị thầm hiểu rằng từ nay về sau đã không còn có thể chiếm được thứ gì tốt từ nơi này nữa.
Vì thế liền nói: “Đó là chuyện đương nhiên.”
“Mà con chắc chắn là không cần ta giúp con quản chỗ hoàng kim đó sao?”
Mạnh Vãn Thu từ chối.
Bà ta nói một câu không rõ ý vị: “Vậy con phải trông giữ cẩn thận nha, nhiều hoàng kim như thế, đừng để trộm cắp lấy mất.”
Mạnh Vãn Thu nói: “Vậy phải phiền phu nhân phái người tăng thêm nhiều thủ vệ trong phủ, hôm nay kẻ cắp dám đến trộm tiền, ngày mai tất sẽ dám đến trộm người.”
“Dù sao ta cũng bị lui hôn, không để bụng cái gì thanh danh hay không thanh danh, nhưng bọn muội muội là kim tôn ngọc quý, đừng để bị kẻ trộm nhớ thương.”
Liễu thị nghẹn, Mạnh Vãn Thu hôm nay đã không phải là người mà bà ta có thể gây khó dễ được nữa.
Bà ta căm giận rời đi.
Đám hạ nhân cũng rời đi theo.
Thời điểm Lục nhi trở lại, vừa lúc thấy được bóng dáng của Liễu thị, sợ tới mức vọt nhanh về phòng.
Vẻ mặt lo lắng hỏi: “Tiểu thư, sao phu nhân lại qua đây?”
“Hoàng kim nhiều quá nên bị người nhớ thương mà thôi.”
Lục nhi sinh lòng cảnh giác, nàng ta nhìn xung quanh một vòng, quyết định đêm nay không ngủ để đi thủ tiền.
Một ngày hai ngày không ngủ thật ra không thành vấn đề, nhưng hai người không thể ngày nào cũng không ngủ mà thức canh cả đống hoàng kim đó được.
Mạnh Vãn Thu càng nóng lòng muốn mở điện Càn Khôn.
Chờ Lục nhi rời đi, Mạnh Vãn Thu mới hỏi thân thế của bạch y nữ quỷ.
Thì ra tên nàng ta là Âu Dương Ngọc Tình.
“Đó chẳng phải là họ của hoàng thất sao?”
Âu Dương Ngọc Tình gật gật đầu, nàng đã từng là một công chúa hoàng thất.
“Tam hoàng tử Âu Dương Thụy Trạch là gì của ngươi?”
“Hắn?” Âu Dương Ngọc Tình suy nghĩ rồi nói: “Ta là bào muội của thái thượng hoàng, theo bối phận thì hắn phải gọi ta một tiếng cô tổ mẫu.”
Mạnh Vãn Thu nhìn nhìn bộ dáng chưa cởi bỏ được hết nét trẻ con của đối phương, lại nhớ đến Âu Dương Thụy Trạch, có thể nhận ra được vài phần tương tự.
“Cô tổ mẫu ngươi trông còn rất trẻ.”
Âu Dương Ngọc Tình tiếc nuối thở dài: “Đó còn chẳng phải là do ta chết quá sớm sao?”
“Hồi còn sống, tới mùi vị của nam nhân còn chưa được nếm qua nữa, thật đáng tiếc.”
Cho nên bây giờ nàng rất thích đi trèo các thể loại cửa sổ.
Mạnh Vãn Thu: …
Nàng có một thắc mắc, vậy tại sao nàng ta lại ở trong phủ tướng quân.
Âu Dương Ngọc Tình ngượng ngùng trả lời: “Năm đó ta coi trọng gia gia của ngươi, nếu chẳng phải mất quá sớm, nói không chừng ta chính là nãi nãi của ngươi rồi đó.”
“Ta tới phủ tướng quân tìm gia gia của ngươi, nhưng không hiểu sao dù ta làm cái gì hắn cũng không phản ứng lại, sau ta mới biết rằng thì ra ta đã chết rồi, cũng không rõ làm sao lại chết.”
“Cuối cùng ta không thể rời khỏi đây, cứ lang thang rồi lại lang thang trong phủ tướng quân từ năm này qua năm khác, đến cả quỷ sai cũng không nhìn thấy ta.”
Kể đến đây, cảm xúc nàng ấy có chút chùn xuống.
Không thể ra khỏi phủ tướng quân? Đến cả quỷ sai cũng không nhìn thấy?
Rất rõ ràng, Âu Dương Ngọc Tình đã trở thành linh hồn bị mắc kẹt ở nhân gian, nhưng có bản lĩnh làm quỷ sai cũng không nhìn thấy được nàng ta, chắc chắn là do ai đó đã cố tình tạo phong ấn.
Chẳng qua Âu Dương Ngọc Tình cũng không hoàn toàn giống những linh hồn bị mắc kẹt khác, trên người nàng ta không hề có một tia oán khí nào.
Mạnh Vãn Thu tay tùy tiện kết ấn, bắn về phía Âu Dương Ngọc Tình.
Âu Dương Ngọc Tình tức khắc cảm thấy linh thể được nhẹ bẫng, dường như gông xiềng tròng lên người nàng ta bấy lâu nay đã được cởi xuống.
Âu Dương Ngọc Tình vô cùng kích động hỏi: “Ngươi ngươi ngươi!!! Ngươi đã làm gì? Vì sao ta đột nhiên lại cảm thấy cơ thể của mình giống như trở nên nhẹ nhàng hơn?”
Mạnh Vãn Thu cười nói: “Đại khái là cởi bỏ ràng buộc cho ngươi, hiện giờ ngươi đã có thể rời khỏi phủ tướng quân rồi.”
Âu Dương Ngọc Tình trừng to hai mắt, không thể tin hỏi: “Thật vậy chăng?”
Nàng ta đã từng thử suốt mấy chục năm, nhưng đến cả cánh cửa lớn phủ tướng quân cũng không bước ra được, bây giờ lại có người nói với nàng ấy… nàng ấy được tự do.
Hốc mắt nóng lên, lòng ngập tràn cảm kích Mạnh Vãn Thu.
Thật ra Mạnh Vãn Thu cũng không biết bản thân mình đã làm như thế nào nữa, giống như trời sinh nàng đã biết một ít đạo pháp vậy, cởi bỏ trói buộc một linh hồn bị mắc kẹt cũng nhẹ nhàng vô cùng.
Nàng cho rằng đây chính là phần mềm gian lận mà Diêm vương đã lắp cho mình.
“Ta cũng không chắc lắm, nếu không thì bây giờ ngươi thử xem, xem mình có thể rời đi chưa?”
Âu Dương Ngọc Tình vèo một tiếng bay mất.
Không qua mấy giây nàng ta đã bay trở về Thu Lan uyển, kích động nói: “Ta thật sự được tự do rồi!”
“Mạnh Vãn Thu, bằng hữu ta không có nhiều lắm, nhưng sau này ngươi sẽ trở thành một trong số đó.”
Làm bằng hữu với một con quỷ?
Mạnh Vãn Thu không ngờ bằng hữu đầu tiên khi mình đầu thai sẽ là một con quỷ.
“Được thôi, ta đây tất nhiên phải ôm cho chắc đùi của lão công chúa chứ.”
Âu Dương Ngọc Tình lập tức xù lông: “Cái gì mà lão công chúa, bộ dáng của ta già lắm hay sao?”
“Ta may mắn chết sớm thôi, nếu là chết lúc bảy tám chục tuổi, ta mới thật đúng là lão công chúa.”
Mạnh Vãn Thu:…
Còn có người cảm thấy may mắn vì chết sớm nữa sao?
Nàng nghiêm túc hỏi Âu Dương Ngọc Tình: “Ngươi muốn đi đầu thai không?”
Nếu nàng ta nói muốn, vậy nàng có thể giúp một phen.
Đầu thai?
Đó đã từng là khát khao của nàng ta, nhưng hiện giờ hình như nó không còn sức hấp dẫn nữa.
Làm người quá khó.
Chỉ dựa vào việc nàng ta tử vong một cách bất thình lình là hiểu, còn sống nào có được nhẹ nhàng tự do như nàng ta hiện tại?
