Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 142: Giải quyết nội gián
Đại Dương
04/12/2020
"Vương Hi, cảm ơn anh đã đóng góp cho sự nghiệp từ thiện, cũng chúc
anh kinh doanh ngày càng tốt và cố gắng để sớm vượt ra khỏi thành phố
Minh Hải, phát triển việc kinh doanh trên toàn quốc, giành vinh quang về cho thành phố Minh Hải của chúng ta."
Thị trưởng Lý nhanh chóng đứng dậy, bắt tay với Vương Hi.
“Cảm ơn thị trưởng Lý, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.” Vương Hi nói.
Dưới sân khấu, rất nhiều người bị sốc bởi con số mà Vương Hi quyên góp, Hàn Thiếu Kiệt đỏ bừng mặt, trong lòng đã có chút tức giận.
“Số tiền của chúng ta anh ta cũng quyên góp đi rồi!” Hàn Thiếu Kiệt nói với Phàm Gian.
“Có sao chứ.” Phàm Gian vẻ mặt vô cảm.
"Tổng cộng anh ta mới có mấy tỷ? Hơn năm tỷ, anh ta quyên góp luôn một tỷ, chúng ta chỉ còn lại có hơn bốn tỷ thôi!" Hàn Thiếu Kiệt gào lên.
“Anh nói nhỏ chút, trong thành phố còn có các nhân vật quan chức nữa, để họ nghe thấy không hay.” Thẩm Giai Dao nói.
"Kinh doanh không dễ dàng gì, cô không biết kinh doanh khó đến như thế nào đâu. Bây giờ chúng ta cảm thấy trong tay có vài tỷ là không tồi, nhưng sau này đến thời kỳ khó khăn, sẽ phải cần dùng tiền để trải đường. Muốn kiếm được mấy tỷ này, ban đầu chúng tôi đã từng vất vả thế nào? Tôi làm thua lỗ của gia đình một trăm triệu, đem tính mạng bản thân và gia đình ra đánh cược, mới vay được vài trăm triệu. Nếu muốn kinh doanh vài chục tỷ, bắt buộc bỏ ra vài tỷ ”.
“Anh ta một chốc đã vung ra một tỷ, có khi lần sau chúng tôi muốn mở rộng kinh doanh lại phải đi vay!” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Nghiêm trọng vậy sao?” Sắc mặt Thẩm Giai Dao thay đổi.
"Sao lại không nghiêm trọng? Cô xem nhà họ Hàn chúng tôi bây giờ cũng khá, có vài tỷ, thực ra có cóc vài tỷ, có vài tỷ đi vay thôi. Tôi dám vỗ ngực nói rằng, trong mười nhà giàu nhất thành phố này, trừ nhà họ Phùng là cho vay, chứ ai trong số họ không đi vay? Nhà họ Hàn chúng tôi chỉ là mở rộng kinh doanh nên mới thành ra như bây giờ. Cô cứ chờ đi, nếu anh ta kinh doanh mà không nợ tiền, tôi sẽ dùng lưỡi liếm chân cô. " Hàn Thiếu Kiệt nói.
"..." Thẩm Giai Dao...
“Vương Hi, nó lại có mấy tỷ.” Đầu óc của Trần Lan lại choáng váng sau khi nghe tiếng gào của Hàn Thiếu Kiệt.
“Làm sao nó có thể giàu như vậy được?” Vẻ mặt Diệp Sơn cũng kinh ngạc.
“Con không biết.” Diệp Khinh Tuyết nhìn Vương Hi với ánh mắt khó tin.
Cảm thấy có nhiều người đang lén nhìn chằm chằm vào mình, cô liền nhìn theo những ánh mắt đó.
Những người nhìn cô là Hàn Lâm Nhi, Phùng Uyển, Vương Vị Ương, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt và Lý Bân. Nhìn những người này đảo mắt nhìn đi chỗ khác, cô dần hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô nhớ lại những khoảng khắc cùng Vương Hi, những khoảnh khắc đó lướt qua tâm trí cô như một cuốn phim vậy.
Cô nhớ lại ngày hôm đó Vương Hi có gì đó lạ lạ, vội vàng bước vào phòng cô, nhìn thấy dáng vẻ cô đang mặc đồ ngủ, hai mắt sáng bừng.
Sau đó nằm trên giường của cô, liếc nhìn quần áo của cô ...
Kể từ hôm đó, Vương Hi trở nên rất lạ, đầu tiên là chơi với Hàn Thiếu Kiệt, lại được Trần Tử Phong kính trọng, sau đó đi học một lớp huấn luyện trong thành phố.
Vào ngày đầu tiên họ đi dạo phố, Vương Hi tuỳ ý gọi sáu chai Lafite, cô còn tò mò không biết Vương Hi lấy tiền ở đâu ra.
Tiếp đó Vương Hi tặng Lão phu nhân một chiếc xe sang, đến hôm nay còn hào phóng quyên góp một tỷ.
Hóa ra Vương Hi đã giấu cô nhiều như vậy, Vương Hi vẫn luôn giấu cô. Trước kia cô muốn nói chuyện này với Vương Hi, kết quả Vương Hi đột nhiên kéo cô đi cãi nhau với Tạ Tư Kỳ, câu chuyện này vì thế mà bị cắt ngang.
Cô cứ như một quân cờ, luôn bị Vương Hi chơi đùa trong lòng bàn tay, bị Vương Hi điều khiển.
“Mẹ?” Diệp Khinh Tuyết nhìn Trần Lan bên cạnh.
Cô phát hiện chiếc ghế bên cạnh mình trống không.
“Đi nịnh hót con rể của bà ấy rồi.” Diệp Sơn bất lực nói.
Cô vội vàng nhìn hướng Vương Hi, thấy Vương Hi đang gặp gỡ các doanh nhân giàu có trong thành phố, Trần Lan ra sức kiễng chân để chen về phía anh.
“Cô vẫn là người đầu ấp tay gối với Vương Hi, mà lại không biết thân phận của nó.” Vương Vị Ương ngồi vào chỗ của Trần Lan, nhìn Diệp Khinh Tuyết, cười nói.
“Chị muốn nói gì?” Diệp Khinh Tuyết cau mày.
“Cô là vợ nó, mà không kiểm soát tài chính của nó à?” Vương Vị Ương nói.
"Hôm nay em mới biết thân phận của anh ấy. Trước giờ em không hề biết anh ấy giàu có đến vậy. Thảo nào bọn họ lại coi trọng em như thế. Hóa ra tất cả mọi người đều biết, chỉ có em là không." Diệp Khinh Tuyết nói.
"Nó là một doanh nhân giàu có, chính là vậy đó. Yến tiệc Thiên Hải hàng năm, bạn bè tổ chức bữa tiệc bikini, còn tiệc rượu nọ kia, uống say rồi còn có người đẹp bên cạnh. Một người đàn ông muốn vui vẻ, phóng đãng, tiền đề quan trọng nhất là tự do về tài chính. Trong nhà có vợ đẹp, bên ngoài có bồ xinh, thì mới là thành công của một người đàn ông."
"Từ nhỏ nó đã là một người thông minh, thường lấy các anh chị em chúng tôi ra làm trò đùa. Tôi thấy cô là một cô gái đơn giản và tốt bụng, cô không phải là đối thủ của nó." Vương Vị Ương mỉm cười, nghịch bộ móng tay xinh đẹp của mình.
“Cậu ta có người phụ nữ nào bên ngoài không?” Diệp Sơn ánh mắt quan tâm.
“Nó ở trong các ông, chắc là cứ thoắt ẩn thoắt hiện đúng không?” Vương Vị Ương lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý.
“Chị ấy đang chia rẽ, li gián chúng con.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Nó rốt cuộc là như thế nào, tôi sẽ cho cô biết.” Vương Vị Ương mỉm cười đứng lên, dẫn theo Sở Kiếm Tâm, Diệp Thiên Tứ, Tạ Tư Kỳ, Từ Đào, Từ Phi và những người khác cười tít mắt rời đi.
Vương Hi là một cao thủ, Vương Vị Ương cũng không kém, tâm cơ, thủ đoạn cô ta đều có thể đấu với Vương Hi.
Với óc quan sát nhạy bén, cô ta đã phát hiện ra điểm yếu của Vương Hi.
Diệp Khinh Tuyết.
Cô ta thấy trong lòng Vương Hi có người con gái này, mà người đàn ông một khi đã có tình cảm, thì sẽ có điểm yếu dễ đánh bại.
Cô ta muốn đánh bại Vương Hi, thì Diệp Khinh Tuyết là điểm mấu chốt.
"Vương Hi à..." Bên này, Trần Lan cuối cùng cũng đã chen đến bên cạnh Vương Hi, nhìn Vương Hi với vẻ mặt tươi cười vui vẻ.
“Mẹ, con thu xếp cho Tinh Tinh đưa mọi người về nhà.” Vương Hi cười nói.
“Không vội, không vội, mẹ hỏi con hai câu, đừng lỡ dở việc của con, con xem có thể trả lời mẹ được không.” Trần Lan cười vui vẻ nói.
“Có chuyện gì vậy?” Vương Hi hỏi.
"Vừa rồi con quyên góp một tỷ, đều là tiền của của con à?" Trần Lan nói.
“Vâng.” Vương Hi nói.
Khóe mắt Trần Lan giật dữ dội, trong lòng đau nhói.
“Vậy con còn có mấy tỷ sao?” Trần Lan hỏi.
“Còn ạ, làm ăn không dễ, phải giữ lại một chút tiền qua cầu.” Vương Hi nói.
“Ổn thỏa, suy nghĩ của con rất ổn thỏa, rất chín chắn.” Trần Lan thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu.
“Con thu xếp để Tinh Tinh đưa mọi người về nhà nhé.” Vương Hi nói.
"Không vội, thật sự không vội, nói ra mới nhớ, con đến nhà chúng ta lâu như vậy rồi, mẹ trước nay chưa nấu cơm cho con ăn nhỉ? Buổi tiệc tối nay, mẹ thấy con chưa ăn gì. Con hơi gầy đi rồi, lòng mẹ xót lắm. Hay là con cứ làm việc đi, mẹ với bố con, Khinh Tuyết ngồi đây đợi con, khi nào xong việc, chúng ta cùng về nhà, mẹ sẽ làm cho con mấy món sở trường nhé." Trần Lan cười nói.
“Con sợ tối nay con không thể về nhà rồi.” Vương Hi nói.
“Tại sao?” Ánh mắt Trần Lan lộ ra tia khó hiểu.
Bà ta đã xúc phạm đến con rể giàu có, con rể trong lòng đang hận bà ta?
“Là vì một chút chuyện của công ty.” Vương Hi lạnh lùng nhìn Tần Thư Hào.
Thị trưởng Lý nhanh chóng đứng dậy, bắt tay với Vương Hi.
“Cảm ơn thị trưởng Lý, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.” Vương Hi nói.
Dưới sân khấu, rất nhiều người bị sốc bởi con số mà Vương Hi quyên góp, Hàn Thiếu Kiệt đỏ bừng mặt, trong lòng đã có chút tức giận.
“Số tiền của chúng ta anh ta cũng quyên góp đi rồi!” Hàn Thiếu Kiệt nói với Phàm Gian.
“Có sao chứ.” Phàm Gian vẻ mặt vô cảm.
"Tổng cộng anh ta mới có mấy tỷ? Hơn năm tỷ, anh ta quyên góp luôn một tỷ, chúng ta chỉ còn lại có hơn bốn tỷ thôi!" Hàn Thiếu Kiệt gào lên.
“Anh nói nhỏ chút, trong thành phố còn có các nhân vật quan chức nữa, để họ nghe thấy không hay.” Thẩm Giai Dao nói.
"Kinh doanh không dễ dàng gì, cô không biết kinh doanh khó đến như thế nào đâu. Bây giờ chúng ta cảm thấy trong tay có vài tỷ là không tồi, nhưng sau này đến thời kỳ khó khăn, sẽ phải cần dùng tiền để trải đường. Muốn kiếm được mấy tỷ này, ban đầu chúng tôi đã từng vất vả thế nào? Tôi làm thua lỗ của gia đình một trăm triệu, đem tính mạng bản thân và gia đình ra đánh cược, mới vay được vài trăm triệu. Nếu muốn kinh doanh vài chục tỷ, bắt buộc bỏ ra vài tỷ ”.
“Anh ta một chốc đã vung ra một tỷ, có khi lần sau chúng tôi muốn mở rộng kinh doanh lại phải đi vay!” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Nghiêm trọng vậy sao?” Sắc mặt Thẩm Giai Dao thay đổi.
"Sao lại không nghiêm trọng? Cô xem nhà họ Hàn chúng tôi bây giờ cũng khá, có vài tỷ, thực ra có cóc vài tỷ, có vài tỷ đi vay thôi. Tôi dám vỗ ngực nói rằng, trong mười nhà giàu nhất thành phố này, trừ nhà họ Phùng là cho vay, chứ ai trong số họ không đi vay? Nhà họ Hàn chúng tôi chỉ là mở rộng kinh doanh nên mới thành ra như bây giờ. Cô cứ chờ đi, nếu anh ta kinh doanh mà không nợ tiền, tôi sẽ dùng lưỡi liếm chân cô. " Hàn Thiếu Kiệt nói.
"..." Thẩm Giai Dao...
“Vương Hi, nó lại có mấy tỷ.” Đầu óc của Trần Lan lại choáng váng sau khi nghe tiếng gào của Hàn Thiếu Kiệt.
“Làm sao nó có thể giàu như vậy được?” Vẻ mặt Diệp Sơn cũng kinh ngạc.
“Con không biết.” Diệp Khinh Tuyết nhìn Vương Hi với ánh mắt khó tin.
Cảm thấy có nhiều người đang lén nhìn chằm chằm vào mình, cô liền nhìn theo những ánh mắt đó.
Những người nhìn cô là Hàn Lâm Nhi, Phùng Uyển, Vương Vị Ương, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt và Lý Bân. Nhìn những người này đảo mắt nhìn đi chỗ khác, cô dần hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô nhớ lại những khoảng khắc cùng Vương Hi, những khoảnh khắc đó lướt qua tâm trí cô như một cuốn phim vậy.
Cô nhớ lại ngày hôm đó Vương Hi có gì đó lạ lạ, vội vàng bước vào phòng cô, nhìn thấy dáng vẻ cô đang mặc đồ ngủ, hai mắt sáng bừng.
Sau đó nằm trên giường của cô, liếc nhìn quần áo của cô ...
Kể từ hôm đó, Vương Hi trở nên rất lạ, đầu tiên là chơi với Hàn Thiếu Kiệt, lại được Trần Tử Phong kính trọng, sau đó đi học một lớp huấn luyện trong thành phố.
Vào ngày đầu tiên họ đi dạo phố, Vương Hi tuỳ ý gọi sáu chai Lafite, cô còn tò mò không biết Vương Hi lấy tiền ở đâu ra.
Tiếp đó Vương Hi tặng Lão phu nhân một chiếc xe sang, đến hôm nay còn hào phóng quyên góp một tỷ.
Hóa ra Vương Hi đã giấu cô nhiều như vậy, Vương Hi vẫn luôn giấu cô. Trước kia cô muốn nói chuyện này với Vương Hi, kết quả Vương Hi đột nhiên kéo cô đi cãi nhau với Tạ Tư Kỳ, câu chuyện này vì thế mà bị cắt ngang.
Cô cứ như một quân cờ, luôn bị Vương Hi chơi đùa trong lòng bàn tay, bị Vương Hi điều khiển.
“Mẹ?” Diệp Khinh Tuyết nhìn Trần Lan bên cạnh.
Cô phát hiện chiếc ghế bên cạnh mình trống không.
“Đi nịnh hót con rể của bà ấy rồi.” Diệp Sơn bất lực nói.
Cô vội vàng nhìn hướng Vương Hi, thấy Vương Hi đang gặp gỡ các doanh nhân giàu có trong thành phố, Trần Lan ra sức kiễng chân để chen về phía anh.
“Cô vẫn là người đầu ấp tay gối với Vương Hi, mà lại không biết thân phận của nó.” Vương Vị Ương ngồi vào chỗ của Trần Lan, nhìn Diệp Khinh Tuyết, cười nói.
“Chị muốn nói gì?” Diệp Khinh Tuyết cau mày.
“Cô là vợ nó, mà không kiểm soát tài chính của nó à?” Vương Vị Ương nói.
"Hôm nay em mới biết thân phận của anh ấy. Trước giờ em không hề biết anh ấy giàu có đến vậy. Thảo nào bọn họ lại coi trọng em như thế. Hóa ra tất cả mọi người đều biết, chỉ có em là không." Diệp Khinh Tuyết nói.
"Nó là một doanh nhân giàu có, chính là vậy đó. Yến tiệc Thiên Hải hàng năm, bạn bè tổ chức bữa tiệc bikini, còn tiệc rượu nọ kia, uống say rồi còn có người đẹp bên cạnh. Một người đàn ông muốn vui vẻ, phóng đãng, tiền đề quan trọng nhất là tự do về tài chính. Trong nhà có vợ đẹp, bên ngoài có bồ xinh, thì mới là thành công của một người đàn ông."
"Từ nhỏ nó đã là một người thông minh, thường lấy các anh chị em chúng tôi ra làm trò đùa. Tôi thấy cô là một cô gái đơn giản và tốt bụng, cô không phải là đối thủ của nó." Vương Vị Ương mỉm cười, nghịch bộ móng tay xinh đẹp của mình.
“Cậu ta có người phụ nữ nào bên ngoài không?” Diệp Sơn ánh mắt quan tâm.
“Nó ở trong các ông, chắc là cứ thoắt ẩn thoắt hiện đúng không?” Vương Vị Ương lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý.
“Chị ấy đang chia rẽ, li gián chúng con.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Nó rốt cuộc là như thế nào, tôi sẽ cho cô biết.” Vương Vị Ương mỉm cười đứng lên, dẫn theo Sở Kiếm Tâm, Diệp Thiên Tứ, Tạ Tư Kỳ, Từ Đào, Từ Phi và những người khác cười tít mắt rời đi.
Vương Hi là một cao thủ, Vương Vị Ương cũng không kém, tâm cơ, thủ đoạn cô ta đều có thể đấu với Vương Hi.
Với óc quan sát nhạy bén, cô ta đã phát hiện ra điểm yếu của Vương Hi.
Diệp Khinh Tuyết.
Cô ta thấy trong lòng Vương Hi có người con gái này, mà người đàn ông một khi đã có tình cảm, thì sẽ có điểm yếu dễ đánh bại.
Cô ta muốn đánh bại Vương Hi, thì Diệp Khinh Tuyết là điểm mấu chốt.
"Vương Hi à..." Bên này, Trần Lan cuối cùng cũng đã chen đến bên cạnh Vương Hi, nhìn Vương Hi với vẻ mặt tươi cười vui vẻ.
“Mẹ, con thu xếp cho Tinh Tinh đưa mọi người về nhà.” Vương Hi cười nói.
“Không vội, không vội, mẹ hỏi con hai câu, đừng lỡ dở việc của con, con xem có thể trả lời mẹ được không.” Trần Lan cười vui vẻ nói.
“Có chuyện gì vậy?” Vương Hi hỏi.
"Vừa rồi con quyên góp một tỷ, đều là tiền của của con à?" Trần Lan nói.
“Vâng.” Vương Hi nói.
Khóe mắt Trần Lan giật dữ dội, trong lòng đau nhói.
“Vậy con còn có mấy tỷ sao?” Trần Lan hỏi.
“Còn ạ, làm ăn không dễ, phải giữ lại một chút tiền qua cầu.” Vương Hi nói.
“Ổn thỏa, suy nghĩ của con rất ổn thỏa, rất chín chắn.” Trần Lan thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu.
“Con thu xếp để Tinh Tinh đưa mọi người về nhà nhé.” Vương Hi nói.
"Không vội, thật sự không vội, nói ra mới nhớ, con đến nhà chúng ta lâu như vậy rồi, mẹ trước nay chưa nấu cơm cho con ăn nhỉ? Buổi tiệc tối nay, mẹ thấy con chưa ăn gì. Con hơi gầy đi rồi, lòng mẹ xót lắm. Hay là con cứ làm việc đi, mẹ với bố con, Khinh Tuyết ngồi đây đợi con, khi nào xong việc, chúng ta cùng về nhà, mẹ sẽ làm cho con mấy món sở trường nhé." Trần Lan cười nói.
“Con sợ tối nay con không thể về nhà rồi.” Vương Hi nói.
“Tại sao?” Ánh mắt Trần Lan lộ ra tia khó hiểu.
Bà ta đã xúc phạm đến con rể giàu có, con rể trong lòng đang hận bà ta?
“Là vì một chút chuyện của công ty.” Vương Hi lạnh lùng nhìn Tần Thư Hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.