Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 252: Tôi trả 100 triệu
Đại Dương
06/12/2020
Vương Hi dẫn Diệp Khinh Tuyết đến ngồi hàng ghế đầu của hội trường, tất cả các khách mời của buổi đấu giá đều nhìn anh với ánh mắt kì lạ.
“Đúng là rác rưởi, chó mèo gì cũng muốn dẫm đạp lên. Là do nhân phẩm hắn không tốt, thật đáng đời”, Lâm Khả Hân ngồi cạnh lối đi, hằn học nhìn Vương Hi.
“Vương Hi, vừa nãy không sao chứ?”, Vương Hoài Phong quan tâm hỏi han.
Bọn họ đều nhìn thấy Vương Hi đánh nhau ở cửa ra vào, một mình anh đánh năm người Chu Mộng Dương bọn họ.
Vương Hi dường như còn bị giám đốc quản lý chặn lại, không muốn cho anh vào trong.
“Không sao cả”, Vương Hi nói.
“Nếu có việc gì con cứ đến tìm bố, mặc dù Vương Hoài An phải vào tù vì chuyện của Khinh Tuyết, nhưng việc này là do nó tự làm tự chịu, con nhớ nhé, con luôn là con trai của bố, cho dù có xảy ra chuyện gì, quan hệ của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi”, Vương Hoài Phong nói.
“Cho dù con không có hàng trăm tỷ thì cũng có hàng chục tỷ, muốn mua vài thứ ở đây cũng vô cùng dễ dàng đúng không? Tên giám đốc đó coi thường người khác, nên nói cho ông chủ của hắn biết để sa thải hắn đi”, Từ Đệ nói.
“Tôi quen biết ông chủ ở đây, để tôi bảo ông chủ đó đến”, bác hai nói.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, không sao cả”, Vương Hi nói.
“Cho dù cậu hại nhà họ Vương chúng tôi sa sút, nhưng người nhà họ Vương chúng ta cũng không thể để người khác làm nhục được”, bác hai nói.
Nghe xong lời của bác hai, trong lòng Vương Hi dường như bị thứ gì đó làm cho cảm động.
“Khi đôi mắt con mất đi ánh sáng và được gả đến nhà họ Diệp, con không chỉ là một thằng mù bị nhà họ Diệp coi thường, Vương Hoài An và Vương Vị Ương còn cố tình chi tiền để khiến người nhà họ Diệp làm nhục con, mọi người có biết việc này không?”, Vương Hi hỏi.
“Lại còn có chuyện như vậy nữa sao?”, bác hai kinh ngạc nhìn Vương Vị Ương.
“Bố, trước đây con không hiểu chuyện, không phải con cố ý tìm người làm nhục Vương Hi. Con biết mình sai rồi, bố đừng mắng con nhé”, sắc mặt Vương Vị Ương tái nhợt nói.
“Cậu đã từng giúp chúng tôi kiếm tiền, sau đó đôi mắt cậu mất đi ánh sáng, chẳng còn giá trị lợi dụng gì với chúng tôi nữa, chúng tôi liền bỏ rơi cậu. Việc này là lỗi của chúng tôi, chúng tôi cũng không nên đồng ý để Lâm Khả Hân kết hôn với anh cả của cậu, nhưng tìm người nhà họ Diệp sỉ nhục cậu, loại việc mất mặt này, chúng tôi chưa làm bao giờ”, bác hai nói.
“Đúng vậy, chúng ta đều là bậc trưởng bối của cậu, đây rõ ràng là việc mà bọn trẻ làm, sao chúng tôi có thể thiếu sâu sắc như vậy được chứ? Bỏ rơi cậu, đồng ý Lâm Khả Hân và anh cả cậu kết hôn, chúng tôi làm hai việc này đều là vì lợi ích, thật ra trong lòng cảm thấy rất tội lỗi, luôn thấy xấu hổ với cậu”, bác cả nói.
“Công ty vốn đầu tư Quang Phục của cậu nghe nói có vài trăm tỷ, nhưng chúng tôi không tin cậu có nhiều tiền đến vậy, nhiều nhất cũng chỉ có vài chục tỷ, vài trăm tỷ kia là cậu nói dóc đúng không? Chúng tôi mời cậu về thủ đô, cũng là muốn hợp nhất công ty Quang Phục và nhà họ Vương khiến việc kinh doanh dễ dàng hơn. Không phải vì cậu có tiền nên mới nịnh nọt cậu”, bác gái hai nói.
“Mọi người không biết cháu có bao nhiêu tiền sao? Cháu là người đã từng lọt vào danh sách người giàu nhất Hoa Hạ”, Vương Hi nói.
“Cái thứ đó, tôi bỏ ra hai ngàn tệ là có thể nhờ đám phóng viên giúp tôi viết một bản”, Lâm Khả Hân lạnh lùng nói.
“Được, tôi hiểu rồi”, Vương Hi nói.
“Thật ra gia đình anh đối với anh vẫn rất tốt”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Đúng là rất tốt”, Vương Hi nói.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Cả hội trường nhanh chóng tối sầm lại, trên một trang của đèn trình chiếu, xuất hiện một chiếc xe thể thao.
Vương Hi gần đây hút rất nhiều thuốc lá, anh nghiện thuốc nhưng không dám hút thuốc bên cạnh Diệp Khinh Tuyết, anh bước đến cánh cửa nhỏ bên cạnh hội trường, châm một điếu thuốc.
Giám đốc quản lý cũng đang đứng ở trước cánh cửa nhỏ đó, ông ta sửng sốt khi nhìn thấy Vương Hi châm thuốc.
“Sao cậu dám thút thuốc ở một nơi nghiêm túc như vậy?”, giám đốc quản lý nói nhỏ.
Vương Hi phớt lờ ông ta.
“Đây là chiếc xe Bentley với giá gốc là 4,5 triệu, mới sử dụng được một năm, chạy khoảng 5000km, giấy tờ đầy đủ. Vì lý do đặc biệt nên chủ xe không thể chuyển quyền sở hữu, vì vậy cuộc đấu giá bắt đầu với giá năm trăm ngàn tệ, mời mọi người bắt đầu”, nhân viên đấu giá nói to.
Đây là lần đầu tiên Diệp Khinh Tuyết tham gia đấu giá kiểu này, cô biết giá của một chiếc xe Bentley, nhưng không ngờ chiếc xe này lại được bán với giá rẻ như vậy, khiến cô có chút kinh ngạc.
Cô đã nghe Vương Hi nói qua, nói chung tài sản của những cuộc đấu giá như vậy là do chủ xe hoặc chủ nhà làm ăn thất bại, mắc nợ quá nhiều, tài sản bị ngân hàng thu hồi để trả nợ. Trước khi những người này phá sản, hầu hết đều phạm phải một số sai lầm, một số người phải vào tù, vì vậy không thể chuyển quyền sở hữu nhà hoặc xe được.
Thường thì những người không có nhiều tiền mua về để sử dụng, những thứ này không thể bán được.
Nghĩ đến việc bố mình rất thích ô tô, nhưng ông lại không nỡ mua cho mình một chiếc, Diệp Khinh Tuyết giơ tấm bảng lên.
“Có người đã bắt đầu giơ bảng lên rồi, có ai trả giá cao hơn không?”, nhân viên đấu giá nói.
Một người phụ nữ trung niên cũng giơ tấm bảng lên.
“Lần thứ hai tấm bảng được giơ lên, bảy trăm ngàn”, nhân viên đấu giá nói.
Diệp Khinh Tuyết lại giơ bảng lên.
“Tám trăm ngàn”, nhân viên đấu giá nói.
Chu Mộng Dương và đám thủ hạ của mình ngồi ở hàng cuối cùng, lạnh lùng nhìn về phía hàng ghế đầu.
“Kia là vợ của Vương Hi đúng không?”, có thủ hạ hỏi.
“Mẹ nó, đồ nghèo kiết xác”, Chu Mộng Dương trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Dương thiếu gia, một chiếc xe Bently cũ cũng tầm hơn hai triệu rồi, bỏ ra hơn một triệu mua lại cũng rất đáng. Chi bằng chúng ta giơ bảng, mua lại chiếc xe này. Cho dù bọn họ có ra giá cao hơn, mua được chiếc xe đó, chúng ta cũng phải làm họ mua với giá đắt, điều này không phải rất thú vị sao?”, đám thủ hạ nói.
“Bọn họ căn bản không có khả năng mua chiếc xe đó”, Chu Mộng Dương nói.
“Cho dù bọn họ không mua nổi, cũng đã giơ tấm bảng lên mấy lần rồi, hơn một triệu chắc là họ có nhỉ? Chúng ta nâng giá cao lên một chút, làm họ khó chịu trong lòng cũng tốt. Dù gì gia đình anh cũng có hơn một tỷ, chả nhẽ lại không đấu lại với bọn họ?”, thủ hạ nhếch mép cười.
“Cũng được”, Chu Mộng Dương cười cười.
“Một triệu hai trăm ngàn, còn có ai khác trả giá cao hơn không? Một triệu hai trăm ngàn lần thứ nhất, một triệu hai trăm ngàn lần thứ hai”, nhân viên đấu giá đứng trên bục, chuẩn bị hạ búa.
Người ra giá một triệu hai trăm ngàn chính là Diệp Khinh Tuyết.
Đối với một chiếc xe không thể chuyển nhượng, bỏ ra một triệu hai trăm ngàn mua lại hầu như là vô nghĩa, khách mời trong hội trường cũng không còn ra giá với Diệp Khinh Tuyết nữa.
“Tôi ra giá một triệu năm trăm ngàn”, Chu Mộng Dương giơ tấm bảng lên.
“Được, vị khách này ra giá một triệu năm trăm ngàn, còn ai ra giá nữa hay không?”, nhân viên đấu giá lộ ra vẻ vui mừng.
“Vẫn là Chu thiếu gia có thực lực”, giám đốc quản lý đứng cạnh Vương Hi cười nói.
Vương Hi vẫn lặng lẽ hút thuốc.
“Con dâu à, con đừng ra giá nữa. Chiếc xe cũ này cũng chỉ hơn hai triệu, lại còn không thể chuyển nhượng, một triệu cũng không đáng. Một triệu năm trăm ngàn đã vượt quá giá dự kiến của hội đấu giá rồi, cạnh tranh với bọn họ bây giờ là hoàn toàn vô nghĩa”, Từ Đệ ngồi cạnh Diệp Khinh Tuyết nói.
“Con không hiểu lắm, muốn mua cho bố con một chiếc”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Nhà con nhiều tiền như vậy, mua cho ông ấy một chiếc xe mới ấy”, Từ Đệ nói.
“Bố con rất ít khi tiêu tiền của Vương Hi”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Giá cao nhất là một triệu năm trăm ngàn sao? Nếu không có ai trả giá cao hơn thì tôi hạ búa đây”, nhân viên đấu giá nói.
“Tôi ra giá một trăm triệu”, Vương Hi đứng ở cửa, vung tay lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Đúng là rác rưởi, chó mèo gì cũng muốn dẫm đạp lên. Là do nhân phẩm hắn không tốt, thật đáng đời”, Lâm Khả Hân ngồi cạnh lối đi, hằn học nhìn Vương Hi.
“Vương Hi, vừa nãy không sao chứ?”, Vương Hoài Phong quan tâm hỏi han.
Bọn họ đều nhìn thấy Vương Hi đánh nhau ở cửa ra vào, một mình anh đánh năm người Chu Mộng Dương bọn họ.
Vương Hi dường như còn bị giám đốc quản lý chặn lại, không muốn cho anh vào trong.
“Không sao cả”, Vương Hi nói.
“Nếu có việc gì con cứ đến tìm bố, mặc dù Vương Hoài An phải vào tù vì chuyện của Khinh Tuyết, nhưng việc này là do nó tự làm tự chịu, con nhớ nhé, con luôn là con trai của bố, cho dù có xảy ra chuyện gì, quan hệ của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi”, Vương Hoài Phong nói.
“Cho dù con không có hàng trăm tỷ thì cũng có hàng chục tỷ, muốn mua vài thứ ở đây cũng vô cùng dễ dàng đúng không? Tên giám đốc đó coi thường người khác, nên nói cho ông chủ của hắn biết để sa thải hắn đi”, Từ Đệ nói.
“Tôi quen biết ông chủ ở đây, để tôi bảo ông chủ đó đến”, bác hai nói.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, không sao cả”, Vương Hi nói.
“Cho dù cậu hại nhà họ Vương chúng tôi sa sút, nhưng người nhà họ Vương chúng ta cũng không thể để người khác làm nhục được”, bác hai nói.
Nghe xong lời của bác hai, trong lòng Vương Hi dường như bị thứ gì đó làm cho cảm động.
“Khi đôi mắt con mất đi ánh sáng và được gả đến nhà họ Diệp, con không chỉ là một thằng mù bị nhà họ Diệp coi thường, Vương Hoài An và Vương Vị Ương còn cố tình chi tiền để khiến người nhà họ Diệp làm nhục con, mọi người có biết việc này không?”, Vương Hi hỏi.
“Lại còn có chuyện như vậy nữa sao?”, bác hai kinh ngạc nhìn Vương Vị Ương.
“Bố, trước đây con không hiểu chuyện, không phải con cố ý tìm người làm nhục Vương Hi. Con biết mình sai rồi, bố đừng mắng con nhé”, sắc mặt Vương Vị Ương tái nhợt nói.
“Cậu đã từng giúp chúng tôi kiếm tiền, sau đó đôi mắt cậu mất đi ánh sáng, chẳng còn giá trị lợi dụng gì với chúng tôi nữa, chúng tôi liền bỏ rơi cậu. Việc này là lỗi của chúng tôi, chúng tôi cũng không nên đồng ý để Lâm Khả Hân kết hôn với anh cả của cậu, nhưng tìm người nhà họ Diệp sỉ nhục cậu, loại việc mất mặt này, chúng tôi chưa làm bao giờ”, bác hai nói.
“Đúng vậy, chúng ta đều là bậc trưởng bối của cậu, đây rõ ràng là việc mà bọn trẻ làm, sao chúng tôi có thể thiếu sâu sắc như vậy được chứ? Bỏ rơi cậu, đồng ý Lâm Khả Hân và anh cả cậu kết hôn, chúng tôi làm hai việc này đều là vì lợi ích, thật ra trong lòng cảm thấy rất tội lỗi, luôn thấy xấu hổ với cậu”, bác cả nói.
“Công ty vốn đầu tư Quang Phục của cậu nghe nói có vài trăm tỷ, nhưng chúng tôi không tin cậu có nhiều tiền đến vậy, nhiều nhất cũng chỉ có vài chục tỷ, vài trăm tỷ kia là cậu nói dóc đúng không? Chúng tôi mời cậu về thủ đô, cũng là muốn hợp nhất công ty Quang Phục và nhà họ Vương khiến việc kinh doanh dễ dàng hơn. Không phải vì cậu có tiền nên mới nịnh nọt cậu”, bác gái hai nói.
“Mọi người không biết cháu có bao nhiêu tiền sao? Cháu là người đã từng lọt vào danh sách người giàu nhất Hoa Hạ”, Vương Hi nói.
“Cái thứ đó, tôi bỏ ra hai ngàn tệ là có thể nhờ đám phóng viên giúp tôi viết một bản”, Lâm Khả Hân lạnh lùng nói.
“Được, tôi hiểu rồi”, Vương Hi nói.
“Thật ra gia đình anh đối với anh vẫn rất tốt”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Đúng là rất tốt”, Vương Hi nói.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Cả hội trường nhanh chóng tối sầm lại, trên một trang của đèn trình chiếu, xuất hiện một chiếc xe thể thao.
Vương Hi gần đây hút rất nhiều thuốc lá, anh nghiện thuốc nhưng không dám hút thuốc bên cạnh Diệp Khinh Tuyết, anh bước đến cánh cửa nhỏ bên cạnh hội trường, châm một điếu thuốc.
Giám đốc quản lý cũng đang đứng ở trước cánh cửa nhỏ đó, ông ta sửng sốt khi nhìn thấy Vương Hi châm thuốc.
“Sao cậu dám thút thuốc ở một nơi nghiêm túc như vậy?”, giám đốc quản lý nói nhỏ.
Vương Hi phớt lờ ông ta.
“Đây là chiếc xe Bentley với giá gốc là 4,5 triệu, mới sử dụng được một năm, chạy khoảng 5000km, giấy tờ đầy đủ. Vì lý do đặc biệt nên chủ xe không thể chuyển quyền sở hữu, vì vậy cuộc đấu giá bắt đầu với giá năm trăm ngàn tệ, mời mọi người bắt đầu”, nhân viên đấu giá nói to.
Đây là lần đầu tiên Diệp Khinh Tuyết tham gia đấu giá kiểu này, cô biết giá của một chiếc xe Bentley, nhưng không ngờ chiếc xe này lại được bán với giá rẻ như vậy, khiến cô có chút kinh ngạc.
Cô đã nghe Vương Hi nói qua, nói chung tài sản của những cuộc đấu giá như vậy là do chủ xe hoặc chủ nhà làm ăn thất bại, mắc nợ quá nhiều, tài sản bị ngân hàng thu hồi để trả nợ. Trước khi những người này phá sản, hầu hết đều phạm phải một số sai lầm, một số người phải vào tù, vì vậy không thể chuyển quyền sở hữu nhà hoặc xe được.
Thường thì những người không có nhiều tiền mua về để sử dụng, những thứ này không thể bán được.
Nghĩ đến việc bố mình rất thích ô tô, nhưng ông lại không nỡ mua cho mình một chiếc, Diệp Khinh Tuyết giơ tấm bảng lên.
“Có người đã bắt đầu giơ bảng lên rồi, có ai trả giá cao hơn không?”, nhân viên đấu giá nói.
Một người phụ nữ trung niên cũng giơ tấm bảng lên.
“Lần thứ hai tấm bảng được giơ lên, bảy trăm ngàn”, nhân viên đấu giá nói.
Diệp Khinh Tuyết lại giơ bảng lên.
“Tám trăm ngàn”, nhân viên đấu giá nói.
Chu Mộng Dương và đám thủ hạ của mình ngồi ở hàng cuối cùng, lạnh lùng nhìn về phía hàng ghế đầu.
“Kia là vợ của Vương Hi đúng không?”, có thủ hạ hỏi.
“Mẹ nó, đồ nghèo kiết xác”, Chu Mộng Dương trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Dương thiếu gia, một chiếc xe Bently cũ cũng tầm hơn hai triệu rồi, bỏ ra hơn một triệu mua lại cũng rất đáng. Chi bằng chúng ta giơ bảng, mua lại chiếc xe này. Cho dù bọn họ có ra giá cao hơn, mua được chiếc xe đó, chúng ta cũng phải làm họ mua với giá đắt, điều này không phải rất thú vị sao?”, đám thủ hạ nói.
“Bọn họ căn bản không có khả năng mua chiếc xe đó”, Chu Mộng Dương nói.
“Cho dù bọn họ không mua nổi, cũng đã giơ tấm bảng lên mấy lần rồi, hơn một triệu chắc là họ có nhỉ? Chúng ta nâng giá cao lên một chút, làm họ khó chịu trong lòng cũng tốt. Dù gì gia đình anh cũng có hơn một tỷ, chả nhẽ lại không đấu lại với bọn họ?”, thủ hạ nhếch mép cười.
“Cũng được”, Chu Mộng Dương cười cười.
“Một triệu hai trăm ngàn, còn có ai khác trả giá cao hơn không? Một triệu hai trăm ngàn lần thứ nhất, một triệu hai trăm ngàn lần thứ hai”, nhân viên đấu giá đứng trên bục, chuẩn bị hạ búa.
Người ra giá một triệu hai trăm ngàn chính là Diệp Khinh Tuyết.
Đối với một chiếc xe không thể chuyển nhượng, bỏ ra một triệu hai trăm ngàn mua lại hầu như là vô nghĩa, khách mời trong hội trường cũng không còn ra giá với Diệp Khinh Tuyết nữa.
“Tôi ra giá một triệu năm trăm ngàn”, Chu Mộng Dương giơ tấm bảng lên.
“Được, vị khách này ra giá một triệu năm trăm ngàn, còn ai ra giá nữa hay không?”, nhân viên đấu giá lộ ra vẻ vui mừng.
“Vẫn là Chu thiếu gia có thực lực”, giám đốc quản lý đứng cạnh Vương Hi cười nói.
Vương Hi vẫn lặng lẽ hút thuốc.
“Con dâu à, con đừng ra giá nữa. Chiếc xe cũ này cũng chỉ hơn hai triệu, lại còn không thể chuyển nhượng, một triệu cũng không đáng. Một triệu năm trăm ngàn đã vượt quá giá dự kiến của hội đấu giá rồi, cạnh tranh với bọn họ bây giờ là hoàn toàn vô nghĩa”, Từ Đệ ngồi cạnh Diệp Khinh Tuyết nói.
“Con không hiểu lắm, muốn mua cho bố con một chiếc”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Nhà con nhiều tiền như vậy, mua cho ông ấy một chiếc xe mới ấy”, Từ Đệ nói.
“Bố con rất ít khi tiêu tiền của Vương Hi”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Giá cao nhất là một triệu năm trăm ngàn sao? Nếu không có ai trả giá cao hơn thì tôi hạ búa đây”, nhân viên đấu giá nói.
“Tôi ra giá một trăm triệu”, Vương Hi đứng ở cửa, vung tay lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.