Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 4 - Chương 302: Hồ ly. (1)

Ngọ Hậu Phương Tình

19/04/2014

Ngọc Tố Phủ cười ha hả:

- Cũng tốt. Tuy nhiên Thạch đại nhân không cần nói mọi việc chu toàn như vậy. Bản quan chỉ có một người con gái này. Hơn nữa còn có đồ hồi môn của nàng.

Nói tới đây. Hắn hạ giọng nói:

- Nếu Thạch đại nhân có thể chỉ trong một năm tiêu diệt được Tây Hạ, còn có thể cưới tiểu nữ. Như vậy của hồi môn của nàng chính là toàn bộ Vương triều Khách Hãn.

Những lời nói này thực hấp dẫn. Chỉ sợ Lưu Nga nghe được. Cũng có thể lập tức ra lệnh cho Thạch Kiên cưới nàng. Vương triều Khách Lạp Hãn hiện tại đang hùng cứ ở Tây Vực. Diện tích còn lại là của Tây Hạ.

Ngọc Tố Phủ sau khi nói xong những lời này. Gã cười to đầy ẩn ý. Gã nghĩ rằng: Lúc này ngươi không thể nào cự tuyệt nữa chứ.

Thạch Kiên nói:

- Tạp Địch Nhĩ Hãn các hạ, chỗ của hồi môn này quá hậu hĩnh, ta dẫu muốn nhận cũng không dám chỉ có triều đình có thể thu nhận mà thôi.

Ban đầu Lưu Nga đối với hắn có chút nghi ngờ, thật không dễ dàng qua lần này để lại bài học xương máu, và bản thân mình trải qua cửu tử nhất sinh mới khiến Lưu Nga hiểu được có một số việc thực sự nàng không thể nhúng tay vào. Bây giờ hắn thu nhận Vương triều Khách Lạp Hãn làm lãnh địa riêng, Lưu Nga đối với hắn không sinh nghi ngờ mới là chuyện lạ.

Ngọc Tố Phủ lại cười ha hả, nói:

- Ta đem phần của hồi môn này giao lại cho ngươi, về phần ngươi giao lại cho ai, ta sẽ không quản.

Xem cái vẻ hồ ly gian trá của Ngọc Tố Phủ lộ ra sau dáng vẻ tươi cười, Thạch Kiên cảm thấy chẳng còn cách nào. Hắn biết Ngọc Tố Phủ nói của hồi môn chính là Vương triều Khách Lạp Hãn, đó chỉ là một cái cớ. Lần này Thạch Kiên mang theo mười ngàn quân ngang dọc Tây Hạ, gã chắc đã nghe nói sơ qua rồi, nếu không gã sẽ không vì hơn năm ngàn quân hắn, bất ngờ huy động binh lực đến mười phần đến “mời hắn”. Chỉ cần triều Tống bắt tay với Tây Hạ, như vậy thì có thể có được Hà Sáo và những đồng cỏ chăn nuôi rộng lớn Cam Châu, Túc Châu.

Đến lúc đó, triều Tống bây giờ lại có được nền kinh tế vững mạnh, nhân khẩu vô số, hơn nữa Tây Hạ rộng lớn như vậy có thể cung cấp được chiến mã, lại thêm năng lực chỉ huy của chính mình, thì thế lực của những người dân tộc Hồi Hột vốn dĩ sống phân tán này, chỉ như củi mục cành khô. Khi đó bọn họ muốn không quy thuận triều Tống, triều Tống đối với bọn họ có thể tiến hành thanh tẩy hoàn toàn. Không cần nói Hắc Hãn, chỉ e đến lúc đó người Khiết Đan cũng sợ hãi bẩy phần.

Bởi vậy gã mới nói muốn gả con cho Thạch Kiên. Hơn nữa bây giờ gã cũng biết triều Tống chinh Tây cũng là môt chuyện, hoàn toàn do Thạch Kiên phụ trách, hiện tại Ngọc Tố Phủ nhằm vào hắn thể hiện thiện ý, là có thể sau một năm nữa tức là đến khi mọi việc đã hoàn toàn do triều Tống khống chế có thể gã nhận được nhiều ưu đãi.

Hơn nữa còn là việc hai bên cùng có lợi. Có Hắc Hãn gia nhập càng thêm hùng mạnh, còn có người Thổ Phiên, chẳng cần nói bây giờ nước Liêu và Tây Hạ có chiến tranh, ngay cả khi Liêu và Tây Hạ liên kết, Tống, dân tộc Thổ Phiên và Hắc Hãn cũng có thể cùng với hai nước này mà liều mạng một phen.



Mà kiểu liên kết này cùng với Thổ Phiên bất đồng, dù sao hiện tại Hắc Hãn và triều Tống lãnh thổ còn chưa tiếp giáp với nhau. Như vậy kiểu liên kết này chính là khiến đôi bên hỗ trợ nhau ràng buộc về sự tín nhiệm. Ngọc Tố Phủ câu nói này đã nói rõ ràng, chính là ý bảo sau này, anh cùng con gái tôi kết hôn, ta lúc đó cũng chính như người Tống vậy. Khi đó ta còn có thể giúp ngươi xuất binh đánh chiếm Tây Hạ.

Nhưng trái lại, nếu Thạch Kiên cự tuyệt lại lời nói này, hắn có thể còn cùng với người Tây Hạ liên kết lại. Trên thực tế trong lịch sử họ đã từng làm như vậy rồi.

Về phần Thạch Kiên trong lòng phải nghĩ, ta không muốn làm ngựa giống cùng hậu cung, sẽ đi đời nhà ma mất. Đây chính là thời điểm xã hội phong kiến đạt tới đỉnh cao nhất của nó, một người đàn ông có bản lĩnh có thể có tới ba vợ bốn nàng thiếp. Còn như Thạch Kiên đem sắp xếp vị trí cho ba vợ bốn nàng hầu thế nào, Ngọc Tố Phủ có thể không quản việc ấy. Còn về em gái gã, nàng ta tuy không thể nói sinh ở gia đình đế vương, cũng là sinh ở gia đình Hãn vương, sẽ vì quốc gia mà hy sinh, cũng giống như công chúa Hưng Bình vậy.

Hơn nữa làm thông gia với nhau kiểu này, vừa hợp với tiêu chí quan trọng nhất trong mối quan hệ giao hảo giữa hai nước. Nếu Thạch Kiên phản đối, có thể khiến Ngọc Tố Phủ cảm thấy rất mất mặt, thậm chí cũng có khả năng trở mặt biến thành thù địch.

Thạch Kiên cũng biết trong lịch sử có rất nhiều câu chuyện về quan hệ thông gia vì mối giao hảo giữa hai nước lân bang. Như chuyện nàng Chiêu Quân bị đưa ra ngoài biên cương xa xôi. Còn có cả công chúa Văn Thành. Nhưng thật không ngờ đến ngày hôm nay chuyện đó lại rơi vào chính bản thân mình.

Hiện tại Thạch Kiên cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi đầm đìa. Kiểu thông gia cưỡng ép này. Hắn ngàn vạn lần không muốn. Nhưng nghĩ tới việc nếu làm cho Ngọc Tố Phủ tự nguyện đồng ý quy thuận triều Tống. Như vậy ít nhiều cũng giúp giảm bớt số nam nhi triều Tống hy sinh. Nghĩ tới đấy hắn lại không dám cự tuyệt.

Cuối cùng hắn đành dở khóc dở cười nói:

- Tạp địch Nhĩ Hãn các hạ. Ngươi cũng biết những chuyện của ta. Ta từ nhỏ không ai dạy bảo. Tất cả kiến thức đều là tự học mà được như ngày hôm nay.

Ngọc Tố Phủ vân vê chòm râu. Nói:

- Ta hiểu. Giống như hàng nhái. (xin nhớ lại các chương trước)

Thạch Kiên xấu hổ toát mồ hôi. Ở trong cái thế giới này. Cụm từ Hàng nhái cũng có thể coi như chính thức lưu hành. Nhưng ý tứ của nó so với hai từ này ở thế giới trước đã không còn giống nhau. Việc hình thành lưu thông không có thầy dạy. Khác nào mở một lối đi tắt mà lại dùng những từ ngữ quá lớn lao.

Sau khi nói xong, Ngọc Tố Phủ còn hướng về phía Thạch Kiên giơ ngón giữa ra khoa chân múa tay. Xem ra gã đối với Thạch Kiên đúng là đã bỏ công bỏ sức một phen. Ngay cả động tác này của Thạch Kiên gã cũng biết. Tuy nhiên hành động này của gã là có thiện ý. Dựa theo cách nói của Thạch Kiên. Hành động này có nghĩa là ngươi rất giỏi.

Thạch Kiên cũng không thể không làm vậy, hắn lập tức giơ lên một ngón tay giữa.

Ngọc Tố Phủ khiêm tốn nói:

- Thạch đại nhân là Văn Khúc Tinh trên trời hạ phàm, mới làm hành động chỉ ngón giữa, ta sao dám làm như vậy.



Thạch Kiên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, hắn còn có thể làm gì, vì thế lại nói:

- Tạp Địch Nhĩ Hãn các hạ, quan niệm của ta cũng vì chưa tiếp nhận sự giáo dục chính quy nào, cho nên không giống với những người khác. Ta biết là hôn nhân cố nhiên phải có lời nói trước của bà mối, nhưng cũng cần hai người có cảm giác vừa ý về đối phương, có như vậy hai người kết hợp cùng với nhau, mới có thể khiến cho hôn nhân mỹ mãn được.

Trên thực tế quan niệm hôn nhân của người Hồi Hột có thoáng hơn một chút, rất nhiều thanh niên nam nữ hát đối đáp, khiêu vũ tập thể, từ đó mà tiến tới thân mật hơn. Phương thức hôn nhân này càng gần gũi hơn với tự do yêu đương ở kiếp trước của Thạch Kiên. Lời này Thạch Kiên chỉ là nói với chính hắn, nếu trở lại triều Tống nói với các lão Nho còn không ầm ĩ náo loạn tới tận hoàng thượng mới là lạ. Ngọc Tố Phủ nghe xong những lời này, trong lòng đương nhiên tán thành. Hắn gật đầu nói:

- Đó là đương nhiên, tuy vậy xem nhân phẩm của Thạch đại nhân, ngay cả không có ở chung, tiểu nữ với Thạch đại nhân, cũng có thể sống đầm ấm hạnh phúc vậy.

Trong lòng Thạch Kiên nghĩ thầm, nói vậy là ý gì, nữ nhi nhà ngươi sống đầm ấm hạnh phúc, nhưng ngươi có suy xét cho cảm nhận của ta không?

Hắn cắt ngang lời nói của Ngọc Tố Phủ nói:

- Tục ngữ nói “Tri nhân tri diện bất tri tâm” nghĩa là biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Không nhất thiết những lời đồn bên ngoài tốt thì mọi việc là tốt, hơn nữa sự yêu thích của mỗi người cũng không giống nhau, cho nên bản quan cũng chưa chắc đã là người thích hợp với Nô Hương công chúa.

Nghe đến đó, ánh mắt Ngọc Tố Nô Hương lộ ra vẻ giận dữ. Nếu không suy xét rằng lúc này không phải là lúc thích hợp, thì nàng đã phải tung ra vài đòn quyền cước dành cho Thạch Kiên. Trên thực tế thân thủ của nàng thực sự rất lợi hại, nhìn vóc dáng nàng thon thả, nhưng nếu giao chiến thực sự, ngay cả ca ca của nàng cũng không phải đối thủ của nàng vậy.

Thạch Kiên cũng không biết những sự tình về cô công chúa này, nếu biết được, chắc hắn đã cự tuyệt nhanh hơn.

Thạch Kiên nói tiếp:

- Bởi vậy, bản quan có thể đồng ý đưa công chúa Nô Hương đi cùng bản quan, nhưng tối thiểu sau một năm sống chung, mọi người thấy rằng thích hợp, lúc đó hãy nghĩ tới chuyện hôn sự vẫn chưa muộn. Việc này là vì muốn tốt cho công chúa Nô Hương, cũng vì quan hệ hữu hảo giữa hai nước chúng ta vậy

Nói tới đây, hắn hướng về phía công chúa Hưng Bình cố gắng nói to một chút, nói rằng:

- Tạp Địch Nhĩ Hãn các hạ, ngươi xem, đây là công chúa tôn quý của nước Liêu, sau khi nàng tới Tây Hạ, cũng khoảng hơn hai năm, giờ không ngờ chỉ còn tấm thân gầy mòn này thôi.

Thạch Kiên đến giờ còn không biết hai nước đã đánh nhau rồi.

Ngọc Tố Phủ bởi khoảng cách địa lý quá xa, cũng không nhận được tin tức gì. Nhưng chuyện này gã cũng có nghe nói qua, vị công chúa này đã phải chịu nhiều sự ngược đãi từ Nguyên Hạo,hiện tại nước Liêu dường như vì nàng công chúa này, muốn xuất quân chinh phạt Tây Hạ. Có ví dụ này ở ngay trước mặt, lời nói của Thạch Kiên không phải không có lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook