Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 146: Chu Dương
Đại Dương
04/12/2020
Ba ngày liên tiếp, Doãn Tâm mỗi ngày đều ở đối diện phố ẩm thực Thiên Lam lôi kéo người, làm một quầy hàng đậu phụ thối ngăn trở lưu lượng
khách của Phùng Uyển. Tay nghề của anh ta vô cùng cao siêu, ba ngày này
quầy đậu phụ thối của anh ta mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng
chờ đợi, anh ta còn bảo người của mình phát tờ rơi tuyên truyền ngay tại đối diện phố ẩm thực Thiên Lam, mang đến cho phố ẩm thực Giai Mỹ của
Vương Hi hàng chục ngàn khách hàng.
Doãn Tâm làm như vậy rõ ràng là kiếm chuyện, cố ý đến phố ẩm thực của Phùng Uyển gây rắc rối.
Kinh doanh có thể có cạnh tranh, nhưng không thể cạnh tranh như vậy. Vương Hi làm người rất hiền hậu, anh trước nay chưa từng ỷ thế hiếp người.
Những ngày này anh nhanh chóng tăng thêm chi phí quảng cáo, phối hợp với cấp dưới của Doãn Tâm đến các trường đại học trong thành phố Minh Hải tiến hành các hoạt động tuyên truyền, đồng thời tìm một vị minh tinh tới giúp đỡ.
Bởi vì thương gia trong phố ẩm thực của anh thật sự ưu tú, những thương gia này đều được Doãn Tâm và Thẩm Giai Dao đích thân sàng lọc, kiểm định tuyển chọn từng người một trước khi khai trương.
Phố ẩm thực của anh nhanh chóng giữ chân lại được một lượng lớn khách hàng, tạo ra danh tiếng trong thành phố Minh Hải, và chính thức vượt mốc doanh thu năm mươi triệu sau một tuần.
Mùa du lịch cao điểm tại thành phố Minh Hải lúc này đã qua rồi, phố ẩm thực của Phùng Uyển bên kia chủ yếu thiết lập quan hệ với ngành du lịch của thành phố Minh Hải, hoạt động kinh doanh của cô ta đã không còn tốt như lúc vừa khai trương, lượng khách mỗi ngày duy trì ở mức khoảng tám mươi triệu người.
Mà phố ẩm thực của Hàn Lâm Nhi cũng nhanh chóng đạt được thành tích, cô ta vận dụng mạng lưới quan hệ, đi theo con đường cao cấp, lấy đồ ăn ngon làm cơ bản, dựa vào đồ uống làm nguồn lợi nhuận.
Hàn Lâm Nhi quen biết rất nhiều người có tiền trong thành phố, cô ta là đại tiểu thư của nhà họ Hàn đứng đầu thành phố Minh Hải, kinh doanh nhà hàng cao cấp mọi người đều rất nể mặt cô ta.
Thông qua tuyên truyền và lôi kéo quan hệ của mọi người, trong vòng một tuần cô ta chính thức bứt phá lên mốc doanh thu ba mươi triệu.
Mặc, ăn, ở, đi lại là nhu cầu cơ bản của con người, quần áo có thể một năm mua một chiếc, phòng ở có thể thuê, không có điều kiện có thể không cần thực hiện, nhưng cơm lại phải ăn mỗi ngày. Đến ngày thứ tư khi Doãn Tâm và Vương Hi đích thân lôi kéo người, Vương Hi liền không để Doãn Tâm tới phố ẩm thực Thiên Lam kiếm chuyện nữa, lúc này công việc kinh doanh của họ đã tốt hơn rồi.
Nhưng do phố ẩm thực của họ tọa lạc tại khu vực phồn hoa trong thành phố, mọi người mặc dù ngày nào cũng phải ăn cơm, lại không thể ngày ngày đều đến, bởi vậy thành phố ẩm thực của anh mỗi ngày đều có nguồn khách hàng mới, doanh thu vẫn duy trì ở mức năm mươi triệu, ở mức trung bình.
