Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 133: Hàng ngũ của Trần Lan

Đại Dương

04/12/2020

Sắc mặt Vương Hi không tốt lắm, bởi vì là mẹ vợ, nên trong lòng anh vẫn luôn nhẫn nhịn không biểu hiện gì ra ngoài.

Trần Lan có giọng nói lớn điển hình, không biết ăn nói nhẹ nhàng, lúc nói chuyện, rất nhiều người ở gần đó đều nghe thấy, dùng biểu cảm kinh ngạc nhìn họ.

Trần Lan vẫn luôn ép anh phải lấy lòng Vương Vị Ương, khiến anh có chút khó xử.

Sự xuất hiện đột ngột của Vương Vị Ương, khiến không khí trong khách sạn như mạch nước ngầm dâng trào, không ai đứng ở Vương Hi bên này nhưng cũng có một loại khí thế nói không ra lời, giữa hai người âm thầm hình thành lên hai luồng khí thế đối đầu mạnh mẽ.

Điều đáng giận nhất là anh lại thấy Tần Thư Hào vậy mà đi về hướng Vương Vị Ương để nịnh hót.

Rốt cuộc vẫn là một con chó không thể thuần dưỡng.

Anh biết là chuyện gì đang xảy ra, có lẽ Vương Vị Ương thấy anh tổ chức tiệc rượu từ thiện trong thành phố, có khả năng thông qua buổi tiệc rượu hôm nay để mở rộng thanh thế, cô ta có ý định chống đối với anh, cố ý ỷ vào thân phận nhị tiểu thư nhà họ Vương của mình đến tiệc rượu cùng anh tranh giành các mối quan hệ.

Anh dù có năng lực nhưng vẫn cần có sự ủng hộ của rất nhiều thế lực nhỏ khác.

Vương Vị Ương khác nào cố ý tới tiệc rượu cướp đi thế lực của anh.

Anh không hề mời cô ta tới, cô ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây, chắc hẳn là Tần Thư Hào muốn lấy lòng Vương Vị Ương, hoặc là Vương Vị Ương biết được buổi tiệc rượu này có liên quan tới anh, hoặc là Tần Thư Hào muốn nịnh nọt nên chủ động liên hệ với cô ta. Việc Vương Vị Ương có thể xuất hiện ngày hôm nay chính là do sai lầm của Tần Thư Hào.

Người đến dự tiệc hôm nay rất nhiều, cũng rất loạn, không ít người đã tìm được chỗ dựa, không thì cũng đã tìm người khác, nhiều người còn chưa chú ý tới việc anh đã đến.

Lúc anh và Trần Lan, Diệp Sơn, Diệp Khinh Tuyết bước vào không làm người khác chú ý, không giống như lúc Vương Vị Ương tiến vào rêu rao dẫn theo một nhóm đông người.

“Còn dám bày ra bộ mặt đó với tôi, cậu bày bộ mặt khó chịu đó cho ai xem?” Trần Lan lảm nhảm, thấy vẻ mặt Vương Hi không tốt, khuôn mặt bà ta cũng trở nên khó coi.

“Mẹ vợ, con không dám, là vì chuyện khác.” Vương Hi nhanh chóng rút điện thoại từ trên người ra.

“Tán cây lớn thì dễ hóng gió, người khác đều là từng nhóm từng nhóm một, chỉ có ba người chúng ta lẻ loi đứng đây, phải nhanh tìm một đội ngũ đứng cùng mới được, nếu không một lát nữa để thím ba nhà họ Trần thấy được chuyện cười, mất thể diện.” Trần Lan có chút vội vã, bắt đầu nhìn quanh những nhóm người gần đó.

Ở tiệc rượu mọi người đều có hội nhóm kết giao, Trần Lan chắc hẳn là nên ở cùng thím ba nhà họ Trần, cùng nói chuyện với những phu nhân khác. Nhưng trang phục bà ta mặc hôm nay lại không đẹp bằng thím ba nhà họ Trần, trong lòng bà ta đố kỵ, không muốn ở cùng với bà ấy.

“Đây là chuyện gì?” Vương Hi đã kết nối được với điện thoại của Tần Thư Hào.

“Ông chủ, anh tới rồi?” Tần Thư Hào còn đang ở cùng với Vương Vị Ương, khi nhận được điện thoại của Vương Hi sắc mặt khẽ thay đổi.

“Tôi đang hỏi anh chuyện gì đang xảy ra?” Sắc mặt Vương Hi khó coi.

“Gì nhỉ, là vệ sĩ của nhị tiểu thư nhà họ Vương liên hệ với em. Ông chủ, em biết quan hệ giữa anh với cô ấy không được tốt. Nhưng cô ấy là nhân vật lớn tới từ thủ đô, anh cũng là nhân vật lớn của thành phố Minh Hải chúng ta, hai bên em đều không dám đắc tội.” Tần Thư Hào sợ Vương Vị Ương nghe được bèn dùng tay che lại điện thoại, cố gắng cách xa cô ta: “Ông chủ, anh đã tới rồi, anh đang ở đâu thế?”



“Được, tôi biết rồi.” Vương Hi cúp máy.

Vương Vị Ương đang nhận được những lời xu nịnh từ Nguyên Kiệt và Lý Bân, hai người họ đều là những đại thiếu gia có tiếng của thành phố, địa vị không bằng Hàn Thiếu Kiệt, nhưng cũng có thể xếp trong top 10.

Bọn họ thích bối cảnh của Vương Vị Ương, cũng ái mộ sắc đẹp của cô ta.

Vương Hi khẽ khếch khóe miệng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại như đang tìm kiếm điều gì đó.

Trong đám người cuối cùng cũng thoáng thấy Vương Hi, từng bước đoan trang đi về phía Vương Hi.

“Chị hai của cậu tới rồi.” Ánh mắt Trần Lan liền thay đổi.

“Đúng vậy.” Vương Hi đáp.

“Nhanh chóng đi lên nghênh đón, còn đứng ngây người ra đó làm gì, một chút lịch sự cũng không có.” Trần Lan lại hung ác nhéo Vương Hi một cái.

“Đau.” Vương Hi cau mày nhìn bà ta.

Lúc Trần Lan còn đang thúc giục Vương Hi, Vương Vị Ương đã dẫn theo một nhóm người lớn đi đến trước mặt anh.

“Em ba, chúng ta rất lâu chưa gặp mặt rồi.” Vương Vị Ương mỉm cười nhìn chằm chằm Vương Hi, khóe mắt phủ một lớp phấn mắt màu hồng nhạt, nhìn xinh tươi mỹ lệ.

Khi cô ta nói chuyện với Vương Hi, Hàn Thiếu Kiệt còn đang nói nói cười cười với nhóm bạn của mình, hắn ta cố ý không để ý tới Vương Vị Ương, quay lưng lại với cô ta, hắn ta biết mối quan hệ giữa Vương Vị Ương và Vương Hi, không muốn quan tâm tới cô ta, cũng không muốn thấy Vương Vị Ương vì nếu không chào hỏi sẽ đắc tội với cô ta.

Gia thế của Vương Vị Ương không phải là thứ mà hắn ta có thể chọc tới.

“Yo, vết thương trên mặt tốt lên không ít, chúc mừng cậu, đôi mắt được chữa khỏi, có thể chơi quyền anh rồi.” Vương Vị Ương cố ý gây khó xử cho Vương Hi.

“Cảm ơn.” Vương Hi châm một điếu thuốc, phun một luồng khói dày đặc lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

“Lỗ mãng!” Gương mặt đẹp đẽ của Vương Vị Ương tức giận.

“Tên bạn trai nước ngoài kia của chị, hiện giờ vẫn tốt chứ?” Vương Hi hỏi.

Nghe được lời nói của Vương Hi, sắc mặt Vương Vị Ương nhanh chóng thay đổi.

Trong giới thượng lưu của Hoa Hạ, việc có bạn trai ngoại quốc là điều rất xấu hổ đối với một cô gái. Vương Hi nói với cô ta chuyện này ngay trước mặt mọi người, rõ ràng chính là muốn làm cô ta xấu mặt.



“Dự án thành phố ẩm thực của cậu chắc đã bắt đầu rồi? Chúc cậu buôn bán phát đạt, tài nguyên dồi dào!” Giọng điệu Vương Vị Ương cực nặng, vừa mới giao chiên với Vương Hi đã rơi vào thế hạ phong, liền vội vàng dẫn theo đám thủ hạ rời đi.

Vương Hi lặng lẽ nhìn Vương Vị Ương bước đi, khuôn mặt hiện ra nét cười.

Thoắt cái đã ba năm không gặp, còn tưởng rằng cô ta đã có bản lĩnh gì.

Thì ra vẫn giống với trước kia, vẫn dậm chân tại chỗ.

“Cậu sao có thể nói với chị hai mình như vậy? Cô ấy đã chủ động tới tìm cậu rồi, cậu còn làm người ta tức giận rời đi. Cậu cố ý đúng không? Là muốn khiến nhà họ Diệp chúng tôi nghèo khó cả đời này sao?” Trần Lan lại lớn giọng trách mắng.

Vương Vị Ương láng máng nghe được giọng nói của Trần Lan, dừng lại bước chân.

“Mẹ, cô ta đâu phải đến nói chuyện, cô ta là cố ý tới gây rối. Chúng ta là người một nhà, mẹ nên đứng về phía chúng con mới phải, mẹ không nhìn ra tốt xấu sao?” Vương Hi nhỏ giọng, bình tĩnh nói với Trần Lan.

Anh biết rằng không thể chọc tới loại phụ nữ như Trần Lan, càng chọc lại càng ngang tàng, chắc chắn sẽ khiến anh mất mặt tại tiệc rượu.

“Đúng vậy, con nhìn ra được chị hai không có ý tốt.” Diệp Khinh Tuyết nhỏ giọng nói.

“Cô ta không có ý tốt với cậu, vậy cậu không thể khách khí với cô ta một chút được à? Cô ta hiện giờ là người như thế nào, là đại tiểu thư nhận được sủng ái nhiều nhất của nhà họ Vương ở thủ đô. Anh cả cậu lấy vợ chuyển ra ngoài ở riêng rồi, người ta ngày ngày đều ở bên cạnh lão gia và lão phu nhân. Còn cậu thì sao, một thiếu gia sa sút tinh thần, là ở rể tại nhà họ Diệp, có thể so sánh với cô ta sao?” Trần Lan nói.

Trần Lan cũng cảm thấy mất mặt, cố hết sức mình hạ giọng xuống.

Bà ta thấy được thím ba nhà họ Trần đang nhìn về hướng này, không có thể diện.

“Mẹ, con rốt cuộc có bằng Vương Vị Ương hay không, một lát nữa mẹ sẽ biết. Mẹ nguôi giận trước, đừng làm ầm ĩ, được không? Con bảo đảm sẽ cho mẹ một đáp án thỏa đáng.” Vương Hi nói.

“Cậu có thể cho tôi câu trả lời thỏa đáng? Cậu thì có thể có được đáp án gì? Cậu có vài trăm triệu tôi còn có thể hài lòng một chút. Thôi được rồi, để tôi xem, đàn ông nhà họ Diệp chúng ta không có lấy một người có tiền đồ, ngay cả ở rể cũng vậy. Đại gia đình nhà họ Diệp, vẫn là phải để những người phụ nữ chúng tôi tới gánh vác.” Trần Lan bị Vương Hi chọc tức tới sắc mặt liên tục thay đổi, nghĩ đến đó liền nhìn về phía Hàn Thiếu Kiệt.

“Thiếu Kiệt có ý tứ với Khinh Tuyết nhà chúng ta, qua lại với cậu ta được lợi không ít, tôi tới trò chuyện với cậu ta.”

Trần Lan vừa nói vừa đi tới bên cạnh Hàn Thiếu Kiệt.

Hàn Thiếu Kiệt lúc này đang âm thầm so khí thế với Vương Vị Ương, cố ý không thấy vị đại tiểu thư tới từ thủ đô này, mặc kệ cô ta. Hắn ta nếu đắc tội, sẽ là đắc tội với nhà họ Vương tài thế ngút trời của thủ đô, trong lòng khó tránh có chút căng thẳng. Càng căng thẳng âm thanh nói chuyện càng lớn, càng lo lắng thì trò chuyện với bạn bè của mình càng vui vẻ.

Tiệc rượu ngày hôm nay, đều là một đại thiếu gia cầm đầu một nhóm nhỏ. Hàn Thiếu Kiệt đang nói chuyện, đột nhiên ngửi được mùi mỹ phẩm nồng nặc từ bên cạnh, nhìn về hướng Trần Lan.

“Thiếu Kiệt, các cậu đang nói gì mà vui vẻ vậy, để bà cô như tôi cùng nghe với.” Trần Lan vừa cười vừa nói.

“Hả!?” Ánh mắt Hàn Thiếu Kiệt mang theo tia kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook