Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 123: Trại Mã gây chuyện
Đại Dương
02/12/2020
Tôn Uy Phong hơi sững lại sau khi nghe được lời nói của Vương Hi.
Vương Hi cảm thấy trong lòng có chút hỗn loạn, muốn tìm một người để trò chuyện. Tôn Uy Phong khiến anh có một loại cảm giác thoải mái, anh sẵn sàng cùng ông bộc bạch tâm sự.
“Điều con nói không nhất định là sự ngoại tình về mặt thể xác mà còn cả về mặt tâm lý. Diệp Khinh Tuyết đối với con rất tốt, con vừa bị một người phụ nữ hôn môi, cảm thấy trong lòng có chút phiền não.” Vương Hi rầu rĩ.
“Đẹp không?” Tôn Uy Phong hỏi.
“Rất đẹp, là một cực phẩm.” Vương Hi đáp.
“Cực phẩm đến mức nào?”- Tôn Uy Phong.
“Rất xinh đẹp, rất hấp dẫn, rất có khí chất, là kiểu có chút ngọt ngào.”- Vương Hi.
“Vậy thì thật sự là cực phẩm.” Trong đôi mắt Tôn Uy Phong ánh lên tia hâm mộ.
Vương Hi thấy ánh mắt của Tôn Uy Phong liền ngẩn ra, sau có có chút không biết làm sao.
Anh cảm thấy Tôn Uy Phong này cũng không phải là người đàng hoàng gì.
“Con à, mọi người đều là đàn ông, con bằng lòng trao đổi, tán gẫu tâm sự là rất tốt, thầy cũng nói cho con biết cách nghĩ của mình.” Tôn Uy phong dần dần lộ ra nét cười, ánh mắt trở nên ôn hòa.
Ông mang một chiếc ghế đẩu nhỏ đến ngồi bên cạnh Vương Hi, dùng một chiếc khăn lông thấm nước thuốc rồi lau lên người Vương Hi.
“Sư mẫu của con ra đi sớm, là lúc thầy hơn 40 tuổi, lúc đó thầy và cha mẹ của Tinh Tinh khóc rất thảm thương, mấy lần nghĩ tới muốn quyên sinh. Cảm thấy như trời sắp sụp xuống, trong lòng vô cùng khó chịu. Sa sút tinh thần một trận, sau này mới dần dần nghĩ thông. Cho dù chúng ta là nhân vật như thế nào, đều không thể tách khỏi ngày của sinh lão bệnh tử.”
Tôn Uy Phong vừa lau người cho Vương Hi vừa nói.
“Hồi thầy thanh niên cũng rất đẹp trai, vừa vặn Hoa Hạ có lô kính râm đầu tiên, thầy mua về đeo, kết quả hấp dẫn được không ít cô gái trong làng. Lúc đó thầy và sư mẫu của con đã ở bên nhau rồi, có rất nhiều cô gái ra ám thị với thầy, đẹp hơn sư mẫu con cũng có, trong lòng chắn chắn là khó chịu. Sau đó kết hôn, cũng có nữ đồng nghiệp tới tận kí túc xá tìm thầy. Dỗ dành người ta rời đi xong, đêm đó cũng trằn trọc không sao ngủ được.”
“Thoáng cái giờ đã 70 tuổi, nghĩ tới nhiều năm như vậy vẫn có thể kiên trì, thầy cũng phải khâm phục bản thân mình. Thứ gọi là tình cảm này phải nói thế nào đây, có lẽ là không thẹn với lòng. Người ta đối xử tốt với chúng ta, đừng làm người ta thiệt thòi, đừng làm cô gái đó phải chạnh lòng. Đợi con tới tuổi này của thầy, quay đầu nhìn lại, cũng sẽ có một loại cảm giác trọn vẹn.” Tôn Uy Phong tiếp tục nói.
“Cùng thầy nói chuyện như vậy, trong lòng con cũng thông suốt hơn nhiều rồi.” Vương Hi cười nói.
“Chính là phải trò chuyện nhiều, có chuyện gì thì nói ra, nói ra được là tốt.” Tôn Uy Phong cũng bật cười, dùng khăn lông vỗ Vương Hi một phát.
“Nhưng hai người các con đã xảy ra chuyện gì chưa, có thể nói với thầy không, để lão già như thầy cũng được đã ghiền chút.”
“…” Vương Hi…
Tối ngày hôm đó Vương Hi ở lại chỗ Tôn Uy Phong.
Ngày hôm sau anh và Phàm Gian luyện tập đơn giản, không quá một tiếng, tiến hành một vài bài huấn luyện mang tính hồi phục. Kỹ thuật giữ bia của Phàm Gian là tốt nhất trong nước, anh nhờ Phàm Gian giữ bia cho anh một lúc, luyện tập một vài động tác quyền anh tấn công đơn giản.
Hai ngày tiếp đó Vương Hi vẫn không về nhà, gọi điện thoại hỏi thăm Diệp Khinh Tuyết, Diệp Khinh Tuyết bị bác gái cả ức hiếp, anh giúp Diệp Khinh Tuyết, tuy rằng không sửa sạch oan khuất cho cô trước tất cả người nhà họ Diệp nhưng cũng khiến trong lòng cô dễ chịu hơn không ít.
Lần này bác gái cả nuốt mất hai mươi triệu của nhà họ Diệp, khoản tiền này bà ta phải nôn ra hết, tạm thời do anh bảo quản.
Diệp Thiên Tứ vẫn là phó tổng giám đốc của nhà họ Diệp, Diệp Khinh Tuyết ở nhà nghỉ ngơi, công trình của tập đoàn Giai Mỹ đã giao cho Diệp Thiên Tứ.
Anh tạm thời không vì Diệp Khinh Tuyết mà tranh giành chức vị gia chủ là bởi vì thời cơ vẫn chưa tới.
Thành phố ẩm thực tập đoàn Giai Mỹ của anh còn mười ngày thi công mới có thể kết thúc, anh đã đặt không ít cạm bẫy trong đó cho nhà họ Diệp, khi công trình của tập đoàn Giai Mỹ hoàn thành, mới là lúc anh chính thức gây rắc rối tới cho nhà họ Diệp.
Cuộc thi W-1 bên kia hai ngày nay lại tổ chức một trận đấu, do Tần Thư Hào toàn quyền phụ trách. Vương Hi không tham gia thi đấu, khiến độ hot của cuộc thi W-1 giảm đi không ít.
Có không ít người trong thành phố Minh Hải đã trở thành fan cứng của anh, không có trận đấu của anh thì không xem. Bây giờ anh phải dưỡng thương, đợi vết thương lành rồi mới có thể tiếp tục tham gia thi đấu.
Không có nhiều khán giả trong cuộc thi do Tần Thư Hào chủ trì, một sân vận động có sức chứa tới 5.000 người giờ chỉ có hơn 3.000 khán giả. Đối với thành tích này Vương Hi rất thỏa mãn, cuộc thi W-1 nên để cho nhiều quyền thủ thể hiện ra thực lực của mình, khiến họ xuất hiện trên bảng xếp hạng của W-1.
Có phát sóng trực tiếp trên đài truyền hình và internet, có chi phí quảng cáo, trung bình cuộc thi W-1 giờ đây một lần có thể đạt được lợi nhuận tầm hai mươi triệu.
Vương Hi bên này càng ngày càng tụ tập được nhiều bạn bè và cao thủ, Phàm Gian, Doãn Tâm, Tôn Tinh Tinh, Hàn Thiếu Kiệt, Thẩm Giai Dao, về cơ bản anh ở đâu, những người này sẽ luôn tới thăm anh.
Hàn Thiếu Kiệt giống như biết được chuyện giữa anh và Hàn Lâm Nhi, anh và hắn ta cùng dùng chung mạng lưới tai mắt trong thành phố, trong thành phố xảy ra chuyện gì đều không qua nổi con mắt của Hàn Thiếu Kiệt.
