Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 199: Zotye SR9
Đại Dương
04/12/2020
“Anh Hi, đây là bạn gái của anh à, thật là xinh đẹp”, có quyền thủ trông thấy cô gái trẻ đến tìm Vương Hi thì cười, cố ý trêu Vương Hi, lục lọi đống đồ ăn vặt Lâm Kha đặt trên bàn trà.
“Chị dâu, chúng tôi ăn được không?”
“Ăn đi, đây là mua cho các anh đấy”, Lâm Kha mỉm cười.
Vương Hi không ngờ Lâm Kha hiếu thắng như vậy, hôm qua làm như không thấy tin nhắn wechat mà không trả lời cô ta, hôm nay thế mà lại đến quyền quán tìm anh. Còn mua một đống đồ ăn vặt, khoe khoang chiếc xe Porsche của cô ta nữa.
Gia cảnh của Lâm Kha hẳn là rất giàu có.
Đây cũng không phải là lần đầu anh được nữ sinh mua đồ ăn vặt cho, có cảm giác giống như yêu học sinh trung học.
“Chuyện từ khi nào vậy?”, Trần Chí, Dương Phàm và Từ Tiểu Lượng đều rất lắm miệng, đi tới với vẻ mặt bỉ ổi, chọt vào Vương Hi.
Dương Phàm còn trộm ngửi hương nước hoa trên người Lâm Kha.
“Sư phụ, chuyện gì thế này?”, vẻ mặt Diệp Hằng mù mờ.
Phàm Gian mặt vô cảm xúc, lục ra một thỏi sô cô la từ trong túi đồ ăn vặt trên tay Vương Hi.
“Vương Hi, con qua đây”, Tôn Uy Phong nghiêm túc nhìn Vương Hi, lớn giọng gọi anh.
“Vâng, sư phụ”, Vương Hi vội vã nhét đống đồ ăn vặt trong tay cho Phàm Gian, đi về phía văn phòng theo Tôn Uy Phong.
“Con làm cái gì vậy?”, cửa vừa đóng lại, Tôn Uy Phong đã nghiêm nghị chất vấn Vương Hi.
Tôn Uy Phong là một người chính trực, bình thường hay thích đùa, nhưng khi gặp phải chuyện lớn sẽ không dung túng, nhẫn nhịn. Ông rất hài lòng với Diệp Khinh Tuyết và rất ghét Vương Hi lăng nhăng với người con gái khác.
“Sư phụ, con dám cam đoan với thầy, con và cô ta không có quan hệ gì hết”, Vương Hi bất đắc dĩ châm một điếu thuốc, bắt đầu ngồi giải thích trong văn phòng của Tôn Uy Phong.
Năm phút sau.
“Thằng Vân Tiếu này hơi bị thiếu giáo dục!”, Tôn Uy Phong tức giận nói.
“Lúc mới đầu biết cậu ta, cảm thấy cậu ta cũng không tệ, con rất thích thiên phú của cậu ấy, nên mới dẫn cậu ấy chơi cùng. Nào ngờ dã tâm của cậu ta lớn như vậy, quen thân với con rồi lại muốn làm đại ca của con, còn giới thiệu bạn nữ cùng lớp cậu ta cho con nữa”, Vương Hi bất lực nói.
“Ngay cả quyền vương giá trị hàng trăm triệu cậu ta cũng không coi ra gì, e là chỉ có thân phận ông chủ lớn của con mới có thể trấn áp được cậu ta. Có cơ hội con thể hiện thực lực của mình cho cậu ta, đừng giấu nữa”, Tôn Uy Phong nói.
“Dạo này ba người Đinh Hân, Dương Phàm và Từ Tiểu Lượng rất nhiệt tình với công việc, con không để lộ thân phận ra là vì không muốn làm họ sốc, muốn để họ làm việc cho quyền quán. Về Vân Tiếu, con quyết định mặc kệ cậu ta, cậu ta có biết thân phận của con hay không cũng không quan trọng. Con chỉ có thể nói, cậu ta vẫn còn là một thằng nhóc, tư tưởng và hành động còn hơi ấu trĩ, không thể so với những người trưởng thành như chúng ta được”, Vương Hi nói.
“Vậy được, đừng quên bây giờ Diệp Khinh Tuyết đang mang thai, tuyệt đối đừng làm loạn”, Tôn Uy Phong nói.
“Chắc chắn rồi”, Vương Hi gật đầu.
Khi Vương Hi bước ra khỏi văn phòng, anh trông thấy tất cả mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Quyền quán W-1 tổng cộng có hơn một trăm quyền thủ, đám người này đều nhìn anh bằng ánh mắt quái gở và mờ ám.
Anh còn một tháng nữa là 27 tuổi rồi, Lâm Kha mới 22 tuổi, chắc là mấy người này tưởng anh trâu già gặm cỏ non, theo đuổi nữ sinh.
Tôn Tinh Tinh cũng nhìn anh bằng ánh mắt lãnh đạm và kỳ quái.
Anh và Tôn Tinh Tinh rất ít khi nói chuyện, chuyện trước kia anh và Hàn Lâm Nhi từng bị Tôn Tinh Tinh trông thấy, bây giờ lại thêm Lâm Kha nữa, chắc chắn hình tượng của anh trong lòng Tôn Tinh Tinh là một gã trai đểu.
Vân Tiếu biết Vương Hi có gia đình, chẳng hiểu sao cậu ta lại giới thiệu đối tượng cho anh, điều này có ảnh hưởng rất lớn đối với hình tượng của anh. Vương Hi thay quần áo xong ra ngoài trông thấy Lâm Kha tới mà cứ dùng tay che miệng, làm bộ lơ đãng bước qua chỗ cách Vương Hi cách không xa.
“Qua đây!”, Vương Hi nhỏ giọng gọi Vân Tiếu.
“Anh, làm sao vậy?”, Vân Tiếu khẩn trương bước tới.
“Chuyện này cậu định xử lý thế nào? Bây giờ người ta tìm đến quyền quán rồi”, Vương Hi nhỏ giọng nói.
“Anh à, em thực sự không biết sẽ thành ra thế này. Điều kiện gia đình Lâm Kha rất tốt, có thể hôm qua bị anh lạnh nhạt nên hơi tức giận. Cô ấy rất được chào đón ở trường chúng em, đây là lần đầu tiên bị người khác cho ăn bơ”, Vân Tiếu ngại ngùng nói.
“Tôi hỏi cậu xử lý như thế nào?”, Vương Hi hỏi.
“Anh, xin anh hãy tha thứ cho em, chuyện này em không giải quyết được. Thật ra tính tình Lâm Kha rất nóng nảy, nếu cô ấy biết em giới thiệu đàn ông đã có gia đình cho mình, chắc chắn sẽ tuyệt giao với em”, Vân Tiếu nói.
“Rốt cuộc cô ta là người thế nào?”, Vương Hi hỏi.
“Nhà cô ấy rất có điều kiện, bố mẹ là người cung cấp hàng hóa cho trung tâm thương mại, trong nhà có mười triệu, anh đánh một trận đấu quyền kiếm được tám mươi triệu, lần em ăn cơm với anh, trước giờ chưa từng thấy anh dẫn theo cô gái nào, tưởng anh chưa có đối tượng, có tiền như vậy mà chưa có đối tượng thật là đáng tiếc. Nghĩ thấy gia đình Lâm Kha cũng rất giàu mà chưa có chàng trai nào thích hợp với mình, nên mới giới thiệu anh cho cô ấy”, Vân Tiếu đỏ mặt nói.
“Có lòng tốt nhưng làm hỏng việc”, Vương Hi nói.
“Đúng vậy, anh ơi, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi mà”, Vân Tiếu cúi đầu nói.
Chuyện này Vân Tiếu không giải quyết được, cậu ta không muốn làm ảnh hưởng đến tình bạn với Lâm Kha. Vương Hi thầm nghĩ, vẫn phải để anh đích thân ra tay.
Có người giới thiệu một bạn gái xinh đẹp giàu có cho mình đáng lẽ là một chuyện tốt.
Nhưng đối với Vương Hi lại chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Trong lòng anh luôn chỉ có Diệp Khinh Tuyết, trước giờ chưa từng nghĩ đến việc lăng nhăng bên ngoài. Cho dù có lăng nhăng thì loại con gái non trẻ như Lâm Kha cũng không xứng với anh.
Thân phận của anh cũng không cho phép anh lăng nhăng, rất nhiều nhà báo đang theo dõi anh, nóng lòng anh mau chóng xuất hiện một tin xấu.
“Chúng ta ăn cơm đi”, Vương Hi bước đến trước mặt Lâm Kha, mỉm cười nói.
“Được ạ”, Lâm Kha kiêu ngạo hất cằm lên.
Bây giờ Vương Hi là siêu sao giới thể thao, cũng là siêu sao trong giới kinh doanh, lúc anh về phòng thay đồ tắm rửa thay quần áo đã tìm một chiếc kính râm và khẩu trang đeo lên.
Ăn mặc nghiêm chỉnh xong mới ra ngoài với Lâm Kha.
Lúc hai người cùng nhau đi ra ngoài, rất nhiều vận động viên đều cười cợt sau lưng Vương Hi.
“Vương Hi, anh là quyền thủ, không nhất thiết phải trang trọng như vậy chứ”, lúc Vương Hi lái con xe Porsche của Lâm Kha, Lâm Kha ngồi bên ghế phụ lái nói.
“Không phải sợ nhà báo chụp trộm, mà là trên mặt tôi bị thương, không muốn bị người khác nhìn thấy”, Vương Hi thấp giọng giải thích.
“Các anh đánh quyền chắc vất vả lắm nhỉ”, Lâm Kha hỏi.
“Bình thường”, Vương Hi đáp.
“Tôi nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ yêu một quyền thủ”, Lâm Kha nói một cách nghiêm túc.
Vương Hi lái xe không nói gì.
Anh biết đây là một tín hiệu xấu.
Bây giờ Lâm Kha rất có hứng thú với anh, hứng thú với tướng mạo và thân phận của anh. Chỉ cần anh biết tán tỉnh một chút, Lâm Kha sẽ là của anh luôn.
Nhưng anh chẳng có hứng thú với Lâm Kha một chút nào hết.
Anh phải để Lâm Kha nhanh chóng biến mất khỏi thế giới của mình.
“Con xe Zotye SR9 này của cô chắc đắt lắm nhỉ”, Vương Hi nghĩ một lát rồi hỏi.
“...” Khuôn mặt tươi cười của Lâm Kha cứng lại, bị Vương Hi chọc tức đến nỗi muốn trợn mắt.
Vương Hi đang cố ý giả quê mùa, làm bộ không biết xe Porsche.
Muốn anh theo đuổi một cô gái thì khó, nhưng muốn làm một cô gái ác cảm với mình thì anh có ít nhất một trăm cách.
“Con xe Zotye SR9 này bao nhiêu tiền vậy?”, Vương Hi lại hỏi.
“Tầm sáu, bảy mươi nghìn tệ”, Lâm Kha vẫn cứ thản nhiên, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vương Hi đáp lời.
“Rẻ thế à?”, Vương Hi hỏi.
“Ừm, xe nhái Porsche tất nhiên phải rẻ tiền rồi. Xe Porsche thật phải hơn 1 triệu cơ, nhà tôi nghèo lắm, không mua nổi xe tốt”, Lâm Kha nói.
“Ồ...”, Vương Hi đáp.
Lúc Vương Hi tiếp tục lái xe, Lâm Kha nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét.
Xem ra vận động viên đánh quyền đúng là chẳng có tiền gì hết, ngay cả xe Porsche thế mà cũng không biết, cái trình độ như vậy mà cũng không biết ngại làm bộ lạnh lùng với cô.
Rác rưởi.
“Chị dâu, chúng tôi ăn được không?”
“Ăn đi, đây là mua cho các anh đấy”, Lâm Kha mỉm cười.
Vương Hi không ngờ Lâm Kha hiếu thắng như vậy, hôm qua làm như không thấy tin nhắn wechat mà không trả lời cô ta, hôm nay thế mà lại đến quyền quán tìm anh. Còn mua một đống đồ ăn vặt, khoe khoang chiếc xe Porsche của cô ta nữa.
Gia cảnh của Lâm Kha hẳn là rất giàu có.
Đây cũng không phải là lần đầu anh được nữ sinh mua đồ ăn vặt cho, có cảm giác giống như yêu học sinh trung học.
“Chuyện từ khi nào vậy?”, Trần Chí, Dương Phàm và Từ Tiểu Lượng đều rất lắm miệng, đi tới với vẻ mặt bỉ ổi, chọt vào Vương Hi.
Dương Phàm còn trộm ngửi hương nước hoa trên người Lâm Kha.
“Sư phụ, chuyện gì thế này?”, vẻ mặt Diệp Hằng mù mờ.
Phàm Gian mặt vô cảm xúc, lục ra một thỏi sô cô la từ trong túi đồ ăn vặt trên tay Vương Hi.
“Vương Hi, con qua đây”, Tôn Uy Phong nghiêm túc nhìn Vương Hi, lớn giọng gọi anh.
“Vâng, sư phụ”, Vương Hi vội vã nhét đống đồ ăn vặt trong tay cho Phàm Gian, đi về phía văn phòng theo Tôn Uy Phong.
“Con làm cái gì vậy?”, cửa vừa đóng lại, Tôn Uy Phong đã nghiêm nghị chất vấn Vương Hi.
Tôn Uy Phong là một người chính trực, bình thường hay thích đùa, nhưng khi gặp phải chuyện lớn sẽ không dung túng, nhẫn nhịn. Ông rất hài lòng với Diệp Khinh Tuyết và rất ghét Vương Hi lăng nhăng với người con gái khác.
“Sư phụ, con dám cam đoan với thầy, con và cô ta không có quan hệ gì hết”, Vương Hi bất đắc dĩ châm một điếu thuốc, bắt đầu ngồi giải thích trong văn phòng của Tôn Uy Phong.
Năm phút sau.
“Thằng Vân Tiếu này hơi bị thiếu giáo dục!”, Tôn Uy Phong tức giận nói.
“Lúc mới đầu biết cậu ta, cảm thấy cậu ta cũng không tệ, con rất thích thiên phú của cậu ấy, nên mới dẫn cậu ấy chơi cùng. Nào ngờ dã tâm của cậu ta lớn như vậy, quen thân với con rồi lại muốn làm đại ca của con, còn giới thiệu bạn nữ cùng lớp cậu ta cho con nữa”, Vương Hi bất lực nói.
“Ngay cả quyền vương giá trị hàng trăm triệu cậu ta cũng không coi ra gì, e là chỉ có thân phận ông chủ lớn của con mới có thể trấn áp được cậu ta. Có cơ hội con thể hiện thực lực của mình cho cậu ta, đừng giấu nữa”, Tôn Uy Phong nói.
“Dạo này ba người Đinh Hân, Dương Phàm và Từ Tiểu Lượng rất nhiệt tình với công việc, con không để lộ thân phận ra là vì không muốn làm họ sốc, muốn để họ làm việc cho quyền quán. Về Vân Tiếu, con quyết định mặc kệ cậu ta, cậu ta có biết thân phận của con hay không cũng không quan trọng. Con chỉ có thể nói, cậu ta vẫn còn là một thằng nhóc, tư tưởng và hành động còn hơi ấu trĩ, không thể so với những người trưởng thành như chúng ta được”, Vương Hi nói.
“Vậy được, đừng quên bây giờ Diệp Khinh Tuyết đang mang thai, tuyệt đối đừng làm loạn”, Tôn Uy Phong nói.
“Chắc chắn rồi”, Vương Hi gật đầu.
Khi Vương Hi bước ra khỏi văn phòng, anh trông thấy tất cả mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Quyền quán W-1 tổng cộng có hơn một trăm quyền thủ, đám người này đều nhìn anh bằng ánh mắt quái gở và mờ ám.
Anh còn một tháng nữa là 27 tuổi rồi, Lâm Kha mới 22 tuổi, chắc là mấy người này tưởng anh trâu già gặm cỏ non, theo đuổi nữ sinh.
Tôn Tinh Tinh cũng nhìn anh bằng ánh mắt lãnh đạm và kỳ quái.
Anh và Tôn Tinh Tinh rất ít khi nói chuyện, chuyện trước kia anh và Hàn Lâm Nhi từng bị Tôn Tinh Tinh trông thấy, bây giờ lại thêm Lâm Kha nữa, chắc chắn hình tượng của anh trong lòng Tôn Tinh Tinh là một gã trai đểu.
Vân Tiếu biết Vương Hi có gia đình, chẳng hiểu sao cậu ta lại giới thiệu đối tượng cho anh, điều này có ảnh hưởng rất lớn đối với hình tượng của anh. Vương Hi thay quần áo xong ra ngoài trông thấy Lâm Kha tới mà cứ dùng tay che miệng, làm bộ lơ đãng bước qua chỗ cách Vương Hi cách không xa.
“Qua đây!”, Vương Hi nhỏ giọng gọi Vân Tiếu.
“Anh, làm sao vậy?”, Vân Tiếu khẩn trương bước tới.
“Chuyện này cậu định xử lý thế nào? Bây giờ người ta tìm đến quyền quán rồi”, Vương Hi nhỏ giọng nói.
“Anh à, em thực sự không biết sẽ thành ra thế này. Điều kiện gia đình Lâm Kha rất tốt, có thể hôm qua bị anh lạnh nhạt nên hơi tức giận. Cô ấy rất được chào đón ở trường chúng em, đây là lần đầu tiên bị người khác cho ăn bơ”, Vân Tiếu ngại ngùng nói.
“Tôi hỏi cậu xử lý như thế nào?”, Vương Hi hỏi.
“Anh, xin anh hãy tha thứ cho em, chuyện này em không giải quyết được. Thật ra tính tình Lâm Kha rất nóng nảy, nếu cô ấy biết em giới thiệu đàn ông đã có gia đình cho mình, chắc chắn sẽ tuyệt giao với em”, Vân Tiếu nói.
“Rốt cuộc cô ta là người thế nào?”, Vương Hi hỏi.
“Nhà cô ấy rất có điều kiện, bố mẹ là người cung cấp hàng hóa cho trung tâm thương mại, trong nhà có mười triệu, anh đánh một trận đấu quyền kiếm được tám mươi triệu, lần em ăn cơm với anh, trước giờ chưa từng thấy anh dẫn theo cô gái nào, tưởng anh chưa có đối tượng, có tiền như vậy mà chưa có đối tượng thật là đáng tiếc. Nghĩ thấy gia đình Lâm Kha cũng rất giàu mà chưa có chàng trai nào thích hợp với mình, nên mới giới thiệu anh cho cô ấy”, Vân Tiếu đỏ mặt nói.
“Có lòng tốt nhưng làm hỏng việc”, Vương Hi nói.
“Đúng vậy, anh ơi, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi mà”, Vân Tiếu cúi đầu nói.
Chuyện này Vân Tiếu không giải quyết được, cậu ta không muốn làm ảnh hưởng đến tình bạn với Lâm Kha. Vương Hi thầm nghĩ, vẫn phải để anh đích thân ra tay.
Có người giới thiệu một bạn gái xinh đẹp giàu có cho mình đáng lẽ là một chuyện tốt.
Nhưng đối với Vương Hi lại chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Trong lòng anh luôn chỉ có Diệp Khinh Tuyết, trước giờ chưa từng nghĩ đến việc lăng nhăng bên ngoài. Cho dù có lăng nhăng thì loại con gái non trẻ như Lâm Kha cũng không xứng với anh.
Thân phận của anh cũng không cho phép anh lăng nhăng, rất nhiều nhà báo đang theo dõi anh, nóng lòng anh mau chóng xuất hiện một tin xấu.
“Chúng ta ăn cơm đi”, Vương Hi bước đến trước mặt Lâm Kha, mỉm cười nói.
“Được ạ”, Lâm Kha kiêu ngạo hất cằm lên.
Bây giờ Vương Hi là siêu sao giới thể thao, cũng là siêu sao trong giới kinh doanh, lúc anh về phòng thay đồ tắm rửa thay quần áo đã tìm một chiếc kính râm và khẩu trang đeo lên.
Ăn mặc nghiêm chỉnh xong mới ra ngoài với Lâm Kha.
Lúc hai người cùng nhau đi ra ngoài, rất nhiều vận động viên đều cười cợt sau lưng Vương Hi.
“Vương Hi, anh là quyền thủ, không nhất thiết phải trang trọng như vậy chứ”, lúc Vương Hi lái con xe Porsche của Lâm Kha, Lâm Kha ngồi bên ghế phụ lái nói.
“Không phải sợ nhà báo chụp trộm, mà là trên mặt tôi bị thương, không muốn bị người khác nhìn thấy”, Vương Hi thấp giọng giải thích.
“Các anh đánh quyền chắc vất vả lắm nhỉ”, Lâm Kha hỏi.
“Bình thường”, Vương Hi đáp.
“Tôi nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ yêu một quyền thủ”, Lâm Kha nói một cách nghiêm túc.
Vương Hi lái xe không nói gì.
Anh biết đây là một tín hiệu xấu.
Bây giờ Lâm Kha rất có hứng thú với anh, hứng thú với tướng mạo và thân phận của anh. Chỉ cần anh biết tán tỉnh một chút, Lâm Kha sẽ là của anh luôn.
Nhưng anh chẳng có hứng thú với Lâm Kha một chút nào hết.
Anh phải để Lâm Kha nhanh chóng biến mất khỏi thế giới của mình.
“Con xe Zotye SR9 này của cô chắc đắt lắm nhỉ”, Vương Hi nghĩ một lát rồi hỏi.
“...” Khuôn mặt tươi cười của Lâm Kha cứng lại, bị Vương Hi chọc tức đến nỗi muốn trợn mắt.
Vương Hi đang cố ý giả quê mùa, làm bộ không biết xe Porsche.
Muốn anh theo đuổi một cô gái thì khó, nhưng muốn làm một cô gái ác cảm với mình thì anh có ít nhất một trăm cách.
“Con xe Zotye SR9 này bao nhiêu tiền vậy?”, Vương Hi lại hỏi.
“Tầm sáu, bảy mươi nghìn tệ”, Lâm Kha vẫn cứ thản nhiên, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vương Hi đáp lời.
“Rẻ thế à?”, Vương Hi hỏi.
“Ừm, xe nhái Porsche tất nhiên phải rẻ tiền rồi. Xe Porsche thật phải hơn 1 triệu cơ, nhà tôi nghèo lắm, không mua nổi xe tốt”, Lâm Kha nói.
“Ồ...”, Vương Hi đáp.
Lúc Vương Hi tiếp tục lái xe, Lâm Kha nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét.
Xem ra vận động viên đánh quyền đúng là chẳng có tiền gì hết, ngay cả xe Porsche thế mà cũng không biết, cái trình độ như vậy mà cũng không biết ngại làm bộ lạnh lùng với cô.
Rác rưởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.