Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 162: Hợp tác với Diệp Khinh Tuyết
Đại Dương
04/12/2020
“Nhìn cái nhà này là thấy phiền, giờ có tiền rồi, không muốn ở lâu thêm một lúc nào nữa.” Trần Lan sau khi về nhà, nhìn quanh cảnh trong nhà một lượt.
“Con lại rất có cảm tình với ngôi nhà này.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Con có cảm tình với nó nhưng nó không có cảm tình với con! Ngôi nhà này do lão gia và lão phu nhân đưa tiền cho mua, chúng ta đắc tội với bọn họ, sẽ bị bọn họ đuổi ra ngoài ngay lập tức.” Trần Lan nói.
“Tối nay bà chẳng có phép tắc gì cả, cho dù mẹ đối xử với bà và Khinh Tuyết không tốt, nhưng sao có thể nói như vậy chứ?” Diệp sơn nói.
“Chúng ta có tiền rồi, làm sao? Tôi không vừa mắt tật xấu của bà ta, không muốn nịnh bợ bà ta nữa. Bà ta khiến tôi phải chịu khổ hơn 20 năm rồi, tôi cũng nên xả giận một chút chứ? Ông có thể sống như bây giờ còn không phải nhờ có tôi sao? Còn nói vớ vẩn nữa cẩn thận tôi cũng đuổi ông đi đấy.” Trần Lan nói.
Diệp Sơn là một người thật thà, ông ta không cãi nổi Trần Lan.
“Mẹ, hay là mẹ và bố đi chơi nước ngoài một thời gian đi.” Vương Hi ngẫm nghĩ rồi nói.
“Cậu có ý gì?” Mắt Trần Lan hiện lên sự cảnh giác.
“Mẹ đừng nghĩ nhiều, con chỉ là muốn tốt cho mẹ.” Vương Hi vội vàng nói.
“Cậu mà cũng tốt bụng như thế à?” Trần Lan hỏi.
Lời nói của Trần Lan một lần nữa lại chặn họng Vương Hi.
Anh đúng là không tốt bụng gì, anh có thể đưa mấy tỷ cho Trần Lan. Nhưng anh không tốt bụng, anh có thể nhẫn nhịn bà ta cho đến tận bây giờ là vì Diệp Khinh Tuyết, cũng vì Trần Lan là bề trên của anh, không muốn xảy ra xung đột với bà ta.
Trần Lan có thể vô lễ với lão phu nhân, nhưng anh không thể bất nghĩa với mẹ vợ như vậy.
Châm một điếu thuốc, Vương Hi ngồi trên ghế sofa bàn bàn với mọi người.
“Con có một căn nhà ở thành phố Minh Hải, Hàn Thiếu Kiệt cho con ở nhờ. Nơi đó cũng được, nhưng không xứng với mẹ vợ, vẫn chưa đủ đẹp. Trong nhà Hàn Thiếu Kiệt làm kinh doanh bất động sản, con có thể để cậu ấy giúp chúng ta phê chuẩn một mảnh đất rồi xây dựng một biệt thự trên núi. Nhưng mà xây nhà cần thời gian, lúc này không thể để mẹ vợ tủi thân được.”
“Sắp tới mùa thu rồi, tiết trời se lạnh, khí hậu phương Bắc khô hanh, không thích hợp để nghỉ dưỡng như phương Nam. Đảo Hawaii không tồi, hai người có thể qua đó ở nửa năm, cũng có thể dạo quanh Las Vegas, Seattle. Ở nước ngoài nửa năm, thăm thú thế giới bên ngoài, mở mang hiểu biết không ít.” Vương Hi nói.
“Giúp chúng tôi xây nhà, cậu cần bao nhiêu tiền?” Trần Lan chớp mắt hỏi.
“Chắc vài trăm triệu.” Vương Hi đáp.
“Đừng có giấu tôi, đợi nhà xây xong tôi muốn xem hóa đơn.” Trần Lan nói.
“Mẹ, chúng ta là người một nhà mà, con có tiền thì tức là mẹ cũng có tiền và ngược lại, không phân biệt nhau, sao con phải giấu mẹ chứ?” Vương Hi cười khổ.
“Ai là người một nhà với cậu, tiền của tôi sao có thể là tiền của cậu được?” Trần Lan gắt.
“...” Vương Hi sững sờ nhìn bà.
“Mẹ, mẹ đừng quên tiền của mẹ là do đâu mà ra!” Trong đôi mắt xinh đẹp của Diệp Khinh Tuyết cũng hiện lên sự hoảng hốt không hề nhẹ.
“Tôi nói thật lòng, cậu nghe lấy, thật ra tôi gả con gái cho cậu rất thiệt.” Trần Lan cũng cảm thấy bản thân quá đáng, giọng nói có phần ôn hòa hơn chút.
“Thiệt?” Vương Hi hỏi.
“Con gái tôi có xinh đẹp không? Có xinh đẹp như diễn viên trên TV không?” Trần Lan hỏi.
“Có.” Vương Hi gật đầu.
“Nói nó là đệ nhất mỹ nữ thành phố Minh Hải có quá đáng không?” Trần Lan lại hỏi.
“Vị hôn thê trước kia của con là Lâm Khả Hân, là đệ nhất mỹ nữ Bắc Kinh, em ấy còn xinh đẹp hơn cả Lâm Khả Hân nữa.” Vương Hi nói.
“Đúng rồi đấy.” Trần Lan nói, “Tôi gả nó cho một phú ông chục tỷ, cậu thấy có nên hay không?”
“Nên.” Vương Hi nói.
“Tiếp tục kiếm tiền đi, khi nào cậu có mấy chục tỷ mới xứng làm con rể của tôi.” Trần Lan nói.
“Vâng.” Vương Hi đáp.
Trần Lan có tiền cái là bắt đầu khoa trương, coi thường người nhà họ Diệp ngay, cũng coi thường cả Vương Hi nữa. Bà ta cảm thấy Vương Hi kiếm vài tỷ cũng chưa đủ xứng với Diệp Khinh Tuyết, phải kiếm được vài chục tỷ mới xứng.
Vương Hi không để lời nói của Trần Lan trong lòng, anh sớm đã biết Trần Lan có tiền sẽ như thế nào, đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Rất nhanh, Vương Hi đã giúp Trần Lan và Diệp Sơn đặt vé máy bay đi Hawaii, lúc Trần Lan và Diệp Sơn vào phòng thu dọn hành lý, Vương Hi nháy mắt với Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết hiểu ý, vào trong gara cùng với Vương Hi.
Vương Hi lái chiếc xe Mustang của Diệp Khinh Tuyết, đưa cô đến chỗ của Tôn Uy Phong.
Trên đường, Vương Hi cười khổ nói: “Mẹ em lật mặt không nhận người nữa kìa, thế mà lúc đầu nói giúp anh giữ tiền, bây giờ anh đưa tiền cho bà ấy thì quỵt luôn, muốn lấy tiền của anh chiếm làm của riêng. Giờ em hoàn toàn xứng đáng làm đại tiểu thư gia sản vài tỷ rồi, đệ nhất thiên kim thành phố Minh Hải cũng chỉ có vậy, anh thực sự đã trở thành con rể nhà giàu rồi.
“Anh đừng nói kiểu vậy, em không phải người giống như mẹ. Cho dù anh có tiền hay không, em cũng sẽ không coi thường anh.” Diệp Khinh Tuyết cắn môi nói.
“Cũng tốt, nếu vài tỷ có thể đẩy bà ấy đi, cho cái tai của anh được thanh tịnh nửa năm thì cũng đáng giá.” Vương Hi nói.
“Cái giá này có hơi lớn đấy.” Diệp Khinh Tuyết đáp.
“Em có biết vì sao rất nhiều người giàu rõ ràng tài sản tận mấy tỷ, nhưng trên sổ sách lại là một đống khoản nợ xấu, nợ chết không?” Vương Hi hỏi.
“Vì sao?” Diệp Khinh Tuyết không biết.
“Là thế này, trong nhà bất hòa vạn sự không thành, một khi có tiền, người thân sẽ giúp bằng cách ra sức phung phí. Có người ở bên ngoài nuôi mười mấy bà vợ bé, mỗi người một trăm triệu, rất nhanh sẽ phá sản.” Vương Hi kể.
“Bây giờ anh cũng bị mẹ em trì hoãn à?” Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Không sao, hai công ty của chúng ta đều có lợi nhuận, giờ chúng ta đã cùng Hàn Thiếu Kiệt và Phùng Uyển thiết lập quan hệ lợi ích . Em có muốn làm gia chủ của nhà họ Diệp không?” Vương Hi hỏi.
“Em không muốn.” Diệp Khinh Tuyết trả lời.
“Em nói thật đi, anh muốn nghe lời thật lòng của em.” Vương Hi nói.
“Thật ra trước đây em nghĩ, không phải muốn trở thành gia chủ để ra oai với Diệp Thiên Tứ, mà là em quan tâm người nhà, không muốn mọi người vì tiền bạc mà thành ra thế này. Giống như bố em đã nói, nhà họ Diệp bây giờ vô tình giả tạo, em hy vọng có thể thay đổi họ, nhưng giờ mẹ em gây sự với bọn họ như vậy, có lẽ em lại trở về vô vọng như trước kia.”
“Anh có cách.” Vương Hi nói.
“Anh sẽ mệt lắm đấy.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Sẽ mệt, nhưng vì em mệt cũng đáng. Em là vợ của anh, anh giúp em cũng là giúp chính mình. Không phải trước đây em luôn trách anh giấu diếm em sao? Bây giờ anh đã nói cho em tất cả bí mật của anh rồi. Trước đây anh không cho em can dự vào chuyện của anh là vì sợ em cực khổ. Nhưng anh biết em không ngại khổ, sự cưng chiều của anh dành cho em sẽ có lúc trở thành rào cản giữa hai chúng ta.” Vương Hi nói.
“Hợp tác đi, bắt đầu từ bây giờ, em phải chuẩn bị tốt tâm lý. Anh sẽ mài giũa em trở thành Thẩm Giai Dao thứ hai, thậm chí vượt qua cả Thẩm Giai Dao. Anh sẽ mở thêm công ty thứ ba và trao quyền quản lý cho em. Mẹ vợ nói bây giờ anh chưa có vài chục tỷ, vẫn chưa xứng làm con rể của bà, anh lại càng phải kiếm được mấy chục tỷ, đến lúc đó xem bà ta nói thế nào!”
“Con lại rất có cảm tình với ngôi nhà này.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Con có cảm tình với nó nhưng nó không có cảm tình với con! Ngôi nhà này do lão gia và lão phu nhân đưa tiền cho mua, chúng ta đắc tội với bọn họ, sẽ bị bọn họ đuổi ra ngoài ngay lập tức.” Trần Lan nói.
“Tối nay bà chẳng có phép tắc gì cả, cho dù mẹ đối xử với bà và Khinh Tuyết không tốt, nhưng sao có thể nói như vậy chứ?” Diệp sơn nói.
“Chúng ta có tiền rồi, làm sao? Tôi không vừa mắt tật xấu của bà ta, không muốn nịnh bợ bà ta nữa. Bà ta khiến tôi phải chịu khổ hơn 20 năm rồi, tôi cũng nên xả giận một chút chứ? Ông có thể sống như bây giờ còn không phải nhờ có tôi sao? Còn nói vớ vẩn nữa cẩn thận tôi cũng đuổi ông đi đấy.” Trần Lan nói.
Diệp Sơn là một người thật thà, ông ta không cãi nổi Trần Lan.
“Mẹ, hay là mẹ và bố đi chơi nước ngoài một thời gian đi.” Vương Hi ngẫm nghĩ rồi nói.
“Cậu có ý gì?” Mắt Trần Lan hiện lên sự cảnh giác.
“Mẹ đừng nghĩ nhiều, con chỉ là muốn tốt cho mẹ.” Vương Hi vội vàng nói.
“Cậu mà cũng tốt bụng như thế à?” Trần Lan hỏi.
Lời nói của Trần Lan một lần nữa lại chặn họng Vương Hi.
Anh đúng là không tốt bụng gì, anh có thể đưa mấy tỷ cho Trần Lan. Nhưng anh không tốt bụng, anh có thể nhẫn nhịn bà ta cho đến tận bây giờ là vì Diệp Khinh Tuyết, cũng vì Trần Lan là bề trên của anh, không muốn xảy ra xung đột với bà ta.
Trần Lan có thể vô lễ với lão phu nhân, nhưng anh không thể bất nghĩa với mẹ vợ như vậy.
Châm một điếu thuốc, Vương Hi ngồi trên ghế sofa bàn bàn với mọi người.
“Con có một căn nhà ở thành phố Minh Hải, Hàn Thiếu Kiệt cho con ở nhờ. Nơi đó cũng được, nhưng không xứng với mẹ vợ, vẫn chưa đủ đẹp. Trong nhà Hàn Thiếu Kiệt làm kinh doanh bất động sản, con có thể để cậu ấy giúp chúng ta phê chuẩn một mảnh đất rồi xây dựng một biệt thự trên núi. Nhưng mà xây nhà cần thời gian, lúc này không thể để mẹ vợ tủi thân được.”
“Sắp tới mùa thu rồi, tiết trời se lạnh, khí hậu phương Bắc khô hanh, không thích hợp để nghỉ dưỡng như phương Nam. Đảo Hawaii không tồi, hai người có thể qua đó ở nửa năm, cũng có thể dạo quanh Las Vegas, Seattle. Ở nước ngoài nửa năm, thăm thú thế giới bên ngoài, mở mang hiểu biết không ít.” Vương Hi nói.
“Giúp chúng tôi xây nhà, cậu cần bao nhiêu tiền?” Trần Lan chớp mắt hỏi.
“Chắc vài trăm triệu.” Vương Hi đáp.
“Đừng có giấu tôi, đợi nhà xây xong tôi muốn xem hóa đơn.” Trần Lan nói.
“Mẹ, chúng ta là người một nhà mà, con có tiền thì tức là mẹ cũng có tiền và ngược lại, không phân biệt nhau, sao con phải giấu mẹ chứ?” Vương Hi cười khổ.
“Ai là người một nhà với cậu, tiền của tôi sao có thể là tiền của cậu được?” Trần Lan gắt.
“...” Vương Hi sững sờ nhìn bà.
“Mẹ, mẹ đừng quên tiền của mẹ là do đâu mà ra!” Trong đôi mắt xinh đẹp của Diệp Khinh Tuyết cũng hiện lên sự hoảng hốt không hề nhẹ.
“Tôi nói thật lòng, cậu nghe lấy, thật ra tôi gả con gái cho cậu rất thiệt.” Trần Lan cũng cảm thấy bản thân quá đáng, giọng nói có phần ôn hòa hơn chút.
“Thiệt?” Vương Hi hỏi.
“Con gái tôi có xinh đẹp không? Có xinh đẹp như diễn viên trên TV không?” Trần Lan hỏi.
“Có.” Vương Hi gật đầu.
“Nói nó là đệ nhất mỹ nữ thành phố Minh Hải có quá đáng không?” Trần Lan lại hỏi.
“Vị hôn thê trước kia của con là Lâm Khả Hân, là đệ nhất mỹ nữ Bắc Kinh, em ấy còn xinh đẹp hơn cả Lâm Khả Hân nữa.” Vương Hi nói.
“Đúng rồi đấy.” Trần Lan nói, “Tôi gả nó cho một phú ông chục tỷ, cậu thấy có nên hay không?”
“Nên.” Vương Hi nói.
“Tiếp tục kiếm tiền đi, khi nào cậu có mấy chục tỷ mới xứng làm con rể của tôi.” Trần Lan nói.
“Vâng.” Vương Hi đáp.
Trần Lan có tiền cái là bắt đầu khoa trương, coi thường người nhà họ Diệp ngay, cũng coi thường cả Vương Hi nữa. Bà ta cảm thấy Vương Hi kiếm vài tỷ cũng chưa đủ xứng với Diệp Khinh Tuyết, phải kiếm được vài chục tỷ mới xứng.
Vương Hi không để lời nói của Trần Lan trong lòng, anh sớm đã biết Trần Lan có tiền sẽ như thế nào, đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Rất nhanh, Vương Hi đã giúp Trần Lan và Diệp Sơn đặt vé máy bay đi Hawaii, lúc Trần Lan và Diệp Sơn vào phòng thu dọn hành lý, Vương Hi nháy mắt với Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết hiểu ý, vào trong gara cùng với Vương Hi.
Vương Hi lái chiếc xe Mustang của Diệp Khinh Tuyết, đưa cô đến chỗ của Tôn Uy Phong.
Trên đường, Vương Hi cười khổ nói: “Mẹ em lật mặt không nhận người nữa kìa, thế mà lúc đầu nói giúp anh giữ tiền, bây giờ anh đưa tiền cho bà ấy thì quỵt luôn, muốn lấy tiền của anh chiếm làm của riêng. Giờ em hoàn toàn xứng đáng làm đại tiểu thư gia sản vài tỷ rồi, đệ nhất thiên kim thành phố Minh Hải cũng chỉ có vậy, anh thực sự đã trở thành con rể nhà giàu rồi.
“Anh đừng nói kiểu vậy, em không phải người giống như mẹ. Cho dù anh có tiền hay không, em cũng sẽ không coi thường anh.” Diệp Khinh Tuyết cắn môi nói.
“Cũng tốt, nếu vài tỷ có thể đẩy bà ấy đi, cho cái tai của anh được thanh tịnh nửa năm thì cũng đáng giá.” Vương Hi nói.
“Cái giá này có hơi lớn đấy.” Diệp Khinh Tuyết đáp.
“Em có biết vì sao rất nhiều người giàu rõ ràng tài sản tận mấy tỷ, nhưng trên sổ sách lại là một đống khoản nợ xấu, nợ chết không?” Vương Hi hỏi.
“Vì sao?” Diệp Khinh Tuyết không biết.
“Là thế này, trong nhà bất hòa vạn sự không thành, một khi có tiền, người thân sẽ giúp bằng cách ra sức phung phí. Có người ở bên ngoài nuôi mười mấy bà vợ bé, mỗi người một trăm triệu, rất nhanh sẽ phá sản.” Vương Hi kể.
“Bây giờ anh cũng bị mẹ em trì hoãn à?” Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Không sao, hai công ty của chúng ta đều có lợi nhuận, giờ chúng ta đã cùng Hàn Thiếu Kiệt và Phùng Uyển thiết lập quan hệ lợi ích . Em có muốn làm gia chủ của nhà họ Diệp không?” Vương Hi hỏi.
“Em không muốn.” Diệp Khinh Tuyết trả lời.
“Em nói thật đi, anh muốn nghe lời thật lòng của em.” Vương Hi nói.
“Thật ra trước đây em nghĩ, không phải muốn trở thành gia chủ để ra oai với Diệp Thiên Tứ, mà là em quan tâm người nhà, không muốn mọi người vì tiền bạc mà thành ra thế này. Giống như bố em đã nói, nhà họ Diệp bây giờ vô tình giả tạo, em hy vọng có thể thay đổi họ, nhưng giờ mẹ em gây sự với bọn họ như vậy, có lẽ em lại trở về vô vọng như trước kia.”
“Anh có cách.” Vương Hi nói.
“Anh sẽ mệt lắm đấy.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Sẽ mệt, nhưng vì em mệt cũng đáng. Em là vợ của anh, anh giúp em cũng là giúp chính mình. Không phải trước đây em luôn trách anh giấu diếm em sao? Bây giờ anh đã nói cho em tất cả bí mật của anh rồi. Trước đây anh không cho em can dự vào chuyện của anh là vì sợ em cực khổ. Nhưng anh biết em không ngại khổ, sự cưng chiều của anh dành cho em sẽ có lúc trở thành rào cản giữa hai chúng ta.” Vương Hi nói.
“Hợp tác đi, bắt đầu từ bây giờ, em phải chuẩn bị tốt tâm lý. Anh sẽ mài giũa em trở thành Thẩm Giai Dao thứ hai, thậm chí vượt qua cả Thẩm Giai Dao. Anh sẽ mở thêm công ty thứ ba và trao quyền quản lý cho em. Mẹ vợ nói bây giờ anh chưa có vài chục tỷ, vẫn chưa xứng làm con rể của bà, anh lại càng phải kiếm được mấy chục tỷ, đến lúc đó xem bà ta nói thế nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.