Nàng ta lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi, ta cảm thấy làm quỷ cũng tốt.”
“Trước kia ta cảm thấy cô đơn quá, còn bây giờ thì không sao, ta được tự do rồi.”
Rồi sau đó nàng ta lại nói: “Sau này ta có thể thường xuyên đến tìm ngươi chơi không?” Ánh mắt sáng lấp lánh, khiến người ta không đành lòng từ chối.
“Được, nhưng không cho phép dọa đến Lục nhi.”
Lục nhi quay lại đây, nàng không tiện nói chuyện với Âu Dương Ngọc Tình.
Nhưng Âu Dương Ngọc Tình vô cùng hưng phấn, vẫn luôn lải nhải kể lại cho nàng nghe mấy năm nay phu nhân tướng quân và hai vị kế muội đã khi dễ nàng như thế này, như thế kia.
Thậm chí nổ luôn cả tin tức chấn động trời đất!!
Tiểu nhi tử Mạnh Như Châu của Liễu thị không phải là con ruột của phụ thân nàng.
Nàng cảm thấy vị phụ thân đang ở phía bắc kia đã gieo được cả một vùng thảo nguyên xanh mướt.
Mạnh Vãn Thu cuối cùng vẫn không ngăn được máu nhiều chuyện.
Mở miệng hỏi: “Gian phu là ai?”
Nữ quỷ lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ là trong lúc nằm bò trên cửa sổ phòng Liễu thị thì vô tình nghe bà ta nhắc đến một lần.”
Mạnh Vãn Thu lục lọi ký ức, không hề có ấn tượng gì với vị phụ thân kia, vì hàng năm ông ấy phải đóng giữ ở biên cương, nàng không gặp được bao nhiêu lần.
Sự ấm áp hiếm hoi mà nàng nhận được đều là từ vị đại ca Mạnh Thừa Duẫn.
Chỉ là sau này hắn đến quân doanh rèn luyện, rồi nhận được thánh chỉ đi tây bắc, cuối cùng chưa từng trở về lần nào.
Đếm sơ thời gian, đã qua tám năm.
….
Cùng lúc đó, mọi người trong phủ tướng quân ai cũng biết việc Mạnh Vãn Thu bị từ hôn, vì thế tam hoàng tử đã bồi thường cho nàng một vạn lượng hoàng kim.
Tin tức đó ngay trong đêm đã truyền khắp kinh thành.
Trở lại Phù Dung uyển, Liễu thị tức giận ném vỡ một bộ trà cụ, dưới sự trấn an của Liễu ma ma mới dần dần bình tĩnh.
Bà ta làm sao có thể nghĩ đến con ngốc kia đột nhiên hết ngốc trong một đêm chứ.
“Phu nhân, người đừng tức giận, trên đời còn có cái gọi là ‘lệnh phụ mẫu, lời bà mai’, đại tiểu thư cũng đã cập kê rồi, người từng bị từ hôn làm sao có thể tiện gả cao được nữa, không bằng người hãy tìm cho nó một ‘chỗ tốt’ đi.”
“Kể cả chỗ tiền kia, người hà tất phải tự đi làm gì, cứ gửi một phong thư cho lão gia, đừng nhắc đến chuyện đại tiểu thư đã hồi phục, cứ nói đại tiểu thư với tình trạng như vậy không tiện tự quản đống tiền kia. Lão gia tự nhiên sẽ xin người quản lý thay thôi.”
Nghe xong lời nhắc nhở của Liễu ma ma, Liễu thị thông suốt không ít.
Bà ta nhanh chóng đề bút viết một bức thư tay, để khoái mã đưa đến biên quan.
Xong việc, bà ta cũng bắt đầu tìm chọn người thích hợp cho Mạnh Vãn Thu.
…
Ngày kế, hoàng cung, phòng ngự thư.
“Nghe nói lão tam đã bỏ cửa hôn sự kia?”
Triều Linh đế ngồi trước bàn buông hồ sơ trong tay xuống, hỏi thái giám Lý Đức Toàn đang hầu hạ bên cạnh.
Lý Đức Toàn cung kính trả lời: “Đúng vậy, hôm qua đã bỏ rồi, sau đó tam hoàng tử còn bồi thường cho đại tiểu thư nhà họ Mạnh một vạn lượng hoàng kim.”
“Một vạn lượng hoàng kim?” Hoàng đế không ngờ lão tam cư nhiên sẽ đồng ý chi ra một khoảng tiền lớn như vậy.
“Đúng vậy, chiều hôm qua đã nâng vào phủ tướng quân.” Lý Đức Toàn trả lời đúng sự thật.
Nhớ đến lời Liễu Liễu đại sư, ông ấy không khỏi lên tiếng hỏi: “Mạnh đại tiểu thư hiện giờ như thế nào?”
Lý Đức Toàn không biết.
Hắn nhìn thoáng qua góc tối trên mái hiên trong phòng, một nam nhân mặc đồ đen lập tức quỳ xuống trước mặt Thiên Linh đế.
“Khởi bẩm bệ hạ, Mạnh đại tiểu thư hết bệnh ngu dại rồi.”
Hết rồi?
Quả nhiên!
Lời Liễu Liễu đại sư quả nhiên ứng nghiệm.
Ông ta phân phó cho Lý Đức Toàn: “Lão nhị, lão tứ, lão ngũ."
Ông ấy suy nghĩ, vẫn nên thêm cả tiểu lục vừa tròn mười tuổi nữa.
“Còn có tiểu lục, gọi hết đến đây.”
Tam hoàng tử nhìn lão nhị, lão tứ, lão ngũ, tiểu lục bị phụ hoàng gọi đi, lòng đầy nghi vấn.
Tại sao còn sót lại mỗi hắn?
Lão nhị, lão tứ, lão ngũ, lão lục lòng cũng đầy nghi vấn, phụ hoàng gọi bọn họ là vì chuyện gì?
Rất nhanh sau đó bọn họ đã bị lời nói của phụ hoàng khiến cho vô cùng kinh hãi.
“Vậy ta đây phải cảm ơn người rồi, bây giờ ta rất tốt, đồ nên thuộc về ta cũng nên hoàn trả.”
Còn hoàn trả? Sao có thể?
Những món đồ đó đã sớm bị mẫu nữ bọn họ ăn chia.
Liễu thị thầm hiểu rằng từ nay về sau đã không còn có thể chiếm được thứ gì tốt từ nơi này nữa.
Vì thế liền nói: “Đó là chuyện đương nhiên.”
“Mà con chắc chắn là không cần ta giúp con quản chỗ hoàng kim đó sao?”
Mạnh Vãn Thu từ chối.
Bà ta nói một câu không rõ ý vị: “Vậy con phải trông giữ cẩn thận nha, nhiều hoàng kim như thế, đừng để trộm cắp lấy mất.”
Mạnh Vãn Thu nói: “Vậy phải phiền phu nhân phái người tăng thêm nhiều thủ vệ trong phủ, hôm nay kẻ cắp dám đến trộm tiền, ngày mai tất sẽ dám đến trộm người.”
“Dù sao ta cũng bị lui hôn, không để bụng cái gì thanh danh hay không thanh danh, nhưng bọn muội muội là kim tôn ngọc quý, đừng để bị kẻ trộm nhớ thương.”
Liễu thị nghẹn, Mạnh Vãn Thu hôm nay đã không phải là người mà bà ta có thể gây khó dễ được nữa.
Bà ta căm giận rời đi.
Đám hạ nhân cũng rời đi theo.
Thời điểm Lục nhi trở lại, vừa lúc thấy được bóng dáng của Liễu thị, sợ tới mức vọt nhanh về phòng.
Vẻ mặt lo lắng hỏi: “Tiểu thư, sao phu nhân lại qua đây?”
“Hoàng kim nhiều quá nên bị người nhớ thương mà thôi.”
Lục nhi sinh lòng cảnh giác, nàng ta nhìn xung quanh một vòng, quyết định đêm nay không ngủ để đi thủ tiền.
Một ngày hai ngày không ngủ thật ra không thành vấn đề, nhưng hai người không thể ngày nào cũng không ngủ mà thức canh cả đống hoàng kim đó được.
Mạnh Vãn Thu càng nóng lòng muốn mở điện Càn Khôn.
Chờ Lục nhi rời đi, Mạnh Vãn Thu mới hỏi thân thế của bạch y nữ quỷ.
Thì ra tên nàng ta là Âu Dương Ngọc Tình.
“Đó chẳng phải là họ của hoàng thất sao?”
Âu Dương Ngọc Tình gật gật đầu, nàng đã từng là một công chúa hoàng thất.
“Tam hoàng tử Âu Dương Thụy Trạch là gì của ngươi?”
“Hắn?” Âu Dương Ngọc Tình suy nghĩ rồi nói: “Ta là bào muội của thái thượng hoàng, theo bối phận thì hắn phải gọi ta một tiếng cô tổ mẫu.”
Mạnh Vãn Thu nhìn nhìn bộ dáng chưa cởi bỏ được hết nét trẻ con của đối phương, lại nhớ đến Âu Dương Thụy Trạch, có thể nhận ra được vài phần tương tự.
“Cô tổ mẫu ngươi trông còn rất trẻ.”
Âu Dương Ngọc Tình tiếc nuối thở dài: “Đó còn chẳng phải là do ta chết quá sớm sao?”
“Hồi còn sống, tới mùi vị của nam nhân còn chưa được nếm qua nữa, thật đáng tiếc.”
Cho nên bây giờ nàng rất thích đi trèo các thể loại cửa sổ.
Mạnh Vãn Thu: …
Nàng có một thắc mắc, vậy tại sao nàng ta lại ở trong phủ tướng quân.
Âu Dương Ngọc Tình ngượng ngùng trả lời: “Năm đó ta coi trọng gia gia của ngươi, nếu chẳng phải mất quá sớm, nói không chừng ta chính là nãi nãi của ngươi rồi đó.”
“Ta tới phủ tướng quân tìm gia gia của ngươi, nhưng không hiểu sao dù ta làm cái gì hắn cũng không phản ứng lại, sau ta mới biết rằng thì ra ta đã chết rồi, cũng không rõ làm sao lại chết.”
“Cuối cùng ta không thể rời khỏi đây, cứ lang thang rồi lại lang thang trong phủ tướng quân từ năm này qua năm khác, đến cả quỷ sai cũng không nhìn thấy ta.”
Kể đến đây, cảm xúc nàng ấy có chút chùn xuống.
Không thể ra khỏi phủ tướng quân? Đến cả quỷ sai cũng không nhìn thấy?
Rất rõ ràng, Âu Dương Ngọc Tình đã trở thành linh hồn bị mắc kẹt ở nhân gian, nhưng có bản lĩnh làm quỷ sai cũng không nhìn thấy được nàng ta, chắc chắn là do ai đó đã cố tình tạo phong ấn.
Chẳng qua Âu Dương Ngọc Tình cũng không hoàn toàn giống những linh hồn bị mắc kẹt khác, trên người nàng ta không hề có một tia oán khí nào.
Mạnh Vãn Thu tay tùy tiện kết ấn, bắn về phía Âu Dương Ngọc Tình.
Âu Dương Ngọc Tình tức khắc cảm thấy linh thể được nhẹ bẫng, dường như gông xiềng tròng lên người nàng ta bấy lâu nay đã được cởi xuống.
Âu Dương Ngọc Tình vô cùng kích động hỏi: “Ngươi ngươi ngươi!!! Ngươi đã làm gì? Vì sao ta đột nhiên lại cảm thấy cơ thể của mình giống như trở nên nhẹ nhàng hơn?”
Mạnh Vãn Thu cười nói: “Đại khái là cởi bỏ ràng buộc cho ngươi, hiện giờ ngươi đã có thể rời khỏi phủ tướng quân rồi.”
Âu Dương Ngọc Tình trừng to hai mắt, không thể tin hỏi: “Thật vậy chăng?”
Nàng ta đã từng thử suốt mấy chục năm, nhưng đến cả cánh cửa lớn phủ tướng quân cũng không bước ra được, bây giờ lại có người nói với nàng ấy… nàng ấy được tự do.
