Quyển 1 - Chương 5: Hồng Diên
Ngọ Hậu Phương Tình
25/03/2013
Vông Khôn nói:
- Đinh lão ca, ta từng nói chuyện với quản gia nhà đó trong một lần hắn tới uống rượu. Tiểu nha đầu này tên là Hồng Diên, vốn là con của một tú tài, tú tài này nghèo khổ, mẹ lại mang bệnh vì vậy để chữa bệnh cho mẹ, hắn không cách nào khác mà phải bán con, vì thế tiểu nha đầu này được bán vào Trương gia. Sau đó, tiểu nha đầu này dần trưởng thành, xinh đẹp tuyệt vời, được quan nhân nhìn trúng. Hắn muốn tình tự với nàng, được chủ nhân yêu thương đương nhiên là phúc khí của tiểu nha đầu này. Nhưng tiểu nha đầu này vốn cha là tú tài, học được không ít chữ nghĩa, không chịu chấp thuận. Trương phu nhân vì che đậy nội tình nên loan truyền rằng Hồng Diên câu dẫn quan nhân, đem rao bán nàng, chính vì vậy mà không ai dám mua.
Nghe đến đó, Thạch Kiên gật gù, so với lời nói của Đinh nha sai thì lời nói của Vương Khôn có phần đáng tin cậy hơn. Hiện tại, Tống Triều trọng văn khinh võ, vốn nam có thể năm thê tứ thiếp, có điều chỉ vì trượng phu lăng nhăng liền lập tức loan truyền tiếng xấu muốn bán nàng đi, có vẻ như cố tình chuyện bé xé ra to.
Vương Khôn tiếp tục nói:
- Tên quản gia này thấy nàng đáng thương, vốn định mua nàng về làm hầu gái.
- Vương lão đệ, vì sao ngươi không mua ?
- Lời người….đáng sợ
Thạch Kiên hiểu ý của hắn, Trương gia loan truyền tiếng xấu của nàng, Vương Khôn dù muốn mua cũng không dám, sợ người khác nghĩ hắn ham muốn sắc đẹp của Hồng Diên. Hắn nhìn Vương Khôn rồi nói:
- Bá phụ, phiền người giúp ta mua nha hoàn này.
Vương Khôn nhìn Thạch Kiên:
- Tiểu tướng công mua nàng cũng không sai…
Dù sao Thạch Kiên chỉ mới tám tuổi, Trương phu nhân dù mồm miệng bằng trời cũng không thể nói gì, không thể vu cho một tiểu hài tử tám tuổi là có sắc tâm được.
Thạch Kiên không nói thêm, hắn thầm nghĩ:
- Ta bề ngoài chỉ mới tám tuổi, nhưng tâm linh đã ba mươi tuổi, luận kinh nghiệm, các ngươi cộng lại cũng không bằng ta. Ít nhất ta cũng đã xem qua….mấy trăm bộ phim….xxx. Có điều lời này chỉ có thầm nói trong lòng, không thể nói ra miệng.
Đinh nha sai và Vương Khôn ngay sau đó liền đưa Thạch Kiên tới Trương gia. Trương phu nhân vốn đang phát sầu vì nha hoàn Hồng Diên này, vì vậy giao dịch tiến hành rất nhanh và thuận lợi.
Trong chốc lát, Hồng Diên bước ra, nàng mặc một bộ áo xanh cũ, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to đen láy, sống mũi thẳng tắp, mặc dù mới chỉ mười bốn tuổi, chưa thực sự dậy thì nhưng không thể che dấu đượcphong phạm của một tiểu mỹ nhân. Khó trách vị quan nhân kia vì nàng mà nổi sắc tâm.
Hồng Diên ở phủ Trương gia vốn rất khổ cực, người của Trương gia thì nói nàng không thức thời, giả bộ thanh cao, tất cả đều xa lánh. Khi nghe nói có người mua nàng, nàng rất cao hứng, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng trong lòng tràn ngập bất an, sợ rơi vào tay sắc lang, lúc đó quả thật vừa thoát hang sói đã sa miệng hổ.
Nàng cúi đầu, thầm liếc nhìn ba người đứng trước mặt, tiểu tử kia nàng ngay lập tức loại bỏ, tên nha sai họ Đinh thì ăn mặc thô thiển nàng cũng không quan tâm, chỉ chú ý tới Vương Khôn, người này béo tốt nhưng khuôn mặt hòa ái, sáng lạn, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Nô tì bái kiến chủ nhân
Vương Khôn thấy nàng thi lễ với mình lắc đầu nói:
- Tiểu nha đầu, ta không phải chủ nhân ngươi, chủ nhân ngươi là hắn.
Hồng Diên nhìn theo hướng Vương Khôn chỉ, thấy tiểu tử kia đang nghiêm nghị nhìn nàng. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, lúng túng, không ngờ nàng lại nhận sai chủ nhân, việc này…không phải việc tốt. Tuy nhiên, nàng phản ứng nhanh nhẹn, ngay lập tức mở miệng thi lễ:
- Nô tì tham kiến tiểu chủ nhân.
Thạch Kiên nghiêm nghị nói:
- Ta và ngươi giống nhau, đều là người nghèo khổ, từ sau không cần gọi ta là tiểu chủ nhân, gọi ta là thiếu gia được rồi.
Vương Khôn lấy bạc giao cho Thạch Kiên, khi giao bạc hắn vẫn thầm chú ý thiếu niên này, nhưng thấy hắn bỏ ra một khoản tiền lớn mà vẫn giữ được vẻ trầm ổn, không có nửa điểm biểu lộ, trong lòng thầm ngạc nhiên. Lúc này, trời cũng đã tối, Vương Khôn mặc dù còn muốn ở lại nói chuyện với Thạch Kiên, nhưng việc ở tửu lâu không cho phép hắn đi quá lâu, đành phải cáo từ.
Thạch Kiên luôn miệng cảm ơn, sau đó đưa Hồng Diên trở về ngôi nhà mới mua.
Hồng Diên thấy hắn là một tiểu hài tử, cũng không chút sợ hãi, dọc đường liên tục hỏi này hỏi kia.
Thạch Kiên nói:
- Ta nói lại cho ngươi một lần nữa, trong nhà của ta chỉ có một mình bà nội. Điều kiện cũng không được tốt, nếu ngươi không vừa ý có thể lên tiếng, ta sẽ bán lại ngươi cho một nhà giàu có.
Hồng Diên thấy hắn nói vậy, sợ hãi đến nước mắt vòng quanh:
- Tiểu chủ nhân, không, tiểu thiếu gia, ta không sợ khổ, chỉ cần ngươi không đối xử với ta như Trương gia là được, van xin ngươi đừng bán ta.
Thạch Kiên cười:
- Ngươi nhìn xem ta bây giờ mấy tuổi, dù muốn làm gì cũng không có khả năng.
Hồng Diên nghe hắn nói xong mới sực tỉnh, hắn mới tám tuổi, sao có thể như lão Trương, không, sao hắn lại biết ?
Thạch Kiên hỏi:
- Quản gia trong Trương phủ và đại thúc có quan hệ gì ?
- Hắn là đồng hương của ta, trong phủ ngoại trừ quản gia, những người khác đều không ưa ta lắm.
- Khó trách hắn lại giúp ngươi. Người mà vừa rồi ngươi nhận nhầm là chủ nhân chính là ông chủ tửu lâu Thái Bạch.
- Thái Bạch tửu lâu, ta biết, đó là một tửu lâu rất lớn.
Thạch Kiên thầm nghĩ, tuy rằng nàng có chút học vấn, nhưng kiến thức vẫn nông cạn, Thái Bạch tửu lâu ở đây có thể nói là lớn, nhưng so sánh với Châu phủ đại tửu lâu ở Giang Ninh này xa xa không thể so sánh. Hắn nói:
- Lão quản gia đồng hương của ngươi có quan hệ khá tốt với ông chủ Thái Bạch tửu lâu, vì vậy mách bảo hắn mua ngươi, nhưng ngươi biết tại sao Vương lão bản lại không dám mua ngươi không ?
- Ta không biết ….
- Bởi vì Trương phu nhân loan tin, nói ngươi nhân phẩm không đoan chính, câu dẫn Trương lão gia, vì vậy mới đem ngươi ra bán.
- Tiểu thiếu gia, ta bị oan…
- Ta biết ngươi bị oan, nếu không ta sẽ không mua ngươi, nhưng ngươi hiểu rằng miệng người thất thiệt chứ ?
- Nô tì biết….xưa nay vẫn là như vậy.
- A, ngươi quả thật cũng biết không ít sách vở….
- Thưa thiếu gia, nô tì trước đây có theo phụ thân học được một ít thi sách, chỉ là không được tinh thông.
- Ngươi đã đọc những sách gì ?
- Luận ngữ, Tả thị xuân thu, Kinh thị, Lễ ký, Sử ký, còn học một chút thi từ.
-Thượng thư đã từng đọc qua chưa ?
- Nô tì từng xem qua, nhưng rất khó hiểu, xem mãi vẫn không hiểu vì vậy sau này không đọc nữa.
Thạch Kiên biết hiện tại Thượng Thư đa phần là do hậu nhân truyền lại, cố ý dùng những từ ngữ khó hiểu, xem ra tiểu nha đầu này khá thật thà.
Hắn tiếp tục nói:
- Vương lão bản không dám mua ngươi, chính là sợ người ta dị nghị.
Hồng Diên thấp giọng hỏi:
- Vậy tại sao thiếu gia lại dám mua nô tì ?
- Ta không phải đã nói với ngươi sao, nhà của ta trừ bà nội đã cao tuổi chỉ có một mình ta là nam nhân, mà ta còn nhỏ, người khác sẽ không ai nghĩ rằng một tiểu hài tử tám tuổi lại có sắc tâm, vì vậy ta không sợ người khác dị nghị.
Hồng Diên chợt nói:
- Nhưng nô tì thấy thiếu gia nói chuyện….rất giống các đại nhân.
- Đó là bởi vì ta thông minh hơn ngươi.
Thạch Kiên cười ha hả nói, hắn không thể nói rằng ta vốn đã ba mươi tuổi, chỉ là hồn đang phụ thể vào tiểu hài tử được.
Thạch Kiên tiếp tục:
- Ta mua ngươi để giúp đỡ việc nhà, nhất là bà nội tuổi đã lớn, cần một người chăm sóc, thứ hai là thưởng thức ngươi. Nhưng hiện tại vì lời đồn của Trương gia, người khác nhìn ngươi khác với ta, vì vậy ta yêu cầu ngươi bình thường không nên ra khỏi nhà, qua một thời gian, tin đồn thất thiệt sẽ tự động mất đi. Đợi vài năm nữa, ngươi lớn hơn một chút, ta sẽ trả lại khế ước bán thân cho ngươi xuất giá.
- Không, nô tì sẽ hầu hạ thiếu gia cả đời.
Thạch Kiên hiểu rằng đó chì là hư ngôn nịnh bợ của nàng, có nô tài nào không muốn thoát khỏi thân nô lệ ? Tuy nhiên, ở Tống triều cũng không có chủ nhân nào lại chủ động trả lại khế ước bán thân cho nô tài, Hồng Diên cũng không tin lời hắn nói.
Thạch Kiên nói:
- Đến lúc đó rồi tính
Thạch Kiên và Hồng Diên trở về nhà đã thấy vợ chồng chủ nhà đang chuẩn bị xe ngựa, hóa ra ở Giang Ninh có người truyền tin thúc dục, đôi vợ chồng này mặc dù nuối tiếc nhưng vẫn nhanh chóng thu thập hành lý, chuẩn bị đi thâu đêm đến thẳng Giang Ninh.
Bọn họ thấy Thạch Kiên tới, vội vàng nói:
- Tiểu tướng công tới vừa kịp lúc, chúng ta còn đang chuẩn bị đem chìa khóa đưa đến quý phủ.
Thạch Kiên hồ nghi nhìn bọn họ, theo hắn biết, ít nhất là tới ngày mai họ mới đi. Hắn hỏi:
- Các ngươi sao lại đi gấp như vậy ?
- Tiểu tướng công, bên kia cho người đến thúc dục, không thể trì hoãn, bằng không chúng ta cũng không gấp gáp bán nhà như vậy.
Hiện tại tiền đã tới tay, vợ chồng nhà này cũng không sợ Thạch Kiên ép giá, vì vậy nói thẳng.
Quả nhiên bọn họ rất vội vã, thậm chí một ít đồ đạc cồng kềnh cũng không mang theo, tặng lại cho Thạch Kiên.
Thạch Kiên luôn miệng cảm tạ, quả thực những thứ này giúp hắn tiết kiệm không ít tiền bạc. Tiễn hai vợ chồng chủ nhà xong, Thạch Kiên nói với Hồng Diên:
- Sau này chúng ta sẽ ở đây, ngươi có gì không quen không ?
Thạch Kiên lo lắng cũng rất bình thường, Trương gia là một gia đình giàu có, nhà cửa náo nhiệt, lại ở trong thành, nếu tiểu nha đầu này không quen ở đây thì cũng là một việc phiền toái.
- Công tử, nô tì trước đây sống ở nông thôn, nơi này lại rất yên tĩnh, nô tì rất thích.
- Thích là tốt rồi
Nói xong, Thạch Kiên chợt vỗ đầu:
- Nguy…
Hồng Diên nhìn tiểu chủ nhân, từ lúc gặp mặt tới giờ, nàng cảm thấy hắn làm việc còn trầm ổn hơn cả người lớn, vậy mà hiện tại lại biến sắc, không biết có việc gì mà hắn lại hô nguy như vậy ?
- Đinh lão ca, ta từng nói chuyện với quản gia nhà đó trong một lần hắn tới uống rượu. Tiểu nha đầu này tên là Hồng Diên, vốn là con của một tú tài, tú tài này nghèo khổ, mẹ lại mang bệnh vì vậy để chữa bệnh cho mẹ, hắn không cách nào khác mà phải bán con, vì thế tiểu nha đầu này được bán vào Trương gia. Sau đó, tiểu nha đầu này dần trưởng thành, xinh đẹp tuyệt vời, được quan nhân nhìn trúng. Hắn muốn tình tự với nàng, được chủ nhân yêu thương đương nhiên là phúc khí của tiểu nha đầu này. Nhưng tiểu nha đầu này vốn cha là tú tài, học được không ít chữ nghĩa, không chịu chấp thuận. Trương phu nhân vì che đậy nội tình nên loan truyền rằng Hồng Diên câu dẫn quan nhân, đem rao bán nàng, chính vì vậy mà không ai dám mua.
Nghe đến đó, Thạch Kiên gật gù, so với lời nói của Đinh nha sai thì lời nói của Vương Khôn có phần đáng tin cậy hơn. Hiện tại, Tống Triều trọng văn khinh võ, vốn nam có thể năm thê tứ thiếp, có điều chỉ vì trượng phu lăng nhăng liền lập tức loan truyền tiếng xấu muốn bán nàng đi, có vẻ như cố tình chuyện bé xé ra to.
Vương Khôn tiếp tục nói:
- Tên quản gia này thấy nàng đáng thương, vốn định mua nàng về làm hầu gái.
- Vương lão đệ, vì sao ngươi không mua ?
- Lời người….đáng sợ
Thạch Kiên hiểu ý của hắn, Trương gia loan truyền tiếng xấu của nàng, Vương Khôn dù muốn mua cũng không dám, sợ người khác nghĩ hắn ham muốn sắc đẹp của Hồng Diên. Hắn nhìn Vương Khôn rồi nói:
- Bá phụ, phiền người giúp ta mua nha hoàn này.
Vương Khôn nhìn Thạch Kiên:
- Tiểu tướng công mua nàng cũng không sai…
Dù sao Thạch Kiên chỉ mới tám tuổi, Trương phu nhân dù mồm miệng bằng trời cũng không thể nói gì, không thể vu cho một tiểu hài tử tám tuổi là có sắc tâm được.
Thạch Kiên không nói thêm, hắn thầm nghĩ:
- Ta bề ngoài chỉ mới tám tuổi, nhưng tâm linh đã ba mươi tuổi, luận kinh nghiệm, các ngươi cộng lại cũng không bằng ta. Ít nhất ta cũng đã xem qua….mấy trăm bộ phim….xxx. Có điều lời này chỉ có thầm nói trong lòng, không thể nói ra miệng.
Đinh nha sai và Vương Khôn ngay sau đó liền đưa Thạch Kiên tới Trương gia. Trương phu nhân vốn đang phát sầu vì nha hoàn Hồng Diên này, vì vậy giao dịch tiến hành rất nhanh và thuận lợi.
Trong chốc lát, Hồng Diên bước ra, nàng mặc một bộ áo xanh cũ, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to đen láy, sống mũi thẳng tắp, mặc dù mới chỉ mười bốn tuổi, chưa thực sự dậy thì nhưng không thể che dấu đượcphong phạm của một tiểu mỹ nhân. Khó trách vị quan nhân kia vì nàng mà nổi sắc tâm.
Hồng Diên ở phủ Trương gia vốn rất khổ cực, người của Trương gia thì nói nàng không thức thời, giả bộ thanh cao, tất cả đều xa lánh. Khi nghe nói có người mua nàng, nàng rất cao hứng, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng trong lòng tràn ngập bất an, sợ rơi vào tay sắc lang, lúc đó quả thật vừa thoát hang sói đã sa miệng hổ.
Nàng cúi đầu, thầm liếc nhìn ba người đứng trước mặt, tiểu tử kia nàng ngay lập tức loại bỏ, tên nha sai họ Đinh thì ăn mặc thô thiển nàng cũng không quan tâm, chỉ chú ý tới Vương Khôn, người này béo tốt nhưng khuôn mặt hòa ái, sáng lạn, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Nô tì bái kiến chủ nhân
Vương Khôn thấy nàng thi lễ với mình lắc đầu nói:
- Tiểu nha đầu, ta không phải chủ nhân ngươi, chủ nhân ngươi là hắn.
Hồng Diên nhìn theo hướng Vương Khôn chỉ, thấy tiểu tử kia đang nghiêm nghị nhìn nàng. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, lúng túng, không ngờ nàng lại nhận sai chủ nhân, việc này…không phải việc tốt. Tuy nhiên, nàng phản ứng nhanh nhẹn, ngay lập tức mở miệng thi lễ:
- Nô tì tham kiến tiểu chủ nhân.
Thạch Kiên nghiêm nghị nói:
- Ta và ngươi giống nhau, đều là người nghèo khổ, từ sau không cần gọi ta là tiểu chủ nhân, gọi ta là thiếu gia được rồi.
Vương Khôn lấy bạc giao cho Thạch Kiên, khi giao bạc hắn vẫn thầm chú ý thiếu niên này, nhưng thấy hắn bỏ ra một khoản tiền lớn mà vẫn giữ được vẻ trầm ổn, không có nửa điểm biểu lộ, trong lòng thầm ngạc nhiên. Lúc này, trời cũng đã tối, Vương Khôn mặc dù còn muốn ở lại nói chuyện với Thạch Kiên, nhưng việc ở tửu lâu không cho phép hắn đi quá lâu, đành phải cáo từ.
Thạch Kiên luôn miệng cảm ơn, sau đó đưa Hồng Diên trở về ngôi nhà mới mua.
Hồng Diên thấy hắn là một tiểu hài tử, cũng không chút sợ hãi, dọc đường liên tục hỏi này hỏi kia.
Thạch Kiên nói:
- Ta nói lại cho ngươi một lần nữa, trong nhà của ta chỉ có một mình bà nội. Điều kiện cũng không được tốt, nếu ngươi không vừa ý có thể lên tiếng, ta sẽ bán lại ngươi cho một nhà giàu có.
Hồng Diên thấy hắn nói vậy, sợ hãi đến nước mắt vòng quanh:
- Tiểu chủ nhân, không, tiểu thiếu gia, ta không sợ khổ, chỉ cần ngươi không đối xử với ta như Trương gia là được, van xin ngươi đừng bán ta.
Thạch Kiên cười:
- Ngươi nhìn xem ta bây giờ mấy tuổi, dù muốn làm gì cũng không có khả năng.
Hồng Diên nghe hắn nói xong mới sực tỉnh, hắn mới tám tuổi, sao có thể như lão Trương, không, sao hắn lại biết ?
Thạch Kiên hỏi:
- Quản gia trong Trương phủ và đại thúc có quan hệ gì ?
- Hắn là đồng hương của ta, trong phủ ngoại trừ quản gia, những người khác đều không ưa ta lắm.
- Khó trách hắn lại giúp ngươi. Người mà vừa rồi ngươi nhận nhầm là chủ nhân chính là ông chủ tửu lâu Thái Bạch.
- Thái Bạch tửu lâu, ta biết, đó là một tửu lâu rất lớn.
Thạch Kiên thầm nghĩ, tuy rằng nàng có chút học vấn, nhưng kiến thức vẫn nông cạn, Thái Bạch tửu lâu ở đây có thể nói là lớn, nhưng so sánh với Châu phủ đại tửu lâu ở Giang Ninh này xa xa không thể so sánh. Hắn nói:
- Lão quản gia đồng hương của ngươi có quan hệ khá tốt với ông chủ Thái Bạch tửu lâu, vì vậy mách bảo hắn mua ngươi, nhưng ngươi biết tại sao Vương lão bản lại không dám mua ngươi không ?
- Ta không biết ….
- Bởi vì Trương phu nhân loan tin, nói ngươi nhân phẩm không đoan chính, câu dẫn Trương lão gia, vì vậy mới đem ngươi ra bán.
- Tiểu thiếu gia, ta bị oan…
- Ta biết ngươi bị oan, nếu không ta sẽ không mua ngươi, nhưng ngươi hiểu rằng miệng người thất thiệt chứ ?
- Nô tì biết….xưa nay vẫn là như vậy.
- A, ngươi quả thật cũng biết không ít sách vở….
- Thưa thiếu gia, nô tì trước đây có theo phụ thân học được một ít thi sách, chỉ là không được tinh thông.
- Ngươi đã đọc những sách gì ?
- Luận ngữ, Tả thị xuân thu, Kinh thị, Lễ ký, Sử ký, còn học một chút thi từ.
-Thượng thư đã từng đọc qua chưa ?
- Nô tì từng xem qua, nhưng rất khó hiểu, xem mãi vẫn không hiểu vì vậy sau này không đọc nữa.
Thạch Kiên biết hiện tại Thượng Thư đa phần là do hậu nhân truyền lại, cố ý dùng những từ ngữ khó hiểu, xem ra tiểu nha đầu này khá thật thà.
Hắn tiếp tục nói:
- Vương lão bản không dám mua ngươi, chính là sợ người ta dị nghị.
Hồng Diên thấp giọng hỏi:
- Vậy tại sao thiếu gia lại dám mua nô tì ?
- Ta không phải đã nói với ngươi sao, nhà của ta trừ bà nội đã cao tuổi chỉ có một mình ta là nam nhân, mà ta còn nhỏ, người khác sẽ không ai nghĩ rằng một tiểu hài tử tám tuổi lại có sắc tâm, vì vậy ta không sợ người khác dị nghị.
Hồng Diên chợt nói:
- Nhưng nô tì thấy thiếu gia nói chuyện….rất giống các đại nhân.
- Đó là bởi vì ta thông minh hơn ngươi.
Thạch Kiên cười ha hả nói, hắn không thể nói rằng ta vốn đã ba mươi tuổi, chỉ là hồn đang phụ thể vào tiểu hài tử được.
Thạch Kiên tiếp tục:
- Ta mua ngươi để giúp đỡ việc nhà, nhất là bà nội tuổi đã lớn, cần một người chăm sóc, thứ hai là thưởng thức ngươi. Nhưng hiện tại vì lời đồn của Trương gia, người khác nhìn ngươi khác với ta, vì vậy ta yêu cầu ngươi bình thường không nên ra khỏi nhà, qua một thời gian, tin đồn thất thiệt sẽ tự động mất đi. Đợi vài năm nữa, ngươi lớn hơn một chút, ta sẽ trả lại khế ước bán thân cho ngươi xuất giá.
- Không, nô tì sẽ hầu hạ thiếu gia cả đời.
Thạch Kiên hiểu rằng đó chì là hư ngôn nịnh bợ của nàng, có nô tài nào không muốn thoát khỏi thân nô lệ ? Tuy nhiên, ở Tống triều cũng không có chủ nhân nào lại chủ động trả lại khế ước bán thân cho nô tài, Hồng Diên cũng không tin lời hắn nói.
Thạch Kiên nói:
- Đến lúc đó rồi tính
Thạch Kiên và Hồng Diên trở về nhà đã thấy vợ chồng chủ nhà đang chuẩn bị xe ngựa, hóa ra ở Giang Ninh có người truyền tin thúc dục, đôi vợ chồng này mặc dù nuối tiếc nhưng vẫn nhanh chóng thu thập hành lý, chuẩn bị đi thâu đêm đến thẳng Giang Ninh.
Bọn họ thấy Thạch Kiên tới, vội vàng nói:
- Tiểu tướng công tới vừa kịp lúc, chúng ta còn đang chuẩn bị đem chìa khóa đưa đến quý phủ.
Thạch Kiên hồ nghi nhìn bọn họ, theo hắn biết, ít nhất là tới ngày mai họ mới đi. Hắn hỏi:
- Các ngươi sao lại đi gấp như vậy ?
- Tiểu tướng công, bên kia cho người đến thúc dục, không thể trì hoãn, bằng không chúng ta cũng không gấp gáp bán nhà như vậy.
Hiện tại tiền đã tới tay, vợ chồng nhà này cũng không sợ Thạch Kiên ép giá, vì vậy nói thẳng.
Quả nhiên bọn họ rất vội vã, thậm chí một ít đồ đạc cồng kềnh cũng không mang theo, tặng lại cho Thạch Kiên.
Thạch Kiên luôn miệng cảm tạ, quả thực những thứ này giúp hắn tiết kiệm không ít tiền bạc. Tiễn hai vợ chồng chủ nhà xong, Thạch Kiên nói với Hồng Diên:
- Sau này chúng ta sẽ ở đây, ngươi có gì không quen không ?
Thạch Kiên lo lắng cũng rất bình thường, Trương gia là một gia đình giàu có, nhà cửa náo nhiệt, lại ở trong thành, nếu tiểu nha đầu này không quen ở đây thì cũng là một việc phiền toái.
- Công tử, nô tì trước đây sống ở nông thôn, nơi này lại rất yên tĩnh, nô tì rất thích.
- Thích là tốt rồi
Nói xong, Thạch Kiên chợt vỗ đầu:
- Nguy…
Hồng Diên nhìn tiểu chủ nhân, từ lúc gặp mặt tới giờ, nàng cảm thấy hắn làm việc còn trầm ổn hơn cả người lớn, vậy mà hiện tại lại biến sắc, không biết có việc gì mà hắn lại hô nguy như vậy ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.