Quyển 1 - Chương 8: Nổi Tiếng
Ngọ Hậu Phương Tình
25/03/2013
Thạch Kiên ở trên xe ngựa, nghĩ lại bộ dạng kinh ngạc của mọi người, hắn thiếu chút nữa không kìm nổi mà bật cười. Lần này, hắn cố ý khoe khoang chính là để chọc giận Lý gia, mắt chó không biết nhìn người, về phần hắn đạo văn….hắn chẳng chút băn khoăn, vì dù sao tác giả cũng chẳng biết đã sinh ra hay chưa, nói không chừng dù có, dù biết cũng chỉ là thêm hoa trên cánh bướm, mà hiện tại cũng chẳng biết ở thời này họ có tồn tại hay không.
Hắn không biết rằng lần này hắn đã tạo thành chấn động lớn. Bởi Tống triều trọng văn khinh võ, văn học thịnh hành, sau lần này, thậm chí không chừng cả một lão tiều phu cũng biết thi từ. Yến hội lần này ở Lý phủ có thể nói đã tập trung một nửa tinh anh nhân sĩ. Bọn họ xưa nay vốn dĩ rất cao ngạo.
Đối với Thạch Kiên, mấy bài từ đó hắn chỉ là có chút thưởng thức, ở thế giới hiện đại, Tivi, ca nhạc, vũ đạo, điêu khắc, tiểu thuyết, thơ ca, chỉ là những hình thức biểu diễn nghệ thuật, thơ từ, tranh chữ cũng là một loại trong đó. Nhưng trong mắt văn nhân của Tống triều, nó lại chiếm vị trí cao nhất. Đối với hai bài từ kiệt xuất vừa rồi, họ chỉ có thể dùng hai từ, thành kính, để hình dung.
Lý Hằng tìm không thấy Thạch Kiên, yến hội cũng tan trong tâm trạng không vui vẻ, nhưng những người tham dự sau khi trở về lại lập tức thêu dệt nên đủ loại thần kỳ xung quanh Thạch Kiên, thậm trí còn miêu tả lại câu truyện, hành động, thậm chí dùng làm tấm gương giáo dục con cái. Chỉ trong thời gian ngắn, gần như không đâu trong Châu thành người ta không biết tới cô nhi của Thạch gia là một thiên tài, bức Bách Niên Thọ Từ ngoại trừ những người tham gia thì không ai được nhìn thấy, nhưng hai câu thơ ngũ ngôn tuyệt cú thì lan truyền rộng rãi.
Thậm chí, tin đồn lan xa, người ta còn so sánh chữ viết của Thạch Kiên với cả Âu Chử, Nhan Liễu, còn nói chưa chắc hai vị vương gia có thể viết được như vậy.
Tận tới đêm, trong thành vẫn còn truyền xướng hai câu thơ Thạch Kiên viết.
Vương Khôn cũng nghe được truyện này, hắn là một người rất khéo lẽo, phát hiện cơ hội buôn bán, lập tức đổi tên loại rượu Thạch Kiên sáng chế ra thành Thần Đồng Tửu, công khai tuyên bố loại rượu này chính là do Thạch Kiên phát minh ra. Chỉ một ngày, không ít người đã biết tới Thái Bạch tửu lâu, biết ở đây đang bán một loại rượu mạnh do Thạch Kiên sáng chế, sinh ý theo đó tăng lên mạnh mẽ. Ban đầu, khi Vương lão bản nói ra lời này, không mấy người tin tưởng, nhưng sự tích về yến tiệc còn đó, Thạch gia lại nghèo túng, Thạch Kiên từ nhỏ được cha là tiến sĩ dạy bảo, khó có thể đi buôn bán, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh thì cũng có chút hợp tình. Chỉ là, hắn mới tám tuổi, tinh thông thư pháp còn chưa tính, lại có thể phát minh ra loại rượu mới này…..thật quá thần kỳ.
Vương Khôn thấy mọi người không tin liền đem khế ước do Thạch Kiên viết ra. Lần này, rất nhiều người khi nghe phong phanh về chữ viết của tiểu thần đồng xuất hiện đã tụ tập rất đông tại Thái Bạch tửu lâu, cả những người có mặt tại yến hội cũng tới, muốn xem rõ thực hư, những người chưa biết cũng tò mò, muốn xem tiểu thần động này có thực thần kỳ như lời đồn hay không.
Chữ viết kim thể yêu cầu về sức lực không nhiều, tại thời điểm hiện tại, vừa vặn phù hợp với Thạch Kiên, hơn nữa khi viết khế ước, giao dịch vừa thành công. Tâm tình của Thạch Kiên rất thoải mái, khiến nét chữ manh theo một tia thản nhiên, thanh cao vô cùng đẹp đẽ. Thi nhân, những người đọc sách vốn nhìn qua vô số mẫu tự, nhưng chưa từng nhìn thấy loại thư pháp này.
Tất cả đều thán phục:
"Thạch Kiên không những viết đẹp, sử dụng được nhiều loại thư pháp, thêm nữa bằng vào niên kỉ của hắn lại có thể sáng tác ra loại thư pháp độc đáo này, quả thực là chuyện long trời lở đất."
Nghe thấy một tú tài cảm thán, tên thanh niên ở bên cạnh hắn chợt khinh thường nói:
- Đây chỉ là một loại thư pháp, ở Lý phủ, Thạch tướng công không phải đã viết Bách Niên Thọ Từ sao, mỗi chữ đều là một loại thư pháp, mỗi loại trong đó cổ kim chưa từng thấy, trong bức Thọ Từ, mỗi chữ đều có thể tự xưng thế gia, tự lập môn hộ”
Vị tú tài này xem ra vẫn còn chưa biết việc này, hắn thở dài:
- Một trăm loại ?
Rồi hắn không nói thêm gì nữa, quang cảnh ngày đó văn nhân si ngốc nhìn bức Thọ Từ ở Lý phủ một lần nữa lại tái hiện.
Một lúc lâu sau, mọi người mới bừng tỉnh, bọn họ thiếu chút nữa quên mất rằng, Thạch tiểu tướng công còn phát minh ra một loại rượu mạnh. Tất cả liền ra quầy rượu, mua Thần Đồng Tửu, kỳ thật bọn họ vốn là văn nhân, không mấy thích rượu, nhưng tất cả đều là lũ học đòi.
Có điều, loại Thần Đồng Tửu này không đáng yêu như Thạch Kiên, trực tiếp khiến lũ văn nhân nghẹn họng ho sặc sụa.
Có người nhân đó nói:
- Chỉ có loại rượu mạnh này mới xứng được với tài năng của Thạch tiểu tướng công, nâng cốc ngắm trăng sinh tuyệt cú.
Mọi người nghe nói đều gật đầu khen phải.
Tận tới lúc bầu trời tối đen, mọi người vẫn tụ tập đàm luận về chữ viết của thần đồng, lại thêm Thần Đồng Tửu…..
Vương Khôn vốn dự tính sẽ có nhiều người mua loại rượu này của Thạch Kiên, hắn vốn đã chuẩn bị làm thêm khá nhiều, nhưng không ngờ vẫn đánh giá sai, chỉ chưa tới giờ Tuất rượu đã bán sạch không còn một bình.
Thạch Kiên mua nhà ở ngoại ô, vì vậy tạm thời vẫn chưa biết phong ba trong thành. Hắn có sở trường về văn học, trí nhớ lại rất tốt, vì thế rất nhiều diệu thiên tuyệt cú hắn có thể đọc làu làu, thậm chí những vế đối ba, bốn đoạn, hắn cũng có thể đọc tự nhiên. Nhưng hắn hiểu rằng, nếu thực sự so sánh với các học giả ở thời đại này, hắn thực vẫn còn rất kém cỏi.
Ngay khi chuyển nhà xong xuôi, hắn liền gọi phu xe đưa tới tiệm sách, mua về không ít sách vở. Nhìn đứa cháu mua sách về, bà nội vui vẻ, luôn miệng cười, quả thực đối với bà, việc này còn khiến bà vui hơn khi Thạch Kiên đưa bà mười lượng vàng.
Hồng Diên và bà nội lo sắp xếp nhà mới, Thạch Kiên ở trong phòng mới lo chép sách, hắn dùng loại biện pháp này để gia tăng trí nhớ, đồng thời luyện thư pháp, sau này, thư pháp của hắn danh chấn thiên hạ, được coi là đệ nhất danh gia, điểm mấu chốt chính là nhờ căn phòng này.
Hồng Diên thỉnh thoảng nhàn hạ cũng chạy tới xem hắn viết chữ, nàng và Thạch Kiên lúc này giống nhau, không biết rằng trong thành đang hỗn loạn, quay cuồng vì Thạch Kiên, nàng nói:
- Tiểu tướng công, ngươi viết thật đẹp, còn đẹp hơn cả cha ta nữa.
Thạch Kiên tròn mắt nhìn, đối với hắn câu nói này thực vô nghĩa, kiếp trước hắn đoạt giải quán quân thư pháp toàn quốc, mặc dù tại thời đó kiểu thi đấu này rất nhiều, nhưng quán quân thì không bao giờ là dễ đạt được, nếu so với một tú tài ở nông thôn thì thực buồn cười.
Thạch Kiên tới giờ thỉnh thoảng vẫn quên mất hắn chỉ mới tám tuổi, hắn viết như vậy quả thực có thể khiến cho người ta ngạc nhiên, thán phục, nhưng nếu so với niên kỉ của hắn, ngạc nhiên, thán phục sẽ trở thành không thể tin nổi.
Từ sáng tới tối, Thạch Kiên luyện chữ, còn ở tử lâu thì Vương Khôn bị khách nhân thúc giục luôn miệng đến mức loạn đầu.
Hàng ngày, Thạch Kiên cứ sáng sớm lại tập thể dục, luyện Thái Cực Quyền, sau đó đọc sách, càng chứng kiến hắn, Hồng Diên càng lúc càng cảm thấy chủ nhân thật vô cùng kì bí.
Hôm nay, sau khi ăn cơm sáng, Hồng Diên ra khỏi nhà mua sắm, khi trở về, ánh mắt nàng nhìn Thạch Kiên có chút kỳ lạ. Thạch Kiên thấy ánh mắt của nàng, hắn có chút sợ hãi.
Hồng Diên rốt cục khôm kìm được, chạy tới, ôm lấy Thạch Kiên, hôn hắn một cái.
Thạch Kiên hét lớn:
- Phi lễ !!!
Bà nội nhìn thấy nhưng cũng làm ngơ, ngược lại thấy bọn họ đùa cợt, cười nói huyên náo bà càng cảm thấy vui.
Hồng Diên thấy hắn đỏ mặt, liền thả hắn ra, cười:
- Tiểu thiếu gia, xưa nay chỉ có nam nhân phi lễ với nữ nhân, nô tì chưa từng nghe qua nữ nhân phi lễ với nam nhân. Ngươi lại không phải là người lớn, ta làm thế nào phi lễ. Bà nội, bà thấy con nói đúng không ?
Hồng Diên biết rằng, bà nội đối với nàng rất tốt, hơn nữa còn có ẩn ý trong lời nói. Nàng lại là một nha đầu thông minh, từ lâu nàng đã quyết định, tương lai cho dù không thể làm vợ của tiểu chủ nhân, nàng cũng nguyện ý làm một tiểu thiếp. Vì vậy nàng luôn coi mình là người của Thạch gia, đối với Thạch Kiên nàng cũng không chút e ngại. Kỳ thật, điều này có chút không đúng với lễ pháp phong kiến, chỉ là hiện tại Thạch Kiên chỉ là trẻ con, đâu có gì phải sợ.
Thạch Kiên xoa xoa dấu môi trên má hỏi:
- Nói xem, sao ngươi lại hưng phấn như vậy, có phải trên đường về nhặt được vàng không ?
Hắn không biết rằng lần này hắn đã tạo thành chấn động lớn. Bởi Tống triều trọng văn khinh võ, văn học thịnh hành, sau lần này, thậm chí không chừng cả một lão tiều phu cũng biết thi từ. Yến hội lần này ở Lý phủ có thể nói đã tập trung một nửa tinh anh nhân sĩ. Bọn họ xưa nay vốn dĩ rất cao ngạo.
Đối với Thạch Kiên, mấy bài từ đó hắn chỉ là có chút thưởng thức, ở thế giới hiện đại, Tivi, ca nhạc, vũ đạo, điêu khắc, tiểu thuyết, thơ ca, chỉ là những hình thức biểu diễn nghệ thuật, thơ từ, tranh chữ cũng là một loại trong đó. Nhưng trong mắt văn nhân của Tống triều, nó lại chiếm vị trí cao nhất. Đối với hai bài từ kiệt xuất vừa rồi, họ chỉ có thể dùng hai từ, thành kính, để hình dung.
Lý Hằng tìm không thấy Thạch Kiên, yến hội cũng tan trong tâm trạng không vui vẻ, nhưng những người tham dự sau khi trở về lại lập tức thêu dệt nên đủ loại thần kỳ xung quanh Thạch Kiên, thậm trí còn miêu tả lại câu truyện, hành động, thậm chí dùng làm tấm gương giáo dục con cái. Chỉ trong thời gian ngắn, gần như không đâu trong Châu thành người ta không biết tới cô nhi của Thạch gia là một thiên tài, bức Bách Niên Thọ Từ ngoại trừ những người tham gia thì không ai được nhìn thấy, nhưng hai câu thơ ngũ ngôn tuyệt cú thì lan truyền rộng rãi.
Thậm chí, tin đồn lan xa, người ta còn so sánh chữ viết của Thạch Kiên với cả Âu Chử, Nhan Liễu, còn nói chưa chắc hai vị vương gia có thể viết được như vậy.
Tận tới đêm, trong thành vẫn còn truyền xướng hai câu thơ Thạch Kiên viết.
Vương Khôn cũng nghe được truyện này, hắn là một người rất khéo lẽo, phát hiện cơ hội buôn bán, lập tức đổi tên loại rượu Thạch Kiên sáng chế ra thành Thần Đồng Tửu, công khai tuyên bố loại rượu này chính là do Thạch Kiên phát minh ra. Chỉ một ngày, không ít người đã biết tới Thái Bạch tửu lâu, biết ở đây đang bán một loại rượu mạnh do Thạch Kiên sáng chế, sinh ý theo đó tăng lên mạnh mẽ. Ban đầu, khi Vương lão bản nói ra lời này, không mấy người tin tưởng, nhưng sự tích về yến tiệc còn đó, Thạch gia lại nghèo túng, Thạch Kiên từ nhỏ được cha là tiến sĩ dạy bảo, khó có thể đi buôn bán, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh thì cũng có chút hợp tình. Chỉ là, hắn mới tám tuổi, tinh thông thư pháp còn chưa tính, lại có thể phát minh ra loại rượu mới này…..thật quá thần kỳ.
Vương Khôn thấy mọi người không tin liền đem khế ước do Thạch Kiên viết ra. Lần này, rất nhiều người khi nghe phong phanh về chữ viết của tiểu thần đồng xuất hiện đã tụ tập rất đông tại Thái Bạch tửu lâu, cả những người có mặt tại yến hội cũng tới, muốn xem rõ thực hư, những người chưa biết cũng tò mò, muốn xem tiểu thần động này có thực thần kỳ như lời đồn hay không.
Chữ viết kim thể yêu cầu về sức lực không nhiều, tại thời điểm hiện tại, vừa vặn phù hợp với Thạch Kiên, hơn nữa khi viết khế ước, giao dịch vừa thành công. Tâm tình của Thạch Kiên rất thoải mái, khiến nét chữ manh theo một tia thản nhiên, thanh cao vô cùng đẹp đẽ. Thi nhân, những người đọc sách vốn nhìn qua vô số mẫu tự, nhưng chưa từng nhìn thấy loại thư pháp này.
Tất cả đều thán phục:
"Thạch Kiên không những viết đẹp, sử dụng được nhiều loại thư pháp, thêm nữa bằng vào niên kỉ của hắn lại có thể sáng tác ra loại thư pháp độc đáo này, quả thực là chuyện long trời lở đất."
Nghe thấy một tú tài cảm thán, tên thanh niên ở bên cạnh hắn chợt khinh thường nói:
- Đây chỉ là một loại thư pháp, ở Lý phủ, Thạch tướng công không phải đã viết Bách Niên Thọ Từ sao, mỗi chữ đều là một loại thư pháp, mỗi loại trong đó cổ kim chưa từng thấy, trong bức Thọ Từ, mỗi chữ đều có thể tự xưng thế gia, tự lập môn hộ”
Vị tú tài này xem ra vẫn còn chưa biết việc này, hắn thở dài:
- Một trăm loại ?
Rồi hắn không nói thêm gì nữa, quang cảnh ngày đó văn nhân si ngốc nhìn bức Thọ Từ ở Lý phủ một lần nữa lại tái hiện.
Một lúc lâu sau, mọi người mới bừng tỉnh, bọn họ thiếu chút nữa quên mất rằng, Thạch tiểu tướng công còn phát minh ra một loại rượu mạnh. Tất cả liền ra quầy rượu, mua Thần Đồng Tửu, kỳ thật bọn họ vốn là văn nhân, không mấy thích rượu, nhưng tất cả đều là lũ học đòi.
Có điều, loại Thần Đồng Tửu này không đáng yêu như Thạch Kiên, trực tiếp khiến lũ văn nhân nghẹn họng ho sặc sụa.
Có người nhân đó nói:
- Chỉ có loại rượu mạnh này mới xứng được với tài năng của Thạch tiểu tướng công, nâng cốc ngắm trăng sinh tuyệt cú.
Mọi người nghe nói đều gật đầu khen phải.
Tận tới lúc bầu trời tối đen, mọi người vẫn tụ tập đàm luận về chữ viết của thần đồng, lại thêm Thần Đồng Tửu…..
Vương Khôn vốn dự tính sẽ có nhiều người mua loại rượu này của Thạch Kiên, hắn vốn đã chuẩn bị làm thêm khá nhiều, nhưng không ngờ vẫn đánh giá sai, chỉ chưa tới giờ Tuất rượu đã bán sạch không còn một bình.
Thạch Kiên mua nhà ở ngoại ô, vì vậy tạm thời vẫn chưa biết phong ba trong thành. Hắn có sở trường về văn học, trí nhớ lại rất tốt, vì thế rất nhiều diệu thiên tuyệt cú hắn có thể đọc làu làu, thậm chí những vế đối ba, bốn đoạn, hắn cũng có thể đọc tự nhiên. Nhưng hắn hiểu rằng, nếu thực sự so sánh với các học giả ở thời đại này, hắn thực vẫn còn rất kém cỏi.
Ngay khi chuyển nhà xong xuôi, hắn liền gọi phu xe đưa tới tiệm sách, mua về không ít sách vở. Nhìn đứa cháu mua sách về, bà nội vui vẻ, luôn miệng cười, quả thực đối với bà, việc này còn khiến bà vui hơn khi Thạch Kiên đưa bà mười lượng vàng.
Hồng Diên và bà nội lo sắp xếp nhà mới, Thạch Kiên ở trong phòng mới lo chép sách, hắn dùng loại biện pháp này để gia tăng trí nhớ, đồng thời luyện thư pháp, sau này, thư pháp của hắn danh chấn thiên hạ, được coi là đệ nhất danh gia, điểm mấu chốt chính là nhờ căn phòng này.
Hồng Diên thỉnh thoảng nhàn hạ cũng chạy tới xem hắn viết chữ, nàng và Thạch Kiên lúc này giống nhau, không biết rằng trong thành đang hỗn loạn, quay cuồng vì Thạch Kiên, nàng nói:
- Tiểu tướng công, ngươi viết thật đẹp, còn đẹp hơn cả cha ta nữa.
Thạch Kiên tròn mắt nhìn, đối với hắn câu nói này thực vô nghĩa, kiếp trước hắn đoạt giải quán quân thư pháp toàn quốc, mặc dù tại thời đó kiểu thi đấu này rất nhiều, nhưng quán quân thì không bao giờ là dễ đạt được, nếu so với một tú tài ở nông thôn thì thực buồn cười.
Thạch Kiên tới giờ thỉnh thoảng vẫn quên mất hắn chỉ mới tám tuổi, hắn viết như vậy quả thực có thể khiến cho người ta ngạc nhiên, thán phục, nhưng nếu so với niên kỉ của hắn, ngạc nhiên, thán phục sẽ trở thành không thể tin nổi.
Từ sáng tới tối, Thạch Kiên luyện chữ, còn ở tử lâu thì Vương Khôn bị khách nhân thúc giục luôn miệng đến mức loạn đầu.
Hàng ngày, Thạch Kiên cứ sáng sớm lại tập thể dục, luyện Thái Cực Quyền, sau đó đọc sách, càng chứng kiến hắn, Hồng Diên càng lúc càng cảm thấy chủ nhân thật vô cùng kì bí.
Hôm nay, sau khi ăn cơm sáng, Hồng Diên ra khỏi nhà mua sắm, khi trở về, ánh mắt nàng nhìn Thạch Kiên có chút kỳ lạ. Thạch Kiên thấy ánh mắt của nàng, hắn có chút sợ hãi.
Hồng Diên rốt cục khôm kìm được, chạy tới, ôm lấy Thạch Kiên, hôn hắn một cái.
Thạch Kiên hét lớn:
- Phi lễ !!!
Bà nội nhìn thấy nhưng cũng làm ngơ, ngược lại thấy bọn họ đùa cợt, cười nói huyên náo bà càng cảm thấy vui.
Hồng Diên thấy hắn đỏ mặt, liền thả hắn ra, cười:
- Tiểu thiếu gia, xưa nay chỉ có nam nhân phi lễ với nữ nhân, nô tì chưa từng nghe qua nữ nhân phi lễ với nam nhân. Ngươi lại không phải là người lớn, ta làm thế nào phi lễ. Bà nội, bà thấy con nói đúng không ?
Hồng Diên biết rằng, bà nội đối với nàng rất tốt, hơn nữa còn có ẩn ý trong lời nói. Nàng lại là một nha đầu thông minh, từ lâu nàng đã quyết định, tương lai cho dù không thể làm vợ của tiểu chủ nhân, nàng cũng nguyện ý làm một tiểu thiếp. Vì vậy nàng luôn coi mình là người của Thạch gia, đối với Thạch Kiên nàng cũng không chút e ngại. Kỳ thật, điều này có chút không đúng với lễ pháp phong kiến, chỉ là hiện tại Thạch Kiên chỉ là trẻ con, đâu có gì phải sợ.
Thạch Kiên xoa xoa dấu môi trên má hỏi:
- Nói xem, sao ngươi lại hưng phấn như vậy, có phải trên đường về nhặt được vàng không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.