Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 130: Bữa tiệc từ thiện 2
Đại Dương
02/12/2020
Bữa tiệc này là do Vương Hi tổ chức, anh vì muốn tiết kiệm một ít
tiền cho Trần Lan nên không thông báo cho Trần Lan tham gia tiệc chiêu
đãi. Không ngờ bây giờ Trần Lan lại trách móc anh, nói anh là đồ bỏ đi.
Nhà họ Diệp biết bây giờ mắt anh đã khỏi rồi, nhưng còn chưa biết thân phận của anh.
Bữa tiệc ngày mai là thông qua tầm ảnh hưởng của anh để tìm khách mời, anh phải tự mình dùng thân phận người chủ trì để tiếp đãi khách, nếu không sẽ là bất lịch sự.
Vương Hi không so đo với Trần Lan.
Nghĩ bụng ngày mai cũng công bố thân phận của mình là xong.
Khi trở về phòng của mình, anh thấy phòng của Diệp Khinh Tuyết đã đóng cửa. Bây giờ anh và với Diệp Khinh Tuyết còn chưa thân thiết lắm, nên ngại vào quấy rầy cô.
Đến ngày hôm sau, Trần Lan sốt ruột làm ầm lên ở nhà, giục Diệp Sơn và Diệp Khinh Tuyết nhanh chóng thu dọn, nói rằng buổi tối phải đi dự tiệc, phải mua bộ quần áo đẹp một chút.
Nhà họ Diệp và nhà họ Trần là hai gia tộc đối lập nhau, bà ta và thím ba của nhà họ Trần trước nay không hợp nhau, hai người thường kỳ kèo so sánh nhau trong nhiều trường hợp.
Nghe nói thím ba nhà họ Trần đã được mời tham dự buổi tiệc, bà ta mới nhờ Tần Thư Hào thu xếp buổi tiệc cho mình, nếu không sẽ mất mặt.
“Cũng chỉ là một bữa tiệc thôi mà, bà sốt ruột cái gì? Cả một ngày không đủ để bà mua quần áo à. Hơn nữa bà làm từ thiện, có tâm là được rồi, cũng có phải hội để phô trương tiền tài đâu.” Diệp Sơn không vừa lòng nói.
“Mẹ, sắp xong rồi.” Diệp Khinh Tuyết nói trên lầu.
Diệp Sơn là một người chú trọng bề ngoài, ngay cả khi ở nhà, ông cũng mặc quần tây, áo sơ mi, bên ngoài kết hợp với áo gi-lê. Phòng tắm của ông toàn là các sản phẩm chăm sóc da cao cấp. Đến thế hệ Diệp Khinh Tuyết đã được coi là con cháu nhà giàu rồi, còn ông ta mới đích thị là phú nhị đại.
Diệp Khinh Tuyết chỉ mất nửa tiếng đã thu xếp ổn thỏa rồi, Diệp Sơn vẫn còn đang bôi xà phòng cạo râu trong phòng tắm.
“Khinh Tuyết, con cũng thật là, đi ra ngoài, thời gian chuẩn bị còn không lâu bằng bố con, cũng là đứa con gái lớn rồi, không thể chăm chút trang điểm một chút sao?” Trần Lan có chút khó ở, lại trách mắng Diệp Khinh Tuyết.
“Con không thích trang điểm lắm.” Diệp Khinh Tuyết nói.
Vương Hi vẫn đang ngồi trong phòng khách, nhìn thấy rõ mồn một cảnh tượng ở nhà, anh liếc nhìn Diệp Khinh Tuyết trên lầu, cười nhẹ, nghĩ rằng vợ mình đẹp tự nhiên, không cần trang điểm.
Làn da của Diệp Khinh Tuyết thật sự đẹp, nõn nà mềm mại, đã hai mươi bốn tuổi rồi, trông vẫn như một thiếu nữ trẻ, có lúc Diệp Khinh Tuyết dụi mí mắt, có thể thấy làn da trắng như tuyết của cô ấy kéo căng dài ra, rất đàn hồi.
“Được rồi, được rồi, nhanh chóng thu xếp đi, người nào người ấy lề mà lề mề.” Trần Lan nôn nóng nói.
Đợi Diệp Sơn từ từ bước ra khỏi phòng vệ sinh, Trần Lan mới vội vã bước ra ngoài, Diệp Khinh Tuyết liếc nhìn Vương Hi trên ghế sô pha, ngạc nhiên hỏi: “Không dẫn theo Vương Hi sao?”
“Một lát nữa anh có việc, muốn đến công ty.” Vương Hi đã quen với sự lạnh lùng của Trần Lan, anh cười nói.
“Nhà chúng ta đều bị nhà họ Diệp khai trừ cả rồi, anh còn ở công ty làm gì nữa? Đừng gặp Tạ Tư Kỳ nữa, không có ý nghĩa gì đâu.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Ồ …” Vương Hi đoán cô hiểu lầm rồi.
Vấn đề mắt của anh, mọi người đều biết cả rồi, nhưng anh đã làm những gì thì chỉ có ít người biết.
Nhà họ Diệp là một gia tộc nhỏ, không được mạnh như doanh nghiệp lớn, trước nay vẫn nuôi tai mắt ngầm để quan sát những biến động nhỏ trong thành phố.
Có hai cách để kinh doanh, một là sáng tạo và hai là bắt chước. Sáng tạo và bắt chước đều tồn tại lợi ích và rủi ro, hoặc kiếm được rất nhiều tiền, hoặc là lỗ đến khuynh gia bại sản. Bắt chước là phương pháp an toàn nhất, chỉ cần việc kinh doanh của người khác tốt rồi, thì việc làm theo mô hình ấy là an toàn tuyệt đối. Chưa nói có thể kiếm được nhiều tiền, cũng có được lợi nhuận không tồi.
Tai mắt của các công ty lớn cũng được gọi là cố vấn. Họ giỏi nhất trong việc nghiên cứu xu hướng thị trường, nhìn thấy sự thành công của những người khác thì phân tích mô hình kinh doanh của họ, sau đó phân chia tiền lãi với những người làm thành công.
“Dẫn nó đi làm gì, nó cũng không thích dự tiệc. Bữa tiệc tối nay sẽ có không ít nhân vật lớn, đừng dẫn đi, để nó khỏi bị bẽ mặt và tự ti.” Trần Lan nói.
“Mắt anh ấy đã khỏi rồi.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Mắt khỏi rồi thì sao, cũng chưa thấy nó mang về cho nhà một số tiền lớn nào. Dùng thân phận đại thiếu gia của mình, khổ sở van nài nhà họ Vương, mua cho bà cụ một chiếc xế sang. Trước mắt thấy thì oai, nhưng bà cụ nhận hay không, ai biết được? Chẳng bằng nịnh bà mẹ vợ này, mẹ còn có thể cho nó một ít lợi ích thiết thực.” Trần Lan lạnh lùng nói.
“Anh ấy chắc là thích dự tiệc đấy, dẫn anh ấy đi đi.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Bây giờ chúng ta đi mua quần áo, còn phải mua quần áo cho nó?” Trần Lan hỏi.
“Con trả tiền.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Trời ạ, con gái ngốc của mẹ, con là do mẹ nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn, không thấy được mấy bộ quần áo của con? Giờ con lại muốn dùng tiền của mẹ mua quần áo cho một người ngoài sao? Con nghĩ sao mà nói ra được câu này?” Trần Lan hét lên.
“Mẹ là chủ gia đình, tất cả tiền trong nhà là do mẹ quản. Mẹ có tiền để mua quần áo cho mình. Nhưng Vương Hi còn chưa đi làm, con là vợ anh ấy, con nên lo cho anh ấy” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Được, con có tiền, muốn mua quần áo cho nó thì con mua. Nhưng đi xe thì sao, tài xế lão Lưu phải lái xe, trên xe chỉ ngồi được người nhà chúng ta nữa thôi.” Trần Lan nói.
“Con có thể lái xe của con.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Được, chiếc xe Mustang hơn ba trăm nghìn cũng là do con tự mua, con tự tiêu tiền của mình để mua.” Trần Lan cố ý nói giọng nặng nề.
“Cho lão Lưu nghỉ một ngày, con lái xe là được.” Vương Hi cắt ngang.
Anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn chín giờ rồi, hiện tại năng lực của Tần Thư Hào càng ngày càng mạnh, bên bữa tiệc hắn có thể tự mình lo liệu.
Anh có thể cho mình nghỉ ngơi, ban ngày đi dạo phố với gia đình Diệp Khinh Tuyết.
“Vương Hi.” Trần Lan nhìn Vương Hi cười.
“Sao vậy?” Vương Hi ngạc nhiên.
“Da mặt này còn dày hơn cả tường thành.” Trần Lan véo mặt mình nói.
“Kỹ năng lái xe của con cũng rất tốt.” Vương Hi mỉm cười.
“Cậu đi hỏi lão Lưu đi, nếu ông ấy đồng ý cho cậu lái xế cưng của ông ta, hôm nay tôi đưa cậu đi dạo phố.” Trần Lan nói.
Lão Lưu là tài xế độc quyền của nhà Diệp Khinh Tuyết, đến nay, Trần Lan vẫn tưởng rằng chiếc Maybach nhà họ là do lão gia mua.
Lão Lưu làm việc rất chuyên nghiệp, bình thường ông ta lúc nào cũng bảo dưỡng xe nhà họ Diệp rất cẩn thận, khi lái xe, lúc nào xe cũng sạch không một hạt bụi, ông ta làm việc cẩn thận nghiêm túc, mọi người đều tin tưởng, coi ông ta như người nhà.
Người bình thường muốn lái xe của lão Lưu, còn khó hơn lên trời.
Nếu xe bị hỏng hoặc xảy ra sự cố, lão Lưu sẽ phải đền tiền. Cho dù nhà họ Diệp không cần ông ta đền, trong lòng ông ta cũng không yên.
Nhưng nếu là Vương Hi thì khác, lão Lưu làm sao lại không cho anh lái xe được.
Khi Vương Hi bước ra hỏi, lão Lưu sững người, lập tức cho cho anh mượn xe.
“Chúng ta đi thôi?” Diệp Khinh Tuyết cười, dùng ánh mắt quở trách nhìn Trần Lan.
“Hôm nay, đúng là mặt trời mọc ở đằng tây, người yêu xe như lão Lưu lại đưa xe cho Vương Hi lái.” Trần Lan ngồi ở hàng ghế sau bên phải, vẻ mặt khó hiểu.
“Đó là vì chúng con có quan hệ tốt.” Vương Hi nói.
“Chiếc xe này là do lão gia tặng chúng ta, không phải của ông ta. Sau này tôi phải để ý kĩ. Nếu ông ta cứ có tật cho người khác mượn xe, thì phải đuổi việc.” Trần Lan nói.
Nhà họ Diệp biết bây giờ mắt anh đã khỏi rồi, nhưng còn chưa biết thân phận của anh.
Bữa tiệc ngày mai là thông qua tầm ảnh hưởng của anh để tìm khách mời, anh phải tự mình dùng thân phận người chủ trì để tiếp đãi khách, nếu không sẽ là bất lịch sự.
Vương Hi không so đo với Trần Lan.
Nghĩ bụng ngày mai cũng công bố thân phận của mình là xong.
Khi trở về phòng của mình, anh thấy phòng của Diệp Khinh Tuyết đã đóng cửa. Bây giờ anh và với Diệp Khinh Tuyết còn chưa thân thiết lắm, nên ngại vào quấy rầy cô.
Đến ngày hôm sau, Trần Lan sốt ruột làm ầm lên ở nhà, giục Diệp Sơn và Diệp Khinh Tuyết nhanh chóng thu dọn, nói rằng buổi tối phải đi dự tiệc, phải mua bộ quần áo đẹp một chút.
Nhà họ Diệp và nhà họ Trần là hai gia tộc đối lập nhau, bà ta và thím ba của nhà họ Trần trước nay không hợp nhau, hai người thường kỳ kèo so sánh nhau trong nhiều trường hợp.
Nghe nói thím ba nhà họ Trần đã được mời tham dự buổi tiệc, bà ta mới nhờ Tần Thư Hào thu xếp buổi tiệc cho mình, nếu không sẽ mất mặt.
“Cũng chỉ là một bữa tiệc thôi mà, bà sốt ruột cái gì? Cả một ngày không đủ để bà mua quần áo à. Hơn nữa bà làm từ thiện, có tâm là được rồi, cũng có phải hội để phô trương tiền tài đâu.” Diệp Sơn không vừa lòng nói.
“Mẹ, sắp xong rồi.” Diệp Khinh Tuyết nói trên lầu.