Hốc mắt nóng lên, lòng ngập tràn cảm kích Mạnh Vãn Thu.
Thật ra Mạnh Vãn Thu cũng không biết bản thân mình đã làm như thế nào nữa, giống như trời sinh nàng đã biết một ít đạo pháp vậy, cởi bỏ trói buộc một linh hồn bị mắc kẹt cũng nhẹ nhàng vô cùng.
Nàng cho rằng đây chính là phần mềm gian lận mà Diêm vương đã lắp cho mình.
“Ta cũng không chắc lắm, nếu không thì bây giờ ngươi thử xem, xem mình có thể rời đi chưa?”
Âu Dương Ngọc Tình vèo một tiếng bay mất.
Không qua mấy giây nàng ta đã bay trở về Thu Lan uyển, kích động nói: “Ta thật sự được tự do rồi!”
“Mạnh Vãn Thu, bằng hữu ta không có nhiều lắm, nhưng sau này ngươi sẽ trở thành một trong số đó.”
Làm bằng hữu với một con quỷ?
Mạnh Vãn Thu không ngờ bằng hữu đầu tiên khi mình đầu thai sẽ là một con quỷ.
“Được thôi, ta đây tất nhiên phải ôm cho chắc đùi của lão công chúa chứ.”
Âu Dương Ngọc Tình lập tức xù lông: “Cái gì mà lão công chúa, bộ dáng của ta già lắm hay sao?”
“Ta may mắn chết sớm thôi, nếu là chết lúc bảy tám chục tuổi, ta mới thật đúng là lão công chúa.”
Mạnh Vãn Thu:…
Còn có người cảm thấy may mắn vì chết sớm nữa sao?
Nàng nghiêm túc hỏi Âu Dương Ngọc Tình: “Ngươi muốn đi đầu thai không?”
Nếu nàng ta nói muốn, vậy nàng có thể giúp một phen.
Đầu thai?
Đó đã từng là khát khao của nàng ta, nhưng hiện giờ hình như nó không còn sức hấp dẫn nữa.
Làm người quá khó.
Chỉ dựa vào việc nàng ta tử vong một cách bất thình lình là hiểu, còn sống nào có được nhẹ nhàng tự do như nàng ta hiện tại?
Nàng ta lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi, ta cảm thấy làm quỷ cũng tốt.”
“Trước kia ta cảm thấy cô đơn quá, còn bây giờ thì không sao, ta được tự do rồi.”
Rồi sau đó nàng ta lại nói: “Sau này ta có thể thường xuyên đến tìm ngươi chơi không?” Ánh mắt sáng lấp lánh, khiến người ta không đành lòng từ chối.
“Được, nhưng không cho phép dọa đến Lục nhi.”
Lục nhi quay lại đây, nàng không tiện nói chuyện với Âu Dương Ngọc Tình.
Nhưng Âu Dương Ngọc Tình vô cùng hưng phấn, vẫn luôn lải nhải kể lại cho nàng nghe mấy năm nay phu nhân tướng quân và hai vị kế muội đã khi dễ nàng như thế này, như thế kia.
Thậm chí nổ luôn cả tin tức chấn động trời đất!!
Tiểu nhi tử Mạnh Như Châu của Liễu thị không phải là con ruột của phụ thân nàng.
Nàng cảm thấy vị phụ thân đang ở phía bắc kia đã gieo được cả một vùng thảo nguyên xanh mướt.
Mạnh Vãn Thu cuối cùng vẫn không ngăn được máu nhiều chuyện.
Mở miệng hỏi: “Gian phu là ai?”
Nữ quỷ lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ là trong lúc nằm bò trên cửa sổ phòng Liễu thị thì vô tình nghe bà ta nhắc đến một lần.”
Mạnh Vãn Thu lục lọi ký ức, không hề có ấn tượng gì với vị phụ thân kia, vì hàng năm ông ấy phải đóng giữ ở biên cương, nàng không gặp được bao nhiêu lần.
Sự ấm áp hiếm hoi mà nàng nhận được đều là từ vị đại ca Mạnh Thừa Duẫn.
