Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 217: Lời mời của nhà họ Vương
Đại Dương
05/12/2020
"...", Vương Hi, Phàm Gian và Vân Tiếu.
"...", Long Minh...
Mọi người đều chứng kiến Tuyết Lang quả thực không sợ giết người, nói ra tay liền ra tay, không nể tình chút nào.
Thấy Tuyết Lang muốn giết tất cả bọn họ để trả thù cho Vương Hi, Đường Long và Hứa Tinh vội vàng quỳ trước mặt Tuyết Lang, khóc lóc xin tha.
Lưu Mãnh, Tô Mộ Vũ và Hàn Lâm Nhi đều sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Trong lòng thầm nghĩ, toi rồi.
"Anh Tuyết Lang, tôi là đại thiếu hàng đầu Hoa Hạ, hoàng thái tử của thành phố Minh Châu Long Minh. Tôi hiện giờ đã kế thừa gia nghiệp, là gia chủ của nhà họ Long. Chỉ cần tôi chết, nền kinh tế Hoa Hạ chắc chắn chấn động. Anh không thể giết tôi được, nếu anh giết tôi, Hoa Hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh", Long Minh lập tức mặt mũi trắng bệch, quỳ trước mặt Tuyết Lang xin tha.
"Đúng vậy, anh không thể giết chúng tôi, tôi cũng là nhân vật công chúng của Hoa Hạ, là nhà vô địch quyền anh cấp năm sao. Tôi mà chết không chỉ kinh động cả Hoa Hạ, mà đến thế giới cũng sẽ chỉ trích anh", Tô Mộ Vũ nghĩ một lúc rồi quỳ trước mặt Tuyết Lang.
"Tôi không tin cậu dám nổ súng", Lưu Mãnh cắn răng nói.
"Ông nói gì cơ?", Tuyết Lang mỉm cười chĩa họng súng về phía Lưu Mãnh.
Lưu Mãnh biến sắc, phịch một tiếng ngồi xuống đất.
Ông ta biết Tuyết Lang thực sự dám giết người, đang sống yên lành có ai muốn chết chứ?
"Anh Tuyết Lang, xin anh đừng giết người nữa. Anh mà còn giết người thì chúng tôi sẽ bị anh làm cho sứt đầu mẻ trán mất. Những người này không như những tên lính đánh thuê kia, họ mà chết thì Hoa Hạ sẽ truy tra. Hơn nữa đã chết một người, tất cả chúng tôi đã gặp phiền phức rồi", Vân Tiếu muốn khóc mà không có nước mắt, cầu xin Tuyết Lang.
"Anh không thể giết người nữa", Vương Hi nói.
"Nếu tôi không giết họ, sau này bọn họ sẽ lại đối phó cậu. Chết một người hay chết mười người cũng là chết, tốt nhất giết hết, sau này đỡ phiền phức", Tuyết Lang nói.
"Những người này đều có gia đình, đều là những nhân vật có địa vị. Nếu bọn họ chết, tôi sẽ lập tức bị điều tra", Vương Hi nói.
"Tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, không để lại bất cứ chứng cứ gì, có thể chôn họ cùng mấy tên lính đánh thuê kia", Tuyết Lang đáp.
"Anh giết Sở Kiếm Tâm rồi?", Vương Vị Ương kinh ngạc nhìn Tuyết Lang.
"Đúng vậy", Tuyết Lang đáp.
Vương Vị Ương phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, nước mắt tí tách rơi xuống.
Cô ta cũng chỉ là một cô gái, Sở Kiếm Tâm chỉ là vệ sĩ nhưng cô ta vẫn khóc vì cái chết của hắn ta. Sở Kiếm Tâm đã theo cô ta rất lâu, cho dù con chó con mèo cô ta nuôi bị chết thì trong lòng cũng buồn bã, huống chi là một người sống.
"Cô không cần buồn vì hắn ta đâu, bởi vì cô sắp được đi cùng hắn ta rồi", Tuyết Lang mỉm cười nói.
"Em trai, xin em hãy cứu chị", Vương Vị Ương uất ức méo mếu máo, khóc lóc cầu xin Vương Hi.
Lúc này cô ta khóc lóc rất thảm thiết.
"Cô ta là chị tôi, anh tha cho cô ta đi", Vương Hi nói.
"Vì tiền giết cả người thân, chết luôn cho rồi", Tuyết Lang cười khẽ.
Vương Hi bị Tuyết Lang làm cho tức phát điên.
Người ta tìm lính đánh thuê giúp đều nhìn lính đánh thuê giết người để xả hận. Anh thì ngược lại, phải hạ mình cầu xin người anh em vì một đám kẻ thù.
"Anh Tuyết Lang, tôi xin anh đừng giết người nữa, tôi sợ lắm", Vân Tiếu khóc lớn, ôm chân Tuyết Lang.
"Vô dụng!", Tuyết Lang bực mình trừng mắt nhìn Vân Tiếu một cái.
"Vương Hi, anh từng có ơn cứu mạng với Tuyết Lang, anh nói với anh ta đi. Anh là người cứu mạng anh ta, lại là người giàu ở Hoa Hạ, chỉ cần anh nói với anh ta một tiếng, anh ta chắc chắn sẽ tha cho bọn em. Anh hãy xin hộ em đi, em đảm bảo sau này sẽ không đối đầu với anh nữa", Long Minh lê gối về phía Vương Hi, sắc mặt khó coi cầu xin anh.
"Nể mặt tôi từng cứu anh, anh tha cho họ được không?", Vương Hi hiểu ý của Long Minh, lập tức dùng ơn nghĩa đàm phán với Tuyết Lang.
"Được, nhưng tôi tha cho họ, sau này tôi không nợ cậu nữa", Tuyết Lang nói.
"Được", Vương Hi đáp.
"Cậu muốn cứu bọn họ thật sao? Sau này họ sẽ còn cắn ngược lại cậu", Tuyết Lang nói.
"Phải, tôi muốn cứu bọn họ", Vương Hi đáp.
"Được", Tuyết Lang thu súng lại.
"Cảm ơn anh, anh Hi, anh đúng là đại ca của em, Long Minh em không nhận nhầm người mà. Cảm ơn anh, em đảm bảo sau này sẽ không đối đầu với anh nữa", Long Minh quỳ dưới đất run lẩy bẩy.
"Thà tin thế giới này có ngày tận thế còn hơn tin cái miệng của cậu", Vương Hi hậm hực nói.
"Không đâu, em chắc chắn không dám đối đầu với anh nữa, em có thể thề độc với anh", Long Minh nói.
"Vừa rồi tôi hỏi gì cậu cũng không nói, Tuyết Lang vừa rút súng ra cậu đã lập tức sợ hãi vừa quỳ vừa khóc, nói hết không sót bí mật gì, đúng là đồ hèn", Vương Hi đá Long Minh một cái.
"Đúng, anh Hi, em hèn, em rất hèn, em là đồ hèn hạ, vô dụng, em xin lỗi", Long Minh lộn mấy cái dưới đất, bò dậy cười nói.
"Một lũ hèn hạ!", Vương Hi trong lòng vẫn tức giận, chỉ tất cả mọi người trong phòng nói.
"Đúng, chúng tôi đều là đồ hèn", thủ hạ Đường Long và Hứa Tinh của Long Minh cười vẻ hèn mọn.
"Vương Hi, mấy người này đã bị anh chế phục, nhưng nhìn họ quỳ xin lỗi cũng nhàm, đòi ít lợi ích thực tế còn hơn, có thể đòi số cổ phần của Long Minh ở công ty vốn đầu tư Quang Phục", Phàm Gian châm một điếu thuốc nói.
"Tôi muốn tất cả cổ phần của cậu ở Quang Phục", Vương Hi nói.
"Nó có giá trị hơn năm mươi tỷ đấy", Long Minh cau mày.
"Chắc cậu không đáng giá năm mươi tỷ, giết đi cho xong", Tuyết Lang định rút súng ra.
"Đáng giá, đáng giá! Anh muốn gì tôi cũng cho hết!", Long Minh vội vàng sửa lời.
"Đúng, đúng, Vương đại thiếu, anh cần gì chúng tôi cũng cho hết", các thủ hạ của Long Minh cũng vội vàng nói theo.
"Các người đúng là hèn thật", Vương Hi bị đám người này làm cho mất hứng.
Với sự ra tay mạnh mẽ của Tuyết Lang, hoàng thái tử Long Minh của thành Phố Minh Châu chỉ hai hiệp đã bại dưới tay Vương Hi. Hiệp đầu tiên là Sở Kiếm Tâm, hiệp thứ hai là ở công ty Vương Hi.
Một tiếng đồng hồ sau, Phàm Gian bảo người tắt camera của công ty, các thủ hạ của Tuyết Lang nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.
Long Minh ký đơn chuyển nhượng cổ phần với Vương Hi, chuyển toàn bộ 12% cổ phần ở công ty vốn đầu tư Quang Phục cho anh.
Vương Hi lại ký một bản hợp đồng với Long Minh, bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ số dược liệu trong tay anh sẽ mua đứt cho Long Minh, sau này anh phụ trách thu mua dược liệu, Long Minh phụ trách sản xuất dược phẩm.
Trận này Long Minh thất bại hoàn toàn dưới tay Vương Hi, tài sản cá nhân của Vương Hi lên đến một trăm bảy mươi tỷ.
Diệp Khinh Tuyết nắm tài sản một trăm tỷ, Vương Hi nắm bảy mươi tỷ.
Một tuần sau, Tuyết Lang dẫn các thủ hạ của anh ta rời đi. Anh ta vẫn luôn là tội phạm bị truy nã của hình cảnh quốc tế, ở bên cạnh Vương Hi quá lâu sẽ đem đến rắc rối cho anh.
Một tháng tiếp theo, cả phía Vương Hi và Long Minh đều sóng yên biển lặng.
Trước tết âm lịch, nhà họ Vương ở thủ đô chính thức khôi phục thân phận tam thiếu gia của Vương Hi, mời cả nhà anh về thủ đô đón tết.
"...", Long Minh...
Mọi người đều chứng kiến Tuyết Lang quả thực không sợ giết người, nói ra tay liền ra tay, không nể tình chút nào.
Thấy Tuyết Lang muốn giết tất cả bọn họ để trả thù cho Vương Hi, Đường Long và Hứa Tinh vội vàng quỳ trước mặt Tuyết Lang, khóc lóc xin tha.
Lưu Mãnh, Tô Mộ Vũ và Hàn Lâm Nhi đều sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Trong lòng thầm nghĩ, toi rồi.
"Anh Tuyết Lang, tôi là đại thiếu hàng đầu Hoa Hạ, hoàng thái tử của thành phố Minh Châu Long Minh. Tôi hiện giờ đã kế thừa gia nghiệp, là gia chủ của nhà họ Long. Chỉ cần tôi chết, nền kinh tế Hoa Hạ chắc chắn chấn động. Anh không thể giết tôi được, nếu anh giết tôi, Hoa Hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh", Long Minh lập tức mặt mũi trắng bệch, quỳ trước mặt Tuyết Lang xin tha.
"Đúng vậy, anh không thể giết chúng tôi, tôi cũng là nhân vật công chúng của Hoa Hạ, là nhà vô địch quyền anh cấp năm sao. Tôi mà chết không chỉ kinh động cả Hoa Hạ, mà đến thế giới cũng sẽ chỉ trích anh", Tô Mộ Vũ nghĩ một lúc rồi quỳ trước mặt Tuyết Lang.
"Tôi không tin cậu dám nổ súng", Lưu Mãnh cắn răng nói.
"Ông nói gì cơ?", Tuyết Lang mỉm cười chĩa họng súng về phía Lưu Mãnh.
Lưu Mãnh biến sắc, phịch một tiếng ngồi xuống đất.
Ông ta biết Tuyết Lang thực sự dám giết người, đang sống yên lành có ai muốn chết chứ?
"Anh Tuyết Lang, xin anh đừng giết người nữa. Anh mà còn giết người thì chúng tôi sẽ bị anh làm cho sứt đầu mẻ trán mất. Những người này không như những tên lính đánh thuê kia, họ mà chết thì Hoa Hạ sẽ truy tra. Hơn nữa đã chết một người, tất cả chúng tôi đã gặp phiền phức rồi", Vân Tiếu muốn khóc mà không có nước mắt, cầu xin Tuyết Lang.
"Anh không thể giết người nữa", Vương Hi nói.
"Nếu tôi không giết họ, sau này bọn họ sẽ lại đối phó cậu. Chết một người hay chết mười người cũng là chết, tốt nhất giết hết, sau này đỡ phiền phức", Tuyết Lang nói.
"Những người này đều có gia đình, đều là những nhân vật có địa vị. Nếu bọn họ chết, tôi sẽ lập tức bị điều tra", Vương Hi nói.
"Tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, không để lại bất cứ chứng cứ gì, có thể chôn họ cùng mấy tên lính đánh thuê kia", Tuyết Lang đáp.
"Anh giết Sở Kiếm Tâm rồi?", Vương Vị Ương kinh ngạc nhìn Tuyết Lang.
"Đúng vậy", Tuyết Lang đáp.
Vương Vị Ương phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, nước mắt tí tách rơi xuống.
Cô ta cũng chỉ là một cô gái, Sở Kiếm Tâm chỉ là vệ sĩ nhưng cô ta vẫn khóc vì cái chết của hắn ta. Sở Kiếm Tâm đã theo cô ta rất lâu, cho dù con chó con mèo cô ta nuôi bị chết thì trong lòng cũng buồn bã, huống chi là một người sống.
"Cô không cần buồn vì hắn ta đâu, bởi vì cô sắp được đi cùng hắn ta rồi", Tuyết Lang mỉm cười nói.
"Em trai, xin em hãy cứu chị", Vương Vị Ương uất ức méo mếu máo, khóc lóc cầu xin Vương Hi.
Lúc này cô ta khóc lóc rất thảm thiết.
"Cô ta là chị tôi, anh tha cho cô ta đi", Vương Hi nói.
"Vì tiền giết cả người thân, chết luôn cho rồi", Tuyết Lang cười khẽ.
Vương Hi bị Tuyết Lang làm cho tức phát điên.
Người ta tìm lính đánh thuê giúp đều nhìn lính đánh thuê giết người để xả hận. Anh thì ngược lại, phải hạ mình cầu xin người anh em vì một đám kẻ thù.
"Anh Tuyết Lang, tôi xin anh đừng giết người nữa, tôi sợ lắm", Vân Tiếu khóc lớn, ôm chân Tuyết Lang.
"Vô dụng!", Tuyết Lang bực mình trừng mắt nhìn Vân Tiếu một cái.
"Vương Hi, anh từng có ơn cứu mạng với Tuyết Lang, anh nói với anh ta đi. Anh là người cứu mạng anh ta, lại là người giàu ở Hoa Hạ, chỉ cần anh nói với anh ta một tiếng, anh ta chắc chắn sẽ tha cho bọn em. Anh hãy xin hộ em đi, em đảm bảo sau này sẽ không đối đầu với anh nữa", Long Minh lê gối về phía Vương Hi, sắc mặt khó coi cầu xin anh.
"Nể mặt tôi từng cứu anh, anh tha cho họ được không?", Vương Hi hiểu ý của Long Minh, lập tức dùng ơn nghĩa đàm phán với Tuyết Lang.
"Được, nhưng tôi tha cho họ, sau này tôi không nợ cậu nữa", Tuyết Lang nói.
"Được", Vương Hi đáp.
"Cậu muốn cứu bọn họ thật sao? Sau này họ sẽ còn cắn ngược lại cậu", Tuyết Lang nói.
"Phải, tôi muốn cứu bọn họ", Vương Hi đáp.
"Được", Tuyết Lang thu súng lại.
"Cảm ơn anh, anh Hi, anh đúng là đại ca của em, Long Minh em không nhận nhầm người mà. Cảm ơn anh, em đảm bảo sau này sẽ không đối đầu với anh nữa", Long Minh quỳ dưới đất run lẩy bẩy.
"Thà tin thế giới này có ngày tận thế còn hơn tin cái miệng của cậu", Vương Hi hậm hực nói.
"Không đâu, em chắc chắn không dám đối đầu với anh nữa, em có thể thề độc với anh", Long Minh nói.
"Vừa rồi tôi hỏi gì cậu cũng không nói, Tuyết Lang vừa rút súng ra cậu đã lập tức sợ hãi vừa quỳ vừa khóc, nói hết không sót bí mật gì, đúng là đồ hèn", Vương Hi đá Long Minh một cái.
"Đúng, anh Hi, em hèn, em rất hèn, em là đồ hèn hạ, vô dụng, em xin lỗi", Long Minh lộn mấy cái dưới đất, bò dậy cười nói.
"Một lũ hèn hạ!", Vương Hi trong lòng vẫn tức giận, chỉ tất cả mọi người trong phòng nói.
"Đúng, chúng tôi đều là đồ hèn", thủ hạ Đường Long và Hứa Tinh của Long Minh cười vẻ hèn mọn.
"Vương Hi, mấy người này đã bị anh chế phục, nhưng nhìn họ quỳ xin lỗi cũng nhàm, đòi ít lợi ích thực tế còn hơn, có thể đòi số cổ phần của Long Minh ở công ty vốn đầu tư Quang Phục", Phàm Gian châm một điếu thuốc nói.
"Tôi muốn tất cả cổ phần của cậu ở Quang Phục", Vương Hi nói.
"Nó có giá trị hơn năm mươi tỷ đấy", Long Minh cau mày.
"Chắc cậu không đáng giá năm mươi tỷ, giết đi cho xong", Tuyết Lang định rút súng ra.
"Đáng giá, đáng giá! Anh muốn gì tôi cũng cho hết!", Long Minh vội vàng sửa lời.
"Đúng, đúng, Vương đại thiếu, anh cần gì chúng tôi cũng cho hết", các thủ hạ của Long Minh cũng vội vàng nói theo.
"Các người đúng là hèn thật", Vương Hi bị đám người này làm cho mất hứng.
Với sự ra tay mạnh mẽ của Tuyết Lang, hoàng thái tử Long Minh của thành Phố Minh Châu chỉ hai hiệp đã bại dưới tay Vương Hi. Hiệp đầu tiên là Sở Kiếm Tâm, hiệp thứ hai là ở công ty Vương Hi.
Một tiếng đồng hồ sau, Phàm Gian bảo người tắt camera của công ty, các thủ hạ của Tuyết Lang nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.
Long Minh ký đơn chuyển nhượng cổ phần với Vương Hi, chuyển toàn bộ 12% cổ phần ở công ty vốn đầu tư Quang Phục cho anh.
Vương Hi lại ký một bản hợp đồng với Long Minh, bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ số dược liệu trong tay anh sẽ mua đứt cho Long Minh, sau này anh phụ trách thu mua dược liệu, Long Minh phụ trách sản xuất dược phẩm.
Trận này Long Minh thất bại hoàn toàn dưới tay Vương Hi, tài sản cá nhân của Vương Hi lên đến một trăm bảy mươi tỷ.
Diệp Khinh Tuyết nắm tài sản một trăm tỷ, Vương Hi nắm bảy mươi tỷ.
Một tuần sau, Tuyết Lang dẫn các thủ hạ của anh ta rời đi. Anh ta vẫn luôn là tội phạm bị truy nã của hình cảnh quốc tế, ở bên cạnh Vương Hi quá lâu sẽ đem đến rắc rối cho anh.
Một tháng tiếp theo, cả phía Vương Hi và Long Minh đều sóng yên biển lặng.
Trước tết âm lịch, nhà họ Vương ở thủ đô chính thức khôi phục thân phận tam thiếu gia của Vương Hi, mời cả nhà anh về thủ đô đón tết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.