“Trước đây sao lại không phát hiện ra anh hèn hạ như vậy cơ chứ?” Vương Hi có chút bất lực với Doãn Tâm.
Anh hiện giờ đã có vài tỷ, không gấp gáp như lúc vừa mới bắt đầu kinh doanh nữa, vượt qua giai đoạn triển khai ban đầu, dù cho việc kinh doanh của phố ẩm thực không tốt, anh cũng sẽ không sốt ruột kiếm tiền, số tiền trong tay anh có thể duy trì được, anh không muốn vì kinh doanh mà kết thù với Phùng Uyển.
“Trước đây là do chúng ta ít tiếp xúc với nhau.” Doãn Tâm cười thô tục.
“Việc kinh doanh được vực dậy rồi, sau này không cần phải chạy đi kiếm chuyện với Phùng Uyển bên kia nữa. Quảng cáo gì đó chúng ta chi thêm chút chi phí là được, chúng ta giờ đây đã là doanh nghiệp tiên phong của thành phố Minh Hải, phải có chút sâu sắc chứ.” Vương Hi nói.
“Đúng vậy.” Doãn Tâm đáp.
“Việc tiếp theo là phải làm tốt về chất lượng và quản lý. Vẫn là câu nói đó, chúng ta kinh doanh là vì phục vụ cho người dân. Vệ sinh nhất định phải làm tốt, đầu vào nguyên liệu của chúng ta anh cũng phải chú ý. Kinh doanh thực phẩm là ngành nghề kinh doanh phiền phức nhất, anh và Giai Dao để tâm nhiều hơn một chút.” Vương Hi nói.
“Nhất định rồi.” Doãn Tâm nói.
Thành phố ẩm thực Giai Mỹ mới bắt đầu kinh doanh, mấy ngày nay Vương Hi vẫn luôn ở cùng Thẩm Giai Dao và Doãn Tâm, Trần Lan gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, vì quá bận rộn làm việc nên anh vẫn chưa trở lại nhà họ Diệp, có lúc quay về chỗ Tôn Uy Phong, có lúc lại quá bận liền ở lại phòng làm việc của phố ẩm thực luôn.
Những ngày này Diệp Khinh Tuyết vẫn chưa gọi điện cho anh.
Tối ngày hôm đó, trong phòng làm việc chỉ có Vương Hi, Thẩm Giai Dao và Doãn Tâm. Hàn Thiếu Kiệt không phải là một người có khiếu kinh doanh, hắn ta rất hời hợt, cùng Vương Hi làm việc vài hôm liền chạy đi chơi. Quyền quán của anh sắp tu sửa xong rồi, hai ngày nay tương đối bận, Phàm Gian và Lâm Hổ, Tần Thư Hảo ở quyền quán giúp Tôn Uy Phong sửa sang lại các chi tiết, Tôn Tinh Tinh cũng được Tôn Uy Phong điều về.
Lúc Vương Hi bàn giao lại công việc cho Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao nghĩ ngợi rồi cởi ra đôi giày đang đeo ra, đem chân đặt lên đùi của Vương Hi.
Dáng người của Thẩm Giai Dao rất đẹp, 1m70, sở hữu một đôi chân dài miên man. Gần đây cô ấy mỗi ngày đều mặc trang phục theo phong cách đường phố, tất bông màu trắng phối với giày vải.
“Chân của em lại đau à?” Nhìn bàn chân nhỏ đang mang tất trắng của Thẩm Giai Dao, Vương Hi rất ngại ngùng.
“Nghe lời anh không đi giày cao gót nữa, chân em không đau nữa rồi.” Thẩm Giai Dao dẩu môi.
“Thế sao lại đặt lên đùi anh?” Vương Hi cau mày.
“Anh là anh rể của em, cũng không phải người ngoài, em ngồi mệt, đặt chân lên đùi anh không được sao?” Thẩm Giai Dao vẻ mặt vô tội nói.
Bây giờ quan hệ giữa Vương Hi và Thẩm Giai Dao đã trở nên rất tốt, hai người là họ hàng, lại là bạn tốt, Thẩm Giai Dao rất ỷ lại vào anh, coi anh như một người anh trai thực sự.
Anh chỉ xem Thẩm Giai Dao như một đứa trẻ, chứng kiến dáng vẻ này của Thẩm Giai Dao có chút không biết phải làm sao, chỉ vỗ vào chân cô ấy rồi nói: “Nghỉ ngơi xong rồi thì thu chân lại, sau này đừng như vậy nữa, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”
“Anh Doãn cũng đâu phải là người ngoài.” Thẩm Giai Dao bĩu môi.
“Đúng vậy, tôi không phải là người ngoài.” Doãn Tâm cười xấu xa.
“Sau đó......” Vương Hi cảm thấy đầu có chút trống rỗng, không biết phải nói gì.
Thẩm Giai Dao cứ đặt chân lên đùi anh như vậy, khiến anh có cảm giác vô cùng kỳ cục. Anh đối xử với Thẩm Giai Dao như một đứa trẻ, nhưng cô gái này chỉ nhỏ hơn anh vài tuổi.
Thoáng cái đã theo anh được một khoảng thời gian, khí chất bộc lộ ra, càng xinh đẹp hơn so với trước kia.
Cô ấy thì không sao, nhưng anh là một chàng trai trẻ khỏe mạnh cường tráng.
Cô ấy căn bản không biết, hành vi dường như vô tình của mình có sức quyến rũ như thế nào đối với một người đàn ông chưa bao giờ chạm vào con gái như anh.
“Sau đó các anh tính toán sổ sách đi, tuyệt đối đừng để kiếm được tiền rồi sổ sách lại là số âm.” Vương Hi mạnh mẽ dằn xuống sự khó chịu trong người nói.
“Sổ sách thì không có vấn đề gì, ngành mà Thẩm Giai Dao theo học trước kia là kế toán.” Doãn Tâm nói.
Ngụ ý của anh ta là, kinh doanh ngành thực phẩm này, Thẩm Giai Dao là một người không chuyên. Về cơ bản là không giúp được gì cả, làm sổ sách thì không thành vấn đề.
“Vậy thì tốt, trước đây tôi và Hàn Lâm Nhi trao đổi dự án mà mình muốn làm cho nhau, cô ta muốn chế tạo thuốc, tôi tiếp theo muốn làm về mỏ vàng. Cô ta chỉ biết dự án mà tôi muốn làm là gì, lại không biết chi tiết cụ thể nên làm như thế nào. Mỏ vàng cũng không phải là dự án ở giai đoạn đầu của tôi mà là ở giai đoạn giữa. Tập đoàn Giai Mỹ còn phải mở rộng, làm tốt phố ẩm thực xong, bước tiếp theo của chúng ta là mắc xích toàn quốc, thực hiện một chuỗi nhà hàng của riêng mình.” Vương Hi nói.
“Nếu như kinh doanh chuỗi nhà hàng toàn quốc, địa bàn của chúng ta lớn mạnh, sẽ trực tiếp hất cẳng Hàn Lâm Nhi, có thể đuổi kịp nhà họ Dương ở thủ đô và nhà họ Phùng của thành phố Minh Châu.” Doãn Tâm nói.
“Hai tháng, hoạt động thật tốt trong hai tháng này, chúng ta liền bắt đầu kinh doanh chuỗi nhà hàng.” Vương Hi nhẹ nhàng gật đầu.
“Tổng giám đốc Vương, phố ẩm thực của chúng ta xảy ra chuyện rồi!” Trợ lý của Thẩm Giai Dao đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Vừa thấy Vương Hi đang ngồi trò chuyện cùng Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao ngồi đối diện Vương Hi, đem chân xếp lên đùi của anh, trợ lý lập tức đóng cửa lại: “Tổng giám đốc Vương, xin lỗi, tôi không biết các anh đang bàn chuyện.”
Trợ lý của Thẩm Giai Dao đỏ bừng mặt.
“Vào đây!” Vương Hi cuối cùng có chút không chịu được nữa, gạt chân Thẩm Giai Dao ra.
“Vâng.” Trợ lý của Thẩm Giai Dao cũng là một cô gái, cô ấy cúi thấp gương mặt đang đỏ lựng.
“Sao rồi?” Vương Hi hỏi.
“Có một nam sinh rất đẹp trai, cậu ta hình như là người của tổng giám đốc Phùng, cậu ta đang bày quầy bán hàng trong phố ẩm thực của chúng ta, vừa bán vừa phát tờ đơn tuyên truyền về phố ẩm thực Thiên Lam.” Trợ lý cúi đầu nói.
“Là Chu Dương.” Doãn Tâm nói.
Nói rồi liền rời khỏi văn phòng, đi xuống dưới phố ẩm thực.
Vương Hi thấy một nam sinh đẹp trai mặc một bộ vest chỉnh tề, đang bày quầy hàng trong không gian thoáng đãng của phố ẩm thực, cậu ta vừa mỉm cười đảo đậu phụ vừa sai bảo cấp dưới của mình phát tờ rơi của thành phố ẩm thực Thiên Lam.
“Cũng là xếp hàng, mọi người thà đến thành phố ẩm thực Thiên Lam của chúng tôi xếp hàng còn hơn là xếp hàng ở thành phố ẩm thực Giai Mỹ. Phố ẩm thực Thiên Lam của chúng là phố ẩm thực đầu tiên của thành phố Minh Hải, vừa mở cửa được một tháng, danh tiếng rất tốt, thương gia cũng ưu tú hơn.” Nam sinh cười hì hì nói.
Trước quầy hàng váng đậu trộn của cậu ta, cũng xếp một hàng dài khách đợi.
Chu Dương, chủ tịch cố vấn của tập đoàn Lam Thiên, ba năm liền đạt danh hiệu thần bếp Kim Đao, có danh hiệu đầu bếp số một của Hoa Hạ, năm ngoái vừa được vinh danh là đầu bếp kiếm tiền nhiều nhất trong bảng xếp hạng Hồ Nhuận với tài sản ròng cá nhân lên tới tám trăm triệu.
Doãn Tâm làm như vậy rõ ràng là kiếm chuyện, cố ý đến phố ẩm thực của Phùng Uyển gây rắc rối.
Kinh doanh có thể có cạnh tranh, nhưng không thể cạnh tranh như vậy. Vương Hi làm người rất hiền hậu, anh trước nay chưa từng ỷ thế hiếp người.
Những ngày này anh nhanh chóng tăng thêm chi phí quảng cáo, phối hợp với cấp dưới của Doãn Tâm đến các trường đại học trong thành phố Minh Hải tiến hành các hoạt động tuyên truyền, đồng thời tìm một vị minh tinh tới giúp đỡ.
Bởi vì thương gia trong phố ẩm thực của anh thật sự ưu tú, những thương gia này đều được Doãn Tâm và Thẩm Giai Dao đích thân sàng lọc, kiểm định tuyển chọn từng người một trước khi khai trương.
Phố ẩm thực của anh nhanh chóng giữ chân lại được một lượng lớn khách hàng, tạo ra danh tiếng trong thành phố Minh Hải, và chính thức vượt mốc doanh thu năm mươi triệu sau một tuần.
Mùa du lịch cao điểm tại thành phố Minh Hải lúc này đã qua rồi, phố ẩm thực của Phùng Uyển bên kia chủ yếu thiết lập quan hệ với ngành du lịch của thành phố Minh Hải, hoạt động kinh doanh của cô ta đã không còn tốt như lúc vừa khai trương, lượng khách mỗi ngày duy trì ở mức khoảng tám mươi triệu người.
Mà phố ẩm thực của Hàn Lâm Nhi cũng nhanh chóng đạt được thành tích, cô ta vận dụng mạng lưới quan hệ, đi theo con đường cao cấp, lấy đồ ăn ngon làm cơ bản, dựa vào đồ uống làm nguồn lợi nhuận.
Hàn Lâm Nhi quen biết rất nhiều người có tiền trong thành phố, cô ta là đại tiểu thư của nhà họ Hàn đứng đầu thành phố Minh Hải, kinh doanh nhà hàng cao cấp mọi người đều rất nể mặt cô ta.
Thông qua tuyên truyền và lôi kéo quan hệ của mọi người, trong vòng một tuần cô ta chính thức bứt phá lên mốc doanh thu ba mươi triệu.
Mặc, ăn, ở, đi lại là nhu cầu cơ bản của con người, quần áo có thể một năm mua một chiếc, phòng ở có thể thuê, không có điều kiện có thể không cần thực hiện, nhưng cơm lại phải ăn mỗi ngày. Đến ngày thứ tư khi Doãn Tâm và Vương Hi đích thân lôi kéo người, Vương Hi liền không để Doãn Tâm tới phố ẩm thực Thiên Lam kiếm chuyện nữa, lúc này công việc kinh doanh của họ đã tốt hơn rồi.
Nhưng do phố ẩm thực của họ tọa lạc tại khu vực phồn hoa trong thành phố, mọi người mặc dù ngày nào cũng phải ăn cơm, lại không thể ngày ngày đều đến, bởi vậy thành phố ẩm thực của anh mỗi ngày đều có nguồn khách hàng mới, doanh thu vẫn duy trì ở mức năm mươi triệu, ở mức trung bình.
“Trước đây sao lại không phát hiện ra anh hèn hạ như vậy cơ chứ?” Vương Hi có chút bất lực với Doãn Tâm.
Anh hiện giờ đã có vài tỷ, không gấp gáp như lúc vừa mới bắt đầu kinh doanh nữa, vượt qua giai đoạn triển khai ban đầu, dù cho việc kinh doanh của phố ẩm thực không tốt, anh cũng sẽ không sốt ruột kiếm tiền, số tiền trong tay anh có thể duy trì được, anh không muốn vì kinh doanh mà kết thù với Phùng Uyển.
“Trước đây là do chúng ta ít tiếp xúc với nhau.” Doãn Tâm cười thô tục.
“Việc kinh doanh được vực dậy rồi, sau này không cần phải chạy đi kiếm chuyện với Phùng Uyển bên kia nữa. Quảng cáo gì đó chúng ta chi thêm chút chi phí là được, chúng ta giờ đây đã là doanh nghiệp tiên phong của thành phố Minh Hải, phải có chút sâu sắc chứ.” Vương Hi nói.
“Đúng vậy.” Doãn Tâm đáp.
“Việc tiếp theo là phải làm tốt về chất lượng và quản lý. Vẫn là câu nói đó, chúng ta kinh doanh là vì phục vụ cho người dân. Vệ sinh nhất định phải làm tốt, đầu vào nguyên liệu của chúng ta anh cũng phải chú ý. Kinh doanh thực phẩm là ngành nghề kinh doanh phiền phức nhất, anh và Giai Dao để tâm nhiều hơn một chút.” Vương Hi nói.
“Nhất định rồi.” Doãn Tâm nói.
Thành phố ẩm thực Giai Mỹ mới bắt đầu kinh doanh, mấy ngày nay Vương Hi vẫn luôn ở cùng Thẩm Giai Dao và Doãn Tâm, Trần Lan gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, vì quá bận rộn làm việc nên anh vẫn chưa trở lại nhà họ Diệp, có lúc quay về chỗ Tôn Uy Phong, có lúc lại quá bận liền ở lại phòng làm việc của phố ẩm thực luôn.
Những ngày này Diệp Khinh Tuyết vẫn chưa gọi điện cho anh.
