Quyển 2 - Chương 106: Hòa bình
Ngọ Hậu Phương Tình
25/03/2013
Thạch Kiên bước vào nhà, liền nhìn thấy một người diện mạo uy nghiêm ngồi trong nhà mình, bên cạnh còn có Hạ Tủng trước kia theo bồi.
Nhìn thấy một thiếu niên mặc quan phục, không cần giới thiệu, người nước Liêu kia cũng biết là Thạch Kiên, liền lại gần chào.
Thạch Kiên nhìn thấy Uyển Dung đã ở bên cạnh tiếp khách, hắn lại chú ý nhìn gương mặt hai người, cũng không phải giống lắm. Đương nhiên nếu Uyển Dung chính là Da Luật Đảo Dung, thì hai người cũng không cùng một mẹ sinh ra, hơn nữa cho dù cùng một mẹ sinh thì huynh muội bộ dạng cũng không nhất thiết phải giống nhau.
Da Luật Tông Chính còn nói:
- Bản quan đã sớm nghe qua đại danh của Thạch học sĩ, đầu tiên là từ phú văn thơ vang danh khắp thiên hạ, sau là hạt giống hoa màu, sau đó là băng ngọc cứng, lại sau đó là kiên phấn, vật liệu thép chất lượng tốt, đồ vật làm ra đều khiến dân giàu nước mạnh.
Hiện tại Liêu quốc cũng có rất nhiều người thích thủy tinh do Thạch Kiên chế ra, bọn họ gọi nó là băng ngọc cứng. Nếu trong nhà gia tộc thượng lưu không có sản phẩm chế từ thủy tinh, sẽ bị người khác khinh bỉ cực độ. Vì thế Da Luật Tông Chính còn từng lên lớp giảng giải cho Liêu Thánh Tông, nói loại thủy tinh này chính là do Thạch học sĩ của Tống quốc dùng hạt cát chế thành, vật liệu cũng không đáng giá, nhưng hiện tại, sau nửa năm qua vì mua bán loại thủy tinh này, quý tộc lớn nhỏ của Liêu quốc xuất ra hơn một triệu quan tiền. Đây mới chỉ là số liệu thống kê được, số liệu không thống kê được còn không biết bao nhiêu. Bởi vậy hắn đề nghị Liêu Thánh Tông ra chiếu bỏ đi thị hiếu này. Nhưng ai có thể nghe lời hắn nói chứ, thủy tinh so với ngọc còn muốn đẹp hơn, ai lại không thích, đặc biệt là nữ nhân càng thích đồ vật này.
Tuy nhiên Da Luật Tông Chính cũng khâm phục thiếu niên này từ tận đáy lòng, có thể biến hạt cát thành thủy tinh, cũng cần phải có bản lĩnh. Kỳ thật mấy bản “Truy Nguyên” do Thạch kiên viết cũng đã tới tay người Liêu, ai có thể xem hiểu chứ? Đặc biệt là bản ngàn câu hỏi truy nguyên, so với thiên thư còn khó hiểu hơn. Đương nhiên nếu hiện tại bọn họ xem hiểu mới gọi là kỳ quái. Trong ngàn câu hỏi ấy, Thạch Kiên đều đem thuyết tương đối, thuyết lượng tử viết ra.
Thạch Kiên cũng khiêm tốn vài câu.
Da Luật Tông Chính cẩn thận hỏi han:
- Không biết Thạch học sĩ đối với chuyện liên minh hai nước Tống Liêu có ý nghĩ thế nào?
Thạch Kiên đáp:
- Hiện tại quan hệ hai nước rất tốt, ai cũng đều nhìn thấy người dân hai nước an cư lạc nghiệp, đây không phải là điều vua một nước mong muốn sao? Nhưng nếu Tống Liêu hai nước quan hệ tốt như vậy, quý quốc cũng không nên tiếp tục quấy rối dân chúng phương bắc nữa.
Hắn nói chính là sau Hiệp ước Thiền Uyên, người Liêu mặc dù không sử dụng quy mô lớn mà động võ với Tống triều, nhưng lại thường xuyên phái kỵ binh đến Đả Thảo cốc.
Da Luật Tông Chính xấu hổ mà gật đầu một cái, hắn biết không có khả năng kỵ binh chỉ dừng ở Đả Thảo cốc, cướp bóc của người Tống là giả, dùng người Tống để luyện binh mới là thật.
Thạch Kiên còn nói thêm:
- Hiện tại vua ta thánh minh, thà rằng chính mình bớt ăn, hàng năm cung cấp viện trợ cho quý quốc, cũng là vì không muốn để hai nước giao chiến, âm thanh khóc than của ngàn gia đình sẽ truyền ra, mà không phải là vua nước ta nhu nhươc. Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng khổ.
Tông Chính sau khi nghe được một câu này, sắc mặt trịnh trọng đứng lên, vừa chắp tay vừa nói:
- Thạch học sĩ quả nhiên là tiểu thánh nhân.
Thạch Kiên nói:
- Chỉ cần quý quốc không chủ động xâm phạm quốc gia của ta, ta nghĩ hai nước nhất định sẽ duy trì được hòa bình lâu dài.
Thạch Kiên tuy nói những lời quang minh đường hoàng, nhưng trong lòng đang nói: “Ta nhổ vào. Hiện tại ta còn chưa được, nhưng khi đến thời điểm, ta chẳng những mang theo đại quân thu phục U Vân, ngay cả Liêu quốc các ngươi ta cũng diệt. Những nơi đó vốn chính là lãnh thổ của Trung Quốc, nếu để sau này tộc Nữ Chân chiếm lấy, không bằng để cho người Hán chúng ta giữ lấy. Còn có Mông, Kim hiện tại không bắt bọn họ bóp chết từ trong trứng nước, cũng sẽ thành chuyện xấu. Phải tiêu diệt Mông, Kim, hoặc là làm thế lực của bọn chúng yếu đi, nhất định phải đi qua Liêu quốc.”
Có người nói Tống Huy Tông dẫn sói vào nhà. Nếu không phải Tống Huy Tông bội ước, có người Liêu phía trước ngăn trở, Kim quốc cũng sẽ không tiến vào Trung Nguyên. Sau thời Thánh Tông, Hưng Tông kế vị, liền bắt đầu suy sụp, cuối cùng ngay cả Thiên Tộ Đế cũng bị người Kim bị giết hại, đương nhiên còn có một bộ phận người Liêu chạy trốn tới Tây bắc thành lập Tây Liêu, bị Nguyên Mông tiêu diệt. Cho dù không có Tống gia nhập, Liêu quốc diệt vong cũng là chuyện sớm hay muộn. Hơn nữa Tống Huy Tông trầm mê thi họa nghe nhạc, không ngờ sủng ái một kỹ nữ, trong triều có Đồng Quán, Thái Kinh lên tiếng can gián, liền bị gán tội làm phản rồi bị giam giữ, mâu thuẫn xã hội bắt đầu xảy ra, tỷ như khởi nghĩa Phương Tịch. Đối với anh hùng Thủy Hử, Thạch Kiên vẫn không công nhận bọn họ là nghĩa quân, chỉ là một đám đạo tặc hoành hành vùng Sơn Đông Hà Nam, rất nhanh liền bị tiêu diệt. Sở dĩ có ảnh hưởng lớn như vậy, hoàn toàn là do “Thủy Hử Truyện” làm ra. Nói cách khác, dù không có Tống triều bước vào một bước, Liêu quốc sớm muộn cũng diệt vong, người Kim cũng sẽ bởi vì Tống triều phồn hoa mà ra tay với Tống triều.
Về phần xửa lý Liêu quốc cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, Tống triều sắp tới còn phải nghênh đón loạn động Nguyên Hạo, hơn nữa sức chiến đấu của binh Tống, Thạch Kiên không thể tin tưởng được. Mặt khác hắn cũng không phải chuyên về quân sự. Hơn nữa lúc này đánh giặc có rất nhiều người giỏi. Trừ phi hắn làm ra đồ vật này nọ, như vậy là có thể lấy một địch trăm, giấc mộng mới có khả năng thực hiện.
Điều khiến hắn kỳ quái chính là tại sao đến bây giờ Tằng Công Lượng còn không hề truyền tin tức đến.
Hắn không biết Tằng Công Lượng ở nhà thí nghiệm có đại sự xày ra. Quả nhiên không hổ là thủy tổ của vũ khí hỏa dược, Tằng Công Lượng sau khi có được phương thức, về đến nhà liền bắt đầu thí nghiệm. Kết quả không tới ba ngày, đã xảy ra cháy nổ, thuốc nổ làm nổ mất gian nhà phòng ốc chắc chắn, nổ chết một con chó mà cha hắn yêu thích, còn nổ chết một con mèo nhỏ do mẫu thân hắn nuôi cùng với vài động vật nhỏ khác nữa, may mắn là không có thương tổn đến người. Cha hắn tức giận, bắt hăn quỳ hỗi lỗi suốt hai ngày.
Tằng Công Lượng bất đắc dĩ nói ra là Thạch kiên bảo hắn làm.
Tằng Hội tức giận mắng:
- Ngươi còn dám so với người ta. Người ta khi tám tuổi đã danh chấn thiên hạ, viết ra Minh Nguyệt kỷ thì hữu, ngươi viết viết xem. Vô công rồi nghề.
Tằng Hội khi nói lời này, trong lòng cũng là phập phồng vui sướng. Tiểu thánh nhân xem trọng đứa con của chính mình, nói hắn có tài của tể tướng, vì vậy kết bái huynh đệ. Hiện tại mỗi nguời gặp hắn cũng đều khen hắn nuôi được một đứa con quý hóa, chính mình cũng mở mày mở mặt. Nhưng hắn biết nếu con mình không chăm chỉ đọc sách, không đỗ tiến sĩ cũng sẽ không có được chức vị trong triều, đừng nghĩ đến cái ghế tể tướng kia. Sau lại đem hắn nhốt ở phòng đọc sách, Tằng Công Lượng không có biện pháp động tới hỏa dược. Sau này Tằng Công Lượng đỗ tiến sĩ, nhưng Tống Dương lại đỗ Trạng Nguyên, Tằng Hội vô cùng u oán nói:
- Nếu Thạch đại nhân không bảo con ta chế hỏa dược, con ta nhất định sẽ lấy được danh hiệu Trạng nguyên.
Thạch Kiên sao có thể đợi cho hắn thí nghiệm ra kết quả?
Da Luật Tông Chính cũng không biết trong nháy mắt Thạch Kiên suy nghĩ nhiều vậy, hắn lại nói tiếp:
- Đó là đương nhiên, quan hệ ngoại giao tốt, nhân dân cũng được yên bình. Tuy nhiên lần này bản quan đến đây, cũng là thay mặt quốc chủ cầu học sĩ một bài từ.
Thạch Kiên không có biện pháp, hiện tại Liêu quốc là thượng quốc, hơn nữa bên mình hiện tại còn có hai con sói hầu hạ (chỉ Uyển Dung và Tiểu Như), không thể biểu hiện địch ý rõ ràng với Liêu quốc, vì thế hắn liền đề bút viết:
Tạc dạ hàn cung bất trụ minh.
Kinh hồi thiên lý mộng, dĩ tam canh.
Khởi lai độc tự nhiễu giai hành, nhân tiễu tiễu, liêm ngoại nguyệt lông minh.
Thiên thủ vi công danh.
Cựu sơn tùng trúc lão, trở quy trình.
Dục tương tâm sự phó dao cầm, tri âm thiểu, huyền đoạn thùy nhân thính?
(Tạm dịch nghĩa:
Đêm qua dế cũng chẳng được kêu
Nằm mộng trở lại thì đã canh ba
Thức dậy một mình đi lặng lẽ
Bên ngoài rèm trăng tỏa sáng
Ai cũng vì công danh
Tùng núi trúc già quay về lói cũ
Muốn gửi tâm sự vào cây đàn
Không có tri âm, dây đàn đứt, ai nghe?)
Bài từ này viết ý tứ thật thê thảm, như thiếu niên này đường làm quan đang rộng mở, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, thật sự là kỳ quái. Da Luật Tông Chính khó hiểu mà nhìn bài từ suy nghĩ, tuy nhiên hắn vẫn buông ra lời nịnh hót:
- Không tồi, tài năng của Thạch học sĩ cao như vậy, đúng là tri âm rất ít.
Lúc này Uyển Dung ở một bên không kìm nổi nói:
- ý tứ của thiếu gia nhà ta chính là cho dù ngươi hiện tại muốn thu phục U Vân, nhưng hiện tại quan hệ hai nước đang rất tốt, nhân dân hướng tới hòa bình, theo chiều hướng phát triển cũng sẽ không xảy ra chiến tranh. Bài từ này là nhắc nhở ngươi yên tâm.
Trên thực tế Thạch Kiên viết bài từ này do tâm tình đang cảm thán giang sơn tươi đẹp này một trăm năm sau sẽ lọt vào tay dân tộc du mục phương bắc, bị chà đạp, này cũng là nguyên nhân người Trung Quốc đời trước xưng là dân tộc Hán, sau lại không xưng như vậy nữa, mới bất chợt nhớ tới bài từ “Tiểu trọng sơn” này của Nhạc Phi. Nghe thấy hai người xuyên tạc, hắn cũng không lên tiếng, chỉ cười nhạt.
Da Luật Tông Chính lần này tiến đến không những gặp được thiếu niên thần bí, cũng nhìn ra hắn tạm thời không có địch ý đối với Liêu quốc, liền xuất ra vật phẩm Liêu Thánh Tông ban cho Thạch Kiên. Mặt khác lại nói với Uyển Dung:
- Vương của ta còn nghe nói bên người Thạch học sĩ có một kỳ nữ tử, bởi vậy cũng kêu bản quan mang một ít vật phẩm tặng cho nàng, Thạch học sĩ không ngại chứ!
Thạch Kiên nhìn thấy khi hắn nói câu này trong mắt rõ ràng là một mảnh u ám, trong lòng hắn lại sáng tỏ, đây là hắn thương cảm muội muội mình vì lợi ích quốc gia mà buộc phải tha hương lưu lạc nơi đất khách quê người.
Thạch Kiên lại nhìn sang hướng Uyển Dung, thấy nàng vẫn điềm tĩnh tự nhiên, mỉm cười nói:
- Như vậy nô tỳ liền tạ ơn Liêu quốc Hoàng đế bệ hạ.
Thạch Kiên trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ nếu không được Dung quận chúa nhắc nhở, chính mình căn bản nhìn không ra nàng là người Liêu quốc, hắn trong lòng không khỏi có ý nghĩ: Có nên đem nàng trước XXOO sau đó đưa trả nàng về Liêu quốc?
Nhìn thấy một thiếu niên mặc quan phục, không cần giới thiệu, người nước Liêu kia cũng biết là Thạch Kiên, liền lại gần chào.
Thạch Kiên nhìn thấy Uyển Dung đã ở bên cạnh tiếp khách, hắn lại chú ý nhìn gương mặt hai người, cũng không phải giống lắm. Đương nhiên nếu Uyển Dung chính là Da Luật Đảo Dung, thì hai người cũng không cùng một mẹ sinh ra, hơn nữa cho dù cùng một mẹ sinh thì huynh muội bộ dạng cũng không nhất thiết phải giống nhau.
Da Luật Tông Chính còn nói:
- Bản quan đã sớm nghe qua đại danh của Thạch học sĩ, đầu tiên là từ phú văn thơ vang danh khắp thiên hạ, sau là hạt giống hoa màu, sau đó là băng ngọc cứng, lại sau đó là kiên phấn, vật liệu thép chất lượng tốt, đồ vật làm ra đều khiến dân giàu nước mạnh.
Hiện tại Liêu quốc cũng có rất nhiều người thích thủy tinh do Thạch Kiên chế ra, bọn họ gọi nó là băng ngọc cứng. Nếu trong nhà gia tộc thượng lưu không có sản phẩm chế từ thủy tinh, sẽ bị người khác khinh bỉ cực độ. Vì thế Da Luật Tông Chính còn từng lên lớp giảng giải cho Liêu Thánh Tông, nói loại thủy tinh này chính là do Thạch học sĩ của Tống quốc dùng hạt cát chế thành, vật liệu cũng không đáng giá, nhưng hiện tại, sau nửa năm qua vì mua bán loại thủy tinh này, quý tộc lớn nhỏ của Liêu quốc xuất ra hơn một triệu quan tiền. Đây mới chỉ là số liệu thống kê được, số liệu không thống kê được còn không biết bao nhiêu. Bởi vậy hắn đề nghị Liêu Thánh Tông ra chiếu bỏ đi thị hiếu này. Nhưng ai có thể nghe lời hắn nói chứ, thủy tinh so với ngọc còn muốn đẹp hơn, ai lại không thích, đặc biệt là nữ nhân càng thích đồ vật này.
Tuy nhiên Da Luật Tông Chính cũng khâm phục thiếu niên này từ tận đáy lòng, có thể biến hạt cát thành thủy tinh, cũng cần phải có bản lĩnh. Kỳ thật mấy bản “Truy Nguyên” do Thạch kiên viết cũng đã tới tay người Liêu, ai có thể xem hiểu chứ? Đặc biệt là bản ngàn câu hỏi truy nguyên, so với thiên thư còn khó hiểu hơn. Đương nhiên nếu hiện tại bọn họ xem hiểu mới gọi là kỳ quái. Trong ngàn câu hỏi ấy, Thạch Kiên đều đem thuyết tương đối, thuyết lượng tử viết ra.
Thạch Kiên cũng khiêm tốn vài câu.
Da Luật Tông Chính cẩn thận hỏi han:
- Không biết Thạch học sĩ đối với chuyện liên minh hai nước Tống Liêu có ý nghĩ thế nào?
Thạch Kiên đáp:
- Hiện tại quan hệ hai nước rất tốt, ai cũng đều nhìn thấy người dân hai nước an cư lạc nghiệp, đây không phải là điều vua một nước mong muốn sao? Nhưng nếu Tống Liêu hai nước quan hệ tốt như vậy, quý quốc cũng không nên tiếp tục quấy rối dân chúng phương bắc nữa.
Hắn nói chính là sau Hiệp ước Thiền Uyên, người Liêu mặc dù không sử dụng quy mô lớn mà động võ với Tống triều, nhưng lại thường xuyên phái kỵ binh đến Đả Thảo cốc.
Da Luật Tông Chính xấu hổ mà gật đầu một cái, hắn biết không có khả năng kỵ binh chỉ dừng ở Đả Thảo cốc, cướp bóc của người Tống là giả, dùng người Tống để luyện binh mới là thật.
Thạch Kiên còn nói thêm:
- Hiện tại vua ta thánh minh, thà rằng chính mình bớt ăn, hàng năm cung cấp viện trợ cho quý quốc, cũng là vì không muốn để hai nước giao chiến, âm thanh khóc than của ngàn gia đình sẽ truyền ra, mà không phải là vua nước ta nhu nhươc. Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng khổ.
Tông Chính sau khi nghe được một câu này, sắc mặt trịnh trọng đứng lên, vừa chắp tay vừa nói:
- Thạch học sĩ quả nhiên là tiểu thánh nhân.
Thạch Kiên nói:
- Chỉ cần quý quốc không chủ động xâm phạm quốc gia của ta, ta nghĩ hai nước nhất định sẽ duy trì được hòa bình lâu dài.
Thạch Kiên tuy nói những lời quang minh đường hoàng, nhưng trong lòng đang nói: “Ta nhổ vào. Hiện tại ta còn chưa được, nhưng khi đến thời điểm, ta chẳng những mang theo đại quân thu phục U Vân, ngay cả Liêu quốc các ngươi ta cũng diệt. Những nơi đó vốn chính là lãnh thổ của Trung Quốc, nếu để sau này tộc Nữ Chân chiếm lấy, không bằng để cho người Hán chúng ta giữ lấy. Còn có Mông, Kim hiện tại không bắt bọn họ bóp chết từ trong trứng nước, cũng sẽ thành chuyện xấu. Phải tiêu diệt Mông, Kim, hoặc là làm thế lực của bọn chúng yếu đi, nhất định phải đi qua Liêu quốc.”
Có người nói Tống Huy Tông dẫn sói vào nhà. Nếu không phải Tống Huy Tông bội ước, có người Liêu phía trước ngăn trở, Kim quốc cũng sẽ không tiến vào Trung Nguyên. Sau thời Thánh Tông, Hưng Tông kế vị, liền bắt đầu suy sụp, cuối cùng ngay cả Thiên Tộ Đế cũng bị người Kim bị giết hại, đương nhiên còn có một bộ phận người Liêu chạy trốn tới Tây bắc thành lập Tây Liêu, bị Nguyên Mông tiêu diệt. Cho dù không có Tống gia nhập, Liêu quốc diệt vong cũng là chuyện sớm hay muộn. Hơn nữa Tống Huy Tông trầm mê thi họa nghe nhạc, không ngờ sủng ái một kỹ nữ, trong triều có Đồng Quán, Thái Kinh lên tiếng can gián, liền bị gán tội làm phản rồi bị giam giữ, mâu thuẫn xã hội bắt đầu xảy ra, tỷ như khởi nghĩa Phương Tịch. Đối với anh hùng Thủy Hử, Thạch Kiên vẫn không công nhận bọn họ là nghĩa quân, chỉ là một đám đạo tặc hoành hành vùng Sơn Đông Hà Nam, rất nhanh liền bị tiêu diệt. Sở dĩ có ảnh hưởng lớn như vậy, hoàn toàn là do “Thủy Hử Truyện” làm ra. Nói cách khác, dù không có Tống triều bước vào một bước, Liêu quốc sớm muộn cũng diệt vong, người Kim cũng sẽ bởi vì Tống triều phồn hoa mà ra tay với Tống triều.
Về phần xửa lý Liêu quốc cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, Tống triều sắp tới còn phải nghênh đón loạn động Nguyên Hạo, hơn nữa sức chiến đấu của binh Tống, Thạch Kiên không thể tin tưởng được. Mặt khác hắn cũng không phải chuyên về quân sự. Hơn nữa lúc này đánh giặc có rất nhiều người giỏi. Trừ phi hắn làm ra đồ vật này nọ, như vậy là có thể lấy một địch trăm, giấc mộng mới có khả năng thực hiện.
Điều khiến hắn kỳ quái chính là tại sao đến bây giờ Tằng Công Lượng còn không hề truyền tin tức đến.
Hắn không biết Tằng Công Lượng ở nhà thí nghiệm có đại sự xày ra. Quả nhiên không hổ là thủy tổ của vũ khí hỏa dược, Tằng Công Lượng sau khi có được phương thức, về đến nhà liền bắt đầu thí nghiệm. Kết quả không tới ba ngày, đã xảy ra cháy nổ, thuốc nổ làm nổ mất gian nhà phòng ốc chắc chắn, nổ chết một con chó mà cha hắn yêu thích, còn nổ chết một con mèo nhỏ do mẫu thân hắn nuôi cùng với vài động vật nhỏ khác nữa, may mắn là không có thương tổn đến người. Cha hắn tức giận, bắt hăn quỳ hỗi lỗi suốt hai ngày.
Tằng Công Lượng bất đắc dĩ nói ra là Thạch kiên bảo hắn làm.
Tằng Hội tức giận mắng:
- Ngươi còn dám so với người ta. Người ta khi tám tuổi đã danh chấn thiên hạ, viết ra Minh Nguyệt kỷ thì hữu, ngươi viết viết xem. Vô công rồi nghề.
Tằng Hội khi nói lời này, trong lòng cũng là phập phồng vui sướng. Tiểu thánh nhân xem trọng đứa con của chính mình, nói hắn có tài của tể tướng, vì vậy kết bái huynh đệ. Hiện tại mỗi nguời gặp hắn cũng đều khen hắn nuôi được một đứa con quý hóa, chính mình cũng mở mày mở mặt. Nhưng hắn biết nếu con mình không chăm chỉ đọc sách, không đỗ tiến sĩ cũng sẽ không có được chức vị trong triều, đừng nghĩ đến cái ghế tể tướng kia. Sau lại đem hắn nhốt ở phòng đọc sách, Tằng Công Lượng không có biện pháp động tới hỏa dược. Sau này Tằng Công Lượng đỗ tiến sĩ, nhưng Tống Dương lại đỗ Trạng Nguyên, Tằng Hội vô cùng u oán nói:
- Nếu Thạch đại nhân không bảo con ta chế hỏa dược, con ta nhất định sẽ lấy được danh hiệu Trạng nguyên.
Thạch Kiên sao có thể đợi cho hắn thí nghiệm ra kết quả?
Da Luật Tông Chính cũng không biết trong nháy mắt Thạch Kiên suy nghĩ nhiều vậy, hắn lại nói tiếp:
- Đó là đương nhiên, quan hệ ngoại giao tốt, nhân dân cũng được yên bình. Tuy nhiên lần này bản quan đến đây, cũng là thay mặt quốc chủ cầu học sĩ một bài từ.
Thạch Kiên không có biện pháp, hiện tại Liêu quốc là thượng quốc, hơn nữa bên mình hiện tại còn có hai con sói hầu hạ (chỉ Uyển Dung và Tiểu Như), không thể biểu hiện địch ý rõ ràng với Liêu quốc, vì thế hắn liền đề bút viết:
Tạc dạ hàn cung bất trụ minh.
Kinh hồi thiên lý mộng, dĩ tam canh.
Khởi lai độc tự nhiễu giai hành, nhân tiễu tiễu, liêm ngoại nguyệt lông minh.
Thiên thủ vi công danh.
Cựu sơn tùng trúc lão, trở quy trình.
Dục tương tâm sự phó dao cầm, tri âm thiểu, huyền đoạn thùy nhân thính?
(Tạm dịch nghĩa:
Đêm qua dế cũng chẳng được kêu
Nằm mộng trở lại thì đã canh ba
Thức dậy một mình đi lặng lẽ
Bên ngoài rèm trăng tỏa sáng
Ai cũng vì công danh
Tùng núi trúc già quay về lói cũ
Muốn gửi tâm sự vào cây đàn
Không có tri âm, dây đàn đứt, ai nghe?)
Bài từ này viết ý tứ thật thê thảm, như thiếu niên này đường làm quan đang rộng mở, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, thật sự là kỳ quái. Da Luật Tông Chính khó hiểu mà nhìn bài từ suy nghĩ, tuy nhiên hắn vẫn buông ra lời nịnh hót:
- Không tồi, tài năng của Thạch học sĩ cao như vậy, đúng là tri âm rất ít.
Lúc này Uyển Dung ở một bên không kìm nổi nói:
- ý tứ của thiếu gia nhà ta chính là cho dù ngươi hiện tại muốn thu phục U Vân, nhưng hiện tại quan hệ hai nước đang rất tốt, nhân dân hướng tới hòa bình, theo chiều hướng phát triển cũng sẽ không xảy ra chiến tranh. Bài từ này là nhắc nhở ngươi yên tâm.
Trên thực tế Thạch Kiên viết bài từ này do tâm tình đang cảm thán giang sơn tươi đẹp này một trăm năm sau sẽ lọt vào tay dân tộc du mục phương bắc, bị chà đạp, này cũng là nguyên nhân người Trung Quốc đời trước xưng là dân tộc Hán, sau lại không xưng như vậy nữa, mới bất chợt nhớ tới bài từ “Tiểu trọng sơn” này của Nhạc Phi. Nghe thấy hai người xuyên tạc, hắn cũng không lên tiếng, chỉ cười nhạt.
Da Luật Tông Chính lần này tiến đến không những gặp được thiếu niên thần bí, cũng nhìn ra hắn tạm thời không có địch ý đối với Liêu quốc, liền xuất ra vật phẩm Liêu Thánh Tông ban cho Thạch Kiên. Mặt khác lại nói với Uyển Dung:
- Vương của ta còn nghe nói bên người Thạch học sĩ có một kỳ nữ tử, bởi vậy cũng kêu bản quan mang một ít vật phẩm tặng cho nàng, Thạch học sĩ không ngại chứ!
Thạch Kiên nhìn thấy khi hắn nói câu này trong mắt rõ ràng là một mảnh u ám, trong lòng hắn lại sáng tỏ, đây là hắn thương cảm muội muội mình vì lợi ích quốc gia mà buộc phải tha hương lưu lạc nơi đất khách quê người.
Thạch Kiên lại nhìn sang hướng Uyển Dung, thấy nàng vẫn điềm tĩnh tự nhiên, mỉm cười nói:
- Như vậy nô tỳ liền tạ ơn Liêu quốc Hoàng đế bệ hạ.
Thạch Kiên trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ nếu không được Dung quận chúa nhắc nhở, chính mình căn bản nhìn không ra nàng là người Liêu quốc, hắn trong lòng không khỏi có ý nghĩ: Có nên đem nàng trước XXOO sau đó đưa trả nàng về Liêu quốc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.