Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 327: Cầu hôn Phùng Uyển
Đại Dương
08/12/2020
Sau khi xử lý một số việc, Vương Hi mới bắt đầu tìm gặp Phùng Uyển.
Anh nhắn tin ngỏ ý muốn hẹn cô ra ngoài nhưng không chắc cô sẽ đồng ý.
Không ngờ Phùng Uyển rất nhanh đã trả lời tin nhắn của anh, còn nói nhớ
anh.
Tại một quán trà nổi tiếng trong phố.
Phùng Uyển chỉ im lặng quan sát Vương Hi, sau bao nhiêu chuyện trải qua cô thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Vương Hi nhận thấy phải phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, anh mở miệng hỏi: “Sao em không nói gì?”.
“…”, Phùng Uyển vẫn im lặng.
“Không phải lúc trước em dọa bỏ anh sao? Giờ lại nói nhớ anh? Nhớ nhưng không thèm nói chuyện với anh…”, Vương Hi khẽ thở dài.
“Anh biết em không có ý đó mà”, Phùng Uyển đột nhiên mở miệng ngắt lời anh.
“Anh biết mọi người đều muốn tốt cho anh. Em không cần phải cảm thấy có lỗi đâu”, Vương Hi nói.
Phùng Uyển lại rơi vào im lặng một lần nữa. Vương Hi cũng không biết nói gì tiếp theo.
Một lúc sau, cô mới chịu mở miệng nói: “Em đã nghe chuyện của anh trong mấy tháng qua. Anh đã vất vả rồi, về việc con gái anh suýt nữa bị sát thủ của Ninh thiếu gia giết hại, em xin lỗi vì không thể giúp được gì. Mấy tháng nay, công ty vốn đầu tư Quang Phục vẫn hoạt động tốt, anh không cần lo lắng…”.
“Không sao, em đừng nghĩ nhiều. Còn về Quang Phục, anh đã giao công ty cho em tức là tin tưởng em”, Vương Hi nói.
Phùng Uyển nhìn Vương Hi một lúc lâu, anh đã gầy đi nhiều, cô càng nhìn càng xót, tự trách bản thân lẽ ra lúc đó không nên lạnh nhạt với anh, cho dù trong lòng hy vọng anh có thể thay đổi.
“Dạo này anh giải quyết xong mọi việc rồi, có nhiều thời gian ở bên em hơn, hay là chúng ta đi du lịch nhé?”, Vương Hi hỏi.
Phùng Uyển cúi đầu mỉm cười, khẽ nói: “Không cần đâu”.
“Sao vậy?”, Vương Hi cảm thấy Phùng Uyển hơi khác thường bèn hỏi.
“Ngày mai em phải đi rồi, người nhà giục em về, em đã ra ngoài sống khá lâu”, Phùng Uyển nhìn Vương Hi, trong mắt tràn đầy sự tiếc nuối.
Vương Hi cũng không nỡ để cô đi, nhưng anh vẫn mỉm cười nói: “Vậy hãy đồng ý kết hôn với anh đi”.
“Được, em đồng ý”, Phùng Uyển cười, lúc cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp.
“Trước đó anh bận quá, không có thời gian nói chuyện với em. Bây giờ đang rảnh rỗi thì em lại phải đi”, Vương Hi khẽ thở dài.
“Nhưng chúng ta vẫn còn thời gian, sẽ còn gặp lại nhau, dù sao, em đã thuộc về anh rồi”.
“Ừm, lần này em đến để tạm biệt anh”, Phùng Uyển nói, hai người nắm tay nhau bước ra khỏi quán trà.
“Nếu đã vậy, anh sẽ tạo một kỷ niệm đáng nhớ để bù đắp cho em”, Vương Hi mỉm cười nói.
Vương Hi hôn lên bờ môi xinh xắn của Phùng Uyển, hai người ôm hôn thắm thiết, mặc kệ ánh mắt của người qua đường.
“Xem ra cai nghiện xong trông anh có sức sống hơn nhiều”, lúc tách nhau ra, Phùng Uyển mỉm cười nói.
Vương Hi ôm Phùng Uyển: “Anh sẽ dùng thời gian còn lại của ngày hôm nay để ở bên em”.
“Em rất hài lòng với cách anh bù đắp cho em”, Phùng Uyển nói.
Vương Hi cười vui vẻ: “Đợi anh đến nhà họ Phùng cầu hôn nhé”.
“Vâng”, Phùng Uyển đáp.
Đúng lúc đó, một ông lão bước tới trước mặt họ, sau lưng ông là hai vệ sĩ mặc vest đen trông rất hung dữ.
“Ông nội, ông đến từ lúc nào?”, trông thấy lão gia nhà họ Phùng, Phùng Uyển rất bất ngờ.
“Về nhà với ông”, lão gia nhà họ Phùng lạnh lùng nói.
Lần này, lão gia nhà họ Phùng chỉ mang theo hai vệ sĩ, nhưng đều là dân giang hồ nổi tiếng có máu mặt.
“Không phải ngày mai cháu sẽ về sao? Bây giờ thì không, cháu còn có việc phải làm”, Phùng Uyển kiên định nói.
“Đừng tưởng ông không biết, cháu định sau khi về thăm nhà sẽ bỏ trốn với tên Vương Hi này đúng không!?”, ông lão bắt đầu nổi nóng.
“Đúng vậy, tôi muốn cưới cô ấy về làm vợ, sau đó chúng tôi sẽ đến Alok sinh sống”, Vương Hi thản nhiên nói.
“Cậu dám!”, lão gia nhà họ Phùng tức giận.
“Tại sao?”, Vương Hi hỏi.
“Đừng tưởng tôi không biết cậu đã từng làm những gì. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cháu rể như cậu, chứ đừng nói gì đến để Phùng Uyển theo cậu về Alok”, ông lão gắt lên.
Hôm nay ông nhất định phải lôi Phùng Uyển về nhà. Lý do thứ nhất là ông không thể nào chấp nhận một người có nhân cách tồi tệ như Vương Hi, lý do thứ hai là Vương Hi muốn đưa Phùng Uyển đến một đất nước xa lạ.
Phùng Uyển xa nhà đã lâu, ông luôn lo lắng cho sự an nguy của cháu gái mình nên đã âm thầm cử người theo dõi cô. Từ khi biết được tin Phùng Uyển đang hẹn hò với Vương Hi, ông bắt đầu quan tâm đến anh, tìm hiểu mọi thông tin mật về anh. Từ đó ông mới biết được Vương Hi là một người nhân cách tồi tệ như thế nào, không chỉ từng bị nghiện ma túy mà còn ly hôn với vợ. Hơn nữa, ông cũng biết được Alok là một quốc gia rất nguy hiểm, thường xuyên xảy ra chiến tranh xung đột với các nước láng giềng.
“Cậu đã từng bỏ vợ, cậu có chắc sau này sẽ không làm vậy với Phùng Uyển? Hơn nữa, tôi được biết Alok là một quốc gia rất nguy hiểm, hiện nay giữa Alok và Thiết Quốc đang xảy ra xung đột, kinh tế Alok phát triển quá nhanh, cũng từ đó mà trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều quốc gia. Cậu nghĩ tôi sẽ để cháu gái mình đến một nơi bốn bề là địch chắc?”, lão gia nhà họ Phùng nói thẳng.
Ông coi thường Vương Hi. Tuy Vương Hi làm tổng thống Alok nhưng trong ấn tượng của ông, Alok là một quốc gia khỉ ho cò gáy, nghèo đói và chiến tranh liên miên. Chức vụ tổng thống của một quốc gia nhỏ có khi bỏ tiền ra cũng mua được.
Nhưng trong quá trình điều tra về Alok, lão gia nhà họ Phùng phải công nhận Vương Hi không phải là người tầm thường. Các chính sách và kế hoạch của Vương Hi đã đem lại rất nhiều lợi ích cho Alok. Hiện tại tiềm lực kinh tế của Alok rất cao là nhờ có những đối sách chiến lược đúng đắn của anh.
Vương Hi là một nhân tài, lão gia nhà họ Phùng coi trọng thực lực của anh, nhưng tình hình Alok hiện tại kẻ thù bao vây tứ phía khiến ông ác cảm. Một quốc gia phát triển thần tốc như vậy sẽ không tránh khỏi trở thành đối tượng để các nước khác dìm xuống, sẽ gặp phải nhiều rủi ro hơn.
“Trước hết, hai người có thể tìm một nơi nào đó hẵng đôi co không? Ít nhất phải nghĩ đến thể diện chứ? Hai người đàn ông cãi nhau trên đường phố thật đáng xấu hổ”, Phùng Uyển cắt ngang.
“Ông không có gì để nói với cậu ta”, lão gia nhà họ Phùng vẫn chưa nguôi giận.
“Ông không đi thì cháu sẽ không theo ông về nữa. Vệ sĩ của ông cũng không ép được cháu đâu”, Phùng Uyển nói.
Lão gia nhà họ Phùng nghĩ một lát rồi nói: “Được, coi như nể tình ông cháu, ông sẽ thử nói chuyện với hắn một lần”.
Cuối cùng, cả ba người và hai vệ sĩ áo đen cùng lên chiếc xe Bently đi đến biệt thự của Phùng Uyển ở thủ đô.
Tại một quán trà nổi tiếng trong phố.
Phùng Uyển chỉ im lặng quan sát Vương Hi, sau bao nhiêu chuyện trải qua cô thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Vương Hi nhận thấy phải phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, anh mở miệng hỏi: “Sao em không nói gì?”.
“…”, Phùng Uyển vẫn im lặng.
“Không phải lúc trước em dọa bỏ anh sao? Giờ lại nói nhớ anh? Nhớ nhưng không thèm nói chuyện với anh…”, Vương Hi khẽ thở dài.
“Anh biết em không có ý đó mà”, Phùng Uyển đột nhiên mở miệng ngắt lời anh.
“Anh biết mọi người đều muốn tốt cho anh. Em không cần phải cảm thấy có lỗi đâu”, Vương Hi nói.
Phùng Uyển lại rơi vào im lặng một lần nữa. Vương Hi cũng không biết nói gì tiếp theo.
Một lúc sau, cô mới chịu mở miệng nói: “Em đã nghe chuyện của anh trong mấy tháng qua. Anh đã vất vả rồi, về việc con gái anh suýt nữa bị sát thủ của Ninh thiếu gia giết hại, em xin lỗi vì không thể giúp được gì. Mấy tháng nay, công ty vốn đầu tư Quang Phục vẫn hoạt động tốt, anh không cần lo lắng…”.
“Không sao, em đừng nghĩ nhiều. Còn về Quang Phục, anh đã giao công ty cho em tức là tin tưởng em”, Vương Hi nói.
Phùng Uyển nhìn Vương Hi một lúc lâu, anh đã gầy đi nhiều, cô càng nhìn càng xót, tự trách bản thân lẽ ra lúc đó không nên lạnh nhạt với anh, cho dù trong lòng hy vọng anh có thể thay đổi.
“Dạo này anh giải quyết xong mọi việc rồi, có nhiều thời gian ở bên em hơn, hay là chúng ta đi du lịch nhé?”, Vương Hi hỏi.
Phùng Uyển cúi đầu mỉm cười, khẽ nói: “Không cần đâu”.
“Sao vậy?”, Vương Hi cảm thấy Phùng Uyển hơi khác thường bèn hỏi.
“Ngày mai em phải đi rồi, người nhà giục em về, em đã ra ngoài sống khá lâu”, Phùng Uyển nhìn Vương Hi, trong mắt tràn đầy sự tiếc nuối.
Vương Hi cũng không nỡ để cô đi, nhưng anh vẫn mỉm cười nói: “Vậy hãy đồng ý kết hôn với anh đi”.
“Được, em đồng ý”, Phùng Uyển cười, lúc cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp.
“Trước đó anh bận quá, không có thời gian nói chuyện với em. Bây giờ đang rảnh rỗi thì em lại phải đi”, Vương Hi khẽ thở dài.
“Nhưng chúng ta vẫn còn thời gian, sẽ còn gặp lại nhau, dù sao, em đã thuộc về anh rồi”.
“Ừm, lần này em đến để tạm biệt anh”, Phùng Uyển nói, hai người nắm tay nhau bước ra khỏi quán trà.
“Nếu đã vậy, anh sẽ tạo một kỷ niệm đáng nhớ để bù đắp cho em”, Vương Hi mỉm cười nói.
Vương Hi hôn lên bờ môi xinh xắn của Phùng Uyển, hai người ôm hôn thắm thiết, mặc kệ ánh mắt của người qua đường.
“Xem ra cai nghiện xong trông anh có sức sống hơn nhiều”, lúc tách nhau ra, Phùng Uyển mỉm cười nói.
Vương Hi ôm Phùng Uyển: “Anh sẽ dùng thời gian còn lại của ngày hôm nay để ở bên em”.
“Em rất hài lòng với cách anh bù đắp cho em”, Phùng Uyển nói.
Vương Hi cười vui vẻ: “Đợi anh đến nhà họ Phùng cầu hôn nhé”.
“Vâng”, Phùng Uyển đáp.
Đúng lúc đó, một ông lão bước tới trước mặt họ, sau lưng ông là hai vệ sĩ mặc vest đen trông rất hung dữ.
“Ông nội, ông đến từ lúc nào?”, trông thấy lão gia nhà họ Phùng, Phùng Uyển rất bất ngờ.
“Về nhà với ông”, lão gia nhà họ Phùng lạnh lùng nói.
