Quyển 1 - Chương 38: Nữ Nhân
Ngọ Hậu Phương Tình
25/03/2013
Hồng Lâu Mộng, Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tây Du Ký ba tác phẩm này hoàn toàn khác nhau, mỗi cuốn đều được tác giả viết vô cùng cẩn thận, nghiêm túc, trong cuốn Hồng Lâu Mộng còn không ít thơ từ, ca phú. Tào Tuyết Cần cả đời chỉ viết được hơn nửa bộ truyện, sửa chữa rất cẩn thận, mỗi câu, mỗi từ đều cân nhắc rất lâu. Cho dù trí nhớ của Thạch Kiên rất tốt nhưng hắn không thể mỗi câu mỗi chữ đều nhớ kỹ. Hơn nữa hắn cũng vô cùng trân trọng tác phẩm này, thậm chí còn coi đó là tác phẩm hắn tâm đắc nhất. Thêm nữa, trong truyện có nhiều đoạn miêu tả chuyện nam nữ, nếu truyền ra ngoài khẳng định sẽ khiến người ta nghi ngờ. Cho dù không nghi ngờ thì đám lão nho cũng sẽ công kích hắn. Ở thời hiện đại, tác phẩm Hồng Lâu Mộng cũng có một thời gian dài bị cấm phát hành, vì thế khi viết ra tác phẩm này, ngoài việc xử lý câu từ, hắn còn cân nhắc bổ xung, chỉnh sửa, thay thế một số đoạn rồi mới kể cho bà nội nghe.
Cứ như vậy, tốc độ kể truyện của hắn càng lúc càng chậm, thấm thoát mùa đông đã sắp qua, mùa xuân sắp tới, Thạch Kiên lúc này cũng chỉ mới viết tới chương thứ 28 của tác phẩm Hồng Lâu Mộng, đoạn Cổ Bảo Ngọc nói:
- Nữ nhân ôn nhu như nước.
Những lời này khiến tất cả nữ tử trong thiên hạ đều sinh ra hảo cảm với thiếu niên kia. Khi đọc tới đoạn Lâm Bảo Ngọc ôm hoa lại khiến cho tất cả thi nhân đời Tống thương cảm không thôi.
Hiện tại, gần như từng câu từng chữ trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng đều được những cô gái ghi nhớ, thậm chí bài thơ Táng Hoa Từ đã trở thành bài thơ gối đầu của các khuê nữ:
Táng Hoa Từ
Hoa tạ hoa phi phi mãn thiên
Hồng tiêu hương đoạn hữu thuỳ liên
Du ti nhuyễn hệ phiêu xuân tạ
Lạc nhứ khinh triêm phốc tú liêm.
Khuê trung nữ nhi tích xuân mộ
Sầu tự mãn hoài vô thích xứ
Thủ bả hoa sừ xuất tú khuê
Nhẫn đạp lạc hoa lai phục khứ.
Liễu ti du giáp tự phương phi
Bất quản đào phiêu dữ lý phi
Đào lý minh niên năng tái phát
Minh niên khuê trung tri hữu thuỳ.
Tam nguyệt hương sào dĩ luỹ thành
Lương gian yến tử thái vô tình
Minh niên hoa phát tuy khả trác
Khước bất đạo nhân khứ lương không sào dã khuynh!
Nhất niên tam bách lục thập nhật
Phong đao sương kiếm nghiêm tương bức
Minh mị tiên nghiên năng kỷ thì
Nhất triêu phiêu bạc nan tầm mịch.
Hoa khai dị kiến lạc nan tầm
Giai tiền muộn sát táng hoa nhân
Độc ỷ hoa sừ lệ ám sái
Sái thượng không chi kiến huyết ngân.
Đỗ quyên vô ngữ chính hoàng hôn
Hà sừ quy khứ yểm trùng môn
Thanh đăng chiếu bích nhân sơ thuỵ
Lãnh vũ xao song bị vị ôn.
