Đại Tiểu Thư Và Chàng Lưu Manh

Chương 7

nhoknhiuchien97

23/05/2013

Thì ra đó là tên cầm đầu nãy giờ chỉ đứng im lặng. Hắn chờ đàn em đánh với Quân cho thấm mệt, hắn mới chạy ra…. Đúng là bỉ ổi ( như cái chổi )….

Quân kiên cường đứng dậy….anh phải rất khó khăn mới đứng một cách yếu ớt….

- Vậy hóa ra đây là cách mày xưng vương bấy lâu hả ? – Quân nở 1 nụ cười…. gượng gạo đến mức khinh bỉ….

- Câm mồm…. chết đến nơi mà còn già mồm… - tên đó quát Quân, hắn dường như sợ Quân trong ý nghĩ….

Hắn ta đập đập cái cậy gỗ trong tay, tiến tới gần Quân. Lâm hoảng hốt, hết nhìn về phía Quân lại nhìn tên đó. Cô phải làm sao? Nếu cô chần chừ thì Quân chết mất. Anh có vẻ đuối lắm rồi, không chống cự nổi… Tên đó càng tiến lại gần Quân…

..

Gần …







Gần hơn nữa…







Lâm chạy lại….







..



Không suy nghĩ

..

..



..

Cô nhắm mắt,đá chân ( hú họa )… không biết có trúng mục tiêu không…

..

..

..

Chỉ nghe sau đó tiếng á.. tiếng kêu trời thảm thiết...

Lâm mở mắt…





Tên đó đang nằm sõng soài dưới đất, hai tay không ngừng ôm lấy … (đoán coi !).

Cô chột dạ. Cô mới làm gì thế này… không lẽ…



..



..

Quân đứng đó, há hốc mồm nhìn cô, sau đó – gục xuống. Lâm vội chạy lại, dìu anh đến chiếc ghế đá cạnh đó.

Tay chân cô lóng ngóng. Cô không biết chăm sóc người bị thương như thế nào. Máu trên vai anh chảy nhiều quá. Cô vội chạy đến hiệu thuốc gần đó mua bông băng.

- Á! Nhẹ tay thôi! Cô có coi tôi là người không vậy? – Quân tỉnh dậy sau 1 hồi mê man – khiếp tỉnh dậy là gây sự với Lâm

- Hề hề…. sorry … tôi cũng không biết có nên coi anh là người không nữa – Cô cười khì khiến ai đó cũng không nỡ trách móc, chỉ im lặng cho cô băng bó

15 phút sau…

- Xong! – Lâm ngắm lại thành quả, hài lòng (thực ra chỉ mới đảm bảo không lòi vết đâm và ngưng chảy máu thôi chứ về thẩm mĩ….í…ẹ…

- Đẹp không nói nên lời đó ! – Quân ngán ngẩm nhìn lại vết thương của mình

- Gì cớ? – Lâm hỏi lại kèm theo 1 cú đấm nhẹ

- Á .. đau…. – anh kêu lên – cô còn nhân tính không hả? – Bất chợt anh nhớ lại vụ lúc nãy, phá lên cười

- Nè… anh bị đâm ở vai chứ có bị chi ở đầu đâu mà bây giờ di chứng thế nhỉ? Đến khổ còn trẻ mà bị điên… - Lâm làm bộ thở dài

- Kệ tôi! Mà lúc nãy sao cô gan vậy? đá vô đó mai mốt sao hắn sinh con? – Anh tiếp tục cười trêu cô

Lâm đỏ mặt, cô còn tưởng anh bị thương, xỉu đi nên không thấy:

- Bộ anh nhìn thấy hả?

- Tôi đâu có đui! Mà cô nghĩ sao mà đá hắn mạnh vậy? phục cô thật! chỉ một chiêu khiến hắn ta lăn quay… tại hạ bái phục…

- Anh…anh… nếu không có tôi không biết anh về với đất khi nào nữa? không cảm ơn còn chọc tôi nữa, đáng ghét…. ! – cô dỗi

- Thôi… tiểu thư… không cần tỏ vẻ nai vậy đâu…. Coi như lần này tôi nợ cô… được chưa….

- Đã bảo đừng gọi tôi là thế mà….



Za…





..

Đợi tôi với…

- Gì Ngân! Ai đây ạ? – Quân tròn xoe mắt khi thấy dì đưa về một đứa con gái

- Ak… cháu dì. Hồi nhỏ hai đứa gặp nhau rồi đó… - Dì Ngân tươi cười nháy măt, không biết trong cái nháy đó có ý gì không



- Ak… ra vậy – Quân gật gù – Chào em

Cô gái e thẹn gật đầu.

Đó là một cô gái, thua Quân một tuổi. Từ cô toát ra một vẻ…uhm…. Thánh thiện. Đôi mắt to tròn, trong veo. Đôi môi hình trái tim xinh xắn đến nỗi khi cô cười có cảm giác từ đó rơi ra những bông hoa. Cô còn có má lúm rất duyên nữa.

- Em nó tên là Mai! Ngày mai con đưa nó đi học dùm dì…

- Yes, sir !!

Quân vui mừng khi có thêm một người em gái. Anh chợt chạnh lòng. Đáng ra anh cũng đã có một cô em gái, nếu như không có vụ tai nạn năm đó….cướp gia đình của anh đi.

Trường Nhất Đẳng bao giờ cũng nhộn nhịp. Anh dẫn Mai vô trường. Lại xì xào… ì ầm…

- Kìa! Lão Quân lại đi với con nào đó?

- Có vẻ ngây thơ nhỉ? Trình giả nai cao đó….

- Hazz… hết con Lâm giờ đến con bé này… thiệt tôi hết cơ hội rồi….

Mặt Mai xịu xuống thấy thương. Quân thấy vậy, an ủi: “ rồi sẽ quen thôi”

Khoảnh khắc đó…. Lâm tiến đến…

Thấy Quân đi cùng Mai, cô tỏ ra bình tĩnh: “ Ai vậy?” – cô dùng ánh mắt khó chịu nhìn Quân

Anh bất cần: “ Em họ”

Lâm lặp lại : “ Em họ?”

Mai thấy tình hình căng thẳng, lên tiếng:

- chào chị! Em là Mai, em họ anh Quân! Rất vui được gặp chị!!

Lâm chưa kịp nói gì….

- Ây zô… hôm nay mày lại đi cùng người đẹp nào đây… trai đẹp như tao còn không ai nhìn, mày tốt số thật đó – Trương Thiếu Hạo từ đâu đi tới

Đại chiến rồi đây….

Quân khách sáo:

- Quá khen!! Mà cho tao hỏi? đẹp trai như mày mài có ra tiền không?

- Mày..thôi tao không thèm chấp!! – Quay sang Lâm hắn nói: “ Em thấy chưa? Hắn ta có mới nới cũ, giờ thì em bị đá rồi…” – vừa nói hắn ta vừa chạy lại ôm eo Quân

Cô nhìn sang Quân, xem thái độ của Quân. Vô cảm. đau đớn. cô vùng vằng bỏ đi, vẫn kịp nghe thấy tiếng hắn ta nói theo:

- Tối nay chúng ta sẽ lại gặp nhau!!

Lâm đi rồi. hắn ta nhìn khắp người Mai, gật gù:

- mày có con mắt nhìn người đó

- …

- Sớm muộn gì Thiết Lâm cũng thuộc về tao!!

- ….

- Bye nhá!

- …

Khi còn lại hai anh em:

- anh Quân! Anh sao vậy?

- ..

- ..

- Anh Quân!

Lúc ấy anh mới giật mình quay lại, ú ớ : “hả???”

- chị lúc nãy là bạn gái anh hả? Còn người lúc nãy nữa?? ai mà ăn nói khó nghe vậy anh? – Mai hỏi, dường như cô đang rất tò mò về cái thế giới của anh

- không phải! – Quân càu nhàu… khi nói về Lâm. Mậi thấy vậy nên thôi, vào lớp trước

Khi còn lại một mình….

Tại sao cô lại giận vô cớ khi thấy Mai? tại sao khi nhìn hắn ta ôm eo cô anh lại không nói gì? tại sao cô không đẩy hắn ra mà im lặng nhìn sang phía anh? Tại sao cô lại bỏ đi như vậy và câu nói cuối cùng của hắn ta có ý gì? Từng ấy câu hỏi bủa vây lấy anh. Anh thắc mắc: với cô anh là gì????

Trong khi đó…

Trên tầng thượng trường Nhất Đẳng (cái chỗ Quân chỉ cho Lâm lúc cô gặp nguy- các bạn còn nhớ chứ)

Từng giọt nước mắt thi nhau nhỏ xuống. Cô khóc. Đau quá. Ánh mắt bất cần của anh lúc đó làm cô đau như dao cứa. Cô không là gì đối với anh. Thậm chí cô ra sao anh cũng không quan tâm…

Vậy mà cô…





..

