Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 55: Đích thân tôi ra tay
Đại Dương
30/11/2020
“Thằng nhãi này muốn đánh lén anh.” Hàn Thiếu Kiệt mắt tinh, liếc
nhìn thanh thép trong tay Từ Đào và ba tên đồng bọn, trên mặt lộ ra nụ
cười cổ quái.
Đều là người sáng suốt, Vương Hi cũng nhìn ra sự việc.
Lúc này Từ Đào và ba tên đồng bọn đang định đánh lén Vương Hi, thấy Vương Hi loáng cái đem theo cả mấy trăm tên đàn em, còn đi bên cạnh Hàn Thiếu Kiệt – đại thiếu gia đẳng cấp nhất thành phố, hắn và ba tên xã hội đen đều sợ đến đờ cả người ra.
Bốn người nắm chặt thanh sắt không ngừng run rẩy.
“Ăn gan hùm mật gấu rồi, anh Hi là người bọn mày có thể đánh lén sao?” Lâm Hổ giận dữ, đi lên tát cho mỗi người một cái.
“Lách cách” một tiếng, thanh thép của bốn người đồng loạt rơi xuống đất, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống trước mặt Vương Hi.
Từ Đào nằm mơ cũng không ngờ đến, Vương Hi từ lúc nào đã có thế lực lớn như vậy, còn muốn dạy dỗ Vương Hi cơ, hôm nay muốn sống yên ổn về đến nhà đã là may lắm rồi.
“Anh Hổ…” Ba tên đồng bọn của Từ Đào sợ chết khiếp, bọn họ đều có chút quan hệ với Lâm Hổ, coi như là đàn em của Lâm Hổ.
Từ Đào bị Lâm Hổ tát một cái xong, liền sợ đến mặt mày trắng bệch, quỳ xuống đất không dám mở miệng.
“Thật thú vị, đàn em của Lâm Hổ, lại dám đánh lén lão đại của Lâm Hổ. Lâm Hổ, anh quản giáo thuộc hạ không nghiêm, đến đại ca của Hàn Thiếu Kiệt tôi còn dám đánh lén.” Hàn Thiếu Kiệt cười kì quái.
“Hàn đại thiếu gia, người này tôi không quen, không biết là thuộc hạ của ai. Nhưng ba tên này, tôi sẽ trừng trị, cho cậu một câu trả lời thích đáng.” Lâm Hổ nói.
“Anh hận việc sáng nay tôi đối xử với anh, nên đến đánh lén tôi báo thù à?” Vương Hi mỉm cười, đi đến trước mặt Từ Đào, ngồi xổm xuống, đôi mắt sáng không gì tả nổi.
“Đúng vậy…” Trán Từ Đào toát mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng, toàn thân mềm nhũn.
“Chỉ đem theo có ba người, sao dạy dỗ được tôi? Anh cũng là người có tiền của nhà họ Diệp, đem thêm mấy người nữa không được sao?” Vương Hi cười nói.
“…” Mí mắt của Từ Đào giật mạnh, không biết nói gì cho phải.
“Bây giờ biết thực lực của tôi rồi, còn muốn đối đầu với tôi không?” Vương Hi cười nói.
“…” Từ Đào không nói gì.
“Quỳ cho ngay ngắn, công nhân đội công trình của tôi 9 rưỡi tan làm, bọn họ tan làm anh mới được rời đi, ngày mai tôi gọi người đến hỏi, nếu như biết anh đi sớm một phút, anh biết kết cục sẽ thế nào rồi đấy.” Trong mắt Vương Hi loé lên một tia lạnh lùng.
Hai năm anh bị mù, Từ Đào này luôn ức hiếp anh. Mỗi lần nhìn thấy Từ Đào đều khiến anh ôm cả một bụng tức, anh không đánh mắng Từ Đào, chỉ để cho Từ Đào quỳ, đã là hời cho hắn lắm rồi.
Anh nhớ rất rõ, hai năm nay nhà họ Vương và nhà họ Diệp, còn có mấy tiểu nhân có quyền thế, đã đối xử với anh như thế nào, anh sẽ đáp trả từng chút một, để cho những người từng có quyền thế đó phải hối hận.
“Bọn chúng dám đánh lén anh, ít nhất cũng phải cho bọn chúng nằm viện nửa tháng.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Đều là người một nhà, phiên phiến là được rồi, chỉ cần sau này bọn họ biết điều, tôi sẽ không quá đáng.” Vương Hi cười rồi đứng lên, tiếp đó nhìn Từ Đào: “Có phải không?”
“Đúng vậy, Vương thiếu gia.” Từ Đào sắc mặt khó coi quỳ trên đất không nói gì.
Điện thoại của Vương Hi đột nhiên reo, Vương Hi nhìn hiển thị cuộc gọi, và nhận cuộc gọi, lặng lẽ nghe bên kia nói mấy giây, cười nói: “Vợ à, anh và Hàn Thiếu Kiệt đang ở cùng nhau, cậu ấy sẽ chăm sóc anh, em cứ yên tâm.”
“Đừng có chơi suốt với anh ta thế, anh ta không phải người tốt.” Diệp Khinh Tuyết lo lắng.
“Yên tâm đi, bọn anh là bạn tốt, cậu ấy sẽ không ức hiếp anh đâu.” Vương Hi cười rồi ngắt điện thoại.
“Vợ anh à? Quan tâm anh quá nhỉ, trước giờ chưa có người con gái nào quan tâm tôi.” Hàn Thiếu Kiệt nói một cách ngưỡng mộ.
“Cậu cũng tìm một người là được.” Vương Hi cười đi về phía xe.
Nhìn thấy Vương Hi muốn lên xe, Lâm Hổ vội vàng chạy đến mở cửa xe. Anh ngồi vào ghế phụ của Hàn Thiếu Kiệt, chiếc xe Bentley này giá tới bảy mươi triệu.
Mấy người Lâm Hổ và Hàn Thiếu Kiệt, Tần Thư Hào cũng nhanh chóng lên xe, chiếc xe sang Bentley của Hàn Thiếu Kiệt dẫn đầu rời đi, tiếp đó là con Land Rover của Lâm Hổ, sau đó là một dàn Audi A6. Khi tất cả xe lần lượt đi khuất, lão Lưu thận trọng đi tới, hỏi Từ Đào: “Hóa ra cậu nghe ngóng chỗ tôi xem Vương thiếu gia ở đâu, là muốn đánh Vương thiếu gia?”
“…” Từ Đào nhíu chặt đôi mày, cảm giác trong lòng hỗn loạn.
“Đúng là chán sống rồi, lại muốn đối đầu với Vương thiếu gia, cậu nhìn thấy thực lực của Vương thiếu gia rồi chứ, đại thiếu gia hàng đầu của Minh Hải – Hàn Thiếu Kiệt còn là đàn em của cậu ta, bị cậu ấy chỉnh đốn đâu ra đấy, cậu ấy coi thường cậu, nếu không có thể bỡn cợt cậu cho đến chết.” Lão Lưu khẽ thở dài, nói.
Tiếp đó, lão Lưu quay trở lại xe của Vương Hi, lái xe rời đi. Các công nhân của viện kịch tiếp tục bận rộn, thỉnh thoảng nhìn bốn người Từ Đào đang quỳ trên mặt đất.
Tối nay Vương Hi không về nhà, anh cùng Hàn Thiếu Kiệt uống hơi nhiều, liền nằm ngủ ở quán rượu Nhất Phẩm ở thành phố Minh Hải.
Đến sáng hôm sau, trên mặt Tần Thư Hào dán băng urgo, hắn tìm tất cả huấn luyện viên và quyền thủ của năm mươi hai quyền quán mà Vương Hi đã thu mua lại, tập hợp bên trong tường rào của viện kịch.
Quyền thủ và huấn luyện viện của năm mươi hai quyền quán không hề ít, tất cả trên nghìn người. Vương Hi đi giày da mặc bộ vest, lặng lẽ nhìn mọi người, nói: “Bảy ngày sau, chúng ta có một trận đấu với quyền quán Cực Cường, bây giờ tôi muốn lựa ra bảy đến ba mươi người để tiến hành đào tạo, chủ yếu luyện quyền anh. Tất cả mọi người sẽ đánh động tác quyền anh, thẳng, thẳng, móc, bày quyền.”
Nghe thấy lời Vương Hi, hơn nghìn người nhanh chóng biểu diễn động tác trước mặt anh.
“Không được.” Vương Hi đi qua một hàng người, khẽ lắc đầu.
“Không được.” “Không được.” “Không được.” …
Vương Hi lắc đầu liên tục, không ngừng đào thải quyền thủ dưới trướng.
Người trong nghề ra tay là biết ngay, từ nhỏ Vương Hi đã học võ, lúc ở nước ngoài cũng từng luyện các môn thế thao như quyền anh, đấu vật tổng hợp và kiếm đạo.
Anh từng làm lính đánh thuê nửa năm, cũng giấu thân phận tham gia vào giải thi đấu vật K-1 cao cấp nhất thế giới.
Luận về đánh nhau, anh tự vấn không có mấy người là đối thủ của anh.
Đối với ngành quyền anh, anh cũng có đủ tư cách bình phẩm quyền thủ, một vận động viên giỏi, có lúc cũng là một nửa huấn luyện viên.
Anh chỉ có thể nói quyền thủ mà quyền quán nhỏ đào tạo ra, đích thực không thể so với quyền quán lớn như Cực Cường. Anh xem qua các quyền quán nhỏ mà Tần Thư Hào thu mua, trang thiết bị không thể so được với Cực Cường, huấn luyện viên cũng không so được. Quyền quán Cực Cường kiếm được nhiều, trước giờ là một vòng tuần hoàn tốt. Mỗi năm đều nhập các thiết bị mới, phương thức huấn luyện xuất sắc của nước ngoài và các huấn luyện viên xuất sắc của tỉnh. Sự nghiệp quyền anh của Hoa Hạ không hot, rất nhiều quyền quán không kiếm được tiền, và không ít các quyền quán nhỏ lại càng là vòng tuần hoàn xấu. Lúc Tần Thư Hào đi thu mua quyền quán, rất nhiều ông chủ bán ngay quyền quán không chút do dự.
Hơn một nghìn người, Vương Hi chỉ chọn ra bảy – tám mươi nhân tố tốt, đáng để đào tạo, nhưng vẫn không đủ đấu với Cực Cường.
“Ông chủ, chúng ta mua hơn năm mươi quyền quán tiêu không ít tiền, nếu không thể đánh bại Cực Cường, chúng ta không phải sẽ thua lỗ sao?” Tần Thư Hào lo lắng hỏi.
“Không đến nỗi thua lỗ, tôi mua hơn năm mươi quyền quán, vỗn dĩ không nghĩ đến sẽ gặp cao thủ cấp cao, có thể có được bảy mươi, tám mươi nhân tố tốt, đã là rất tốt rồi. Mọi người cũng đừng nản lòng, các bạn có thể làm quyền thủ và huấn luyện viên đến đây để tôi lựa chọn, chứng tỏ các bạn đều đam mê sự nghiệp quyền anh, tôi cũng thích sự nghiệp quyền anh. Dân mạnh thì nước mạnh, thân cường thì nước thịnh. Nếu như chúng ta đã có cùng sở thích, tôi nhất định sẽ làm tốt sự nghiệp quyền anh một cách nghiêm túc. Trong số các bạn cũng có người không phải quyền thủ chuyên nghiệp, tất cả đều là quyền thủ nghiệp dư đam mê quyền anh. Ngành quyền anh này, chúng ta không được từ bỏ.” Vương Hi nói.
“Nhưng bảy ngày sau, nếu như chúng ta không phải đối thủ của Cực Cường thì phải làm sao?” Tần Thư Hào hỏi.
“Chúng ta là bên tổ chức trận đấu, không cần biết chúng ta có đánh bại Cực Cường hay không, không quan trọng. Cái chúng ta cần là niềm yêu thích của nhân dân với quyền anh, là sự coi trọng quyền anh của thành phố. Chỉ cần chúng ta làm quyền anh hot lên, chúng ta sẽ có thể kiếm tiền từ việc tổ chức trận đấu. Tuy nhiên chúng ta hình như có cá cược với bên Cực Cường, nên vẫn cần cố gắng đánh thắng.” Vương Hi nói.
