Quyển 4 - Chương 208: Hoa Mai. (Hạ)
Ngọ Hậu Phương Tình
25/03/2013
Như vậy tới thời Ngũ Đại Thập Quốc,do chiến tranh diễn ra liên miên tại Trung Nguyên nên chuyện hôn nhân cũng bớt rối ren, phức tạp. Thật khó để phụ nữ tìm ra cho mình một người chồng tốt. Trong “Ngũ Đại sử” không thể tìm thấy những cuốn như “Liệt nữ truyện”. Đây là cuốn chính sử sau cuốn “Sử ký” và cuốn “Hán”, khó mà tưởng tượng được. Những chuyện như vậy không phải không viết mà là hoàn toàn không có. Như Chu Thái Tổ Quách Uy đã cưới 4 quả phụ. Nhà sử học Ái Triệu Ký từng nói: “4 người vợ đều là phụ nữ đã có chồng, thật là khó hiểu”.
Không phải là khó hiểu mà là vào thời đó trinh tiết vẫn chưa được xem trọng. Vì lẽ đó mà Chân Tông lấy Lưu Nga làm vợ. Các quan đại thần đều phản đối bà làm Hoàng hậu vì thân phận thấp hèn. Không có nhiều tác phẩm viết về bà trước khi bà tái hôn. Đây là một điều khó có thể chấp nhận được nếu như đặt trong thời kỳ Lý học hưng thịnh.
Sau đó, Châu Hy tiếp bước Chu Đôn Di, Trình Di hoàn thiện Lý học, nhấn mạnh một cách phiến diện tam cương ngũ thường và trinh tiết của người con gái. Sau đó nó trở thành gông xiềng kìm kẹp người phụ nữ. Tuy nhiên cũng phải tới giữa và cuối thời Tống, còn cách xa thời bấy giờ.
Bởi vậy, trong một mức độ nào đó thì vẫn có thể nói đây là chuyện có thể. Trong đầu Thạch Kiên lúc đó vẫn nghĩ về những lễ giáo hà khắc thời Nam Tống, hắn vẫn cảm thấy khó tin.
Lúc đó hắn lại nghe Triệu Cận nói:
- Tại sao lại không thể nói cho Hoàng huynh muội biết. Ông ấy vừa là vua, vừa là anh trai muội, muội có việc thì tất nhiên phải tìm huynh ấy bàn bạc rồi.
Triệu Dung nói:
- Những chuyện như thế này cũng có thể nói cho người khác sao. Cho dù đó là anh trai muội, hay là Hoàng đế cũng không được nói.
Thạch Kiên cũng thấy ngột ngạt. Hắn đi ra ngoài, nhìn thấy hai tiểu nha đầu đã cởi bỏ trang phục nam nhi và kiếm ở đâu ra hai bộ váy dài mặc vào. Triệu Dung mặc một bộ váy dài chấm đất màu vàng nhạt, càng làm tôn thêm vẻ đẹp quý phái, sang trọng của nàng. Thạch Kiên thầm làm phép so sánh giữa Triệu Dung và Vương Tố Phiên. Thật ra nếu so sánh, Triệu Dung không hề thua kém Vương Tố Phiên về nhan sắc. Tuy nhiên nếu nói về khí chất, Triệu Dung long lanh như ánh mặt trời. Nhưng vì nàng là ánh mặt trời nên càng gần nàng lại càng khiến cho người khác có cảm giác khó có thể với tới, càng khó nảy sinh tà ý. Vương Tố Phiên thì ngược lại, nhất cử nhất động của nàng ta đều như nói với người khác rằng, hãy lại gần lại gần nàng ta hơn nữa. Hoặc nếu như so sánh hai nàng ấy với Gia Luật Đảo Dung thì có thể nói rằng, Vương Tố Phiên có vẻ đẹp của một người con gái lẳng lơ; Triệu Dung lại mang một vẻ đẹp quý phái, nhã nhặn; Gia Luật Đảo Dung lại là một vẻ đẹp tổng hòa vừa lạnh lùng vừa điềm tĩnh.
Đương nhiên, tiểu đạo cô Triệu Cận cũng không thua kém. Lúc nhỏ, nàng cũng là một mỹ nhân tuy tuổi còn trẻ. Giờ thì nàng ấy bắt đầu dậy thì. Nàng ấy đang mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, trên má có thoa chút phấn hồng. Trên cơ thể nàng bắt đầu xuất hiện những đường cong mềm mại. Nàng giống như búp bê ngoan ngoãn, đáng yêu nhưng cũng không kém phần láu lỉnh.
