Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 4 - Chương 263: Người bay. (1+2+3 )

Ngọ Hậu Phương Tình

26/03/2013

Tuy nhiên cho tới tận lúc này, Nguyên Hạo cũng chỉ đành đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì công thành.

Còn chưa nói tới, những cư dân này cầm vũ khí mặc dù không quen nhưng vẫn sẽ dùng. Lại nói, Thạch Kiên còn muốn cảm tạ Nguyên Hạo và Lý Đức Minh đã huấn luyện phương pháp bảo vệ trong toàn dân, những cư dân này từ nhỏ đã được huấn luyện qua một khoảng thời gian.

Hơn nữa bọn họ giết binh lính Nguyên Hạo còn cực kỳ hăng hái. Giết một người được một trăm quan. Đối với những dân chúng hằng năm đều sinh sống tại Tây Bắc, bọn họ vốn dĩ đã nhanh nhẹn dũng mãnh, kể cả những người Hán ở nơi này, thời gian trôi qua, tính tình của bọn họ cũng biến thành hoang dã. Chủ yếu là bọn họ sợ nghèo.

Hơn nữa còn có rất nhiều binh Tống chắp tay sau lưng đứng một bên chỉ huy, một bên đếm số lượng cho bọn họ rất công bằng.

Những binh Tống này không tham gia chiến đấu. Bọn họ dựa theo chỉ bảo của Thạch Kiên, đem bản thân mình cố ý vô tình đứng phía sau tường, tự bảo hộ chính mình. Nhưng phía đầu thành không thể thiếu bọn họ, nếu đếm hết số lượng thì là giả, một là họ chỉ chỉ huy, hai là giám sát. Đây là ngày đầu tiên, sau này bọn họ song phương kết hạ huyết hải thâm cừu, cho dù kêu bọn họ đừng liều mạng, bọn họ cũng không nghe.

Về phần vũ khí, tuy rằng trước kia để cho Thân Nghĩa Bân thiêu huỷ tuyệt đại đa số, nhưng hiện tại trên đầu thành còn có một số lượng lớn giống như ngọn núi nhỏ toàn vũ khí phòng ngự, cũng không sợ bọn họ dùng hết được.

Ngày đầu tiên Nguyên Hạo chỉ thử tiến công, quy mô chiến đấu cũng không lớn. Việc này cũng không có cách nào khác, hiện tại đại quân các lộ cũng đang vội vàng tới, vũ khí công thành lại không đủ. Tường thành Hưng Khánh lại vô cùng cao, còn có con sông rộng hơn mười trượng bảo vệ. Hắn cũng không thể ép binh liều mạng được.

Nhưng cứ như vậy lại càng khiến cho kế hoạch của Thạch Kiên càng dễ thực thi. Ngày đầu tiên công thành với quy mô nhỏ, cư dân thủ thành chết không nhiều lắm, hơn nữa Thạch Kiên còn thật sự thực hiện theo lời hứa dựa theo số người chết mà tuyên bố phần thưởng hậu đãi. Trong đó có một xạ thủ không ngờ có thể bắn chết chín tên binh lính Tây Hạ, chiếm được chín quan tiền thưởng. Việc này đã gây chấn động lớn.

Đồng thời Thạch Kiên đối với những người bị thương đã thực hiện như lời nói, chẳng những đúng hẹn cho tiền thưởng, đối với những người đặc biệt nghèo khó còn cho gấp đôi số tiền thưởng. Ngoài ra hắn còn tặng thuốc trị thương vô điều kiện. Dù sao mấy thứ này cũng là của Nguyên Hạo, cũng không phải dùng tiền mua, bọn họ cũng không thể mang đi, cũng không phải của hiếm. Vì thế, dân chúng trong Hưng Khánh phủ đều cảm thấy rất hài lòng.

Đến ngày thứ hai Nguyên Hạo công thành với quy mô không lớn, tuy nhiên hắn lại đào một đường sông đắp lên mười mô đất. Tuy nhiên cư dân Hưng Khánh phủ sau khi trải qua một ngày chiến đấu, cũng quen tay hay việc, giết thủ hạ của Nguyên Hạo cũng càng thêm thành thạo. Ngày hôm nay đại quân thương vong so với ngày đầu tiên còn nghiêm trọng hơn.

Kỳ thật Nguyên Hạo cũng hoài nghi nhiều người như vậy liệu có phải dân chúng Hưng Khánh phủ tham gia, nhưng việc này khó có khả năng, bọn họ làm sao có thể trợ giúp kẻ xâm lược? Hơn nữa trừ phi là toàn bộ người trong Hưng Khánh phủ tham gia, bằng không cũng không có khả năng nhiều người như vậy.

Hiện tại nhìn thấy trên đầu thành, dân chúng không giống dân chúng, binh lính không giống binh lính, hắn đang hoài nghi có phải là lại tấn công Duyên Châu nữa hay không.

