Quyển 1 - Chương 43: Gieo Trồng
Ngọ Hậu Phương Tình
25/03/2013
Thạch Kiên và Hoa tri huyện rời Thạch gia đi ra đồng, đây là việc mà tối qua trước khi về Thạch Kiên nói với Hoa tri huyện, cũng nhắn hắn gọi tất cả nha sai cùng những lão nông có nhiều kinh nghiệm, địa chủ, nhưng hộ có ruộng cạn tới. Hắn muốn dạy bọn họ cách gieo trồng khoai lang và phổ biến cho họ phương pháp trồng bông mới.
Khi nghe tin này, những người đó chạy như bay tới, tất cả lời nói của Thạch Kiên ở Tôn gia họ đều nhớ kỹ, tất cả đều hy vọng, trông ngóng ngày này.
Thạch Kiên đi ra đồng, mọi người đã tập trung đầy đủ chờ hắn.
Từ sau khi hắn phổ biến cách gieo mạ mới cùng với việc trồng củ sen thành công, uy tín của hắn ngày càng lớn.
Phương pháp gieo mạ cùng việc trồng sen đã giúp mọi người có thêm một nguồn thu nhập lớn, mỗi khi thu hoạch, người nông dân đều chọn ra những củ sen tốt nhất đem tới Thạch gia để cảm tạ.
Lựa chọn đầu tiên của Thạch Kiên là cây bông, hiện tại hạn hán, việc ăn, ở, lương thực của đại Tống gặp nhiều khó khăn.
Hắn gọi tá điền mang phân lợn trộn cùng rơm rạ cùng với bùn chất một chỗ, sau đó làm mấy bát trúc, mỗi bát rộng khoảng hai mươi cm, đục thủng đáy, rồi trộn hỗn hợp bùn kia lại cho vào trong bát, sau dùng tay vùi hạt bông vào, cứ như vậy một lúc sau, hai tay hắn dính đầy bùn.
Hồng Diên và Lục Ngạc thấy vậy, quên cả Mao Mao, đau lòng thốt lên:
- Thiếu gia !!!
Tiểu Mao ở cùng người đã lâu, biết những người này không hại nó, nó cũng dạn hơn nhiều, hơn nữa hai thiếu nữ cho nó ngủ chung, vô cùng ấm áp, nên đi đâu nó cũng ôm chặt, hiện tại nó đang ôm lấy bả vai Lục Ngạc, con mắt nhỏ đen láy liếc nhìn mọi người. Cũng may cho Lục Ngạc, con Koala này còn nhỏ, nếu không, với một con Koala lớn, nặng có tới hơn hai mươi cân, nếu đeo lâu trên người sợ Lục Ngạc sẽ chịu không nổi.
Nghe tiếng hai người, đám nông dân lúc này mới sực nhớ, thiếu niên kia là Văn Khúc Tinh hạ phàm, ngay cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng trân trọng, tương lai hẳn là Tể Tướng của đại Tống, sao có thể để hắn làm việc như vậy. Vì thế, tất cả đồng loạt quỳ xuống, xin Thạch Kiên đi rửa tay, bảo hắn làm gì thì sai bọn họ làm là được.
Thạch Kiên thấy mấy người nông dân quỳ xuống, hắn thầm cảm khái:
- Nông dân vẫn cứ như vậy, thật là giản dị.
Hắn nói:
- Tất cả các người đứng lên, tiểu tử làm ruộng có phải việc gì lớn đâu ? Phương pháp gieo trồng mới này không chỉ quan hệ đến các ngươi mà có quan hệ tới dân chúng khắp thiên hạ, sẽ khiến mọi người không còn lo lắng, có cuộc sống ấm no, vì thế tiểu tử không thể không thận trọng.
Bà nội ở bên cạnh, uy nghiêm nói:
- Lục Ngạc, ngươi về đi, cháu ta làm rất đúng.
Dưới sự khuyên bảo của Thạch Kiên và bà nội, mọi người mới từ từ đúng dậy.
Thạch Kiên cầm cái ống bùn nói:
- Tiểu tử biết đã có người trồng thử loại cây bông này.
Những người này trên cơ bản đều đã biết thông tin này, sau khi Thạch Kiên nói ở Tôn gia, đa phần đã trồng thử, lúc này không hẹn mà cùng đỏ mặt.
Thạch Kiên nhìn về phía bọn họ:
- Trong thiên hạ, ăn mặc là đại sự không thể không nghĩ tới. Hơn nữa phương pháp gieo trồng của mọi người chưa đúng, nếu không muốn nói là sai lầm. Tiểu tử đã tra cứu sách nông, tìm được phương pháp gia tăng sản lượng, cùng biện pháp trồng trọt thích hợp cho loại thực vật này.
Nghe tới đó, tất cả mọi người, ngay cả Hoa tri huyện cũng chú tâm nghe, tra cứu sách nông ? Không biết đã phải đọc bao nhiêu sách, hơn nữa còn phải tìm hiểu tinh túy trong đó.
Thiếu niên này vì thiên hạ, vì nông dân mà tốn không ít tâm huyết.
Thạch Kiên cười thầm, nhìn mọi người nói:
- Đạo thống trị thiên hạ, lấy pháp luật trị tội, lấy lễ giáo dạy dân, lấy dân làm gốc. Gieo trồng nông nghiệp cũng vậy, phải có cách thích hợp, thực vật muốn sinh trưởng ngoài việc hấp thu dinh dưỡng trong đất còn cần ánh sáng mặt trời.
Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra, thực tế là cây thông qua không khí mà hấp thu các bon đi ô xít để phát triển.
Đang nói, hắn chợt nhìn thấy một đàn heo đang ăn ở ven đường, liền làm một ví dụ so sánh:
- Ví dụ như heo mẹ, có thể nuôi dưỡng mười con heo con, nhưng không thể cùng lúc nuôi ba mươi con.
Mọi người nghe xong đều cười ồ lên.
Thạch Kiên trịnh trọng nói:
- Con heo nhỏ lúc đó vì thiếu sữa mẹ sẽ yếu đuối, thậm chí chết. Đương nhiên trồng cây cũng vậy, một diện tích đất nếu trồng quá nhiều cây thì khi thu hoạch sẽ không tốt.
Mọi người lại cười.
Thạch Kiên lại nói:
- Bởi vậy tiểu tử đã khổ tâm nghiên cứu cách gieo trồng, nghĩ ra cách gieo trồng mới này. Trước tiên cho hạt cây sinh trưởng trong bát trúc, tới mùa đông, ánh nắng mặt trời ít vẫn có giống để gieo trồng vụ đông. Thêm một vụ sẽ thêm một phần thu hoạch, toàn bộ đại Tống thêm một phần, sản lượng sẽ ra sao ?
Mọi người lại gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, đây mới là vì dân.
Thạch Kiên tiếp tục:
- Nhưng vì sao lại nuôi cây trong ống tre ? Bởi vì cách trồng cây bông khác với loại khác, cây này là loại cây rễ chùm, dễ mọc, nhưng nếu trồng ở đồng, đất nhiều, cây sẽ phát triển to lớn, đồng dạng rễ cũng phải phát triển mạnh để chống đỡ thân cây, vì thế nhiều cây rất to.
Nghe tới đó, mọi người đồng loạt gật đầu.
- Cho nên phải hạn chế bộ rễ sinh trưởng, nhưng nếu làm sai cách sẽ khiến cây bị tổn thương.
Nói tới đây, hắn giơ cái bát đất bùn lên, đặt vào một chỗ:
- Mọi người xem, tiểu tử làm bát trúc hình tròn nhỏ như vậy, sẽ tốn diện tích rất ít, bộ rễ lại phát triển trong bát, đan vào nhau, thông qua đáy bát mà ăn vào đất. Cứ như vậy sẽ không làm tổn thương bộ rễ, lại có thể hạn chế bớt sự sinh trưởng của nó, thứ hai, bộ rễ đan vào nhau sẽ đâm sâu vào đất hấp thu được nhiều dinh dưỡng hơn, cây mọc sẽ cứng cáp hơn. Trước đây, các vị không để ý cách gieo trồng, không bón phân, vì thế cây trồng lớn lên không được tốt.
Thạch Kiên biết mấy người nông dân này văn hóa thấp kém, vì thế hắn tận lực nói ra đạo lý trong cách gieo trồng của hắn.
Những người nông dân này nghe một lúc, hiểu ra mọi việc, mắt như tỏa sáng. Mặc dù bọn họ đều là lão nông có kinh nghiệm, đạo lý mà Thạch Kiên kể lại đơn giản, nhưng phương pháp gieo trồng thì lại khác, bình thường cần phải vừa làm vừa rút kinh nghiệm. Hơn nữa loại cây bông này là loại cây bông lấy về từ nơi khác, vì thế họ vô cùng chăm chú tiếp thu cách gieo trồng mới.
Thạch Kiên kiếp trước không phải là nông dân, nhưng hắn thường xuyên đi công tác, lại rất hay quan sát nông dân trồng trọt, trí nhớ lại tốt nên hắn mới nhớ được phương pháp gieo trồng này, thật không ngờ lúc này lại dùng tới.
Hắn còn nói thêm:
- Tiểu tử đã xem qua cách gieo trồng của mọi người, rút ra được một nguyên nhân nữa gây ảnh hưởng tới thu hoạch của mọi người. Ví dụ khi trồng cây ăn quả, muốn có nhiều trái to, cần phải cắt bớt cành, tạo chỗ trống cho những cành lớn phát triển, trái cây mọc sẽ to hơn, nhiều hơn. Bông cũng như vậy, cây có rất nhiều cành, vì thế nên cắt bớt những nhánh nhỏ, tiểu tử gọi phương pháp này là chiết bông. Việc cắt bớt cành này còn tiết kiệm được chất dinh dưỡng cho cây, làm thân cây thêm cứng cáp. Vì thế ngoài việc chọn lựa giống thật kỹ, mọi người phải kiên trì chiết bông, chọn lựa những cây tốt lấy hạt làm giống, sau vài mùa, sản lượng tất sẽ cải thiện đáng kể.
Những lời này là những lời mà mấy người chủ đất muốn nghe nhất.
Thạch Kiên lại dựa vào trí nhớ, nói cho họ biết khoảng cách hợp lý giữa mỗi cây, khoảng cách giữa các hàng cây. Sau đó hắn dạy mọi người cách gieo trồng khoai lang, khoai tây, rồi mới phân phối giống cho mọi người.
Sau đó hắn thu của mỗi người một văn tiền khiến Hoa tri huyện nhìn hắn có chút khó hiểu.
Thạch Kiên nhìn hắn, rồi cười, ngạo nghễ nói:
- Nếu tiểu tử tham tiền, tiểu tử có thể dám chắc, chỉ cần trong hai năm dù không bước ra khỏi nhà cũng sẽ thành một người giàu nhất đại Tống.
Hắn nói một câu này không hề có chút khoa trương, trong tay hắn nắm giữ gần ngàn năm kỹ thuật, muốn là có thể làm được. Nhưng trải qua việc kiếp trước, hắn nhìn tiền tài vô cùng hờ hững, nhiều tiền có thể mua được lòng người sao ?
Hoa tri huyện và mọi người nghe xong cũng gật gù. Chỉ với bức hải đồ hắn vẽ ra, chỉ rõ ràng rất nhiều vị trí giấu bảo vật, nếu hắn bí mật đi tìm sợ rằng không muốn trở thành người giàu nhất đại Tống cũng không được.
Các thiếu nữ nghe lời hắn nói lại nhìn hắn, như si, như túy.
Đảo mắt đã hơn một tháng trôi qua, khoai tây đã gieo trồng chỉ có khoai tây, khoai lang, cây ngô là còn nhiều người gặp khó khăn, Thạch Kiên cứ hai ngày lại đi kiểm tra, chỉ dẫn mọi người. Mỗi ngày bận rộn, mồ hôi đầy người, đầu cổ dính đầy bùn đất khiến gương mặt anh tuấn của hắn lúc nào cũng lấm lem.
Đột nhiên, Thánh chỉ tới !
Khi nghe tin này, những người đó chạy như bay tới, tất cả lời nói của Thạch Kiên ở Tôn gia họ đều nhớ kỹ, tất cả đều hy vọng, trông ngóng ngày này.
Thạch Kiên đi ra đồng, mọi người đã tập trung đầy đủ chờ hắn.
Từ sau khi hắn phổ biến cách gieo mạ mới cùng với việc trồng củ sen thành công, uy tín của hắn ngày càng lớn.
Phương pháp gieo mạ cùng việc trồng sen đã giúp mọi người có thêm một nguồn thu nhập lớn, mỗi khi thu hoạch, người nông dân đều chọn ra những củ sen tốt nhất đem tới Thạch gia để cảm tạ.
Lựa chọn đầu tiên của Thạch Kiên là cây bông, hiện tại hạn hán, việc ăn, ở, lương thực của đại Tống gặp nhiều khó khăn.
Hắn gọi tá điền mang phân lợn trộn cùng rơm rạ cùng với bùn chất một chỗ, sau đó làm mấy bát trúc, mỗi bát rộng khoảng hai mươi cm, đục thủng đáy, rồi trộn hỗn hợp bùn kia lại cho vào trong bát, sau dùng tay vùi hạt bông vào, cứ như vậy một lúc sau, hai tay hắn dính đầy bùn.
Hồng Diên và Lục Ngạc thấy vậy, quên cả Mao Mao, đau lòng thốt lên:
- Thiếu gia !!!
Tiểu Mao ở cùng người đã lâu, biết những người này không hại nó, nó cũng dạn hơn nhiều, hơn nữa hai thiếu nữ cho nó ngủ chung, vô cùng ấm áp, nên đi đâu nó cũng ôm chặt, hiện tại nó đang ôm lấy bả vai Lục Ngạc, con mắt nhỏ đen láy liếc nhìn mọi người. Cũng may cho Lục Ngạc, con Koala này còn nhỏ, nếu không, với một con Koala lớn, nặng có tới hơn hai mươi cân, nếu đeo lâu trên người sợ Lục Ngạc sẽ chịu không nổi.
Nghe tiếng hai người, đám nông dân lúc này mới sực nhớ, thiếu niên kia là Văn Khúc Tinh hạ phàm, ngay cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng trân trọng, tương lai hẳn là Tể Tướng của đại Tống, sao có thể để hắn làm việc như vậy. Vì thế, tất cả đồng loạt quỳ xuống, xin Thạch Kiên đi rửa tay, bảo hắn làm gì thì sai bọn họ làm là được.
Thạch Kiên thấy mấy người nông dân quỳ xuống, hắn thầm cảm khái:
- Nông dân vẫn cứ như vậy, thật là giản dị.
Hắn nói:
- Tất cả các người đứng lên, tiểu tử làm ruộng có phải việc gì lớn đâu ? Phương pháp gieo trồng mới này không chỉ quan hệ đến các ngươi mà có quan hệ tới dân chúng khắp thiên hạ, sẽ khiến mọi người không còn lo lắng, có cuộc sống ấm no, vì thế tiểu tử không thể không thận trọng.
Bà nội ở bên cạnh, uy nghiêm nói:
- Lục Ngạc, ngươi về đi, cháu ta làm rất đúng.
Dưới sự khuyên bảo của Thạch Kiên và bà nội, mọi người mới từ từ đúng dậy.
Thạch Kiên cầm cái ống bùn nói:
- Tiểu tử biết đã có người trồng thử loại cây bông này.
Những người này trên cơ bản đều đã biết thông tin này, sau khi Thạch Kiên nói ở Tôn gia, đa phần đã trồng thử, lúc này không hẹn mà cùng đỏ mặt.
Thạch Kiên nhìn về phía bọn họ:
- Trong thiên hạ, ăn mặc là đại sự không thể không nghĩ tới. Hơn nữa phương pháp gieo trồng của mọi người chưa đúng, nếu không muốn nói là sai lầm. Tiểu tử đã tra cứu sách nông, tìm được phương pháp gia tăng sản lượng, cùng biện pháp trồng trọt thích hợp cho loại thực vật này.
Nghe tới đó, tất cả mọi người, ngay cả Hoa tri huyện cũng chú tâm nghe, tra cứu sách nông ? Không biết đã phải đọc bao nhiêu sách, hơn nữa còn phải tìm hiểu tinh túy trong đó.
Thiếu niên này vì thiên hạ, vì nông dân mà tốn không ít tâm huyết.
Thạch Kiên cười thầm, nhìn mọi người nói:
- Đạo thống trị thiên hạ, lấy pháp luật trị tội, lấy lễ giáo dạy dân, lấy dân làm gốc. Gieo trồng nông nghiệp cũng vậy, phải có cách thích hợp, thực vật muốn sinh trưởng ngoài việc hấp thu dinh dưỡng trong đất còn cần ánh sáng mặt trời.
Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra, thực tế là cây thông qua không khí mà hấp thu các bon đi ô xít để phát triển.
Đang nói, hắn chợt nhìn thấy một đàn heo đang ăn ở ven đường, liền làm một ví dụ so sánh:
- Ví dụ như heo mẹ, có thể nuôi dưỡng mười con heo con, nhưng không thể cùng lúc nuôi ba mươi con.
Mọi người nghe xong đều cười ồ lên.
Thạch Kiên trịnh trọng nói:
- Con heo nhỏ lúc đó vì thiếu sữa mẹ sẽ yếu đuối, thậm chí chết. Đương nhiên trồng cây cũng vậy, một diện tích đất nếu trồng quá nhiều cây thì khi thu hoạch sẽ không tốt.
Mọi người lại cười.
Thạch Kiên lại nói:
- Bởi vậy tiểu tử đã khổ tâm nghiên cứu cách gieo trồng, nghĩ ra cách gieo trồng mới này. Trước tiên cho hạt cây sinh trưởng trong bát trúc, tới mùa đông, ánh nắng mặt trời ít vẫn có giống để gieo trồng vụ đông. Thêm một vụ sẽ thêm một phần thu hoạch, toàn bộ đại Tống thêm một phần, sản lượng sẽ ra sao ?
Mọi người lại gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, đây mới là vì dân.
Thạch Kiên tiếp tục:
- Nhưng vì sao lại nuôi cây trong ống tre ? Bởi vì cách trồng cây bông khác với loại khác, cây này là loại cây rễ chùm, dễ mọc, nhưng nếu trồng ở đồng, đất nhiều, cây sẽ phát triển to lớn, đồng dạng rễ cũng phải phát triển mạnh để chống đỡ thân cây, vì thế nhiều cây rất to.
Nghe tới đó, mọi người đồng loạt gật đầu.
- Cho nên phải hạn chế bộ rễ sinh trưởng, nhưng nếu làm sai cách sẽ khiến cây bị tổn thương.
Nói tới đây, hắn giơ cái bát đất bùn lên, đặt vào một chỗ:
- Mọi người xem, tiểu tử làm bát trúc hình tròn nhỏ như vậy, sẽ tốn diện tích rất ít, bộ rễ lại phát triển trong bát, đan vào nhau, thông qua đáy bát mà ăn vào đất. Cứ như vậy sẽ không làm tổn thương bộ rễ, lại có thể hạn chế bớt sự sinh trưởng của nó, thứ hai, bộ rễ đan vào nhau sẽ đâm sâu vào đất hấp thu được nhiều dinh dưỡng hơn, cây mọc sẽ cứng cáp hơn. Trước đây, các vị không để ý cách gieo trồng, không bón phân, vì thế cây trồng lớn lên không được tốt.
Thạch Kiên biết mấy người nông dân này văn hóa thấp kém, vì thế hắn tận lực nói ra đạo lý trong cách gieo trồng của hắn.
Những người nông dân này nghe một lúc, hiểu ra mọi việc, mắt như tỏa sáng. Mặc dù bọn họ đều là lão nông có kinh nghiệm, đạo lý mà Thạch Kiên kể lại đơn giản, nhưng phương pháp gieo trồng thì lại khác, bình thường cần phải vừa làm vừa rút kinh nghiệm. Hơn nữa loại cây bông này là loại cây bông lấy về từ nơi khác, vì thế họ vô cùng chăm chú tiếp thu cách gieo trồng mới.
Thạch Kiên kiếp trước không phải là nông dân, nhưng hắn thường xuyên đi công tác, lại rất hay quan sát nông dân trồng trọt, trí nhớ lại tốt nên hắn mới nhớ được phương pháp gieo trồng này, thật không ngờ lúc này lại dùng tới.
Hắn còn nói thêm:
- Tiểu tử đã xem qua cách gieo trồng của mọi người, rút ra được một nguyên nhân nữa gây ảnh hưởng tới thu hoạch của mọi người. Ví dụ khi trồng cây ăn quả, muốn có nhiều trái to, cần phải cắt bớt cành, tạo chỗ trống cho những cành lớn phát triển, trái cây mọc sẽ to hơn, nhiều hơn. Bông cũng như vậy, cây có rất nhiều cành, vì thế nên cắt bớt những nhánh nhỏ, tiểu tử gọi phương pháp này là chiết bông. Việc cắt bớt cành này còn tiết kiệm được chất dinh dưỡng cho cây, làm thân cây thêm cứng cáp. Vì thế ngoài việc chọn lựa giống thật kỹ, mọi người phải kiên trì chiết bông, chọn lựa những cây tốt lấy hạt làm giống, sau vài mùa, sản lượng tất sẽ cải thiện đáng kể.
Những lời này là những lời mà mấy người chủ đất muốn nghe nhất.
Thạch Kiên lại dựa vào trí nhớ, nói cho họ biết khoảng cách hợp lý giữa mỗi cây, khoảng cách giữa các hàng cây. Sau đó hắn dạy mọi người cách gieo trồng khoai lang, khoai tây, rồi mới phân phối giống cho mọi người.
Sau đó hắn thu của mỗi người một văn tiền khiến Hoa tri huyện nhìn hắn có chút khó hiểu.
Thạch Kiên nhìn hắn, rồi cười, ngạo nghễ nói:
- Nếu tiểu tử tham tiền, tiểu tử có thể dám chắc, chỉ cần trong hai năm dù không bước ra khỏi nhà cũng sẽ thành một người giàu nhất đại Tống.
Hắn nói một câu này không hề có chút khoa trương, trong tay hắn nắm giữ gần ngàn năm kỹ thuật, muốn là có thể làm được. Nhưng trải qua việc kiếp trước, hắn nhìn tiền tài vô cùng hờ hững, nhiều tiền có thể mua được lòng người sao ?
Hoa tri huyện và mọi người nghe xong cũng gật gù. Chỉ với bức hải đồ hắn vẽ ra, chỉ rõ ràng rất nhiều vị trí giấu bảo vật, nếu hắn bí mật đi tìm sợ rằng không muốn trở thành người giàu nhất đại Tống cũng không được.
Các thiếu nữ nghe lời hắn nói lại nhìn hắn, như si, như túy.
Đảo mắt đã hơn một tháng trôi qua, khoai tây đã gieo trồng chỉ có khoai tây, khoai lang, cây ngô là còn nhiều người gặp khó khăn, Thạch Kiên cứ hai ngày lại đi kiểm tra, chỉ dẫn mọi người. Mỗi ngày bận rộn, mồ hôi đầy người, đầu cổ dính đầy bùn đất khiến gương mặt anh tuấn của hắn lúc nào cũng lấm lem.
Đột nhiên, Thánh chỉ tới !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.