Đại Tiểu Thư Phủ Quốc Công Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 2:
Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa
12/03/2024
Ngay cả khi không chịu thiệt thì cũng sẽ bất lợi cho danh tiếng của nguyên chủ.
Vì vậy, khi ông ấy tỉnh dậy trong bệnh viện, biết mình không thể cứu được nữa, ông ấy đã lập tức gọi người nhà họ Đồng tới. Sau đó, dưới sự chứng kiến của các vị lãnh đạo, ông ấy tỉnh táo mà nói rằng cho dù có nhận được bao nhiêu tiền bồi thường và khen thưởng đi nữa, cùng với số tiền còn lại trong nhà cả cả danh ngạch công tác của ông ấy nữa, toàn bộ đều để lại cho Diệp Vân Châu hết.
Vẻ mặt của mấy người nhà họ Đồng lập tức thay đổi, cho dù sau đó Đồng Nhị Trụ có dặn dò Diệp Vân Châu là phải hiếu thảo với ông bà nội thì sắc mặt của bọn họ cũng không hề khá lên chút nào.
Diệp Vân Châu là cháu gái, lại còn là con gái của một người con trai đi ở rể nhà vợ, thế thì dù có hiếu thảo cũng có thể hiếu thảo đến mức nào được cơ chứ.
Nhưng trước mặt nhiều vị lãnh đạo như vậy, sao bọn họ có thể không đồng ý được đây?
Cho dù bọn họ rất muốn nói Đồng Nhị Trụ là đồ bất hiếu thì cũng không được, bởi vì Đồng Nhị Trụ mới lập công, dĩ nhiên những vị lãnh đạo này sẽ giúp đỡ Đồng Nhị Trụ rồi, huống chi Đồng Nhị Trụ còn đi ở rể nhà vợ nữa.
Điều này cũng tương đương như một con gái đã gả ra ngoài rồi qua đời vậy, lúc đó nhà mẹ đẻ sẽ được chia cho tài sản mà con gái mình để lại sao?
Dĩ niên là không rồi, vì con gái đã gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi vậy.
Thế nhưng người nhà họ Đồng cũng không từ bỏ dễ dàng hư vậy. Sau khi Đồng Nhị Trụ qua đời, ông bà nội nhà họ Đồng muốn lấy cớ không yên tâm mà để nguyên chủ ở một mình một nhà như vậy nên muốn ở lại chăm sóc nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng không phải là đồ ngốc, cô ấy cũng biết thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần thì khó. Nhưng nói cho cùng kinh nghiệm sống của nguyên chủ cũng không nhiều, da mặt cũng mỏng, sợ từ chối quá gay gắt sẽ làm tổn thương quan hệ đôi bên. Thế nên dù cô ấy cũng hoài nghi người nhà họ Đồng có mục đích mờ ám, nhưng cô ấy vẫn giữ lại cô em họ Đồng Uyển – một người có mối quan hệ khá tốt với cô ấy.
Đồng Nhị Trụ là người con trai đứng hàng thứ hai trong nhà họ Đồng, trên có một anh trai, dưới có một em trai, Đồng Uyển là con gái duy nhất của Đồng Tam Trụ.
Không biết là do bản thân Đồng Uyển khôn khéo như vậy hay là bị người nhà họ Đồng dặn dò, mấy ngày nay, cô ta đã không ít lần trong tối ngoài sáng rỉ tai với nguyên chủ rằng đàn ông tiếp cận nguyên chủ đều là vì tiền của cô ấy thôi, còn nói là sức khỏe nguyên chủ không tốt, sau khi lấy chồng rất dễ bị người ta ức hiếp.
Mục đích của nhà họ Đồng cũng đã quá rõ ràng rồi. Một khi nguyên chủ kết hôn thì nếu nguyên chủ gặp chuyện không may, tài sản dĩ nhiên đều sẽ thuộc về chồng của nguyên chủ, người nhà họ Đồng sẽ không sơ múi được chút gì cả. Nhưng nếu nguyên chủ không kết hôn, lại cũng không có người thân ruột thịt nào khác, thì những thứ trong tay cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về nhà họ Đồng cả.
Có người chăm sóc cô thì đương nhiên là tốt, nhưng Đồng Uyển là một con rắn độc, cô vẫn phải mau chóng đưa cô ta về thôi.
Vì vậy, khi ông ấy tỉnh dậy trong bệnh viện, biết mình không thể cứu được nữa, ông ấy đã lập tức gọi người nhà họ Đồng tới. Sau đó, dưới sự chứng kiến của các vị lãnh đạo, ông ấy tỉnh táo mà nói rằng cho dù có nhận được bao nhiêu tiền bồi thường và khen thưởng đi nữa, cùng với số tiền còn lại trong nhà cả cả danh ngạch công tác của ông ấy nữa, toàn bộ đều để lại cho Diệp Vân Châu hết.
Vẻ mặt của mấy người nhà họ Đồng lập tức thay đổi, cho dù sau đó Đồng Nhị Trụ có dặn dò Diệp Vân Châu là phải hiếu thảo với ông bà nội thì sắc mặt của bọn họ cũng không hề khá lên chút nào.
Diệp Vân Châu là cháu gái, lại còn là con gái của một người con trai đi ở rể nhà vợ, thế thì dù có hiếu thảo cũng có thể hiếu thảo đến mức nào được cơ chứ.
Nhưng trước mặt nhiều vị lãnh đạo như vậy, sao bọn họ có thể không đồng ý được đây?
Cho dù bọn họ rất muốn nói Đồng Nhị Trụ là đồ bất hiếu thì cũng không được, bởi vì Đồng Nhị Trụ mới lập công, dĩ nhiên những vị lãnh đạo này sẽ giúp đỡ Đồng Nhị Trụ rồi, huống chi Đồng Nhị Trụ còn đi ở rể nhà vợ nữa.
Điều này cũng tương đương như một con gái đã gả ra ngoài rồi qua đời vậy, lúc đó nhà mẹ đẻ sẽ được chia cho tài sản mà con gái mình để lại sao?
Dĩ niên là không rồi, vì con gái đã gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi vậy.
Thế nhưng người nhà họ Đồng cũng không từ bỏ dễ dàng hư vậy. Sau khi Đồng Nhị Trụ qua đời, ông bà nội nhà họ Đồng muốn lấy cớ không yên tâm mà để nguyên chủ ở một mình một nhà như vậy nên muốn ở lại chăm sóc nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng không phải là đồ ngốc, cô ấy cũng biết thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần thì khó. Nhưng nói cho cùng kinh nghiệm sống của nguyên chủ cũng không nhiều, da mặt cũng mỏng, sợ từ chối quá gay gắt sẽ làm tổn thương quan hệ đôi bên. Thế nên dù cô ấy cũng hoài nghi người nhà họ Đồng có mục đích mờ ám, nhưng cô ấy vẫn giữ lại cô em họ Đồng Uyển – một người có mối quan hệ khá tốt với cô ấy.
Đồng Nhị Trụ là người con trai đứng hàng thứ hai trong nhà họ Đồng, trên có một anh trai, dưới có một em trai, Đồng Uyển là con gái duy nhất của Đồng Tam Trụ.
Không biết là do bản thân Đồng Uyển khôn khéo như vậy hay là bị người nhà họ Đồng dặn dò, mấy ngày nay, cô ta đã không ít lần trong tối ngoài sáng rỉ tai với nguyên chủ rằng đàn ông tiếp cận nguyên chủ đều là vì tiền của cô ấy thôi, còn nói là sức khỏe nguyên chủ không tốt, sau khi lấy chồng rất dễ bị người ta ức hiếp.
Mục đích của nhà họ Đồng cũng đã quá rõ ràng rồi. Một khi nguyên chủ kết hôn thì nếu nguyên chủ gặp chuyện không may, tài sản dĩ nhiên đều sẽ thuộc về chồng của nguyên chủ, người nhà họ Đồng sẽ không sơ múi được chút gì cả. Nhưng nếu nguyên chủ không kết hôn, lại cũng không có người thân ruột thịt nào khác, thì những thứ trong tay cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về nhà họ Đồng cả.
Có người chăm sóc cô thì đương nhiên là tốt, nhưng Đồng Uyển là một con rắn độc, cô vẫn phải mau chóng đưa cô ta về thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.