Quyển 3 - Chương 157: Lý Tuệ.
Ngọ Hậu Phương Tình
25/03/2013
Sau đó Triệu Dung lại tới cửa sổ, bốc một nắm tuyết lên rồi nói:
- Tại sao có người nói tuyết trắng không chịu hoen ố dù chỉ một chút? Chỉ cần bị người khác làm hoen ố thì thà rằng tan ra, cũng không chịu để cáu bẩn lưu lại trên mình.
Lúc này Thạch Kiên chỉ thấy ong ong trong đầu, nhưng những lời của Triệu Dung hắn vẫn có thể nghe thấy. Hắn không hiểu tại sao Triệu Dung từ chuyện “một vợ một chồng” lại chuyển sang “tuyết trắng”, hắn nói giọng hơi khàn khàn:
- Đó là bởi vì ...
Triệu Dung lấy tay che miệng hắn rồi nói:
- Ta biết những gì chàng muốn nói. Đó là bởi vì một khi tuyết trắng bị cáu bẩn thì màu trắng của nó sẽ biến thành những màu khác. Cho nên sẽ càng dễ dàng nhận được nhiều năng lượng từ mặt trời, và cũng sẽ tan ra càng nhanh. Bởi vì màu trắng là màu dễ phản xạ với năng lượng mặt trời nhất.
Trong khoảng thời gian này, đặc biệt là cảnh tượng Thạch Kiên đấu pháp cùng Sa Giới càng khiến cho nàng thấy được sự huyền bí rộng lớn của truy nguyên vật (môn vật lý). Thế là nàng tốn khá nhiều thời gian nghiên cứu nó, cộng thêm Thạch Kiên ở bên nàng nên nàng thường xuyên nhờ hắn chỉ bảo. Đối với nàng tất nhiên Thạch Kiên sẽ không như với Uyển Dung, hắn tận tâm chỉ bảo cho nàng, nhờ đó mà nàng hiểu ra không ít kiến thức. Bây giờ nàng nói ra những lời này, Thạch Kiên cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Triệu Dung lại nói:
- Tuy nhiên, Bất Di, chàng luôn thiếu đi một phần cảm xúc mãnh liệt, nhiều hơn một phần lý trí. Thạch Kiên gượng cười, trong lòng nghĩ “ ta trước sau cộng lại cũng gần bốn mươi tuổi rồi, lấy đâu ra thứ cảm xúc mãnh liệt gì đó nữa?”
Triệu Dung lại nói:
- Những gì ta muốn nói chỉ là một ví dụ, tuyết trắng cao nhã, cô lập với đời nên không được lâu. Cũng như những gì trong bức thư chàng viết cho Khấu tướng quốc, muốn có vị thế thì đầu tiên là phải sinh tồn, ví như cỏ dại, ngọn lửa rừng không thể làm nó cháy hết, gió xuân thổi đến nó lại mọc lên. Chỉ có hòa tan vào đời thì mới có thể cứu đời. Còn cả hôn nhân cũng như thế, ta không biết tại sao chàng lại có ý nghĩ kỳ lạ đó, hoặc cũng có thể các nữ tử trong thiên hạ nghe được điều đó thì càng si tình với chàng hơn chăng?
Nói tới đây nàng khúc khích cười.
Thạch Kiên lặng im không nói. Dù sao thì hắn cũng không thế nói sau 900 năm nữa, tất cả mọi người đều chỉ có thể có một người bạn đời. Đương nhiên cũng có thể có vợ bé gì đó, nhưng đó cũng chỉ là lén lút mà thôi.
Triệu Dung lại nói:
- Tuy ý nghĩ đó của chàng khiến ta rất cảm động, nhưng chuyện đó không thể nào thực hiện được. Cho dù chàng không chọn những cô gái khác mà chỉ chọn mình ta cũng thế.
Nói tới đây, Lục Ngạc và Hồng Diên ở bên dưới len lén nắm chặt tay lại.