..

Trong suy nghĩ của Trương Thiếu Hạo: “ chọc tức thằng Quân phê thật… nhìn mặt hắn lúc nãy ngu hết biết….!!!” . sau đó hắn lại đăm chiêu: “ nhưng mà đứa con gái lúc nãy đi với hắn là ai đó nhỉ? Sao mình thấy là lạ sao á….hazzz thôi nghĩ làm gì mệt óc…”

Chọc tức được Quân, TRương Thiếu Hạo chừng vui lắm, hắn đi lại nghênh ngang. Đi qua gốc cây lớn trong sân trường, hắn ta chợt đứng khựng lại. Ai kia? Chẳng phải đứa con gái lúc sáng đi với tên Quân sao? …

Cô ấy đang ngủ, đẹp tựa như 1 thiên thần khiến hắn phải đơ mất vài phút. Hắn ngắm cô, một hành động lạ đối với hắn. Đơn giản, hắn chưa từng ngắm kĩ 1 đứa con gái nào đó (trừ Lâm). Những đứa con gái xung quanh hắn, hầu hết tự đến, tự dâng hiến cho hắn, hắn ta chẳng bao giờ để ý những cuộc tình chớp nhoáng… nhưng từ cô gái này toát lên 1 vẻ gì đó lôi cuốn, khiến hắn không thể rời mắt…

- Á… bớ người ta…. – Mai tình dậy sau tiếng la long trời lở đất

- Vặn nhỏ volum lại đi! Chói quá – hắn kênh kiệu

- Anh… anh… đồ biến thái!!!

2 phút trước…

Đang ngắm cô gái, hắn ta chợt thấy cái gì đó nhoi nhoi trên vai cô gái. Nhìn kĩ hóa ra một con sâu. Tự dưng nổi máu người tốt, hắn ta cúi xuống sát Mai, dùng tay bắt con sâu. Đúng lúc đó, Mai mở mắt. ( mở đúng lúc thế!). thế là hai anh chị ( cô nam quả nữ - cụm từ này dùng hơi cường điệu thì phải) mặt sát nhau. Tưởng chừng như nếu ai đó tiến thêm 0,5 mm nữa thì…chẹp chẹp… có kịch hay rồi đây..

- anh làm gì tôi vậy? – Mai hét lên, giọng cô như sắp khóc

- tôi… tôi… bắt con sâu dùm cô mà…- hắn ta lắp bắp

- sâu á…- Mai có vẻ sợ hãi sau đó, gãi đầu, thấy gượng vì nói to tiếng với Thiếu Hạo

- còn không cảm ơn tôi? – hắn ta lại trở về bản chất kiêu ngạo thường thấy

- cảm ơn!

Hắn ta vội bước đi, không nghe kịp tiếng cảm ơn của Mai. Hắn thấy bối rối



Trở lại nhân vật chính của chúng ta….

Chiều về, Lâm thất thểu bước về phòng sau khi khóc đã đời. Bố cô thấy cô liền tươi cười:

- Lâm! Con thay đồ rồi đi ăn tối với ba!

- Thôi ba! Con mệt quá! – Lâm từ chối, thực sự cô quá mệt mỏi

- Hôm nay ba có hẹn với người bạn! đi với ba đi! Đừng làm ba mất mặt mà!

- Vâng!- cô miễn cưỡng đồng ý

Cô mặc đồ trang điểm chậm chạp. hôm nay, cô diện một bộ váy màu đen đơn giản. phần eo được nhấn bằng chiếc thắt lưng bản to, không qua phô trương. Nhìn cô buồn nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ khó tả….

Nơi hẹn là B.A.P – nhà hàng sang trọng bậc nhất Việt Nam, nơi mà chỉ 1% người Việt có thể đặt chân tới. nhưng đối với cô, ăn ở trên mặt trăng cũng vậy thôi, không quan tâm.

5 phút sau, người bạn của ba cô xuất hiện, nhưng theo sau ông ta là…







Trương Thiếu Hạo!!!

- Anh Trương! – ba cô tươi cười

- ồ ! Anh Trịnh! Lâu quá không gặp! ( mấy người này gọi nhau bằng họ chứ không ai gọi thẳng tên đâu)

- mời ngồi!

Lâm tỏ ra khó chịu. thì ra đây chính là điều mà sáng nay hắn ta nói với cô, thật đáng ghét….

Một giọng nói ngắt ngang suy nghĩ của Lâm:

- cháu là Lâm phải không? Cháu lớn quá, càng lớn càng xinh đẹp! – tiếng ông Trương Hàn – ba của Trương Thiếu Hạo hướng về nó

- dạ, chào bác! – cô giữ lễ

- đây cũng là cô gái con từng kể với ba! – TRương Thiếu Haoh hớn hở , không biết hắn ta có âm mưu gì đây?

- Đúng là có duyên mà, phải không anh Trịnh? – nói xong hai người cùng cười lớn. Hắn ta cũng nhếch mép nhìn nó làm nó sởn da gà

- Vậy là chuyện vui phải không anh? – ba cô nói

Lờ mờ nhận ra gì đó bất thường, Lâm hỏi lại:

- chuyện gì vui vậy ba?

- Ak? Chuyện đính hôn của cháu với Thiếu Hạo đó mà!

- Hả? – Lâm sững sờ

- Sao vậy con? Chẳng phải hai đứa thân nhau lắm sao? – bố cô hỏi

- KHÔNG BAO GIỜ ! – Lâm hét lên rồi bỏ đi

Cô lại khóc. Hôm nay cô khóc quá nhiều rồi. trong cơn đau tột cùng, người cô nghĩ đến đầu tiên là Quân. Bấm sô anh gọi.

Tiếng anh thật mệt mỏi.

- anh có thể gặp tôi chút được không ?- cô yếu ớt

- được!!

- tôi chờ anh!! Bar V.I.P nha

15 phút sau, Quân có mặt, thấy trên bàn chai whisky đã vơi nửa. Anh vội chạy lại, giành lấy ly rượu trên tay cô. Cô ngước mặt lên, mặt cô ướt nhòe; Cô khóc. Anh lo lắng:

- Cô sao vậy?

- Sao ư…- cô cười điên lên, lấy tay đánh vào ngực anh, rồi khóc

- Tôi hỏi cô sao vậy! – dường như cô làm anh lúng túng

- Tôi… tôi sắp đính hôn…. – Cô hét lên

Anh sững sờ, lặp lại như cái máy: ‘ đính hôn ư!”

- Phải! – Lâm chua xót – anh viết tôi lấy ai không? TRương Thiếu hạo ! Là hắn ta đó!! – tiếng cô thật xót xa

- Trương Thiếu Hạo ! – Quân lại lặp lại. hiện tại anh cũng đang rất rối, không biết nói gì

- Anh không có gì nói với tôi sao? – Lâm thất vọng

- …

- Anh không cảm thấy gì khi nghe tin đó sao? – cô tiếp tục hỏi anh

- …

- Chẳng lẽ anh không có chút tình cảm gì với tôi sao? – Lâm lại khóc, dường như cô quá tuyệt vọng rồi

- …

- Sao anh cứ im lặng vậy? đồ hèn!

- ….

Im lặng bao trùm hai người.











Lúc này Quân mới lên tiếng:

- Tôi không nói gì vì tôi không muốn chấp nhận sự thật này! Tôi im lặng vì tôi yêu em! Thiết Lâm! Tôi yêu em! Em có hiểu không? Sao em cư bước vào tim tôi khi tôi không cho phép vậy? sao em cứ xuất hiện trong đầu tôi dù tôi đã cố đưa em ra khỏi suy nghĩ? Sao em lại khiến tôi yêu em đến thế này cơ chứ! –dường như bao nhiêu chất chứa bấy lấu anh nói ra hết. đúng vậy! đến một giới hạn nào đó, con người ta không thẻ che giấu cảm xúc thật của mình nữa!

Lâm bàng hoàng, không tin những gì vừa nghe thấy:

- Vậy tại sao khi hắn ta ôm tôi anh không làm gì?

- lúc đó anh như phát điên, chỉ muốn chạy lại bóp chết hắn ta. Làm sao hắn… hắn có thể… ôm cả thể giới của anh thế chứ… nhưng không hiểu sao lúc đó anh lại bình tĩnh đến thế! Xin lỗi em!

Lâm cười trong nước mắt:

- không sao! Không sao! Anh khống có lỗi! em… em cũng yêu anh… muốn thổ lộ với anh nhưng không đủ dũng cảm…. sợ rằng anh không có cảm giác gì với em…. Em sợ… - Lâm lại khóc

anh kéo cô vào lòng : “ đừng khóc! Anh sẽ bảo vệ em!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tiểu Thư Và Chàng Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook