Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 144: Doãn Tâm cướp kinh doanh
Đại Dương
04/12/2020
Việc kinh doanh của thành phố ẩm thực Giai Mỹ không thể so sánh với
thành phố ẩm thực Thiên Lam, Vương Hi không đạt được kỳ vọng trong thời
gian đầu hoạt động kinh doanh của mình là kiếm được hai trăm triệu một
ngày như Phùng Uyển.
Ngược lại, công việc làm ăn của anh rất kém, sau khi xây dựng một khu phố ẩm thực to như vậy, cả năm con đường và một quảng trường ẩm thực chỉ có vài người dân địa phương, nhìn dãy ẩm thực lung linh đầy đường trong lòng anh buồn phiền.
Lần kinh doanh này Hàn Thiếu Kiệt cũng có cổ phần, hắn ta và Vương Hi sau khi kiếm được hũ vàng đầu tiên, liền đem tất cả tiền giao cho Vương Hi, sau này tất cả thu nhập từ hoạt động kinh doanh của Vương Hi, đều có móc nối trực tiếp với lợi ích của hắn ta.
“Tại sao lại không có người?” Hàn Thiếu Kiệt và Vương Hi, Phàm Gian, Thẩm Giai Dao, Lâm Hổ, Tôn Tinh Tinh dạo một vòng trong thành phố ẩm thực, trở lại phòng làm việc của quảng trường ẩm thực suy nghĩ về nguyên nhân.
Hàn Thiếu Kiệt có chút phát cáu.
Thành phố ẩm thực này của họ thật sự là một tòa thành, chi phí mỗi ngày lớn tới kinh người. Họ sử dụng hình thức phân chia với những thương gia đến thuê mặt bằng mà không thu bất kỳ loại phí nào, cùng thương gia chia sẻ bảy phần lợi nhuận, bọn họ mang đến cho các thương gia lưu lượng khách hàng, phụ trách quản lý tài sản của phố ẩm thực, hoá đơn điện nước cho cả năm và máy sưởi vào mùa đông.
Mùa hè thời tiết nóng nực, hơn năm trăm cửa hàng của phố ẩm thực này đều sử dụng điều hòa, giá cả điện và nước kinh doanh đều đắt đỏ, nếu như họ không có hoạt động kinh doanh gì, hóa đơn điện nước của một ngày đã lên tới một triệu, tính cả tháng chi phí sẽ là ba mươi triệu, mặc dù trước kia số tiền họ kiếm được không tệ nhưng cũng sẽ bị phố ẩm thực như vậy kéo đổ.
Nếu họ khăng khăng duy trì trong vòng nửa năm một năm rồi dừng lại, vậy chính là dự án chưa hoàn thành, sẽ đánh mất tín nhiệm của thành phố Minh Hải dành cho họ, sau này sẽ rất khó để tiến hành các hạng mục khác, hoạt động kinh doanh của phố ẩm thực quá kém, thể diện của họ cũng không dễ coi.
“Anh rể, kinh doanh của phố ẩm thực thật sự không thể trách em, em và Doãn Tâm đã tận lực rồi. Một tháng này, em và Doãn Tâm vẫn luôn khảo sát thị trường, mấy lần bí mật nằm vùng ở thành phố ẩm thực của Phùng Uyển. Thành phố ẩm thực của cô ta có gì, chúng ta liền có cái đó, hơn nữa đều là những thương gia được lựa chọn tối ưu, em thật sự đang làm việc rất nỗ lực.” Thẩm Giai Dao vội vàng nói.
“Kinh doanh không tốt, không trách em.” Vương hi châm lên một điếu thuốc.
“Thương gia tại thành phố ẩm thực của các anh thật sự là không tồi, tôi vừa xem qua, các cửa hàng đều rất sạch sẽ, đồ ăn cũng rất ngon.” Phàm Gian cầm một xiên xúc xích nói.
“Địa thế của thành phố ẩm thực này cũng rất tốt, bên cạnh có một trong bốn khu kinh doanh lớn của thành phố Minh Hải, chúng ta tuy rằng không giống như Phùng Uyển, mở tại bến cảng, ngay cạnh thủy cung, nhưng cũng có rất nhiều thanh niên đang vui chơi xung quanh đây.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Việc kinh doanh của Hàn Lâm Nhi bên kia cũng không được tốt.” Vương Hi nói.
“Cô ta kinh doanh cao cấp, lỗ chết cô ta!” Hàn Thiếu Kiệt nói.
Bên Hàn Lâm Nhi khai trương cùng một ngày với Vương Hi. Cô ta cũng làm phố ẩm thực và đi theo con đường cao cấp, thu mua một khu vực rộng lớn các tòa nhà cũ trong thành phố Minh Hải, đem những tòa nhà cũ này cải tạo thành các loại khách sạn, cửa hàng hải sản và nhà hàng ẩm thực đặc sản. Lợi nhuận của Vương Hi và Phùng Uyển thu dưới hình thức phân chia phần trăm với thương gia, Hàn Lâm Nhi là thu tiền thuê cao thông qua trang trí cao cấp và lưu lượng khách hàng.
Mấy người Vương Hi bên này ngồi trong văn phòng nghĩ mãi không ra, bên Hàn Lâm Nhi cũng có một nhóm người đang phân tích nguyên nhân làm ăn không tốt.
“Thành phố ẩm thực làm quá muộn, Phùng Uyển quả nhiên là một cao thủ thương giới, cô ta cướp đi tất cả lưu lượng khách hàng của chúng ta. Đáng lẽ tôi không nên quan tâm tới nhà họ Diệp, ngày đầu tiên đã phải nhanh chóng chuẩn bị cho phố ẩm thực.” Vương Hi yên lặng suy nghĩ một hồi, thở dài nói.
“Là sao?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
“Đầu tiên là về thời gian, thời gian Phùng Uyển làm phố ẩm thực được lựa chọn rất tốt. Cô ta bắt tay vào làm từ trung tuần tháng bảy, sau khi làm xong vừa vặn là trung tầm tháng tám. Tháng tám là mùa du lịch cao điểm, là lúc khách du lịch tới thành phố Minh Hải nhiều nhất. Học sinh đều được nghỉ, người lớn trong nhà cũng sẽ cùng nhau đi dạo phố.”
“Phùng Uyển đã bỏ ra hai trăm triệu để làm phố ẩm thực, chi phí tuyên truyền cũng không ít, trước kia tôi đã đến bến xe xem thử những áp-phích quảng bá về thành phố ẩm thực của Phùng Uyển. Vì thành phố ẩm thực của cô ta có quy mô lớn đầu tiên của thành phố Minh Hải, thế nên phía thành phố cũng đưa cho cô ta rất nhiều tài nguyên, dùng hết sức để quảng bá. Bởi vậy thành phố ẩm thực của Phùng Uyển khai trương ngày đầu tiên, lập tức buôn bán vô cùng tốt.
“Nếu lúc đó tôi làm, có lẽ sẽ khai trương cùng một ngày với Phùng Uyển. Cô ta có thể lôi kéo được sự ủng hộ trong thành phố, tôi cũng có thể làm được. Lúc đó lưu lượng của thành phố Minh Hải lớn, tôi có lẽ có thể kiếm một khoản tiền lớn như Phùng Uyển. Cô ta biết tôi sẽ tranh giành mối làm ăn, cố ý đem hạng mục thành phố ẩm thực giao cho nhà họ Diệp, khiến tôi tiến hành muộn hơn nửa tháng so với cô ta.” Vương Hi nói.
“Hiện giờ đã là tháng chín, học sinh đều khai giảng rồi, số lượng người mua sắm rõ ràng cũng đã giảm đi.” Lâm Hổ nói.
“Phía bên Phùng Uyển vẫn có rất nhiều người.” Trợ lý của Thẩm Giai Dao nói.
“Ừm, thành phố Minh Hải chúng ta có bảy trường đại học, các trường đều đã khai giảng, sinh viên đại học đã trở lại từ nhiều nơi sau kỳ nghỉ lễ, sinh viên mới đến cũng không ít, vào buổi tối họ có thể sẽ đi dạo phố, mang tới lưu lượng cho thành phố ẩm thực của Phùng Uyển. Du khách của thành phố Minh Hải chúng ta cũng không ít, nhóm thương gia tại thành phố ẩm thực của Phùng Uyển đều rất ưu tú, cũng đã tạo được danh tiếng tại địa phương, có một bộ phận khách hàng sẽ quay trở lại.” Vương Hi nói.
