Chương 61
Nhóc Nhí Nhố
03/06/2014
Một vòng tay nóng ấm khẽ ôm nó từ phía sau. Phá tan những dòng suy nghĩ của người con gái 18. Anh chính là cơn mưa, cơn mưa của trời, một cơn mưa đặc biệt, vậy liệu cơn mưa này có thể xóa nhòa đi tất cả những gì mà cơn gió kia đã mang tới cho nó ko?
- Suy nghĩ gì vậy nhóc? – Thiên Vũ cười tươi nói thật tự nhiên, nhưng anh quên một điều …. Tâm trạng nó rất thất thường.
- Đang nghĩ là nên làm gì với hai cái tay này.
- Hả ?
Trước sự ngạc ngạc nhiên của anh, nó quay mặt lại nhìn vào khuôn mặt cũng hoàn hảo ko kém gì cơn gió kia. Mặt vênh vênh :
- Anh đang định xàm sở tôi ?
Thiên vũ đang trong tình trạng CHOÁNG, còn nó thì quay lưng bước một mạch ko quay đầu lại, hình như muốn che dấu điều gì đó.
Vào lớp.
Ông thầy đầu hói bước vào lớp, mắt ánh lên những tia nhìn khác thường, trong khi cả lớp đang rùng rợn với khuôn mặt nham nhở của người thấy “kính yêu” thì thầy cất giọng nói oanh liệt nhưng lại rất hào hứng:
- Hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới, bạn này đã nhận được học bổng của trường mình khi thi qua đợt xét duyệt với số điểm tuyệt đối,đây là chuyện chưa từng có trước đây. Các em cho bạn một tràng pháo tay nào.
Cả lớp ngay lập tức làm theo ko dám trái nửa điều.
- Em vào đây giới thiệu về mình đi.
Ngoài cửa, một cậu con trai trạc tuổi nó rụt rè bước vào, có vẻ rất sợ sệt, nhưng hiệu ứng mà cậu ta mang lại cho các bạn nữ lớp này thì ko nhỏ chút nào, bằng chứng là những tiếng khen ngợi ko ngớt, ko ngừng được mấy bạn sản xuất ra từ những bờ môi xinh xắn :
- Ôi baby cute quá.
- Dễ thương quá đi.
- Siêu cute.
- ….
Anh chàng rụt rè bước tới cạnh ông thầy, và…. Một tràng cười có vẻ rất thoải mái phát ra từ phía cuối bàn khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn, và …. Chủ nhân của màn cười có một ko hai kia chính là …. Nó. Nó đang che miệng cười rất tươi. Nhưng …. trái ngược với cảm nhận của mọi người – nụ cười kia thật đẹp thật tỏa nắng thì … người trên bảng như bất động, mặt tái mét tay run run chỉ về phía cuối lớp. Điều này làm cả lớp ngạc nhiên hết sức.
Nó đưa hai tay lên chống cằm, mặt gian tà :
- Giới thiệu đi bạn ơi.
Cả lớp nhận ra một điều … người trên kia sẽ khó mà sống những ngày sắp tới rồi.
Cậu trai kia sau khi lấy lại bình tĩnh cũng cất lời giới thiệu bản thân :
- Chào các bạn mình tên là Đỗ Hữu Nhân, rất vui được gặp các bạn. ( các bạn có nhớ người này ko,ko nhớ thì xem lại chương 1 nha).
Khi ông thầy đang nhìn nhìn cả lớp để tìm cho anh chàng kia một chỗ an tọa thì nó lại lên tiếng :
- Này bạn, lại đây ngồi đi. – nó vừa nói vừa chỉ sang chỗ bên cạnh khiến Tuyết Mai cũng ngạc nhiên .
- Này bàn mình còn chỗ đâu.
- Lớp mình cũng còn chỗ đâu, chịu khó đi. Ko thấy bạn đang lo lắng thế kia à. – câu nói của nó ko những làm cho cả lớp mà cả 4 anh chàng kia cũng ngạc nhiên ko kém. Thiên Vũ nhíu mày hết cỡ, mới có mấy tiếng đồng hồ mà nó thay đổi đến chóng mặt. Người trên bảng hình như cũng đang nhận thức được số phận của mình, run run giọng :
- Trần Thúy Hà … bạn muốn làm gì ?
Cả lớp sock tập hai, anh chàng này biết tên thật của nó, có nghĩa là hai người đã quen biết nhau và một điều nữa là bây giờ họ mới biết được tên tiếng việt của nó thông qua anh chàng lạ hoắc kia. Ngay cả 4 chàng của chúng ta cũng sock, nhìn anh chàng trên kia bằng những con mắt “trìu mến” ko thể tưởng tượng được, họ chỉ hận là ko thể lên trên kia lôi anh chàng ra một góc nào đó ăn tươi nuốt sống. Quang Anh như nghĩ ra kế gì đó nhanh miệng lên tiếng cướp đi câu nói chưa kịp thành hình của nó:
- Này bạn lại đây ngồi đi.
Anh chàng kia tất nhiên là ko biết được âm mưu của Quang Anh, chỉ biết là càng tránh xa con nhỏ atula kia càng tốt, vậy nên bạn nhỏ đã chạy nhanh tới chỗ Quang Anh mà ko biết người này cũng ghê gớm ko khác gì người kia. Haizz ! rồi đây số phận của anh bạn này sẽ bi thảm cỡ nào đây chứ.
Phần nó,thấy Quang Anh ngang nhiên cướp người đi như vậy cũng bực mình lắm nhưng cũng chỉ biết ngồi đó mà gườm gườm liếc liếc anh thôi.
- Suy nghĩ gì vậy nhóc? – Thiên Vũ cười tươi nói thật tự nhiên, nhưng anh quên một điều …. Tâm trạng nó rất thất thường.
- Đang nghĩ là nên làm gì với hai cái tay này.
- Hả ?
Trước sự ngạc ngạc nhiên của anh, nó quay mặt lại nhìn vào khuôn mặt cũng hoàn hảo ko kém gì cơn gió kia. Mặt vênh vênh :
- Anh đang định xàm sở tôi ?
Thiên vũ đang trong tình trạng CHOÁNG, còn nó thì quay lưng bước một mạch ko quay đầu lại, hình như muốn che dấu điều gì đó.
Vào lớp.
Ông thầy đầu hói bước vào lớp, mắt ánh lên những tia nhìn khác thường, trong khi cả lớp đang rùng rợn với khuôn mặt nham nhở của người thấy “kính yêu” thì thầy cất giọng nói oanh liệt nhưng lại rất hào hứng:
- Hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới, bạn này đã nhận được học bổng của trường mình khi thi qua đợt xét duyệt với số điểm tuyệt đối,đây là chuyện chưa từng có trước đây. Các em cho bạn một tràng pháo tay nào.
Cả lớp ngay lập tức làm theo ko dám trái nửa điều.
- Em vào đây giới thiệu về mình đi.
Ngoài cửa, một cậu con trai trạc tuổi nó rụt rè bước vào, có vẻ rất sợ sệt, nhưng hiệu ứng mà cậu ta mang lại cho các bạn nữ lớp này thì ko nhỏ chút nào, bằng chứng là những tiếng khen ngợi ko ngớt, ko ngừng được mấy bạn sản xuất ra từ những bờ môi xinh xắn :
- Ôi baby cute quá.
- Dễ thương quá đi.
- Siêu cute.
- ….
Anh chàng rụt rè bước tới cạnh ông thầy, và…. Một tràng cười có vẻ rất thoải mái phát ra từ phía cuối bàn khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn, và …. Chủ nhân của màn cười có một ko hai kia chính là …. Nó. Nó đang che miệng cười rất tươi. Nhưng …. trái ngược với cảm nhận của mọi người – nụ cười kia thật đẹp thật tỏa nắng thì … người trên bảng như bất động, mặt tái mét tay run run chỉ về phía cuối lớp. Điều này làm cả lớp ngạc nhiên hết sức.
Nó đưa hai tay lên chống cằm, mặt gian tà :
- Giới thiệu đi bạn ơi.
Cả lớp nhận ra một điều … người trên kia sẽ khó mà sống những ngày sắp tới rồi.
Cậu trai kia sau khi lấy lại bình tĩnh cũng cất lời giới thiệu bản thân :
- Chào các bạn mình tên là Đỗ Hữu Nhân, rất vui được gặp các bạn. ( các bạn có nhớ người này ko,ko nhớ thì xem lại chương 1 nha).
Khi ông thầy đang nhìn nhìn cả lớp để tìm cho anh chàng kia một chỗ an tọa thì nó lại lên tiếng :
- Này bạn, lại đây ngồi đi. – nó vừa nói vừa chỉ sang chỗ bên cạnh khiến Tuyết Mai cũng ngạc nhiên .
- Này bàn mình còn chỗ đâu.
- Lớp mình cũng còn chỗ đâu, chịu khó đi. Ko thấy bạn đang lo lắng thế kia à. – câu nói của nó ko những làm cho cả lớp mà cả 4 anh chàng kia cũng ngạc nhiên ko kém. Thiên Vũ nhíu mày hết cỡ, mới có mấy tiếng đồng hồ mà nó thay đổi đến chóng mặt. Người trên bảng hình như cũng đang nhận thức được số phận của mình, run run giọng :
- Trần Thúy Hà … bạn muốn làm gì ?
Cả lớp sock tập hai, anh chàng này biết tên thật của nó, có nghĩa là hai người đã quen biết nhau và một điều nữa là bây giờ họ mới biết được tên tiếng việt của nó thông qua anh chàng lạ hoắc kia. Ngay cả 4 chàng của chúng ta cũng sock, nhìn anh chàng trên kia bằng những con mắt “trìu mến” ko thể tưởng tượng được, họ chỉ hận là ko thể lên trên kia lôi anh chàng ra một góc nào đó ăn tươi nuốt sống. Quang Anh như nghĩ ra kế gì đó nhanh miệng lên tiếng cướp đi câu nói chưa kịp thành hình của nó:
- Này bạn lại đây ngồi đi.
Anh chàng kia tất nhiên là ko biết được âm mưu của Quang Anh, chỉ biết là càng tránh xa con nhỏ atula kia càng tốt, vậy nên bạn nhỏ đã chạy nhanh tới chỗ Quang Anh mà ko biết người này cũng ghê gớm ko khác gì người kia. Haizz ! rồi đây số phận của anh bạn này sẽ bi thảm cỡ nào đây chứ.
Phần nó,thấy Quang Anh ngang nhiên cướp người đi như vậy cũng bực mình lắm nhưng cũng chỉ biết ngồi đó mà gườm gườm liếc liếc anh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.