Tối ngày hôm đó, trong phòng làm việc chỉ có Vương Hi, Thẩm Giai Dao và Doãn Tâm. Hàn Thiếu Kiệt không phải là một người có khiếu kinh doanh, hắn ta rất hời hợt, cùng Vương Hi làm việc vài hôm liền chạy đi chơi. Quyền quán của anh sắp tu sửa xong rồi, hai ngày nay tương đối bận, Phàm Gian và Lâm Hổ, Tần Thư Hảo ở quyền quán giúp Tôn Uy Phong sửa sang lại các chi tiết, Tôn Tinh Tinh cũng được Tôn Uy Phong điều về.
Lúc Vương Hi bàn giao lại công việc cho Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao nghĩ ngợi rồi cởi ra đôi giày đang đeo ra, đem chân đặt lên đùi của Vương Hi.
Dáng người của Thẩm Giai Dao rất đẹp, 1m70, sở hữu một đôi chân dài miên man. Gần đây cô ấy mỗi ngày đều mặc trang phục theo phong cách đường phố, tất bông màu trắng phối với giày vải.
“Chân của em lại đau à?” Nhìn bàn chân nhỏ đang mang tất trắng của Thẩm Giai Dao, Vương Hi rất ngại ngùng.
“Nghe lời anh không đi giày cao gót nữa, chân em không đau nữa rồi.” Thẩm Giai Dao dẩu môi.
“Thế sao lại đặt lên đùi anh?” Vương Hi cau mày.
“Anh là anh rể của em, cũng không phải người ngoài, em ngồi mệt, đặt chân lên đùi anh không được sao?” Thẩm Giai Dao vẻ mặt vô tội nói.
Bây giờ quan hệ giữa Vương Hi và Thẩm Giai Dao đã trở nên rất tốt, hai người là họ hàng, lại là bạn tốt, Thẩm Giai Dao rất ỷ lại vào anh, coi anh như một người anh trai thực sự.
Anh chỉ xem Thẩm Giai Dao như một đứa trẻ, chứng kiến dáng vẻ này của Thẩm Giai Dao có chút không biết phải làm sao, chỉ vỗ vào chân cô ấy rồi nói: “Nghỉ ngơi xong rồi thì thu chân lại, sau này đừng như vậy nữa, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”
“Anh Doãn cũng đâu phải là người ngoài.” Thẩm Giai Dao bĩu môi.
“Đúng vậy, tôi không phải là người ngoài.” Doãn Tâm cười xấu xa.
“Sau đó......” Vương Hi cảm thấy đầu có chút trống rỗng, không biết phải nói gì.
Thẩm Giai Dao cứ đặt chân lên đùi anh như vậy, khiến anh có cảm giác vô cùng kỳ cục. Anh đối xử với Thẩm Giai Dao như một đứa trẻ, nhưng cô gái này chỉ nhỏ hơn anh vài tuổi.
Thoáng cái đã theo anh được một khoảng thời gian, khí chất bộc lộ ra, càng xinh đẹp hơn so với trước kia.
Cô ấy thì không sao, nhưng anh là một chàng trai trẻ khỏe mạnh cường tráng.
Cô ấy căn bản không biết, hành vi dường như vô tình của mình có sức quyến rũ như thế nào đối với một người đàn ông chưa bao giờ chạm vào con gái như anh.
“Sau đó các anh tính toán sổ sách đi, tuyệt đối đừng để kiếm được tiền rồi sổ sách lại là số âm.” Vương Hi mạnh mẽ dằn xuống sự khó chịu trong người nói.
“Sổ sách thì không có vấn đề gì, ngành mà Thẩm Giai Dao theo học trước kia là kế toán.” Doãn Tâm nói.
Ngụ ý của anh ta là, kinh doanh ngành thực phẩm này, Thẩm Giai Dao là một người không chuyên. Về cơ bản là không giúp được gì cả, làm sổ sách thì không thành vấn đề.
“Vậy thì tốt, trước đây tôi và Hàn Lâm Nhi trao đổi dự án mà mình muốn làm cho nhau, cô ta muốn chế tạo thuốc, tôi tiếp theo muốn làm về mỏ vàng. Cô ta chỉ biết dự án mà tôi muốn làm là gì, lại không biết chi tiết cụ thể nên làm như thế nào. Mỏ vàng cũng không phải là dự án ở giai đoạn đầu của tôi mà là ở giai đoạn giữa. Tập đoàn Giai Mỹ còn phải mở rộng, làm tốt phố ẩm thực xong, bước tiếp theo của chúng ta là mắc xích toàn quốc, thực hiện một chuỗi nhà hàng của riêng mình.” Vương Hi nói.
“Nếu như kinh doanh chuỗi nhà hàng toàn quốc, địa bàn của chúng ta lớn mạnh, sẽ trực tiếp hất cẳng Hàn Lâm Nhi, có thể đuổi kịp nhà họ Dương ở thủ đô và nhà họ Phùng của thành phố Minh Châu.” Doãn Tâm nói.
“Hai tháng, hoạt động thật tốt trong hai tháng này, chúng ta liền bắt đầu kinh doanh chuỗi nhà hàng.” Vương Hi nhẹ nhàng gật đầu.
“Tổng giám đốc Vương, phố ẩm thực của chúng ta xảy ra chuyện rồi!” Trợ lý của Thẩm Giai Dao đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Vừa thấy Vương Hi đang ngồi trò chuyện cùng Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao ngồi đối diện Vương Hi, đem chân xếp lên đùi của anh, trợ lý lập tức đóng cửa lại: “Tổng giám đốc Vương, xin lỗi, tôi không biết các anh đang bàn chuyện.”
Trợ lý của Thẩm Giai Dao đỏ bừng mặt.
“Vào đây!” Vương Hi cuối cùng có chút không chịu được nữa, gạt chân Thẩm Giai Dao ra.
“Vâng.” Trợ lý của Thẩm Giai Dao cũng là một cô gái, cô ấy cúi thấp gương mặt đang đỏ lựng.
“Sao rồi?” Vương Hi hỏi.
“Có một nam sinh rất đẹp trai, cậu ta hình như là người của tổng giám đốc Phùng, cậu ta đang bày quầy bán hàng trong phố ẩm thực của chúng ta, vừa bán vừa phát tờ đơn tuyên truyền về phố ẩm thực Thiên Lam.” Trợ lý cúi đầu nói.
“Là Chu Dương.” Doãn Tâm nói.
Nói rồi liền rời khỏi văn phòng, đi xuống dưới phố ẩm thực.
Vương Hi thấy một nam sinh đẹp trai mặc một bộ vest chỉnh tề, đang bày quầy hàng trong không gian thoáng đãng của phố ẩm thực, cậu ta vừa mỉm cười đảo đậu phụ vừa sai bảo cấp dưới của mình phát tờ rơi của thành phố ẩm thực Thiên Lam.
“Cũng là xếp hàng, mọi người thà đến thành phố ẩm thực Thiên Lam của chúng tôi xếp hàng còn hơn là xếp hàng ở thành phố ẩm thực Giai Mỹ. Phố ẩm thực Thiên Lam của chúng là phố ẩm thực đầu tiên của thành phố Minh Hải, vừa mở cửa được một tháng, danh tiếng rất tốt, thương gia cũng ưu tú hơn.” Nam sinh cười hì hì nói.
Trước quầy hàng váng đậu trộn của cậu ta, cũng xếp một hàng dài khách đợi.
Chu Dương, chủ tịch cố vấn của tập đoàn Lam Thiên, ba năm liền đạt danh hiệu thần bếp Kim Đao, có danh hiệu đầu bếp số một của Hoa Hạ, năm ngoái vừa được vinh danh là đầu bếp kiếm tiền nhiều nhất trong bảng xếp hạng Hồ Nhuận với tài sản ròng cá nhân lên tới tám trăm triệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.