“Làm sao mới có thể biến việc kinh doanh trở nên tốt hơn đây?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
“Tôi nghĩ xem.” Vương Hi nói.
Hoạt động kinh doanh thành phố ẩm thực của anh không được tốt, anh rất buồn phiền, nhưng trong lòng anh không hoảng sợ chút nào.
Kinh doanh chính là như vậy, hoặc là bùng nổ, hoặc là thua tới vốn cũng không còn, muốn kiếm chút tiền sinh hoạt cũng rất khó.
Nếu kinh doanh không tốt thì phải kịp thời tìm ra nguyên nhân và tìm cách thay đổi hiện trạng. Rất nhiều thứ đều cần phải có kỹ xảo, chỉ cần nắm chắc kỹ xảo, mới có thể trở thành doanh nhân hàng đầu trong ngành này.
“Lão già Tôn Uy Phong quá độc ác, mấy ngày nay xém chút thì luyện tập đến chết, tôi cảm thấy toàn thân đều đau nhức.” Khi Vương Hi đang yên lặng suy tư, Hàn Thiếu Kiệt vặn vặn thắt lưng.
“Tôi cũng đau, mấy ngày trước buổi tối đau tới không ngủ được, hôm nay mới tốt hơn một chút.” Lâm Hổ xoa bóp cơ bắp đau mỏi.
“Anh rể, có cách không?” Thẩm Giai Dao hỏi.
“Chỉ có thể dựa vào truyền miệng trước, tất cả mọi người đều phải vất vả một chút. Sử dụng đội ngũ của mình, liên hệ với các đại lý du lịch ở các thành phố khác, để họ dẫn đoàn du khách tới đây thôi.” Vương Hi nói.
“Mẹ tôi từng đi một vài đoàn du lịch giá rất thấp, một trăm tệ là có thể đi du lịch trong tỉnh, cung cấp vé khứ hồi còn có thể ăn món ăn ngon, tôi cảm thấy những đoàn du lịch đó không kiếm được tiền, tiền mà họ kiếm được có phải là từ chúng ta không?” Thẩm Giai Dao nói.
“Chính là tiền của chúng ta, chịu thua lỗ để mua lượng khách, tạo ra danh tiếng. Chúng ta bị Phùng Uyển đánh bại rồi, năm đầu tiên chỉ có thể làm như vậy. Năm nay tôi sẽ tìm cách qua lại với bên thành phố, để họ ủng hộ chúng ta về mặt tuyên truyền, năm thứ hai lại chiến đấu tiếp với Phùng Uyển.” Vương Hi nói.
“Chúng ta cứ như vậy bị Phùng Uyển đánh bại?” Hàn Thiếu Kiệt kinh ngạc.
“Nếu không chúng ta còn có thể làm thế nào? Phùng Uyển là một cao thủ, cô ta có thể đánh bại chúng ta không phải là ngoài ý muốn. Mô hình của Hàn Lâm Nhi ngược lại không tồi, cô ta có thể vực dậy được.” Vương Hi nói.
“Cô ta sẽ làm như thế nào?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
“Việc của cô ta nói sau đi, quan tâm đến chúng ta trước đã. Quan trọng nhất bây giờ là thương gia, hóa đơn điện nước và khoản chi hàng ngày ngược lại lại là chuyện nhỏ, phải tìm cách giữ chân những thương gia này lại. Nếu không họ không thấy được lợi nhuận, họ sẽ rút lui trên diện rộng, đến lúc đó chúng ta mới là bị động nhất. Thành phố ẩm thực này tuy rằng chúng ta lỗ vốn nhưng nhất định phải tiếp tục chống đỡ.” Vương Hi nói.
“Có chút không cam tâm.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Làm kinh doanh việc sợ nhất chính là loạn, có tiền thì phải chống đỡ, không có thì đóng cửa. Nếu như trong lòng rối loạn, bất chấp tất cả mà ném bừa bãi vào, lúc đó mới là lúc chúng ta tổn thất nhiều nhất.” Vương Hi nói.