Chỉ là sau này hắn đến quân doanh rèn luyện, rồi nhận được thánh chỉ đi tây bắc, cuối cùng chưa từng trở về lần nào.
Đếm sơ thời gian, đã qua tám năm.
….
Cùng lúc đó, mọi người trong phủ tướng quân ai cũng biết việc Mạnh Vãn Thu bị từ hôn, vì thế tam hoàng tử đã bồi thường cho nàng một vạn lượng hoàng kim.
Tin tức đó ngay trong đêm đã truyền khắp kinh thành.
Trở lại Phù Dung uyển, Liễu thị tức giận ném vỡ một bộ trà cụ, dưới sự trấn an của Liễu ma ma mới dần dần bình tĩnh.
Bà ta làm sao có thể nghĩ đến con ngốc kia đột nhiên hết ngốc trong một đêm chứ.
“Phu nhân, người đừng tức giận, trên đời còn có cái gọi là ‘lệnh phụ mẫu, lời bà mai’, đại tiểu thư cũng đã cập kê rồi, người từng bị từ hôn làm sao có thể tiện gả cao được nữa, không bằng người hãy tìm cho nó một ‘chỗ tốt’ đi.”
“Kể cả chỗ tiền kia, người hà tất phải tự đi làm gì, cứ gửi một phong thư cho lão gia, đừng nhắc đến chuyện đại tiểu thư đã hồi phục, cứ nói đại tiểu thư với tình trạng như vậy không tiện tự quản đống tiền kia. Lão gia tự nhiên sẽ xin người quản lý thay thôi.”
Nghe xong lời nhắc nhở của Liễu ma ma, Liễu thị thông suốt không ít.
Bà ta nhanh chóng đề bút viết một bức thư tay, để khoái mã đưa đến biên quan.
Xong việc, bà ta cũng bắt đầu tìm chọn người thích hợp cho Mạnh Vãn Thu.
…
Ngày kế, hoàng cung, phòng ngự thư.
“Nghe nói lão tam đã bỏ cửa hôn sự kia?”
Triều Linh đế ngồi trước bàn buông hồ sơ trong tay xuống, hỏi thái giám Lý Đức Toàn đang hầu hạ bên cạnh.
Lý Đức Toàn cung kính trả lời: “Đúng vậy, hôm qua đã bỏ rồi, sau đó tam hoàng tử còn bồi thường cho đại tiểu thư nhà họ Mạnh một vạn lượng hoàng kim.”
“Một vạn lượng hoàng kim?” Hoàng đế không ngờ lão tam cư nhiên sẽ đồng ý chi ra một khoảng tiền lớn như vậy.
“Đúng vậy, chiều hôm qua đã nâng vào phủ tướng quân.” Lý Đức Toàn trả lời đúng sự thật.
Nhớ đến lời Liễu Liễu đại sư, ông ấy không khỏi lên tiếng hỏi: “Mạnh đại tiểu thư hiện giờ như thế nào?”
Lý Đức Toàn không biết.
Hắn nhìn thoáng qua góc tối trên mái hiên trong phòng, một nam nhân mặc đồ đen lập tức quỳ xuống trước mặt Thiên Linh đế.
“Khởi bẩm bệ hạ, Mạnh đại tiểu thư hết bệnh ngu dại rồi.”
Hết rồi?
Quả nhiên!
Lời Liễu Liễu đại sư quả nhiên ứng nghiệm.
Ông ta phân phó cho Lý Đức Toàn: “Lão nhị, lão tứ, lão ngũ."
Ông ấy suy nghĩ, vẫn nên thêm cả tiểu lục vừa tròn mười tuổi nữa.
“Còn có tiểu lục, gọi hết đến đây.”
Tam hoàng tử nhìn lão nhị, lão tứ, lão ngũ, tiểu lục bị phụ hoàng gọi đi, lòng đầy nghi vấn.
Tại sao còn sót lại mỗi hắn?
Lão nhị, lão tứ, lão ngũ, lão lục lòng cũng đầy nghi vấn, phụ hoàng gọi bọn họ là vì chuyện gì?
Rất nhanh sau đó bọn họ đã bị lời nói của phụ hoàng khiến cho vô cùng kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.