“Làm thế nào?” Tần Thư Hào nói.
“Tôi đích thân ra tay.” Vương Hi nói.
Đều là người sáng suốt, Vương Hi cũng nhìn ra sự việc.
Lúc này Từ Đào và ba tên đồng bọn đang định đánh lén Vương Hi, thấy Vương Hi loáng cái đem theo cả mấy trăm tên đàn em, còn đi bên cạnh Hàn Thiếu Kiệt – đại thiếu gia đẳng cấp nhất thành phố, hắn và ba tên xã hội đen đều sợ đến đờ cả người ra.
Bốn người nắm chặt thanh sắt không ngừng run rẩy.
“Ăn gan hùm mật gấu rồi, anh Hi là người bọn mày có thể đánh lén sao?” Lâm Hổ giận dữ, đi lên tát cho mỗi người một cái.
“Lách cách” một tiếng, thanh thép của bốn người đồng loạt rơi xuống đất, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống trước mặt Vương Hi.
Từ Đào nằm mơ cũng không ngờ đến, Vương Hi từ lúc nào đã có thế lực lớn như vậy, còn muốn dạy dỗ Vương Hi cơ, hôm nay muốn sống yên ổn về đến nhà đã là may lắm rồi.
“Anh Hổ…” Ba tên đồng bọn của Từ Đào sợ chết khiếp, bọn họ đều có chút quan hệ với Lâm Hổ, coi như là đàn em của Lâm Hổ.
Từ Đào bị Lâm Hổ tát một cái xong, liền sợ đến mặt mày trắng bệch, quỳ xuống đất không dám mở miệng.
“Thật thú vị, đàn em của Lâm Hổ, lại dám đánh lén lão đại của Lâm Hổ. Lâm Hổ, anh quản giáo thuộc hạ không nghiêm, đến đại ca của Hàn Thiếu Kiệt tôi còn dám đánh lén.” Hàn Thiếu Kiệt cười kì quái.
“Hàn đại thiếu gia, người này tôi không quen, không biết là thuộc hạ của ai. Nhưng ba tên này, tôi sẽ trừng trị, cho cậu một câu trả lời thích đáng.” Lâm Hổ nói.
“Anh hận việc sáng nay tôi đối xử với anh, nên đến đánh lén tôi báo thù à?” Vương Hi mỉm cười, đi đến trước mặt Từ Đào, ngồi xổm xuống, đôi mắt sáng không gì tả nổi.
“Đúng vậy…” Trán Từ Đào toát mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng, toàn thân mềm nhũn.
“Chỉ đem theo có ba người, sao dạy dỗ được tôi? Anh cũng là người có tiền của nhà họ Diệp, đem thêm mấy người nữa không được sao?” Vương Hi cười nói.
“…” Mí mắt của Từ Đào giật mạnh, không biết nói gì cho phải.
“Bây giờ biết thực lực của tôi rồi, còn muốn đối đầu với tôi không?” Vương Hi cười nói.
“…” Từ Đào không nói gì.
“Quỳ cho ngay ngắn, công nhân đội công trình của tôi 9 rưỡi tan làm, bọn họ tan làm anh mới được rời đi, ngày mai tôi gọi người đến hỏi, nếu như biết anh đi sớm một phút, anh biết kết cục sẽ thế nào rồi đấy.” Trong mắt Vương Hi loé lên một tia lạnh lùng.
Hai năm anh bị mù, Từ Đào này luôn ức hiếp anh. Mỗi lần nhìn thấy Từ Đào đều khiến anh ôm cả một bụng tức, anh không đánh mắng Từ Đào, chỉ để cho Từ Đào quỳ, đã là hời cho hắn lắm rồi.
Anh nhớ rất rõ, hai năm nay nhà họ Vương và nhà họ Diệp, còn có mấy tiểu nhân có quyền thế, đã đối xử với anh như thế nào, anh sẽ đáp trả từng chút một, để cho những người từng có quyền thế đó phải hối hận.
“Bọn chúng dám đánh lén anh, ít nhất cũng phải cho bọn chúng nằm viện nửa tháng.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Đều là người một nhà, phiên phiến là được rồi, chỉ cần sau này bọn họ biết điều, tôi sẽ không quá đáng.” Vương Hi cười rồi đứng lên, tiếp đó nhìn Từ Đào: “Có phải không?”
“Đúng vậy, Vương thiếu gia.” Từ Đào sắc mặt khó coi quỳ trên đất không nói gì.
Điện thoại của Vương Hi đột nhiên reo, Vương Hi nhìn hiển thị cuộc gọi, và nhận cuộc gọi, lặng lẽ nghe bên kia nói mấy giây, cười nói: “Vợ à, anh và Hàn Thiếu Kiệt đang ở cùng nhau, cậu ấy sẽ chăm sóc anh, em cứ yên tâm.”
“Đừng có chơi suốt với anh ta thế, anh ta không phải người tốt.” Diệp Khinh Tuyết lo lắng.
“Yên tâm đi, bọn anh là bạn tốt, cậu ấy sẽ không ức hiếp anh đâu.” Vương Hi cười rồi ngắt điện thoại.
“Vợ anh à? Quan tâm anh quá nhỉ, trước giờ chưa có người con gái nào quan tâm tôi.” Hàn Thiếu Kiệt nói một cách ngưỡng mộ.
“Cậu cũng tìm một người là được.” Vương Hi cười đi về phía xe.
Nhìn thấy Vương Hi muốn lên xe, Lâm Hổ vội vàng chạy đến mở cửa xe. Anh ngồi vào ghế phụ của Hàn Thiếu Kiệt, chiếc xe Bentley này giá tới bảy mươi triệu.
Mấy người Lâm Hổ và Hàn Thiếu Kiệt, Tần Thư Hào cũng nhanh chóng lên xe, chiếc xe sang Bentley của Hàn Thiếu Kiệt dẫn đầu rời đi, tiếp đó là con Land Rover của Lâm Hổ, sau đó là một dàn Audi A6. Khi tất cả xe lần lượt đi khuất, lão Lưu thận trọng đi tới, hỏi Từ Đào: “Hóa ra cậu nghe ngóng chỗ tôi xem Vương thiếu gia ở đâu, là muốn đánh Vương thiếu gia?”
“…” Từ Đào nhíu chặt đôi mày, cảm giác trong lòng hỗn loạn.
“Đúng là chán sống rồi, lại muốn đối đầu với Vương thiếu gia, cậu nhìn thấy thực lực của Vương thiếu gia rồi chứ, đại thiếu gia hàng đầu của Minh Hải – Hàn Thiếu Kiệt còn là đàn em của cậu ta, bị cậu ấy chỉnh đốn đâu ra đấy, cậu ấy coi thường cậu, nếu không có thể bỡn cợt cậu cho đến chết.” Lão Lưu khẽ thở dài, nói.
Tiếp đó, lão Lưu quay trở lại xe của Vương Hi, lái xe rời đi. Các công nhân của viện kịch tiếp tục bận rộn, thỉnh thoảng nhìn bốn người Từ Đào đang quỳ trên mặt đất.
Tối nay Vương Hi không về nhà, anh cùng Hàn Thiếu Kiệt uống hơi nhiều, liền nằm ngủ ở quán rượu Nhất Phẩm ở thành phố Minh Hải.
Đến sáng hôm sau, trên mặt Tần Thư Hào dán băng urgo, hắn tìm tất cả huấn luyện viên và quyền thủ của năm mươi hai quyền quán mà Vương Hi đã thu mua lại, tập hợp bên trong tường rào của viện kịch.
Quyền thủ và huấn luyện viện của năm mươi hai quyền quán không hề ít, tất cả trên nghìn người. Vương Hi đi giày da mặc bộ vest, lặng lẽ nhìn mọi người, nói: “Bảy ngày sau, chúng ta có một trận đấu với quyền quán Cực Cường, bây giờ tôi muốn lựa ra bảy đến ba mươi người để tiến hành đào tạo, chủ yếu luyện quyền anh. Tất cả mọi người sẽ đánh động tác quyền anh, thẳng, thẳng, móc, bày quyền.”
Nghe thấy lời Vương Hi, hơn nghìn người nhanh chóng biểu diễn động tác trước mặt anh.