“Nhà tôi hiện giờ chính là như vậy.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Kinh doanh cũng giống như đánh bạc vậy, ăn được quả ngọt ban đầu thì muốn làm to, thua lỗ lại muốn kiếm lại, càng lỗ càng muốn lấy lại, rất dễ dàng khiến người khác nghiện, cuối cùng đem cả người vào đó cũng đền không đủ.” Vương Hi nói.
“Vậy được, chúng tôi sẽ làm theo ý kiến của anh. Tổng giám đốc Vương, toàn bộ chúng tôi đều nghe anh, anh nói làm như thế nào thì làm như thế đó.” Lâm Hổ nói.
“Đúng rồi, Doãn Tâm đâu?” Vương Hi bỗng nhiên nhận ra Doãn Tâm không có ở đây.
Cảm giác sự tồn tại hiện giờ của anh ta có chút yếu, chỉ đứng sau Phàm Gian.
“Tên khốn đó, là cố vấn chủ tịch của tập đoàn Giai Mỹ. Việc kinh doanh của chúng ta không thuận lợi, xảy ra việc lớn như vậy, cố vấn như anh ta đi đâu mất rồi? Anh Hi, tôi phát hiện ra Doãn Tâm này có hơi không đáng tin cậy, anh bảo anh ta làm phố ẩm thực cũng chia phần trăm cho anh ta đúng không? Anh ta có tư cách gì chia lợi nhuận cùng chúng ta? Không bằng đá anh ta đi cho rồi.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Tổng giám đốc Vương, tôi thấy Doãn Tâm cầm theo rất nhiều tờ tuyên truyền, còn dẫn theo một vị thương gia.” Một vị trợ lý nghĩ ngợi rồi cẩn thận từng ly nói.
“Anh ta cầm theo rất nhiều tờ tuyên truyền? Còn dẫn theo một vị thương gia? Anh ta đi làm cái gì?” Vương Hi giật mình ngạc nhiên.
“Nói là việc kinh doanh của thành phố ẩm thực Thiên Lam tốt, thử đến bên đó lôi kéo người xem sao.” Trợ lý nhỏ giọng nói.
“Anh ta điên rồi à!?” Vương Hi lập tức trừng to mắt.
Ngược lại, công việc làm ăn của anh rất kém, sau khi xây dựng một khu phố ẩm thực to như vậy, cả năm con đường và một quảng trường ẩm thực chỉ có vài người dân địa phương, nhìn dãy ẩm thực lung linh đầy đường trong lòng anh buồn phiền.
Lần kinh doanh này Hàn Thiếu Kiệt cũng có cổ phần, hắn ta và Vương Hi sau khi kiếm được hũ vàng đầu tiên, liền đem tất cả tiền giao cho Vương Hi, sau này tất cả thu nhập từ hoạt động kinh doanh của Vương Hi, đều có móc nối trực tiếp với lợi ích của hắn ta.
“Tại sao lại không có người?” Hàn Thiếu Kiệt và Vương Hi, Phàm Gian, Thẩm Giai Dao, Lâm Hổ, Tôn Tinh Tinh dạo một vòng trong thành phố ẩm thực, trở lại phòng làm việc của quảng trường ẩm thực suy nghĩ về nguyên nhân.
Hàn Thiếu Kiệt có chút phát cáu.
Thành phố ẩm thực này của họ thật sự là một tòa thành, chi phí mỗi ngày lớn tới kinh người. Họ sử dụng hình thức phân chia với những thương gia đến thuê mặt bằng mà không thu bất kỳ loại phí nào, cùng thương gia chia sẻ bảy phần lợi nhuận, bọn họ mang đến cho các thương gia lưu lượng khách hàng, phụ trách quản lý tài sản của phố ẩm thực, hoá đơn điện nước cho cả năm và máy sưởi vào mùa đông.
Mùa hè thời tiết nóng nực, hơn năm trăm cửa hàng của phố ẩm thực này đều sử dụng điều hòa, giá cả điện và nước kinh doanh đều đắt đỏ, nếu như họ không có hoạt động kinh doanh gì, hóa đơn điện nước của một ngày đã lên tới một triệu, tính cả tháng chi phí sẽ là ba mươi triệu, mặc dù trước kia số tiền họ kiếm được không tệ nhưng cũng sẽ bị phố ẩm thực như vậy kéo đổ.
