Đại Tiểu Thư Kiều Mị Và Cuộc Sống Nông Thôn Đầy Nước Mắt
Chương 35:
Đại Bạch Thái Tối Khả Ái
06/11/2024
Lâm Thù Nhan cúi xuống bên bờ suối rửa tay, sau đó lấy nước vốc lên mặt, làn da trắng ngần phủ những giọt nước trong suốt. Tóc nàng ướt lòa xòa, nhưng nàng chẳng để ý, cứ vỗ vỗ nước lên mặt, gió nhẹ thổi qua làm nàng khẽ nhắm mắt tận hưởng. Nước suối ở đây mát lạnh hơn hẳn, khiến nàng không kìm được mà rửa mặt thêm vài lần.
Khi nàng mở mắt ra, Đàm Chiêu đã cẩn thận rửa sạch quả đào và đặt trước mặt nàng. Đôi bàn tay hắn to lớn, thô ráp, nâng quả đào trắng nõn hồng hào như nâng vật quý. Nàng cầm quả đào, cảm nhận lớp lông mịn đã sạch sẽ, đưa lên môi cắn từng miếng nhỏ, nhấm nháp từng chút, vừa ăn vừa gật gù tỏ ý khen ngợi.
Nước quả ngọt lịm chảy tràn ra tay, thậm chí còn dính cả lên mặt nàng. Lâm Thù Nhan khẽ lau nước trái cây trên mặt, sau đó lại rửa tay và mặt thật sạch.
Đàm Chiêu nhìn đôi tay trắng nõn của nàng, rồi nhìn lại tay mình, thấy chúng to lớn, thô ráp, không mềm mại như tay nàng, chỉ cần chạm nhẹ cũng lưu lại dấu vết.
"Ngươi mau nhìn kìa, có một con cá!" Lâm Thù Nhan đột nhiên vui sướng, nắm lấy cánh tay hắn và kéo sát vào.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần lại. Hơi thở của nàng phả lên vành tai hắn, khiến nó lập tức đỏ bừng. Trên người nàng thoảng mùi hương dịu nhẹ, làn da mịn màng, lòng bàn tay ấm áp và mềm mại. Khi nàng buông tay ra, hắn không khỏi đặt tay lên chỗ nàng vừa chạm.
Nhìn quanh một lượt, hắn nhặt một nhánh cây dài và dẻo, dùng nó mài trên tảng đá đến khi đầu nhọn hoắt. Hắn không tháo giày, cứ thế bước xuống nước. Cánh tay vung lên, nhánh cây trong tay hắn đâm xuống nước một cách dứt khoát, chính xác. Chỉ một nhát, đầu nhánh cây đã xiên trúng một con cá.
Lâm Thù Nhan nhìn mà ngẩn người, kinh ngạc trước tài nghệ của hắn. Quả là lợi hại.
Đàm Chiêu thuận tay ném con cá lên bờ, con cá giãy giụa trên mặt đất, ánh lên dưới nắng, càng làm nàng thêm phần thán phục hắn.
"Con cá này cũng khá lớn, hai ta ăn là vừa đủ." Lâm Thù Nhan dùng một nhánh cây dài chọc chọc đuôi cá, vẻ mặt đầy hứng thú.
Nàng không muốn mang cá về. Mang về lại phải giải thích với mọi người, chẳng bằng hai người bọn họ tự thưởng thức cho thoải mái.
Nàng không biết cách xử lý cá, nhưng tự tin rằng hắn chắc chắn biết. Đàm Chiêu không hỏi nhiều, chỉ gật đầu rồi cúi xuống nhặt cá, đi đến bờ suối ngồi xổm xuống. Sợ cảnh này có thể khiến nàng khó chịu, hắn xoay lưng lại phía nàng, rút dao nhỏ ra, bắt đầu làm sạch cá.
Nhưng Lâm Thù Nhan chẳng hề e ngại, ngược lại còn thấy rất thú vị, thân hình nhỏ nhắn chồm tới gần để quan sát. Đôi tay khớp xương rõ ràng của hắn nhanh nhẹn rửa sạch ruột cá, loại bỏ từng chiếc vảy, làm sạch đến mức hoàn hảo. Nàng không khỏi hài lòng gật đầu, thầm khen hắn rất tỉ mỉ, đúng ý nàng.
Những ai hiểu Đàm Chiêu sẽ thấy lạ lùng, bởi hắn vốn chẳng cầu kỳ trong ăn uống, chỉ cần no bụng là được. Nhưng hễ là dành cho nàng, hắn luôn cố gắng chuẩn bị chu đáo, để nàng ăn ngon, ăn vui vẻ.
Đàm Chiêu mang theo diêm bên người, đề phòng khi lên núi bắt gặp thỏ hoang, hắn có thể nướng ăn ngay. Như thế đỡ mất thời gian về nhà vào giữa trưa để ăn cơm.
Lâm Thù Nhan cũng không ngồi không. Nàng lấy một ít nấm trong rổ ra, bên cạnh suối từ tốn rửa sạch. Một lát sau lại chạy đi tìm thêm vài thứ. Đến khi nàng quay lại, thấy mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy, lửa cũng đã bùng lên. Đàm Chiêu đang xiên cá vào nhánh cây, tay cầm nhánh cây từ từ xoay cá trên lửa.
Lâm Thù Nhan lấy ra một ít quả dại, bóp nhẹ cho nước chảy vào bụng cá, rồi chỉ đạo Đàm Chiêu nhét thêm lá bạc hà vào đó. Cỏ hồi hương, sả cũng được nàng thêm vào để khử mùi tanh.
Nàng như chú ong nhỏ, lúc thì chạy qua bên này, lúc lại chạy qua bên kia, cuối cùng mệt quá, ngồi phịch xuống tảng đá lớn, từ từ thở dốc. Dựa người vào tảng đá, ánh mắt nàng không rời khỏi Đàm Chiêu.
Khi nàng mở mắt ra, Đàm Chiêu đã cẩn thận rửa sạch quả đào và đặt trước mặt nàng. Đôi bàn tay hắn to lớn, thô ráp, nâng quả đào trắng nõn hồng hào như nâng vật quý. Nàng cầm quả đào, cảm nhận lớp lông mịn đã sạch sẽ, đưa lên môi cắn từng miếng nhỏ, nhấm nháp từng chút, vừa ăn vừa gật gù tỏ ý khen ngợi.
Nước quả ngọt lịm chảy tràn ra tay, thậm chí còn dính cả lên mặt nàng. Lâm Thù Nhan khẽ lau nước trái cây trên mặt, sau đó lại rửa tay và mặt thật sạch.
Đàm Chiêu nhìn đôi tay trắng nõn của nàng, rồi nhìn lại tay mình, thấy chúng to lớn, thô ráp, không mềm mại như tay nàng, chỉ cần chạm nhẹ cũng lưu lại dấu vết.
"Ngươi mau nhìn kìa, có một con cá!" Lâm Thù Nhan đột nhiên vui sướng, nắm lấy cánh tay hắn và kéo sát vào.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần lại. Hơi thở của nàng phả lên vành tai hắn, khiến nó lập tức đỏ bừng. Trên người nàng thoảng mùi hương dịu nhẹ, làn da mịn màng, lòng bàn tay ấm áp và mềm mại. Khi nàng buông tay ra, hắn không khỏi đặt tay lên chỗ nàng vừa chạm.
Nhìn quanh một lượt, hắn nhặt một nhánh cây dài và dẻo, dùng nó mài trên tảng đá đến khi đầu nhọn hoắt. Hắn không tháo giày, cứ thế bước xuống nước. Cánh tay vung lên, nhánh cây trong tay hắn đâm xuống nước một cách dứt khoát, chính xác. Chỉ một nhát, đầu nhánh cây đã xiên trúng một con cá.
Lâm Thù Nhan nhìn mà ngẩn người, kinh ngạc trước tài nghệ của hắn. Quả là lợi hại.
Đàm Chiêu thuận tay ném con cá lên bờ, con cá giãy giụa trên mặt đất, ánh lên dưới nắng, càng làm nàng thêm phần thán phục hắn.
"Con cá này cũng khá lớn, hai ta ăn là vừa đủ." Lâm Thù Nhan dùng một nhánh cây dài chọc chọc đuôi cá, vẻ mặt đầy hứng thú.
Nàng không muốn mang cá về. Mang về lại phải giải thích với mọi người, chẳng bằng hai người bọn họ tự thưởng thức cho thoải mái.
Nàng không biết cách xử lý cá, nhưng tự tin rằng hắn chắc chắn biết. Đàm Chiêu không hỏi nhiều, chỉ gật đầu rồi cúi xuống nhặt cá, đi đến bờ suối ngồi xổm xuống. Sợ cảnh này có thể khiến nàng khó chịu, hắn xoay lưng lại phía nàng, rút dao nhỏ ra, bắt đầu làm sạch cá.
Nhưng Lâm Thù Nhan chẳng hề e ngại, ngược lại còn thấy rất thú vị, thân hình nhỏ nhắn chồm tới gần để quan sát. Đôi tay khớp xương rõ ràng của hắn nhanh nhẹn rửa sạch ruột cá, loại bỏ từng chiếc vảy, làm sạch đến mức hoàn hảo. Nàng không khỏi hài lòng gật đầu, thầm khen hắn rất tỉ mỉ, đúng ý nàng.
Những ai hiểu Đàm Chiêu sẽ thấy lạ lùng, bởi hắn vốn chẳng cầu kỳ trong ăn uống, chỉ cần no bụng là được. Nhưng hễ là dành cho nàng, hắn luôn cố gắng chuẩn bị chu đáo, để nàng ăn ngon, ăn vui vẻ.
Đàm Chiêu mang theo diêm bên người, đề phòng khi lên núi bắt gặp thỏ hoang, hắn có thể nướng ăn ngay. Như thế đỡ mất thời gian về nhà vào giữa trưa để ăn cơm.
Lâm Thù Nhan cũng không ngồi không. Nàng lấy một ít nấm trong rổ ra, bên cạnh suối từ tốn rửa sạch. Một lát sau lại chạy đi tìm thêm vài thứ. Đến khi nàng quay lại, thấy mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy, lửa cũng đã bùng lên. Đàm Chiêu đang xiên cá vào nhánh cây, tay cầm nhánh cây từ từ xoay cá trên lửa.
Lâm Thù Nhan lấy ra một ít quả dại, bóp nhẹ cho nước chảy vào bụng cá, rồi chỉ đạo Đàm Chiêu nhét thêm lá bạc hà vào đó. Cỏ hồi hương, sả cũng được nàng thêm vào để khử mùi tanh.
Nàng như chú ong nhỏ, lúc thì chạy qua bên này, lúc lại chạy qua bên kia, cuối cùng mệt quá, ngồi phịch xuống tảng đá lớn, từ từ thở dốc. Dựa người vào tảng đá, ánh mắt nàng không rời khỏi Đàm Chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.