Quyển 1 - Chương 46: Cánh Cửa
Ngọ Hậu Phương Tình
25/03/2013
Nửa ngày sau, Phạm Trọng Yêm mới tỉnh lại, hắn giữ chặt tay Thạch Kiên:
- Thạch tướng công, ngươi nói thực ?
Thạch Kiên nói:
- Phạm đại nhân, tiểu tử hiện rất ngại thanh danh, ngay ra ngoài cũng không dám ra, sao có thể hoa ngôn để thêu dệt thêm danh tiếng ?
- Điều này sao có thể?
Hoa tri huyện cũng phản ứng. Từ Tuyền Châu tới đại lục kia rất xa, trừ phi …..
Thạch Kiên nói:
- Tiểu tử cần vài năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, chỉ vài năm nữa tiểu tử tin rằng sẽ cho các vị chứng kiến việc đó.
Nói tới đây, hắn lấy mấy bản viết về vật lý, hóa học ra, một quyển Truy Nguyên Học, quyển này lần trước Phạm Trọng Yêm đã đọc qua, nhưng lần này đã dày hơn không ít. Nhưng ngay cả Phạm Trọng Yêm xem cũng không hiểu, đừng nói tới vị công công và Hoa tri huyện.
Thạch Kiên nói:
- Đây là mấy quyển sách mà tiểu tử nghiên cứu vạn vật mà viết ra. Nếu có thể tinh thông, sẽ có thể trợ giúp rất lớn cho Tống triều, so với làm quan còn tốt hơn nữa.
Nói xong, hắn bước tới trước cửa sổ:
- Với Truy Nguyên học này, tiểu tử dù ở trong phòng cũng có thể phát minh ra những loại máy móc mới, nhưng vì tiểu tử quá ngu nên mới chỉ bước vào cánh cửa, nếu có thể thực sự tiến nhập sẽ có thể ngay lập tức làm ra con thuyền mới này.
Vị công công kia thất vọng nói:
- Như vậy có nghĩa là con thuyền kia mới chỉ là giả thuyết của Thạch tướng công ?
Thạch Kiên nói:
- Cũng không phải, về nguyên lý tiểu tử đã nắm bắt được một chút, nhưng còn một số chi tiết cần phải suy xét. Tuy nhiên ngài có thể về tâu với Thánh thượng, cho tiểu tử ba năm thời gian, tiểu tử chắc chắn sẽ làm ra được loại thuyền này.
Hắn nói điều này là có nguyên nhân. Do hắn xuyên việt nên kí ức về kiếp trước ít nhiều mất mát, thêm nữa ở niên đại này không có ngành công nghiệp cơ sở gì, vì thế muốn tạo ra loại thuyền hơi nước cần phải nghĩ tới những thứ rất nhỏ như đúc, luyện sắt, còn phải làm ra những loại máy móc đơn giản như máy hàn… Nếu dùng tài liệu thời này để tạo ra con thuyền tiên tiến không phải là dễ dàng. Kiếp trước hắn học rộn hiểu nhiều, nhưng hiện tại cũng cần phải suy nghĩ kĩ, ôn luyện lại, hơn nữa hắn không có gì trong tay, từ nguyên liệu tới người trợ giúp vì thế hắn cần rất nhiều thời gian. Hơn nữa hắn mới viết được một nửa cuốn Tự Trị Thông Giám, hắn không muốn nó thành…..thái giám.
Khó trách vừa rồi hắn nói may mà hắn không tiếp chỉ, nếu tiếp chỉ đi tới kinh thành thì hắn sẽ không thể làm được những việc này.
Thạch Kiên nhìn sách vở trong thư phòng, tất cả đều là kinh, sử, tử, tập, không có quyển sách kỹ thuật nào, hắn không khỏi thở dài:
- Càng đọc sách, càng thấy ít…
Ba người lại muốn té xỉu, nghĩ thầm, khó trách hắn tài hoa như vậy, viết, đọc nhiều sách như vậy rồi còn chê ít, chẳng lẽ hắn muốn đọc hết sách vở trong thiên hạ ?
Vị công công kia đọc qua nội dung mấy quyển sách của Thạch Kiên nhưng không hiểu chút nào, hắn chỉ thưởng thức thư pháp tinh tế, thanh tú mà Thạch Kiên viết:
- Thạch tướng công, có thể cho ta mang quyển sách này dâng cho quan gia ?
Thạch Kiên vội vàng giật lại, nói:
- Không được…
Hắn thầm nghĩ, một cuốn Tam Quốc, một cuốn Hồng Lâu Mộng đã khơi dậy bao nhiêu sóng gió động trời, nếu dâng lên cuốn Truy Nguyên học này, không biết sẽ gây ra phong ba cỡ nào. Trừ khi hắn lập tức có thể chế tạo ra phi cơ, bay thẳng tới hoàng cung khi cần, hoặc chế ra hỏa tiễn tống cổ đám hủ nho trong cung lên vũ trụ may ra mới có thể khiến họ câm miệng lại.
Hắn giải thích:
- Không phải ta không muốn dâng cho hoàng thượng, nhưng mấy quyển sách này vẫn chưa hoàn thiện, có nhiều thứ chỉ là tiểu tử suy đoán bậy bạ mà thôi. Đợi tiểu tử viết xong, tự nhiên sẽ dâng hoàng thượng.
Vị công công kia nghe vậy mới tiếc nuối buông tay.
Hoa tri huyện tò mò hỏi:
- Thạch tướng công nói dùng Truy Nguyên học gì đó, lại nói mới chỉ bước tới cửa, chưa chính thức nhập môn, vậy nếu có thể chính thức nhập môn thì thế nào ?
Thạch Kiên nhìn hắn rồi đột nhien cười cười, vô cùng thần bí:
- Tiểu tử có thể nói cho các người biết, nhưng ngàn vạn lần không được tiết lộ ra ngoài.
Ba ngừoi gật đầu, Thạch Kiên nói:
- Tiểu tử mới chỉ tới cổng đã chế tạo ra được loại thuyền này. Nếu chính thức bước vào có thể làm ra công cụ phi hành, từ nơi này tới kinh thành chỉ mất nửa canh giờ, hoặc tạo ra một loại công cụ có thể nói chuyện được với thánh thượng từ nơi này. Về phần hơn nữa tiểu tử cũng không dám tưởng tượng.
Cái này không phải là hắn không dám nghĩ mà không thể nói, chẳng lẽ nói cho bọn họ rằng còn có thể lên mặt trăng ? Có thể bắn một viên đạn từ đại Tống trúng giữa kinh thành Liêu Quốc ? Nếu chẳng may hoàng thượng động tâm, bắt hắn chế tạo thì thật là phiền tóa lớn.
- Điều này sao có thể ?
Ba người sắc mặt đại biến.
Thạch Kiên lại nói:
- Vì thế tiểu tử mới nói các người không được nói ra ngoài. Tuy nhiên các người có thể nói cho Thánh Thượng biết, việc thống trị ba khối đại lục kia dễ dàng như lấy vật trong túi, tiểu tử cam đoan như vậy.
Hắn nói lời này là có cơ sở, hiện tại Châu Âu còn khá lạc hậu, bọn họ không có năng lực vượt đại dương, khi bọn họ có năng lực đó, người Tống sớm đã chiếm lĩnh toàn bộ mấy đại lục đó. Về phần Liêu Quốc, ở trên đất bằng bọn chúng hùng mạnh, nhưng ở trên mặt biển thì không. Chỉ có điều lần này hắn vẫn coi nhẹ năng lực bắt chước của Châu Âu, nhưng việc này là việc sau này.
Đây mới là câu mà tiểu công công muốn nghe nhất. Hắn nghe xong liền đem những vật phẩm mà Tống Chân Tông ban thưởng giao cho Thạch Kiên rồi vội vàng cáo từ.
Hơn mười ngày sau, bọn họ trở lại kinh thành, Tống Chân Tông thấy bộ dạng vui vẻ của bọn hắn, biết lần này thu hoạch không nhỏ.
- Các ngươi đừng vội nói gì với trẫm, đợi lát nữa nói cho các đại thần cùng vui.
Các đại thần vừa tan triều, còn chưa về tới nhà thì đã nghe hoàng thượng truyền vào ngự hoa viên dự yến tiệc.
Chờ bọn hắn tề tụ đầy đủ, Tống Chân Tông nói với Phạm Trọng Yêm:
- Phạm ái khanh, ngươi hay bẩm báo cho trẫm thật rõ ràng.
Phạm Trọng Yêm biết Thạch Kiên không bao giờ hư ngôn, nhưng việc này còn phải đợi một thời gian, khó tránh việc mọi người nói mình vào hùa với Vương Khâm, vuốt mông ngựa, mê hoặc hoàng thượng, vì thế hắn liền bảo vị công công kia nói.
Vị công công kia không ngờ Phạm Trọng Yêm lại tặng hắn vui mừng lớn như vậy, cảm động muốn rơi nước mắt.
Tống Chân Tông nghe hắn thuật lại mọi việc, lại nghe nói về mấy loại lương thực mới, cách thức gieo trồng mới cho nông dân, lại nghe nói hắn không ngại khổ, mặt mũi lấm bùn cùng làm với người dân, hắn không khỏi thở dài:
- Thật là một hài tử tốt…
Khi nghe nói tới việc Thạch Kiên thiêu hủy bản vẽ loại máy dệt tiên tiến, hắn lại thở dài thầm khen:
- Tâm tư thật kín kẽ….
Chỉ có điều, nghe xong mấy lời này, không ít đại thần tỏ ra đau lòng, bọn họ đều xuất thân giàu có, nhà có nhiều đất đai, nếu trồng bông lại có loại máy móc kia thì tộc nhân, con cháu hẳn sẽ không bao giờ phải nghĩ tới kế sinh nhai. Phạm Trọng Yêm liếc mắt nhìn quanh đầy vẻ lạnh lùng, nghĩ thầm, thiếu niên này thực nhìn xa trông rộng, ngay cả những đại thần kia còn động tâm, nếu là người khác sợ rằng …..
Công công lại bẩm báo, Tống Chân Tông thấy hắn nói Thạch Kiên không màng công danh, hắn kinh ngạc nói:
- Đứa nhỏ này chẳng lẽ một chút ham muốn cũng không có ?
Vương Khâm lúc này nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Thạch tướng công có một ham muốn.
- Là cái gì ?
Tống Chân Tông tò mò hỏi, hắn không cần tiền, không cần danh, không cần quan chức, vậy hắn cần cái gì ?
- Hắn yêu nước, muốn đền nợ nước.
Tống Chân Tông cẩn thận suy nghĩ, cũng không hẳn không đúng, hắn có thể vì đất nước thi lễ với đám du thương, vì lương thực mà điên cuồng, có lẽ hắn đúng là vì giang sơn của trẫm mà điên cuồng vậy.
Sự thật mặc dù không như vậy, nhưng cũng không khác nhiều, Thạch Kiên quả thực vì một cuộc sống tốt đẹp của đồng bào mà ra sức phò trợ lão Hoàng đế này.
Hoàng đế vui vẻ gật đầu, vị công công kia lại nói:
- Tiểu thần đồng còn một ham muốn nữa.
- Vậy sao, ngươi nói cho ta nghe
- Tiểu thần đồng ham muốn đọc sách, trong phòng hắn có rất nhiều sách, nhưng vẫn lo lắng mình đọc quá ít.
- Ham đọc sách…cũng tốt….
Tống Chân Tông cao hứng, lập tức hạ chỉ cho Ngự Thư Phòng xem có bản dự trữ sách toàn bộ ban thưởng cho Thạch Kiên.
Cuối cùng, vị công công mới nói ra những câu nói của Thạch Kiên, đương nhiên việc liên quan tới Truy Nguyên hắn hoàn toàn không dám nói.
Điều này khiến các đại thần nổ ra tranh luận, Tống Chân Tông hỏi Phạm Trọng Yêm:
- Phạm ái khanh, ngươi cho rằng tiểu thần đồng có mấy phần nắm chắc ?
Toàn bộ đại thần nhìn về phía Phạm Trọng Yêm, ai cũng biết, tính tình hắn còn cương trực hơn so Khấu Chuẩn, nhất định hắn sẽ không nói sai.
- Thạch tướng công, ngươi nói thực ?
Thạch Kiên nói:
- Phạm đại nhân, tiểu tử hiện rất ngại thanh danh, ngay ra ngoài cũng không dám ra, sao có thể hoa ngôn để thêu dệt thêm danh tiếng ?
- Điều này sao có thể?
Hoa tri huyện cũng phản ứng. Từ Tuyền Châu tới đại lục kia rất xa, trừ phi …..
Thạch Kiên nói:
- Tiểu tử cần vài năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, chỉ vài năm nữa tiểu tử tin rằng sẽ cho các vị chứng kiến việc đó.
Nói tới đây, hắn lấy mấy bản viết về vật lý, hóa học ra, một quyển Truy Nguyên Học, quyển này lần trước Phạm Trọng Yêm đã đọc qua, nhưng lần này đã dày hơn không ít. Nhưng ngay cả Phạm Trọng Yêm xem cũng không hiểu, đừng nói tới vị công công và Hoa tri huyện.
Thạch Kiên nói:
- Đây là mấy quyển sách mà tiểu tử nghiên cứu vạn vật mà viết ra. Nếu có thể tinh thông, sẽ có thể trợ giúp rất lớn cho Tống triều, so với làm quan còn tốt hơn nữa.
Nói xong, hắn bước tới trước cửa sổ:
- Với Truy Nguyên học này, tiểu tử dù ở trong phòng cũng có thể phát minh ra những loại máy móc mới, nhưng vì tiểu tử quá ngu nên mới chỉ bước vào cánh cửa, nếu có thể thực sự tiến nhập sẽ có thể ngay lập tức làm ra con thuyền mới này.
Vị công công kia thất vọng nói:
- Như vậy có nghĩa là con thuyền kia mới chỉ là giả thuyết của Thạch tướng công ?
Thạch Kiên nói:
- Cũng không phải, về nguyên lý tiểu tử đã nắm bắt được một chút, nhưng còn một số chi tiết cần phải suy xét. Tuy nhiên ngài có thể về tâu với Thánh thượng, cho tiểu tử ba năm thời gian, tiểu tử chắc chắn sẽ làm ra được loại thuyền này.
Hắn nói điều này là có nguyên nhân. Do hắn xuyên việt nên kí ức về kiếp trước ít nhiều mất mát, thêm nữa ở niên đại này không có ngành công nghiệp cơ sở gì, vì thế muốn tạo ra loại thuyền hơi nước cần phải nghĩ tới những thứ rất nhỏ như đúc, luyện sắt, còn phải làm ra những loại máy móc đơn giản như máy hàn… Nếu dùng tài liệu thời này để tạo ra con thuyền tiên tiến không phải là dễ dàng. Kiếp trước hắn học rộn hiểu nhiều, nhưng hiện tại cũng cần phải suy nghĩ kĩ, ôn luyện lại, hơn nữa hắn không có gì trong tay, từ nguyên liệu tới người trợ giúp vì thế hắn cần rất nhiều thời gian. Hơn nữa hắn mới viết được một nửa cuốn Tự Trị Thông Giám, hắn không muốn nó thành…..thái giám.
Khó trách vừa rồi hắn nói may mà hắn không tiếp chỉ, nếu tiếp chỉ đi tới kinh thành thì hắn sẽ không thể làm được những việc này.
Thạch Kiên nhìn sách vở trong thư phòng, tất cả đều là kinh, sử, tử, tập, không có quyển sách kỹ thuật nào, hắn không khỏi thở dài:
- Càng đọc sách, càng thấy ít…
Ba người lại muốn té xỉu, nghĩ thầm, khó trách hắn tài hoa như vậy, viết, đọc nhiều sách như vậy rồi còn chê ít, chẳng lẽ hắn muốn đọc hết sách vở trong thiên hạ ?
Vị công công kia đọc qua nội dung mấy quyển sách của Thạch Kiên nhưng không hiểu chút nào, hắn chỉ thưởng thức thư pháp tinh tế, thanh tú mà Thạch Kiên viết:
- Thạch tướng công, có thể cho ta mang quyển sách này dâng cho quan gia ?
Thạch Kiên vội vàng giật lại, nói:
- Không được…
Hắn thầm nghĩ, một cuốn Tam Quốc, một cuốn Hồng Lâu Mộng đã khơi dậy bao nhiêu sóng gió động trời, nếu dâng lên cuốn Truy Nguyên học này, không biết sẽ gây ra phong ba cỡ nào. Trừ khi hắn lập tức có thể chế tạo ra phi cơ, bay thẳng tới hoàng cung khi cần, hoặc chế ra hỏa tiễn tống cổ đám hủ nho trong cung lên vũ trụ may ra mới có thể khiến họ câm miệng lại.
Hắn giải thích:
- Không phải ta không muốn dâng cho hoàng thượng, nhưng mấy quyển sách này vẫn chưa hoàn thiện, có nhiều thứ chỉ là tiểu tử suy đoán bậy bạ mà thôi. Đợi tiểu tử viết xong, tự nhiên sẽ dâng hoàng thượng.
Vị công công kia nghe vậy mới tiếc nuối buông tay.
Hoa tri huyện tò mò hỏi:
- Thạch tướng công nói dùng Truy Nguyên học gì đó, lại nói mới chỉ bước tới cửa, chưa chính thức nhập môn, vậy nếu có thể chính thức nhập môn thì thế nào ?
Thạch Kiên nhìn hắn rồi đột nhien cười cười, vô cùng thần bí:
- Tiểu tử có thể nói cho các người biết, nhưng ngàn vạn lần không được tiết lộ ra ngoài.
Ba ngừoi gật đầu, Thạch Kiên nói:
- Tiểu tử mới chỉ tới cổng đã chế tạo ra được loại thuyền này. Nếu chính thức bước vào có thể làm ra công cụ phi hành, từ nơi này tới kinh thành chỉ mất nửa canh giờ, hoặc tạo ra một loại công cụ có thể nói chuyện được với thánh thượng từ nơi này. Về phần hơn nữa tiểu tử cũng không dám tưởng tượng.
Cái này không phải là hắn không dám nghĩ mà không thể nói, chẳng lẽ nói cho bọn họ rằng còn có thể lên mặt trăng ? Có thể bắn một viên đạn từ đại Tống trúng giữa kinh thành Liêu Quốc ? Nếu chẳng may hoàng thượng động tâm, bắt hắn chế tạo thì thật là phiền tóa lớn.
- Điều này sao có thể ?
Ba người sắc mặt đại biến.
Thạch Kiên lại nói:
- Vì thế tiểu tử mới nói các người không được nói ra ngoài. Tuy nhiên các người có thể nói cho Thánh Thượng biết, việc thống trị ba khối đại lục kia dễ dàng như lấy vật trong túi, tiểu tử cam đoan như vậy.
Hắn nói lời này là có cơ sở, hiện tại Châu Âu còn khá lạc hậu, bọn họ không có năng lực vượt đại dương, khi bọn họ có năng lực đó, người Tống sớm đã chiếm lĩnh toàn bộ mấy đại lục đó. Về phần Liêu Quốc, ở trên đất bằng bọn chúng hùng mạnh, nhưng ở trên mặt biển thì không. Chỉ có điều lần này hắn vẫn coi nhẹ năng lực bắt chước của Châu Âu, nhưng việc này là việc sau này.
Đây mới là câu mà tiểu công công muốn nghe nhất. Hắn nghe xong liền đem những vật phẩm mà Tống Chân Tông ban thưởng giao cho Thạch Kiên rồi vội vàng cáo từ.
Hơn mười ngày sau, bọn họ trở lại kinh thành, Tống Chân Tông thấy bộ dạng vui vẻ của bọn hắn, biết lần này thu hoạch không nhỏ.
- Các ngươi đừng vội nói gì với trẫm, đợi lát nữa nói cho các đại thần cùng vui.
Các đại thần vừa tan triều, còn chưa về tới nhà thì đã nghe hoàng thượng truyền vào ngự hoa viên dự yến tiệc.
Chờ bọn hắn tề tụ đầy đủ, Tống Chân Tông nói với Phạm Trọng Yêm:
- Phạm ái khanh, ngươi hay bẩm báo cho trẫm thật rõ ràng.
Phạm Trọng Yêm biết Thạch Kiên không bao giờ hư ngôn, nhưng việc này còn phải đợi một thời gian, khó tránh việc mọi người nói mình vào hùa với Vương Khâm, vuốt mông ngựa, mê hoặc hoàng thượng, vì thế hắn liền bảo vị công công kia nói.
Vị công công kia không ngờ Phạm Trọng Yêm lại tặng hắn vui mừng lớn như vậy, cảm động muốn rơi nước mắt.
Tống Chân Tông nghe hắn thuật lại mọi việc, lại nghe nói về mấy loại lương thực mới, cách thức gieo trồng mới cho nông dân, lại nghe nói hắn không ngại khổ, mặt mũi lấm bùn cùng làm với người dân, hắn không khỏi thở dài:
- Thật là một hài tử tốt…
Khi nghe nói tới việc Thạch Kiên thiêu hủy bản vẽ loại máy dệt tiên tiến, hắn lại thở dài thầm khen:
- Tâm tư thật kín kẽ….
Chỉ có điều, nghe xong mấy lời này, không ít đại thần tỏ ra đau lòng, bọn họ đều xuất thân giàu có, nhà có nhiều đất đai, nếu trồng bông lại có loại máy móc kia thì tộc nhân, con cháu hẳn sẽ không bao giờ phải nghĩ tới kế sinh nhai. Phạm Trọng Yêm liếc mắt nhìn quanh đầy vẻ lạnh lùng, nghĩ thầm, thiếu niên này thực nhìn xa trông rộng, ngay cả những đại thần kia còn động tâm, nếu là người khác sợ rằng …..
Công công lại bẩm báo, Tống Chân Tông thấy hắn nói Thạch Kiên không màng công danh, hắn kinh ngạc nói:
- Đứa nhỏ này chẳng lẽ một chút ham muốn cũng không có ?
Vương Khâm lúc này nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Thạch tướng công có một ham muốn.
- Là cái gì ?
Tống Chân Tông tò mò hỏi, hắn không cần tiền, không cần danh, không cần quan chức, vậy hắn cần cái gì ?
- Hắn yêu nước, muốn đền nợ nước.
Tống Chân Tông cẩn thận suy nghĩ, cũng không hẳn không đúng, hắn có thể vì đất nước thi lễ với đám du thương, vì lương thực mà điên cuồng, có lẽ hắn đúng là vì giang sơn của trẫm mà điên cuồng vậy.
Sự thật mặc dù không như vậy, nhưng cũng không khác nhiều, Thạch Kiên quả thực vì một cuộc sống tốt đẹp của đồng bào mà ra sức phò trợ lão Hoàng đế này.
Hoàng đế vui vẻ gật đầu, vị công công kia lại nói:
- Tiểu thần đồng còn một ham muốn nữa.
- Vậy sao, ngươi nói cho ta nghe
- Tiểu thần đồng ham muốn đọc sách, trong phòng hắn có rất nhiều sách, nhưng vẫn lo lắng mình đọc quá ít.
- Ham đọc sách…cũng tốt….
Tống Chân Tông cao hứng, lập tức hạ chỉ cho Ngự Thư Phòng xem có bản dự trữ sách toàn bộ ban thưởng cho Thạch Kiên.
Cuối cùng, vị công công mới nói ra những câu nói của Thạch Kiên, đương nhiên việc liên quan tới Truy Nguyên hắn hoàn toàn không dám nói.
Điều này khiến các đại thần nổ ra tranh luận, Tống Chân Tông hỏi Phạm Trọng Yêm:
- Phạm ái khanh, ngươi cho rằng tiểu thần đồng có mấy phần nắm chắc ?
Toàn bộ đại thần nhìn về phía Phạm Trọng Yêm, ai cũng biết, tính tình hắn còn cương trực hơn so Khấu Chuẩn, nhất định hắn sẽ không nói sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.