Lần này, lão gia nhà họ Phùng chỉ mang theo hai vệ sĩ, nhưng đều là dân giang hồ nổi tiếng có máu mặt.
“Không phải ngày mai cháu sẽ về sao? Bây giờ thì không, cháu còn có việc phải làm”, Phùng Uyển kiên định nói.
“Đừng tưởng ông không biết, cháu định sau khi về thăm nhà sẽ bỏ trốn với tên Vương Hi này đúng không!?”, ông lão bắt đầu nổi nóng.
“Đúng vậy, tôi muốn cưới cô ấy về làm vợ, sau đó chúng tôi sẽ đến Alok sinh sống”, Vương Hi thản nhiên nói.
“Cậu dám!”, lão gia nhà họ Phùng tức giận.
“Tại sao?”, Vương Hi hỏi.
“Đừng tưởng tôi không biết cậu đã từng làm những gì. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cháu rể như cậu, chứ đừng nói gì đến để Phùng Uyển theo cậu về Alok”, ông lão gắt lên.
Hôm nay ông nhất định phải lôi Phùng Uyển về nhà. Lý do thứ nhất là ông không thể nào chấp nhận một người có nhân cách tồi tệ như Vương Hi, lý do thứ hai là Vương Hi muốn đưa Phùng Uyển đến một đất nước xa lạ.
Phùng Uyển xa nhà đã lâu, ông luôn lo lắng cho sự an nguy của cháu gái mình nên đã âm thầm cử người theo dõi cô. Từ khi biết được tin Phùng Uyển đang hẹn hò với Vương Hi, ông bắt đầu quan tâm đến anh, tìm hiểu mọi thông tin mật về anh. Từ đó ông mới biết được Vương Hi là một người nhân cách tồi tệ như thế nào, không chỉ từng bị nghiện ma túy mà còn ly hôn với vợ. Hơn nữa, ông cũng biết được Alok là một quốc gia rất nguy hiểm, thường xuyên xảy ra chiến tranh xung đột với các nước láng giềng.
“Cậu đã từng bỏ vợ, cậu có chắc sau này sẽ không làm vậy với Phùng Uyển? Hơn nữa, tôi được biết Alok là một quốc gia rất nguy hiểm, hiện nay giữa Alok và Thiết Quốc đang xảy ra xung đột, kinh tế Alok phát triển quá nhanh, cũng từ đó mà trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều quốc gia. Cậu nghĩ tôi sẽ để cháu gái mình đến một nơi bốn bề là địch chắc?”, lão gia nhà họ Phùng nói thẳng.
Ông coi thường Vương Hi. Tuy Vương Hi làm tổng thống Alok nhưng trong ấn tượng của ông, Alok là một quốc gia khỉ ho cò gáy, nghèo đói và chiến tranh liên miên. Chức vụ tổng thống của một quốc gia nhỏ có khi bỏ tiền ra cũng mua được.
Nhưng trong quá trình điều tra về Alok, lão gia nhà họ Phùng phải công nhận Vương Hi không phải là người tầm thường. Các chính sách và kế hoạch của Vương Hi đã đem lại rất nhiều lợi ích cho Alok. Hiện tại tiềm lực kinh tế của Alok rất cao là nhờ có những đối sách chiến lược đúng đắn của anh.
Vương Hi là một nhân tài, lão gia nhà họ Phùng coi trọng thực lực của anh, nhưng tình hình Alok hiện tại kẻ thù bao vây tứ phía khiến ông ác cảm. Một quốc gia phát triển thần tốc như vậy sẽ không tránh khỏi trở thành đối tượng để các nước khác dìm xuống, sẽ gặp phải nhiều rủi ro hơn.
“Trước hết, hai người có thể tìm một nơi nào đó hẵng đôi co không? Ít nhất phải nghĩ đến thể diện chứ? Hai người đàn ông cãi nhau trên đường phố thật đáng xấu hổ”, Phùng Uyển cắt ngang.
“Ông không có gì để nói với cậu ta”, lão gia nhà họ Phùng vẫn chưa nguôi giận.
“Ông không đi thì cháu sẽ không theo ông về nữa. Vệ sĩ của ông cũng không ép được cháu đâu”, Phùng Uyển nói.
Lão gia nhà họ Phùng nghĩ một lát rồi nói: “Được, coi như nể tình ông cháu, ông sẽ thử nói chuyện với hắn một lần”.
Cuối cùng, cả ba người và hai vệ sĩ áo đen cùng lên chiếc xe Bently đi đến biệt thự của Phùng Uyển ở thủ đô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.