Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 304: Thôn vay tiền
Đại Dương
08/12/2020
Đặt điện thoại xuống, Vương Hi lặng lẽ ngồi đợi ở nhà Vương Quân.
Anh biết Vương Quân là một tên vô lại, có rất nhiều bạn bè là côn đồ ở trong thôn. Vừa nãy anh đánh hắn, đám bạn bè hắn nhất định sẽ không tha cho anh.
Sức khỏe của anh hiện giờ không được tốt, một mình anh đánh không lại cả một đám người, anh cần tới sự giúp đỡ của nhóm Phàm Gian.
Trước đây anh không quan tâm đến chuyện của Vương Quân, cũng không muốn vì đánh hắn mà gặp rắc rối. Giờ đánh cũng đánh rồi, anh không thể ở lại đây thêm nữa. Anh chưa bao giờ muốn bắt nạt một người bình thường, bị rơi vào bước đường hôm này đều là vì bảo vệ họ. Long Minh, Ninh thiếu gia và Tần Thiếu Du đang náo loạn thị trường Hoa Hạ, bọn chúng điên cuồng rửa tiền, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ khiến cho nền kinh tế sụp đổ, cuối cùng những người dân này sẽ phải chịu khổ.
Đánh Vương Quân, trong lòng anh cũng không dễ chịu chút nào.
Khi anh đang tức giận trong phòng, Lý Cầm và Vương Hân Di cũng bước vào, hai mẹ con rụt rè nhìn anh.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi đã hơi quá đáng với Vương Quân. Có lẽ bạn tôi sẽ đến đây trước khi trời tối, tôi sẽ rời khỏi đây khi tìm được đồ của mình, thời gian này làm phiền mọi người rồi”, Vương Hi cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, mỉm cười với Lý Cầm và Vương Hân Di.
“Thật ra cậu đã làm rất tốt”, Lý Cầm nghĩ rồi nói.
“Tôi đánh chồng chị, chị không đau lòng sao?”, Vương Hi hỏi.
“Dĩ nhiên là đau lòng, dù sao thì cũng sống với nhau bao nhiêu năm rồi, con cái cũng đã lớn. Hắn ta là người như thế nào, trong lòng tôi hiểu rõ. Sau khi kết hôn nửa năm tôi liền biết hắn không phải là người lương thiện. Hắn ta chơi với lão đại ở trong thôn, suốt ngày rượu chè be bét không về nhà, còn bồ bịch ở bên ngoài. Vừa nãy hắn ta đánh tôi, là vì tôi biết hắn ta nuôi đàn bà bên ngoài, tôi không chịu đựng được nữa, hai hôm trước có đi tìm người đàn bà đó. Chắc là tối qua hắn đi đến chỗ mụ kia và biết được việc đó, thế nên mới tức giận mà đánh tôi”, Lý Cầm nói.
“Ừ”, Vương Hi nói.
“Tôi biết cậu là người có năng lực, cậu nói nhà cậu có hàng chục triệu, tôi thấy cậu không đơn giản chỉ có vài chục triệu, chắc chắn phải có cả trăm triệu ấy, cậu là một nhân vật lớn rất lợi hại đúng không? Thật ra tôi biết Vương Quân có bồ bên ngoài nhưng vẫn sống cùng hắn ta, không phải vì tôi còn yêu. Là vì hắn ta là người đàn ông của tôi, tôi và Vương Hân Di còn phải dựa vào hắn, bất kể hắn ta đối xử với chúng tôi như thế nào, chúng tôi cũng không thể thiếu hắn ta được. Tôi biết cậu là một người tốt, hôm nay cậu đánh hắn, hắn nhất định sẽ sẽ trả thù cả tôi và cậu. Nếu cậu muốn đi, xin hãy mang theo chúng tôi”, Lý Cầm vừa nói vừa khóc, dẫn theo Vương Hân Di quỳ trước mặt Vương Hi.
“Mau đứng dậy đi”, Vương Hi cau mày nói.
“Van xin cậu, cho chúng tôi đi cùng”, Lý Cầm tiếp tục cầu xin Vương Hi.
Vương Hi ngồi trên ghế im lặng suy nghĩ.
“Chị thật sự không yêu Vương Quân nữa?”, Vương Hi hỏi.
“Hận thấu xương tủy!”, Lý Cầm nói.
“Nếu tôi sắp xếp cho chị, chị phải thề với tôi rằng, sau này sẽ không liên hệ với hắn nữa, tôi không muốn nhìn thấy hắn ta”.
“Tôi cam đoan”, Lý Cầm nói.
“Ở thủ đô có một công tên là Quang Phục, tôi sẽ ghi lại địa chỉ và số liên lạc cho chị sau, chị cầm tờ giấy tôi viết đến đó là được. Bọn họ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho hai người khi nhìn thấy chữ ký của tôi”, Vương Hi nói.
“Cảm ơn cậu, đại ân nhân, tôi thay mặt Hân Di cảm ơn cậu. Hân Di là một đứa bé rất hiểu chuyện, trong tương lai nó sẽ là người có tiền đồ rộng mở, tôi không muốn sống cùng với Vương Quân nữa, không muốn con bé lớn lên trong môi trường này. Cậu cứu giúp mẹ con tôi, chúng tôi cả đời này sẽ không quên”, Lý Cầm vừa khóc vừa nói.
“Không có gì”, nét nghiêm trọng trên mặt Vương Hi dịu đi, dần lộ ra nụ cười.
“Đến giờ ăn cơm trưa rồi, để tôi đi nấu cơm cho cậu”, Lý Cầm lau nước mắt nói.
“Bị oan ức đến như vậy rồi, chị còn tâm trạng nấu cơm sao? Đừng nấu nữa, tôi mời chị ăn cơm”, Vương Hi cười nói.
Ngay sau đó, anh và Vương Hân Di dọn dẹp nhà cửa, Lý Cầm cũng đi rửa mặt và thay quần áo sạch sẽ, bọn họ cùng nhau đến nhà hàng trong thôn ăn cơm.
Vương Hân Di là một cô bé hiểu chuyện, gia đình cô bé không có nhiều tiền, khi gọi món không dám gọi quá nhiều, chỉ nuốt nước bọt khi nhìn thấy món mình thích. Lý Cầm cũng đã quen ăn uống thanh đạm, chưa bao giờ đi nhà hàng, hai mẹ con nhìn thực đơn hồi lâu mới chọn được hai món.
“Cho tôi sáu món đặc sản của quán, ba món thịt hai món rau một bát canh, hai lon nước ngọt và một chai bia”, Vương Hi nói với ông chủ.
“Vương Hi, cậu thật dũng cảm, nghe nói sáng nay cậu đánh Vương Quân à. Tên khốn đó, bên ngoài có cả đống phụ nữ, trước đây cứ uống rượu vào là về nhà đánh vợ, trong thời gian cậu ở đây hắn ta đã khá hơn nhiều rồi. Nghe nói cậu là con nhà giàu, gia đình cậu buôn bán gì thế, có cơ hội thì dẫn theo chúng tôi nhé”, ông chủ cười nói với Vương Hi.
Thôn họ không có nhiều người, chỉ có hơn 100 hộ, cả xã gộp lại cũng không quá 1000 hộ, tổng cộng chỉ có vài nghìn người. Nhà ai xảy ra chuyện gì mọi người đều biết hết, lúc Vương Hi dưỡng thương ở đây, anh thích tập thể dục quanh thôn, đến ông chủ quán cơm cũng biết anh.
“Có làm ăn lớn gì đâu, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi”, Vương Hi cười nói.
“Đừng có khiêm tốn, có việc gì thì nói cho chúng tôi biết, cho vay lãi nhỏ lẻ, làm livestream, chúng tôi đều làm được. Năm ngoái ở trong xã có một người nổi tiếng trên mạng rồi, có cả hàng triệu người hâm mộ, người ta giờ lái xe Mercedes- Benz G kìa, chúng tôi vô cùng ngưỡng mộ”, ông chủ nói.
“Đấy là người ta may mắn thôi”, Vương Hi cười nói.
Khi Vương Hi và ông chủ nhà hàng nói chuyện, một số món ăn đã lần lượt được đưa lên, tất cả đều là những món đắt tiền của nhà hàng này. Các nhà hàng trong thôn rất ngon, thực phẩm xanh không bị ô nhiễm. Đối với những người nông dân này nhìn thì có vẻ rất đắt nhưng thật ra tất cả cộng lại không đến 200 tệ.
Bữa ăn này Vương Hi cảm thấy rất thoải mái, anh ở trong thôn này đã hơn 20 ngày, ngày nào cũng ăn các món chay cùng Lý Cầm và Vương Hân Di, từng ấy ngày anh không ăn thịt rồi.
“Ông chủ, tính tiền”, Vương Hi ăn cơm xong thì mạnh dạn gọi tính tiền.
Lý Cầm và Vương Hân Di đang bận đóng gói đồ ăn còn thừa.
“Tổng cộng 187 tệ, người quen với nhau cả, giảm giá cho cậu, 180 tệ là được rồi”, ông chủ cười hi hi nói.
Vương Hi theo bản năng sờ vào túi, sờ mãi không thấy tiền đâu, anh quên mất rằng mình bây giờ không có tiền.
“…”, Vương Hi
“…”, Lý Cầm và Vương Hân Di…
Tiền ăn cơm do Lý Cầm trả, làm cho Vương Hi rất xấu hổ.
Vương Hi sống trong giàu sang từ nhỏ, anh chưa bao giờ để ý đến tiền. Anh từ đại thiếu gia oai phong lẫm liệt của thủ đô trở thành người giàu nhất Hoa Hạ, ngay cả khi bị tổ điều tra đặc biệt truy nã, con đường đi ra nước ngoài của anh cũng đã được chuẩn bị sẵn, chỉ cần anh làm ở IF, anh sẽ kiếm được mức lương hàng năm là 20 triệu đô la.
Nhưng không ngờ bây giờ anh lại rơi vào hoàn cảnh này, đến một bữa ăn rẻ tiền nhất của người nông dân anh cũng không trả nổi, phải để một người phụ nữ bình thường thanh toán.
Đến buổi chiều, Doãn Tâm từ một chiếc taxi đi xuống với vẻ mặt mệt mỏi.
“Vương Hi, tiền của mọi người đều bị ngân hàng đóng băng rồi, lúc chia tay nhau tôi quên không bảo cậu đưa tiền, cậu không biết hai mươi ngày này tôi đã khổ cực như thế nào đâu”, Doãn Tâm mặc một chiếc áo sơ mi hoa, một chiếc quần đi biển với một đôi dép tông, vừa nhìn thấy Vương Hi đã lập tức kể khổ.
“Khi tôi nhìn thấy một tên nhà giàu lái chiếc xe Porsche, tôi gần như phát khóc. Nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp của chúng ta, đến chiếc xe Mescedes- Benz hơn mười triệu cũng mặc kệ mà đâm hỏng”, Doãn Tâm vừa nói vừa lấy một bao thuốc mua từ siêu thị châm lửa.
“Lấy loại rẻ tiền ấy, đừng có lấy loại đắt tiền như vậy, tôi không có tiền trả cho anh đâu”, sắc mặt Vương Hi thay đổi.
“Tôi có tiền, cần gì cậu phải trả”, Doãn Tâm lấy từ trong túi ra một xấp tiền đặt lên quầy.
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, Vương Hi ngạc nhiên.
“Tôi là một đầu bếp, dĩ nhiên dựa vào tay nghề nấu ăn của mình kiếm tiền rồi. Tôi làm thêm ở một nhà hàng nhỏ hơn mười ngày, việc kinh doanh phát đạt, tôi giúp nhà hàng đó kiếm được hơn một trăm ngàn, họ chia cho tôi 50 ngàn. Nhưng tôi chỉ làm ở đó hơn mười ngày thì bị đội điều tra phát hiện, ông chủ nhà hàng khi biết tôi là tội phạm còn không nỡ để tôi đi, là ông ấy giúp tôi chạy trốn”, Doãn Tâm đắc ý nói với điếu thuốc trong miệng.
“…”, Vương Hi…
“Nhưng thôn này của cậu cũng khá béo bở đấy, trên đường đi tôi có nói chuyện với tài xế taxi. Nghe nói người của thôn này chuyên đi vay nặng lãi, cậu không tham gia đầu tư tài chính với bọn họ à, giúp bọn họ kiếm một vố?”, Doãn Tâm nở một nụ cười đểu.
“Thôn vay tiền?”, Vương Hi hỏi.
“Đúng vậy, đây là một thôn trầy bửa, mọi người trong thôn đều vay tiền trên mạng, sau đó vay xong không chịu trả, có công ty cho vay đến đòi tiền, bọn họ trực tiếp thống nhất với nhau dùng gậy đánh đuổi đám người đó đi. Nghe nói bọn họ vay cả mấy chục công ty, bây giờ người trong thôn đều rất giàu có. Vương Hi, người trong thôn này rất dũng mãnh, bọn họ cũng rất đoàn kết. Chỉ cần một người bị đánh, cả thôn lập tức tụ tập mấy trăm người đến giải quyết”.
“Cậu bình thường tính tình khá tốt, chắc là rất hòa thuận với mọi người trong thôn đúng không? Không phải cậu không vội đi làm ở IF sao? Chúng ta có thể ở lại thôn này dưỡng thương một thời gian. Tôi nói cho cậu nghe, ở đây rất an toàn. Người ở đây không sợ đánh nhau, cho dù Long Minh và người của tổ điều tra tìm đến đây cũng bị đánh thôi. Tôi ngẫm ra rồi, làm người à, dù đi đến đâu cũng phải tích đức. Giống như tôi làm ở nhà hàng vậy, nếu không phải ông chủ và những người phục vụ quán liều mạng bảo vệ tôi, chắc chắn tôi đã bị tổ điều tra bắt được rồi”, Doãn Tâm không khỏi thở dài nói.
“Sáng nay tôi đã đánh một tên khốn nạn”, Vương Hi nói.
“Vậy thì cậu xong đời rồi, bọn họ rất đoàn kết, cậu chắc chắn sẽ bị cả trăm người đánh chết”, Doãn Tâm cười tít mắt nói.
“Đánh thật rồi”, Vương Hi nói.
“Đánh thật á?”, Doãn Tâm hỏi.
“Ừ”, Vương Hi nói.
Khi Vương Hi và Doãn Tâm đang tán gẫu ở trong cửa hàng, Vương Quân đem theo một đám người trong thôn đến.
Đúng như lời Doãn Tâm nói, Vương Quân đã tập hợp được hàng trăm người chỉ trong nửa ngày. Những người này có khuôn mặt dữ tợn, hầu hết đều là đàn ông, số ít là phụ nữ, thậm chí còn có các ông bà già, tất cả đều cầm nhiều loại vũ khí trên tay như cuốc, xẻng…
Nhìn thấy đám người đông như kiến này đi về hướng siêu thị, Vương Hi và Doãn Tâm sắc mặt đều thay đổi.
“Đánh chết hắn đi!”, Vương Quân gầm lên trong đám đông.
Anh biết Vương Quân là một tên vô lại, có rất nhiều bạn bè là côn đồ ở trong thôn. Vừa nãy anh đánh hắn, đám bạn bè hắn nhất định sẽ không tha cho anh.
Sức khỏe của anh hiện giờ không được tốt, một mình anh đánh không lại cả một đám người, anh cần tới sự giúp đỡ của nhóm Phàm Gian.
Trước đây anh không quan tâm đến chuyện của Vương Quân, cũng không muốn vì đánh hắn mà gặp rắc rối. Giờ đánh cũng đánh rồi, anh không thể ở lại đây thêm nữa. Anh chưa bao giờ muốn bắt nạt một người bình thường, bị rơi vào bước đường hôm này đều là vì bảo vệ họ. Long Minh, Ninh thiếu gia và Tần Thiếu Du đang náo loạn thị trường Hoa Hạ, bọn chúng điên cuồng rửa tiền, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ khiến cho nền kinh tế sụp đổ, cuối cùng những người dân này sẽ phải chịu khổ.
Đánh Vương Quân, trong lòng anh cũng không dễ chịu chút nào.
Khi anh đang tức giận trong phòng, Lý Cầm và Vương Hân Di cũng bước vào, hai mẹ con rụt rè nhìn anh.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi đã hơi quá đáng với Vương Quân. Có lẽ bạn tôi sẽ đến đây trước khi trời tối, tôi sẽ rời khỏi đây khi tìm được đồ của mình, thời gian này làm phiền mọi người rồi”, Vương Hi cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, mỉm cười với Lý Cầm và Vương Hân Di.
“Thật ra cậu đã làm rất tốt”, Lý Cầm nghĩ rồi nói.
“Tôi đánh chồng chị, chị không đau lòng sao?”, Vương Hi hỏi.
“Dĩ nhiên là đau lòng, dù sao thì cũng sống với nhau bao nhiêu năm rồi, con cái cũng đã lớn. Hắn ta là người như thế nào, trong lòng tôi hiểu rõ. Sau khi kết hôn nửa năm tôi liền biết hắn không phải là người lương thiện. Hắn ta chơi với lão đại ở trong thôn, suốt ngày rượu chè be bét không về nhà, còn bồ bịch ở bên ngoài. Vừa nãy hắn ta đánh tôi, là vì tôi biết hắn ta nuôi đàn bà bên ngoài, tôi không chịu đựng được nữa, hai hôm trước có đi tìm người đàn bà đó. Chắc là tối qua hắn đi đến chỗ mụ kia và biết được việc đó, thế nên mới tức giận mà đánh tôi”, Lý Cầm nói.
“Ừ”, Vương Hi nói.
“Tôi biết cậu là người có năng lực, cậu nói nhà cậu có hàng chục triệu, tôi thấy cậu không đơn giản chỉ có vài chục triệu, chắc chắn phải có cả trăm triệu ấy, cậu là một nhân vật lớn rất lợi hại đúng không? Thật ra tôi biết Vương Quân có bồ bên ngoài nhưng vẫn sống cùng hắn ta, không phải vì tôi còn yêu. Là vì hắn ta là người đàn ông của tôi, tôi và Vương Hân Di còn phải dựa vào hắn, bất kể hắn ta đối xử với chúng tôi như thế nào, chúng tôi cũng không thể thiếu hắn ta được. Tôi biết cậu là một người tốt, hôm nay cậu đánh hắn, hắn nhất định sẽ sẽ trả thù cả tôi và cậu. Nếu cậu muốn đi, xin hãy mang theo chúng tôi”, Lý Cầm vừa nói vừa khóc, dẫn theo Vương Hân Di quỳ trước mặt Vương Hi.
“Mau đứng dậy đi”, Vương Hi cau mày nói.
“Van xin cậu, cho chúng tôi đi cùng”, Lý Cầm tiếp tục cầu xin Vương Hi.
Vương Hi ngồi trên ghế im lặng suy nghĩ.
“Chị thật sự không yêu Vương Quân nữa?”, Vương Hi hỏi.
“Hận thấu xương tủy!”, Lý Cầm nói.
“Nếu tôi sắp xếp cho chị, chị phải thề với tôi rằng, sau này sẽ không liên hệ với hắn nữa, tôi không muốn nhìn thấy hắn ta”.
“Tôi cam đoan”, Lý Cầm nói.
“Ở thủ đô có một công tên là Quang Phục, tôi sẽ ghi lại địa chỉ và số liên lạc cho chị sau, chị cầm tờ giấy tôi viết đến đó là được. Bọn họ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho hai người khi nhìn thấy chữ ký của tôi”, Vương Hi nói.
“Cảm ơn cậu, đại ân nhân, tôi thay mặt Hân Di cảm ơn cậu. Hân Di là một đứa bé rất hiểu chuyện, trong tương lai nó sẽ là người có tiền đồ rộng mở, tôi không muốn sống cùng với Vương Quân nữa, không muốn con bé lớn lên trong môi trường này. Cậu cứu giúp mẹ con tôi, chúng tôi cả đời này sẽ không quên”, Lý Cầm vừa khóc vừa nói.
“Không có gì”, nét nghiêm trọng trên mặt Vương Hi dịu đi, dần lộ ra nụ cười.
“Đến giờ ăn cơm trưa rồi, để tôi đi nấu cơm cho cậu”, Lý Cầm lau nước mắt nói.
“Bị oan ức đến như vậy rồi, chị còn tâm trạng nấu cơm sao? Đừng nấu nữa, tôi mời chị ăn cơm”, Vương Hi cười nói.
Ngay sau đó, anh và Vương Hân Di dọn dẹp nhà cửa, Lý Cầm cũng đi rửa mặt và thay quần áo sạch sẽ, bọn họ cùng nhau đến nhà hàng trong thôn ăn cơm.
Vương Hân Di là một cô bé hiểu chuyện, gia đình cô bé không có nhiều tiền, khi gọi món không dám gọi quá nhiều, chỉ nuốt nước bọt khi nhìn thấy món mình thích. Lý Cầm cũng đã quen ăn uống thanh đạm, chưa bao giờ đi nhà hàng, hai mẹ con nhìn thực đơn hồi lâu mới chọn được hai món.
“Cho tôi sáu món đặc sản của quán, ba món thịt hai món rau một bát canh, hai lon nước ngọt và một chai bia”, Vương Hi nói với ông chủ.
“Vương Hi, cậu thật dũng cảm, nghe nói sáng nay cậu đánh Vương Quân à. Tên khốn đó, bên ngoài có cả đống phụ nữ, trước đây cứ uống rượu vào là về nhà đánh vợ, trong thời gian cậu ở đây hắn ta đã khá hơn nhiều rồi. Nghe nói cậu là con nhà giàu, gia đình cậu buôn bán gì thế, có cơ hội thì dẫn theo chúng tôi nhé”, ông chủ cười nói với Vương Hi.
Thôn họ không có nhiều người, chỉ có hơn 100 hộ, cả xã gộp lại cũng không quá 1000 hộ, tổng cộng chỉ có vài nghìn người. Nhà ai xảy ra chuyện gì mọi người đều biết hết, lúc Vương Hi dưỡng thương ở đây, anh thích tập thể dục quanh thôn, đến ông chủ quán cơm cũng biết anh.
“Có làm ăn lớn gì đâu, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi”, Vương Hi cười nói.
“Đừng có khiêm tốn, có việc gì thì nói cho chúng tôi biết, cho vay lãi nhỏ lẻ, làm livestream, chúng tôi đều làm được. Năm ngoái ở trong xã có một người nổi tiếng trên mạng rồi, có cả hàng triệu người hâm mộ, người ta giờ lái xe Mercedes- Benz G kìa, chúng tôi vô cùng ngưỡng mộ”, ông chủ nói.
“Đấy là người ta may mắn thôi”, Vương Hi cười nói.
Khi Vương Hi và ông chủ nhà hàng nói chuyện, một số món ăn đã lần lượt được đưa lên, tất cả đều là những món đắt tiền của nhà hàng này. Các nhà hàng trong thôn rất ngon, thực phẩm xanh không bị ô nhiễm. Đối với những người nông dân này nhìn thì có vẻ rất đắt nhưng thật ra tất cả cộng lại không đến 200 tệ.
Bữa ăn này Vương Hi cảm thấy rất thoải mái, anh ở trong thôn này đã hơn 20 ngày, ngày nào cũng ăn các món chay cùng Lý Cầm và Vương Hân Di, từng ấy ngày anh không ăn thịt rồi.
“Ông chủ, tính tiền”, Vương Hi ăn cơm xong thì mạnh dạn gọi tính tiền.
Lý Cầm và Vương Hân Di đang bận đóng gói đồ ăn còn thừa.
“Tổng cộng 187 tệ, người quen với nhau cả, giảm giá cho cậu, 180 tệ là được rồi”, ông chủ cười hi hi nói.
Vương Hi theo bản năng sờ vào túi, sờ mãi không thấy tiền đâu, anh quên mất rằng mình bây giờ không có tiền.
“…”, Vương Hi
“…”, Lý Cầm và Vương Hân Di…
Tiền ăn cơm do Lý Cầm trả, làm cho Vương Hi rất xấu hổ.
Vương Hi sống trong giàu sang từ nhỏ, anh chưa bao giờ để ý đến tiền. Anh từ đại thiếu gia oai phong lẫm liệt của thủ đô trở thành người giàu nhất Hoa Hạ, ngay cả khi bị tổ điều tra đặc biệt truy nã, con đường đi ra nước ngoài của anh cũng đã được chuẩn bị sẵn, chỉ cần anh làm ở IF, anh sẽ kiếm được mức lương hàng năm là 20 triệu đô la.
Nhưng không ngờ bây giờ anh lại rơi vào hoàn cảnh này, đến một bữa ăn rẻ tiền nhất của người nông dân anh cũng không trả nổi, phải để một người phụ nữ bình thường thanh toán.
Đến buổi chiều, Doãn Tâm từ một chiếc taxi đi xuống với vẻ mặt mệt mỏi.
“Vương Hi, tiền của mọi người đều bị ngân hàng đóng băng rồi, lúc chia tay nhau tôi quên không bảo cậu đưa tiền, cậu không biết hai mươi ngày này tôi đã khổ cực như thế nào đâu”, Doãn Tâm mặc một chiếc áo sơ mi hoa, một chiếc quần đi biển với một đôi dép tông, vừa nhìn thấy Vương Hi đã lập tức kể khổ.
“Khi tôi nhìn thấy một tên nhà giàu lái chiếc xe Porsche, tôi gần như phát khóc. Nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp của chúng ta, đến chiếc xe Mescedes- Benz hơn mười triệu cũng mặc kệ mà đâm hỏng”, Doãn Tâm vừa nói vừa lấy một bao thuốc mua từ siêu thị châm lửa.
“Lấy loại rẻ tiền ấy, đừng có lấy loại đắt tiền như vậy, tôi không có tiền trả cho anh đâu”, sắc mặt Vương Hi thay đổi.
“Tôi có tiền, cần gì cậu phải trả”, Doãn Tâm lấy từ trong túi ra một xấp tiền đặt lên quầy.
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, Vương Hi ngạc nhiên.
“Tôi là một đầu bếp, dĩ nhiên dựa vào tay nghề nấu ăn của mình kiếm tiền rồi. Tôi làm thêm ở một nhà hàng nhỏ hơn mười ngày, việc kinh doanh phát đạt, tôi giúp nhà hàng đó kiếm được hơn một trăm ngàn, họ chia cho tôi 50 ngàn. Nhưng tôi chỉ làm ở đó hơn mười ngày thì bị đội điều tra phát hiện, ông chủ nhà hàng khi biết tôi là tội phạm còn không nỡ để tôi đi, là ông ấy giúp tôi chạy trốn”, Doãn Tâm đắc ý nói với điếu thuốc trong miệng.
“…”, Vương Hi…
“Nhưng thôn này của cậu cũng khá béo bở đấy, trên đường đi tôi có nói chuyện với tài xế taxi. Nghe nói người của thôn này chuyên đi vay nặng lãi, cậu không tham gia đầu tư tài chính với bọn họ à, giúp bọn họ kiếm một vố?”, Doãn Tâm nở một nụ cười đểu.
“Thôn vay tiền?”, Vương Hi hỏi.
“Đúng vậy, đây là một thôn trầy bửa, mọi người trong thôn đều vay tiền trên mạng, sau đó vay xong không chịu trả, có công ty cho vay đến đòi tiền, bọn họ trực tiếp thống nhất với nhau dùng gậy đánh đuổi đám người đó đi. Nghe nói bọn họ vay cả mấy chục công ty, bây giờ người trong thôn đều rất giàu có. Vương Hi, người trong thôn này rất dũng mãnh, bọn họ cũng rất đoàn kết. Chỉ cần một người bị đánh, cả thôn lập tức tụ tập mấy trăm người đến giải quyết”.
“Cậu bình thường tính tình khá tốt, chắc là rất hòa thuận với mọi người trong thôn đúng không? Không phải cậu không vội đi làm ở IF sao? Chúng ta có thể ở lại thôn này dưỡng thương một thời gian. Tôi nói cho cậu nghe, ở đây rất an toàn. Người ở đây không sợ đánh nhau, cho dù Long Minh và người của tổ điều tra tìm đến đây cũng bị đánh thôi. Tôi ngẫm ra rồi, làm người à, dù đi đến đâu cũng phải tích đức. Giống như tôi làm ở nhà hàng vậy, nếu không phải ông chủ và những người phục vụ quán liều mạng bảo vệ tôi, chắc chắn tôi đã bị tổ điều tra bắt được rồi”, Doãn Tâm không khỏi thở dài nói.
“Sáng nay tôi đã đánh một tên khốn nạn”, Vương Hi nói.
“Vậy thì cậu xong đời rồi, bọn họ rất đoàn kết, cậu chắc chắn sẽ bị cả trăm người đánh chết”, Doãn Tâm cười tít mắt nói.
“Đánh thật rồi”, Vương Hi nói.
“Đánh thật á?”, Doãn Tâm hỏi.
“Ừ”, Vương Hi nói.
Khi Vương Hi và Doãn Tâm đang tán gẫu ở trong cửa hàng, Vương Quân đem theo một đám người trong thôn đến.
Đúng như lời Doãn Tâm nói, Vương Quân đã tập hợp được hàng trăm người chỉ trong nửa ngày. Những người này có khuôn mặt dữ tợn, hầu hết đều là đàn ông, số ít là phụ nữ, thậm chí còn có các ông bà già, tất cả đều cầm nhiều loại vũ khí trên tay như cuốc, xẻng…
Nhìn thấy đám người đông như kiến này đi về hướng siêu thị, Vương Hi và Doãn Tâm sắc mặt đều thay đổi.
“Đánh chết hắn đi!”, Vương Quân gầm lên trong đám đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.