Quái nùng để sự bội thương thần
Bán vị liên xuân bán não xuân
Liên xuân hốt chí não hốt khứ
Chí hựu vô ngôn khứ bất văn
Tạc tiêu đình ngoại bi ca phát
Tri thị hoa hồn dữ điểu hồn
Hoa hồn điểu hồn tổng nan lưu
Điểu tự vô ngôn hoa tự tu
Nguyện nô hiếp hạ sinh song dực
Tuỳ hoa phi đáo thiên tẫn đầu
Thiên tẫn đầu, hà xứ hữu hương khâu?
Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt
Nhất bồi tịnh thổ yểm phong lưu
Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ
Bất giao ô náo hãm cừ câu.
Nhĩ kim tử khứ nùng thu táng
Vị bốc nùng thân hà nhật táng
Nùng kim táng hoa nhân tiếu si
Tha niên táng nùng tri thị thuỳ
Thí khán xuân tàn hoa tiệm lạc
Tiện thị hồng nhan lão tử thì
Nhất triêu xuân tận hồng nhan lão
Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri.
(Dịch Thơ:
Hoa bay hoa rụng ngập trời,
Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?
Đài xuân tơ rủ la đà,
Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài.
Kìa trong khuê các có người,
Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ.
Vác mai rảo bước bước ra,
Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này?
Vỏ du tơ liễu đẹp thay,
Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà.
Sang năm đào lý trổ hoa,
Sang năm buồng gấm biết là còn ai?
Tháng ba tổ đã xây rồi,
Trên xà hỏi én quen người hay không?
Sang năm hoa lại đâm bông,
Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ?
Ba trăm sáu chục thoi đưa,
Gươm sương dao gió những chờ đâu đây.
Tốt tươi xuân được mấy ngày,
Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu.
Nở rồi lại rụng đi đâu,
Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn.
Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,
Dây trên cành trụi hãy còn máu rơi.
Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi,
Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh.
Ngả người trước ngọn đèn xanh,
Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn.
Mình sao vơ vẩn từng cơn?
Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi?
Thương khi đến, hờn khi đi,
Đến lừ lừ đến, đi lỳ lỳ đi.
Ngoài sân tiếng khóc rầm rì,
Chẳng hồn hoa đấy, cũng thì hồn chim.
Hồn kia lảng vảng khôn tìm,
Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng
Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh,
Nơi chân trời liệng cánh hoa chơi!
Nào đâu là chỗ chân trời,
Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?
Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,
Chọn nơi cao che đậy hương tàn.
Thân kia trong sạch muôn vàn,
Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ.
Giờ hoa rụng có ta chôn cất,
Chôn thân ta chưa biết bao giờ.
Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,
Sau này ta chết, ai là người chôn?
Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,
Cũng là khi khách hồng nhan về già
Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,
Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!)
Lưu Nga đọc bài thơ Táng Hoa Từ mà không kìm nổi nước mắt:
- Quan gia, đứa nhỏ này không phải bài từ nào viết cũng thật hay, nhưng tại sao càng viết lại càng thương cảm khiến ai gia tốn bao nước mắt.
Tống Chân Tông cũng cảm thấy buồn rầu, lần trước mấy lão già buộc tội Thạch Kiên, giờ đọc cuốn Hồng Lâu Mộng này lại tiếp tục tìm cách buộc tội hắn, nói từ xưa tới nay, nam là chủ, nữ chỉ là nô tì, Thạch Kiên lại dám viết trong cuốn Hồng Lâu Mộng là nam nhân phụ thuộc. Văn nhân trong thiên hạ trọng khí tiết, dám viết ra thứ tiểu thuyết tà mị này, các lão lập tức trình tấu mong hoàng thượng trách tội hắn.
Quyển sách này viết rất hay, Tống Chân Tông cũng có phần mê đắm, nhưng vì sao đứa nhỏ này luôn mang lại niềm vui cùng với phiền toái cho trẫm ?
Lưu Nga nói:
- Quan gia, không thể phạt Thạch Kiên, nếu phạt ai gia sẽ mất đi niềm vui.
Tống Chân Tông không nói gì, chỉ đưa tay gạt lệ trên mặt Lưu hoàng hậu.
Tấu chương lại tới, hóa ra là do Đổng Nghị liên tiếp buộc tội Thạch Kiên, nhưng không ngờ tin này lan ra khiến mấy tiểu thư nhà giàu mất hứng, dẫn gia nô tới đánh cho Đổng Nghị một trận.