“Không được.” Vương Hi đi qua một hàng người, khẽ lắc đầu.
“Không được.” “Không được.” “Không được.” …
Vương Hi lắc đầu liên tục, không ngừng đào thải quyền thủ dưới trướng.
Người trong nghề ra tay là biết ngay, từ nhỏ Vương Hi đã học võ, lúc ở nước ngoài cũng từng luyện các môn thế thao như quyền anh, đấu vật tổng hợp và kiếm đạo.
Anh từng làm lính đánh thuê nửa năm, cũng giấu thân phận tham gia vào giải thi đấu vật K-1 cao cấp nhất thế giới.
Luận về đánh nhau, anh tự vấn không có mấy người là đối thủ của anh.
Đối với ngành quyền anh, anh cũng có đủ tư cách bình phẩm quyền thủ, một vận động viên giỏi, có lúc cũng là một nửa huấn luyện viên.
Anh chỉ có thể nói quyền thủ mà quyền quán nhỏ đào tạo ra, đích thực không thể so với quyền quán lớn như Cực Cường. Anh xem qua các quyền quán nhỏ mà Tần Thư Hào thu mua, trang thiết bị không thể so được với Cực Cường, huấn luyện viên cũng không so được. Quyền quán Cực Cường kiếm được nhiều, trước giờ là một vòng tuần hoàn tốt. Mỗi năm đều nhập các thiết bị mới, phương thức huấn luyện xuất sắc của nước ngoài và các huấn luyện viên xuất sắc của tỉnh. Sự nghiệp quyền anh của Hoa Hạ không hot, rất nhiều quyền quán không kiếm được tiền, và không ít các quyền quán nhỏ lại càng là vòng tuần hoàn xấu. Lúc Tần Thư Hào đi thu mua quyền quán, rất nhiều ông chủ bán ngay quyền quán không chút do dự.
Hơn một nghìn người, Vương Hi chỉ chọn ra bảy – tám mươi nhân tố tốt, đáng để đào tạo, nhưng vẫn không đủ đấu với Cực Cường.
“Ông chủ, chúng ta mua hơn năm mươi quyền quán tiêu không ít tiền, nếu không thể đánh bại Cực Cường, chúng ta không phải sẽ thua lỗ sao?” Tần Thư Hào lo lắng hỏi.
“Không đến nỗi thua lỗ, tôi mua hơn năm mươi quyền quán, vỗn dĩ không nghĩ đến sẽ gặp cao thủ cấp cao, có thể có được bảy mươi, tám mươi nhân tố tốt, đã là rất tốt rồi. Mọi người cũng đừng nản lòng, các bạn có thể làm quyền thủ và huấn luyện viên đến đây để tôi lựa chọn, chứng tỏ các bạn đều đam mê sự nghiệp quyền anh, tôi cũng thích sự nghiệp quyền anh. Dân mạnh thì nước mạnh, thân cường thì nước thịnh. Nếu như chúng ta đã có cùng sở thích, tôi nhất định sẽ làm tốt sự nghiệp quyền anh một cách nghiêm túc. Trong số các bạn cũng có người không phải quyền thủ chuyên nghiệp, tất cả đều là quyền thủ nghiệp dư đam mê quyền anh. Ngành quyền anh này, chúng ta không được từ bỏ.” Vương Hi nói.
“Nhưng bảy ngày sau, nếu như chúng ta không phải đối thủ của Cực Cường thì phải làm sao?” Tần Thư Hào hỏi.
“Chúng ta là bên tổ chức trận đấu, không cần biết chúng ta có đánh bại Cực Cường hay không, không quan trọng. Cái chúng ta cần là niềm yêu thích của nhân dân với quyền anh, là sự coi trọng quyền anh của thành phố. Chỉ cần chúng ta làm quyền anh hot lên, chúng ta sẽ có thể kiếm tiền từ việc tổ chức trận đấu. Tuy nhiên chúng ta hình như có cá cược với bên Cực Cường, nên vẫn cần cố gắng đánh thắng.” Vương Hi nói.
“Làm thế nào?” Tần Thư Hào nói.
“Tôi đích thân ra tay.” Vương Hi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.