Chương 7: ĐI HỌC
Nhóc Nhí Nhố
03/06/2014
Về tới nhà, ông quản gia thông báo cho nó cái tin giật gân làm nó buồn bực suốt cả ngày hôm đó, rằng hai ngày nữa nó phải đến trường đi học, nó ko có thời gian để về thăm ba mẹ nuôi nó rồi, chả là ba mẹ nuôi nó không ở sài Gòn, mà ở Quy Nhơn, một thành phố biển yên bình, nó thấy nhớ nhà, nhớ những lần đi tắm biển cũng lũ bạn, bọn kia toàn bị nó nhận nước, nó nhớ ba mẹ nó, nhớ em trai nó, nó như muốn khóc rống lên.Nhưng nó đang ở nhà mà, phải tỏ ra lanh lùng chứ, phải nghiêm trang nữa.
Ngôi trường mà nó sắp vào học là trường quý tộc ROYAL, trường dành cho những người thừa kế- Ôi cuộc đời, cuộc đời tôi sao mà khổ thế này không biết- nó vừa lê cái thân lên phòng vừa than ngắn thở dài (vừa rồi còn lạnh lùng lắm, lạnh như cục băng í). Ngoài kia, mặt trời đã lên cao, ném những tia nắng vàng rực rỡ xuống đất, ban cho con người thứ ánh sáng đẹp đẽ, gió vẫn thổi từng cơn, nó mở toang cửa phòng, hứng từng tia nắng chiếu vào mặt, từng đợt gió lùa vào từng kẽ tóc- thật thoải mái, nó nhớ lại những ngày ở Việt nam, sáng sáng nó cũng đón gió như thế này, bao kỷ niệm chợt ùa về trong tâm trì nó.Nó buồn.
Nó – một đứa có tính cách vô cùng thất thường : sáng nắng, chiều mưa, tối chập chờn.
Một năm có bốn mùa, chứ nó một ngày có tời lận năm mùa. Việc nó đang cười, đột nhiên ủ rũ, đang tỏ ra hết sức dịu dang hiền thục, bỗng trở thành con người đanh đá chua ngoa, là việc hết sức bình thường
Các bạn đừng có lạ nha!
6h15ph sáng. RENG……………RENG………………
Tiếng chuông báo thức vang lên.
Nó mắt nhắm, mắt mở, lù khù kéo cái chăn ra khỏi người. Nó biết hôm nay nó phải tới trường mới, gì chứ những việc mà ông nó ra lệnh thì nó không dám cãi lại, những lúc như thế nó lại mè nheo anh nó, làm nũng đủ kiểu, tối qua cũng không ngoại lệ,nhưng lần này anh nó ko an ủi nó như mọi khi nữa mà là động viên nó còn nói sẽ cho nó một bất ngờ lớn khi nó đi học, vậy nên tự nhiên nó thấy khấp khởi mong muốn nhanh tới sáng để xem anh nó sẽ cho nó điều bất ngờ gì.
Vào nhà vệ sinh, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân,rồi thay bộ đồng phục vào, bộ đồng phục trường mới này giống hệt bộ đồ công sở vậy, váy xòe, áo sơ mi tay dài, chiếc áo vét ôm khoát ngoài công thêm chiếc cà vạt nhỏ nhắn ở cổ, nó đã xinh trông lại càng xinh, nó đã tốt nghiệp cấp ba bên Mỹ, vậy nên việc đi học của nó hiện giờ giống như học đại học vậy. Trước đó nó đã làm một bài text để kiểm tra trình độ,vì là trường dành riêng cho những người thừa kế nên chương trình học cũng chỉ có mỗi một nội dung là làm sao có đủ kiến thức để tương lai có thể kế thừa sự nghiệp của gia đình,chứ ko phân theo độ tuổi, bài text của nó khá tốt chính vì vậy mà nó được vào học lớp M3, chương trình học cho những người đã biết kiến thức trên mức cơ bản .
Nó bước ra nhà xe, đưa mắt tìm kiếm baby yêu dấu của nó, chợt thở dài ngao ngán, “a baby của mình đang ở bệnh viện rồi còn đâu, tại mình hôm trước đâm vào cái cục đen xì xấu xí kia đó mà” (chiếc BMW của người ta mà bã kêu là cái cục đen xì xấu xí, haiz).Giờ thì biết lấy gì đi học đây,cô nàng ko hề thích cái việc đi đâu cũng có người đưa rướt ,kè kè theo như kẻ phạm tội. Lại thở dài và quyết định cuối cùng là đi xe buýt, việc này đối với nó chảng có gì là khó cả. Vác balo lên vai, ra mở cổng đi bộ đến trạm xe buýt, bộ đồng phục trên người cô rất gây chú ý cho những người đi bên cạnh. Chả là , trong cái thành phố to lớn này không ai là không biết đến trường ROYAL, nhưng điều làm họ ngạc nhiên hơn đó là việc một cô gái học trường ROYAL mà lại đón xe buýt đi học sao
- Gì chứ, học trường ROYAL mà đi xe buýt sao, khó tin quá
- Nhỏ mặc đồng phục trường ROYAL kia nhìn xinh quá nhỉ, đi xe buýt chắc không phải con nhà giàu rồi, chắc là được học bổng của trường đó thôi
Nghe đến đây, mắc nó bỗng sáng rực – ko phải con nhà giàu – nhận học bổng, rồi thì “ haha….haha….” nó cười trong bụng “ thú vị rồi đây”. “Chuỗi ngày học hành của mình ở Việt Nam sẽ ko nhàm chàn nữa, mình đũng là thiên tài mà”. Không biết nó có âm mưu gì đây, nhưng đã là âm mưu thì chắc chắn là sẽ không tốt đẹp chút nào.
Ngôi trường mà nó sắp vào học là trường quý tộc ROYAL, trường dành cho những người thừa kế- Ôi cuộc đời, cuộc đời tôi sao mà khổ thế này không biết- nó vừa lê cái thân lên phòng vừa than ngắn thở dài (vừa rồi còn lạnh lùng lắm, lạnh như cục băng í). Ngoài kia, mặt trời đã lên cao, ném những tia nắng vàng rực rỡ xuống đất, ban cho con người thứ ánh sáng đẹp đẽ, gió vẫn thổi từng cơn, nó mở toang cửa phòng, hứng từng tia nắng chiếu vào mặt, từng đợt gió lùa vào từng kẽ tóc- thật thoải mái, nó nhớ lại những ngày ở Việt nam, sáng sáng nó cũng đón gió như thế này, bao kỷ niệm chợt ùa về trong tâm trì nó.Nó buồn.
Nó – một đứa có tính cách vô cùng thất thường : sáng nắng, chiều mưa, tối chập chờn.
Một năm có bốn mùa, chứ nó một ngày có tời lận năm mùa. Việc nó đang cười, đột nhiên ủ rũ, đang tỏ ra hết sức dịu dang hiền thục, bỗng trở thành con người đanh đá chua ngoa, là việc hết sức bình thường
Các bạn đừng có lạ nha!
6h15ph sáng. RENG……………RENG………………
Tiếng chuông báo thức vang lên.
Nó mắt nhắm, mắt mở, lù khù kéo cái chăn ra khỏi người. Nó biết hôm nay nó phải tới trường mới, gì chứ những việc mà ông nó ra lệnh thì nó không dám cãi lại, những lúc như thế nó lại mè nheo anh nó, làm nũng đủ kiểu, tối qua cũng không ngoại lệ,nhưng lần này anh nó ko an ủi nó như mọi khi nữa mà là động viên nó còn nói sẽ cho nó một bất ngờ lớn khi nó đi học, vậy nên tự nhiên nó thấy khấp khởi mong muốn nhanh tới sáng để xem anh nó sẽ cho nó điều bất ngờ gì.
Vào nhà vệ sinh, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân,rồi thay bộ đồng phục vào, bộ đồng phục trường mới này giống hệt bộ đồ công sở vậy, váy xòe, áo sơ mi tay dài, chiếc áo vét ôm khoát ngoài công thêm chiếc cà vạt nhỏ nhắn ở cổ, nó đã xinh trông lại càng xinh, nó đã tốt nghiệp cấp ba bên Mỹ, vậy nên việc đi học của nó hiện giờ giống như học đại học vậy. Trước đó nó đã làm một bài text để kiểm tra trình độ,vì là trường dành riêng cho những người thừa kế nên chương trình học cũng chỉ có mỗi một nội dung là làm sao có đủ kiến thức để tương lai có thể kế thừa sự nghiệp của gia đình,chứ ko phân theo độ tuổi, bài text của nó khá tốt chính vì vậy mà nó được vào học lớp M3, chương trình học cho những người đã biết kiến thức trên mức cơ bản .
Nó bước ra nhà xe, đưa mắt tìm kiếm baby yêu dấu của nó, chợt thở dài ngao ngán, “a baby của mình đang ở bệnh viện rồi còn đâu, tại mình hôm trước đâm vào cái cục đen xì xấu xí kia đó mà” (chiếc BMW của người ta mà bã kêu là cái cục đen xì xấu xí, haiz).Giờ thì biết lấy gì đi học đây,cô nàng ko hề thích cái việc đi đâu cũng có người đưa rướt ,kè kè theo như kẻ phạm tội. Lại thở dài và quyết định cuối cùng là đi xe buýt, việc này đối với nó chảng có gì là khó cả. Vác balo lên vai, ra mở cổng đi bộ đến trạm xe buýt, bộ đồng phục trên người cô rất gây chú ý cho những người đi bên cạnh. Chả là , trong cái thành phố to lớn này không ai là không biết đến trường ROYAL, nhưng điều làm họ ngạc nhiên hơn đó là việc một cô gái học trường ROYAL mà lại đón xe buýt đi học sao
- Gì chứ, học trường ROYAL mà đi xe buýt sao, khó tin quá
- Nhỏ mặc đồng phục trường ROYAL kia nhìn xinh quá nhỉ, đi xe buýt chắc không phải con nhà giàu rồi, chắc là được học bổng của trường đó thôi
Nghe đến đây, mắc nó bỗng sáng rực – ko phải con nhà giàu – nhận học bổng, rồi thì “ haha….haha….” nó cười trong bụng “ thú vị rồi đây”. “Chuỗi ngày học hành của mình ở Việt Nam sẽ ko nhàm chàn nữa, mình đũng là thiên tài mà”. Không biết nó có âm mưu gì đây, nhưng đã là âm mưu thì chắc chắn là sẽ không tốt đẹp chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.