Đến ngày thứ ba, bởi vì đã xây được những mô đất thành công, có nhiều binh linh đã có thể vọt tới dưới thành Hưng Khánh, lúc này chiến tranh cũng từng bước trở nên kịch liệt hơn.

Nhưng Nguyên Hạo cũng không để cho dân chúng có thời gian quen thuộc vũ khí, những cư dân này đã bị đánh cho muôn hình muôn vẻ. Tuy rằng thương vong ngày càng tăng, nhưng bọn họ không có buồn lo, dù sao nếu như mình chết, người nhà cũng có thể dựa vào số tiền thưởng lớn kia để vượt qua những ngày còn lại. Tóm lại so với trước kia người một nhà không ai chết lại nghèo hơn

Ngày hôm nay mức độ kịch liệt càng tăng, Thân Nghĩa Bân từ số tiền thưởng có thể nhìn ra, hai ngày trước mỗi ngày chỉ có mấy chục vạn tiền chảy ra, mà hôm nay đã có hơn một triệu quan tiền chảy ra ngoài.

Đến ngày thứ tư, bởi vì đã có dụng cụ công thành, thế công càng thêm mãnh liệt. Nhưng trải qua ba ngày rèn luyện, những dân chúng này cũng không sợ. Bọn họ càng trở nên dũng mãnh. Tuy rằng thường thường có một số binh lính Tây Hạ trèo được lên đầu thành nhưng lần lượt đều bị đánh rớt.

Đồng thời còn có một cảnh tượng như kịch vui, có một cư dân bị trọng thương, cảm thấy chính mình cho dù bị thương nhưng sẽ trở thành tàn phế, vì thế ôm lấy chân một binh lính Tây Hạ nói:

- Giết ta đi, van cầu ngươi giết ta đi.

Việc này không có biện pháp nào khác, với tình trạng này của bọn họ, cuộc sống về sau cũng chỉ có thể tự gánh vác, lại liên lụy người nhà, lại không thể tự sát, như vậy Thạch Kiên sẽ không cho người nhà họ tiền. Chỉ có cầu xin binh lính Nguyên Hạo giết mình, như vậy người nhà bọn họ mới có thể lấy được một trăm quan tiền.

Đây không phải là nguyên nhân làm cho đại quân Tây Hạ sững sờ khi lên công thành, chủ yếu là do khi cư dân này mở miệng, chính là dùng ngôn ngữ địa phương của Hưng Khánh

Mẹ nó, đây là thiên lý gì chứ, đánh nhau nửa ngày, thật ra lại là người trong nhà giết nhau.

Đợi khi bọn họ phản ứng lại, khi nghe thấy người trong nhà kêu giết tôi đi, chưa kịp phản ứng lại bị người này ôm lấy, tuyệt đại đa số sẽ bị cư dân bên cạnh đánh lén, một trăm quan kia, ai lại không liều mạng.

Việc này thật hay, có người nhìn thấy binh lính sững sờ, lập tức ôm lấy hắn, từ trên đầu thành nhảy xuống, miệng còn cười lớn:

- Cái chết kiếm quá lớn, đáng giá hai trăm quan tiền.

PS: dựa theo lịch sử thời đại này, một quan tiền triều Tống tương đương với bảy trăm đến một ngàn nhân dân tệ trong hiện tại. Nếu suy xét đến cuộc sống ở Tây Hạ gian nan khổ cực còn đáng giá hơn. Một trăm quan tiền tương đương với một trăm ngàn đồng tiền trong hiện tại, đây chính là cả cuộc sống lúc đó. Nếu những dân chúng này khộng động tậm là không có khả năng. Mặt khác tuy rằng Tây Hạ lúc này có thể gian khổ, nhưng đem hoàng cung và tất cả gia sản quan viên cộng với quốc khố Tây Hạ cộng vào cũng có khả năng lên tới gần ngàn vạn triệu bạc trắng.

Dân chúng Duyên Châu đang rất hung hãn. Nguyên Hạo thấy vậy liền cảm thấy không ổn, binh lính thương vong quá lớn, vì thế hạ lệnh thu binh.

Cũng có một số binh lính Tây Hạ từ tường thành may mắn chạy thoát xuống dưới đem sự việc nói ra, Nguyên Hạo lập tức hiểu được những người đang đứng ở đầu thành, những người hung mãnh đang đánh nhau với họ là dân chúng trong Hưng Khánh phủ. Mà những binh Tống này chỉ cần đứng ở đầu thành nhìn người trong nhà bọn họ tự đánh nhau, tay còn không quên chỉ chỉ tính số lượng.

Đây cũng không phải những binh lính Tống triều không muốn tham chiến, nhưng bọn họ đứng ở thành kia đều không ngại giúp người ta tính tiền

Hắn tức giận đến nửa ngày cũng không nói nên lời.

Đương nhiên, đây cũng là trường hợp đặc biệt, nếu bình thường mà đánh giặc như vậy, cho dù quốc gia có tiền thế nào đi nữa cũng sớm sẽ bị sụp đổ. Giống như lần này Tống triều và Tây Hạ giao thủ, mấy chục vạn người thương vong, nếu dựa theo mức thưởng của Thạch Kiên, ít nhất cũng phải có trên trăm triệu quan tiền mới có thể phát ra . Điều này là còn chưa bao gồm vũ khí trang bị, hậu cần, Đại Tống hiện tại giàu sang đến mức như là dầu chảy không hết.

Đến ngày thứ năm, Nguyên Hạo phái người tới Hưng Khánh phủ kêu gọi đầu hàng, nói bọn họ lá gan không nhỏ, dám nghĩ tới tạo phản, lập tức tiến công Hưng Khánh phủ, đem tất cả dân chúng tham gia bảo vệ Hưng Khánh và tịch thu tài sản nhà cửa giết kẻ tội phạm.

Lời hô hào quả thực có tác dụng, Nguyên Hạo hung danh cũng không phải ngày một ngày hai, trên tay hắn chẳng những có máu người Hồi Hột, người Thổ Phiên, còn có người Hán, thậm chí còn có cả máu tươi của chính người trong tộc của bọn họ, dùng hình tượng một siêu cấp đồ tể cũng không thể hình dung hắn được.

Nghe thấy lời kêu gọi binh lính đầu hàng, rất nhiều dân chúng Hưng Khánh phủ đều lộ ra ý sợ hãi.

Thạch Kiên thấy tình hình này, lập tức nói với dân chúng:

- Xin hỏi hiện tại trong Hưng Khánh phủ có nhà nào không tham gia lần chiến đấu này ?

Mọi người đều lắc đầu, có thể nói hiện tại từng nhà trong Hưng Khánh phủ, chỉ cần đến tuổi thích hợp đều tham gia chiến dịch lần này. Đặc biệt những xạ thủ kia, nghe nói họ còn bắn chết hơn hai mươi binh lính của Nguyên Hạo, tính ra còn đạt được hơn ba nghìn quan tiền thưởng . Đây không phải là hơn ba nghìn đồng tiền mà là hơn ba nghìn quan tiền, tức là hơn ba triệu đồng tiền, ngẫm lại số tiền như vậy, nếu xếp cùng một chỗ thì chính là một cảnh tưởng thật đồ sộ. Điều này khiến cho tất cả mọi người ở Hưng Khánh đều phát cuồng.

Kỳ thực việc này giống như cách viết tay trên mạng ở thời hậu thế, nhìn thấy một đại thần trong một năm có thể kiếm được trên triệu bạc, đây quả thực là một người đặc biệt.

Đại đa số một phần cũng không lấy được, có rất nhiều người chỉ có thể đủ sống một cách đạm bạc, nhưng ai thèm đi chú ý đến những người này. Kỳ thật còn có rất nhiều người một văn tiền cũng không lấy, chỉ lấy hai quan tiền khi đi báo danh.

Nhưng không có ai chú ý, bọn họ toàn bộ chỉ nhìn vào những điểm tốt. Đặc biệt mỗi người láng giềng đều truyền tai nhau hôm nay đã giết được bao nhiêu người, hôm nay lĩnh được mấy trăm quan tiền. Ngay cả một số phụ nữ dũng mãnh cũng thỉnh cầu được lên tường thành giết người. Sự thật là như vậy, nếu trên đầu bọn họ có mấy trăm quan, về sau nếu tính toán tỉ mỉ, cuộc sống cả đời cũng không cần sầu não. Trong tình huống như vậy, những người không tham chiến tại Hưng Khánh phủ, chính là bọn gia đinh của những tên nhà giầu. Nhưng nếu lão gia cũng không quản được bọn họ thì bọn họ đều đã gia nhập trận chiến này.

Thạch Kiên còn nói thêm:

- Trước kia Nguyên Hạo đã từng giết ngay cả tộc nhân của chính mình. Các ngươi thử ngẫm lại, hắn một lúc có thể giết mấy chục vạn người sao?



Những người này bừng tỉnh đại ngộ. Dù sao toàn bộ mọi người trong Hưng Khánh phủ đều tham gia. Trừ phi hắn đem toàn bộ mấy chục vạn người trong Hưng Khánh phủ giết hết. Tuy nhiên nhân khẩu trong Tây Hạ vốn rất ít. Nếu Nguyên Hạo giết toàn bộ bọn họ, như vậy sau này sẽ cai trị Tây Hạ thế nào đây. Chính là hành động tàn bạo cho dù là Dương Quảng cũng không dám làm.

Vì thế Thạch Kiên lại nhìn Thân Nghĩa Bân mà bĩu môi.

Hiện giờ Nguyên Hạo sợ chết không dám tự mình đến trước trận chiến kêu gọi đầu hàng, mà phái một hộ vệ tới. Tất nhiên Thạch Kiên cũng không tự mình ra mặt.

Thân Nghĩa Bân cũng học theo Thạch Kiên, cầm một cây quạt nhỏ nói:

- Hắc hầu tử nhà các ngươi nói ai tạo phản? Từ xưa đến nay vùng đất này chính là thuộc về Đại Tống, tại sao bây giờ đại quân triều đình thủ thành lại thành phản dân chứ? Lão hắc hầu tử nhà các ngươi cũng đã xưng thần với triều đình, từ xưa tới nay, chỉ có cha đánh con, quân đánh thần, nhưng hắc hầu từ nhà các ngươi chẳng những tạo phản, ngược lại còn dám tiến công vào lãnh địa của triều đình sao.

Hắn nghiêng cây quạt nhỏ một chút, hời hợt nói:

- Tuy nhiên, thực ra cũng không kỳ quái, hắc hầu tử nhà các ngươi chắc là người điên, không biết mưu phản có nghĩa là gì, hắn ngay cả lão tử nhà mình còn muốn giết, chỉ là quân phản loạn mà thôi, còn nói lý lẽ làm gì.

Tuy nhiên cũng kỳ quái, cho phép hắn mưu phản, nhưng không cho phép dân chúng trợ giúp triều đình. Đây là đạo lý gì?

Những lời này làm cho binh lính kia im bặt không trả lời được. Quả thật trước khi Lý Đức Minh chưa chết, Tây Hạ trên danh nghĩa chính là đất đai của triều đình.

Thân Nghĩa Bân đột nhiên lớn tiếng nói:

- Hắc hầu tử nhà các ngươi điên rồi, các ngươi lại phục vụ người điên như hắn, xem bây giờ mấy châu thành Linh, Hạ đã trở thành thế nào rồi. Gần như mọi nhà đều có thân nhân chết trận, từng hộ đến cơm cũng không kịp ăn. Hắn có ý đồ châu chấu đá xe, cùng triều đình đối kháng, các ngươi trợ giúp hắn. Không sao, xem vài năm sau, liêu trên vùng đất này còn có một nam nhân trưởng thành nào không? Các ngươi không muốn sống, nhưng các ngươi còn có cha mẹ, còn có thê tử, khi các ngươi chết, ai là người nuôi sống bọn họ. Đến lúc đó cha mẹ các ngươi nằm trên giường bệnh không ai hầu hạ, thê thử của các ngươi lại nương tựa vào người khác. Đây chính là kết cục cuối cùng của các ngươi.

Những lời nói này đánh trúng tâm lý của binh lính. Thực ra Đảng Hạng tộc đều là dũng sĩ, bọn họ phần lớn đều là sống trên chiến trường, nhưng từ sau khi xâm lược Tống triều, ngoại trừ trận đầu tiên có thu hoạch, trận thứ hai thì thua rất thảm. Hiện tại Nguyên Hạo dẫn dụ Hạ Tủng đem quân tiến vào đất Tây Hạ nhằm câu dẫn Thạch Kiên đến. Hiện tại xem ra đã thành công. NhưngHạ Tủng lại không phải là Thạch Kiên, hắn thấy người Tây Hạ không phối hợp liền tiến hành bắt người cướp của của,tất cả các bộ tộc tại phía Nam Linh Châu rất nhiều lương thực của các bộ tộc đều bị cướp đến Linh Châu thành, tài sản và ngưu dương thì vận chuyển trở về biên giới Tống. Chân chính có thể dùng chữ một nghèo hai bàn tay trắng để hình dung đến bọn họ.

Chính là lần này đại quân Tống triều bị thiệt hại nặng, cũng không phải một hai năm là có thể khôi phục lại.

Loại tình huống mất nhiều hơn được này càng làm cho bọn họ dễ dàng hồi tưởng đến khoảng thời gian khi Lý Đức Minh còn sống. Sự thật về cái chết của Lý Đức Minh có rất nhiều người Tây Hạ cũng đang hoài nghi.

Nhìn thấy mình không tác động được dân chúng trong thành, ngược lại Thạch Kiên lại làm cho quân tâm bắt đầu dao dộng. Nguyên Hạo nổi giận gọi binh lính kia trở về, ra mệnh lệnh lại công thành.

Lúc này Thạch Kiên nói:

- Các ngươi cũng thấy Nguyên Hạo tự biết đuối lý, chỉ có thể dùng thủ đoạn vũ lực. Nhưng chúng ta có tường thành cao lớn, còn có vũ khí dùng không hết, hơn nữa người của chúng ta so với bọn họ còn nhiều hơn gấp mấy lần, sợ cái gì?

Đúng vậy, nghe xong những lời này của Thạch Kiên, dân chúng mới nhớ ra, Nguyên Hạo không thể trách họ

Bọn họ hiện tại rất an toàn. Căn cứ vào tình huống bốn ngày giao chiến vừa qua, dân chúng trong thành chính là từ một đám dân mà hợp lại, tám vại đại quân dưới thành cũng không đủ sức làm gì họ, bây giờ phải nhanh chóng kiếm tiền, qua thời điểm này sẽ không còn cơ hội nữa.

Lần này đánh càng hăng, dân chúng trong thành thiếu huấn luyện, kinh nghiệm chiến đấu cũng không đủ. Nhưng bọn họ vì tiền tài, rất dũng cảm, hơn nữa còn có tường thành cao lớn làm yểm hộ.

Dưới thành số lượng binh lính tuy ít nhưng càng dũng cảm, hơn nữa lại có rất nhiều người kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

Hai bên cứ như vậy mà đánh nhau.

Sự thật là dân chúng trên thành chiếm ưu thế. Vố số người Tây Hạ đã tự tạo ra cung tiễn hoàn mỹ, tên bắn ra như mưa bay vút đi. Sau đó là lăn gốc cây, bắn đá. Dù sao Thân Nghĩa Bân đã sớm đem những vũ khí này lên tường thành để bọn họ dùng. Bọn họ cũng không biết trong thành còn hay không. Nếu phải thủ thành thì phải tính toán một chút, những vũ khí giá trị chế tạo được bao nhiêu, có thể dùng trong bao nhiêu ngày. Nhưng Thạch Kiên thủ thành chỉ ngày một ngày hai, những người này thấy Thạch Kiên không để ý, còn không liều mạng dùng tới, dù sao vũ khí cũng không tốn tiền của bọn họ, giết thêm một binh lính của Nguyên Hạo sẽ có thêm một trăm quan tiền, quyết không nợ ai. Điều này càng làm cho dân chúng thêm hăng hái, không cần quý trọng những vũ khí này

Còn chưa nói, những vũ khí này ném ra ngoài mà không tiếc, thật đúng là có hiệu quả, làm cho đại quân đang tiến công của Nguyên Hạo bị ép tới đầu cũng không dám ngẩng lên.

Đặc biệt là Thân Nghĩa Bân, khi đốt cháy kho lúa Tây Hạ, hắn đem toàn bộ dầu cải lưu lại, sau đó tìm các loại bát tô trong thành, lệnh cho nhóm phụ nữ đốt lên, ném xuống dưới phía binh lính dưới thành. Chiêu này quả thực độc nha, những binh lính này cho dù không bị bỏng chết, thì toàn thân da cũng bị tróc hết, một đám người đau đến lăn lộn trên mặt đất. Điều này càng làm cho binh lính Tây Hạ cảm thấy sợ hãi.

Nhưng Thân Nghĩa bân lại phát hiện dân chúng không thích dùng dầu ném, hắn suy nghĩ một chút liền hiểu được, bởi vì làm cho kẻ thù bị trọng thương không có tiền thưởng. Vì thế hắn nói với Thạch Kiên, Thạch Kiên liền lập tức tuyên bố một mệnh lệnh, làm bị thương một địch thủ sẽ được thưởng mười quan.

Dù sao với loại tình huống này, chỉ cần dùng tiền, đảm bảo linh nghiệm.

Chẳng phải không có bát tô sao, một bát tô được một quan tiền, lập tức trên tường thành bát tô sắp xếp thành hàng dài. Không có củi lửa sao, một thanh củi một quan tiền. Không ai đốt dầu sao? Một ngày được năm trăm văn tiền. Dù sao hiện tại gần như toàn bộ dân chúng trong Hưng Khánh phủ tiến vào cuộc sống giàu có bậc trung trong nhiều năm.

Sau khi Thạch Kiên đưa ra mệnh lệnh này, dân chúng đầu thành lập tức trở nên dũng mãnh, còn không ngừng thúc giục đám phụ nữ lăn dầu mau mau lên.

Dĩ nhiên Nguyên Hạo không đối phó được lâu, binh lính và dân chùng dùng dầu cải, nửa ngày đều toàn bộ ngã xuống phía dưới thành. Ngay cả những binh lính Tây Hạ tiến công đều bị trơn trượt. Hiện tại có bao nhiêu binh lính bị đốt cháy, không biết số lượng cụ thể, chị có điều lại nghe rất rõ đại doanh Tây Hạ đang gào khóc thảm thiết.

Nguyên Hạo tức giận đến rít gào trong đại quân, Trương Nguyên cũng trợn mắt há hốc mồm. Trận chiến này đánh thực quỷ dị, khi nào thì người trong nhà với nhau lại sống mái hung hăng như vậy?

Trương Nguyên thở dài nói:

- Bệ hạ, xem ra hay là chậm một chút đi

- Chậm thế nào? Hiện tại bên trong thành Hưng Khánh phải có vũ khí, phải có lương thực, nếu còn trì hoãn, như vậy bọn họ có thể thủ thành trong một năm cũng không sao. Chẳng lẽ ngươi muốn để các tộc khác chê cười trẫm sao?

Hắn nói thực ra cũng có lý. Lương thực trong thành tuy rằng bị Thân Nghĩa Bân thiêu huỷ, nhưng lại phân một số lượng không ít đến nhà của dân chúng, chỉ cần tồn tại trong thành, chỉ cần Nguyên Hạo không tiến công, thủ thành một năm thì không dám khẳng định, nhưng nửa năm thì không có vấn đề gì.

Nhưng hiện tại Nguyên Hạo ngay cả thủ đô cũng đã đánh mất, muốn đoạt cũng không đoạt trở lại được. Hắn chính là muốn tiêu diệt toàn bộ quân Tống ở Linh Châu, khi uy vọng của hắn với các tộc xuống tới cực điểm, khi đó Nguyên Hạo thật sự có phiền toái.

Nếu vậy liền tiến công thôi, buổi chiều tiến công thực mãnh liệt. Lần này Nguyên Hạo kích động thật, hắn đem tất cả đại quân đ công thành. Thậm chí còn dùng hình phạt, chỉ cần dám lui về phía sau liền giết không tha.

Nhưng dân chúng trên thành lại càng nhiều, buổi chiều hôm đó hắn vẫn không công phá thành công Hưng Khánh.

Đến ngày thứ sáu, Nguyên Hạo vẫn không thành công. Lúc này, hắn đã tổn thất tới hơn ba vạn người. Đương nhiên, số người tử vong chỉ có hơn hai vạn một chút, nhưng đại đa số là bị lăn dầu mà phỏng. Trong đó có rất nhiều người bị phỏng nặng, báo cáo lên là đã mất đi sức chiến đấu.

Nguyên Hạo tức giận đến mức quăng vỡ mấy chục chén trà.

Nhưng trong lúc này tại thành Hưng Khánh, Thạch Kiên lại chuẩn bị lui lại. Kỳ thật hắn đã sớm thông qua người của Sơn Ngộ Duy Vĩnh trà trộn trong đại quân biết được quân Tống đã bình yên lui lại, nói cách khác, hắn đã ở đây hấp dẫn sự chú ý của Nguyên Hạo và đạt được mục đích của mình.

Thứ hai, tuy rằng lần này đoạt được không ít tiền, nhưng cũng không thể chịu nổi hao tổn như vậy, hiện tại bạc và tiền đồng trong tay hắn cũng không còn nhiều nữa. Đặc biệt hai ngày này đã dùng hơn sáu triệu quan tiền. Dù sao bỏ một số tiền lớn như vậy ra để chiến tranh, thực là quá quỷ dị, không có vương đạo gì.



Thứ ba, khi Nguyên Hạo cường công, dân chúng trong thành tổn thất không nhỏ, dù sao bọn họ cũng không phải quân đội chính quy, tố chất tâm lý kém. Là do hắn hiện tại dùng hoàng kim để kích động, càng ngày càng nhiều người ngã trước mắt mình, bọn họ cũng sẽ có thời điểm sụp đổ. Một khi bọn họ đầu hàng, chủ động đem cửa thành mở ra, đầu hàng Nguyên Hạo, như vậy hơn chín nghìn binh lính, một người cũng đừng nghĩ đến trốn được ra ngoài. Hơn nữa cứ như vậy, chỉ sợ sớm muộn sẽ xảy ra. Có lẽ ngay ngày kia, có lẽ là ngày mai, Thạch Kiên không dám mạo hiểm như vậy.

Hôm nay vừa chạng vạng, Nguyên Hạo kết thúc công thành, Thạch Kiên phái binh lính dựa theo số lượng tử vong và công lao phát tiền thưởng, lại phát bổ sung ba quan “phí báo danh”, đồng thời còn đem những bạc vụn và vài đồng tiền còn lại phát cho họ.

Hắn còn nói:

- Bản quan là quan viên Đại Tống, các ngươi đều là con dân Đại Tống, nhưng bản quan thấy các ngươi vì triều đình mà anh dũng chiến đấu, rất nhiều người hy sinh lừng lẫy, cho nên bản quan tình nguyện tạm thời không cần Hưng Khánh này, cũng không nguyện để các ngươi tiếp tục hy sinh như vậy. Nếu lần sau tái chiến, sẽ để chiến sỹ triều đình chúng ta tới giải quyết nhiệm vụ này đi.

Trên thực tế, mấy ngày nay hy sinh như vậy, dân chúng đã cảm thấy sợ hãi, đồng thời nhận được số tiền nhiều như vậy càng thêm chết lặng. Hưng Khánh phủ có bao nhiêu hộ, chỉ có hơn mười vạn hộ, hiện nay đã có hơn một ngàn quan tiền, mỗi nhà cũng đã có rất nhiều tiền. Thực ra, Thạch Kiên cũng nhìn ra được, hôm nay khi phát tiền, mọi người đã không cao hứng như mấy ngày trước rồi.

Thạch Kiên tiếp tục nói:

- Bởi vậy, bản quan quyết định rút khỏi Hưng Khánh phủ, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, sáng mai, các ngươi đem tất cả binh khí ném vào trong ngân hồ, bất kể ai hỏi các ngươi, các ngươi có chết cũng không được thừa nhận, Nguyên Hạo cũng không có cách nào bắt các ngươi. Dù sao mọi người đều tham gia, cũng không sợ ai hại ai cả.

Những lời này khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ cười to. Ngay khi đại quân Tống triều rút đi, bọn họ cũng không đánh nữa, trong nhà hiện tại có tiền có lương thực, có thể bắt đầu một ngày bình yên, mỗi người đều vô cùng cao hứng.

Tuy nhiên Thân Nghĩa Bân và Thạch Kiên hai người trong lòng đều âm thầm thở dài, đâu có đơn giản như thế.

Tuy nhiên bọn họ lần này rất thành công, chẳng những khiến cho dân chúng trong thành vui vẻ, ngươi xem, triều đình Tống rất có tiền, nay dựa vào tiền mà đánh, tiền phát ra liên tục. Khó trách mọi người đều nói dân cư Tống triều cuộc sống giống như trên thiên đường.

Bọn họ cả đời này phần lớn không đi đâu xa, xa nhất có lẽ chính là đến Linh Châu. Chỉ nghe nói Tống triều có tiền, về phần có tiền như thế nào, bọn họ cũng không biết được.

Sau này Nguyên Hạo nghe được điều này, hắn tức giận đến nửa ngày cũng không nói được câu nào. Có tiền, đó là tiền của ta cả.

Hơn nữa, người ta cũng thực nhân nghĩa a, đầu tiên tiến vào thành liền phát lương thực, sau đó ngoại trừ xuống tay với những quan viên, còn lại không làm phiền gì đến dân chúng, ngay cả những nhà giàu có. Về sau lại phát bạc trắng. Hiện tại nhìn thấy thương vong của dân chúng trong thành, ngay cả thành cũng không cần chỉ nguyện bọn họ không bị thương.

Triều đình thực là tốt.

Đêm nay, Nguyên Hạo không hề biết trong thành lại có một đại biến cố, hắn lại thông tri cho địa phương khác, phái ra hai vạn đại quân trợ giúp hắn. Không bắt được Thạch Kiên, hắn ăn không ngon, ngủ không yên. Hơn nữa Hưng Khánh cũng sắp công phá được rồi, nếu còn kéo dài sẽ làm người ta cười chết hắn.

Đây quả thực là một nỗi nhục to lớn, cửa thành đóng kín, cũng không biết nên dùng phương pháp gì. Có lẽ là dùng ấn tín của hắn lừa mở cửa thành mới có thể dễ dàng đánh vào Hưng Khánh. Nhưng mấy chục binh lính thủ thành đã sớm chết cả, hắn làm sao có thể biết được.

Trời dần dần tối, trong thành là một cảnh vui sướng, ngoài thành là một cảnh gió thảm mưa sầu.

Thạch Kiên mang theo tất cả quân Tống trong thành tiến vào phủ đệ, sau đó không hề trở ra.

Sáng sớm hôm sau, dân chúng Hưng Khánh phủ liền rời giường, bởi vì bọn họ biết quân Tống hôm nay sẽ lui binh. Nhưng ngoài thành cũng có không ít quân đội của Nguyên Hạo, bọn họ còn thực sự lo lắng, lo lắng những người kia làm sao có thể phá tan vòng vây. Có lẽ ở trong ý tưởng của bọn họ, chỉ cần có thể phá tan vòng vây là có thể bình an. Lại không biết cho dù có phá tan được vòng vây, hiện tại quân Tống của Thạch Kiên đang ở trong lòng Tây Hạ, bốn phương tám hướng đều bị chặn đường, không thể có kết cục tốt đẹp.

Tuy nhiên bọn họ không thấy quân Tống phá vây, nhưng trong thành cũng không thấy một binh lính Tống nào.

Bọn họ xoa xoa hai mắt mình, nếu không phải đầu thành còn lưu lại vài dấu vết đánh nhau, trong nhà bọn họ quả thật có người thậm chí còn đang bị thương thì bọn họ đều hoài nghi đây chỉ là một giấc mộng. Bọn họ tìm tất cả các góc trong thành cũng không tìm được một bóng người nào.

Lúc này bọn họ nghĩ quân Tống tiến công thành cũng như là từ trên trời giáng xuống, lúc đi cũng như là có kỳ tích mà biến mất. Vì thế nghĩ đến đủ các loại truyền thuyết về Thạch Kiên, nhất định là Thạch Kiên thật thần thông, bằng không sao không ai có thể nhìn thấy.

Lúc này Nguyên Hạo thổi kèn tiến quân, nghe thấy kèn, những dân chúng này toàn bộ tránh trong nhà, hiện tại bọn họ là một lương dân a.

Sau đó quân đội Tây Hạ đỉnh đầu có khiên chắn, tay cầm đại đao, một bước một bước cẩn thận tiến về phía tường thành. Không cẩn thận không được a, đặc biệt lần trước bị lăn dầu, khó lòng phòng bị, chỉ có thể tận lực dùng tấm chắn để che chở thân thể.

Sau đó bọn họ như mèo con, miệng không ngừng cầu thần phù hộ, trèo lên thang. Nhưng mà kỳ quái, hôm nay tại sao trên đầu thành không hề có động tĩnh gì?

Bọn họ tiến vào đầu thành còn vò đầu bứt tai, nghĩ thầm buổi sáng hôm nay cầu nguyện thực linh, các đại thần nghe được lời của mình đã khiến quân Tống và điêu dân trong thành ngủ chết hết rồi.

Sau đó bọn họ nhìn lại dưới thành, quả nhiên là im ắng, lặng ngắt như tờ. Nhưng cũng không đúng a, hiện tại không phải sáng sớm, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu.

Những đám binh Tây Hạ đứng ở đầu thành bị tình huống quỷ dị này làm cho bất động đến nửa ngày.

Chính là Nguyên Hạo nhìn thấy có điểm không thích hợp, từ phía xa hô to, những binh lính này mới biết mà đem cửa thành mở ra.

Nguyên Hạo nổi giận, đùng đùng dẫn đại quân vọt vào thành, hắn muốn bắt Thạch Kiên và toàn bộ quân Tống chém làm trăm mảnh. Nhưng mà hắn đem đại quân vào thành nhiều như vậy, nhưng trong thành lại im lặng một mảnh. Hắn tức giận một cước đá văng cửa nhà người ta, nhìn thấy trong nhà là một đôi vợ chồng trung niên, lại có một đứa nhỏ, hắn hầm hầm hỏi:

- Các ngươi làm gì mà bây giờ không dậy nổi giường.

Nam tử nhà kia dụi dụi mắt, hướng ra phía ngoài nhìn:

- Ô, trời đã sáng? Chúng ta sao lại ngủ say như chết vậy chứ?

Lại xoa xoa mắt, kinh dị mà quỳ xuống, nói:

- Tham kiến Đại Vương

Nguyên Hạo tức giận đến cắn chặt răng, cả nhà ngươi là heo sao, ngủ đến tận bây giờ không có rời giường, chẳng lẽ toàn dân trong thành đều là heo? Chờ ta đem quân Tống tiêu diệt hết sẽ tới đối phó với đám phản dân các ngươi.

Nhưng mà hắn tìm mọi ngõ ngách trong Hưng Khánh phủ cũng không tìm được một bóng người. Từ sáng sớm, hắn tìm, có cả người giúp hắn đi tìm, mấy chục vạn người tìm cũng không thấy đâu.

Tuy nhiên hắn lại tìm thấy một mảnh giấy được dán trên cửa trong một tiểu viện rách nát không giống hoàng cung hoành tráng, mặt trên giấy viết: Nguyên Hạo, ngươi đồ hắc hầu tử, ngươi muốn bị ngược đãi phải không. Ở Duyên Châu bị bản quan ngược đãi không đủ sao, còn muốn dụ bản quan đến Tây Hạ ngược đãi ngươi. Tốt, bản quan sẽ vì ngươi chuẩn bị thật nhiều tiệc lớn a. Đây là bữa tiệc lớn thứ tư, lập tức sẽ có bữa tiệc lớn hơn.

Xem ra Thạch Kiên không phải chỉ viết cho mình hắn xem, chính là muốn viết cho tất cả binh lính dân chúng cùng xem, đây chính là bạch thoại văn mà hắn hay dùng.

Bên cạnh còn có một bức hoạ. Một hắc hầu tử, có một thanh niên diện mạo tuấn tú dùng gậy đánh nó, nhưng con khỉ này rất kỳ quái, trên mặt nó còn hiện lên nụ cười hưởng thụ.

Nhìn thấy bức hoạ, còn có những chữ bên cạnh, toàn bộ hộ vệ bên cạnh hắn lộ ra vẻ mặt cổ quái, chẳng qua bọn họ sợ hãi Nguyên Hạo, nếu không đã sớm cười ha hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook