Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 4 - Chương 279: Phá vây (2)

Ngọ Hậu Phương Tình

26/02/2014

Nhưng Thạch Kiên cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết sức lực bản thân bất kể thế nào cũng kém hơn những thanh niên tráng kiện này, hắn giả vờ vung đại đao hung ác chém tới, nhưng khi vung đao lên không trung lại đột nhiên chuyển nhẹ tư thế, dùng quyền cực trong Thái Cực, đao xoay nửa vòng giữa không trung, nghênh đón Lang nha bổng dẫn nó lệch sang một bên. Đại đao lại vung lên, hất tung Lang Nha bổng xuống đất.

Tống Minh Nguyệt cũng từng bị Khế Cốt Cân dùng chiêu thức uốn lượn kia mà ngã xuống ngựa. Nhưng khi đó Tống Minh Nguyệt còn nghĩ rằng Khế Côt Cân dùng binh khí đẩy ra khiến bản thân không có thời gian kịp phản ứng, Thạch Kiên căn bản lại không đỡ trực tiếp, chỉ thuận thế đẩy binh khí kia, gạt cây Lang Nha bổng sang một bên

Hán tử này còn chưa kịp phản ứng, Thạch Kiên đã đem đại đao hướng về phía cổ tay hắn.

Vốn dĩ vũ khí Thạch Kiên mang theo đã là thép tốt nhất được sản xuất ra. Sau đó trải qua vài lần công thành bát trại, sau khi đoạt được Hưng Khánh phủ và kho binh khí Hắc Sơn quân ti, mỗi người lại tự tìm cho mình binh khí tốt nhất. Cây đao mà Thạch Kiên đoạt được lại là bảo đao chân chính.

Một đao này chém xuống, không chỉ có cổ tay hắn, mà ngay cả đầu hắn cũng có thể chẻ thành đôi.

Kỳ thật là chỉ có hai chiêu, nhưng ánh sáng kim quang loé sáng, những người khác thấy Thạch Kiên chỉ dùng có một chiêu tráng hán kia đã bị hắn đánh ngã, ngay cả nha bổng của hắn cũng bị rớt trên mặt đất.

Thạch Kiên cưỡi ngựa còn đang xung phong phía trước, giống như một cơn gió xẹt qua tráng hán này, chỉ có điều hắn thuận tay liền hạ một đao, làm đầu tráng hán bị bay về một bên.

Sau đó ầm ầm một tiếng, người đàn ông vạm vỡ nặng hơn hai trăm cân liền lập tức ngã xuống.

Thấy Thạch Kiên anh dũng như vậy, quân Tống lại nhiệt huyết dâng cao, quát lên:

- Giết

Vốn dĩ sĩ khí không bằng khí thế của quân Tống, dũng mãnh cũng không được như quân Tống, số người lại mất đi một nửa, hơn nữa hiện tại quân Tống điên cuồng, giống như một cơn gió thổi tới, khi quân Tống quay chiến mã lại, thì quân Tây Hạ từ hai nghìn người nay chỉ còn lại một nghìn người.

Tác Mặc Đồ giữ chức vụ giám quân ti, hắn cũng rất dũng cảm, không ngờ quân Tống lại anh dũng như vậy, hắn cũng giết chết được hai binh Tống. Vừa lúc Tống Minh Nguyệt ở bên cạnh, vì thế thúc con ngựa thư ba mà quân Tống cướp được của Nguyên Hạo chạy tới, giống như con báo trong đêm gió quay ngược trở lại.

Không ngờ ngay cả Tống Minh Nguyệt cũng bị hắn đâm hai nhát vào người. Nếu không phải do Tống Minh Nguyệt binh khí nặng nề thì Tống Minh Nguyệt đã bị hắn đâm chết. May mắn, Địch Thanh ở gần đó, từ sau lưng đâm một nhát nhát thương giết chết Tác Mặc Đồ.

Lần này Tống Minh Nguyệt càng buồn bực, vốn dĩ do hắn sợ hãi Khế Cốt Cân mà phải nhảy xuống ngựa, đã cảm thấy rất hổ thẹn, lúc này gặp ai cũng cúi đầu, lần này lại bị Tác Mặc Đồ đả thương, hắn phát điên, lập tức nhảy xuống nâng thi thể Tác Mặc Đồ lên, hai tay xé, làm cho hai cánh tay cùng khuỷu tay liền rời khỏi thân thể hắn.

Khi quân Tống quay đầu ngựa lại, trong sân chỉ còn một mình hắn đang biểu diễn cảnh phân thây kia.



Những binh lính yếu bong vía khi nhìn thấy hắn đều muốn nôn ra.

Những binh lính Tây Hạ may mắn còn sống sót mặt đều bị doạ trắng bệch

Bọn họ đều nghe nói binh lính Tống yếu đuối, nhưng những binh Tống này mà yếu đuối sao? Ngay cả ma quỷ cũng không có tàn bạo như bọn họ.

Khi Thạch Kiên lại muốn tiếp tục tấn công, những binh lính Tây Hạ này đã toàn bộ nhảy xuống lưng ngựa đầu hàng.

Trận chiến này chấm dứt thật nhanh, nhưng hiện tại đội ngũ này đều là quân Cam Túc, lúc này mọi người đều đi theo hướng Tây, bởi vì cuộc sống hoàn cảnh ác liệt, mọi người cũng trở nên thô bạo hơn. Trong trận chiến này cũng có hơn hai trăm binh Tống hy sinh, còn có một số người bị thương.

Hiện giờ Thạch Kiên lúc đầu mang theo mười ngàn đại quân, tuy rằng đạt được chiến tích huy hoàng, nhưng hiện tại chỉ còn lại có hai phần ba.

Thạch Kiên nhìn những tù binh này, cuối cùng vẫn hô lên:

- Giết.

Lúc này Hưng Bình công chúa không hề lên tiếng.

Kỳ thực Thạch Kiên cẩn thận như vậy, vừa là cứu tính mạng của hắn, nhưng cũng là cứu tính mạng của toàn bộ quân Tống.

Sau khi bọn họ đi vào Nhã Bố Lại Sơn, chỉ có một tháng đã phát hiện thám tử Tây Hạ. Quân Tống ngày đêm tuần tra, ngoài ra là do bọn họ có kính viễn vọng trong tay, Nguyên Hạo cũng thu được một ít, đều coi như bảo bối, những thứ này đều có thể cấp cho thám tử. Hơn nữa đối với những vật dụng mới lạ này, Nguyên Hạo cũng không thể phát huy hoàn toàn tác dụng của nó.

Vì thế một nhóm thám tử bị Thạch Kiên phái một đội quân giết chết, làm cho Nguyên Hạo còn tưởng rằng bọn họ gặp nạn ở sa mạc Đằng Cách Lý.

Một hai thám tử, Thạch Kiên còn không thèm để ý, nhưng càng ngày càng xuất hiện nhiều thám tử, hắn biết Nguyên Hạo đã đoán ra nơi bọn họ có khả năng trốn. Vì thế cũng đoán ra Nguyên Hạo thông qua người thương nhân bán da kia cung cấp tin tức, biết bọn họ chuẩn bị nhiều da lông như vậy là để tránh giá lạnh trong mùa đông, khẳng định sẽ biết bọn họ trốn vào trong sa mạc Đằng Cách Lý.

Lúc này hắn mới hiểu được ý nghĩa chân chính của việc cầm binh. Kỳ thật hôm nay hắn thu được tráng thắng lợi như vậy, nguyên nhân thứ nhất là do chuẩn bị đầy đủ, thứ hai là do ứng dụng vũ khí kiểu mới. Rất nhiều lần trên thực tế là chính mình đánh đu với tử thần.

Lần này mềm lòng khiến hắn thậtsự hối hận. Nếu lúc ấy chính mình giết chết thương nhân đó, trong lúc hỗn loạn như vậy, ai có thể để ý một thương nhân chết sống ra sao. Như vậy bọn họ có thể yên tâm lớn mật mà ở đây qua một mùa đông. Đợi đến tháng ba, đi qua Ba Đan Cát Lâm sa mạc, tiến vào địa phương của người Hồi Cốt, sau đó đi vòng qua tộc Thổ Phiên. Tuy rằng một đường vất vả, nhưng tránh được Tây Hạ, dân tộc Thổ Phiên và dân tộc Hồi Hột cùng Tống triều quan hệ tốt, còn hướng Tông triều xưng thần, những binh lính này cũng có thể bình an mà trở lại Tống triều. Thậm chí có thể thừa dịp người Tây Hạ không chú ý, thừa cơ đánh lén Hắc Thuỷ quân ti.



Nhưng lần này sai lầm đã làm kế hoạch này tan biến. Những thám tử này có thể chỉ có vài người, hoặc một nhóm người, mục tiêu nhỏ, không dễ dàng phát hiện, trời biết bọn họ khi nào sẽ tìm được nơi này.

Có lần Thạch Kiên vì trấn an nhóm dân sống ở đây mà tặng rất nhiều thịt ngựa cho bọn họ. Trên thực tế Thạch Kiên cũng có dự cảm, bọn họ ở đây sẽ không lâu dài, những thứ này nếu cho người Tây Hạ thì không bằng đưa cho những người dân này, như vậy có thể lưu lại một ân tình.

Hưng Bình lại nói hắn giả nhân giả nghĩa. Thạch Kiên thấy nàng cũng chịu không ít khổ cực, vì thế giải thích với nàng, cũng nói việc này rõ ràng:

- Việc này cũng không có cách nào khác, nếu chúng ta có thể dựa vào triều đình, bản quan cũng không muốn giết người.

Hưng Bình còn không phục nghĩ hắn đây là tìm cớ.

Nàng vốn là cực kỳ ngưỡng mộ Thạch Kiên, hiện tại đi cùng Thạch Kiên, ngoại trừ âm mưu, còn có máu tươi, đã thấy được đủ những nhân tố tiêu cực, nàng đúng là cực kỳ bài xích ảnh hưởng của Thạch Kiên.

Thạch Kiên nhún nhún vai, hắn cũng không nghĩ giải thích nhiều.

Ngày hôm qua, binh lính phái ra đi trinh sát trở về báo cáo, nói năm đội đại quân của Tây Hạ chia ra bốn phương tám hướng đang bọc lại vây quanh tiến tới chỗ bọn họ.

Lúc ấy Thạch Kiên đã biết mình bị bại lộ, hiện tại bất kể đi theo phương hướng nào phá vây đều sẽ gặp đại quân Tây Hạ. Chỉ cần bọn họ bị cản lại, đợi cho đội quân khác tới, bọn họ toàn quân sẽ bị diệt. Cho dù bọn họ vô cùng cẩn thận, nhưng đây là ở sa mạc, chỉ cần bọn họ đi qua được, chiến mã ở trên sa mạc sẽ lưu lại dấu chân, cũng sẽ để lại dấu vết cho bọn họ dễ dàng đuổi theo.

Nhưng Thạch Kiên nhìn trên bản đồ, mấy đại quân này bởi vì sa mạc cách trở, sẽ không thể liên hệ tốt với nhau, bởi vậy tốc độ trước sau không đồng nhất. Vì thế Thạch Kiên quyết định trước tiên ở lại thung lũng này, tiêu diệt một đội ngũ quân Tây Hạ, đem vòng vây phá ra một chỗ hổng để phá vây ra ngoài.

Đội quân của Tác Mặc Đồ đi tới phía ngoài cốc, Thạch Kiên cũng biết được rõ ràng, hắn cũng biết quân đội mình chỉ có năm nghìn người, nhất thời sẽ không dám tiến vào, vì thế mệnh lệnh binh lính giả bộ như vui chơi thoải mái, thu hút hắn tập kích doanh trại.

Lúc này thời tiết còn lạnh, Nguyên Hạo lại phái người tập kích tới đây, ngay cả Hưng Bình Công chúa đối với quân sự là dốt đặc cán mai, cũng biết những lời Thạch Kiên nói với nàng trước đây là đúng. Xét kỹ ra, nếu so sánh với Nguyên Hạo hay ca ca chính mình, Thạch Kiên vẫn là tốt nhất. Ít nhất hắn có đảm bảo an toàn cho toàn bộ quân đội của mình, không lạm sát kẻ vô tội. Về phần Nguyên Hạo kia quả thực là một đao phủ.

Cho nên hiện tại nàng không nghi ngờ gì ở bên cạnh Thạch Kiên, không kêu ca một tiếng nào.

Thạch Kiên nhìn vị quả phụ này, cười đầy thâm ý.

Quay lại chiến trường, hiện tại đại doanh đã bị đốt, không thể nghỉ ngơi. Tuy nhiên Thạch Kiên cũng không tính nghỉ ngơi, hắn lập tức mang theo đại quân, đi qua Nhã Bố Lại Sơn, tiến vào Ba Đan Cát Lâm sa mạc. Bởi vì còn có mấy canh giờ nữa đại quân thứ hai của Tây Hạ sẽ đuổi đến. Đây là hướng tới Hắc Thuỷ quân ti. Mặt khác ba đội quân kia cũng cách nơi này không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook