Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 3 - Chương 144: Song Hoàng (Hạ)

Ngọ Hậu Phương Tình

25/03/2013

Triệu Dung dùng vẻ mặt đáng thương nhìn y nói:

- Ngươi không thấy bây giờ nói lời này đã quá muộn rồi sao?

Lý Trọng Chiêu đầu tiên là ngây người ra sau đó vểnh tai lên thì nghe thấy một hồi tiếng vó ngựa bên ngoài, sắc mặt lại thay đổi. Sau đó y chán nản nói:

- Nếu sớm biết thế này ta phải trói người lại mới được.

Triệu Dung lại lắc đầu nói:

- Như thế cũng vô ích.

Nói rồi nàng lật đáy chiếc hộp phấn kia lên nói:

- Bản quận chúa cũng không phải một kẻ ngốc, biết rõ lần đi này sẽ có nguy hiểm thì không thể một chút đề phòng cũng không có được. Lý đại nhân, khi còn chưa đến chạm nghỉ chân của các ngươi, bản quận chúa đã dùng trâm bạc mang theo đục một lỗ nhỏ trên cái hộp này. Cho dù ngươi có trói ta lại thì ta cũng đã nói trước với a hoàn tiểu Xuyến, khi bọn ta lên xe ngựa nó có thể quay lưng lại lấy chiếc hộp này từ trong người ta. Đừng nói xe ngựa của các ngươi có hai người canh chừng bọn ta, cho dù có mười người thì bọn ta vẫn có thể giấu được chiếc hộp bé tí này, sau đó sẽ để cái lỗ nhỏ vào những khe hở trên xe ngựa. Và như thế là có thể để lại mùi hương dọc đường, cho dù người của các ngươi ngửi thấy thì cũng không chú ý, cho đó là mùi phấn trên người bản công chúa, không làm cho các ngươi nghi ngờ được phải không?

Thực ra lúc ra khỏi thành Lý Trọng Chiêu cũng còn lên xe kiểm tra lại một lần, y cũng nhìn thấy Triệu Dung cầm hộp phấn nghịch. Lúc đó y còn nể phục nàng gặp chuyện này mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nào ngờ nàng lại giở trò trên đó. Y cười cay đắng rồi nói:

- Nói thế nghĩa là khi chưa vào trạm nghỉ chân người đã biết mình sẽ bị đưa đi nơi khác?

Triệu Dung nói:

- Không sai. Tối hôm trong cung cùng lúc xuất hiện ba bọn người, ta và Thạch đại nhân đã cùng bàn bạc ba bọn người này có thể là những kẻ nào hay những thế lực nào. Lúc đó bọn ta đã nghĩ rất có thể người Hạ Châu các ngươi cũng có can dự vào vụ việc này. Lúc các ngươi dẫn ta đi lòng vòng, lần đầu tiên đi qua trạm nghỉ của các ngươi ta đã đoán được bảy tám phần khả năng Sa Giới là người của các ngươi. Khi hắn đến Hoàng thành rồi quay về, ta đã đục lỗ trên chiếc hộp này và nói nhỏ chuyện đó cho tiểu Xuyến.

A hoàn tiểu Xuyến của nàng cũng gật đầu cười hì hì nói:

- Đúng vậy, tiểu thư nhà ta thật thông minh.

Lúc đầu Triệu Dung định mang tiểu Tường theo, tiểu Tường sinh ra trong Vương phủ, cùng lớn lên với nàng. Nhưng tiểu Tường lại rất nhiều lời, chuyện lần này lại là chuyện với Thạch Kiên, khó tránh khỏi bị nó giễu cợt. Thế nên nàng mới mang theo a hoàn này, tiểu Xuyến là người Tô Châu, nói tiếng phổ thông, nhưng cũng không thoát khỏi giọng nói mang hương vị ngọt ngào của người Tô Châu.

Sau đó cô nhìn về phía Lý Trọng Chiêu nói:

- Ai bảo ngươi dám có ý với tiểu thư nhà ta. Thật là một đứa trẻ đáng thương ồ, ôi, thật quá đáng thương.