Diệp Sơn là một người chú trọng bề ngoài, ngay cả khi ở nhà, ông cũng mặc quần tây, áo sơ mi, bên ngoài kết hợp với áo gi-lê. Phòng tắm của ông toàn là các sản phẩm chăm sóc da cao cấp. Đến thế hệ Diệp Khinh Tuyết đã được coi là con cháu nhà giàu rồi, còn ông ta mới đích thị là phú nhị đại.
Diệp Khinh Tuyết chỉ mất nửa tiếng đã thu xếp ổn thỏa rồi, Diệp Sơn vẫn còn đang bôi xà phòng cạo râu trong phòng tắm.
“Khinh Tuyết, con cũng thật là, đi ra ngoài, thời gian chuẩn bị còn không lâu bằng bố con, cũng là đứa con gái lớn rồi, không thể chăm chút trang điểm một chút sao?” Trần Lan có chút khó ở, lại trách mắng Diệp Khinh Tuyết.
“Con không thích trang điểm lắm.” Diệp Khinh Tuyết nói.
Vương Hi vẫn đang ngồi trong phòng khách, nhìn thấy rõ mồn một cảnh tượng ở nhà, anh liếc nhìn Diệp Khinh Tuyết trên lầu, cười nhẹ, nghĩ rằng vợ mình đẹp tự nhiên, không cần trang điểm.
Làn da của Diệp Khinh Tuyết thật sự đẹp, nõn nà mềm mại, đã hai mươi bốn tuổi rồi, trông vẫn như một thiếu nữ trẻ, có lúc Diệp Khinh Tuyết dụi mí mắt, có thể thấy làn da trắng như tuyết của cô ấy kéo căng dài ra, rất đàn hồi.
“Được rồi, được rồi, nhanh chóng thu xếp đi, người nào người ấy lề mà lề mề.” Trần Lan nôn nóng nói.
Đợi Diệp Sơn từ từ bước ra khỏi phòng vệ sinh, Trần Lan mới vội vã bước ra ngoài, Diệp Khinh Tuyết liếc nhìn Vương Hi trên ghế sô pha, ngạc nhiên hỏi: “Không dẫn theo Vương Hi sao?”
“Một lát nữa anh có việc, muốn đến công ty.” Vương Hi đã quen với sự lạnh lùng của Trần Lan, anh cười nói.
“Nhà chúng ta đều bị nhà họ Diệp khai trừ cả rồi, anh còn ở công ty làm gì nữa? Đừng gặp Tạ Tư Kỳ nữa, không có ý nghĩa gì đâu.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Ồ …” Vương Hi đoán cô hiểu lầm rồi.
Vấn đề mắt của anh, mọi người đều biết cả rồi, nhưng anh đã làm những gì thì chỉ có ít người biết.
Nhà họ Diệp là một gia tộc nhỏ, không được mạnh như doanh nghiệp lớn, trước nay vẫn nuôi tai mắt ngầm để quan sát những biến động nhỏ trong thành phố.
Có hai cách để kinh doanh, một là sáng tạo và hai là bắt chước. Sáng tạo và bắt chước đều tồn tại lợi ích và rủi ro, hoặc kiếm được rất nhiều tiền, hoặc là lỗ đến khuynh gia bại sản. Bắt chước là phương pháp an toàn nhất, chỉ cần việc kinh doanh của người khác tốt rồi, thì việc làm theo mô hình ấy là an toàn tuyệt đối. Chưa nói có thể kiếm được nhiều tiền, cũng có được lợi nhuận không tồi.
Tai mắt của các công ty lớn cũng được gọi là cố vấn. Họ giỏi nhất trong việc nghiên cứu xu hướng thị trường, nhìn thấy sự thành công của những người khác thì phân tích mô hình kinh doanh của họ, sau đó phân chia tiền lãi với những người làm thành công.
“Dẫn nó đi làm gì, nó cũng không thích dự tiệc. Bữa tiệc tối nay sẽ có không ít nhân vật lớn, đừng dẫn đi, để nó khỏi bị bẽ mặt và tự ti.” Trần Lan nói.
“Mắt anh ấy đã khỏi rồi.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Mắt khỏi rồi thì sao, cũng chưa thấy nó mang về cho nhà một số tiền lớn nào. Dùng thân phận đại thiếu gia của mình, khổ sở van nài nhà họ Vương, mua cho bà cụ một chiếc xế sang. Trước mắt thấy thì oai, nhưng bà cụ nhận hay không, ai biết được? Chẳng bằng nịnh bà mẹ vợ này, mẹ còn có thể cho nó một ít lợi ích thiết thực.” Trần Lan lạnh lùng nói.
“Anh ấy chắc là thích dự tiệc đấy, dẫn anh ấy đi đi.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Bây giờ chúng ta đi mua quần áo, còn phải mua quần áo cho nó?” Trần Lan hỏi.
“Con trả tiền.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Trời ạ, con gái ngốc của mẹ, con là do mẹ nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn, không thấy được mấy bộ quần áo của con? Giờ con lại muốn dùng tiền của mẹ mua quần áo cho một người ngoài sao? Con nghĩ sao mà nói ra được câu này?” Trần Lan hét lên.
“Mẹ là chủ gia đình, tất cả tiền trong nhà là do mẹ quản. Mẹ có tiền để mua quần áo cho mình. Nhưng Vương Hi còn chưa đi làm, con là vợ anh ấy, con nên lo cho anh ấy” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Được, con có tiền, muốn mua quần áo cho nó thì con mua. Nhưng đi xe thì sao, tài xế lão Lưu phải lái xe, trên xe chỉ ngồi được người nhà chúng ta nữa thôi.” Trần Lan nói.
“Con có thể lái xe của con.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Được, chiếc xe Mustang hơn ba trăm nghìn cũng là do con tự mua, con tự tiêu tiền của mình để mua.” Trần Lan cố ý nói giọng nặng nề.
“Cho lão Lưu nghỉ một ngày, con lái xe là được.” Vương Hi cắt ngang.
Anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn chín giờ rồi, hiện tại năng lực của Tần Thư Hào càng ngày càng mạnh, bên bữa tiệc hắn có thể tự mình lo liệu.
Anh có thể cho mình nghỉ ngơi, ban ngày đi dạo phố với gia đình Diệp Khinh Tuyết.
“Vương Hi.” Trần Lan nhìn Vương Hi cười.
“Sao vậy?” Vương Hi ngạc nhiên.
“Da mặt này còn dày hơn cả tường thành.” Trần Lan véo mặt mình nói.
“Kỹ năng lái xe của con cũng rất tốt.” Vương Hi mỉm cười.
“Cậu đi hỏi lão Lưu đi, nếu ông ấy đồng ý cho cậu lái xế cưng của ông ta, hôm nay tôi đưa cậu đi dạo phố.” Trần Lan nói.
Lão Lưu là tài xế độc quyền của nhà Diệp Khinh Tuyết, đến nay, Trần Lan vẫn tưởng rằng chiếc Maybach nhà họ là do lão gia mua.
Lão Lưu làm việc rất chuyên nghiệp, bình thường ông ta lúc nào cũng bảo dưỡng xe nhà họ Diệp rất cẩn thận, khi lái xe, lúc nào xe cũng sạch không một hạt bụi, ông ta làm việc cẩn thận nghiêm túc, mọi người đều tin tưởng, coi ông ta như người nhà.
Người bình thường muốn lái xe của lão Lưu, còn khó hơn lên trời.
Nếu xe bị hỏng hoặc xảy ra sự cố, lão Lưu sẽ phải đền tiền. Cho dù nhà họ Diệp không cần ông ta đền, trong lòng ông ta cũng không yên.
Nhưng nếu là Vương Hi thì khác, lão Lưu làm sao lại không cho anh lái xe được.
Khi Vương Hi bước ra hỏi, lão Lưu sững người, lập tức cho cho anh mượn xe.
“Chúng ta đi thôi?” Diệp Khinh Tuyết cười, dùng ánh mắt quở trách nhìn Trần Lan.
“Hôm nay, đúng là mặt trời mọc ở đằng tây, người yêu xe như lão Lưu lại đưa xe cho Vương Hi lái.” Trần Lan ngồi ở hàng ghế sau bên phải, vẻ mặt khó hiểu.
“Đó là vì chúng con có quan hệ tốt.” Vương Hi nói.
“Chiếc xe này là do lão gia tặng chúng ta, không phải của ông ta. Sau này tôi phải để ý kĩ. Nếu ông ta cứ có tật cho người khác mượn xe, thì phải đuổi việc.” Trần Lan nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.