Nếu họ khăng khăng duy trì trong vòng nửa năm một năm rồi dừng lại, vậy chính là dự án chưa hoàn thành, sẽ đánh mất tín nhiệm của thành phố Minh Hải dành cho họ, sau này sẽ rất khó để tiến hành các hạng mục khác, hoạt động kinh doanh của phố ẩm thực quá kém, thể diện của họ cũng không dễ coi.
“Anh rể, kinh doanh của phố ẩm thực thật sự không thể trách em, em và Doãn Tâm đã tận lực rồi. Một tháng này, em và Doãn Tâm vẫn luôn khảo sát thị trường, mấy lần bí mật nằm vùng ở thành phố ẩm thực của Phùng Uyển. Thành phố ẩm thực của cô ta có gì, chúng ta liền có cái đó, hơn nữa đều là những thương gia được lựa chọn tối ưu, em thật sự đang làm việc rất nỗ lực.” Thẩm Giai Dao vội vàng nói.
“Kinh doanh không tốt, không trách em.” Vương hi châm lên một điếu thuốc.
“Thương gia tại thành phố ẩm thực của các anh thật sự là không tồi, tôi vừa xem qua, các cửa hàng đều rất sạch sẽ, đồ ăn cũng rất ngon.” Phàm Gian cầm một xiên xúc xích nói.
“Địa thế của thành phố ẩm thực này cũng rất tốt, bên cạnh có một trong bốn khu kinh doanh lớn của thành phố Minh Hải, chúng ta tuy rằng không giống như Phùng Uyển, mở tại bến cảng, ngay cạnh thủy cung, nhưng cũng có rất nhiều thanh niên đang vui chơi xung quanh đây.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Việc kinh doanh của Hàn Lâm Nhi bên kia cũng không được tốt.” Vương Hi nói.
“Cô ta kinh doanh cao cấp, lỗ chết cô ta!” Hàn Thiếu Kiệt nói.
Bên Hàn Lâm Nhi khai trương cùng một ngày với Vương Hi. Cô ta cũng làm phố ẩm thực và đi theo con đường cao cấp, thu mua một khu vực rộng lớn các tòa nhà cũ trong thành phố Minh Hải, đem những tòa nhà cũ này cải tạo thành các loại khách sạn, cửa hàng hải sản và nhà hàng ẩm thực đặc sản. Lợi nhuận của Vương Hi và Phùng Uyển thu dưới hình thức phân chia phần trăm với thương gia, Hàn Lâm Nhi là thu tiền thuê cao thông qua trang trí cao cấp và lưu lượng khách hàng.
Mấy người Vương Hi bên này ngồi trong văn phòng nghĩ mãi không ra, bên Hàn Lâm Nhi cũng có một nhóm người đang phân tích nguyên nhân làm ăn không tốt.
“Thành phố ẩm thực làm quá muộn, Phùng Uyển quả nhiên là một cao thủ thương giới, cô ta cướp đi tất cả lưu lượng khách hàng của chúng ta. Đáng lẽ tôi không nên quan tâm tới nhà họ Diệp, ngày đầu tiên đã phải nhanh chóng chuẩn bị cho phố ẩm thực.” Vương Hi yên lặng suy nghĩ một hồi, thở dài nói.
“Là sao?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
“Đầu tiên là về thời gian, thời gian Phùng Uyển làm phố ẩm thực được lựa chọn rất tốt. Cô ta bắt tay vào làm từ trung tuần tháng bảy, sau khi làm xong vừa vặn là trung tầm tháng tám. Tháng tám là mùa du lịch cao điểm, là lúc khách du lịch tới thành phố Minh Hải nhiều nhất. Học sinh đều được nghỉ, người lớn trong nhà cũng sẽ cùng nhau đi dạo phố.”