Đổng Nghị bị đánh, thượng tấu kêu oan.
Lưu hoàng hậu nhìn tấu chương cười lớn rồi bất chợt đoạt lấy bút của Tống Chân Tông, phê một dòng:
Ghen tị một thiếu niên mười tuổi, hỏi ngươi đã bao nhiêu tuổi ? Nữ nhân thì thế nào ? Đánh rất tốt !!
Tông Chân Tông nhìn thấy trợn tròn mắt, tấu chương này phê như vậy sao có thể đưa ra ngoài.
Tuy nhiên, quyển sách Hồng Lâu Mộng quả thực làm Hoàng đế và Hoàng hậu vô cùng thích thú, đôi lúc quên cả thân phận cao quý của mình.
Có điều ở thời cổ đại, một nhân sĩ chính cống hẳn khó nuốt nổi cuốn Hồng Lâu Mộng này, tư tưởng của nó khác quá nhiều, chỉ là Khấu Chuẩn bị bãi chức, Vương Sáng chết bệnh, Vương Khâm cầm quyền, nhân sĩ chính trực rất ít, vì thế Thạch Kiên mới an tâm mà viết cuốn sách này.
Mặc dù rất nhiều người phê phán Hồng Lâu Mộng, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, Thạch Kiên là một thần đồng cổ kim chỉ có một, luận bút lực, đối với một thiếu niên mười tuổi, đó là độc nhất vô nhị.
Nhưng lúc này, Khấu Chuẩn bắt đầu sinh ra thất vọng với Thạch Kiên, hắn thầm tự hỏi, chẳng lẽ đứa trẻ này lớn lên, tính cách thay đổi ?
Cho tới tận khi cuốn Tự Trị Thông Giám được phát hành, hắn mới khôi phục sự tin tưởng với Thạch Kiên.
Một năm trôi qua, Thạch Kiên đã mười tuổi, Lý Tuệ cũng mười tuổi. Ở thời này, trẻ con trưởng thành sớm, mười tuổi đã đủ để Lý Tuệ hiểu được một chút nhân tình thế thái. Thỉnh thoảng, nàng lại kiếm xe ngựa đi tới Thạch gia, mỗi lần như vậy, mọi người lại nhìn nàng với ánh mắt cười nhạo. Hiện tại, nàng không muốn tới Thạch gia, mặc dù nàng rất muốn ngắm nhìn đệ đệ Thạch Kiên.
Nhưng nàng hiểu, năm đó cha mẹ mình đối xử với Thạch gia như thế nào, chỉ là Thạch Kiên đối với nàng rất tốt, nếu không nàng đã sớm không nhìn thấy hắn, ngày hôm đó, trước mặt mọi người, Thạch Kiên thiêu hủy hôn ước nhưng phụ thân nàng không ngăn lại, việc hôn nhân giữa hai nhà thực tế lúc đó đã bị hủy.
Bây giờ, chỉ vì cha mẹ bức bách nàng mới tới Thạch gia chứ chưa bao giờ nàng chủ động tới. Nàng vốn nhát gan, tính cách nhu nhược, thỉnh thoảng cha mẹ nổi nóng nàng lại im lặng, không dám giải thích, chỉ biết vâng lời. Hôm nay nàng lại lên xe ngựa theo lời cha mẹ, đã hơn một tháng nàng không tới Thạch gia.
Nhìn thấy nàng, Thạch Kiên mỉm cười, gọi Hồng Diên đi lấy trái cây cho nàng ăn.
Lý Tuệ cúi đầu, thấp giọng nói:
- Kiên đệ đệ, không cần phiền phức như vậy, ta không còn là một tiểu hài tử chỉ biết ăn vặt.
- Ồ, Tuệ tỷ, ngươi trưởng thành khi nào, ngay cả ta cũng không biết ?
Thạch Kiên cười đùa
- Kiên đệ đệ, con người ai cũng lớn lên. Kiên đệ đệ, ngươi lớn lên không phải sẽ làm quan lớn sao ? Sẽ lấy công chúa sao ?
Thạch Kiên nghe những lời này, phá ra cười ngặt nghẽo.
Trong mắt người thường, lấy công chúa chính là vinh dự lớn nhất, cuộc đời sẽ tràn ngập vinh hoa phú quý, cũng chính vì vậy mới có vụ án Bao Chửng chém Trần Thế Mỹ.
Kỳ thật, bất luận một triều đại nào, một khi lấy công chúa thì cả đời không thể thăng chức, đảm nhiệm vị trí quan trọng. Hiện tại, chức vị phò mã cũng chỉ là một chức quan ngũ phảm.
Tống Chân Tông trước rất thích Khấu Chuẩn cũng chỉ dám nói với Hoàng hậu, gả em gái cho hắn chứ không dám gả con gái của mình cho hắn, sợ gây cản trở con đường làm quan của hắn.
Lý Tuệ vẫn cúi đầu, trong mắt lóng lánh lệ quang.
Lý Tuệ vân vê tà áo:
- Dù sao Kiên đệ sau này cũng sẽ lấy được một thê tử tài giỏi.
Thạch Kiên thầm nghĩ, không hiểu tiểu cô nương này làm sao, nàng không phải đã biết bản thân nàng và hắn có quan hệ như thế nào ? Sao vẫn còn vương vấn, sao có thể nói mình sẽ đi lấy vợ khác ?
Hắn không muốn hỏi, nếu hỏi, sợ rằng vợ chồng Lý Hằng sẽ làm loạn, hắn cũng không muốn thấy bộ mặt hai người đó.
Lý Tuệ lại nói:
- Kiên đệ đệ, Lâm Mạn Ngọc sắp chết sao ?
Thạch Kiên kinh ngạc, hiện hắn viết Hồng Lâu Mộng đang ở đoạn cao trào, phú quý, sao nàng lại biết Lâm Mạn Ngọc sẽ chết ? Chẳng lẽ cô gái này trời sinh có trực giác vô cùng nhạy bén ?
Lý Tuệ cúi đầu nói:
- Kiên đệ đệ, ta có lẽ chưa lớn lên đã phải chết.
Thạch Kiên nhìn nàng lắc đầu, hắn khuyên:
- Đó chỉ là một câu truyện ta kể giúp vui cho bà nội mà thôi.
Lý Tuệ nói:
- Kiên đệ đệ, ngươi không cần làm bộ, thực cũng là giả, giả cũng như thực. Kiên đệ đệ, ta cũng nên đi rồi.
Thạch Kiên ngây người, nghĩ thầm:
“Tiểu cô nương này hôm nay làm sao vậy ? Hắn đối đãi với Lý Tuệ vốn rất tốt, chỉ là có chút không để ý, có lẽ, nàng cũng thực trưởng thành rồi.”
Chuyện này khiến Thạch Kiên ngây ngốc suy nghĩ một chút, nhưng sau đó hắn lại quên ngay, bởi vì đoàn thuyền của Giang Cập đã trở về.
Cứ như vậy, tốc độ kể truyện của hắn càng lúc càng chậm, thấm thoát mùa đông đã sắp qua, mùa xuân sắp tới, Thạch Kiên lúc này cũng chỉ mới viết tới chương thứ 28 của tác phẩm Hồng Lâu Mộng, đoạn Cổ Bảo Ngọc nói:
- Nữ nhân ôn nhu như nước.
Những lời này khiến tất cả nữ tử trong thiên hạ đều sinh ra hảo cảm với thiếu niên kia. Khi đọc tới đoạn Lâm Bảo Ngọc ôm hoa lại khiến cho tất cả thi nhân đời Tống thương cảm không thôi.
Hiện tại, gần như từng câu từng chữ trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng đều được những cô gái ghi nhớ, thậm chí bài thơ Táng Hoa Từ đã trở thành bài thơ gối đầu của các khuê nữ:
Táng Hoa Từ
Hoa tạ hoa phi phi mãn thiên
Hồng tiêu hương đoạn hữu thuỳ liên
Du ti nhuyễn hệ phiêu xuân tạ
Lạc nhứ khinh triêm phốc tú liêm.
Khuê trung nữ nhi tích xuân mộ
Sầu tự mãn hoài vô thích xứ
Thủ bả hoa sừ xuất tú khuê
Nhẫn đạp lạc hoa lai phục khứ.
Liễu ti du giáp tự phương phi
Bất quản đào phiêu dữ lý phi
Đào lý minh niên năng tái phát
Minh niên khuê trung tri hữu thuỳ.
Tam nguyệt hương sào dĩ luỹ thành
Lương gian yến tử thái vô tình
Minh niên hoa phát tuy khả trác
Khước bất đạo nhân khứ lương không sào dã khuynh!
Nhất niên tam bách lục thập nhật
Phong đao sương kiếm nghiêm tương bức
Minh mị tiên nghiên năng kỷ thì
Nhất triêu phiêu bạc nan tầm mịch.
Hoa khai dị kiến lạc nan tầm
Giai tiền muộn sát táng hoa nhân
Độc ỷ hoa sừ lệ ám sái
Sái thượng không chi kiến huyết ngân.
Đỗ quyên vô ngữ chính hoàng hôn
Hà sừ quy khứ yểm trùng môn
Thanh đăng chiếu bích nhân sơ thuỵ
Lãnh vũ xao song bị vị ôn.
Quái nùng để sự bội thương thần
Bán vị liên xuân bán não xuân
Liên xuân hốt chí não hốt khứ
Chí hựu vô ngôn khứ bất văn
Tạc tiêu đình ngoại bi ca phát
Tri thị hoa hồn dữ điểu hồn
Hoa hồn điểu hồn tổng nan lưu
Điểu tự vô ngôn hoa tự tu
Nguyện nô hiếp hạ sinh song dực
Tuỳ hoa phi đáo thiên tẫn đầu
Thiên tẫn đầu, hà xứ hữu hương khâu?
Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt
Nhất bồi tịnh thổ yểm phong lưu
Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ
Bất giao ô náo hãm cừ câu.
Nhĩ kim tử khứ nùng thu táng
Vị bốc nùng thân hà nhật táng
Nùng kim táng hoa nhân tiếu si
Tha niên táng nùng tri thị thuỳ
Thí khán xuân tàn hoa tiệm lạc
Tiện thị hồng nhan lão tử thì
Nhất triêu xuân tận hồng nhan lão
Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri.
(Dịch Thơ:
Hoa bay hoa rụng ngập trời,
Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?
Đài xuân tơ rủ la đà,
Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài.
Kìa trong khuê các có người,
Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ.
Vác mai rảo bước bước ra,
Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này?
Vỏ du tơ liễu đẹp thay,
Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà.
Sang năm đào lý trổ hoa,
Sang năm buồng gấm biết là còn ai?
Tháng ba tổ đã xây rồi,
Trên xà hỏi én quen người hay không?
Sang năm hoa lại đâm bông,
Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ?
Ba trăm sáu chục thoi đưa,
Gươm sương dao gió những chờ đâu đây.
Tốt tươi xuân được mấy ngày,
Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu.
Nở rồi lại rụng đi đâu,
Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn.
Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,
Dây trên cành trụi hãy còn máu rơi.
Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi,
Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh.
Ngả người trước ngọn đèn xanh,
Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn.
Mình sao vơ vẩn từng cơn?
Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi?
Thương khi đến, hờn khi đi,
Đến lừ lừ đến, đi lỳ lỳ đi.
Ngoài sân tiếng khóc rầm rì,
Chẳng hồn hoa đấy, cũng thì hồn chim.
Hồn kia lảng vảng khôn tìm,
Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng
Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh,
Nơi chân trời liệng cánh hoa chơi!
Nào đâu là chỗ chân trời,
Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?
Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,
Chọn nơi cao che đậy hương tàn.
Thân kia trong sạch muôn vàn,
Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ.
Giờ hoa rụng có ta chôn cất,
Chôn thân ta chưa biết bao giờ.
Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,
Sau này ta chết, ai là người chôn?
Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,
Cũng là khi khách hồng nhan về già
Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,
Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!)
Lưu Nga đọc bài thơ Táng Hoa Từ mà không kìm nổi nước mắt:
- Quan gia, đứa nhỏ này không phải bài từ nào viết cũng thật hay, nhưng tại sao càng viết lại càng thương cảm khiến ai gia tốn bao nước mắt.
Tống Chân Tông cũng cảm thấy buồn rầu, lần trước mấy lão già buộc tội Thạch Kiên, giờ đọc cuốn Hồng Lâu Mộng này lại tiếp tục tìm cách buộc tội hắn, nói từ xưa tới nay, nam là chủ, nữ chỉ là nô tì, Thạch Kiên lại dám viết trong cuốn Hồng Lâu Mộng là nam nhân phụ thuộc. Văn nhân trong thiên hạ trọng khí tiết, dám viết ra thứ tiểu thuyết tà mị này, các lão lập tức trình tấu mong hoàng thượng trách tội hắn.
Quyển sách này viết rất hay, Tống Chân Tông cũng có phần mê đắm, nhưng vì sao đứa nhỏ này luôn mang lại niềm vui cùng với phiền toái cho trẫm ?
Lưu Nga nói:
- Quan gia, không thể phạt Thạch Kiên, nếu phạt ai gia sẽ mất đi niềm vui.
Tống Chân Tông không nói gì, chỉ đưa tay gạt lệ trên mặt Lưu hoàng hậu.
Tấu chương lại tới, hóa ra là do Đổng Nghị liên tiếp buộc tội Thạch Kiên, nhưng không ngờ tin này lan ra khiến mấy tiểu thư nhà giàu mất hứng, dẫn gia nô tới đánh cho Đổng Nghị một trận.
Đổng Nghị bị đánh, thượng tấu kêu oan.
Lưu hoàng hậu nhìn tấu chương cười lớn rồi bất chợt đoạt lấy bút của Tống Chân Tông, phê một dòng:
Ghen tị một thiếu niên mười tuổi, hỏi ngươi đã bao nhiêu tuổi ? Nữ nhân thì thế nào ? Đánh rất tốt !!
Tông Chân Tông nhìn thấy trợn tròn mắt, tấu chương này phê như vậy sao có thể đưa ra ngoài.
Tuy nhiên, quyển sách Hồng Lâu Mộng quả thực làm Hoàng đế và Hoàng hậu vô cùng thích thú, đôi lúc quên cả thân phận cao quý của mình.
Có điều ở thời cổ đại, một nhân sĩ chính cống hẳn khó nuốt nổi cuốn Hồng Lâu Mộng này, tư tưởng của nó khác quá nhiều, chỉ là Khấu Chuẩn bị bãi chức, Vương Sáng chết bệnh, Vương Khâm cầm quyền, nhân sĩ chính trực rất ít, vì thế Thạch Kiên mới an tâm mà viết cuốn sách này.
Mặc dù rất nhiều người phê phán Hồng Lâu Mộng, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, Thạch Kiên là một thần đồng cổ kim chỉ có một, luận bút lực, đối với một thiếu niên mười tuổi, đó là độc nhất vô nhị.
Nhưng lúc này, Khấu Chuẩn bắt đầu sinh ra thất vọng với Thạch Kiên, hắn thầm tự hỏi, chẳng lẽ đứa trẻ này lớn lên, tính cách thay đổi ?
Cho tới tận khi cuốn Tự Trị Thông Giám được phát hành, hắn mới khôi phục sự tin tưởng với Thạch Kiên.
Một năm trôi qua, Thạch Kiên đã mười tuổi, Lý Tuệ cũng mười tuổi. Ở thời này, trẻ con trưởng thành sớm, mười tuổi đã đủ để Lý Tuệ hiểu được một chút nhân tình thế thái. Thỉnh thoảng, nàng lại kiếm xe ngựa đi tới Thạch gia, mỗi lần như vậy, mọi người lại nhìn nàng với ánh mắt cười nhạo. Hiện tại, nàng không muốn tới Thạch gia, mặc dù nàng rất muốn ngắm nhìn đệ đệ Thạch Kiên.
Nhưng nàng hiểu, năm đó cha mẹ mình đối xử với Thạch gia như thế nào, chỉ là Thạch Kiên đối với nàng rất tốt, nếu không nàng đã sớm không nhìn thấy hắn, ngày hôm đó, trước mặt mọi người, Thạch Kiên thiêu hủy hôn ước nhưng phụ thân nàng không ngăn lại, việc hôn nhân giữa hai nhà thực tế lúc đó đã bị hủy.
Bây giờ, chỉ vì cha mẹ bức bách nàng mới tới Thạch gia chứ chưa bao giờ nàng chủ động tới. Nàng vốn nhát gan, tính cách nhu nhược, thỉnh thoảng cha mẹ nổi nóng nàng lại im lặng, không dám giải thích, chỉ biết vâng lời. Hôm nay nàng lại lên xe ngựa theo lời cha mẹ, đã hơn một tháng nàng không tới Thạch gia.
Nhìn thấy nàng, Thạch Kiên mỉm cười, gọi Hồng Diên đi lấy trái cây cho nàng ăn.
Lý Tuệ cúi đầu, thấp giọng nói:
- Kiên đệ đệ, không cần phiền phức như vậy, ta không còn là một tiểu hài tử chỉ biết ăn vặt.
- Ồ, Tuệ tỷ, ngươi trưởng thành khi nào, ngay cả ta cũng không biết ?
Thạch Kiên cười đùa
- Kiên đệ đệ, con người ai cũng lớn lên. Kiên đệ đệ, ngươi lớn lên không phải sẽ làm quan lớn sao ? Sẽ lấy công chúa sao ?
Thạch Kiên nghe những lời này, phá ra cười ngặt nghẽo.
Trong mắt người thường, lấy công chúa chính là vinh dự lớn nhất, cuộc đời sẽ tràn ngập vinh hoa phú quý, cũng chính vì vậy mới có vụ án Bao Chửng chém Trần Thế Mỹ.
Kỳ thật, bất luận một triều đại nào, một khi lấy công chúa thì cả đời không thể thăng chức, đảm nhiệm vị trí quan trọng. Hiện tại, chức vị phò mã cũng chỉ là một chức quan ngũ phảm.
Tống Chân Tông trước rất thích Khấu Chuẩn cũng chỉ dám nói với Hoàng hậu, gả em gái cho hắn chứ không dám gả con gái của mình cho hắn, sợ gây cản trở con đường làm quan của hắn.
Lý Tuệ vẫn cúi đầu, trong mắt lóng lánh lệ quang.
Lý Tuệ vân vê tà áo:
- Dù sao Kiên đệ sau này cũng sẽ lấy được một thê tử tài giỏi.
Thạch Kiên thầm nghĩ, không hiểu tiểu cô nương này làm sao, nàng không phải đã biết bản thân nàng và hắn có quan hệ như thế nào ? Sao vẫn còn vương vấn, sao có thể nói mình sẽ đi lấy vợ khác ?
Hắn không muốn hỏi, nếu hỏi, sợ rằng vợ chồng Lý Hằng sẽ làm loạn, hắn cũng không muốn thấy bộ mặt hai người đó.
Lý Tuệ lại nói:
- Kiên đệ đệ, Lâm Mạn Ngọc sắp chết sao ?
Thạch Kiên kinh ngạc, hiện hắn viết Hồng Lâu Mộng đang ở đoạn cao trào, phú quý, sao nàng lại biết Lâm Mạn Ngọc sẽ chết ? Chẳng lẽ cô gái này trời sinh có trực giác vô cùng nhạy bén ?
Lý Tuệ cúi đầu nói:
- Kiên đệ đệ, ta có lẽ chưa lớn lên đã phải chết.
Thạch Kiên nhìn nàng lắc đầu, hắn khuyên:
- Đó chỉ là một câu truyện ta kể giúp vui cho bà nội mà thôi.
Lý Tuệ nói:
- Kiên đệ đệ, ngươi không cần làm bộ, thực cũng là giả, giả cũng như thực. Kiên đệ đệ, ta cũng nên đi rồi.
Thạch Kiên ngây người, nghĩ thầm:
“Tiểu cô nương này hôm nay làm sao vậy ? Hắn đối đãi với Lý Tuệ vốn rất tốt, chỉ là có chút không để ý, có lẽ, nàng cũng thực trưởng thành rồi.”
Chuyện này khiến Thạch Kiên ngây ngốc suy nghĩ một chút, nhưng sau đó hắn lại quên ngay, bởi vì đoàn thuyền của Giang Cập đã trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.