Chẳng qua là Hàn Thiếu Kiệt không nói ra, lúc ở nhà anh tỉnh bơ, giả vờ như chuyện gì cũng không biết, vẫn cùng mọi người tán dóc.
Vương Hi hiểu tâm sự của Hàn Thiếu Kiệt.
Anh không giải thích với Hàn Thiếu Kiệt, anh đứng về hắn ta, sau này lập được ra chút thành tích Hàn Thiếu Kiệt lsẽ biết là xảy ra chuyện gì.
“Ông chủ, quyền quán này của chúng ta lại có người tới gây sự rồi.” Tần Thư Hào gọi điện tới cho Vương Hi.
“Làm sao vậy?” Vương Hi hỏi.
“Anh tới đi, tới rồi liền biết.” Tần Thư Hào có chút mệt mỏi.
Tổ chức trận đấu quyền anh và mở quyền quán dễ dàng gặp rắc rối, quen biết đều là những người dùng nắm đấm kiếm miếng cơm, rất nhiều người dựa vào nắm đấm mà cứng rắn không thành thật.
Vương Hi sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
Lúc đến quyền quán Vương Hi có dẫn theo Phàm Gian và Tôn Tinh Tinh.
Quyền quán này của họ đã tu sửa có quy mô, hơn nửa tháng nữa liền có thể để các quyền thủ huấn luyện tại đây, tới lúc đó Tôn Uy Phong có thể chỉ điểm cho mọi người.
Lúc đến quyền quán, anh đã thấy trong quyền quán có rất nhiều người đang đứng, một người có vóc dáng cao gầy, đang dẫn theo một đám thủ hạ đứng sóng đôi với nhóm công nhân trong quyền quán.
Vương Hi gặng hỏi, rất nhanh liền biết là đang xảy ra chuyện gì.
Là Tần Lôi trong thành phố giở trò.
Tần Lôi là xã hội đen chuyên thu lợi bất chính, có chút địa vị trong thành phố, dưới tay nuôi dưỡng không ít đàn em. Lúc Vương Hi kinh doanh quyền quán, Tần Lôi thấy cuộc thi quyền anh của anh có lợi nhuận nên ham muốn, bèn tổ chức cá cược kiếm tiền ở bên ngoài sau lưng Vương Hi.
Có thể làm nhà cái đặt cược, thường đều có qua lại thân thiết với nhà tổ chức. Những người này và nhà tổ chức cùng nhau chia sẻ lợi ích, dựa theo số liệu của cuộc chơi mà thao túng thắng thua của cuộc thi.
Vương Hi tổ chức cuộc thi là vì phục vụ xã hội, chưa từng nghĩ tới sẽ dựa vào cách thu lợi bất chính này để kiếm được càng nhiều lợi nhuận hơn.
Trước kia Tần Lôi từng gọi điện cho Vương Hi hai lần, có ý muốn bí mật cấu kết với anh, nhưng đã bị anh từ chối.
Không có sự phối hợp của Vương Hi, lần cầm cái này của Tần Lôi thua lỗ không ít, để ép Vương Hi tuân theo sự điều khiển, hắn ta sử dụng thế lực của mình, phái đến một thủ hạ có thực lực cố ý gây chuyện ở quyền quán của Vương Hi.
Thủ hạ của hắn tên là Trại Mã, rất nổi tiếng trong thành phố.
Lúc này sau khi nói với Vương Hi vài câu, hắn lập tức bộc lộ ra bản chất người xã hội của mình, ngang ngược trong phòng tập, dùng dao rạch lên bức tường vừa làm xong. “Cuộc thi của các người đừng tổ chức, sau này cũng không được làm nữa.”
“Chỉ cần chúng tôi nhìn thấy các người làm thi đấu và mở quyền quán lần nữa, làm một lần chúng tôi liền phá một lần, phá luôn cả cái quyền quán này đi.” Trại Mã huơ mã tấu trong tay, nói.
Vương Hi cảm thấy trong lòng có chút hỗn loạn, muốn tìm một người để trò chuyện. Tôn Uy Phong khiến anh có một loại cảm giác thoải mái, anh sẵn sàng cùng ông bộc bạch tâm sự.
“Điều con nói không nhất định là sự ngoại tình về mặt thể xác mà còn cả về mặt tâm lý. Diệp Khinh Tuyết đối với con rất tốt, con vừa bị một người phụ nữ hôn môi, cảm thấy trong lòng có chút phiền não.” Vương Hi rầu rĩ.
“Đẹp không?” Tôn Uy Phong hỏi.
“Rất đẹp, là một cực phẩm.” Vương Hi đáp.
“Cực phẩm đến mức nào?”- Tôn Uy Phong.
“Rất xinh đẹp, rất hấp dẫn, rất có khí chất, là kiểu có chút ngọt ngào.”- Vương Hi.
“Vậy thì thật sự là cực phẩm.” Trong đôi mắt Tôn Uy Phong ánh lên tia hâm mộ.
Vương Hi thấy ánh mắt của Tôn Uy Phong liền ngẩn ra, sau có có chút không biết làm sao.
Anh cảm thấy Tôn Uy Phong này cũng không phải là người đàng hoàng gì.
“Con à, mọi người đều là đàn ông, con bằng lòng trao đổi, tán gẫu tâm sự là rất tốt, thầy cũng nói cho con biết cách nghĩ của mình.” Tôn Uy phong dần dần lộ ra nét cười, ánh mắt trở nên ôn hòa.
Ông mang một chiếc ghế đẩu nhỏ đến ngồi bên cạnh Vương Hi, dùng một chiếc khăn lông thấm nước thuốc rồi lau lên người Vương Hi.
“Sư mẫu của con ra đi sớm, là lúc thầy hơn 40 tuổi, lúc đó thầy và cha mẹ của Tinh Tinh khóc rất thảm thương, mấy lần nghĩ tới muốn quyên sinh. Cảm thấy như trời sắp sụp xuống, trong lòng vô cùng khó chịu. Sa sút tinh thần một trận, sau này mới dần dần nghĩ thông. Cho dù chúng ta là nhân vật như thế nào, đều không thể tách khỏi ngày của sinh lão bệnh tử.”
Tôn Uy Phong vừa lau người cho Vương Hi vừa nói.
“Hồi thầy thanh niên cũng rất đẹp trai, vừa vặn Hoa Hạ có lô kính râm đầu tiên, thầy mua về đeo, kết quả hấp dẫn được không ít cô gái trong làng. Lúc đó thầy và sư mẫu của con đã ở bên nhau rồi, có rất nhiều cô gái ra ám thị với thầy, đẹp hơn sư mẫu con cũng có, trong lòng chắn chắn là khó chịu. Sau đó kết hôn, cũng có nữ đồng nghiệp tới tận kí túc xá tìm thầy. Dỗ dành người ta rời đi xong, đêm đó cũng trằn trọc không sao ngủ được.”
“Thoáng cái giờ đã 70 tuổi, nghĩ tới nhiều năm như vậy vẫn có thể kiên trì, thầy cũng phải khâm phục bản thân mình. Thứ gọi là tình cảm này phải nói thế nào đây, có lẽ là không thẹn với lòng. Người ta đối xử tốt với chúng ta, đừng làm người ta thiệt thòi, đừng làm cô gái đó phải chạnh lòng. Đợi con tới tuổi này của thầy, quay đầu nhìn lại, cũng sẽ có một loại cảm giác trọn vẹn.” Tôn Uy Phong tiếp tục nói.
“Cùng thầy nói chuyện như vậy, trong lòng con cũng thông suốt hơn nhiều rồi.” Vương Hi cười nói.
“Chính là phải trò chuyện nhiều, có chuyện gì thì nói ra, nói ra được là tốt.” Tôn Uy Phong cũng bật cười, dùng khăn lông vỗ Vương Hi một phát.
“Nhưng hai người các con đã xảy ra chuyện gì chưa, có thể nói với thầy không, để lão già như thầy cũng được đã ghiền chút.”
“…” Vương Hi…
Tối ngày hôm đó Vương Hi ở lại chỗ Tôn Uy Phong.
Ngày hôm sau anh và Phàm Gian luyện tập đơn giản, không quá một tiếng, tiến hành một vài bài huấn luyện mang tính hồi phục. Kỹ thuật giữ bia của Phàm Gian là tốt nhất trong nước, anh nhờ Phàm Gian giữ bia cho anh một lúc, luyện tập một vài động tác quyền anh tấn công đơn giản.
Hai ngày tiếp đó Vương Hi vẫn không về nhà, gọi điện thoại hỏi thăm Diệp Khinh Tuyết, Diệp Khinh Tuyết bị bác gái cả ức hiếp, anh giúp Diệp Khinh Tuyết, tuy rằng không sửa sạch oan khuất cho cô trước tất cả người nhà họ Diệp nhưng cũng khiến trong lòng cô dễ chịu hơn không ít.
Lần này bác gái cả nuốt mất hai mươi triệu của nhà họ Diệp, khoản tiền này bà ta phải nôn ra hết, tạm thời do anh bảo quản.
Diệp Thiên Tứ vẫn là phó tổng giám đốc của nhà họ Diệp, Diệp Khinh Tuyết ở nhà nghỉ ngơi, công trình của tập đoàn Giai Mỹ đã giao cho Diệp Thiên Tứ.
Anh tạm thời không vì Diệp Khinh Tuyết mà tranh giành chức vị gia chủ là bởi vì thời cơ vẫn chưa tới.
Thành phố ẩm thực tập đoàn Giai Mỹ của anh còn mười ngày thi công mới có thể kết thúc, anh đã đặt không ít cạm bẫy trong đó cho nhà họ Diệp, khi công trình của tập đoàn Giai Mỹ hoàn thành, mới là lúc anh chính thức gây rắc rối tới cho nhà họ Diệp.
Cuộc thi W-1 bên kia hai ngày nay lại tổ chức một trận đấu, do Tần Thư Hào toàn quyền phụ trách. Vương Hi không tham gia thi đấu, khiến độ hot của cuộc thi W-1 giảm đi không ít.
Có không ít người trong thành phố Minh Hải đã trở thành fan cứng của anh, không có trận đấu của anh thì không xem. Bây giờ anh phải dưỡng thương, đợi vết thương lành rồi mới có thể tiếp tục tham gia thi đấu.
Không có nhiều khán giả trong cuộc thi do Tần Thư Hào chủ trì, một sân vận động có sức chứa tới 5.000 người giờ chỉ có hơn 3.000 khán giả. Đối với thành tích này Vương Hi rất thỏa mãn, cuộc thi W-1 nên để cho nhiều quyền thủ thể hiện ra thực lực của mình, khiến họ xuất hiện trên bảng xếp hạng của W-1.
Có phát sóng trực tiếp trên đài truyền hình và internet, có chi phí quảng cáo, trung bình cuộc thi W-1 giờ đây một lần có thể đạt được lợi nhuận tầm hai mươi triệu.
Vương Hi bên này càng ngày càng tụ tập được nhiều bạn bè và cao thủ, Phàm Gian, Doãn Tâm, Tôn Tinh Tinh, Hàn Thiếu Kiệt, Thẩm Giai Dao, về cơ bản anh ở đâu, những người này sẽ luôn tới thăm anh.
Hàn Thiếu Kiệt giống như biết được chuyện giữa anh và Hàn Lâm Nhi, anh và hắn ta cùng dùng chung mạng lưới tai mắt trong thành phố, trong thành phố xảy ra chuyện gì đều không qua nổi con mắt của Hàn Thiếu Kiệt.
Chẳng qua là Hàn Thiếu Kiệt không nói ra, lúc ở nhà anh tỉnh bơ, giả vờ như chuyện gì cũng không biết, vẫn cùng mọi người tán dóc.
Vương Hi hiểu tâm sự của Hàn Thiếu Kiệt.
Anh không giải thích với Hàn Thiếu Kiệt, anh đứng về hắn ta, sau này lập được ra chút thành tích Hàn Thiếu Kiệt lsẽ biết là xảy ra chuyện gì.
“Ông chủ, quyền quán này của chúng ta lại có người tới gây sự rồi.” Tần Thư Hào gọi điện tới cho Vương Hi.
“Làm sao vậy?” Vương Hi hỏi.
“Anh tới đi, tới rồi liền biết.” Tần Thư Hào có chút mệt mỏi.
Tổ chức trận đấu quyền anh và mở quyền quán dễ dàng gặp rắc rối, quen biết đều là những người dùng nắm đấm kiếm miếng cơm, rất nhiều người dựa vào nắm đấm mà cứng rắn không thành thật.
Vương Hi sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
Lúc đến quyền quán Vương Hi có dẫn theo Phàm Gian và Tôn Tinh Tinh.
Quyền quán này của họ đã tu sửa có quy mô, hơn nửa tháng nữa liền có thể để các quyền thủ huấn luyện tại đây, tới lúc đó Tôn Uy Phong có thể chỉ điểm cho mọi người.
Lúc đến quyền quán, anh đã thấy trong quyền quán có rất nhiều người đang đứng, một người có vóc dáng cao gầy, đang dẫn theo một đám thủ hạ đứng sóng đôi với nhóm công nhân trong quyền quán.
Vương Hi gặng hỏi, rất nhanh liền biết là đang xảy ra chuyện gì.
Là Tần Lôi trong thành phố giở trò.
Tần Lôi là xã hội đen chuyên thu lợi bất chính, có chút địa vị trong thành phố, dưới tay nuôi dưỡng không ít đàn em. Lúc Vương Hi kinh doanh quyền quán, Tần Lôi thấy cuộc thi quyền anh của anh có lợi nhuận nên ham muốn, bèn tổ chức cá cược kiếm tiền ở bên ngoài sau lưng Vương Hi.
Có thể làm nhà cái đặt cược, thường đều có qua lại thân thiết với nhà tổ chức. Những người này và nhà tổ chức cùng nhau chia sẻ lợi ích, dựa theo số liệu của cuộc chơi mà thao túng thắng thua của cuộc thi.
Vương Hi tổ chức cuộc thi là vì phục vụ xã hội, chưa từng nghĩ tới sẽ dựa vào cách thu lợi bất chính này để kiếm được càng nhiều lợi nhuận hơn.
Trước kia Tần Lôi từng gọi điện cho Vương Hi hai lần, có ý muốn bí mật cấu kết với anh, nhưng đã bị anh từ chối.
Không có sự phối hợp của Vương Hi, lần cầm cái này của Tần Lôi thua lỗ không ít, để ép Vương Hi tuân theo sự điều khiển, hắn ta sử dụng thế lực của mình, phái đến một thủ hạ có thực lực cố ý gây chuyện ở quyền quán của Vương Hi.
Thủ hạ của hắn tên là Trại Mã, rất nổi tiếng trong thành phố.
Lúc này sau khi nói với Vương Hi vài câu, hắn lập tức bộc lộ ra bản chất người xã hội của mình, ngang ngược trong phòng tập, dùng dao rạch lên bức tường vừa làm xong. “Cuộc thi của các người đừng tổ chức, sau này cũng không được làm nữa.”
“Chỉ cần chúng tôi nhìn thấy các người làm thi đấu và mở quyền quán lần nữa, làm một lần chúng tôi liền phá một lần, phá luôn cả cái quyền quán này đi.” Trại Mã huơ mã tấu trong tay, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.