Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 311: Em thật quá đáng
Đại Dương
08/12/2020
Một tuần sau, Tuyết Lang tiêu diệt tất cả phiến quân còn sót lại của
Bái Thiết, Alok chính thức thống nhất. Vương Hi xử lý tàn cuộc chiến
tranh xong bắt đầu cho xây dựng lại các tòa nhà.
Cuối cùng Alok cũng hòa bình trở lại, người dân không còn phải lo lắng chiến tranh xảy ra.
Vương Hi chính thức cử hành nghi thức nhậm chức tổng thống.
Anh dẫn theo Tuyết Lang, Phàm Gian, Doãn Tâm, Tôn Tinh Tinh, Đồng Thiến và Vân Tiếu đi du lịch các thành phố của Alok, họ ngồi trong xe Jeep mui trần, trước sau đều có xe quân đội hộ tống, đi đến đâu người người nhà nhà đều nhìn họ với ánh mắt kính trọng.
Qua trận chiến này, Vương Hi đã lấy được lòng dân, địa vị của anh ở Alok cao như núi Thái Sơn.
Trong tương lai mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm sau, không ai có thể thay thế vị trí của anh trong lòng người dân Alok.
Sau khi anh lượn một vòng thành phố, trước khi quay trở về dinh thự tổng thống, chính thức phát biểu lời tuyên thệ nhậm chức tổng thống.
Hàng ngàn người dân chen chúc đông nghịt trước mặt anh, ánh mắt họ đều đang nghiêm túc chăm chú dõi theo anh.
"Tôi, Vương Kiêu Nam, là một Hoa kiều, cũng là một người dân của Alok, bắt đầu từ hôm nay chính thức trở thành tổng thống của Alok. Tôi xin lấy tính mạng của mình ra để thề, sẽ toàn tâm toàn ý quan tâm chăm sóc những người dân Alok của tôi, mọi người là bề trên của tôi, là anh em đồng bào ruột thịt của tôi. Tôi sẽ dốc hết sức mình để đem lại sự thịnh vượng cho Alok, đưa nước chúng ta trở thành một trong quốc gia giàu mạnh trên thế giới".
"Bởi vì chiến tranh mà rất nhiều người trong chúng ta đã mất đi người thân, rất nhiều người dân đã bỏ mạng, trẻ em mất đi cha mẹ và rất nhiều người trở thành người tàn tật. Nhưng chúng ta đừng đầu hàng trước số phận, vì chúng ta còn phải tận hưởng những điều tốt đẹp của cuộc đời này. Chỉ cần tiếp tục kiên cường, chúng ta nhất định sẽ nhìn thấy một cuộc đời tươi đẹp và tràn đầy hy vọng".
"Vì vậy, mỗi người chúng ta hãy cùng nhau đón nhận cuộc sống mới, hãy chúc mừng bản thân thật may mắn đã sống sót sau cuộc chiến và hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn!", Vương Hi nâng giọng nói.
Sau khi nghe xong lời tuyên thệ của Vương Hi, tất cả người dân đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt, ca ngợi Vương Hi - tổng thống mới đã giải phóng Alok khỏi chiến tranh lầm than.
Cảm nhận được bài phát biểu tràn đầy sự chân thành của Vương Hi, Doãn Tâm không khỏi cảm động, Tôn Tinh Tinh cũng lặng lẽ lau nước mắt chảy xuống.
Vân Tiếu ngây ra nhìn hai người này.
"Cậu là người đến sau, không hiểu được những gì chúng tôi đã trải qua trong thời gian nội chiến đâu", Phàm Gian lấy ra một bắp ngô nướng, bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.
"...", Vân Tiếu ngạc nhiên nhìn bắp ngô nướng trong tay Phàm Gian.
"Sao cậu thích ăn vặt như vậy hả?", Doãn Tâm bất lực nhìn Phàm Gian ăn ngô vô tổ chức, không phù hợp hoàn cảnh.
Phàm Gian mặt vô cảm xúc, không thèm để ý đến anh ta.
"Người anh em, chúng ta sắp giàu to rồi!", Tuyết Lang cười hì hì nói với Vương Hi.
Lần này Tuyết Lang đến Alok vì Vương Hi đã cầu cứu giúp dẹp phiến quân phản loạn. Danh chính ngôn thuận, Vương Hi là tổng thống, cai quản cả một quốc gia, vì vậy Ninh thiếu gia không thể so sánh với thân phận của Vương Hi bây giờ.
Vương Hi có thể thể lợi dụng chức vụ giúp Tuyết Lang mua số lượng lớn vũ khí chiến đấu, củng cố địa vị của Tuyết Lang và gia tộc Solok của anh ta trong giới lính đánh thuê và quốc tế. Anh có thể giúp gia tộc Solok rửa tiền, đem số tiền bất chính khổng lồ qua Alok một lượt, rồi rửa sạch giao vào tay từng tập đoàn tài chính một. Gia tộc Solok là gia tộc tội phạm, Tuyết Lang là đối tượng bị truy nã của cảnh sát quốc tế. Vương Hi có thể bảo hộ chính trị cho gia tộc Solok và Tuyết Lang, nếu họ rơi vào tay cảnh sát quốc tế, có thể đưa kim bài miễn tội.
Hơn nữa, tiền đồ của Vương Hi vô cùng rộng mở, anh là tổng thống của Alok kiêm phó giám đốc tập đoàn IF khu vực châu Á- Thái Bình Dương. Sau khi nhậm chức tổng thống Alok, anh tiếp túc một bước lên mây, trở thành tổng giám đốc khu vực châu Á- Thái Bình Dương, thậm chí có thể tiến vào Liên hợp quốc, giành được chức vụ phó hoặc nghị trưởng trong đó.
Bây giờ Vương Hi đã trở thành đối tượng các thế lực ngầm và tập đoàn tài chính trên thế giới nịnh hót, kết thân.
Không phải ai cũng có thể trở thành bạn của tổng thống.
Sau khi thống nhất đất nước, anh và Tuyết Lang đã mua một số lượng lớn vũ khí từ các cường quốc trên thế giới như Bắc Mỹ, Hoa Hạ, Liên Quốc, Đức Quốc và mở rộng lực lượng quân đội vũ trang. Đất nước của anh phải kiếm tiền, anh cho xây dựng xưởng chế tạo vũ khí, Tuyết Lang sẽ phụ trách truyền dạy kỹ thuật, anh sẽ xuất khẩu lực lượng lao động và vũ khí quân sự, rồi tiến hành buôn bán toàn cầu.
Mặt khác, Vương Hi sẽ mở sòng bạc, khách sạn sang trọng và rất nhiều dịch vụ dành cho giới tư bản theo ý kiến của Tuyết Lang để thu hút nhiều thương gia giàu có đến Alok đánh bạc, thúc đẩy nền kinh tế của Alok. Đồng thời cũng phát huy ưu thế vốn có của Alok, anh thành lập các đội bóng đá, quyền anh, kick-boxing và rất nhiều hạng mục thi đấu thể thao khác nhằm phát triển Alok sánh vai với các cường quốc thể thao trên thế giới.
Anh chỉ muốn kiếm tiền để người dân có thể sống no đủ và hạnh phúc, cái gì kiếm được tiền thì anh sẽ làm cái đó, dốc hết sức mình để mọi người dân trong nước có cơm ăn và công việc ổn định.
Trong khoảng thời gian này, tình cảm giữa anh và Đồng Thiến tiến triển nhanh chóng.
Đồng Thiến là một cô gái thông minh, cô hiểu lúc nào nên tiến nên lui. Biết lúc Vương Hi làm kinh doanh ở Alok tâm trạng không vui, mỗi ngày đều rất bận rộn và mệt mỏi, cô sẽ chỉ đứng ngoài lặng lẽ quan sát anh và giúp những việc anh yêu cầu.
Nhờ mọi người góp sức, bây giờ Vương Hi hết bận, chất lượng cuộc sống ngày càng tốt hơn, mỗi ngày trôi qua đều nhàn rỗi, lúc này cô mới bắt đầu trêu ghẹo Vương Hi.
Chiều hôm đó, cô cho nhân viên trong văn phòng của Vương Hi nghỉ làm hết, một mình ngồi bên cạnh Vương Hi và thay băng cho anh.
Trong cuộc chiến với Bái Thiết, Vương Hi bị trúng hai phát đạn, khí hậu Alok nóng bức nên vết thương của anh phải thay băng ba lần mỗi ngày, nếu không sẽ bị nhiễm trùng dẫn đến hoại tử.
Lúc Đồng Thiến gỡ băng gạc dính máu trên cánh tay Vương Hi ra, cô không kìm được mà hôn nhẹ một cái lên tay anh.
"Em làm gì vậy?", Vương Hi giật mình, cánh tay run lên, trừng mắt hỏi.
"Thương anh", Đồng Thiến làm vẻ mặt đáng thương nhìn Vương Hi.
"Em thương anh?", Vương Hi ngạc nhiên nhìn Đồng Thiến.
"Anh là thần tượng em vừa ra mắt đã biết, cho dù em có cố gắng như thế nào thì luôn bị ánh hào quang của anh che khuất. Giờ em vẫn chỉ là một công chức nhỏ bé thì anh đã làm tổng thống của một nước rồi. Em thích anh giống như một fan hâm mộ sùng bái thần tượng của mình vậy. Em yêu anh lắm, bây giờ trông thấy anh bị thương như thế này, sao em có thể không đau lòng chứ?", Đồng Thiến cố ý làm bộ đáng thương, tủi nhục nhìn Vương Hi nói.
"Ừ", Vương Hi gật đầu.
"Sao hôm đó anh lại ôm em? Có phải sợ em chết rồi không? Hoặc là sợ em bị người ta bắt nạt, hãm hại?", Đồng Thiến cười híp mắt lại nhìn Vương Hi.
"Ừ", Vương Hi nói.
"Anh cũng thích em à?", Đồng Thiến hỏi.
"Ừ", ánh mắt Vương Hi sáng lên.
"Có phải thích kiểu đó không?", Đồng Thiến nở nụ cười xấu xa, dùng ngón tay thon dài trắng trẻo của mình nâng cằm Vương Hi lên.
"Em quá đáng lắm", Vương Hi cố tình làm mặt lạnh lùng.
"Thế này thì sao?", Đồng Thiến cười híp mắt hôn một cái lên cằm Vương Hi.
"Rất quá đáng", Vương Hi nói.
"Vậy còn thế này?", Đồng Thiến ngồi vào lòng Vương Hi, cười híp mắt ngắm nhìn anh.
"Cực kỳ quá đáng", Vương Hi bế Đồng Thiến lên, đi vào trong phòng ngủ rồi khóa trái cửa.
Cuối cùng Alok cũng hòa bình trở lại, người dân không còn phải lo lắng chiến tranh xảy ra.
Vương Hi chính thức cử hành nghi thức nhậm chức tổng thống.
Anh dẫn theo Tuyết Lang, Phàm Gian, Doãn Tâm, Tôn Tinh Tinh, Đồng Thiến và Vân Tiếu đi du lịch các thành phố của Alok, họ ngồi trong xe Jeep mui trần, trước sau đều có xe quân đội hộ tống, đi đến đâu người người nhà nhà đều nhìn họ với ánh mắt kính trọng.
Qua trận chiến này, Vương Hi đã lấy được lòng dân, địa vị của anh ở Alok cao như núi Thái Sơn.
Trong tương lai mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm sau, không ai có thể thay thế vị trí của anh trong lòng người dân Alok.
Sau khi anh lượn một vòng thành phố, trước khi quay trở về dinh thự tổng thống, chính thức phát biểu lời tuyên thệ nhậm chức tổng thống.
Hàng ngàn người dân chen chúc đông nghịt trước mặt anh, ánh mắt họ đều đang nghiêm túc chăm chú dõi theo anh.
"Tôi, Vương Kiêu Nam, là một Hoa kiều, cũng là một người dân của Alok, bắt đầu từ hôm nay chính thức trở thành tổng thống của Alok. Tôi xin lấy tính mạng của mình ra để thề, sẽ toàn tâm toàn ý quan tâm chăm sóc những người dân Alok của tôi, mọi người là bề trên của tôi, là anh em đồng bào ruột thịt của tôi. Tôi sẽ dốc hết sức mình để đem lại sự thịnh vượng cho Alok, đưa nước chúng ta trở thành một trong quốc gia giàu mạnh trên thế giới".
"Bởi vì chiến tranh mà rất nhiều người trong chúng ta đã mất đi người thân, rất nhiều người dân đã bỏ mạng, trẻ em mất đi cha mẹ và rất nhiều người trở thành người tàn tật. Nhưng chúng ta đừng đầu hàng trước số phận, vì chúng ta còn phải tận hưởng những điều tốt đẹp của cuộc đời này. Chỉ cần tiếp tục kiên cường, chúng ta nhất định sẽ nhìn thấy một cuộc đời tươi đẹp và tràn đầy hy vọng".
"Vì vậy, mỗi người chúng ta hãy cùng nhau đón nhận cuộc sống mới, hãy chúc mừng bản thân thật may mắn đã sống sót sau cuộc chiến và hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn!", Vương Hi nâng giọng nói.
Sau khi nghe xong lời tuyên thệ của Vương Hi, tất cả người dân đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt, ca ngợi Vương Hi - tổng thống mới đã giải phóng Alok khỏi chiến tranh lầm than.
Cảm nhận được bài phát biểu tràn đầy sự chân thành của Vương Hi, Doãn Tâm không khỏi cảm động, Tôn Tinh Tinh cũng lặng lẽ lau nước mắt chảy xuống.
Vân Tiếu ngây ra nhìn hai người này.
"Cậu là người đến sau, không hiểu được những gì chúng tôi đã trải qua trong thời gian nội chiến đâu", Phàm Gian lấy ra một bắp ngô nướng, bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.
"...", Vân Tiếu ngạc nhiên nhìn bắp ngô nướng trong tay Phàm Gian.
"Sao cậu thích ăn vặt như vậy hả?", Doãn Tâm bất lực nhìn Phàm Gian ăn ngô vô tổ chức, không phù hợp hoàn cảnh.
Phàm Gian mặt vô cảm xúc, không thèm để ý đến anh ta.
"Người anh em, chúng ta sắp giàu to rồi!", Tuyết Lang cười hì hì nói với Vương Hi.
Lần này Tuyết Lang đến Alok vì Vương Hi đã cầu cứu giúp dẹp phiến quân phản loạn. Danh chính ngôn thuận, Vương Hi là tổng thống, cai quản cả một quốc gia, vì vậy Ninh thiếu gia không thể so sánh với thân phận của Vương Hi bây giờ.
Vương Hi có thể thể lợi dụng chức vụ giúp Tuyết Lang mua số lượng lớn vũ khí chiến đấu, củng cố địa vị của Tuyết Lang và gia tộc Solok của anh ta trong giới lính đánh thuê và quốc tế. Anh có thể giúp gia tộc Solok rửa tiền, đem số tiền bất chính khổng lồ qua Alok một lượt, rồi rửa sạch giao vào tay từng tập đoàn tài chính một. Gia tộc Solok là gia tộc tội phạm, Tuyết Lang là đối tượng bị truy nã của cảnh sát quốc tế. Vương Hi có thể bảo hộ chính trị cho gia tộc Solok và Tuyết Lang, nếu họ rơi vào tay cảnh sát quốc tế, có thể đưa kim bài miễn tội.
Hơn nữa, tiền đồ của Vương Hi vô cùng rộng mở, anh là tổng thống của Alok kiêm phó giám đốc tập đoàn IF khu vực châu Á- Thái Bình Dương. Sau khi nhậm chức tổng thống Alok, anh tiếp túc một bước lên mây, trở thành tổng giám đốc khu vực châu Á- Thái Bình Dương, thậm chí có thể tiến vào Liên hợp quốc, giành được chức vụ phó hoặc nghị trưởng trong đó.
Bây giờ Vương Hi đã trở thành đối tượng các thế lực ngầm và tập đoàn tài chính trên thế giới nịnh hót, kết thân.
Không phải ai cũng có thể trở thành bạn của tổng thống.
Sau khi thống nhất đất nước, anh và Tuyết Lang đã mua một số lượng lớn vũ khí từ các cường quốc trên thế giới như Bắc Mỹ, Hoa Hạ, Liên Quốc, Đức Quốc và mở rộng lực lượng quân đội vũ trang. Đất nước của anh phải kiếm tiền, anh cho xây dựng xưởng chế tạo vũ khí, Tuyết Lang sẽ phụ trách truyền dạy kỹ thuật, anh sẽ xuất khẩu lực lượng lao động và vũ khí quân sự, rồi tiến hành buôn bán toàn cầu.
Mặt khác, Vương Hi sẽ mở sòng bạc, khách sạn sang trọng và rất nhiều dịch vụ dành cho giới tư bản theo ý kiến của Tuyết Lang để thu hút nhiều thương gia giàu có đến Alok đánh bạc, thúc đẩy nền kinh tế của Alok. Đồng thời cũng phát huy ưu thế vốn có của Alok, anh thành lập các đội bóng đá, quyền anh, kick-boxing và rất nhiều hạng mục thi đấu thể thao khác nhằm phát triển Alok sánh vai với các cường quốc thể thao trên thế giới.
Anh chỉ muốn kiếm tiền để người dân có thể sống no đủ và hạnh phúc, cái gì kiếm được tiền thì anh sẽ làm cái đó, dốc hết sức mình để mọi người dân trong nước có cơm ăn và công việc ổn định.
Trong khoảng thời gian này, tình cảm giữa anh và Đồng Thiến tiến triển nhanh chóng.
Đồng Thiến là một cô gái thông minh, cô hiểu lúc nào nên tiến nên lui. Biết lúc Vương Hi làm kinh doanh ở Alok tâm trạng không vui, mỗi ngày đều rất bận rộn và mệt mỏi, cô sẽ chỉ đứng ngoài lặng lẽ quan sát anh và giúp những việc anh yêu cầu.
Nhờ mọi người góp sức, bây giờ Vương Hi hết bận, chất lượng cuộc sống ngày càng tốt hơn, mỗi ngày trôi qua đều nhàn rỗi, lúc này cô mới bắt đầu trêu ghẹo Vương Hi.
Chiều hôm đó, cô cho nhân viên trong văn phòng của Vương Hi nghỉ làm hết, một mình ngồi bên cạnh Vương Hi và thay băng cho anh.
Trong cuộc chiến với Bái Thiết, Vương Hi bị trúng hai phát đạn, khí hậu Alok nóng bức nên vết thương của anh phải thay băng ba lần mỗi ngày, nếu không sẽ bị nhiễm trùng dẫn đến hoại tử.
Lúc Đồng Thiến gỡ băng gạc dính máu trên cánh tay Vương Hi ra, cô không kìm được mà hôn nhẹ một cái lên tay anh.
"Em làm gì vậy?", Vương Hi giật mình, cánh tay run lên, trừng mắt hỏi.
"Thương anh", Đồng Thiến làm vẻ mặt đáng thương nhìn Vương Hi.
"Em thương anh?", Vương Hi ngạc nhiên nhìn Đồng Thiến.
"Anh là thần tượng em vừa ra mắt đã biết, cho dù em có cố gắng như thế nào thì luôn bị ánh hào quang của anh che khuất. Giờ em vẫn chỉ là một công chức nhỏ bé thì anh đã làm tổng thống của một nước rồi. Em thích anh giống như một fan hâm mộ sùng bái thần tượng của mình vậy. Em yêu anh lắm, bây giờ trông thấy anh bị thương như thế này, sao em có thể không đau lòng chứ?", Đồng Thiến cố ý làm bộ đáng thương, tủi nhục nhìn Vương Hi nói.
"Ừ", Vương Hi gật đầu.
"Sao hôm đó anh lại ôm em? Có phải sợ em chết rồi không? Hoặc là sợ em bị người ta bắt nạt, hãm hại?", Đồng Thiến cười híp mắt lại nhìn Vương Hi.
"Ừ", Vương Hi nói.
"Anh cũng thích em à?", Đồng Thiến hỏi.
"Ừ", ánh mắt Vương Hi sáng lên.
"Có phải thích kiểu đó không?", Đồng Thiến nở nụ cười xấu xa, dùng ngón tay thon dài trắng trẻo của mình nâng cằm Vương Hi lên.
"Em quá đáng lắm", Vương Hi cố tình làm mặt lạnh lùng.
"Thế này thì sao?", Đồng Thiến cười híp mắt hôn một cái lên cằm Vương Hi.
"Rất quá đáng", Vương Hi nói.
"Vậy còn thế này?", Đồng Thiến ngồi vào lòng Vương Hi, cười híp mắt ngắm nhìn anh.
"Cực kỳ quá đáng", Vương Hi bế Đồng Thiến lên, đi vào trong phòng ngủ rồi khóa trái cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.