Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 246: Lâm Khả Hân cầu xin
Đại Dương
06/12/2020
Sau vài phút, một đoàn cảnh sát đã nhanh chóng đuổi đến, trực tiếp bắt bốn đại thiếu gia và nhóm người lão Lực vào trong xe, lão Lực mừng rượu còn chưa uống xong thì cuộc đời đã bị hủy hoại trong tay bốn vị đại thiếu gia này.
Người dẫn đầu đội không ngừng xin lỗi Hổ Tử và Triệu Tuyết Kỳ: “Xin lỗi, chuyện này do chúng tôi tắc trách, chúng tôi nhất định sẽ kiểm điểm thật nghiêm khắc, tuyệt đối không để xảy ra chuyện thế này nữa”.
“Đây không phải là lỗi của các anh”, Hổ Tử thu lại cây súng lục.
Triệu Tuyết Kỳ bị bắt cóc, nhà họ Triệu rất tức giận.
Lúc Vương Hi nghe tin Diệp Khinh Tuyết bị bắt cóc, vội vàng chạy đến cục cảnh sát thủ đô thì trông thấy lão gia nhà họ Triệu, bố của Triệu Tuyết Kỳ sắc mặt tái mét đang đứng ở hành lang.
“Điều tra ra bọn bắt cóc là ai chưa?”, bố Triệu Tuyết Kỳ lạnh lùng hỏi.
“Là một kẻ tái phạm hình sự lẩn trốn ở Đông Bắc, hồ sơ án của hắn ở Đông Bắc sắp dày một mét rồi, phía Bắc vẫn đang truy nã hắn nhưng không ngờ hắn lại được nhà họ Lâm chứa chấp”, một cảnh sát trong cục quệt mồ hôi trên đầu, nói.
“Làm ăn phách lối thế này, để tôi dạy cho bọn chúng hai chữ “Pháp luật” được viết như thế nào”, Triệu lão gia lạnh lùng nói.
“Khinh Tuyết, em không sao chứ?”, Vương Hi đi băng qua người nhà họ Triệu, trông thấy Diệp Khinh Tuyết đang ngồi bên trong lấy lời khai liền ôm lấy cô.
“Em không sao, Tuyết Kỳ đã giúp em”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Ừ”, Vương Hi kiểm tra kỹ người của Diệp Khinh Tuyết, xác nhận cô bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh gật đầu với Triệu Tuyết Kỳ, Triệu Tuyết Kỳ khẩy nhẹ bờ mi thanh tú.
“Chuyện là thế nào? Cậu đã kết bao nhiêu thù oán với tứ đại gia tộc để mà đến mức bọn chúng thuê người bắt cóc vợ cậu?”, bố Triệu Tuyết Kỳ bước tới hỏi.
“Triệu Tuyết Kỳ không sao chứ?”, Vương Hi hỏi.
“Nó vẫn ổn”, bố Triệu Tuyết Kỳ đáp.
Nhìn Diệp Khinh Tuyết bên cạnh, Vương Hi hơi híp mắt lại nói: “May mà có Tôn Tinh Tinh luôn bảo vệ cô ấy, có Triệu Tuyết Kỳ ở bên cô ấy. Diệp Khinh Tuyết và tôi là cặp vợ chồng hoạn nạn, cô ấy còn đang mang đứa con đầu lòng của Vương Hi tôi. Nếu Khinh Tuyết xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không chừa lại đường sống cho tứ đại gia tộc thủ đô”.
Rốt cuộc mấy người thù oán lớn thế nào?”, bố của Triệu Tuyết Kỳ hỏi.
“Thực ra cũng không có thù oán gì cả, chỉ là Lâm Hạo và Vương Hoài An cá cược với tôi, nếu bọn họ thua, tôi bắt bọn họ quỳ”,
“Có mỗi chuyện cỏn con này mà bọn họ cũng phải bắt cóc người ta?”, bố Triệu Tuyết Kỳ hỏi.
“Bọn họ sợ bắt cóc người khác sao?”, Vương Hi cười nhìn bố Triệu Tuyết Kỳ.
Chỉ là Triệu Tuyết Kỳ bị đám thiếu gia của tứ đại gia tộc bắt cóc nên chuyện này mới cực kỳ nghiêm trọng. Một câu hỏi ngược lại của Vương Hi đã khiến tứ đại gia tộc rơi vào nước sôi lửa bỏng.
Đầu tiên, 4 tên thủ phạm chính đằng sau chuyện này là: Vương Hoài An, Lâm Hạo, Dương Bác Thiên và Lý Văn Tùng trong buổi tối hôm đó đã bị đưa đến trại tạm giam số 1 ở thủ đô.
Dù tứ đại gia tộc có tìm người và cầu xin như thế nào đi chăng nữa cũng không thể gặp được họ.
Tiếp theo là nhà họ Lâm trong tứ đại gia tộc, toàn bộ tài sản đều bị đóng băng, họ hàng thân thích lớn nhỏ đều bị ảnh hưởng, nguyên nhân là nhà họ Lâm bao che chứa chấp tội phạm, gia chủ nhà họ Lâm_Lâm Hạo sai người bắt cóc Diệp Khinh Tuyết. Trước khi kiểm tra và niêm phong sản nghiệp của nhà họ Lâm, còn phát hiện rất nhiều vấn đề và nhiều tội trạng khác.
Mấy tên bạn thân của Vương Hoài An, Dương Bác Thiên và Lý Văn Tùng cũng bị mời lên cục cảnh sát để điều tra, cảnh sát nghi ngờ đám người này cũng có liên quan đến vụ bắt cóc.
Đồ đệ trước kia của Vương Hi_Lý Kiệt, thấy nhà họ Vương đang đứng trước bờ vực sụp đổ, mà hắn cũng đã giúp Vương Hoài An làm không ít chuyện bỉ ổi nên đã bỏ trốn trong đêm đến chỗ Long Minh ở thành phố Minh Châu.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, chỉ lật đổ một mình nhà họ Lâm thì vẫn chưa xong. Nhà họ Triệu cần một chút thời gian để tra được vấn đề của bọn họ, cũng phải lật đổ cả ba gia tộc lớn còn lại nữa.
“Anh Hi, cầu xin anh hãy cứu tôi. Diệp Khinh Tuyết bị bắt cóc không hề liên quan đến em. Tôi đã bán hết sản nghiệp của nhà họ Lý cho anh rồi, bây giờ là người của anh rồi thì sao có thể sai người đi bắt cóc Diệp Khinh Tuyết chứ? Anh Hi, cầu xin anh, Lý Văn Trúc tôi không muốn tiếp tục lao đầu xuống hố với đám ngu xuẩn đó. Anh thân quen với nhà họ Triệu, chỉ cần anh nói đỡ vài câu thì họ chắc chắn sẽ bỏ qua cho tôi”, Lý Văn Trúc quỳ tại biệt thự sang trọng của nhà họ Diệp, kêu ca cầu xin Vương Hi tha thứ.
Tôi vốn chưa định ra tay với tứ đại gia tộc, là các người tự mình chuốc họa vào thân. Tôi cũng không thân quen gì với Triệu Tuyết Kỳ, có vợ tôi quan hệ tốt với cô ấy, cậu bảo tôi nói đỡ cho cậu thế nào hả?”, Vương Hi bực mình, mặc chiếc áo ghi lê đứng trong phòng khách nói.
Người nhà họ Diệp, Vân Tiếu, Tôn Uy Phong, Tôn Tinh Tinh và Thẩm Giai Dao đều im lặng nhìn, không chen miệng vào chuyện này.
“Cứu tôi đi mà, anh Hi. Bây giờ tôi đã là người của anh, là người cùng thuyền với anh. Thế lực nhà họ Triệu lớn thế nào anh cũng không phải không biết, không một ai trong tứ đại gia tộc có thể nói được gì. Chị dâu và Triệu Tuyết Kỳ là bạn tốt, anh có thể nhờ chị ấy nói đỡ cho nhà họ Lý của chúng tôi không?”, Lý Văn Trúc nói.
“Tự mình tạo nghiệp”, Vương Hi khẽ thở dài nói.
“Mẹ nhà nó chứ, cái thằng Lý Văn Tùng này, nó tốt số nên mới được giam, nếu không tôi đã đánh cho nó thừa sống thiếu chết rồi, có hấp hối cũng phải đánh tiếp!”, Lý Văn Trúc căm hận nói.
“Thôi được rồi, bây giờ nhà họ Lý các người là sản nghiệp của tôi, Lý Văn Tùng làm sai, chuyện này không liên quan đến cậu. Tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu giải quyết bên nhà họ Lý”, Vương Hi nhìn Diệp Khinh Tuyết.
Vì nhà họ Lý, Diệp Khinh Tuyết đã đi tìm Triệu Tuyết Kỳ. Cô nói về quan hệ giữa Vương Hi và nhà họ Lý, Triệu Tuyết Kỳ mới bỏ qua cho nhà họ.
Ba gia tộc lớn còn lại mỗi ngày đều bị nhà họ Triệu vạch trần không ít hành vi sai trái, từng người thân trong nhà cứ thế lần lượt bị bắt bắt đi.
Vương Hi vốn định cạnh tranh thương mại với ba gia tộc lớn, tiện thể thâu tóm bọn họ vào trong túi tiền của anh.
Giờ thì tốt rồi, ba gia tộc lớn tự mình gây họa, không cần Vương Hi ra tay, nhà họ Triệu đã đích thân đày đọa bọn họ. Vương Hi biết không thể lúc nào cũng nhờ vào quan hệ với Triệu Tuyết Kỳ, làm vậy không đáng giá. Anh không muốn vì cái gia tộc nợ nần hơn trăm tỷ mà cầu xin Triệu Tuyết Kỳ, mặc kệ ba cái gia tộc này tự sinh tự diệt.
Nhà họ Lý may mắn tránh được nạn, Lý Văn Trúc rất biết ơn Vương Hi. Mấy ngày liền, mỗi ngày cậu ta đều đến công ty Quang Phục đeo bám Vương Hi, tìm cách làm Vương Hi vui vẻ.
Cậu ta làm vậy một mặt là để cảm ơn Vương Hi, một mặt là cũng nhận thấy năng lực của anh, quyết định từ nay về sau ôm chân anh mà sống.
Đúng là mỗi ngày Vương Hi được cậu ta làm cho vui vẻ.
Chiều hôm đó, Lý Văn Trúc lại làm trò đến văn phòng của Vương Hi để nịnh hót.
“Anh Hi, anh nhìn thấy miếng ngọc bội này chưa? Nghe nói là vật tùy thân của cách cách hoàng tộc thời xưa. Con gái anh còn hai tháng nữa là ra đời rồi, anh là người giàu nhất Hoa Hạ, mẹ đứa bé là tổng giám đốc quyền năng, nhà mẹ anh lại là tập đoàn tài chính nước ngoài, con gái của anh có thể so với cách cách trong vương phủ, địa vị cao quý không nói nên lời. Nghe nói ngọc tốt dưỡng sinh, đợi con gái anh sinh ra, hãy đeo vật nhỏ này lên cổ nó. Chao ôi, khơi dậy khí chất ngay lập tức”, Lý Văn Trúc hết lòng nịnh nọt.
“Miếng ngọc này cậu giữ lại đi, trẻ sơ sinh đeo đồ không tốt lắm, e là dây cứa vào cổ đau”, Vương Hi nói.
“Lớn lên rồi đeo”, Lý Văn Trúc cười hì hì nói.
Vương Hi đang trò chuyện với Lý Văn Trúc thì cửa văn phòng kẽo kẹt bị đẩy ra.
Là Lâm Khả Hân. Lúc này cô đang ôm đứa con ba tuổi trong lòng, hai mắt đỏ ửng lên, nhìn Vương Hi bằng ánh mắt căm hận.
“Anh Hi, tôi đã cố gắng ngăn cản cô ta, nhưng trong tay cô ta đang ôm trẻ nhỏ, chúng tôi không thể ra tay, cho nên mới…”, Vân Tiếu và một nhóm bảo vệ chạy vào.
Hiện tại, anh cả và chồng của Lâm Khả Hân đều ở trong tù, nhà họ Triệu vẫn chưa xả hết cơn thịnh nộ mà vẫn tiếp tục hành hạ bọn họ, cả ba gia tộc đã bị nhà họ Triệu trừng trị cho sứt đầu mẻ trán.
Vương Hi biết Lâm Khả Hân rất đau khổ, hiện giờ cũng chỉ có anh mới có thể cứu được hai nhà họ Vương và Lâm.
“Cô không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chuyện này do các người tự gây họa mà ra, không liên quan đến tôi. Cho dù cô tìm tôi, tôi cũng không có cách nào”, Vương Hi nói.
Tuy ngoài miệng cứng, nhưng trong lòng anh vẫn mềm. Nếu bây giờ cô ta ôm đứa con đáng thương van nài khẩn thiết cầu xin anh, có thể anh sẽ nói giúp cô ta.
Anh thấy rất phiền, lại phải nhờ tới Triệu Tuyết Kỳ, nhờ vả nhiều chắc cô ấy sẽ đâm ra chán ghét anh.
“Lý đại thiếu gia, cậu là một người có năng lực. Lần này, tứ đại gia tộc chúng ta gây họa, ba nhà lớn thì đều gặp tai ương chỉ có mình nhà cậu không sao hết. Tôi biết chắc cậu có quan hệ với nhà họ Triệu, cầu xin cậu hãy nói giúp tôi, cứu lấy anh cả và chồng của tôi với!”, Lâm Khả Hân ôm con quỳ trước mặt Lý Văn Trúc.
“Hả?”, Lý Văn Trúc sửng sốt.
Người dẫn đầu đội không ngừng xin lỗi Hổ Tử và Triệu Tuyết Kỳ: “Xin lỗi, chuyện này do chúng tôi tắc trách, chúng tôi nhất định sẽ kiểm điểm thật nghiêm khắc, tuyệt đối không để xảy ra chuyện thế này nữa”.
“Đây không phải là lỗi của các anh”, Hổ Tử thu lại cây súng lục.
Triệu Tuyết Kỳ bị bắt cóc, nhà họ Triệu rất tức giận.
Lúc Vương Hi nghe tin Diệp Khinh Tuyết bị bắt cóc, vội vàng chạy đến cục cảnh sát thủ đô thì trông thấy lão gia nhà họ Triệu, bố của Triệu Tuyết Kỳ sắc mặt tái mét đang đứng ở hành lang.
“Điều tra ra bọn bắt cóc là ai chưa?”, bố Triệu Tuyết Kỳ lạnh lùng hỏi.
“Là một kẻ tái phạm hình sự lẩn trốn ở Đông Bắc, hồ sơ án của hắn ở Đông Bắc sắp dày một mét rồi, phía Bắc vẫn đang truy nã hắn nhưng không ngờ hắn lại được nhà họ Lâm chứa chấp”, một cảnh sát trong cục quệt mồ hôi trên đầu, nói.
“Làm ăn phách lối thế này, để tôi dạy cho bọn chúng hai chữ “Pháp luật” được viết như thế nào”, Triệu lão gia lạnh lùng nói.
“Khinh Tuyết, em không sao chứ?”, Vương Hi đi băng qua người nhà họ Triệu, trông thấy Diệp Khinh Tuyết đang ngồi bên trong lấy lời khai liền ôm lấy cô.
“Em không sao, Tuyết Kỳ đã giúp em”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Ừ”, Vương Hi kiểm tra kỹ người của Diệp Khinh Tuyết, xác nhận cô bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh gật đầu với Triệu Tuyết Kỳ, Triệu Tuyết Kỳ khẩy nhẹ bờ mi thanh tú.
“Chuyện là thế nào? Cậu đã kết bao nhiêu thù oán với tứ đại gia tộc để mà đến mức bọn chúng thuê người bắt cóc vợ cậu?”, bố Triệu Tuyết Kỳ bước tới hỏi.
“Triệu Tuyết Kỳ không sao chứ?”, Vương Hi hỏi.
“Nó vẫn ổn”, bố Triệu Tuyết Kỳ đáp.
Nhìn Diệp Khinh Tuyết bên cạnh, Vương Hi hơi híp mắt lại nói: “May mà có Tôn Tinh Tinh luôn bảo vệ cô ấy, có Triệu Tuyết Kỳ ở bên cô ấy. Diệp Khinh Tuyết và tôi là cặp vợ chồng hoạn nạn, cô ấy còn đang mang đứa con đầu lòng của Vương Hi tôi. Nếu Khinh Tuyết xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không chừa lại đường sống cho tứ đại gia tộc thủ đô”.
Rốt cuộc mấy người thù oán lớn thế nào?”, bố của Triệu Tuyết Kỳ hỏi.
“Thực ra cũng không có thù oán gì cả, chỉ là Lâm Hạo và Vương Hoài An cá cược với tôi, nếu bọn họ thua, tôi bắt bọn họ quỳ”,
“Có mỗi chuyện cỏn con này mà bọn họ cũng phải bắt cóc người ta?”, bố Triệu Tuyết Kỳ hỏi.
“Bọn họ sợ bắt cóc người khác sao?”, Vương Hi cười nhìn bố Triệu Tuyết Kỳ.
Chỉ là Triệu Tuyết Kỳ bị đám thiếu gia của tứ đại gia tộc bắt cóc nên chuyện này mới cực kỳ nghiêm trọng. Một câu hỏi ngược lại của Vương Hi đã khiến tứ đại gia tộc rơi vào nước sôi lửa bỏng.
Đầu tiên, 4 tên thủ phạm chính đằng sau chuyện này là: Vương Hoài An, Lâm Hạo, Dương Bác Thiên và Lý Văn Tùng trong buổi tối hôm đó đã bị đưa đến trại tạm giam số 1 ở thủ đô.
Dù tứ đại gia tộc có tìm người và cầu xin như thế nào đi chăng nữa cũng không thể gặp được họ.
Tiếp theo là nhà họ Lâm trong tứ đại gia tộc, toàn bộ tài sản đều bị đóng băng, họ hàng thân thích lớn nhỏ đều bị ảnh hưởng, nguyên nhân là nhà họ Lâm bao che chứa chấp tội phạm, gia chủ nhà họ Lâm_Lâm Hạo sai người bắt cóc Diệp Khinh Tuyết. Trước khi kiểm tra và niêm phong sản nghiệp của nhà họ Lâm, còn phát hiện rất nhiều vấn đề và nhiều tội trạng khác.
Mấy tên bạn thân của Vương Hoài An, Dương Bác Thiên và Lý Văn Tùng cũng bị mời lên cục cảnh sát để điều tra, cảnh sát nghi ngờ đám người này cũng có liên quan đến vụ bắt cóc.
Đồ đệ trước kia của Vương Hi_Lý Kiệt, thấy nhà họ Vương đang đứng trước bờ vực sụp đổ, mà hắn cũng đã giúp Vương Hoài An làm không ít chuyện bỉ ổi nên đã bỏ trốn trong đêm đến chỗ Long Minh ở thành phố Minh Châu.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, chỉ lật đổ một mình nhà họ Lâm thì vẫn chưa xong. Nhà họ Triệu cần một chút thời gian để tra được vấn đề của bọn họ, cũng phải lật đổ cả ba gia tộc lớn còn lại nữa.
“Anh Hi, cầu xin anh hãy cứu tôi. Diệp Khinh Tuyết bị bắt cóc không hề liên quan đến em. Tôi đã bán hết sản nghiệp của nhà họ Lý cho anh rồi, bây giờ là người của anh rồi thì sao có thể sai người đi bắt cóc Diệp Khinh Tuyết chứ? Anh Hi, cầu xin anh, Lý Văn Trúc tôi không muốn tiếp tục lao đầu xuống hố với đám ngu xuẩn đó. Anh thân quen với nhà họ Triệu, chỉ cần anh nói đỡ vài câu thì họ chắc chắn sẽ bỏ qua cho tôi”, Lý Văn Trúc quỳ tại biệt thự sang trọng của nhà họ Diệp, kêu ca cầu xin Vương Hi tha thứ.
Tôi vốn chưa định ra tay với tứ đại gia tộc, là các người tự mình chuốc họa vào thân. Tôi cũng không thân quen gì với Triệu Tuyết Kỳ, có vợ tôi quan hệ tốt với cô ấy, cậu bảo tôi nói đỡ cho cậu thế nào hả?”, Vương Hi bực mình, mặc chiếc áo ghi lê đứng trong phòng khách nói.
Người nhà họ Diệp, Vân Tiếu, Tôn Uy Phong, Tôn Tinh Tinh và Thẩm Giai Dao đều im lặng nhìn, không chen miệng vào chuyện này.
“Cứu tôi đi mà, anh Hi. Bây giờ tôi đã là người của anh, là người cùng thuyền với anh. Thế lực nhà họ Triệu lớn thế nào anh cũng không phải không biết, không một ai trong tứ đại gia tộc có thể nói được gì. Chị dâu và Triệu Tuyết Kỳ là bạn tốt, anh có thể nhờ chị ấy nói đỡ cho nhà họ Lý của chúng tôi không?”, Lý Văn Trúc nói.
“Tự mình tạo nghiệp”, Vương Hi khẽ thở dài nói.
“Mẹ nhà nó chứ, cái thằng Lý Văn Tùng này, nó tốt số nên mới được giam, nếu không tôi đã đánh cho nó thừa sống thiếu chết rồi, có hấp hối cũng phải đánh tiếp!”, Lý Văn Trúc căm hận nói.
“Thôi được rồi, bây giờ nhà họ Lý các người là sản nghiệp của tôi, Lý Văn Tùng làm sai, chuyện này không liên quan đến cậu. Tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu giải quyết bên nhà họ Lý”, Vương Hi nhìn Diệp Khinh Tuyết.
Vì nhà họ Lý, Diệp Khinh Tuyết đã đi tìm Triệu Tuyết Kỳ. Cô nói về quan hệ giữa Vương Hi và nhà họ Lý, Triệu Tuyết Kỳ mới bỏ qua cho nhà họ.
Ba gia tộc lớn còn lại mỗi ngày đều bị nhà họ Triệu vạch trần không ít hành vi sai trái, từng người thân trong nhà cứ thế lần lượt bị bắt bắt đi.
Vương Hi vốn định cạnh tranh thương mại với ba gia tộc lớn, tiện thể thâu tóm bọn họ vào trong túi tiền của anh.
Giờ thì tốt rồi, ba gia tộc lớn tự mình gây họa, không cần Vương Hi ra tay, nhà họ Triệu đã đích thân đày đọa bọn họ. Vương Hi biết không thể lúc nào cũng nhờ vào quan hệ với Triệu Tuyết Kỳ, làm vậy không đáng giá. Anh không muốn vì cái gia tộc nợ nần hơn trăm tỷ mà cầu xin Triệu Tuyết Kỳ, mặc kệ ba cái gia tộc này tự sinh tự diệt.
Nhà họ Lý may mắn tránh được nạn, Lý Văn Trúc rất biết ơn Vương Hi. Mấy ngày liền, mỗi ngày cậu ta đều đến công ty Quang Phục đeo bám Vương Hi, tìm cách làm Vương Hi vui vẻ.
Cậu ta làm vậy một mặt là để cảm ơn Vương Hi, một mặt là cũng nhận thấy năng lực của anh, quyết định từ nay về sau ôm chân anh mà sống.
Đúng là mỗi ngày Vương Hi được cậu ta làm cho vui vẻ.
Chiều hôm đó, Lý Văn Trúc lại làm trò đến văn phòng của Vương Hi để nịnh hót.
“Anh Hi, anh nhìn thấy miếng ngọc bội này chưa? Nghe nói là vật tùy thân của cách cách hoàng tộc thời xưa. Con gái anh còn hai tháng nữa là ra đời rồi, anh là người giàu nhất Hoa Hạ, mẹ đứa bé là tổng giám đốc quyền năng, nhà mẹ anh lại là tập đoàn tài chính nước ngoài, con gái của anh có thể so với cách cách trong vương phủ, địa vị cao quý không nói nên lời. Nghe nói ngọc tốt dưỡng sinh, đợi con gái anh sinh ra, hãy đeo vật nhỏ này lên cổ nó. Chao ôi, khơi dậy khí chất ngay lập tức”, Lý Văn Trúc hết lòng nịnh nọt.
“Miếng ngọc này cậu giữ lại đi, trẻ sơ sinh đeo đồ không tốt lắm, e là dây cứa vào cổ đau”, Vương Hi nói.
“Lớn lên rồi đeo”, Lý Văn Trúc cười hì hì nói.
Vương Hi đang trò chuyện với Lý Văn Trúc thì cửa văn phòng kẽo kẹt bị đẩy ra.
Là Lâm Khả Hân. Lúc này cô đang ôm đứa con ba tuổi trong lòng, hai mắt đỏ ửng lên, nhìn Vương Hi bằng ánh mắt căm hận.
“Anh Hi, tôi đã cố gắng ngăn cản cô ta, nhưng trong tay cô ta đang ôm trẻ nhỏ, chúng tôi không thể ra tay, cho nên mới…”, Vân Tiếu và một nhóm bảo vệ chạy vào.
Hiện tại, anh cả và chồng của Lâm Khả Hân đều ở trong tù, nhà họ Triệu vẫn chưa xả hết cơn thịnh nộ mà vẫn tiếp tục hành hạ bọn họ, cả ba gia tộc đã bị nhà họ Triệu trừng trị cho sứt đầu mẻ trán.
Vương Hi biết Lâm Khả Hân rất đau khổ, hiện giờ cũng chỉ có anh mới có thể cứu được hai nhà họ Vương và Lâm.
“Cô không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chuyện này do các người tự gây họa mà ra, không liên quan đến tôi. Cho dù cô tìm tôi, tôi cũng không có cách nào”, Vương Hi nói.
Tuy ngoài miệng cứng, nhưng trong lòng anh vẫn mềm. Nếu bây giờ cô ta ôm đứa con đáng thương van nài khẩn thiết cầu xin anh, có thể anh sẽ nói giúp cô ta.
Anh thấy rất phiền, lại phải nhờ tới Triệu Tuyết Kỳ, nhờ vả nhiều chắc cô ấy sẽ đâm ra chán ghét anh.
“Lý đại thiếu gia, cậu là một người có năng lực. Lần này, tứ đại gia tộc chúng ta gây họa, ba nhà lớn thì đều gặp tai ương chỉ có mình nhà cậu không sao hết. Tôi biết chắc cậu có quan hệ với nhà họ Triệu, cầu xin cậu hãy nói giúp tôi, cứu lấy anh cả và chồng của tôi với!”, Lâm Khả Hân ôm con quỳ trước mặt Lý Văn Trúc.
“Hả?”, Lý Văn Trúc sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.