Có lẽ cô đến kinh thành chưa lâu, học nói tiếng phổ thông cũng chưa lâu, nói cũng không được chuẩn xác, không biết biểu đạt ý của mình nên đã mang “ các ngươi thật xui xẻo, dám có ý với tiểu thư nhà ta” nói thành “thật là đứa trẻ đáng thương ồ”. Chữ “ồ” được ngân ra rất dài nhưng thế vẫn chưa đủ, đằng sau còn thêm một câu “ thật quá đáng thương” nữa.

Lý Trọng Chiêu thiếu chút nữa thì tức hộc máu.

Một hồi lâu y mới hỏi:

- Vậy ta hỏi người, tại sao người lại biết trên xe ngựa có khe hở?

Điểm này rất quan trọng, nếu trên xe ngựa không có khe hở thì những bột phấn này sẽ không thể rơi xuống xe ngựa được, cũng sẽ không thể để lại mùi hương suốt dọc đường được. Như thế thì làm sao Thạch Kiên có thể tìm ra bọn họ được.

Triệu Dung nói:

- Điều này càng đơn giản. Các ngươi bắt cóc ta, xét về công hay tư thì Thạch đại nhân cũng đều phải đi tìm bọn ta. Lúc đó nếu các ngươi dùng xe ngựa sang trọng để ra thành thì sẽ lưu lại manh mối cho Thạch đại nhân, đương nhiên cũng sẽ gây sự chú ý với người khác. Xe ngựa tất nhiên càng đơn giản càng tốt, thế thì bên dưới xe ngựa có khe hở thì cũng không quá kỳ lạ. Chỉ cần bản quận chúa chiếm được chỗ có khe hở sau khi lên ngựa thì các ngươi cũng không nghi ngờ được.

Lý Trọng Chiêu lại hỏi:



- Thế nhưng phía tây kinh thành có không ít cô nương dùng son phấn, làm sao người có thể khẳng định Thạch đại nhân sẽ ngửi thấy mùi của loại phấn này?

Triệu Dung đắc ý cười nói:

- Bản quận chúa từng nghe Thạch đại nhân nói chàng ghét nhất những cô gái son phấn lòe loẹt. Thế nên bản quận chúa đã đặc biệt đến một nhà trong kinh thành để đặt loại phấn này.

Nói tới đây, nàng tựa lưng vào ghế, vươn mình một cái rồi nói:

- Có lẽ ngươi lại muốn hỏi làm sao bản quận chúa khẳng định được Thạch đại nhân sẽ nhớ được mùi hương của loại phấn này phải không? Phụ nữ thường làm đẹp vì người mình thích, nếu đến việc ta đặc biệt vì chàng mà đổi sang dùng loại phấn này, chàng cũng không để tâm thì chỉ có thể nói kẻ bản quận chúa nhờ cậy không phải người.

Tiểu Xuyến nhanh nhảu nịnh nọt:

- Tiểu thư, giờ đã có thể chứng tỏ kẻ Quận chúa nhờ cậy là người rồi.

Lúc này Thạch Kiên và Lưu Diệp cũng vào đến cửa, cũng vừa vặn nghe được câu nói cuối cùng của Triệu Dung và câu tiểu Xuyến vừa nói, suýt nữa thì làm hắn ngất đi, “ nhờ cậy là người”, không lẽ mình không phải là người sao? Còn Lưu Diệp thì quay người muốn cười.

Tiểu Xuyến lại nhìn Lý Trọng Chiêu nói:

- Đứa trẻ đáng thương, ngươi vốn đấu không lại tiểu thư nhà ta và Thạch đại nhân, đó là bí mật không thể không nói của tiểu thư nhà ta và Thạch đại nhân, làm sao ngươi biết được thế?

Thạch Kiên cũng tiến vào, hắn và Lưu Diệp cũng muốn xem “đứa trẻ đáng thương” này trông thế nào, nhưng trông thấy tướng mạo Lý Trọng Chiêu thì ngay cả Lưu Diệp cũng bị một phen kinh hãi, mồ hôi không ngừng đổ ra trên đầu.

Trông thấy Thạch Kiên vào, biết hắn nghe được những lời mình vừa nói nên Triệu Dung đỏ mặt nói:

- Ngươi thật xấu xa, tại sao tới giờ mới đến?

Tiểu Xuyến nhất thời không hiểu liền hỏi:

- Thạch đại nhân không phải kẻ xấu, phải không Thạch đại nhân, phải không tiểu thư?

Cô vốn muốn nói: “ Thạch đại nhân không phải người xấu, Thạch đại nhân, nô tì nói có đúng không, tiểu thư, đúng không vậy?”

Thế nhưng cô không rành tiếng phổ thông nên chỉ nói được thế, Lưu Diệp không thể nào nhịn được nữa, đành buông ra một tiếng cười sảng khoái.

Triệu Dung cũng tươi tỉnh lên, nói với cô bé:

- Tiếng phổ thông của ngươi không tốt, không nên nói nữa, không có ai muốn ngươi nói cả.

Lúc này Thạch Kiên mới lắc đầu nói với nàng:

- Quận chúa, nàng cũng to gan thật đấy! Nếu bản quan quên mùi phấn nàng dùng hoặc bản quan không ngửi thấy thì thế nào?

Triệu Dung chớp chớp mắt nói:

- Thế thì coi như bản quận chúa đen đủi, gặp phải kẻ không có cảm giác thôi.

Ý nàng muốn nói “ ta lại mang cả cuộc đời mình trao cho kẻ không có cảm giác” nhưng vì có mặt Lưu Diệp ở đó nên nàng đổi lại là “ gặp phải”.

Thạch Kiên im lặng, nàng suy nghĩ thông minh, cũng ép buộc hắn phải xoay chuyển quanh bộ óc của nàng.

Triệu Dung lại nói nhỏ bên tai hắn:



- Cái này gọi là “ sừng tê tụ điểm, tâm tình cảm thông ”

Thạch Kiên mắt trợn ngược, trong lòng nghĩ “thiếu nữ triều Tống cũng to gan thế sao? Tiểu đạo cô nói bạch mã hoàng tử là vì cô ấy còn nhỏ tuổi, nhưng cô đã là người thành niên rồi.”

Lúc này Lý Trọng Chiêu không thể nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình tiếp được nữa, nói với giọng bình tĩnh:

- Các người không phải ở đây “ hát đôi” nữa . Giờ bản ti thua các người rồi, bản ti thừa nhận, chuyện này là kế hoạch của mình bản ti, không liên quan gì tới công tử nhà ta. Thạch đại nhân, giờ ngài sẽ xử lý bản ti thế nào?

Nói câu này y vẫn giữ ngữ khí điềm tĩnh, không chút lo lắng.

Thạch Kiên biết hiện tại vì muốn lung lạc Lý Đức Minh nên vẫn luôn ôn hòa với y. Bây giờ trong cung Xảo nhi cũng không phải do bọn chúng giết, đến cả cái chết của đạo trưởng Vô Trần cũng là do bị kẻ khác giá họa. Nhiều lắm thì nói mưu đồ của bọn chúng cũng không gian trá, không biết chừng triều đình còn thả y ra. Thế nên khi phạm phải án lớn như thế này y vẫn giữu được thái độ điềm tĩnh. Hắn nói với Lý Trọng Chiêu:

- Bản quan không cần biết ngươi là ai, hoặc giữ chức quan gì ở Tây Châu, lần này bản quan đến, trước là để phá án, còn sẽ xử lý thế nào thì đã có Đại Lý tự định đoạt. Cũng có thể ngươi cho rằng ngươi là người của Lý đại nhân thì triều đình sẽ xử nhẹ ngươi, song ta vẫn khuyên ngươi sớm bỏ ý nghĩ đó đi. Không cần nói đến những chuyện khác, chỉ cần Sa Giới đạo trưởng là người của ngươi, hắn đã làm nhục mấy chục thiếu nữ, lại còn làm đại đa số những người đó bị giết hại dã man, chỉ dựa vào tội danh này ngươi đã không thể thoát rồi.

Câu nói này khiến Lý Trọng Chiêu như một quả bóng cao su bị hút hết hơi, y ngồi sụp xuống không chút sức lực.

Do Thạch Kiên đã để lộ thân phận, thế cục triều đình hiện nay đang hỗn loạn, đặc biệt là đại án trong cung bị truyền ra ngoài làm cho các quan viên đều thấp thỏm lo sợ. Thế nên Thạch Kiên bắt được thế lực của bọn Lý Trọng Chiêu xong lập tức cáo biệt Lưu Diệp, tiến về Kinh thành. Lần này vì áp giải Bình Vân cung ở Hạ châu gây rối loạn Tây Kinh, đám người này có tất cả sáu bảy mươi người nên Thạch Kiên không dám đi đường thủy. Dù sao thì đi đường thủy cũng nhiều nguy hiểm nên hắn đổi sang đi đường bộ.

Tình tiết vụ án lần này rất trọng đại, vụ án Sa Giới gây ra cũng lớn, hơn nữa Lý Trọng Chiêu còn là Dực vệ ti của Hạ Châu. Lần này Thạch Kiên đem theo hai trăm quan binh, toàn bộ trang bị để áp giải đám phạm nhân này. Đồng thời tốc độ di chuyển của họ cũng rất chậm.

Tới chiều ngày thứ hai bọn họ mới ra khỏi cửa ải Hổ Lao, sau đó tiến về phía trước là Trịnh Châu. So sánh với kiếp trước của Thạch Kiên thì quy mô của Trịnh Châu lúc này chưa lớn, vẫn chỉ là một châu phủ cấp trung bình. Lúc này quan đạo cũng trở nên hiểm ác, phía nam là vùng núi Dư Mạch hiểm trở, phía bắc là sông Hoàng Hà. Thạch Kiên dặn dò binh sĩ chú ý cảnh giác, chỉ cần qua đoạn đường này, qua Trịnh Châu thì cách Khai Phong sẽ không còn xa nữa.

Nhưng hắn vẫn lo lắng điều gì đó, điều gì sẽ đến? Một lúc sau bỗng có một trận cát bụi, một đội quan binh đang tiến về phía này.

Tuy kẻ đến là quan binh nhưng Thạch Kiên vẫn rất cẩn thận, bởi vì hắn chỉ phá được một thế lực, hai thế lực còn lại vẫn chưa rõ ràng. Ngay cả trong cung mà bọn chúng còn không vấp phải trở ngại nào thì cũng có khả năng điều động quan binh. Thạch Kiên vừa ra hiệu, lập tức vài chục binh sĩ chặn ngay đường của đám quan binh này lại.

Hiệu úy Trí Quả dẫn đầu nói với đám quan binh đang đi tới:

- Các ngươi là những kẻ nào? Gặp Thạch đại nhân nhà ta còn không mau quỳ xuống!

Lúc này đám người ngựa kia mới dừng lại, Thạch Kiên trông thấy đám người ngựa này có khoảng ba bốn trăm người, dẫn đầu là một tướng quân du kích.

Tên du kích kia cười lớn nói:

-Thạch đại nhân? Ta không thấy, chỉ thấy một đám người Hạ Châu giả làm quan binh của triều đình ta lẻn vào nội địa, mưu đồ quỷ quyệt.

Lúc này Lý Trọng Chiêu đang ngồi trên ngựa mới gượng cười. Vì thân phận y rất đặc biệt, thông qua tra hỏi, Thạch Kiên đã biết y còn là cháu trai của Lý Đức Minh, thế nên không đã không nhốt y vào xe tù nhân mà còn để y cưỡi ngựa. Tuy nhiên toàn bộ bọn thuộc hạ của y đều bị bắt, Thạch Kiên tin là y không dám trở về như thế nên dù y được hoạt động tự do thì Thạch Kiên cũng rất yên tâm.

Lúc này Triệu Dung bước lại nói:

- Các ngươi là bộ đội của tướng soái nào? Lẽ nào các ngươi gặp Thạch đại nhân không quỳ, gặp bản quận chúa cũng không quỳ?

Tên du kích kia lại càng cười lớn hơn nói:

- Ngươi là Quận chúa? Thân phận Quận chúa tôn quý như thế lại ở giữa đám đại nam nhân không ra thể thống gì như thế, ngươi định lừa ai chứ?

Nói xong, thấy Triệu Dung bị câu nói khinh miệt của y mà mặt trắng bệch, hắn vẫy tay nói:

- Người đâu, bắt tất cả bọn người này lại, kẻ nào kháng cự giết chết không tha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook