Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 176: Rắc rối của Trần Tử Phong
Đại Dương
04/12/2020
Trong thời gian Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết mặn nồng, ngày nào Tôn Tinh Tinh cũng đến quyền quán luyện tập. Hạng mục cô luyện là kickboxing, cường độ luyện tập không ít hơn bất cứ đàn ông nào trong quyền quán. Tôn Uy Phong có yêu cầu rất cao đối với cô.
Vương Hi rất ít khi nhìn thấy Tôn Tinh Tinh cười, lúc nhìn thấy cô cười, anh không khỏi nhìn thêm cái nữa.
Tôn Tinh Tinh rất xinh đẹp, chỉ kém Diệp Khinh Tuyết, hơn cả Thẩm Giai Dao, ngang bằng với Phùng Uyển, Vương Vị Ương, Hàn Lâm Nhi, cô với mấy cô gái này không cùng một kiểu. Cảm giác cô đem lại cho người ta là sạch sẽ, đáng yêu, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Vóc dáng cô rất đẹp, mặc một bộ quần áo luyện tập mỏng, vòng một cao ngất, vòng eo thon nhỏ. Dưới chiếc quần soóc luyện tập là đôi chân đẹp thon dài trắng nõn.
Đặc biệt cô mới luyện tập xong, tóc mai trên trán bị mồ hôi làm ướt, trên làn da trắng như tuyết lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Thấy Tôn Tinh Tinh cười, Vương Hi cũng cười.
Tôn Tinh Tinh nhanh chóng thu lại nụ cười, yên tĩnh đứng ở một góc nhìn mọi người.
"Này nhóc, cậu dám đánh với tôi không? Cược thù lao một trận đấu. Thù lao của cậu hẳn rất cao nhỉ? Thù lao của tôi là một triệu, quyền quán lấy ba phần, tôi lấy bảy phần, trừ đi thuế còn hơn 600 ngàn. Nếu cậu thắng, tôi sẽ đưa hơn 600 ngàn này cho cậu. Nếu cậu thua, chỉ cần đưa cho tôi 300 ngàn là được", Dương Phàm sắc mặt lạnh lẽo, nhìn Vương Hi.
"Tôi không đánh nổi anh, tôi nhận thua", Vương Hi cười lắc đầu.
Anh là chủ của quyền quán này, các quyền thủ dưới tay hiếu thắng là chuyện tốt, anh sẽ không so đo với Dương Phàm.
Hiện giờ trong lòng anh vẫn chỉ có Diệp Khinh Tuyết.
Anh nhanh chóng luyện tập mười bài sức bộc phát, rồi đi về phòng thay quần áo tắm rửa thay đồ.
"SS mà không đánh lại anh? Thằng nhãi này khoa trương", sự khiêm tốn của Vương Hi khiến Trần Chí và Từ Tiểu Lượng càng thấy đáng hận hơn.
"Nhất định phải tìm cơ hội đánh với cậu ta một trận", Dương Phàm nói.
Lúc Dương Phàm, Trần Chí và Từ Tiểu Lượng nói chuyện với nhau, Tần Thư Hào đứng ở bên cạnh. Hắn thầm nghĩ ba tên này đúng là không biết sống chết, nếu đánh một trận quyền với Vương Hi, chắc nửa năm tới bọn họ đừng mơ đánh quyền với ai nữa.
Sau khi Vương Hi thay xong quần áo, Phàm Gian vừa hay xong việc bên phía công ty tài chính, từ bên ngoài bước vào quyền quán.
"Ngày nào cậu cũng đến vào buổi chiều sao? Sau này tôi cũng sẽ đến vào mỗi buổi chiều", Vương Hi nói.
"Được", Phàm Gian mặt không cảm xúc nói.
"Tôi đi đây", Vương Hi nói.
"Ăn không?", Phàm Gian lấy hai quả táo trong túi ra, nghiêm túc nhìn Vương Hi.
"Tôi không ăn", Vương Hi cười nói.
"Phàm Gian, chúng ta chiến đấu thật, thế nào?", Dương Phàm bị Vương Hi làm mất hết mặt mũi, trong lòng hơi khó chịu, lại thách thức Dương Phàm.
"Tôi là người đào tạo, chỉ đào tạo, không thi đấu...", Phàm Gian mặt không cảm xúc bước về phía phòng thay đồ.
Trong thời gian có Tôn Uy Phong, các quyền thủ dưới tay Vương Hi có tiến bộ rất lớn. Sự tiến bộ của họ có liên quan đến Tôn Uy Phong, cũng có liên quan đến Phàm Gian.
Sau khi đến công ty, Vương Hi nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết liền không nhịn được muốn làm chuyện đó.
Anh phát hiện sau nửa ngày tập luyện, tinh lực của anh còn sung mãn hơn trước.
Diệp Khinh Tuyết hiện giờ là chủ của công ty Tuyết Bảo, cô ăn mặc rất tùy hứng, không cần ngày nào cũng mặc đồ công sở như trước.
Chớp mắt thành phố Minh Hải đã vào giữa thu, thời tiết trở nên mát mẻ hơn. Diệp Khinh Tuyết mặc một chiếc váy dài bằng nhung, chân đi đôi tất da màu đen.
Sau khi Tạ Tư Kỳ báo cáo công việc với Diệp Khinh Tuyết rồi rời đi, Vương Hi liền ngồi xuống cạnh cô, đặt tay lên cặp đùi thon nhỏ của cô: "Khoá cửa văn phòng lại, chúng ta vào phòng ngủ một lúc nhé?"
"...", Diệp Khinh Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
"Sao vậy?", Vương Hi hỏi.
"Sao trước kia em không phát hiện ra anh lại vô lại thế này nhỉ?", Diệp Khinh Tuyết bất đắc dĩ nói.
"Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện đó chẳng phải rất bình thường sao?", Vương Hi vẻ mặt vô tội đáp.
"Thôi bỏ đi, em chẳng thấy bình thường chút nào cả. Bây giờ em thà anh cho a có bồ nhí, cũng không muốn anh ngày nào cũng dính lấy em", Diệp Khinh Tuyết nói.
"Gì cơ?", Vương Hi chớp mắt nhìn cô.
"Nói thật với anh vậy, thực ra em không có hứng với chuyện đó, vì nể mặt anh nên mới làm chuyện đó cùng anh thôi. Em chỉ muốn làm một người vợ nhu thuận ngoan ngoãn, nhưng em phát hiện mình không làm nổi", Diệp Khinh Tuyết khuôn mặt sầu não.
Vương Hi ngây người nhìn cô không nói gì.
"Em xin anh đấy, đừng giày vò em nữa. Em không muốn bị anh bắt nạt nữa, em chỉ muốn làm một cô gái bình thường", Diệp Khinh Tuyết chắp đôi tay lại, đáng thương nhìn Vương Hi xin tha: "Thực ra hôm qua sư phụ anh trách mắng anh, em rất cảm ơn ông ấy. Nhưng em không thấy anh thay đổi gì, anh vẫn như vậy."
"Hơn nữa bây giờ đang ở công ty, cũng không phải thời gian nghỉ trưa, văn phòng có người gõ cửa bất cứ lúc nào, sao chúng ta có thể như vậy chứ? Nếu bị người ta phát hiện thì ngại biết mấy."
"Em xin anh đấy, có chừng mực một chút đi, quan tâm chút đến cảm nhận của em. Thực ra gần đây ngày nào trong lòng em cũng chịu rất nhiều giày vò, cảm thấy bản thân rất bẩn. Chúng ta nghỉ ngơi một thời gian nhé, anh cho em thời gian hồi sức lại đã", Diệp Khinh Tuyết uất ức nói.
"Anh xin lỗi, anh không nghĩ đến cảm nhận của em", Vương Hi nói.
Anh là lần đầu, không có kinh nghiệm gì với chuyện vợ chồng. Lúc anh giày vò Diệp Khinh Tuyết, cô luôn không từ chối, anh tưởng cô cũng rất thích.
Không ngờ lại gây tổn thương lớn như vậy cho Diệp Khinh Tuyết.
"Anh tưởng em thích chuyện đó, còn cố ý lấy lòng em nữa”, Vương Hi có chút ngượng ngùng.
"Lấy lòng cái gì chứ? Không bằng anh dạy thêm cho em kinh nghiệm kinh doanh", Diệp Khinh Tuyết nói vẻ không vui.
"Em muốn học cái gì?", Vương Hi cười.
"Em muốn phát triển công ty Tuyết Bảo", Diệp Khinh Tuyết nói.
"Được, anh dạy em."
Vương Hi đã biết, hoá ra Diệp Khinh Tuyết không thích chuyện đó, anh dần thu bớt suy nghĩ đó lại, ngồi bên cạnh cô, nghiêm túc dạy cô kinh nghiệm kinh doanh.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Vương Hi cũng sáng đến công ty nhìn một cái, chiều đến quyền quán đánh quyền, buổi tối dạy thêm cho Diệp Khinh Tuyết.
Liên tục mấy ngày như vậy, cuộc sống dần trở nên êm đềm.
Chiều hôm nay, lúc Vương Hi đang đánh quyền ở quyền quán, đại thiếu gia nhà họ Trần là Trần Tử Phong đến tìm anh.
"Vương Hi, tôi có chuyện muốn xin cậu giúp đỡ", Trần Tử Phong khẽ thở dài nói.
"Sao vậy?", Vương Hi hỏi.
"Cậu biết Gấu Đen đánh quyền ở thủ đô chứ? Nổi tiếng nhờ thách thức võ thuật truyền thống, mấy năm nay đã đánh bại cao thủ của mấy môn phái Vịnh Xuân, Thái Cực, Điểm Huyệt, nâng giá trị bản thân lên đến 400 triệu", Trần Tử Phong nói.
"Tôi biết hắn, cao thủ nổ của giới quyền anh", Vương Hi nói.
"Bởi vì Gấu Đen thách thức võ thuật truyền thống thành công, một số quyền thủ thấp kém vì muốn nổi danh, cũng bắt chước Gấu Đen, thách thức các bậc thầy võ thuật truyền thống các môn phái lớn. Bởi vì lão gia nhà tôi là hội trưởng hiệp hội võ thuật truyền thống thành phố Minh Hải, một tháng trước chúng tôi cũng bị loại người này thách thức", Trần Tử Phong thở dài.
"Lão gia nhà anh đã 80 tuổi, tuy bước đi như bay nhưng cũng không thể lên sàn đấu đánh quyền như mấy người trẻ tuổi chứ? Người này bị bệnh à? Vì nổi tiếng mà muốn thi đấu với một ông lão 80 tuổi?", Vương Hi kinh ngạc.
"Lão gia nhà tôi tuổi đã cao, tháng trước còn nằm viện mấy ngày, Diệp lão gia nhà cậu còn đến thăm nữa. Người này cứ ép lão nhà nhà tôi ra tay, thời gian này gây ảnh hưởng rất nhiều đến thanh danh của nhà họ Trần chúng tôi. Lão gia nhà tôi tuổi tác đã cao, tôi sợ ông ấy tức giận có mệnh hệ gì”, Trần Tử Phong nói.
“Đúng là rác rưởi, thế lực của nhà họ Trần các anh ở thành phố Minh Hải cũng không tồi mà, tìm bừa mấy tay đấm dạy dỗ hắn một trận không được sao?”, Vương Hi nói.
“Cậu không biết đấy thôi, tên kia là một người nổi tiếng trên 1 trang video, có hơn 700 ngàn fans, hình như thu nhập một tháng cũng không ít, khoảng 100 ngàn. Hắn rất phiền phức, lần nào cũng dẫn mấy chục tên chân chó, vây đuổi chặn đường lão gia nhà chúng tôi, còn học mấy tên săn báo ở nước ngoài, ép lão gia nhà tôi ứng chiến. Với thế lực của nhà họ Trần chúng tôi, muốn dạy dỗ hắn chắc chắn không vấn đề gì, nhưng bị mấy chục cái điện thoại nhắm đến, không ra tay được”, Trần Tử Phong nói.
“Tôi phái một quyền thủ giỏi của quyền quán dạy dỗ hắn”, Vương Hi nói.
“Chưa chắc đã được, thực lực của hắn chắc là cấp S, trước đó chúng tôi tìm mấy quyền thủ cấp A nhưng không phải đối thủ của hắn. Điều đáng hận là để dạy dỗ hắn, tôi còn mời Phàm Gian giúp đỡ, Phàm Gian đã đồng ý, nhưng hắn nghe nói đối thủ là Phàm Gian liền lập tức không đánh nữa. Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đúng là đáng hận”, Trần Tử Phong bất đắc dĩ.
“Anh muốn làm thế nào?”, Vương Hi hỏi.
“Tôi hết cách đối phó hắn rồi, nên mới tìm cậu, cậu nghĩ cách giúp tôi đi”, Trần Tử Phong thở dài.
“Hay là thế này đi, ngày mai anh hẹn hắn đến quyền quán, tôi dạy dỗ hắn giúp anh”, Vương Hi nói.
Vương Hi rất ít khi nhìn thấy Tôn Tinh Tinh cười, lúc nhìn thấy cô cười, anh không khỏi nhìn thêm cái nữa.
Tôn Tinh Tinh rất xinh đẹp, chỉ kém Diệp Khinh Tuyết, hơn cả Thẩm Giai Dao, ngang bằng với Phùng Uyển, Vương Vị Ương, Hàn Lâm Nhi, cô với mấy cô gái này không cùng một kiểu. Cảm giác cô đem lại cho người ta là sạch sẽ, đáng yêu, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Vóc dáng cô rất đẹp, mặc một bộ quần áo luyện tập mỏng, vòng một cao ngất, vòng eo thon nhỏ. Dưới chiếc quần soóc luyện tập là đôi chân đẹp thon dài trắng nõn.
Đặc biệt cô mới luyện tập xong, tóc mai trên trán bị mồ hôi làm ướt, trên làn da trắng như tuyết lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Thấy Tôn Tinh Tinh cười, Vương Hi cũng cười.
Tôn Tinh Tinh nhanh chóng thu lại nụ cười, yên tĩnh đứng ở một góc nhìn mọi người.
"Này nhóc, cậu dám đánh với tôi không? Cược thù lao một trận đấu. Thù lao của cậu hẳn rất cao nhỉ? Thù lao của tôi là một triệu, quyền quán lấy ba phần, tôi lấy bảy phần, trừ đi thuế còn hơn 600 ngàn. Nếu cậu thắng, tôi sẽ đưa hơn 600 ngàn này cho cậu. Nếu cậu thua, chỉ cần đưa cho tôi 300 ngàn là được", Dương Phàm sắc mặt lạnh lẽo, nhìn Vương Hi.
"Tôi không đánh nổi anh, tôi nhận thua", Vương Hi cười lắc đầu.
Anh là chủ của quyền quán này, các quyền thủ dưới tay hiếu thắng là chuyện tốt, anh sẽ không so đo với Dương Phàm.
Hiện giờ trong lòng anh vẫn chỉ có Diệp Khinh Tuyết.
Anh nhanh chóng luyện tập mười bài sức bộc phát, rồi đi về phòng thay quần áo tắm rửa thay đồ.
"SS mà không đánh lại anh? Thằng nhãi này khoa trương", sự khiêm tốn của Vương Hi khiến Trần Chí và Từ Tiểu Lượng càng thấy đáng hận hơn.
"Nhất định phải tìm cơ hội đánh với cậu ta một trận", Dương Phàm nói.
Lúc Dương Phàm, Trần Chí và Từ Tiểu Lượng nói chuyện với nhau, Tần Thư Hào đứng ở bên cạnh. Hắn thầm nghĩ ba tên này đúng là không biết sống chết, nếu đánh một trận quyền với Vương Hi, chắc nửa năm tới bọn họ đừng mơ đánh quyền với ai nữa.
Sau khi Vương Hi thay xong quần áo, Phàm Gian vừa hay xong việc bên phía công ty tài chính, từ bên ngoài bước vào quyền quán.
"Ngày nào cậu cũng đến vào buổi chiều sao? Sau này tôi cũng sẽ đến vào mỗi buổi chiều", Vương Hi nói.
"Được", Phàm Gian mặt không cảm xúc nói.
"Tôi đi đây", Vương Hi nói.
"Ăn không?", Phàm Gian lấy hai quả táo trong túi ra, nghiêm túc nhìn Vương Hi.
"Tôi không ăn", Vương Hi cười nói.
"Phàm Gian, chúng ta chiến đấu thật, thế nào?", Dương Phàm bị Vương Hi làm mất hết mặt mũi, trong lòng hơi khó chịu, lại thách thức Dương Phàm.
"Tôi là người đào tạo, chỉ đào tạo, không thi đấu...", Phàm Gian mặt không cảm xúc bước về phía phòng thay đồ.
Trong thời gian có Tôn Uy Phong, các quyền thủ dưới tay Vương Hi có tiến bộ rất lớn. Sự tiến bộ của họ có liên quan đến Tôn Uy Phong, cũng có liên quan đến Phàm Gian.
Sau khi đến công ty, Vương Hi nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết liền không nhịn được muốn làm chuyện đó.
Anh phát hiện sau nửa ngày tập luyện, tinh lực của anh còn sung mãn hơn trước.
Diệp Khinh Tuyết hiện giờ là chủ của công ty Tuyết Bảo, cô ăn mặc rất tùy hứng, không cần ngày nào cũng mặc đồ công sở như trước.
Chớp mắt thành phố Minh Hải đã vào giữa thu, thời tiết trở nên mát mẻ hơn. Diệp Khinh Tuyết mặc một chiếc váy dài bằng nhung, chân đi đôi tất da màu đen.
Sau khi Tạ Tư Kỳ báo cáo công việc với Diệp Khinh Tuyết rồi rời đi, Vương Hi liền ngồi xuống cạnh cô, đặt tay lên cặp đùi thon nhỏ của cô: "Khoá cửa văn phòng lại, chúng ta vào phòng ngủ một lúc nhé?"
"...", Diệp Khinh Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
"Sao vậy?", Vương Hi hỏi.
"Sao trước kia em không phát hiện ra anh lại vô lại thế này nhỉ?", Diệp Khinh Tuyết bất đắc dĩ nói.
"Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện đó chẳng phải rất bình thường sao?", Vương Hi vẻ mặt vô tội đáp.
"Thôi bỏ đi, em chẳng thấy bình thường chút nào cả. Bây giờ em thà anh cho a có bồ nhí, cũng không muốn anh ngày nào cũng dính lấy em", Diệp Khinh Tuyết nói.
"Gì cơ?", Vương Hi chớp mắt nhìn cô.
"Nói thật với anh vậy, thực ra em không có hứng với chuyện đó, vì nể mặt anh nên mới làm chuyện đó cùng anh thôi. Em chỉ muốn làm một người vợ nhu thuận ngoan ngoãn, nhưng em phát hiện mình không làm nổi", Diệp Khinh Tuyết khuôn mặt sầu não.
Vương Hi ngây người nhìn cô không nói gì.
"Em xin anh đấy, đừng giày vò em nữa. Em không muốn bị anh bắt nạt nữa, em chỉ muốn làm một cô gái bình thường", Diệp Khinh Tuyết chắp đôi tay lại, đáng thương nhìn Vương Hi xin tha: "Thực ra hôm qua sư phụ anh trách mắng anh, em rất cảm ơn ông ấy. Nhưng em không thấy anh thay đổi gì, anh vẫn như vậy."
"Hơn nữa bây giờ đang ở công ty, cũng không phải thời gian nghỉ trưa, văn phòng có người gõ cửa bất cứ lúc nào, sao chúng ta có thể như vậy chứ? Nếu bị người ta phát hiện thì ngại biết mấy."
"Em xin anh đấy, có chừng mực một chút đi, quan tâm chút đến cảm nhận của em. Thực ra gần đây ngày nào trong lòng em cũng chịu rất nhiều giày vò, cảm thấy bản thân rất bẩn. Chúng ta nghỉ ngơi một thời gian nhé, anh cho em thời gian hồi sức lại đã", Diệp Khinh Tuyết uất ức nói.
"Anh xin lỗi, anh không nghĩ đến cảm nhận của em", Vương Hi nói.
Anh là lần đầu, không có kinh nghiệm gì với chuyện vợ chồng. Lúc anh giày vò Diệp Khinh Tuyết, cô luôn không từ chối, anh tưởng cô cũng rất thích.
Không ngờ lại gây tổn thương lớn như vậy cho Diệp Khinh Tuyết.
"Anh tưởng em thích chuyện đó, còn cố ý lấy lòng em nữa”, Vương Hi có chút ngượng ngùng.
"Lấy lòng cái gì chứ? Không bằng anh dạy thêm cho em kinh nghiệm kinh doanh", Diệp Khinh Tuyết nói vẻ không vui.
"Em muốn học cái gì?", Vương Hi cười.
"Em muốn phát triển công ty Tuyết Bảo", Diệp Khinh Tuyết nói.
"Được, anh dạy em."
Vương Hi đã biết, hoá ra Diệp Khinh Tuyết không thích chuyện đó, anh dần thu bớt suy nghĩ đó lại, ngồi bên cạnh cô, nghiêm túc dạy cô kinh nghiệm kinh doanh.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Vương Hi cũng sáng đến công ty nhìn một cái, chiều đến quyền quán đánh quyền, buổi tối dạy thêm cho Diệp Khinh Tuyết.
Liên tục mấy ngày như vậy, cuộc sống dần trở nên êm đềm.
Chiều hôm nay, lúc Vương Hi đang đánh quyền ở quyền quán, đại thiếu gia nhà họ Trần là Trần Tử Phong đến tìm anh.
"Vương Hi, tôi có chuyện muốn xin cậu giúp đỡ", Trần Tử Phong khẽ thở dài nói.
"Sao vậy?", Vương Hi hỏi.
"Cậu biết Gấu Đen đánh quyền ở thủ đô chứ? Nổi tiếng nhờ thách thức võ thuật truyền thống, mấy năm nay đã đánh bại cao thủ của mấy môn phái Vịnh Xuân, Thái Cực, Điểm Huyệt, nâng giá trị bản thân lên đến 400 triệu", Trần Tử Phong nói.
"Tôi biết hắn, cao thủ nổ của giới quyền anh", Vương Hi nói.
"Bởi vì Gấu Đen thách thức võ thuật truyền thống thành công, một số quyền thủ thấp kém vì muốn nổi danh, cũng bắt chước Gấu Đen, thách thức các bậc thầy võ thuật truyền thống các môn phái lớn. Bởi vì lão gia nhà tôi là hội trưởng hiệp hội võ thuật truyền thống thành phố Minh Hải, một tháng trước chúng tôi cũng bị loại người này thách thức", Trần Tử Phong thở dài.
"Lão gia nhà anh đã 80 tuổi, tuy bước đi như bay nhưng cũng không thể lên sàn đấu đánh quyền như mấy người trẻ tuổi chứ? Người này bị bệnh à? Vì nổi tiếng mà muốn thi đấu với một ông lão 80 tuổi?", Vương Hi kinh ngạc.
"Lão gia nhà tôi tuổi đã cao, tháng trước còn nằm viện mấy ngày, Diệp lão gia nhà cậu còn đến thăm nữa. Người này cứ ép lão nhà nhà tôi ra tay, thời gian này gây ảnh hưởng rất nhiều đến thanh danh của nhà họ Trần chúng tôi. Lão gia nhà tôi tuổi tác đã cao, tôi sợ ông ấy tức giận có mệnh hệ gì”, Trần Tử Phong nói.
“Đúng là rác rưởi, thế lực của nhà họ Trần các anh ở thành phố Minh Hải cũng không tồi mà, tìm bừa mấy tay đấm dạy dỗ hắn một trận không được sao?”, Vương Hi nói.
“Cậu không biết đấy thôi, tên kia là một người nổi tiếng trên 1 trang video, có hơn 700 ngàn fans, hình như thu nhập một tháng cũng không ít, khoảng 100 ngàn. Hắn rất phiền phức, lần nào cũng dẫn mấy chục tên chân chó, vây đuổi chặn đường lão gia nhà chúng tôi, còn học mấy tên săn báo ở nước ngoài, ép lão gia nhà tôi ứng chiến. Với thế lực của nhà họ Trần chúng tôi, muốn dạy dỗ hắn chắc chắn không vấn đề gì, nhưng bị mấy chục cái điện thoại nhắm đến, không ra tay được”, Trần Tử Phong nói.
“Tôi phái một quyền thủ giỏi của quyền quán dạy dỗ hắn”, Vương Hi nói.
“Chưa chắc đã được, thực lực của hắn chắc là cấp S, trước đó chúng tôi tìm mấy quyền thủ cấp A nhưng không phải đối thủ của hắn. Điều đáng hận là để dạy dỗ hắn, tôi còn mời Phàm Gian giúp đỡ, Phàm Gian đã đồng ý, nhưng hắn nghe nói đối thủ là Phàm Gian liền lập tức không đánh nữa. Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đúng là đáng hận”, Trần Tử Phong bất đắc dĩ.
“Anh muốn làm thế nào?”, Vương Hi hỏi.
“Tôi hết cách đối phó hắn rồi, nên mới tìm cậu, cậu nghĩ cách giúp tôi đi”, Trần Tử Phong thở dài.
“Hay là thế này đi, ngày mai anh hẹn hắn đến quyền quán, tôi dạy dỗ hắn giúp anh”, Vương Hi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.