Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 295: Muốn đội vương miện
Đại Dương
08/12/2020
Nhà mẹ của Vương Hi ở nước ngoài địa vị hiển hách, tuy không giàu bằng anh nhưng rất quyền lực ở bên nước ngoài.
Vương Hi có hai người cậu, cậu cả là cựu giám đốc IF khu vực châu Á- Thái Bình Dương, nắm giữ huyết mạch kinh tế toàn châu Á, Đông Nam Á và vùng viễn đông của nước Nga. Cậu hai là quản lý cấp cao của Nasdaq, kiểm soát giao dịch cổ phiếu của hơn 6000 công ty lớn trên thị trường. Anh cả bên ngoại là Từ Dĩ Thâm, hiện tại là cấp dưới của tổng thống Bắc Mỹ làm việc ở Nhà Trắng. Chị hai bên ngoại là Từ Dĩ Nam, hiện là giám đốc quản lý của thung lũng Silicon.
Ông ngoại của anh là giám đốc ngân hàng, hiện tại đã nghỉ hữu.
Quan hệ của nhà họ Từ rất rộng, quen biết rất nhiều thương gia hàng đầu trên thế giới, chỉ cần Vương Hi muốn đến công ty nào, nhà họ Từ hoàn toàn có thể sắp xếp anh vào.
“Đúng lúc, cậu từ sau khi nghỉ hưu luôn tiếc vị trí tổng giám đốc IF khu vực châu Á- Thái Bình Dương, sự nghiệp của anh vẫn tốt đẹp, chị hai em ở thung lũng Silicon cũng rất ổn, không cần phải nhảy việc. Bọn anh sẽ sắp xếp cho em vào tập đoàn IF, nếu em có thể tiếp nhận chức vụ của cậu cả, sau này nhà họ Từ chúng ta sẽ lại có tiếng nói ở Hoa Hạ rồi”, Từ Dĩ Thâm nói.
Tập đoàn IF là hiệp hội quỹ kinh tế quốc tế, nắm giữ trong tay ít nhất 30 triệu tỷ đô la Mỹ và huyết mạch kinh tế của mấy chục quốc gia, Hoa Hạ cũng là thành viên của tập đoàn IF, nếu Vương Hi vào IF làm việc, sau này có thể xuất hiện ở Hoa Hạ với tư cách là đặc sứ của tập đoàn IF. Không chỉ không cần lo lắng cho địa vị và tính mạng của bản thân, mà còn được quân đội Hoa Hạ bảo vệ.
“Nhưng có chuyện này, anh mong em chuẩn bị kỹ tâm lý”, Từ Dĩ Thâm nghĩ rồi nói.
“Chuyện gì?”, Vương Hi hỏi.
“Ở Trung Á có một quốc gia tên là Alok, chắc em biết chứ?”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Em biết”, Vương Hi nói.
“Trước đây Alok nội chiến đánh nhau, tổng thống và một số quan chức đã bị phiến quân nổi loạn sát hại. Liên Hợp Quốc và tập đoàn IF rất đau đầu về tình hình của Alok, muốn dựng lên một tổng thống mới cho đất nước đó. Nhưng hiện tại chưa chọn được ứng cử viên tốt ở Alok. Anh nghe nói có thể họ sẽ chọn một quản lý cấp cao ở tập đoàn IF để làm tổng thống Alok, em đến IF rồi thì đừng thể hiện mặt tài giỏi của mình. Vừa mới vào nên chưa có nền tảng quan hệ, nếu thể hiện bản thân xuất sắc, rất có khả năng bọn họ sẽ phái em đến Alok làm tổng thống”.
“Nơi đó rất khổ rất nghèo, loạn trong giặc ngoài, nếu em đến đó chắc chắn sẽ nguy hiểm tới tính mạng, xảy ra chuyện gì, anh e là dì sẽ phanh thây anh ra mất”, Từ Dĩ Thâm nhíu mày nói.
“Vãi chưởng! Vương Hi còn có cơ hội làm tổng thống á?”, Hàn Thiếu Kiệt trợn tròn mắt.
“Tập đoàn IF gần như quản lý kinh tế của toàn thế giới, Hoa Hạ, Đại Hàn, Ấn Độ, Nga, Brazil đều là thành viên của IF”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Tôi nói đơn giản một chút nhé, cậu biết Liên Hợp Quốc chứ?”, Từ Dĩ Thâm hỏi.
“Biết”, Hàn Thiếu Kiệt gật đầu.
“Nếu Vương Hi có thể vào Liên Hợp Quốc làm việc thì thân phận và địa vị sẽ khác đúng không?”, Từ Dĩ Thâm hỏi.
“Đúng vậy”, Hàn Thiếu Kiệt đáp.
“IF là liên hợp quốc kinh tế của thế giới, cậu hiểu chưa? Nếu Vương Hi làm việc ở IF, có thể lên đến chức tổng giám đốc, thì cậu ấy có thể điều khiển nền kinh tế của toàn thế giới. Làm tổng thống thì ai thêm làm tổng thống của một nước nhỏ chứ? Không ai muốn làm công việc khổ sai đó đâu”, Từ Dĩ Thâm nói.
Hàn Thiếu Kiệt chớp mắt, hai mắt mơ màng.
“Vẫn chưa hiểu à?”, Từ Dĩ Thâm hỏi.
“Hơi loạn”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Tôi nói đơn giản thế này, Vương Hi từ nhỏ đến lớn đều học tập rất tốt, cậu ấy là thạc sĩ hai bằng vật lý học công trình và quản lý kinh tế, cũng từng làm việc ở tập đoàn Thịnh Thế của nhà họ Vương và công ty vốn đầu tư Quang Phục của chính mình. Cậu ấy có lý lịch tốt, với học lực và trải nghiệm đó, muốn làm chính trị bên nước ngoài rất dễ. Vào tập đoàn IF là tương đương với một nửa tham gia chính trị rồi. Đất nước Alok đã phá sản, bọn họ nợ IF rất nhiều tiền, mà tập đoàn IF cũng không thể làm ăn lỗ vốn, sẽ phải thu hồi lại quốc gia này, lập một tổng thống mới rồi giúp bọn họ trả nợ. Nhưng hiện tại Alok đang bị một đống phiến quân nổi loạn chiếm đóng, ai đến đó làm tổng thống chỉ có chết, cậu hiểu chưa hả?”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Hiểu một chút rồi”, Hàn Thiếu Kiệt đáp.
“Ý tôi là, tuyệt đối không thể để Vương Hi đến Alok làm tổng thống. Cậu cảm thấy Vương Hi làm tổng thống là một chuyện không thể tin nổi? Thật ra rất đơn giản, không gì quan trọng hơn việc học, sau này cậu có con rồi, hãy bảo nó chăm chỉ học tập, nếu nó học tập tốt, thì không chỉ có cơ hội trở thành tổng thống nước nhỏ, làm chủ tịch nước Hoa Hạ cũng dễ dàng. Chủ tịch của Hoa Hạ không phải cũng là người bình thường nhờ học tập nỗ lực không ngừng mới lên được sao? Thế này cậu hiểu chưa?”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Tôi hiểu rồi”, Hàn Thiếu Kiệt gật đầu.
“Chỉ cần học tập tốt, năng lực tốt, lý lịch ưu tú, không gì không làm được”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Tôi biết năng lực của Vương Hi, anh ấy là một thiên tài, chỉ là thấy đột nhiên phải làm tổng thống có hơi cực”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không đồng ý cho cậu ấy đi làm tổng thống đâu. Cậu ấy có năng lực hơn bố tôi, có thể sẽ trở thành tổng giám đốc của tập đoàn IF. Làm tổng thống của một nước nhỏ, thật sự phí phạm nhân tài”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Bên Alok đang đánh nhau, cuộc sống của người dân khổ cực lắm đúng không?”, Vương Hi nghĩ rồi hỏi.
“Đừng lo chuyện bao đồng, trước đây em là người giàu nhất Hoa Hạ, đừng quên vì sao lại ra nông nỗi này”, Từ Dĩ Thâm nhìn ra ý đồ của Vương Hi, ánh mắt cảnh cáo, chỉ tay vào Vương Hi nhắc nhở.
Vương Hi không nói gì.
Tối hôm đó, Từ Dĩ Thâm, Vương Hi, Hàn Thiếu Kiệt và Phàm Gian chỉ ngồi trong nhà nói chuyện.
Phàm Gian từ đầu đến cuối không nói một lời, luôn im lặng nhìn họ nói chuyện.
Vết thương của Hàn Thiếu Kiệt đã đỡ hơn không ít, bây giờ hắn có thể đi bộ, nhưng một chân đã bị tàn tật rồi, sau này chỉ có thể dùng nạng chống đi.
Bây giờ Hàn Thiếu Kiệt và Phàm Gian đều là tội phạm truy nã ở Hoa Hạ, là tội phạm xã hội đen. Lần này Vương Hi đến Bắc Mỹ nhờ Từ Dĩ Thâm trợ giúp, tiện thể dẫn theo Hàn Thiếu Kiệt và Phàm Gian đi cùng.
Những ngày tháng sau này họ sẽ ở nước ngoài.
Ngày thứ hai, Từ Dĩ Thâm đưa Vương Hi đến trụ sở của tập đoàn IF để gặp chủ tịch khu vực châu Á- Thái Bình Dương. Vị chủ tịch này biết Vương Hi và luôn ngưỡng mộ tài năng của anh. Nghe nói Vương Hi muốn tới tập đoàn IF làm việc, mở một chai rượu vang để chào đón anh.
Vương Hi vào tập đoàn IF nhậm chức rất suôn sẻ, đợi anh trở thành thành viên chính thức của IF, Hoa Hạ sẽ không thể động vào anh.
“Vương Hi, vợ em sắp sinh rồi nhỉ? Em nhậm chức xong không ít việc phải làm, không chỉ cần sự đồng ý của chủ tịch khu vực châu Á- Thái Bình Dương, mà còn cần chủ tịch tập đoàn IF đích thân phê chuẩn. Bởi vì em là nhân tài cao cấp, một khi vào IF chắc chắn làm chức vụ quản lý cấp cao trở lên. Em cũng biết bọn anh như thế nào rồi, rất bận, có khi một hai năm không được gặp vợ con mình. Bây giờ anh đã ly hôn, em muốn quyền cao chức trọng thì không có kết cục tốt đâu. Vì vậy, mặc kệ Diệp Khinh Tuyết hận và oán trách em như thế nào, ngày cô ấy sinh con đừng quay về. Hoa Hạ muốn diệt trừ em để răn đe, nếu bị họ bắt được, có thể em sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa”, Từ Dĩ Thâm nhắc nhở Vương Hi.
“Ngày Diệp Khinh Tuyết sinh con, em nhất định phải quay về”, Vương Hi khẽ lắc đầu.
“Nếu em xuất hiện, chắc chắn sẽ bị đội điều tra đặc biệt và một đống cảnh sát hình sự bao vây mất. Vì gặp đứa sắp con chào đời mà em bất chấp tính mạng sao?”, Từ Dĩ Thâm không hiểu nổi.
“Muốn đội vương miện thì phải chịu sức nặng của nó”, Vương Hi nói.
Vương Hi có hai người cậu, cậu cả là cựu giám đốc IF khu vực châu Á- Thái Bình Dương, nắm giữ huyết mạch kinh tế toàn châu Á, Đông Nam Á và vùng viễn đông của nước Nga. Cậu hai là quản lý cấp cao của Nasdaq, kiểm soát giao dịch cổ phiếu của hơn 6000 công ty lớn trên thị trường. Anh cả bên ngoại là Từ Dĩ Thâm, hiện tại là cấp dưới của tổng thống Bắc Mỹ làm việc ở Nhà Trắng. Chị hai bên ngoại là Từ Dĩ Nam, hiện là giám đốc quản lý của thung lũng Silicon.
Ông ngoại của anh là giám đốc ngân hàng, hiện tại đã nghỉ hữu.
Quan hệ của nhà họ Từ rất rộng, quen biết rất nhiều thương gia hàng đầu trên thế giới, chỉ cần Vương Hi muốn đến công ty nào, nhà họ Từ hoàn toàn có thể sắp xếp anh vào.
“Đúng lúc, cậu từ sau khi nghỉ hưu luôn tiếc vị trí tổng giám đốc IF khu vực châu Á- Thái Bình Dương, sự nghiệp của anh vẫn tốt đẹp, chị hai em ở thung lũng Silicon cũng rất ổn, không cần phải nhảy việc. Bọn anh sẽ sắp xếp cho em vào tập đoàn IF, nếu em có thể tiếp nhận chức vụ của cậu cả, sau này nhà họ Từ chúng ta sẽ lại có tiếng nói ở Hoa Hạ rồi”, Từ Dĩ Thâm nói.
Tập đoàn IF là hiệp hội quỹ kinh tế quốc tế, nắm giữ trong tay ít nhất 30 triệu tỷ đô la Mỹ và huyết mạch kinh tế của mấy chục quốc gia, Hoa Hạ cũng là thành viên của tập đoàn IF, nếu Vương Hi vào IF làm việc, sau này có thể xuất hiện ở Hoa Hạ với tư cách là đặc sứ của tập đoàn IF. Không chỉ không cần lo lắng cho địa vị và tính mạng của bản thân, mà còn được quân đội Hoa Hạ bảo vệ.
“Nhưng có chuyện này, anh mong em chuẩn bị kỹ tâm lý”, Từ Dĩ Thâm nghĩ rồi nói.
“Chuyện gì?”, Vương Hi hỏi.
“Ở Trung Á có một quốc gia tên là Alok, chắc em biết chứ?”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Em biết”, Vương Hi nói.
“Trước đây Alok nội chiến đánh nhau, tổng thống và một số quan chức đã bị phiến quân nổi loạn sát hại. Liên Hợp Quốc và tập đoàn IF rất đau đầu về tình hình của Alok, muốn dựng lên một tổng thống mới cho đất nước đó. Nhưng hiện tại chưa chọn được ứng cử viên tốt ở Alok. Anh nghe nói có thể họ sẽ chọn một quản lý cấp cao ở tập đoàn IF để làm tổng thống Alok, em đến IF rồi thì đừng thể hiện mặt tài giỏi của mình. Vừa mới vào nên chưa có nền tảng quan hệ, nếu thể hiện bản thân xuất sắc, rất có khả năng bọn họ sẽ phái em đến Alok làm tổng thống”.
“Nơi đó rất khổ rất nghèo, loạn trong giặc ngoài, nếu em đến đó chắc chắn sẽ nguy hiểm tới tính mạng, xảy ra chuyện gì, anh e là dì sẽ phanh thây anh ra mất”, Từ Dĩ Thâm nhíu mày nói.
“Vãi chưởng! Vương Hi còn có cơ hội làm tổng thống á?”, Hàn Thiếu Kiệt trợn tròn mắt.
“Tập đoàn IF gần như quản lý kinh tế của toàn thế giới, Hoa Hạ, Đại Hàn, Ấn Độ, Nga, Brazil đều là thành viên của IF”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Tôi nói đơn giản một chút nhé, cậu biết Liên Hợp Quốc chứ?”, Từ Dĩ Thâm hỏi.
“Biết”, Hàn Thiếu Kiệt gật đầu.
“Nếu Vương Hi có thể vào Liên Hợp Quốc làm việc thì thân phận và địa vị sẽ khác đúng không?”, Từ Dĩ Thâm hỏi.
“Đúng vậy”, Hàn Thiếu Kiệt đáp.
“IF là liên hợp quốc kinh tế của thế giới, cậu hiểu chưa? Nếu Vương Hi làm việc ở IF, có thể lên đến chức tổng giám đốc, thì cậu ấy có thể điều khiển nền kinh tế của toàn thế giới. Làm tổng thống thì ai thêm làm tổng thống của một nước nhỏ chứ? Không ai muốn làm công việc khổ sai đó đâu”, Từ Dĩ Thâm nói.
Hàn Thiếu Kiệt chớp mắt, hai mắt mơ màng.
“Vẫn chưa hiểu à?”, Từ Dĩ Thâm hỏi.
“Hơi loạn”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Tôi nói đơn giản thế này, Vương Hi từ nhỏ đến lớn đều học tập rất tốt, cậu ấy là thạc sĩ hai bằng vật lý học công trình và quản lý kinh tế, cũng từng làm việc ở tập đoàn Thịnh Thế của nhà họ Vương và công ty vốn đầu tư Quang Phục của chính mình. Cậu ấy có lý lịch tốt, với học lực và trải nghiệm đó, muốn làm chính trị bên nước ngoài rất dễ. Vào tập đoàn IF là tương đương với một nửa tham gia chính trị rồi. Đất nước Alok đã phá sản, bọn họ nợ IF rất nhiều tiền, mà tập đoàn IF cũng không thể làm ăn lỗ vốn, sẽ phải thu hồi lại quốc gia này, lập một tổng thống mới rồi giúp bọn họ trả nợ. Nhưng hiện tại Alok đang bị một đống phiến quân nổi loạn chiếm đóng, ai đến đó làm tổng thống chỉ có chết, cậu hiểu chưa hả?”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Hiểu một chút rồi”, Hàn Thiếu Kiệt đáp.
“Ý tôi là, tuyệt đối không thể để Vương Hi đến Alok làm tổng thống. Cậu cảm thấy Vương Hi làm tổng thống là một chuyện không thể tin nổi? Thật ra rất đơn giản, không gì quan trọng hơn việc học, sau này cậu có con rồi, hãy bảo nó chăm chỉ học tập, nếu nó học tập tốt, thì không chỉ có cơ hội trở thành tổng thống nước nhỏ, làm chủ tịch nước Hoa Hạ cũng dễ dàng. Chủ tịch của Hoa Hạ không phải cũng là người bình thường nhờ học tập nỗ lực không ngừng mới lên được sao? Thế này cậu hiểu chưa?”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Tôi hiểu rồi”, Hàn Thiếu Kiệt gật đầu.
“Chỉ cần học tập tốt, năng lực tốt, lý lịch ưu tú, không gì không làm được”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Tôi biết năng lực của Vương Hi, anh ấy là một thiên tài, chỉ là thấy đột nhiên phải làm tổng thống có hơi cực”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không đồng ý cho cậu ấy đi làm tổng thống đâu. Cậu ấy có năng lực hơn bố tôi, có thể sẽ trở thành tổng giám đốc của tập đoàn IF. Làm tổng thống của một nước nhỏ, thật sự phí phạm nhân tài”, Từ Dĩ Thâm nói.
“Bên Alok đang đánh nhau, cuộc sống của người dân khổ cực lắm đúng không?”, Vương Hi nghĩ rồi hỏi.
“Đừng lo chuyện bao đồng, trước đây em là người giàu nhất Hoa Hạ, đừng quên vì sao lại ra nông nỗi này”, Từ Dĩ Thâm nhìn ra ý đồ của Vương Hi, ánh mắt cảnh cáo, chỉ tay vào Vương Hi nhắc nhở.
Vương Hi không nói gì.
Tối hôm đó, Từ Dĩ Thâm, Vương Hi, Hàn Thiếu Kiệt và Phàm Gian chỉ ngồi trong nhà nói chuyện.
Phàm Gian từ đầu đến cuối không nói một lời, luôn im lặng nhìn họ nói chuyện.
Vết thương của Hàn Thiếu Kiệt đã đỡ hơn không ít, bây giờ hắn có thể đi bộ, nhưng một chân đã bị tàn tật rồi, sau này chỉ có thể dùng nạng chống đi.
Bây giờ Hàn Thiếu Kiệt và Phàm Gian đều là tội phạm truy nã ở Hoa Hạ, là tội phạm xã hội đen. Lần này Vương Hi đến Bắc Mỹ nhờ Từ Dĩ Thâm trợ giúp, tiện thể dẫn theo Hàn Thiếu Kiệt và Phàm Gian đi cùng.
Những ngày tháng sau này họ sẽ ở nước ngoài.
Ngày thứ hai, Từ Dĩ Thâm đưa Vương Hi đến trụ sở của tập đoàn IF để gặp chủ tịch khu vực châu Á- Thái Bình Dương. Vị chủ tịch này biết Vương Hi và luôn ngưỡng mộ tài năng của anh. Nghe nói Vương Hi muốn tới tập đoàn IF làm việc, mở một chai rượu vang để chào đón anh.
Vương Hi vào tập đoàn IF nhậm chức rất suôn sẻ, đợi anh trở thành thành viên chính thức của IF, Hoa Hạ sẽ không thể động vào anh.
“Vương Hi, vợ em sắp sinh rồi nhỉ? Em nhậm chức xong không ít việc phải làm, không chỉ cần sự đồng ý của chủ tịch khu vực châu Á- Thái Bình Dương, mà còn cần chủ tịch tập đoàn IF đích thân phê chuẩn. Bởi vì em là nhân tài cao cấp, một khi vào IF chắc chắn làm chức vụ quản lý cấp cao trở lên. Em cũng biết bọn anh như thế nào rồi, rất bận, có khi một hai năm không được gặp vợ con mình. Bây giờ anh đã ly hôn, em muốn quyền cao chức trọng thì không có kết cục tốt đâu. Vì vậy, mặc kệ Diệp Khinh Tuyết hận và oán trách em như thế nào, ngày cô ấy sinh con đừng quay về. Hoa Hạ muốn diệt trừ em để răn đe, nếu bị họ bắt được, có thể em sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa”, Từ Dĩ Thâm nhắc nhở Vương Hi.
“Ngày Diệp Khinh Tuyết sinh con, em nhất định phải quay về”, Vương Hi khẽ lắc đầu.
“Nếu em xuất hiện, chắc chắn sẽ bị đội điều tra đặc biệt và một đống cảnh sát hình sự bao vây mất. Vì gặp đứa sắp con chào đời mà em bất chấp tính mạng sao?”, Từ Dĩ Thâm không hiểu nổi.
“Muốn đội vương miện thì phải chịu sức nặng của nó”, Vương Hi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.