Việc khiến Thạch Kiên muốn chảy máu mũi là hai thiếu nữ mặc váy dài, hình như đó là con gái của Vương phi và Bát vương Nguyên Nghiễm. Loại vải mà hai nàng mặc mỏng tới nỗi có thể nhìn thấy cả nội y, càng không nói tới cánh tay, cặp chân trắng muốt như ngọc ngà của hai nàng. Đặc biệt là nàng Triệu Cận nhỏ xinh, yêu kiều, nàng mặc bộ trang phục này càng khiến cho người khác dâng lên một cảm giác như muốn phạm tội!
Thạch Kiên cảm thấy rất kỳ lạ. Hai nàng ấy đã thay xong y phục? Hắn nhìn lại trong phòng, đúng là họ đã thay xong y phục, nhưng trà thì không biết sao ở đâu? Cảm giác như họ thay ra y phục cải trang vậy.
Thạch Kiên bước ra ngoài nhưng hai nàng ấy vẫn không biết. Họ đang mở to mắt nhìn nhau, chẳng ai chịu nhường ai.
Triệu Dung nói:
- Chúng ta không nên tranh cãi nữa, thế này, chọn cách tung xúc xắc vậy.
Triệu Cẩn hỏi :
- Tung xúc xắc? Ở đây mà cũng có xúc xắc sao?
- Cái này muội không cần quan tâm. Vài ngày trước nhị ca ta có chơi bạc với vài tên bằng hữu khốn kiếp của huynh ấy ở đây. Còn bị phụ vương ta dạy cho một bài học. Ta biết huynh ấy giấu xúc xắc ở đâu.
- Cũng được, tung thì tung!
Hai người nói xong thì cùng đứng dậy, lúc đó mới nhìn thấy Thạch Kiên. Triệu Dung như nửa cười nửa không, còn Triệu Cận thì lấy tay che mặt lại. Nhưng Thạch Kiên biết nàng ấy nhất định sẽ lén nhìn hắn qua khe tay.
Thạch Kiên mỉm cười hỏi Triệu Dung:
- Hai nàng đang nói chuyện gì vậy?
Triệu Dung nói:
- Chàng nói gì? Lẽ nào cần thiếp nói ra sao? Có phải đã làm hư chàng rồi không?
Thạch Kiên vốn thấy chuyện này vô cùng hoang đường. Tuy nhiên nghĩ mình sắp phải ra nơi Tây Bắc xa xôi, sống hay chết khó nói trước được, bỗng nhiên nói:
- Ta đã hiểu nhưng ta không cho phép hai nàng tung xúc xắc.
Hắn đang nghĩ tới chuyện Vi Tiểu Bảo trên đảo hoang bị mấy bà vợ tung xúc xắc quyết định xem ai được ngủ chung. Bất kể mai sau có bao nhiêu vợ đi chăng nữa hắn cũng không muốn rơi vào tình huống này. Hơn nữa giờ còn bị yêu nữ này bám theo, rất có khả năng chuyện đó sẽ trở thành sự thật. Vì vậy hắn quyết định cùng đưa hai người tới chiếc giường lớn sát vách nhà.
Hai canh giờ trôi qua. Triệu Dung nói:
- Tướng công! Nhẹ một chút! Thiếp đau!
Triệu Cận vừa khóc nức nở vừa nói:
- Hóa ra là đau như vậy! Tại sao vẫn có nhiều người thích đến vậy?
Thạch Kiên đắc ý nói:
- Làm chuyện này thì phải đau rồi. Đêm hãy còn dài, bây giờ vẫn còn sớm.
Ba canh giờ sau, Triệu Dung nói:
- Tướng công, chàng thật lợi hại. Thiếp cảm thấy thật dễ chịu!
Một lúc sau Triệu Cận cũng lên tiếng:
- Thiếp cũng cảm thấy thật dễ chịu.
Thạch Kiên nói:
- Đương nhiên rồi, thư pháp ta viết được, mặt này cũng rất giỏi.
Bốn canh giờ sau, Thạch Kiên lên tiếng:
- Thôi, ta phải đi ăn đây, nếu không ta chẳng còn sức nữa.
Triệu Dung ôm ghì lấy hắn nói:
- Tướng công, chúng ta chỉ còn cơ hội này thôi. Mai sau không biết tới khi nào chàng mới có thể trở về kinh thành được, ăn cơm hãy khoan đã, chúng ta bàn chính sự trước.
Triệu Cận dùng đôi chân thon dài của mình, nũng nịu:
- Thạch đại nhân, chàng thật là thiên vị. Chàng vốn là bạch mã hoàng tử trong lòng thiếp, vậy mà bây giờ lại để Dung tỉ chiếm chàng trước. Hơn nữa, sao tỉ ấy nhiều hơn thiếp một lần, thiếp muốn chàng đền cho thiếp. Nếu không thiếp sẽ mách Hoàng huynh của thiếp.
Thạch Kiên nghe xong toát mồ hôi hột. Đương nhiên nếu nói chuyện này cho Triệu Trinh biết, Triệu Trinh cũng sẽ không giận. Tuy nhiên nếu nói ra chẳng phải để cho Triệu Trinh chê cười sao? Hắn thở hổn hển, đành làm anh hùng thêm một lần nữa.
Năm canh giờ trôi qua, lúc này Thạch Kiên đã như một con cá chết, nằm dài trên giường. Hắn giơ hai tay, nói:
- Hai vị tiểu thư, bổn đại nhân xin đầu hàng.
Một lát sau, hắn kêu lên:
- Các nàng đừng có làm nữa, ta xin các nàng, nếu không sẽ mất mạng đó.
Ngày hôm sau, Thạch Kiên ngủ không biết trời đất gì, tới tận giờ Tỵ mới tỉnh dậy. Hắn cẩn thận nhấc bốn cánh tay ra khỏi người, giờ không cẩn thận là nguy to. Bây giờ hắn phải nhanh chóng mặc y phục vào, hắn chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm nhìn thân thể ngọc ngà của hai nàng ấy nữa.
Khi đang mặc quần áo, hắn ngoái đầu nhìn hai thiếu nữ. Mà không đúng, bây giờ đã là hai thiếu phụ rồi. Hai nàng ấy đang nhìn trộm lưng hắn. Nhìn thấy Thạch Kiên quay đầu lại, Triệu Dung liền nhắm mắt lại vờ ngủ, còn Triệu Cận thì nấp vào trong chăn. Có lẽ hai nàng ấy đang nghĩ tới chuyện kinh thiên động địa tối qua mà có chút ngại ngùng. Nhưng Triệu Cận lại đang cười khúc khích trong chăn.
Thạch Kiên vén chăn lên, nói:
- Đừng giả vờ ngủ nữa, mau dậy nào. Nếu không lát nữa Hoàng thượng, Hoàng hậu và cả Bát vương cũng sẽ tìm tới nữa đó.
Triệu Dung thẹn thùng nói:
- Bọn thiếp dậy nhưng chàng không được nhìn bọn thiếp mặc y phục.
Hắn xoay người nàng, đánh hai cái vàocặp mông trắng nõn, đầy đặn của nàng:
- Bản quan nói nàng đừng giả bộ nữa. Tối qua đều bị ta động cả vào rồi
Triệu Dung đau nhức, rên rỉ. Tuy nhiên tiếng kêu của nàng dường như mang theo cả khát khao tình yêu nồng cháy. Nếu như Thạch Kiên chưa mặc quần thì đã cầm lòng không nổi rồi. Triệu Dung rên rỉ xong nói:
- Ai bảo tối qua chàng nói chàng là anh hùng không bao giờ gục ngã.
Nói xong hai tay nàng ôm chầm lấy vai Thạch Kiên, nàng bám trên người hắn như một chú gấu túi, nói:
- Tướng công, phục hay không phục? Nếu không phục chúng ta làm lại.
Thạch Kiên toát mồ hôi.
Đợi hai nàng ấy rửa mặt, trải đầu xong cũng mất hơn nửa canh giờ. Khi dọn dẹp lại căn phòng, Triệu Dung và Triệu Cận đều đỏ mặt. Thạch Kiên nhìn theo ánh mắt hai nàng ấy thì thấy hai vết máu đỏ tươi, như hai đóa hoa mai đang đua nhau khoe sắc.
Triệu Dung bỗng chạy ra khỏi phòng, tìm một chiếc kéo cắt hai đóa hoa mai đó, đặt vào tay Thạch Kiên, dịu dàng nói:
- Tướng công, lần này đi Tây Bắc, Nguyên Hạo nhất định sẽ tìm cách hạ thủ chàng. Mọi chuyện nên cẩn thận. Bất luận xảy ra chuyện gì chàng cũng phải giữ lấy tính mạng, đừng quên! Ở nơi phương xa hãy nhớ có hai người vợ đang ngày đêm mong ngóng chàng trở về. Khi gặp nguy hiểm chàng hãy lấy mảnh vải này ra xem.
Nói tới đây, mắt nàng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. Triệu Cận thì kéo tay hắn mà nức nở.
Thạch Kiên ôm chặt hai nàng ấy vào lòng, hắn nói:
- Các nàng yên tâm, Thạch Kiên ta nhất định sống sót quay trở về. Ta không vì ai thì cũng nhất định vì hai nàng mà bảo trọng.
Không phải là khó hiểu mà là vào thời đó trinh tiết vẫn chưa được xem trọng. Vì lẽ đó mà Chân Tông lấy Lưu Nga làm vợ. Các quan đại thần đều phản đối bà làm Hoàng hậu vì thân phận thấp hèn. Không có nhiều tác phẩm viết về bà trước khi bà tái hôn. Đây là một điều khó có thể chấp nhận được nếu như đặt trong thời kỳ Lý học hưng thịnh.
Sau đó, Châu Hy tiếp bước Chu Đôn Di, Trình Di hoàn thiện Lý học, nhấn mạnh một cách phiến diện tam cương ngũ thường và trinh tiết của người con gái. Sau đó nó trở thành gông xiềng kìm kẹp người phụ nữ. Tuy nhiên cũng phải tới giữa và cuối thời Tống, còn cách xa thời bấy giờ.
Bởi vậy, trong một mức độ nào đó thì vẫn có thể nói đây là chuyện có thể. Trong đầu Thạch Kiên lúc đó vẫn nghĩ về những lễ giáo hà khắc thời Nam Tống, hắn vẫn cảm thấy khó tin.
Lúc đó hắn lại nghe Triệu Cận nói:
- Tại sao lại không thể nói cho Hoàng huynh muội biết. Ông ấy vừa là vua, vừa là anh trai muội, muội có việc thì tất nhiên phải tìm huynh ấy bàn bạc rồi.
Triệu Dung nói:
- Những chuyện như thế này cũng có thể nói cho người khác sao. Cho dù đó là anh trai muội, hay là Hoàng đế cũng không được nói.
Thạch Kiên cũng thấy ngột ngạt. Hắn đi ra ngoài, nhìn thấy hai tiểu nha đầu đã cởi bỏ trang phục nam nhi và kiếm ở đâu ra hai bộ váy dài mặc vào. Triệu Dung mặc một bộ váy dài chấm đất màu vàng nhạt, càng làm tôn thêm vẻ đẹp quý phái, sang trọng của nàng. Thạch Kiên thầm làm phép so sánh giữa Triệu Dung và Vương Tố Phiên. Thật ra nếu so sánh, Triệu Dung không hề thua kém Vương Tố Phiên về nhan sắc. Tuy nhiên nếu nói về khí chất, Triệu Dung long lanh như ánh mặt trời. Nhưng vì nàng là ánh mặt trời nên càng gần nàng lại càng khiến cho người khác có cảm giác khó có thể với tới, càng khó nảy sinh tà ý. Vương Tố Phiên thì ngược lại, nhất cử nhất động của nàng ta đều như nói với người khác rằng, hãy lại gần lại gần nàng ta hơn nữa. Hoặc nếu như so sánh hai nàng ấy với Gia Luật Đảo Dung thì có thể nói rằng, Vương Tố Phiên có vẻ đẹp của một người con gái lẳng lơ; Triệu Dung lại mang một vẻ đẹp quý phái, nhã nhặn; Gia Luật Đảo Dung lại là một vẻ đẹp tổng hòa vừa lạnh lùng vừa điềm tĩnh.
Đương nhiên, tiểu đạo cô Triệu Cận cũng không thua kém. Lúc nhỏ, nàng cũng là một mỹ nhân tuy tuổi còn trẻ. Giờ thì nàng ấy bắt đầu dậy thì. Nàng ấy đang mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, trên má có thoa chút phấn hồng. Trên cơ thể nàng bắt đầu xuất hiện những đường cong mềm mại. Nàng giống như búp bê ngoan ngoãn, đáng yêu nhưng cũng không kém phần láu lỉnh.
Việc khiến Thạch Kiên muốn chảy máu mũi là hai thiếu nữ mặc váy dài, hình như đó là con gái của Vương phi và Bát vương Nguyên Nghiễm. Loại vải mà hai nàng mặc mỏng tới nỗi có thể nhìn thấy cả nội y, càng không nói tới cánh tay, cặp chân trắng muốt như ngọc ngà của hai nàng. Đặc biệt là nàng Triệu Cận nhỏ xinh, yêu kiều, nàng mặc bộ trang phục này càng khiến cho người khác dâng lên một cảm giác như muốn phạm tội!
Thạch Kiên cảm thấy rất kỳ lạ. Hai nàng ấy đã thay xong y phục? Hắn nhìn lại trong phòng, đúng là họ đã thay xong y phục, nhưng trà thì không biết sao ở đâu? Cảm giác như họ thay ra y phục cải trang vậy.
Thạch Kiên bước ra ngoài nhưng hai nàng ấy vẫn không biết. Họ đang mở to mắt nhìn nhau, chẳng ai chịu nhường ai.
Triệu Dung nói:
- Chúng ta không nên tranh cãi nữa, thế này, chọn cách tung xúc xắc vậy.
Triệu Cẩn hỏi :
- Tung xúc xắc? Ở đây mà cũng có xúc xắc sao?
- Cái này muội không cần quan tâm. Vài ngày trước nhị ca ta có chơi bạc với vài tên bằng hữu khốn kiếp của huynh ấy ở đây. Còn bị phụ vương ta dạy cho một bài học. Ta biết huynh ấy giấu xúc xắc ở đâu.
- Cũng được, tung thì tung!
Hai người nói xong thì cùng đứng dậy, lúc đó mới nhìn thấy Thạch Kiên. Triệu Dung như nửa cười nửa không, còn Triệu Cận thì lấy tay che mặt lại. Nhưng Thạch Kiên biết nàng ấy nhất định sẽ lén nhìn hắn qua khe tay.
Thạch Kiên mỉm cười hỏi Triệu Dung:
- Hai nàng đang nói chuyện gì vậy?
Triệu Dung nói:
- Chàng nói gì? Lẽ nào cần thiếp nói ra sao? Có phải đã làm hư chàng rồi không?
Thạch Kiên vốn thấy chuyện này vô cùng hoang đường. Tuy nhiên nghĩ mình sắp phải ra nơi Tây Bắc xa xôi, sống hay chết khó nói trước được, bỗng nhiên nói:
- Ta đã hiểu nhưng ta không cho phép hai nàng tung xúc xắc.
Hắn đang nghĩ tới chuyện Vi Tiểu Bảo trên đảo hoang bị mấy bà vợ tung xúc xắc quyết định xem ai được ngủ chung. Bất kể mai sau có bao nhiêu vợ đi chăng nữa hắn cũng không muốn rơi vào tình huống này. Hơn nữa giờ còn bị yêu nữ này bám theo, rất có khả năng chuyện đó sẽ trở thành sự thật. Vì vậy hắn quyết định cùng đưa hai người tới chiếc giường lớn sát vách nhà.
Hai canh giờ trôi qua. Triệu Dung nói:
- Tướng công! Nhẹ một chút! Thiếp đau!
Triệu Cận vừa khóc nức nở vừa nói:
- Hóa ra là đau như vậy! Tại sao vẫn có nhiều người thích đến vậy?
Thạch Kiên đắc ý nói:
- Làm chuyện này thì phải đau rồi. Đêm hãy còn dài, bây giờ vẫn còn sớm.
Ba canh giờ sau, Triệu Dung nói:
- Tướng công, chàng thật lợi hại. Thiếp cảm thấy thật dễ chịu!
Một lúc sau Triệu Cận cũng lên tiếng:
- Thiếp cũng cảm thấy thật dễ chịu.
Thạch Kiên nói:
- Đương nhiên rồi, thư pháp ta viết được, mặt này cũng rất giỏi.
Bốn canh giờ sau, Thạch Kiên lên tiếng:
- Thôi, ta phải đi ăn đây, nếu không ta chẳng còn sức nữa.
Triệu Dung ôm ghì lấy hắn nói:
- Tướng công, chúng ta chỉ còn cơ hội này thôi. Mai sau không biết tới khi nào chàng mới có thể trở về kinh thành được, ăn cơm hãy khoan đã, chúng ta bàn chính sự trước.
Triệu Cận dùng đôi chân thon dài của mình, nũng nịu:
- Thạch đại nhân, chàng thật là thiên vị. Chàng vốn là bạch mã hoàng tử trong lòng thiếp, vậy mà bây giờ lại để Dung tỉ chiếm chàng trước. Hơn nữa, sao tỉ ấy nhiều hơn thiếp một lần, thiếp muốn chàng đền cho thiếp. Nếu không thiếp sẽ mách Hoàng huynh của thiếp.
Thạch Kiên nghe xong toát mồ hôi hột. Đương nhiên nếu nói chuyện này cho Triệu Trinh biết, Triệu Trinh cũng sẽ không giận. Tuy nhiên nếu nói ra chẳng phải để cho Triệu Trinh chê cười sao? Hắn thở hổn hển, đành làm anh hùng thêm một lần nữa.
Năm canh giờ trôi qua, lúc này Thạch Kiên đã như một con cá chết, nằm dài trên giường. Hắn giơ hai tay, nói:
- Hai vị tiểu thư, bổn đại nhân xin đầu hàng.
Một lát sau, hắn kêu lên:
- Các nàng đừng có làm nữa, ta xin các nàng, nếu không sẽ mất mạng đó.
Ngày hôm sau, Thạch Kiên ngủ không biết trời đất gì, tới tận giờ Tỵ mới tỉnh dậy. Hắn cẩn thận nhấc bốn cánh tay ra khỏi người, giờ không cẩn thận là nguy to. Bây giờ hắn phải nhanh chóng mặc y phục vào, hắn chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm nhìn thân thể ngọc ngà của hai nàng ấy nữa.
Khi đang mặc quần áo, hắn ngoái đầu nhìn hai thiếu nữ. Mà không đúng, bây giờ đã là hai thiếu phụ rồi. Hai nàng ấy đang nhìn trộm lưng hắn. Nhìn thấy Thạch Kiên quay đầu lại, Triệu Dung liền nhắm mắt lại vờ ngủ, còn Triệu Cận thì nấp vào trong chăn. Có lẽ hai nàng ấy đang nghĩ tới chuyện kinh thiên động địa tối qua mà có chút ngại ngùng. Nhưng Triệu Cận lại đang cười khúc khích trong chăn.
Thạch Kiên vén chăn lên, nói:
- Đừng giả vờ ngủ nữa, mau dậy nào. Nếu không lát nữa Hoàng thượng, Hoàng hậu và cả Bát vương cũng sẽ tìm tới nữa đó.
Triệu Dung thẹn thùng nói:
- Bọn thiếp dậy nhưng chàng không được nhìn bọn thiếp mặc y phục.
Hắn xoay người nàng, đánh hai cái vàocặp mông trắng nõn, đầy đặn của nàng:
- Bản quan nói nàng đừng giả bộ nữa. Tối qua đều bị ta động cả vào rồi
Triệu Dung đau nhức, rên rỉ. Tuy nhiên tiếng kêu của nàng dường như mang theo cả khát khao tình yêu nồng cháy. Nếu như Thạch Kiên chưa mặc quần thì đã cầm lòng không nổi rồi. Triệu Dung rên rỉ xong nói:
- Ai bảo tối qua chàng nói chàng là anh hùng không bao giờ gục ngã.
Nói xong hai tay nàng ôm chầm lấy vai Thạch Kiên, nàng bám trên người hắn như một chú gấu túi, nói:
- Tướng công, phục hay không phục? Nếu không phục chúng ta làm lại.
Thạch Kiên toát mồ hôi.
Đợi hai nàng ấy rửa mặt, trải đầu xong cũng mất hơn nửa canh giờ. Khi dọn dẹp lại căn phòng, Triệu Dung và Triệu Cận đều đỏ mặt. Thạch Kiên nhìn theo ánh mắt hai nàng ấy thì thấy hai vết máu đỏ tươi, như hai đóa hoa mai đang đua nhau khoe sắc.
Triệu Dung bỗng chạy ra khỏi phòng, tìm một chiếc kéo cắt hai đóa hoa mai đó, đặt vào tay Thạch Kiên, dịu dàng nói:
- Tướng công, lần này đi Tây Bắc, Nguyên Hạo nhất định sẽ tìm cách hạ thủ chàng. Mọi chuyện nên cẩn thận. Bất luận xảy ra chuyện gì chàng cũng phải giữ lấy tính mạng, đừng quên! Ở nơi phương xa hãy nhớ có hai người vợ đang ngày đêm mong ngóng chàng trở về. Khi gặp nguy hiểm chàng hãy lấy mảnh vải này ra xem.
Nói tới đây, mắt nàng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. Triệu Cận thì kéo tay hắn mà nức nở.
Thạch Kiên ôm chặt hai nàng ấy vào lòng, hắn nói:
- Các nàng yên tâm, Thạch Kiên ta nhất định sống sót quay trở về. Ta không vì ai thì cũng nhất định vì hai nàng mà bảo trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.