“Phùng Uyển đã bỏ ra hai trăm triệu để làm phố ẩm thực, chi phí tuyên truyền cũng không ít, trước kia tôi đã đến bến xe xem thử những áp-phích quảng bá về thành phố ẩm thực của Phùng Uyển. Vì thành phố ẩm thực của cô ta có quy mô lớn đầu tiên của thành phố Minh Hải, thế nên phía thành phố cũng đưa cho cô ta rất nhiều tài nguyên, dùng hết sức để quảng bá. Bởi vậy thành phố ẩm thực của Phùng Uyển khai trương ngày đầu tiên, lập tức buôn bán vô cùng tốt.
“Nếu lúc đó tôi làm, có lẽ sẽ khai trương cùng một ngày với Phùng Uyển. Cô ta có thể lôi kéo được sự ủng hộ trong thành phố, tôi cũng có thể làm được. Lúc đó lưu lượng của thành phố Minh Hải lớn, tôi có lẽ có thể kiếm một khoản tiền lớn như Phùng Uyển. Cô ta biết tôi sẽ tranh giành mối làm ăn, cố ý đem hạng mục thành phố ẩm thực giao cho nhà họ Diệp, khiến tôi tiến hành muộn hơn nửa tháng so với cô ta.” Vương Hi nói.
“Hiện giờ đã là tháng chín, học sinh đều khai giảng rồi, số lượng người mua sắm rõ ràng cũng đã giảm đi.” Lâm Hổ nói.
“Phía bên Phùng Uyển vẫn có rất nhiều người.” Trợ lý của Thẩm Giai Dao nói.
“Ừm, thành phố Minh Hải chúng ta có bảy trường đại học, các trường đều đã khai giảng, sinh viên đại học đã trở lại từ nhiều nơi sau kỳ nghỉ lễ, sinh viên mới đến cũng không ít, vào buổi tối họ có thể sẽ đi dạo phố, mang tới lưu lượng cho thành phố ẩm thực của Phùng Uyển. Du khách của thành phố Minh Hải chúng ta cũng không ít, nhóm thương gia tại thành phố ẩm thực của Phùng Uyển đều rất ưu tú, cũng đã tạo được danh tiếng tại địa phương, có một bộ phận khách hàng sẽ quay trở lại.” Vương Hi nói.
“Làm sao mới có thể biến việc kinh doanh trở nên tốt hơn đây?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
“Tôi nghĩ xem.” Vương Hi nói.
Hoạt động kinh doanh thành phố ẩm thực của anh không được tốt, anh rất buồn phiền, nhưng trong lòng anh không hoảng sợ chút nào.
Kinh doanh chính là như vậy, hoặc là bùng nổ, hoặc là thua tới vốn cũng không còn, muốn kiếm chút tiền sinh hoạt cũng rất khó.
Nếu kinh doanh không tốt thì phải kịp thời tìm ra nguyên nhân và tìm cách thay đổi hiện trạng. Rất nhiều thứ đều cần phải có kỹ xảo, chỉ cần nắm chắc kỹ xảo, mới có thể trở thành doanh nhân hàng đầu trong ngành này.
“Lão già Tôn Uy Phong quá độc ác, mấy ngày nay xém chút thì luyện tập đến chết, tôi cảm thấy toàn thân đều đau nhức.” Khi Vương Hi đang yên lặng suy tư, Hàn Thiếu Kiệt vặn vặn thắt lưng.
“Tôi cũng đau, mấy ngày trước buổi tối đau tới không ngủ được, hôm nay mới tốt hơn một chút.” Lâm Hổ xoa bóp cơ bắp đau mỏi.
“Anh rể, có cách không?” Thẩm Giai Dao hỏi.
“Chỉ có thể dựa vào truyền miệng trước, tất cả mọi người đều phải vất vả một chút. Sử dụng đội ngũ của mình, liên hệ với các đại lý du lịch ở các thành phố khác, để họ dẫn đoàn du khách tới đây thôi.” Vương Hi nói.
“Mẹ tôi từng đi một vài đoàn du lịch giá rất thấp, một trăm tệ là có thể đi du lịch trong tỉnh, cung cấp vé khứ hồi còn có thể ăn món ăn ngon, tôi cảm thấy những đoàn du lịch đó không kiếm được tiền, tiền mà họ kiếm được có phải là từ chúng ta không?” Thẩm Giai Dao nói.
“Chính là tiền của chúng ta, chịu thua lỗ để mua lượng khách, tạo ra danh tiếng. Chúng ta bị Phùng Uyển đánh bại rồi, năm đầu tiên chỉ có thể làm như vậy. Năm nay tôi sẽ tìm cách qua lại với bên thành phố, để họ ủng hộ chúng ta về mặt tuyên truyền, năm thứ hai lại chiến đấu tiếp với Phùng Uyển.” Vương Hi nói.
“Chúng ta cứ như vậy bị Phùng Uyển đánh bại?” Hàn Thiếu Kiệt kinh ngạc.
“Nếu không chúng ta còn có thể làm thế nào? Phùng Uyển là một cao thủ, cô ta có thể đánh bại chúng ta không phải là ngoài ý muốn. Mô hình của Hàn Lâm Nhi ngược lại không tồi, cô ta có thể vực dậy được.” Vương Hi nói.
“Cô ta sẽ làm như thế nào?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
“Việc của cô ta nói sau đi, quan tâm đến chúng ta trước đã. Quan trọng nhất bây giờ là thương gia, hóa đơn điện nước và khoản chi hàng ngày ngược lại lại là chuyện nhỏ, phải tìm cách giữ chân những thương gia này lại. Nếu không họ không thấy được lợi nhuận, họ sẽ rút lui trên diện rộng, đến lúc đó chúng ta mới là bị động nhất. Thành phố ẩm thực này tuy rằng chúng ta lỗ vốn nhưng nhất định phải tiếp tục chống đỡ.” Vương Hi nói.
“Có chút không cam tâm.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Làm kinh doanh việc sợ nhất chính là loạn, có tiền thì phải chống đỡ, không có thì đóng cửa. Nếu như trong lòng rối loạn, bất chấp tất cả mà ném bừa bãi vào, lúc đó mới là lúc chúng ta tổn thất nhiều nhất.” Vương Hi nói.
“Nhà tôi hiện giờ chính là như vậy.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Kinh doanh cũng giống như đánh bạc vậy, ăn được quả ngọt ban đầu thì muốn làm to, thua lỗ lại muốn kiếm lại, càng lỗ càng muốn lấy lại, rất dễ dàng khiến người khác nghiện, cuối cùng đem cả người vào đó cũng đền không đủ.” Vương Hi nói.
“Vậy được, chúng tôi sẽ làm theo ý kiến của anh. Tổng giám đốc Vương, toàn bộ chúng tôi đều nghe anh, anh nói làm như thế nào thì làm như thế đó.” Lâm Hổ nói.
“Đúng rồi, Doãn Tâm đâu?” Vương Hi bỗng nhiên nhận ra Doãn Tâm không có ở đây.
Cảm giác sự tồn tại hiện giờ của anh ta có chút yếu, chỉ đứng sau Phàm Gian.
“Tên khốn đó, là cố vấn chủ tịch của tập đoàn Giai Mỹ. Việc kinh doanh của chúng ta không thuận lợi, xảy ra việc lớn như vậy, cố vấn như anh ta đi đâu mất rồi? Anh Hi, tôi phát hiện ra Doãn Tâm này có hơi không đáng tin cậy, anh bảo anh ta làm phố ẩm thực cũng chia phần trăm cho anh ta đúng không? Anh ta có tư cách gì chia lợi nhuận cùng chúng ta? Không bằng đá anh ta đi cho rồi.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Tổng giám đốc Vương, tôi thấy Doãn Tâm cầm theo rất nhiều tờ tuyên truyền, còn dẫn theo một vị thương gia.” Một vị trợ lý nghĩ ngợi rồi cẩn thận từng ly nói.
“Anh ta cầm theo rất nhiều tờ tuyên truyền? Còn dẫn theo một vị thương gia? Anh ta đi làm cái gì?” Vương Hi giật mình ngạc nhiên.
“Nói là việc kinh doanh của thành phố ẩm thực Thiên Lam tốt, thử đến bên đó lôi kéo người xem sao.” Trợ lý nhỏ giọng nói.
“Anh ta điên rồi à!?” Vương Hi lập tức trừng to mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.