Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 169: Phàm Gian ra tay
Đại Dương
04/12/2020
"Tôi chẳng thể làm gì anh cả", Vương Hi cúi đầu xuống.
"Vô dụng", Sở Kiếm Tâm hừ lạnh một tiếng.
Là một lính đánh thuê đã xuất ngũ, Sở Kiếm Tâm luôn tự đánh giá bản thân rất cao. Hắn ta coi thường Vương Hi và Phàm Gian, khinh thường Hàn Thiếu Kiệt và rất nhiều rich-kid thế hệ thứ hai ở thành phố Minh Hải, thậm chí đến Long Minh hắn ta cũng hơi khinh.
Hắn ta nghĩ lính đánh thuê là mạnh nhất, chỉ có lính đánh thuê như hắn ta mới là thiên hạ đệ nhất.
"Tiền chưa thấy anh kiếm được bao nhiêu mà văn phòng đã làm rõ hoành tráng. Ở trong còn có phòng hạng sang, có thể ở có thể tắm nữa. Sao anh còn chưa tuyển một nữ thư ký xinh đẹp đi?", Sở Kiếm Tâm đi lung tung khắp văn phòng của Vương Hi.
Hắn ta cố ý ngồi lên giường anh.
"Nếu không có việc gì thì mời anh rời khỏi đây, tôi phải làm việc", Vương Hi nói.
"Mẹ kiếp, lúc tôi chưa đến thì anh ngồi ngẩn người ở đó, tôi vừa đến thì anh phải làm việc, ra vẻ cho ai xem vậy?", Sở Kiếm Tâm nói.
Vương Hi lạnh mặt không thèm quan tâm hắn ta.
"Sao vậy, lại giận nhau với vợ à? Thực ra cô em vợ của anh quả thực không tệ, tôi cũng hơi động lòng. Anh nói với tôi xem rốt cuộc anh với em vợ anh có chuyện gì không?", Sở Kiếm Tâm hỏi.
Vương Hi vẫn lạnh mặt mặc kệ hắn ta.
"Mấy người có tiền các anh, ngoài có tiền ra thì chẳng có bản lĩnh gì. Hút thuốc uống rượu chơi gái thì là cao thủ, thật nực cười, đến em vợ mà cũng chơi", Sở Kiếm Tâm nói.
Vương Hi vẫn mặc kệ.
Sở Kiếm Tâm thấy Vương Hi vẫn làm ngơ hắn ta, lại châm chọc anh một lúc, mới cầm bao thuốc lá Hoàng Hạc Lâu Vương Hi đặt chân bàn đi mất.
Lúc Sở Kiếm Tâm vừa đi, Vương Hi ngẩng đôi mắt lạnh lẽo lên.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Phàm Gian một cuộc.
"Đúng vậy." "Được." "Không vấn đề gì."
Trong văn phòng tối om, Vương Hi dặn dò Phàm Gian gì đó, bên Phàm Gian lạnh lùng đồng ý.
Gọi điện xong, Vương Hi bóp nát đầu lọc thuốc trong tay.
Đang bực chuyện nhà lại gặp chuyện phiền lòng, không tìm được người trút giận. Anh chỉ có thể nói Sở Kiếm Tâm vừa hay đụng trúng nòng súng của anh.
Anh trước giờ không phải người tốt gì.
Chỉ là đối xử với mọi người khác nhau mà thôi.
Bên Vương Vị Ương, cô ta đang ngồi trong văn phòng của nhà họ Diệp, dặn dò mọi người gì đó. Trong văn phòng có Diệp Thiên Tứ, Tạ Tư Kỳ, Từ Đào, Từ Phi, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt và Lý Bân.
"Vương Hi rất thông minh, cậu ta thành lập công ty vốn đầu tư Quang Phục thu hút Long Minh, hiện giờ cậu ta làm việc cho Long Minh, chúng ta không ai động đến cậu ta được cả, nhưng cậu ta cũng tự thắt nút chính mình. Công ty đầu tư Quang Phục của cậu ta có hơn nửa cổ phần là của Long Minh và Phùng Uyển, cho dù cậu ta có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì có ích gì chứ? Chẳng phải vẫn phải chia tiền cho Long Minh và Phùng Uyển sao? Cậu ta đã bại rồi, không dậy nổi nữa đâu", Vương Vị Ương nói.
“Vương đại tiểu thư quả nhiên tính toán như thần, chỉ dùng chút mưu kế đã khiến Vương Hi lục đục nội bộ. Nhìn Vương Hi mấy ngày đó rầu rĩ không vui, trong lòng bọn tôi xả hận biết bao. Còn tưởng cậu ta vô địch chứ, hoá ra cậu ta cũng có lúc khó chịu", Diệp Thiên Tứ cười đểu.