- Nhưng khi ta xuất giá, kiểu gì cũng phải mang theo một hai a hoàn bên cạnh, những a hoàn này cũng chẳng khác gì những tỳ nữ bên cạnh chàng, chàng không thể nào để họ ở vậy tới già phải không? Cũng càng không thể để Lục Ngạc và Hồng Diên chờ đợi chàng nhiều năm như vậy.
Lúc này Lục Ngạc và Hồng Diên mới có chút tươi tỉnh.
Kỳ thực những động tác của hai a hoàn này đều nằm trong tầm mắt Triệu Dung, nàng cười thầm trong lòng. Nàng lại nói:
- Đương nhiên ngay cả như thế này thì cũng không thể. Thử nghĩ Thái hậu và Hoàng thượng coi trọng chàng như thế, rồi lời trăn trối của Tiên đế trước lúc lâm chung, lại còn cả sự si tình của Công chúa dành cho chàng, ngay cả ta cũng đã chuẩn bị tinh thần để làm vợ bé nữa là.
Đây là lần đầu tiên nàng nói những lời này trước mặt người khác, trên mặt Thạch Kiên lộ ra nét cười không tự nhiên cho lắm. Lục Ngạc và Hồng Diên đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng mỉm cười.
Triệu Dung nói tiếp:
- Kỳ thực chuyện chàng với Lý Tuệ gần như cả thiên hạ đều biết. Nếu thật sự muốn chung sống cùng nhau cũng không phải không thể, chỉ là địa vị của cô ấy sẽ kém hơn một chút. Đương nhiên ta nghĩ cô ấy và người nhà cô ấy cũng không ngốc tới mức tranh giành địa vị chính thê với ta và Công chúa. Chỉ cần sắp xếp ổn thỏa, còn có cả di chỉ của Tiên đế nữa thì Thái hậu cũng không nói quá nhiều đâu. Nhưng mấu chốt vấn đề là chàng nghĩ như thế nào? Có thể người khác sẽ nghĩ người nhà cô ấy nịnh hót, người chàng lấy là Tuệ cô nương, cũng là người nhà đó. Đó không phải cái cớ.
Những lời này của nàng có thể nói đã nói trúng tim đen của Thạch Kiên, làm hắn càng im lặng không nói được gì.
- Ta cũng từng nghĩ đến chuyện của hai người. Thứ nhất, ta không biết chàng có được ý nghĩ đó từ đâu, nghĩ rằng cần phải có trách nhiệm với thê tử, tốt nhất là chỉ nên có một vợ. Nhưng cũng như ta nói khi nãy, đó là điều không thể. Thế nhưng chuyện của Tuệ cô nương ta cũng thông cảm rồi, dù sao thì hai người cũng đã quen biết trước. Lục Ngạc và Hồng Diên cũng không có cách nào hơn, đó là do lời hứa của lão thái thái khi còn sống. Sau này những người khác cũng không thể trêu chọc được nữa.
Nghe được lời này, Lục Ngạc và Hồng Diên gật đầu liên tục.
Thứ hai, ta phát hiện chàng đối với chuyện tình cảm hoặc với tình yêu mà chàng nói, quả thực rất giống với loại đà điểu mà người Tây Vực (1) cống nạp cho Hoàng gia. Khi gặp chuyện thì giấu đầu trong đống cát, không biết phải làm sao. Nhưng trong chuyện này chàng lại luôn tiếp nhận một cách bị động, bất kể là ta, Công chúa hay Tuệ cô nương đều thế.
(1) Tây Vực (chữ Hán: 西域, bính âm: Xi-yu hoặc Hsi-yu) là cách người Trung Quốc ngày xưa gọi các nước nằm ở phía Tây của Trung Quốc. Nó được ghi chép trong các biên niên sử Trung Hoa từ khoảng thế kỷ 3 TCN tới thế kỷ 7 và để nói tới khu vực ở phía tây Ngọc Môn quan và Dương quan, phần lớn là để chỉ Trung Á hay là phần phía đông nhất của nó, nghĩa là khu vực bồn địa Tarim. Đến thời nhà Đường thì người ta gọi nó là Thích Tây (碛西)
Tây Vực – Wikipedia tiếng Việt
Đương nhiên, cho dù nàng có thông minh thế nào đi nữa thì cũng không thể biết được sự tổn thương mà Thạch Kiên đã từng phải chịu, thậm chí còn vì thế mà mất đi sinh mạng của mình. Tuy nhiên tối hôm nọ nàng cho Thạch Kiên xem thân thể mình, nàng đã nắm chắc nhược điểm của hắn, khiến hắn không còn cách nào để vứt bỏ mình.
- Thứ ba, có lẽ chàng và Tuệ cô nương đến ngày hôm nay, e rằng chàng cũng chẳng biết được chàng đối với Tuệ cô nương rốt cục là tình bạn hay tình yêu.
Triệu Dung nói lên những “từ mới” này cũng không dễ dàng gì. Nàng đã phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể chấp nhận sự thật: “giữa nam nữ cũng có tình bạn tồn tại.”
- Nếu là tình bạn, thế thì ta khuyên chàng hãy sớm từ bỏ. Bởi vì thân phận hai người khác nhau quá xa, cô ấy được gả cho chàng cũng chưa chắc đã hạnh phúc. Kỳ thực Tuệ cô nương dịu dàng xinh đẹp, hơn nữa còn có chút tài nghệ, nếu gặp được một người chồng trân trọng cô ấy thì còn tốt hơn việc theo sau chàng. Gặp chuyện cần chấm dứt thì nên chấm dứt, chấm dứt như thế còn là một chuyện tốt với chàng. Nếu chàng chỉ là thương hại cô ấy thì không nhất thiết phải như thế.
Nói đến đây nàng lại thở một hơi dài rồi nói:
- Ôi, ai bảo chàng chiếm lĩnh tám phần tài hoa của thiên hạ lại còn chiếm mất tám phần khí khái anh hùng của thiên hạ chứ? Tài hoa, phẩm đức ngay cả ta cũng còn phải kính trọng huống chi là nữ nhi trong thiên hạ. Chàng lại còn có một tướng mạo còn anh tuấn hơn cả Vương đại nhân nữa. Mấy ngày trước bản Quận chúa nghe nói, con gái của một viên quan nhỏ sau khi gặp chàng thì mắc bệnh tương tư. Nhưng cha mẹ cô ấy nào dám đến cửa nhà chàng nói chuyện hôn nhân? Thế nên cô gái kia vì sầu muộn mà chết. Đó chỉ là một trường hợp nhỏ, chàng viết cuốn 《 Hồng Lâu Mộng》 khiến cho nữ nhi thiên hạ phải gào thét, nhưng cũng không biết đã hại bao nhiêu thiếu nữ?
Thạch Kiên nghe được chuyện này, hắn kinh hãi ngồi dậy.
Triệu Dung lại nói:
- Còn cả hôm trước chàng bị bệnh, có biết bao nhiêu tiểu thư trong kinh thành tới trước cửa nhà chàng thắp hương cầu phúc cho chàng. Ta còn nghe nói kẻ nào đó có được những bài thơ những tiểu thư này viết cho chàng rồi đem biên ra một tập lớn, lưu truyền khắp đường phố. Nếu chàng thật sự thương hại thì hãy cưới hết tất cả bọn họ về làm vợ đi. Theo ta dự đoán những tiểu thư si tình này không có một trăm vạn thì cũng phải có mười vạn. Chàng chuẩn bị xây nhà to đến cỡ nào để bố trí cho bọn họ? Hoặc là mỗi ngày chàng cưới một người về thì đời này chàng không cần phải làm những chuyện khác, chỉ cần cưới vợ cũng cưới không hết đâu.
Nói tới đây, Lục Ngạc và Hồng Diên không thể nào nhịn được nữa, bọn họ cất tiếng cười lớn.
Trên mặt Thạch Kiên càng nhiều mồ hôi hơn, mười vạn bà vợ? Thế sẽ thành một cục diện như thế nào?
Triệu Dung lại nói:
- Đương nhiên nếu chàng thích cô ấy, thế thì không cần nói tới những chuyện khác nữa. Bức thư này của cô ấy muốn nói cha mẹ cô ấy đang tính chuyện thành thân cho cô ấy, dù gì thì cô ấy cũng đã đến tuổi cập kê. Ngoài ra còn có một ý khác, đó là gửi lời tới chàng, hỏi chàng đối đãi với cô ấy như thế nào? Nếu bây giờ chàng quyết định thì vẫn còn kịp, về phía Hoàng đế thì để ta giúp chàng lo liệu.
Nàng biết rõ hơn Thạch Kiên, phụ thân của Lý Tuệ bị điều chức cũng là do tiểu Hoàng đế này làm. Hiện giờ tuy Triệu Trinh đã là Hoàng đế nhưng cũng vẫn rất sợ cô “ yêu nữ” này, chỉ cần Triệu Dung ra mặt thì Triệu Trinh sẽ phải “ngoan ngoãn nghe lời”.
Sau đó nàng ghé vào tai Thạch Kiên thì thầm:
- Chỉ là sau này lại phải chia “ đêm xuân” của ta và tướng công cho một người nữa. Ôi! Bản quận chúa thật sự không can tâm, nhưng vì để tướng công của ta vui vẻ, ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng thôi.
Mắt Thạch Kiên mở to, chia “đêm xuân” mà nàng cũng dám nói? Tuy nhiên những lời vừa khuyên vừa giận này của nàng lại khiến những buồn bực trong lòng Thạch Kiên bớt đi rất nhiều.
Sau đó Triệu Dung lại lại mang cây đàn cổ trong nhà Thạch Kiên ra, nàng gảy một khúc 《 Lương Chúc 》. Sau đó nghĩ tới cảnh ngộ của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài trong truyền thuyết này, nàng cũng ngây người ra.
Trong khúc nhạc du dương mà thê thảm của nàng, cuối cùng cũng có nhà bắn pháo hoa. Đêm giao thừa đã đến, một năm mới nữa lại sắp bắt đầu.
- Tại sao có người nói tuyết trắng không chịu hoen ố dù chỉ một chút? Chỉ cần bị người khác làm hoen ố thì thà rằng tan ra, cũng không chịu để cáu bẩn lưu lại trên mình.
Lúc này Thạch Kiên chỉ thấy ong ong trong đầu, nhưng những lời của Triệu Dung hắn vẫn có thể nghe thấy. Hắn không hiểu tại sao Triệu Dung từ chuyện “một vợ một chồng” lại chuyển sang “tuyết trắng”, hắn nói giọng hơi khàn khàn:
- Đó là bởi vì ...
Triệu Dung lấy tay che miệng hắn rồi nói:
- Ta biết những gì chàng muốn nói. Đó là bởi vì một khi tuyết trắng bị cáu bẩn thì màu trắng của nó sẽ biến thành những màu khác. Cho nên sẽ càng dễ dàng nhận được nhiều năng lượng từ mặt trời, và cũng sẽ tan ra càng nhanh. Bởi vì màu trắng là màu dễ phản xạ với năng lượng mặt trời nhất.
Trong khoảng thời gian này, đặc biệt là cảnh tượng Thạch Kiên đấu pháp cùng Sa Giới càng khiến cho nàng thấy được sự huyền bí rộng lớn của truy nguyên vật (môn vật lý). Thế là nàng tốn khá nhiều thời gian nghiên cứu nó, cộng thêm Thạch Kiên ở bên nàng nên nàng thường xuyên nhờ hắn chỉ bảo. Đối với nàng tất nhiên Thạch Kiên sẽ không như với Uyển Dung, hắn tận tâm chỉ bảo cho nàng, nhờ đó mà nàng hiểu ra không ít kiến thức. Bây giờ nàng nói ra những lời này, Thạch Kiên cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Triệu Dung lại nói:
- Tuy nhiên, Bất Di, chàng luôn thiếu đi một phần cảm xúc mãnh liệt, nhiều hơn một phần lý trí. Thạch Kiên gượng cười, trong lòng nghĩ “ ta trước sau cộng lại cũng gần bốn mươi tuổi rồi, lấy đâu ra thứ cảm xúc mãnh liệt gì đó nữa?”
Triệu Dung lại nói:
- Những gì ta muốn nói chỉ là một ví dụ, tuyết trắng cao nhã, cô lập với đời nên không được lâu. Cũng như những gì trong bức thư chàng viết cho Khấu tướng quốc, muốn có vị thế thì đầu tiên là phải sinh tồn, ví như cỏ dại, ngọn lửa rừng không thể làm nó cháy hết, gió xuân thổi đến nó lại mọc lên. Chỉ có hòa tan vào đời thì mới có thể cứu đời. Còn cả hôn nhân cũng như thế, ta không biết tại sao chàng lại có ý nghĩ kỳ lạ đó, hoặc cũng có thể các nữ tử trong thiên hạ nghe được điều đó thì càng si tình với chàng hơn chăng?
Nói tới đây nàng khúc khích cười.
Thạch Kiên lặng im không nói. Dù sao thì hắn cũng không thế nói sau 900 năm nữa, tất cả mọi người đều chỉ có thể có một người bạn đời. Đương nhiên cũng có thể có vợ bé gì đó, nhưng đó cũng chỉ là lén lút mà thôi.
Triệu Dung lại nói:
- Tuy ý nghĩ đó của chàng khiến ta rất cảm động, nhưng chuyện đó không thể nào thực hiện được. Cho dù chàng không chọn những cô gái khác mà chỉ chọn mình ta cũng thế.
Nói tới đây, Lục Ngạc và Hồng Diên ở bên dưới len lén nắm chặt tay lại.
- Nhưng khi ta xuất giá, kiểu gì cũng phải mang theo một hai a hoàn bên cạnh, những a hoàn này cũng chẳng khác gì những tỳ nữ bên cạnh chàng, chàng không thể nào để họ ở vậy tới già phải không? Cũng càng không thể để Lục Ngạc và Hồng Diên chờ đợi chàng nhiều năm như vậy.
Lúc này Lục Ngạc và Hồng Diên mới có chút tươi tỉnh.
Kỳ thực những động tác của hai a hoàn này đều nằm trong tầm mắt Triệu Dung, nàng cười thầm trong lòng. Nàng lại nói:
- Đương nhiên ngay cả như thế này thì cũng không thể. Thử nghĩ Thái hậu và Hoàng thượng coi trọng chàng như thế, rồi lời trăn trối của Tiên đế trước lúc lâm chung, lại còn cả sự si tình của Công chúa dành cho chàng, ngay cả ta cũng đã chuẩn bị tinh thần để làm vợ bé nữa là.
Đây là lần đầu tiên nàng nói những lời này trước mặt người khác, trên mặt Thạch Kiên lộ ra nét cười không tự nhiên cho lắm. Lục Ngạc và Hồng Diên đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng mỉm cười.
Triệu Dung nói tiếp:
- Kỳ thực chuyện chàng với Lý Tuệ gần như cả thiên hạ đều biết. Nếu thật sự muốn chung sống cùng nhau cũng không phải không thể, chỉ là địa vị của cô ấy sẽ kém hơn một chút. Đương nhiên ta nghĩ cô ấy và người nhà cô ấy cũng không ngốc tới mức tranh giành địa vị chính thê với ta và Công chúa. Chỉ cần sắp xếp ổn thỏa, còn có cả di chỉ của Tiên đế nữa thì Thái hậu cũng không nói quá nhiều đâu. Nhưng mấu chốt vấn đề là chàng nghĩ như thế nào? Có thể người khác sẽ nghĩ người nhà cô ấy nịnh hót, người chàng lấy là Tuệ cô nương, cũng là người nhà đó. Đó không phải cái cớ.
Những lời này của nàng có thể nói đã nói trúng tim đen của Thạch Kiên, làm hắn càng im lặng không nói được gì.
- Ta cũng từng nghĩ đến chuyện của hai người. Thứ nhất, ta không biết chàng có được ý nghĩ đó từ đâu, nghĩ rằng cần phải có trách nhiệm với thê tử, tốt nhất là chỉ nên có một vợ. Nhưng cũng như ta nói khi nãy, đó là điều không thể. Thế nhưng chuyện của Tuệ cô nương ta cũng thông cảm rồi, dù sao thì hai người cũng đã quen biết trước. Lục Ngạc và Hồng Diên cũng không có cách nào hơn, đó là do lời hứa của lão thái thái khi còn sống. Sau này những người khác cũng không thể trêu chọc được nữa.
Nghe được lời này, Lục Ngạc và Hồng Diên gật đầu liên tục.
Thứ hai, ta phát hiện chàng đối với chuyện tình cảm hoặc với tình yêu mà chàng nói, quả thực rất giống với loại đà điểu mà người Tây Vực (1) cống nạp cho Hoàng gia. Khi gặp chuyện thì giấu đầu trong đống cát, không biết phải làm sao. Nhưng trong chuyện này chàng lại luôn tiếp nhận một cách bị động, bất kể là ta, Công chúa hay Tuệ cô nương đều thế.
(1) Tây Vực (chữ Hán: 西域, bính âm: Xi-yu hoặc Hsi-yu) là cách người Trung Quốc ngày xưa gọi các nước nằm ở phía Tây của Trung Quốc. Nó được ghi chép trong các biên niên sử Trung Hoa từ khoảng thế kỷ 3 TCN tới thế kỷ 7 và để nói tới khu vực ở phía tây Ngọc Môn quan và Dương quan, phần lớn là để chỉ Trung Á hay là phần phía đông nhất của nó, nghĩa là khu vực bồn địa Tarim. Đến thời nhà Đường thì người ta gọi nó là Thích Tây (碛西)
Tây Vực – Wikipedia tiếng Việt
Đương nhiên, cho dù nàng có thông minh thế nào đi nữa thì cũng không thể biết được sự tổn thương mà Thạch Kiên đã từng phải chịu, thậm chí còn vì thế mà mất đi sinh mạng của mình. Tuy nhiên tối hôm nọ nàng cho Thạch Kiên xem thân thể mình, nàng đã nắm chắc nhược điểm của hắn, khiến hắn không còn cách nào để vứt bỏ mình.
- Thứ ba, có lẽ chàng và Tuệ cô nương đến ngày hôm nay, e rằng chàng cũng chẳng biết được chàng đối với Tuệ cô nương rốt cục là tình bạn hay tình yêu.
Triệu Dung nói lên những “từ mới” này cũng không dễ dàng gì. Nàng đã phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể chấp nhận sự thật: “giữa nam nữ cũng có tình bạn tồn tại.”
- Nếu là tình bạn, thế thì ta khuyên chàng hãy sớm từ bỏ. Bởi vì thân phận hai người khác nhau quá xa, cô ấy được gả cho chàng cũng chưa chắc đã hạnh phúc. Kỳ thực Tuệ cô nương dịu dàng xinh đẹp, hơn nữa còn có chút tài nghệ, nếu gặp được một người chồng trân trọng cô ấy thì còn tốt hơn việc theo sau chàng. Gặp chuyện cần chấm dứt thì nên chấm dứt, chấm dứt như thế còn là một chuyện tốt với chàng. Nếu chàng chỉ là thương hại cô ấy thì không nhất thiết phải như thế.
Nói đến đây nàng lại thở một hơi dài rồi nói:
- Ôi, ai bảo chàng chiếm lĩnh tám phần tài hoa của thiên hạ lại còn chiếm mất tám phần khí khái anh hùng của thiên hạ chứ? Tài hoa, phẩm đức ngay cả ta cũng còn phải kính trọng huống chi là nữ nhi trong thiên hạ. Chàng lại còn có một tướng mạo còn anh tuấn hơn cả Vương đại nhân nữa. Mấy ngày trước bản Quận chúa nghe nói, con gái của một viên quan nhỏ sau khi gặp chàng thì mắc bệnh tương tư. Nhưng cha mẹ cô ấy nào dám đến cửa nhà chàng nói chuyện hôn nhân? Thế nên cô gái kia vì sầu muộn mà chết. Đó chỉ là một trường hợp nhỏ, chàng viết cuốn 《 Hồng Lâu Mộng》 khiến cho nữ nhi thiên hạ phải gào thét, nhưng cũng không biết đã hại bao nhiêu thiếu nữ?
Thạch Kiên nghe được chuyện này, hắn kinh hãi ngồi dậy.
Triệu Dung lại nói:
- Còn cả hôm trước chàng bị bệnh, có biết bao nhiêu tiểu thư trong kinh thành tới trước cửa nhà chàng thắp hương cầu phúc cho chàng. Ta còn nghe nói kẻ nào đó có được những bài thơ những tiểu thư này viết cho chàng rồi đem biên ra một tập lớn, lưu truyền khắp đường phố. Nếu chàng thật sự thương hại thì hãy cưới hết tất cả bọn họ về làm vợ đi. Theo ta dự đoán những tiểu thư si tình này không có một trăm vạn thì cũng phải có mười vạn. Chàng chuẩn bị xây nhà to đến cỡ nào để bố trí cho bọn họ? Hoặc là mỗi ngày chàng cưới một người về thì đời này chàng không cần phải làm những chuyện khác, chỉ cần cưới vợ cũng cưới không hết đâu.
Nói tới đây, Lục Ngạc và Hồng Diên không thể nào nhịn được nữa, bọn họ cất tiếng cười lớn.
Trên mặt Thạch Kiên càng nhiều mồ hôi hơn, mười vạn bà vợ? Thế sẽ thành một cục diện như thế nào?
Triệu Dung lại nói:
- Đương nhiên nếu chàng thích cô ấy, thế thì không cần nói tới những chuyện khác nữa. Bức thư này của cô ấy muốn nói cha mẹ cô ấy đang tính chuyện thành thân cho cô ấy, dù gì thì cô ấy cũng đã đến tuổi cập kê. Ngoài ra còn có một ý khác, đó là gửi lời tới chàng, hỏi chàng đối đãi với cô ấy như thế nào? Nếu bây giờ chàng quyết định thì vẫn còn kịp, về phía Hoàng đế thì để ta giúp chàng lo liệu.
Nàng biết rõ hơn Thạch Kiên, phụ thân của Lý Tuệ bị điều chức cũng là do tiểu Hoàng đế này làm. Hiện giờ tuy Triệu Trinh đã là Hoàng đế nhưng cũng vẫn rất sợ cô “ yêu nữ” này, chỉ cần Triệu Dung ra mặt thì Triệu Trinh sẽ phải “ngoan ngoãn nghe lời”.
Sau đó nàng ghé vào tai Thạch Kiên thì thầm:
- Chỉ là sau này lại phải chia “ đêm xuân” của ta và tướng công cho một người nữa. Ôi! Bản quận chúa thật sự không can tâm, nhưng vì để tướng công của ta vui vẻ, ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng thôi.
Mắt Thạch Kiên mở to, chia “đêm xuân” mà nàng cũng dám nói? Tuy nhiên những lời vừa khuyên vừa giận này của nàng lại khiến những buồn bực trong lòng Thạch Kiên bớt đi rất nhiều.
Sau đó Triệu Dung lại lại mang cây đàn cổ trong nhà Thạch Kiên ra, nàng gảy một khúc 《 Lương Chúc 》. Sau đó nghĩ tới cảnh ngộ của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài trong truyền thuyết này, nàng cũng ngây người ra.
Trong khúc nhạc du dương mà thê thảm của nàng, cuối cùng cũng có nhà bắn pháo hoa. Đêm giao thừa đã đến, một năm mới nữa lại sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.