Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 223: Vân Tiếu bị thương
Đại Dương
05/12/2020
Công việc thường ngày của nhiều thành phần tri thức rất áp lực, sau
khi tan ca họ thường thích đến hộp đêm uống mấy ly. Đồng Thiến là một ví dụ điển hình, thu nhập của cô ở công ty vốn đầu tư Quang Phục rất cao.
Vương từng tiếp xúc với Đồng Thiến vài lần nên đã biết được tính cách
của cô ta, bây giờ bắt gặp cô ở hộp đêm cao cấp nhất thủ đô cũng không
hẳn là trùng hợp.
“Cô gái này có tính cách ngông cuồng”, hai mắt Vương Hi nhìn chăm chú Đồng Thiến.
“Cắt cả “trứng” của Tần Thư Hào, có thể không ngông sao?”, Doãn Tâm cười.
“Còn một chuyện khác”, Vương Hi nói.
“Chuyện gì?”, Doãn Tâm hỏi.
Vương Hi, Doãn Tâm và Phàm Gian là những người bạn tri âm, bình thường họ là quan hệ ông chủ- nhân viên, nhưng lúc riêng tư thì là anh em tốt.
Vương Hi mở điện thoại ra, cho Doãn Tâm và Phàm Gian xem đoạn video Đồng Thiến gửi anh.
Doãn Tâm trông thấy một bờ mông trắng với chiếc quần lót dây gợi cảm, sau đó lại nghe thấy tiếng roi da, hai mắt lập tức sáng lên.
“Mẹ kiếp, nội dung này hơi bị bạo đó”.
Phàm Gian quay mặt đi chỗ khác.
“Cô ta muốn chơi trò này với tôi”, Vương Hi nói.
“Thế này cũng đã quá đi?”, Doãn Tâm trợn trừng hai mắt.
Lúc Vương Hi và Doãn Tâm thưởng thức video, Lý Văn Trúc cũng ló đầu vào xem, nhìn trong video, lại nhìn xuống Đồng Thiến đang ở dưới lầu mà cậu ta muốn chảy nước miếng ngay lập tức: “Đúng là cực phẩm!”.
“Tuy cô ta đẹp, nhưng tiếc là có gai”, Vương Hi tắt điện thoại, hai mắt hiện lên ý nghĩ sâu xa.
Lúc Vương Hi, Doãn Tâm và Lý Văn Trúc nhìn Đồng Thiến ở dưới lầu, mấy người Vân Tiếu, Hồ Binh, Chu Thụy và Lâm Kha cũng nhìn xuống phía dưới. Trông thấy Đồng Thiến, Vân Tiếu thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng giới thiệu với lũ bạn: “Đây là phó giám đốc tài chính của công ty Quang Phục chúng tôi, các cậu mới nhậm chức thì phải biết hết các lãnh đạo trong công ty, không được đắc tội với cô ấy”.
“Ừ”, Hồ Binh và Chu Thụy hai mắt cứ dán vào Đồng Thiến, Lâm Kha cũng bị thu hút bởi dáng người cực phẩm của cô ta.
Ngay lúc này, bọn họ trông thấy một gã đàn ông đưa tay ra sàm sỡ Đồng Thiến.
Hắn ta sờ mó cái váy của Đồng Thiến rồi ôm lấy eo của cô.
Đồng Thiến quay người lại nhìn gã đàn ông, trên mặt hắn ta mang theo nụ cười dâm tà.
Đồng Thiến tát hắn một cái.
Hắn ta lập tức nổi giận, bên cạnh có vài gã đàn ông khác vây xung quanh, tranh cãi gì đó với Đồng Thiến.
“Anh Hi, bọn chúng động thủ rồi”, Vân Tiếu nói.
“Ừ”, Vương Hi hờ hững nhìn xuống dưới lầu.
“Ăn mặc như thế đến đây chơi, còn uống rượu say khướt ra rồi, không giở trò với cô ta mới lạ đấy”, Doãn Tâm nói.
“Chúng ta có thể xuống xem chút”, Lý Văn Trúc nói.
“Không cần quan tâm”, Vương Hi nói.
Anh chẳng thấy lạ khi bắt gặp Đồng Thiến tại hộp đêm cao cấp nhất ở thủ đô. Nhưng bây giờ Đồng Thiến bị người ta quấy rối, có người muốn anh hùng cứu mỹ nhân, thế này cũng trùng hợp quá đi.
Cho dù năng lực của Đồng Thiến ở công ty xuất sắc như thế nào, anh vẫn luôn ghi nhớ cô gái này là người của Long Minh, cô ta không đáng tin cậy.
Bây giờ anh và Long Minh đang tạm thời rút binh, trong chớp mắt hai bên đã yên ổn hơn 2 tháng, nhưng anh không tin Long Minh sẽ để yên cho mình.
Anh đã biết kế hoạch lớn của Long Minh.
Ba năm trước, Ninh thiếu gia, Tần Thiếu Du và Long Minh muốn lừa đảo gọi vốn đa cấp từ những nhà giàu ở Hoa Hạ, để ngăn chặn anh cản trở kế hoạch, bọn chúng đã bày mưu gây ra một vụ tai nạn xe hơi, hại anh bị mù hai mắt.
Bọn chúng biết anh là người tốt, nếu anh mà biết kế hoạch của bọn chúng thì chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Long Minh phụ trách cung cấp tin tình báo, Ninh thiếu gia bày mưu tính kế, Tần Thiếu Du bố trí thủ hạ thực hiện âm mưu. Mắt anh bị mù đều liên quan đến ba kẻ này.
Nếu anh đoán không nhầm, bọn chúng không chỉ muốn lừa đảo vốn đầu tư của các nhà giàu ở Hoa Hạ, sau khi bọn chúng cướp sạch tài sản của các nhà giàu, trong lúc họ khó khăn nhất, bọn chúng nhất định sẽ trả tiền mua tất cả các công ty dưới tên của họ. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ thâu tóm toàn bộ nền kinh tế của Hoa Hạ và kiểm soát hơn 70% đại gia trên mảnh đất này, thật sự coi trời bằng vung.
Mà khi anh xuất hiện trở lại, những người này vừa thấy anh về thủ đô liền kéo đến cầu xin anh giúp đỡ. Nếu anh giúp họ thì sẽ là kẻ thù của Ninh thiếu gia, Tần Thiếu Du và Long Minh, bọn chúng nhất định sẽ hại anh thêm lần nữa.
Đồng Thiến xuất hiện ở đây, anh không tin tất cả chỉ là sự trùng hợp.
“Anh Hi, Đồng Thiến bị bọn họ bắt đi rồi”, Vân Tiếu nói.
“Ừ”, ánh mắt của Vương Hi vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Này, đồng nghiệp của chúng ta bị người ta bắt đi rồi, anh không quan tâm một chút nào hả? Sao anh có thể máu lạnh như vậy?”, Lâm Kha không nhìn nổi nữa, dùng sức đá vào chân bàn.
“Đừng đạp hỏng giày Chanel của cô chứ”, Vương Hi cười, châm một điếu thuốc lá.
“Anh ta là một tên ăn bám đàn bà, chẳng có tý sức lực nào cả, đồng nghiệp ở công ty bị bắt đi, cho dù anh ta có quan tâm thì cũng không đánh lại được người ta. Thế thì làm thế nào được? Không phải anh ta không quan tâm mà là không có bản lĩnh”, Chu Thụy lạnh lùng châm biếm.
“Anh Hi, bình thường cấp dưới ở công ty anh đều ăn nói tùy tiện như vậy sao?”, Lý Văn Trúc ngạc nhiên nhìn Vương Hi.
Cậu ta và Vương Hi là thiếu gia của một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu khổ, có địa vị và sống trong nhung lụa. Cậu ta rất ngạc nhiên, một đứa cấp dưới vậy mà dám nói chuyện với ông chủ của mình như thế. Nếu đổi lại là cấp dưới của cậu thì sớm đã cho ăn một cú tát lật mặt.
“Không dạy dỗ tốt nhân viên của công ty mình, tôi cũng tắc trách”, Vương Hi nói.
“Chúng ta mau đi cứu cô ấy!”, Hồ Binh và Chu Thụy thấy Đồng Thiến xinh đẹp, lại là nữ lãnh đạo của công ty nên đã nổi máu anh hùng cứu mỹ nhân, chạy xuống dưới lầu theo men rượu.
“Đồ vô dụng”, Lâm Kha tức giận chỉ vào mặt Vương Hi, cũng xuống lầu theo hai người kia.
“Anh Hi, tôi cũng đi xem một chút, đừng xảy ra chuyện gì nhé”, Vân Tiếu nói.
“Ừ”, Vương Hi vẫn hờ hững hút thuốc.
“Rốt cuộc mấy đứa nhóc này có phải là cấp dưới của anh không vậy? Tôi thấy bọn nó chắc là sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường. Anh Hi, sao anh lại dây dưa với đám sinh viên đại học thế?”, sau khi bốn người Hồ Binh, Chu Thụy, Vân Tiếu và Lâm Kha xuống lầu, Lý Văn Trúc không hài lòng lên tiếng.
“Bọn họ không biết thân phận của tôi”, Vương Hi nói.
“Anh đang vi hành để theo dõi dân tình à?”, Lý Văn Trúc ho mạnh hai tiếng.
“Không phải, là vì vẫn chưa giải thích rõ ràng chuyện thân phận của tôi, nghĩ thì cũng không nhất thiết phải giải thích với bọn họ, dù sao họ cũng chỉ là người bình thường thôi, tôi lười lãng phí lời nói với họ”, Vương Hi trả lời.
“Anh Hi, anh thay đổi rồi, đây đâu phải là phong cách trước kia của anh. Trước đây anh là tổng giám đốc bá đạo, sát phạt quả quyết, quyền hành độc tài ở nhà họ Vương, địa vị trên vạn con người”, Lý Văn Trúc nói.
“Thời gian ba năm đủ để thay đổi một con người”, Vương Hi mỉm cười.
“Phải rồi, tên đệ tử kia của anh dạo này ngày càng hung hăng càn quấy, hắn cũng là chân chó của Long Minh, tai nạn xe trước đây của anh cũng có chút liên quan tới hắn, đến lúc tìm hắn trả thù rồi nhỉ?”, Lý Văn Trúc nói.
“Tôi luôn ghi nhớ chuyện này”, trong mắt Vương Hi như lóe lên điều gì đó.
“Anh Hi, giúp chúng tôi với, bọn chúng quá đông, chúng tôi không đánh lại được. Giám đốc Đồng uống không ít rượu, say tí bỉ rồi. Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy bị bắt rồi. Bọn chúng muốn đem Lâm Kha đi”, lúc Vương Hi và Lý Văn Trúc đang nói chuyện, Vân Tiếu ôm đầu chạy lên.
Vẻ mặt cậu đau đớn, lúc hạ tay xuống chảy máu không ít.
“Vân Tiếu, cậu là quyền vương cấp SS, vậy mà đánh nhau với lũ người bình thường cũng bị thương? Không lẽ cậu bị người ta đánh cho sợ chết khiếp trên võ đài nên bây giờ không đánh quyền được nữa?”, Doãn Tâm nhìn máu tươi trên đầu Vân Tiếu mà giật mình.
“Gì chứ? Tôi đã đánh gục 6,7 tên rồi, cho dù tôi là quyền vương thì cũng không phải thần tiên chứ? Bọn chúng có tổng cộng ba mươi mấy tên, hễ thấy chúng tôi cứu người là một tốp xông lên vây quanh, đúng lúc đó một chai bia bay tới hỏi thăm, anh đánh được không?”, Vân Tiếu bực mình nói.
“Để tôi đi xem”, Phàm Gian đứng lên.
“Cô gái này có tính cách ngông cuồng”, hai mắt Vương Hi nhìn chăm chú Đồng Thiến.
“Cắt cả “trứng” của Tần Thư Hào, có thể không ngông sao?”, Doãn Tâm cười.
“Còn một chuyện khác”, Vương Hi nói.
“Chuyện gì?”, Doãn Tâm hỏi.
Vương Hi, Doãn Tâm và Phàm Gian là những người bạn tri âm, bình thường họ là quan hệ ông chủ- nhân viên, nhưng lúc riêng tư thì là anh em tốt.
Vương Hi mở điện thoại ra, cho Doãn Tâm và Phàm Gian xem đoạn video Đồng Thiến gửi anh.
Doãn Tâm trông thấy một bờ mông trắng với chiếc quần lót dây gợi cảm, sau đó lại nghe thấy tiếng roi da, hai mắt lập tức sáng lên.
“Mẹ kiếp, nội dung này hơi bị bạo đó”.
Phàm Gian quay mặt đi chỗ khác.
“Cô ta muốn chơi trò này với tôi”, Vương Hi nói.
“Thế này cũng đã quá đi?”, Doãn Tâm trợn trừng hai mắt.
Lúc Vương Hi và Doãn Tâm thưởng thức video, Lý Văn Trúc cũng ló đầu vào xem, nhìn trong video, lại nhìn xuống Đồng Thiến đang ở dưới lầu mà cậu ta muốn chảy nước miếng ngay lập tức: “Đúng là cực phẩm!”.
“Tuy cô ta đẹp, nhưng tiếc là có gai”, Vương Hi tắt điện thoại, hai mắt hiện lên ý nghĩ sâu xa.
Lúc Vương Hi, Doãn Tâm và Lý Văn Trúc nhìn Đồng Thiến ở dưới lầu, mấy người Vân Tiếu, Hồ Binh, Chu Thụy và Lâm Kha cũng nhìn xuống phía dưới. Trông thấy Đồng Thiến, Vân Tiếu thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng giới thiệu với lũ bạn: “Đây là phó giám đốc tài chính của công ty Quang Phục chúng tôi, các cậu mới nhậm chức thì phải biết hết các lãnh đạo trong công ty, không được đắc tội với cô ấy”.
“Ừ”, Hồ Binh và Chu Thụy hai mắt cứ dán vào Đồng Thiến, Lâm Kha cũng bị thu hút bởi dáng người cực phẩm của cô ta.
Ngay lúc này, bọn họ trông thấy một gã đàn ông đưa tay ra sàm sỡ Đồng Thiến.
Hắn ta sờ mó cái váy của Đồng Thiến rồi ôm lấy eo của cô.
Đồng Thiến quay người lại nhìn gã đàn ông, trên mặt hắn ta mang theo nụ cười dâm tà.
Đồng Thiến tát hắn một cái.
Hắn ta lập tức nổi giận, bên cạnh có vài gã đàn ông khác vây xung quanh, tranh cãi gì đó với Đồng Thiến.
“Anh Hi, bọn chúng động thủ rồi”, Vân Tiếu nói.
“Ừ”, Vương Hi hờ hững nhìn xuống dưới lầu.
“Ăn mặc như thế đến đây chơi, còn uống rượu say khướt ra rồi, không giở trò với cô ta mới lạ đấy”, Doãn Tâm nói.
“Chúng ta có thể xuống xem chút”, Lý Văn Trúc nói.
“Không cần quan tâm”, Vương Hi nói.
Anh chẳng thấy lạ khi bắt gặp Đồng Thiến tại hộp đêm cao cấp nhất ở thủ đô. Nhưng bây giờ Đồng Thiến bị người ta quấy rối, có người muốn anh hùng cứu mỹ nhân, thế này cũng trùng hợp quá đi.
Cho dù năng lực của Đồng Thiến ở công ty xuất sắc như thế nào, anh vẫn luôn ghi nhớ cô gái này là người của Long Minh, cô ta không đáng tin cậy.
Bây giờ anh và Long Minh đang tạm thời rút binh, trong chớp mắt hai bên đã yên ổn hơn 2 tháng, nhưng anh không tin Long Minh sẽ để yên cho mình.
Anh đã biết kế hoạch lớn của Long Minh.
Ba năm trước, Ninh thiếu gia, Tần Thiếu Du và Long Minh muốn lừa đảo gọi vốn đa cấp từ những nhà giàu ở Hoa Hạ, để ngăn chặn anh cản trở kế hoạch, bọn chúng đã bày mưu gây ra một vụ tai nạn xe hơi, hại anh bị mù hai mắt.
Bọn chúng biết anh là người tốt, nếu anh mà biết kế hoạch của bọn chúng thì chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Long Minh phụ trách cung cấp tin tình báo, Ninh thiếu gia bày mưu tính kế, Tần Thiếu Du bố trí thủ hạ thực hiện âm mưu. Mắt anh bị mù đều liên quan đến ba kẻ này.
Nếu anh đoán không nhầm, bọn chúng không chỉ muốn lừa đảo vốn đầu tư của các nhà giàu ở Hoa Hạ, sau khi bọn chúng cướp sạch tài sản của các nhà giàu, trong lúc họ khó khăn nhất, bọn chúng nhất định sẽ trả tiền mua tất cả các công ty dưới tên của họ. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ thâu tóm toàn bộ nền kinh tế của Hoa Hạ và kiểm soát hơn 70% đại gia trên mảnh đất này, thật sự coi trời bằng vung.
Mà khi anh xuất hiện trở lại, những người này vừa thấy anh về thủ đô liền kéo đến cầu xin anh giúp đỡ. Nếu anh giúp họ thì sẽ là kẻ thù của Ninh thiếu gia, Tần Thiếu Du và Long Minh, bọn chúng nhất định sẽ hại anh thêm lần nữa.
Đồng Thiến xuất hiện ở đây, anh không tin tất cả chỉ là sự trùng hợp.
“Anh Hi, Đồng Thiến bị bọn họ bắt đi rồi”, Vân Tiếu nói.
“Ừ”, ánh mắt của Vương Hi vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Này, đồng nghiệp của chúng ta bị người ta bắt đi rồi, anh không quan tâm một chút nào hả? Sao anh có thể máu lạnh như vậy?”, Lâm Kha không nhìn nổi nữa, dùng sức đá vào chân bàn.
“Đừng đạp hỏng giày Chanel của cô chứ”, Vương Hi cười, châm một điếu thuốc lá.
“Anh ta là một tên ăn bám đàn bà, chẳng có tý sức lực nào cả, đồng nghiệp ở công ty bị bắt đi, cho dù anh ta có quan tâm thì cũng không đánh lại được người ta. Thế thì làm thế nào được? Không phải anh ta không quan tâm mà là không có bản lĩnh”, Chu Thụy lạnh lùng châm biếm.
“Anh Hi, bình thường cấp dưới ở công ty anh đều ăn nói tùy tiện như vậy sao?”, Lý Văn Trúc ngạc nhiên nhìn Vương Hi.
Cậu ta và Vương Hi là thiếu gia của một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu khổ, có địa vị và sống trong nhung lụa. Cậu ta rất ngạc nhiên, một đứa cấp dưới vậy mà dám nói chuyện với ông chủ của mình như thế. Nếu đổi lại là cấp dưới của cậu thì sớm đã cho ăn một cú tát lật mặt.
“Không dạy dỗ tốt nhân viên của công ty mình, tôi cũng tắc trách”, Vương Hi nói.
“Chúng ta mau đi cứu cô ấy!”, Hồ Binh và Chu Thụy thấy Đồng Thiến xinh đẹp, lại là nữ lãnh đạo của công ty nên đã nổi máu anh hùng cứu mỹ nhân, chạy xuống dưới lầu theo men rượu.
“Đồ vô dụng”, Lâm Kha tức giận chỉ vào mặt Vương Hi, cũng xuống lầu theo hai người kia.
“Anh Hi, tôi cũng đi xem một chút, đừng xảy ra chuyện gì nhé”, Vân Tiếu nói.
“Ừ”, Vương Hi vẫn hờ hững hút thuốc.
“Rốt cuộc mấy đứa nhóc này có phải là cấp dưới của anh không vậy? Tôi thấy bọn nó chắc là sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường. Anh Hi, sao anh lại dây dưa với đám sinh viên đại học thế?”, sau khi bốn người Hồ Binh, Chu Thụy, Vân Tiếu và Lâm Kha xuống lầu, Lý Văn Trúc không hài lòng lên tiếng.
“Bọn họ không biết thân phận của tôi”, Vương Hi nói.
“Anh đang vi hành để theo dõi dân tình à?”, Lý Văn Trúc ho mạnh hai tiếng.
“Không phải, là vì vẫn chưa giải thích rõ ràng chuyện thân phận của tôi, nghĩ thì cũng không nhất thiết phải giải thích với bọn họ, dù sao họ cũng chỉ là người bình thường thôi, tôi lười lãng phí lời nói với họ”, Vương Hi trả lời.
“Anh Hi, anh thay đổi rồi, đây đâu phải là phong cách trước kia của anh. Trước đây anh là tổng giám đốc bá đạo, sát phạt quả quyết, quyền hành độc tài ở nhà họ Vương, địa vị trên vạn con người”, Lý Văn Trúc nói.
“Thời gian ba năm đủ để thay đổi một con người”, Vương Hi mỉm cười.
“Phải rồi, tên đệ tử kia của anh dạo này ngày càng hung hăng càn quấy, hắn cũng là chân chó của Long Minh, tai nạn xe trước đây của anh cũng có chút liên quan tới hắn, đến lúc tìm hắn trả thù rồi nhỉ?”, Lý Văn Trúc nói.
“Tôi luôn ghi nhớ chuyện này”, trong mắt Vương Hi như lóe lên điều gì đó.
“Anh Hi, giúp chúng tôi với, bọn chúng quá đông, chúng tôi không đánh lại được. Giám đốc Đồng uống không ít rượu, say tí bỉ rồi. Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy bị bắt rồi. Bọn chúng muốn đem Lâm Kha đi”, lúc Vương Hi và Lý Văn Trúc đang nói chuyện, Vân Tiếu ôm đầu chạy lên.
Vẻ mặt cậu đau đớn, lúc hạ tay xuống chảy máu không ít.
“Vân Tiếu, cậu là quyền vương cấp SS, vậy mà đánh nhau với lũ người bình thường cũng bị thương? Không lẽ cậu bị người ta đánh cho sợ chết khiếp trên võ đài nên bây giờ không đánh quyền được nữa?”, Doãn Tâm nhìn máu tươi trên đầu Vân Tiếu mà giật mình.
“Gì chứ? Tôi đã đánh gục 6,7 tên rồi, cho dù tôi là quyền vương thì cũng không phải thần tiên chứ? Bọn chúng có tổng cộng ba mươi mấy tên, hễ thấy chúng tôi cứu người là một tốp xông lên vây quanh, đúng lúc đó một chai bia bay tới hỏi thăm, anh đánh được không?”, Vân Tiếu bực mình nói.
“Để tôi đi xem”, Phàm Gian đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.