"Trước kia cậu ta là vô địch, chỉ là hiện giờ cậu ta đã có tình cảm. Một người đàn ông mà có tình cảm thì sẽ trở nên vô cùng yếu đuối", Vương Vị Ương nhếch khoé môi.
"Phải chèn ép cậu ta không ngẩng được đầu mới hả", Tạ Tư Kỳ nói.
"Tôi đã phái Sở Kiếm Tâm đến chỗ cậu ta thám thính, sẽ khiến cậu ta không ngẩng nổi đầu", Vương Vị Ương cười nói.
"Những ngày tháng tiếp theo, liệu chúng ta có phải thường xuyên mỉa mai châm chọc cậu ta, cố ý chèn ép, khiến cậu ta khó chịu trong lòng?", Tạ Tư Kỳ hỏi.
"Thông minh", Vương Vị Ương chớp chớp mắt.
"Luận về thông minh, trong phòng này có ai bằng được Vương đại tiểu thư? Chúng tôi đều nghe Vương đại tiểu thư, cô bảo chúng tôi làm thế nào, chúng tôi sẽ làm thế đó", Nguyên Kiệt lớn tiếng nói.
"Phải theo Vương đại tiểu thư chứ, tôi nhớ Vương đại tiểu thư còn chưa kết hôn đâu", Khưu Vũ cười xấu xa.
"Anh muốn lấy tôi?", Vương Vị Ương mỉm cười.
"Đương nhiên là tôi có ý muốn lấy cô, chỉ là không biết Vương đại tiểu thư có cho cơ hội hay không", Khưu Vũ vẻ mặt mờ ám.
"Vậy phải xem các anh thể hiện thế nào, tương lai phát triển ra sao", Vương Vị Ương mỉm cười.
"Chúng tôi chắc chắn nghe theo Vương đại tiểu thư, cùng nhau đoàn kết, đồng tâm hiệp lực xử lý Vương Hi!", Nguyên Kiệt nói.
“Dưới tay Vương Hi có quyền quán, gần đây cậu ta bồi dưỡng một người tên là Diệp Hằng. Nếu chúng ta có thể đánh cậu ta trọng thương trên sàn đấu, có lẽ còn khiến Vương Hi khó chịu hơn", Lý Bân nói.
"Công ty Giai Mỹ dưới tay cậu ta cũng phải tấn công, Thẩm Giai Dao rất ngu ngốc, không phải người có thể cáng đáng. Chỉ còn mỗi Doãn Tâm, nếu có thể lật đổ Doãn Tâm, trong lòng Vương Hi chắc chắn sẽ khó chịu”, Khưu Vũ nói.
“Nghĩa là sao đây? Chúng ta cùng đoàn kết tấn công Vương Hi, khiến cậu ta ngày nào cũng khó chịu. Để cậu ta vừa kiếm tiền cho chúng ta, vừa đau khổ trong lòng. Chờ lợi dụng xong cậu ta thì sẽ một cước đá bay, khiến cậu ta còn không bằng tên ăn mày”, Diệp Thiên Tứ nói.
“Ha ha ha, cứ làm thế đi”, mọi người nói.
“Đại tiểu thư, tôi về rồi đây”, Sở Kiếm Tâm vẻ mặt đắc ý bước vào.
“Thế nào rồi?”, Vương Vị Ương liếc mắt.
“Giống như chó nhà có tang vậy, lúc tôi đến công ty anh ta, hình như anh ta lại vừa cãi nhau với vợ, đang ngồi trong văn phòng bực mình. Tôi móc mỉa anh ta một hồi, anh ta còn chẳng dám cãi lại. Anh ta quả thực cũng không dám cãi lại, tôi là lính đánh thuê đấy, nếu anh ta dám cãi, tôi sẽ cho anh ta đẹp mặt”, Sở Kiếm Tâm đáp.
“Anh Sở là cao thủ thực sự”, Diệp Thiên Tứ mỉm cười.
“Anh ta thông minh đấy, bán mình cho Long Minh, nếu không tôi đã chặt một chân anh ta rồi”, Sở Kiếm Tâm nói.
“Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, tôi hơi mệt, muốn về nhà ngủ”, Vương Vị Ương mỉm cười đứng dậy.
Đến bãi đỗ xe, Vương Vị Ương ngồi vào ghế phụ chiếc BMW 7, Sở Kiếm Tâm ngồi vào ghế lái.
