Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 240: Đây gọi là kim sang
Đại Dương
06/12/2020
“Tôn sư phụ nói không sai, điều quan trọng nhất đối với quyền thủ chúng ta là bảo vệ cơ thể”, Phàm Gian nhẹ nhàng gật đầu.
“Tập quyền anh đương nhiên phải bảo vệ cơ thể, chưa nói đến chuyện khác, bình thường chúng ta thường đánh vào bao cát, cũng phải có độ cứng vừa phải. Mềm quá thì không có cảm giác, cứng quá thì đau cổ tay. Tôi thường khuyên mọi người bỏ tiền ra mua loại găng tay đấm bốc tốt một chút, đừng để cổ tay bị thương. Chúng ta là vận động viên, găng tay là công cụ kiếm tiền của chúng ta. Nếu cổ tay bị tổn thương, cuộc đời này cũng coi như xong”, Đinh Hân đồng ý với lời nói của Tôn Uy Phong, bước ra khỏi đám đông nói.
“Huấn luyện viên Tôn, tôi nghe nói có một loại túi nước đang rất được ưa chuộng hiện nay, nó khá tốt, đánh vào có cảm giác giống như đánh người thật, hay là chúng ta mua một ít về dùng thử”, Từ Tiểu Lượng bước ra nói.
“Túi nước đó không tốt bằng bao cát chúng ta đang dùng, bao cát của chúng ta đều là của Grant, hơn hai mươi ngàn một bao, còn túi nước chỉ có hơn hai ngàn. Túi nước đó mới bán ra thị trường được hơn hai tháng, tôi cũng không biết nó có thật sự tốt hay không, đợi công ty lớn như Grant bán ra thì tính sau đi. Bọn họ có những người đánh giá bao cát chuyên nghiệp, nếu họ cảm thấy tốt, vậy thì túi nước đó mới thật sự tốt”, Tôn Uy Phong nói.
“Huấn luyện viên Tôn, đừng nói về trang bị nữa, bọn họ rốt cuộc có bệnh gì vậy?”, Vân Tiếu bị lời nói của Tôn Uy Phong làm cho có chút sợ hãi, cậu ta thường ngày không chú ý bảo vệ thân thể.
“Đúng vậy, trước tiên hãy nói về bệnh của bọn họ, lương y như từ mẫu, mấy người luyện võ truyền thống này có chút đáng ghét, nhưng bọn họ lại gặp phải rắc rối lớn, tôi không thể bỏ mặc mà không quan tâm được”, Tôn Uy Phong khẽ gật đầu nói.
“Nói về cậu đi”, Tôn Uy Phong nhìn về phía Tôn Như Giao.
“Tôi?”, Tôn Như Giao ngạc nhiên.
“Đến đây, đứng tấn vững giống như vừa nãy, lộ ra kiều thủ của cậu”, Tôn Uy Phong nói.
“Ồ”, Tôn Như Giao lập tức tạo thế.
Tôn Uy Phong nhanh chóng đánh một quyền kiều thủ về phía Tôn Như Giao, Tôn Như Giao lập tức giơ kiều thủ lên để chặn lại. Tôn Uy Phong lại nhanh chóng đổi tay, đánh nhẹ vào bụng dưới của Tôn Như Giao, Tôn Như Giao vội vã lùi lại.
“Kiều thủ của tôi thế nào?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Tốc độ rất nhanh, khi còn trẻ có lẽ ông là thế hệ tông sư võ thuật”, trong mắt Tôn Như Giao hiện lên vẻ kính trọng.
“Có đủ tư cách để nhận xét về cậu không?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Chắc chắn là đủ rồi”, Tôn Như Giao khẽ gật đầu.
“Đặc điểm của Nam Quyền là kiều thủ phải chắc chắn, bước chân phải vững vàng, đứng tấn đủ vững, cái gọi là kiều ngạnh mã ngạnh chính là đứng vững đánh vững. Cậu vừa luyện eo, vừa luyện cổ, vừa rồi nói mình có khả năng đánh người bất khả chiến bại, nếu như tôi đoán không lầm thì cậu còn luyện tập lưng nữa, môn võ sở trường nhất trong Nam Quyền là một bộ ba đòn võ công, La Hán lưng sắt”, Tôn Uy Phong nói.
“Lão tiền bối thật là có hiểu biết, không hổ danh là bậc cao thủ!”, Tôn Như Giao hoàn toàn bị thuyết phục, giơ nắm đấm bái phục với Tôn Uy Phong.