“Đại tiểu thư, có một điều tôi không hiểu”, Sở Kiếm Tâm nói.
“Nói đi”, Vương Vị Ương nói.
“Cô với Vương Hi dù sao cũng là người thân, anh ta không phải em trai ruột cô, nhưng cũng là em họ, tại sao cô lại chỉnh anh ta như vậy? Lẽ nào trước kia anh ta thực sự đáng sợ như lời cô nói sao?”, Sở Kiếm Tâm hỏi.
“Anh không biết trước kia cậu ta là người thế nào đâu, nếu anh biết dáng vẻ trước kia của cậu ta thì anh mới biết bây giờ giày vò cậu ta sung sướng biết bao”, Vương Vị Ương đáp.
“Trước kia anh ta là người thế nào?”, Sở Kiếm Tâm hỏi.
“Ngông cuồng vênh váo, kiêu ngạo bá đạo, lúc đó cậu ta lạnh lùng vô tình, bất kể ai đắc tội cậu ta đều bị cậu ta giẫm đạp dưới chân. Tôi, Dương Bác Thiên và con cháu các gia tộc khác ở thủ đô đều bị cậu ta chèn ép. Đến đại thiếu gia Long Minh hàng đầu phía nam cũng phải kị cậu ta ba phần”, Vương Vị Ương lạnh lùng đáp.
“Thế mắt anh ta bị mù có phải liên quan đến các cô không?”, Sở Kiếm Tâm nói.
“Hơ hơ”, Vương Vị Ương cười lạnh một tiếng.
“Dù sao bất kể thế nào, có tôi theo sát anh ta, anh ta chắc chắn không thể bướng bỉnh được. Nếu không, Sở Kiếm Tâm tôi sẽ cho anh ta mù thêm lần nữa”, Sở Kiếm Tâm khinh bỉ cười lạnh.
Thấy đèn giao thông, hai người ngồi trong xe chờ đèn xanh.
Sở Kiếm Tâm liếc đại mỹ nhân yểu điệu bên cạnh một cái, không khỏi động lòng với cô ta.
“Đại tiểu thư, tôi sẽ bảo vệ cô cẩn thận…”
Rầm!
Một chiếc xe tải lớn đột nhiên đâm mạnh vào bọn họ, khiến chiếc BMW Sở Kiếm Tâm và Vương Vị Ương đang ngồi bị đâm văng ra.
"Vô dụng", Sở Kiếm Tâm hừ lạnh một tiếng.
Là một lính đánh thuê đã xuất ngũ, Sở Kiếm Tâm luôn tự đánh giá bản thân rất cao. Hắn ta coi thường Vương Hi và Phàm Gian, khinh thường Hàn Thiếu Kiệt và rất nhiều rich-kid thế hệ thứ hai ở thành phố Minh Hải, thậm chí đến Long Minh hắn ta cũng hơi khinh.
Hắn ta nghĩ lính đánh thuê là mạnh nhất, chỉ có lính đánh thuê như hắn ta mới là thiên hạ đệ nhất.
"Tiền chưa thấy anh kiếm được bao nhiêu mà văn phòng đã làm rõ hoành tráng. Ở trong còn có phòng hạng sang, có thể ở có thể tắm nữa. Sao anh còn chưa tuyển một nữ thư ký xinh đẹp đi?", Sở Kiếm Tâm đi lung tung khắp văn phòng của Vương Hi.
Hắn ta cố ý ngồi lên giường anh.
"Nếu không có việc gì thì mời anh rời khỏi đây, tôi phải làm việc", Vương Hi nói.
"Mẹ kiếp, lúc tôi chưa đến thì anh ngồi ngẩn người ở đó, tôi vừa đến thì anh phải làm việc, ra vẻ cho ai xem vậy?", Sở Kiếm Tâm nói.
Vương Hi lạnh mặt không thèm quan tâm hắn ta.
"Sao vậy, lại giận nhau với vợ à? Thực ra cô em vợ của anh quả thực không tệ, tôi cũng hơi động lòng. Anh nói với tôi xem rốt cuộc anh với em vợ anh có chuyện gì không?", Sở Kiếm Tâm hỏi.
Vương Hi vẫn lạnh mặt mặc kệ hắn ta.
"Mấy người có tiền các anh, ngoài có tiền ra thì chẳng có bản lĩnh gì. Hút thuốc uống rượu chơi gái thì là cao thủ, thật nực cười, đến em vợ mà cũng chơi", Sở Kiếm Tâm nói.
Vương Hi vẫn mặc kệ.
Sở Kiếm Tâm thấy Vương Hi vẫn làm ngơ hắn ta, lại châm chọc anh một lúc, mới cầm bao thuốc lá Hoàng Hạc Lâu Vương Hi đặt chân bàn đi mất.
Lúc Sở Kiếm Tâm vừa đi, Vương Hi ngẩng đôi mắt lạnh lẽo lên.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Phàm Gian một cuộc.
"Đúng vậy." "Được." "Không vấn đề gì."
Trong văn phòng tối om, Vương Hi dặn dò Phàm Gian gì đó, bên Phàm Gian lạnh lùng đồng ý.
Gọi điện xong, Vương Hi bóp nát đầu lọc thuốc trong tay.
Đang bực chuyện nhà lại gặp chuyện phiền lòng, không tìm được người trút giận. Anh chỉ có thể nói Sở Kiếm Tâm vừa hay đụng trúng nòng súng của anh.
Anh trước giờ không phải người tốt gì.
Chỉ là đối xử với mọi người khác nhau mà thôi.
Bên Vương Vị Ương, cô ta đang ngồi trong văn phòng của nhà họ Diệp, dặn dò mọi người gì đó. Trong văn phòng có Diệp Thiên Tứ, Tạ Tư Kỳ, Từ Đào, Từ Phi, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt và Lý Bân.
"Vương Hi rất thông minh, cậu ta thành lập công ty vốn đầu tư Quang Phục thu hút Long Minh, hiện giờ cậu ta làm việc cho Long Minh, chúng ta không ai động đến cậu ta được cả, nhưng cậu ta cũng tự thắt nút chính mình. Công ty đầu tư Quang Phục của cậu ta có hơn nửa cổ phần là của Long Minh và Phùng Uyển, cho dù cậu ta có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì có ích gì chứ? Chẳng phải vẫn phải chia tiền cho Long Minh và Phùng Uyển sao? Cậu ta đã bại rồi, không dậy nổi nữa đâu", Vương Vị Ương nói.
“Vương đại tiểu thư quả nhiên tính toán như thần, chỉ dùng chút mưu kế đã khiến Vương Hi lục đục nội bộ. Nhìn Vương Hi mấy ngày đó rầu rĩ không vui, trong lòng bọn tôi xả hận biết bao. Còn tưởng cậu ta vô địch chứ, hoá ra cậu ta cũng có lúc khó chịu", Diệp Thiên Tứ cười đểu.
"Trước kia cậu ta là vô địch, chỉ là hiện giờ cậu ta đã có tình cảm. Một người đàn ông mà có tình cảm thì sẽ trở nên vô cùng yếu đuối", Vương Vị Ương nhếch khoé môi.
"Phải chèn ép cậu ta không ngẩng được đầu mới hả", Tạ Tư Kỳ nói.
"Tôi đã phái Sở Kiếm Tâm đến chỗ cậu ta thám thính, sẽ khiến cậu ta không ngẩng nổi đầu", Vương Vị Ương cười nói.
"Những ngày tháng tiếp theo, liệu chúng ta có phải thường xuyên mỉa mai châm chọc cậu ta, cố ý chèn ép, khiến cậu ta khó chịu trong lòng?", Tạ Tư Kỳ hỏi.
"Thông minh", Vương Vị Ương chớp chớp mắt.
"Luận về thông minh, trong phòng này có ai bằng được Vương đại tiểu thư? Chúng tôi đều nghe Vương đại tiểu thư, cô bảo chúng tôi làm thế nào, chúng tôi sẽ làm thế đó", Nguyên Kiệt lớn tiếng nói.
"Phải theo Vương đại tiểu thư chứ, tôi nhớ Vương đại tiểu thư còn chưa kết hôn đâu", Khưu Vũ cười xấu xa.
"Anh muốn lấy tôi?", Vương Vị Ương mỉm cười.
"Đương nhiên là tôi có ý muốn lấy cô, chỉ là không biết Vương đại tiểu thư có cho cơ hội hay không", Khưu Vũ vẻ mặt mờ ám.
"Vậy phải xem các anh thể hiện thế nào, tương lai phát triển ra sao", Vương Vị Ương mỉm cười.
"Chúng tôi chắc chắn nghe theo Vương đại tiểu thư, cùng nhau đoàn kết, đồng tâm hiệp lực xử lý Vương Hi!", Nguyên Kiệt nói.
“Dưới tay Vương Hi có quyền quán, gần đây cậu ta bồi dưỡng một người tên là Diệp Hằng. Nếu chúng ta có thể đánh cậu ta trọng thương trên sàn đấu, có lẽ còn khiến Vương Hi khó chịu hơn", Lý Bân nói.
"Công ty Giai Mỹ dưới tay cậu ta cũng phải tấn công, Thẩm Giai Dao rất ngu ngốc, không phải người có thể cáng đáng. Chỉ còn mỗi Doãn Tâm, nếu có thể lật đổ Doãn Tâm, trong lòng Vương Hi chắc chắn sẽ khó chịu”, Khưu Vũ nói.
“Nghĩa là sao đây? Chúng ta cùng đoàn kết tấn công Vương Hi, khiến cậu ta ngày nào cũng khó chịu. Để cậu ta vừa kiếm tiền cho chúng ta, vừa đau khổ trong lòng. Chờ lợi dụng xong cậu ta thì sẽ một cước đá bay, khiến cậu ta còn không bằng tên ăn mày”, Diệp Thiên Tứ nói.
“Ha ha ha, cứ làm thế đi”, mọi người nói.
“Đại tiểu thư, tôi về rồi đây”, Sở Kiếm Tâm vẻ mặt đắc ý bước vào.
“Thế nào rồi?”, Vương Vị Ương liếc mắt.
“Giống như chó nhà có tang vậy, lúc tôi đến công ty anh ta, hình như anh ta lại vừa cãi nhau với vợ, đang ngồi trong văn phòng bực mình. Tôi móc mỉa anh ta một hồi, anh ta còn chẳng dám cãi lại. Anh ta quả thực cũng không dám cãi lại, tôi là lính đánh thuê đấy, nếu anh ta dám cãi, tôi sẽ cho anh ta đẹp mặt”, Sở Kiếm Tâm đáp.
“Anh Sở là cao thủ thực sự”, Diệp Thiên Tứ mỉm cười.
“Anh ta thông minh đấy, bán mình cho Long Minh, nếu không tôi đã chặt một chân anh ta rồi”, Sở Kiếm Tâm nói.
“Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, tôi hơi mệt, muốn về nhà ngủ”, Vương Vị Ương mỉm cười đứng dậy.
Đến bãi đỗ xe, Vương Vị Ương ngồi vào ghế phụ chiếc BMW 7, Sở Kiếm Tâm ngồi vào ghế lái.
“Đại tiểu thư, có một điều tôi không hiểu”, Sở Kiếm Tâm nói.
“Nói đi”, Vương Vị Ương nói.
“Cô với Vương Hi dù sao cũng là người thân, anh ta không phải em trai ruột cô, nhưng cũng là em họ, tại sao cô lại chỉnh anh ta như vậy? Lẽ nào trước kia anh ta thực sự đáng sợ như lời cô nói sao?”, Sở Kiếm Tâm hỏi.
“Anh không biết trước kia cậu ta là người thế nào đâu, nếu anh biết dáng vẻ trước kia của cậu ta thì anh mới biết bây giờ giày vò cậu ta sung sướng biết bao”, Vương Vị Ương đáp.
“Trước kia anh ta là người thế nào?”, Sở Kiếm Tâm hỏi.
“Ngông cuồng vênh váo, kiêu ngạo bá đạo, lúc đó cậu ta lạnh lùng vô tình, bất kể ai đắc tội cậu ta đều bị cậu ta giẫm đạp dưới chân. Tôi, Dương Bác Thiên và con cháu các gia tộc khác ở thủ đô đều bị cậu ta chèn ép. Đến đại thiếu gia Long Minh hàng đầu phía nam cũng phải kị cậu ta ba phần”, Vương Vị Ương lạnh lùng đáp.
“Thế mắt anh ta bị mù có phải liên quan đến các cô không?”, Sở Kiếm Tâm nói.
“Hơ hơ”, Vương Vị Ương cười lạnh một tiếng.
“Dù sao bất kể thế nào, có tôi theo sát anh ta, anh ta chắc chắn không thể bướng bỉnh được. Nếu không, Sở Kiếm Tâm tôi sẽ cho anh ta mù thêm lần nữa”, Sở Kiếm Tâm khinh bỉ cười lạnh.
Thấy đèn giao thông, hai người ngồi trong xe chờ đèn xanh.
Sở Kiếm Tâm liếc đại mỹ nhân yểu điệu bên cạnh một cái, không khỏi động lòng với cô ta.
“Đại tiểu thư, tôi sẽ bảo vệ cô cẩn thận…”
Rầm!
Một chiếc xe tải lớn đột nhiên đâm mạnh vào bọn họ, khiến chiếc BMW Sở Kiếm Tâm và Vương Vị Ương đang ngồi bị đâm văng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.