Vương Hoài An và Lâm Hạo…
“Tôi hỏi cậu, lúc sư phụ dạy cậu luyện khí công, có đưa cậu đơn thuốc không?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“…”, Tôn Như Giao khẽ lắc đầu.
“Loại sư phụ rác rưởi”, Tôn Uy Phong thở dài nói.
“Lão tiền bối, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, vẻ mặt Tôn Như Giao trở nên lo lắng.
“Cậu cũng giống như thằng nhóc kia, phế rồi. Võ cổ truyền chân chính, ngoài võ có thuật ra, còn phải có đan dược dung hợp. Chính là thuốc tốt, sau khi luyện khí công thì bôi lên thân thể, dùng để điều dưỡng xương cốt của cậu. Đức là đức hạnh, võ thuật của Hoa Hạ rất uyên thâm, tập võ không chỉ để rèn luyện cơ thể và giết người mà còn để tu thân dưỡng tính, võ thuật cổ truyền hiện nay đang được nhiều người có tiền luyện tập”.
“Kiều thủ của cậu đủ cứng, là bởi vì xương của cậu bị tăng sinh, khi đánh nhau sẽ va vào phần xương tăng sinh đó, vì vậy cậu chắc chắn không cảm thấy đau, nếu tiếp tục luyện tập đến năm 50 tuổi thì sẽ phải cắt cụt chân tay”.
“Bước tấn của cậu đủ vững, là bởi vì xương chậu của cậu đã quen với việc đóng mở, cứ luyện tập như vậy thì phần hông cũng sẽ bị tăng sinh, sau 50 tuổi cậu sẽ phải chống nạng đi lại, hoặc ngồi xe lăn”, Tôn Uy Phong nói.
“…”, Tôn Như Giao ngơ ngác nhìn Tôn Uy Phong.
“Vương Hi, thầy nghe nói lão gia chủ của nhà họ Trần ở thành phố Minh Hải cũng luyện võ, hiện tại sức khoẻ của ông ấy thế nào rồi?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Sức khoẻ của Trần lão gia rất kém, trước đây con có đến thăm ông ấy, ngày càng kém hơn”, Vương Hi khẽ lắc đầu.
“Sức khoẻ của thầy thế nào?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Càng già càng dẻo dai, mặc dù thầy đã 73 tuổi, nhưng trông thầy vẫn như đang ở tuổi ngũ tuần”, Vương Hi nói.
“Luyện võ phải khoa học, cần điều dưỡng tốt cơ thể”, Tôn Uy Phong nhìn Tôn Như Giao nói với vẻ sâu xa.
Vẻ mặt Tôn Như Giao lập tức tái mét.
“Còn nữa, xương lưng, thắt lưng, xương cổ của cậu đều bị tăng sinh, có khả năng cậu sẽ bị liệt nửa người sau năm 50 tuổi, cậu có con chưa?”, Tôn Uy Phong vỗ nhẹ vào cơ thể Tôn Như Giao hỏi.
“Tôi có một đứa con gái bảy tuổi”, Tôn Như Giao nói.
“Ừ, cũng may có người chăm sóc cậu”, Tôn Uy Phong nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôn tiền bối, xin hãy giúp tôi, tôi là trụ cột của gia đình, cả gia đình bảy miệng ăn đều trông chờ vào tôi, tôi không thể ngã xuống được!”, Tôn Như Giao lập tức cảm thấy không khoẻ, dường như xương cốt trong người bị ai đó bóp vụn, phịch một tiếng ngã xuống đất không thể đứng dậy được nữa.
“Bây giờ tôi dạy quyền anh, không mở bệnh viện nữa, nhưng nhìn cậu đáng thương như vậy, tôi không thể không quan tâm. Bắt đầu từ ngày mai cậu đừng làm gì nữa, đến quyền quán tìm tôi, tôi giúp cậu dưỡng thương”, Tôn Uy Phong nói.
“Cảm ơn Tôn sư phụ, cảm ơn Tôn sư phụ”, Tôn Như Giao cảm động đến rơi nước mắt, bò dậy đến quỳ trước mặt Tôn Uy Phong để cảm ơn.
“Lão sư phụ, ông cũng xem giúp chúng tôi được không, vừa rồi hình như nghe thấy ông nói chúng tôi có bệnh, chúng tôi rốt cuộc mắc bệnh gì? Chúng tôi không luyện kiều thủ, cũng không múa long đao, chắc không nghiêm trọng như bọn họ chứ?”, Phùng Bưu và Lý Chấn Đông lập tức đi về phía Tôn Uy Phong.
Một trong hai người này là cao thủ Hồng Tuyền, người còn lại là cao thủ Thiết Sa Chưởng, cả hai đều là những võ sư ngoại gia tài giỏi.
“Sư phụ của anh thật lợi hại”, Đồng Thiến kinh ngạc nhìn về phía Tôn Uy Phong.
“Ông ấy không chỉ là cựu huấn luyện viên của đội tuyện quốc gia, còn là một cao thủ võ thuật và là một chuyên gia y học nổi tiếng trong nước. Ông ấy có kiến thức sâu rộng về trung y, bất cứ ai bị bệnh hay không ông ấy nhìn qua là có thể biết được, ông ấy sẽ không nói đùa về chuyện này”, đôi mắt Vương Hi sáng lấp lánh.
“Đưa đôi tay của hai người ra đây”, Tôn Uy Phong có chút không kiên nhẫn, ông không thích xem bệnh cho người khác lắm.
Phùng Bưu và Lý Chấn Đông giơ tay ra phía trước.
Đôi nắm tay của Phùng Bưu có kích thước như một bát giấm, xương ngón tay hắn ta có vết chai dày. Nắm đấm của Lý Chấn Đông to như quạt giấy, trong lòng bàn tay cũng có những vết chai dày.
“Đôi tay Thiết quyền này, tôi đã luyện tập hơn hai mươi năm, có thể hạ gục một con bò chỉ bằng một đấm”, Phùng Bưu nín thở nói.
“Lòng bàn tay của tôi có thể so sánh với thép”, Lý Chấn Đông nói.
“Tay luyện tới biến dạng rồi, vẫn còn ở đó mà dương dương tự đắc”, Tôn Uy Phong cười lạnh nói.
“Chúng tôi biết rằng việc luyện tập các môn khí công ngoại gia rất hại thân thể, nhưng chúng tôi không quan tâm”, Phùng Bưu nói.
“Có biết vết chai dày ở tay các cậu là gì không?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Là gì?”, Phùng Bưu căng thẳng hỏi.
“Cái này gọi là kim sang, là một loại da chết hình thành do nhiễm trùng nấm, nó giống như bệnh mụn cơm vậy. Khi hai người năm sáu mươi tuổi, đôi tay này sẽ bị lở loét thối rữa, những vết kim sang này phải bị cắt bỏ”, Tôn Uy Phong nói.
“…”, sắc mặt Phùng Bưu và Lý Chấn Đông lập tức thay đổi.
“Tập quyền anh đương nhiên phải bảo vệ cơ thể, chưa nói đến chuyện khác, bình thường chúng ta thường đánh vào bao cát, cũng phải có độ cứng vừa phải. Mềm quá thì không có cảm giác, cứng quá thì đau cổ tay. Tôi thường khuyên mọi người bỏ tiền ra mua loại găng tay đấm bốc tốt một chút, đừng để cổ tay bị thương. Chúng ta là vận động viên, găng tay là công cụ kiếm tiền của chúng ta. Nếu cổ tay bị tổn thương, cuộc đời này cũng coi như xong”, Đinh Hân đồng ý với lời nói của Tôn Uy Phong, bước ra khỏi đám đông nói.
“Huấn luyện viên Tôn, tôi nghe nói có một loại túi nước đang rất được ưa chuộng hiện nay, nó khá tốt, đánh vào có cảm giác giống như đánh người thật, hay là chúng ta mua một ít về dùng thử”, Từ Tiểu Lượng bước ra nói.
“Túi nước đó không tốt bằng bao cát chúng ta đang dùng, bao cát của chúng ta đều là của Grant, hơn hai mươi ngàn một bao, còn túi nước chỉ có hơn hai ngàn. Túi nước đó mới bán ra thị trường được hơn hai tháng, tôi cũng không biết nó có thật sự tốt hay không, đợi công ty lớn như Grant bán ra thì tính sau đi. Bọn họ có những người đánh giá bao cát chuyên nghiệp, nếu họ cảm thấy tốt, vậy thì túi nước đó mới thật sự tốt”, Tôn Uy Phong nói.
“Huấn luyện viên Tôn, đừng nói về trang bị nữa, bọn họ rốt cuộc có bệnh gì vậy?”, Vân Tiếu bị lời nói của Tôn Uy Phong làm cho có chút sợ hãi, cậu ta thường ngày không chú ý bảo vệ thân thể.
“Đúng vậy, trước tiên hãy nói về bệnh của bọn họ, lương y như từ mẫu, mấy người luyện võ truyền thống này có chút đáng ghét, nhưng bọn họ lại gặp phải rắc rối lớn, tôi không thể bỏ mặc mà không quan tâm được”, Tôn Uy Phong khẽ gật đầu nói.
“Nói về cậu đi”, Tôn Uy Phong nhìn về phía Tôn Như Giao.
“Tôi?”, Tôn Như Giao ngạc nhiên.
“Đến đây, đứng tấn vững giống như vừa nãy, lộ ra kiều thủ của cậu”, Tôn Uy Phong nói.
“Ồ”, Tôn Như Giao lập tức tạo thế.
Tôn Uy Phong nhanh chóng đánh một quyền kiều thủ về phía Tôn Như Giao, Tôn Như Giao lập tức giơ kiều thủ lên để chặn lại. Tôn Uy Phong lại nhanh chóng đổi tay, đánh nhẹ vào bụng dưới của Tôn Như Giao, Tôn Như Giao vội vã lùi lại.
“Kiều thủ của tôi thế nào?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Tốc độ rất nhanh, khi còn trẻ có lẽ ông là thế hệ tông sư võ thuật”, trong mắt Tôn Như Giao hiện lên vẻ kính trọng.
“Có đủ tư cách để nhận xét về cậu không?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Chắc chắn là đủ rồi”, Tôn Như Giao khẽ gật đầu.
“Đặc điểm của Nam Quyền là kiều thủ phải chắc chắn, bước chân phải vững vàng, đứng tấn đủ vững, cái gọi là kiều ngạnh mã ngạnh chính là đứng vững đánh vững. Cậu vừa luyện eo, vừa luyện cổ, vừa rồi nói mình có khả năng đánh người bất khả chiến bại, nếu như tôi đoán không lầm thì cậu còn luyện tập lưng nữa, môn võ sở trường nhất trong Nam Quyền là một bộ ba đòn võ công, La Hán lưng sắt”, Tôn Uy Phong nói.
“Lão tiền bối thật là có hiểu biết, không hổ danh là bậc cao thủ!”, Tôn Như Giao hoàn toàn bị thuyết phục, giơ nắm đấm bái phục với Tôn Uy Phong.
Vương Hoài An và Lâm Hạo…
“Tôi hỏi cậu, lúc sư phụ dạy cậu luyện khí công, có đưa cậu đơn thuốc không?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“…”, Tôn Như Giao khẽ lắc đầu.
“Loại sư phụ rác rưởi”, Tôn Uy Phong thở dài nói.
“Lão tiền bối, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, vẻ mặt Tôn Như Giao trở nên lo lắng.
“Cậu cũng giống như thằng nhóc kia, phế rồi. Võ cổ truyền chân chính, ngoài võ có thuật ra, còn phải có đan dược dung hợp. Chính là thuốc tốt, sau khi luyện khí công thì bôi lên thân thể, dùng để điều dưỡng xương cốt của cậu. Đức là đức hạnh, võ thuật của Hoa Hạ rất uyên thâm, tập võ không chỉ để rèn luyện cơ thể và giết người mà còn để tu thân dưỡng tính, võ thuật cổ truyền hiện nay đang được nhiều người có tiền luyện tập”.
“Kiều thủ của cậu đủ cứng, là bởi vì xương của cậu bị tăng sinh, khi đánh nhau sẽ va vào phần xương tăng sinh đó, vì vậy cậu chắc chắn không cảm thấy đau, nếu tiếp tục luyện tập đến năm 50 tuổi thì sẽ phải cắt cụt chân tay”.
“Bước tấn của cậu đủ vững, là bởi vì xương chậu của cậu đã quen với việc đóng mở, cứ luyện tập như vậy thì phần hông cũng sẽ bị tăng sinh, sau 50 tuổi cậu sẽ phải chống nạng đi lại, hoặc ngồi xe lăn”, Tôn Uy Phong nói.
“…”, Tôn Như Giao ngơ ngác nhìn Tôn Uy Phong.
“Vương Hi, thầy nghe nói lão gia chủ của nhà họ Trần ở thành phố Minh Hải cũng luyện võ, hiện tại sức khoẻ của ông ấy thế nào rồi?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Sức khoẻ của Trần lão gia rất kém, trước đây con có đến thăm ông ấy, ngày càng kém hơn”, Vương Hi khẽ lắc đầu.
“Sức khoẻ của thầy thế nào?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Càng già càng dẻo dai, mặc dù thầy đã 73 tuổi, nhưng trông thầy vẫn như đang ở tuổi ngũ tuần”, Vương Hi nói.
“Luyện võ phải khoa học, cần điều dưỡng tốt cơ thể”, Tôn Uy Phong nhìn Tôn Như Giao nói với vẻ sâu xa.
Vẻ mặt Tôn Như Giao lập tức tái mét.
“Còn nữa, xương lưng, thắt lưng, xương cổ của cậu đều bị tăng sinh, có khả năng cậu sẽ bị liệt nửa người sau năm 50 tuổi, cậu có con chưa?”, Tôn Uy Phong vỗ nhẹ vào cơ thể Tôn Như Giao hỏi.
“Tôi có một đứa con gái bảy tuổi”, Tôn Như Giao nói.
“Ừ, cũng may có người chăm sóc cậu”, Tôn Uy Phong nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôn tiền bối, xin hãy giúp tôi, tôi là trụ cột của gia đình, cả gia đình bảy miệng ăn đều trông chờ vào tôi, tôi không thể ngã xuống được!”, Tôn Như Giao lập tức cảm thấy không khoẻ, dường như xương cốt trong người bị ai đó bóp vụn, phịch một tiếng ngã xuống đất không thể đứng dậy được nữa.
“Bây giờ tôi dạy quyền anh, không mở bệnh viện nữa, nhưng nhìn cậu đáng thương như vậy, tôi không thể không quan tâm. Bắt đầu từ ngày mai cậu đừng làm gì nữa, đến quyền quán tìm tôi, tôi giúp cậu dưỡng thương”, Tôn Uy Phong nói.
“Cảm ơn Tôn sư phụ, cảm ơn Tôn sư phụ”, Tôn Như Giao cảm động đến rơi nước mắt, bò dậy đến quỳ trước mặt Tôn Uy Phong để cảm ơn.
“Lão sư phụ, ông cũng xem giúp chúng tôi được không, vừa rồi hình như nghe thấy ông nói chúng tôi có bệnh, chúng tôi rốt cuộc mắc bệnh gì? Chúng tôi không luyện kiều thủ, cũng không múa long đao, chắc không nghiêm trọng như bọn họ chứ?”, Phùng Bưu và Lý Chấn Đông lập tức đi về phía Tôn Uy Phong.
Một trong hai người này là cao thủ Hồng Tuyền, người còn lại là cao thủ Thiết Sa Chưởng, cả hai đều là những võ sư ngoại gia tài giỏi.
“Sư phụ của anh thật lợi hại”, Đồng Thiến kinh ngạc nhìn về phía Tôn Uy Phong.
“Ông ấy không chỉ là cựu huấn luyện viên của đội tuyện quốc gia, còn là một cao thủ võ thuật và là một chuyên gia y học nổi tiếng trong nước. Ông ấy có kiến thức sâu rộng về trung y, bất cứ ai bị bệnh hay không ông ấy nhìn qua là có thể biết được, ông ấy sẽ không nói đùa về chuyện này”, đôi mắt Vương Hi sáng lấp lánh.
“Đưa đôi tay của hai người ra đây”, Tôn Uy Phong có chút không kiên nhẫn, ông không thích xem bệnh cho người khác lắm.
Phùng Bưu và Lý Chấn Đông giơ tay ra phía trước.
Đôi nắm tay của Phùng Bưu có kích thước như một bát giấm, xương ngón tay hắn ta có vết chai dày. Nắm đấm của Lý Chấn Đông to như quạt giấy, trong lòng bàn tay cũng có những vết chai dày.
“Đôi tay Thiết quyền này, tôi đã luyện tập hơn hai mươi năm, có thể hạ gục một con bò chỉ bằng một đấm”, Phùng Bưu nín thở nói.
“Lòng bàn tay của tôi có thể so sánh với thép”, Lý Chấn Đông nói.
“Tay luyện tới biến dạng rồi, vẫn còn ở đó mà dương dương tự đắc”, Tôn Uy Phong cười lạnh nói.
“Chúng tôi biết rằng việc luyện tập các môn khí công ngoại gia rất hại thân thể, nhưng chúng tôi không quan tâm”, Phùng Bưu nói.
“Có biết vết chai dày ở tay các cậu là gì không?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Là gì?”, Phùng Bưu căng thẳng hỏi.
“Cái này gọi là kim sang, là một loại da chết hình thành do nhiễm trùng nấm, nó giống như bệnh mụn cơm vậy. Khi hai người năm sáu mươi tuổi, đôi tay này sẽ bị lở loét thối rữa, những vết kim sang này phải bị cắt bỏ”, Tôn Uy Phong nói.
“…”, sắc mặt Phùng Bưu và Lý Chấn Đông lập tức thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.