Quyển 4 - Chương 283: thật sự là thần tiên
Ngọ Hậu Phương Tình
05/03/2014
Nguyên Hạo thấy phòng tuyến thứ nhất của binh Tống bắt đầu lui về phía sau, hắn liền lệnh cho binh lính đánh trống trận càng vang hơn. Có lẽ thành công hay thất bại ngay tại hôm nay sẽ biết.
Trên thực tế Thạch Kiên đã thấy tình cảnh lúc này đang cực kỳ ác liệt, phía sau không có trợ giúp, thậm chí bởi vì có vách núi cách trở, bọn họ ngay cả nơi để trốn cũng không có. Chỉ cần người Tây Hạ xông lên đỉnh núi, mấy ngàn quân của Thạch Kiên toàn bộ sẽ bị diệt.
Mấy tháng sau, Nguyên Hạo thực sự hối hận giá như lúc ấy hắn không ra lệnh như vậy, kỳ thật chỉ cần để binh lính xông lên trên núi, cũng có thể mở ra một đường máu đạt tới mục tiêu.
Khi thấy binh lính rốt cục đem phòng tuyến này xé rách, tộc trưởng các bộ tộc cũng không ai phản đối nữa. Bọn họ ai chẳng yêu quý con dân của chính mình, phần lớn cũng là trung thành với Nguyên Hạo, họ cũng biết nếu không giết được tên Thạch Kiên kia, Tây Hạ sẽ hậu hoạn vô cùng.
Trên thực tế giao chiến đến lúc này, mấy ngàn binh Tống cũng mệt nhọc. Cho dù không có binh lính Tây Hạ tới gần khiến phải cùng bọn chúng đánh nhau sống chết nhưng bọn họ do cánh tay, khuỷu tay phải kéo căng cung cũng đã tê rần rồi. Hiện họ chỉ còn có yếu tố địa lợi, bọn họ nhanh chóng rút lui đến sau lưng hai ngàn binh Tống phía sau.
Đám binh lính Tây Hạ nhìn thấy quân Tống lui lại, nghĩ rằng bọn họ sợ hãi mình, vì thế một đám hưng phấn kêu gào xông lên, một tay giơ lên tấm chắn, một tay vung đao, dùng toàn sức leo lên phía trước. Phía dưới năm ngàn binh lính nhìn thấy tình hình này, càng muốn tranh công, hơn nữa bọn họ là đội quân sức lực đầy đủ, một đám người giống như khỉ bò, leo lên núi rất nhanh. Chỉ lát sau bọn họ đã gặp đám binh lính dẫn đầu của Tây Hạ.
Địch Thanh thấy tình thế như vậy, sắc mặt hơi tái đi. Hắn lo lắng nhìn Thạch Kiên, chỉ thấy trên mặt Thạch Kiên mãi chỉ có mỉm cười, tuy nhiên trong ý cười kia lại có một chút dữ tợn và thô bạo.
Thạch Kiên kêu lên một tiếng:
- Bắn
Tiếng dây cung vang lên, thanh âm này binh Tống đã rất quen thuộc.
Ngoại trừ Thân Nghĩa bân và Tô Sĩ Quốc ra, mỗi người đếm rõ số người bị mình giết chết trong đó có rất nhiều người bị cung nỏ bắn chết.
Tuy nhiên lần này lại không giống như vậy, khi tiếng dây cung mãnh liệt vang lên, đồng thời có một trận thanh âm hỗn loạn, giống như pháo nổ, nhưng so với pháo nổ lại không hỗn loạn ầm ĩ, âm thanh lại lớn hơn rất nhiều. Địch Thanh lúc này mới chú ý thấy hai trăm người kia đang cầm trong tay thứ kỳ quái gì đó.
Rương! Địch Thanh lập tức nghĩ đến, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên phía sau Thạch Kiên là vài cái rương đã bị mở ra, bên trong rỗng tuếch.
Nhưng khi hắn xoay người lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngây dại. Không giống cung nỏ, mỗi lần bắn chỉ được dùng một cung nỏ, còn phải lấy tiễn ra lắp vào cung, rồi lại giơ lên nhắm, tay phải kéo dây để lấy tốc độ bắn.
Đợi cho đội binh lính bắn tiễn này lui xuống, đội binh Tống đã lắp sẵn băng đạn lại tiến lên.
Điểm chết người chính là binh lính Tây Hạ chưa thấy qua loại vũ khí này, bọn họ ở chân núi trong tiếng trống trận còn đang muốn liều màng tiến công hướng lên trên, căn bản là không biết mà nằm úp sấp xuống.
Dùng tấm chắn hữu dụng sao? Chẳng lẽ tấm chắn có thể đem tất cả mọi nơi trên toàn thân bảo vệ tốt sao? Hơn nữa đối với mấy tấm chắn dùng mây bện này, đạn có thể trực tiếp xuyên qua. Hơn một trăm người phát huy ra uy lực của mình, đâu chỉ hạ đươc một nghìn người, nhiều hơn nữa cũng có thể diệt được.
Một trận thanh âm như vang lên, đầu tiên là hơn một ngàn binh lính Tây Hạ toàn bộ té trên mặt đất, không một ai có thể đứng lên.
Biến cố này khiến binh lính mặt sau đều đứng ngây ngẩn cả người.
Thạch Kiên lại kêu một tiếng. Hơn một trăm binh lính lại đem nòng súng ngắm về nhóm binh lính phía sau này.
Kỳ thật loại súng trường này tầm bắn cũng không xa, nhưng ít nhất cũng xa hơn nhiều so với cũng tiễn. Đương nhiên ngoại trừ loại nỏ máy cần có nhiều người thao tác và tốn nhiều sức vô cùng phiền toái. Thạch Kiên lần này nghiên cứu chế tạo ra nỏ tay tầm bắn cũng không kém, nhưng mỗi lần binh Tống dung tay giương cung tên đến đau tay, như vậy cũng không thuận tiện, ngay cả Tống Minh Nguyệt lực cánh tay như vậy cũng không bắn được tới mười tên, hai tay sẽ không có khí lực mà tiếp tục nữa.
Sau đó Địch Thanh lại nhìn thấy một đám binh lính Tây Hạ giống như bù nhìn. Trong nháy mắt mấy ngàn người liền ngã xuống, những binh lính phía sau cũng không thể nhanh hơn tiếng trống trận dưới chân núi, lập tức xoay người co chân bỏ chạy xuống dưới núi.
Thạch Kiên quát:
- Đuổi theo.
Nghe thấy tiếng quát, tất cả binh Tống đều hướng dưới chân núi đuổi theo. Một bên là một trăm người dùng súng tiếp tục bắn, dù sao súng trường so với cung tiễn cũng tiện hơn nhiều.
Cho dù binh lính Tây Hạ bỏ chạy về chân núi nhưng cũng liên tục có bính lính ngã xuống.
Khi đuổi tới chân núi, Thạch Kiên lúc này mới mệnh lệnh thu binh.
Trên núi đột nhiên biến hoá khiến Nguyên Hạo rất ngạc nhiên, hắn rất nhanh hiểu được loại đồ vật này chính là vũ khí mới do Thạch Kiên chế tạo.
Quả nhiên lợi hại, không chỉ hắn, ngay cả các tộc trưởng đang xem cuộc chiến, cũng xanh cả mặt, vô cùng nhục nhã.
Chẳng lẽ Thạch Kiên đã tạo ra loại vũ khí này? Tại sao Hương phi không truyền tin tức đến? Vì sao triều đình Tống triều lại chưa từng dùng loại vũ khí này đối phó với bọn họ?
Có thể tưởng tượng, mấy chục vạn binh Tống đang cầm trong tay loại vũ khí này, không chỉ Tây Hạ, ngay cả thiên hạ cũng không có quốc gia nào là đối thủ của Tống triều.
Thấy sắc mặt Nguyên Hạo, Trương Nguyên nói:
- Bệ hạ, không đơn giản như vậy, nếu hắn có thể làm ra, cũng sẽ không chỉ có một trăm người trong tay có thứ này. Chỉ sợ bọn họ có mưu kế, những thứ này không dễ chế tạo, có lẽ Thạch Kiên vài năm nay cũng chỉ làm ra được ngần đấy, lần này chính là mang đến thử.
Lời của Trương Nguyên không phải chỉ để mình Nguyên Hạo nghe, cũng là nói cho các tộc trưởng nghe, hiện tại các tộc trưởng này đều đang bị doạ cho khiếp đảm. Chưa chiến đã sợ chỉ e là không phải chuyện tốt.
Nhưng lúc này bất kể Nguyên Hạo ra lệnh thế nào, các tộc trưởng cũng sẽ không để cho con dân bọn họ chịu chết. Núi lớn như vậy, muốn công chiếm phải cần rất nhiều người, còn chưa kể tới có vũ khí kinh khủng kia, bên cạnh còn có mấy ngàn cung nỏ phối hợp
Vì thế Nguyên Hạo chỉ có thể áp dụng sách lược vây quanh núi. Thật buồn cười là hắn xây lên một hàng rào cao lớn, giống như hắn đang phòng thủ. Tuy nhiên mọi người cũng có thể lý giải tâm tình của hắn, chính là muốn Thạch Kiên sợ. Hàng rào tường này vừa xây lên chính là vây quanh toàn bộ phía bắc sườn núi.
Thạch Kiên chính là đang ở giữa sườn núi với hàng rào trúc kia được bao quanh. Vài ngày sau, đại quân Tây Hạ cũng không dám xông lên núi, đồng thời quân Tống cũng không dám lao xuống. Cho dù trong tay hắn có súng cũng không được, dù sao cũng là quá ít. Bởi vì thao tác chưa quen, lần đầu tiên binh Tống đã lãng phí rất nhiều đạn, đồng thời cũng có hơn hai mươi khẩu súng có vấn đề. Hiện tại tình hình vô cùng bất lợi với quân Tống. Dù sao trên núi cũng không có thức ăn. Chỉ qua hai ba ngày, người Tây Hạ đã nghe được tiếng ngựa kêu từ trên núi truyền xuống.
Quân Tống bắt đầu giết ngựa, nhưng ăn xong tất cả chiến mã, bọn họ có thể ăn gì tiếp?
Thanh âm này khiến Nguyên Hạo nghe xong trong lòng lại kiên định. Nhưng hắn vẫn như cũ không dám buông lỏng cảnh giới, phòng ngừa Thạch Kiên lại nghĩ ra kế sách kỳ quái gì để phá vây ra ngoài. Mỗi đêm đều có hơn một ngàn binh lính tuần tra, giám sát động tĩnh quân Tống trên núi.
Quả nhiên loại cục diện này không chỉ Nguyên Hạo, mà mấy ngàn binh Tống cũng bắt đầu lo lắng.
Đặc biệt Thạch Kiên giết chiến mã, ngay cả con ngựa cướp được của Nguyên Hạo cũng giết, hiện tại ngựa của Phong Trung Khanh và Địch Thanh cùng với Tống Minh Nguyệt cũng không buông tha. Lúc ấy, khoảnh khắc khi ngựa hí, Tống Minh Nguyệt chỉ kém chút nữa sẽ liều mạng với Thạch Kiên.
Hơn nữa giết chết tất cả chiến mã như vậy, về sau bọn họ muốn trốn về Tống triều phải làm sao?
Đối mặt với nghi vấn của phần đông tướng sĩ, Thạch Kiên cũng không giữ bí mật.
Thạch Kiên đưa những binh lính sầu lo kia đưa tới đỉnh núi, nói:
- Yên tâm, chúng ta có thể rời khỏi nơi này. Về phần cách nào, chính là từ nơi này nhảy xuống, phía dưới nhai núi này có một khe suối, rất hẻo lánh, chúng ta có thể lén lút rời khỏi. Hiện tại chúng ta ở đây, hấp dẫn đội quân Tây Hạ, khi đó chúng ta có thể nhân cơ hội tới Túc Châu, thừa lúc Túc Châu phòng thủ không vững, chiếm Túc Châu, sau đó ra quan ải, tới địa bàn người Hồi Hột, như vậy chúng ta sẽ an toàn. Do đó, những chiến mã này quá nặng, nếu nhảy xuống cũng là ngã chết, cho nên ta giết chúng, không phải vì vấn đề lương thực, mà là không muốn để lại cho người Tây Hạ thêm nhiều chiến mã.
Nói cũng đúng, nhưng chiến mã nhảy xuống sẽ chết, vậy người nhảy xuống, chẳng lẽ không chết?
Những tướng sĩ này nhìn Thạch Kiên, nghĩ xem trong đầu liệu có bình thường hay không?
Dân chúng Tống triều rốt cục nghe được tin tức của Thạch Kiên
Sau khi tiến vào Tây Hạ, Thạch Kiên cũng không mở một cuộc tấn công quy mô lớn với Nguyên Hạo, nhưng lần lượt đánh cho Nguyên Hạo những đòn trí tử. Chỉ cần bị hắn tấn công, toàn quân gần như bị diệt sạch. Lần đầu tiên là hơn mười ngàn binh lính Tây Hạ tại Hưng Khánh bị tiêu diệt. Lần thứ hai trong trận chiến bên bờ sông, ba vạn người trên cơ bản bị diệt không còn một mống. Sau đó là trận chiến bảo vệ Hưng Khánh, Thạch Kiên dùng con dân của chính Nguyên Hạo chiến đấu, binh Tống gần như không phải ra tay, lần lượt tiêu diệt được hai vạn binh lính Tây Hạ, hiện tại vẫn còn mấy ngàn người vẫn đang phải nằm trên giường, sinh mạng vẫn đang bị đe doạ. Sau đó lặn lội đường xa tập kích Hắc Sơn Quân Ti, hơn mười ngàn lại bị tiêu diệt, tiếp đó tấn công Hưng Khánh, lại tiếp tục diệt luôn mấy ngàn người nữa.
Trên thực tế Thạch Kiên đã thấy tình cảnh lúc này đang cực kỳ ác liệt, phía sau không có trợ giúp, thậm chí bởi vì có vách núi cách trở, bọn họ ngay cả nơi để trốn cũng không có. Chỉ cần người Tây Hạ xông lên đỉnh núi, mấy ngàn quân của Thạch Kiên toàn bộ sẽ bị diệt.
Mấy tháng sau, Nguyên Hạo thực sự hối hận giá như lúc ấy hắn không ra lệnh như vậy, kỳ thật chỉ cần để binh lính xông lên trên núi, cũng có thể mở ra một đường máu đạt tới mục tiêu.
Khi thấy binh lính rốt cục đem phòng tuyến này xé rách, tộc trưởng các bộ tộc cũng không ai phản đối nữa. Bọn họ ai chẳng yêu quý con dân của chính mình, phần lớn cũng là trung thành với Nguyên Hạo, họ cũng biết nếu không giết được tên Thạch Kiên kia, Tây Hạ sẽ hậu hoạn vô cùng.
Trên thực tế giao chiến đến lúc này, mấy ngàn binh Tống cũng mệt nhọc. Cho dù không có binh lính Tây Hạ tới gần khiến phải cùng bọn chúng đánh nhau sống chết nhưng bọn họ do cánh tay, khuỷu tay phải kéo căng cung cũng đã tê rần rồi. Hiện họ chỉ còn có yếu tố địa lợi, bọn họ nhanh chóng rút lui đến sau lưng hai ngàn binh Tống phía sau.
Đám binh lính Tây Hạ nhìn thấy quân Tống lui lại, nghĩ rằng bọn họ sợ hãi mình, vì thế một đám hưng phấn kêu gào xông lên, một tay giơ lên tấm chắn, một tay vung đao, dùng toàn sức leo lên phía trước. Phía dưới năm ngàn binh lính nhìn thấy tình hình này, càng muốn tranh công, hơn nữa bọn họ là đội quân sức lực đầy đủ, một đám người giống như khỉ bò, leo lên núi rất nhanh. Chỉ lát sau bọn họ đã gặp đám binh lính dẫn đầu của Tây Hạ.
Địch Thanh thấy tình thế như vậy, sắc mặt hơi tái đi. Hắn lo lắng nhìn Thạch Kiên, chỉ thấy trên mặt Thạch Kiên mãi chỉ có mỉm cười, tuy nhiên trong ý cười kia lại có một chút dữ tợn và thô bạo.
Thạch Kiên kêu lên một tiếng:
- Bắn
Tiếng dây cung vang lên, thanh âm này binh Tống đã rất quen thuộc.
Ngoại trừ Thân Nghĩa bân và Tô Sĩ Quốc ra, mỗi người đếm rõ số người bị mình giết chết trong đó có rất nhiều người bị cung nỏ bắn chết.
Tuy nhiên lần này lại không giống như vậy, khi tiếng dây cung mãnh liệt vang lên, đồng thời có một trận thanh âm hỗn loạn, giống như pháo nổ, nhưng so với pháo nổ lại không hỗn loạn ầm ĩ, âm thanh lại lớn hơn rất nhiều. Địch Thanh lúc này mới chú ý thấy hai trăm người kia đang cầm trong tay thứ kỳ quái gì đó.
Rương! Địch Thanh lập tức nghĩ đến, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên phía sau Thạch Kiên là vài cái rương đã bị mở ra, bên trong rỗng tuếch.
Nhưng khi hắn xoay người lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngây dại. Không giống cung nỏ, mỗi lần bắn chỉ được dùng một cung nỏ, còn phải lấy tiễn ra lắp vào cung, rồi lại giơ lên nhắm, tay phải kéo dây để lấy tốc độ bắn.
Đợi cho đội binh lính bắn tiễn này lui xuống, đội binh Tống đã lắp sẵn băng đạn lại tiến lên.
Điểm chết người chính là binh lính Tây Hạ chưa thấy qua loại vũ khí này, bọn họ ở chân núi trong tiếng trống trận còn đang muốn liều màng tiến công hướng lên trên, căn bản là không biết mà nằm úp sấp xuống.
Dùng tấm chắn hữu dụng sao? Chẳng lẽ tấm chắn có thể đem tất cả mọi nơi trên toàn thân bảo vệ tốt sao? Hơn nữa đối với mấy tấm chắn dùng mây bện này, đạn có thể trực tiếp xuyên qua. Hơn một trăm người phát huy ra uy lực của mình, đâu chỉ hạ đươc một nghìn người, nhiều hơn nữa cũng có thể diệt được.
Một trận thanh âm như vang lên, đầu tiên là hơn một ngàn binh lính Tây Hạ toàn bộ té trên mặt đất, không một ai có thể đứng lên.
Biến cố này khiến binh lính mặt sau đều đứng ngây ngẩn cả người.
Thạch Kiên lại kêu một tiếng. Hơn một trăm binh lính lại đem nòng súng ngắm về nhóm binh lính phía sau này.
Kỳ thật loại súng trường này tầm bắn cũng không xa, nhưng ít nhất cũng xa hơn nhiều so với cũng tiễn. Đương nhiên ngoại trừ loại nỏ máy cần có nhiều người thao tác và tốn nhiều sức vô cùng phiền toái. Thạch Kiên lần này nghiên cứu chế tạo ra nỏ tay tầm bắn cũng không kém, nhưng mỗi lần binh Tống dung tay giương cung tên đến đau tay, như vậy cũng không thuận tiện, ngay cả Tống Minh Nguyệt lực cánh tay như vậy cũng không bắn được tới mười tên, hai tay sẽ không có khí lực mà tiếp tục nữa.
Sau đó Địch Thanh lại nhìn thấy một đám binh lính Tây Hạ giống như bù nhìn. Trong nháy mắt mấy ngàn người liền ngã xuống, những binh lính phía sau cũng không thể nhanh hơn tiếng trống trận dưới chân núi, lập tức xoay người co chân bỏ chạy xuống dưới núi.
Thạch Kiên quát:
- Đuổi theo.
Nghe thấy tiếng quát, tất cả binh Tống đều hướng dưới chân núi đuổi theo. Một bên là một trăm người dùng súng tiếp tục bắn, dù sao súng trường so với cung tiễn cũng tiện hơn nhiều.
Cho dù binh lính Tây Hạ bỏ chạy về chân núi nhưng cũng liên tục có bính lính ngã xuống.
Khi đuổi tới chân núi, Thạch Kiên lúc này mới mệnh lệnh thu binh.
Trên núi đột nhiên biến hoá khiến Nguyên Hạo rất ngạc nhiên, hắn rất nhanh hiểu được loại đồ vật này chính là vũ khí mới do Thạch Kiên chế tạo.
Quả nhiên lợi hại, không chỉ hắn, ngay cả các tộc trưởng đang xem cuộc chiến, cũng xanh cả mặt, vô cùng nhục nhã.
Chẳng lẽ Thạch Kiên đã tạo ra loại vũ khí này? Tại sao Hương phi không truyền tin tức đến? Vì sao triều đình Tống triều lại chưa từng dùng loại vũ khí này đối phó với bọn họ?
Có thể tưởng tượng, mấy chục vạn binh Tống đang cầm trong tay loại vũ khí này, không chỉ Tây Hạ, ngay cả thiên hạ cũng không có quốc gia nào là đối thủ của Tống triều.
Thấy sắc mặt Nguyên Hạo, Trương Nguyên nói:
- Bệ hạ, không đơn giản như vậy, nếu hắn có thể làm ra, cũng sẽ không chỉ có một trăm người trong tay có thứ này. Chỉ sợ bọn họ có mưu kế, những thứ này không dễ chế tạo, có lẽ Thạch Kiên vài năm nay cũng chỉ làm ra được ngần đấy, lần này chính là mang đến thử.
Lời của Trương Nguyên không phải chỉ để mình Nguyên Hạo nghe, cũng là nói cho các tộc trưởng nghe, hiện tại các tộc trưởng này đều đang bị doạ cho khiếp đảm. Chưa chiến đã sợ chỉ e là không phải chuyện tốt.
Nhưng lúc này bất kể Nguyên Hạo ra lệnh thế nào, các tộc trưởng cũng sẽ không để cho con dân bọn họ chịu chết. Núi lớn như vậy, muốn công chiếm phải cần rất nhiều người, còn chưa kể tới có vũ khí kinh khủng kia, bên cạnh còn có mấy ngàn cung nỏ phối hợp
Vì thế Nguyên Hạo chỉ có thể áp dụng sách lược vây quanh núi. Thật buồn cười là hắn xây lên một hàng rào cao lớn, giống như hắn đang phòng thủ. Tuy nhiên mọi người cũng có thể lý giải tâm tình của hắn, chính là muốn Thạch Kiên sợ. Hàng rào tường này vừa xây lên chính là vây quanh toàn bộ phía bắc sườn núi.
Thạch Kiên chính là đang ở giữa sườn núi với hàng rào trúc kia được bao quanh. Vài ngày sau, đại quân Tây Hạ cũng không dám xông lên núi, đồng thời quân Tống cũng không dám lao xuống. Cho dù trong tay hắn có súng cũng không được, dù sao cũng là quá ít. Bởi vì thao tác chưa quen, lần đầu tiên binh Tống đã lãng phí rất nhiều đạn, đồng thời cũng có hơn hai mươi khẩu súng có vấn đề. Hiện tại tình hình vô cùng bất lợi với quân Tống. Dù sao trên núi cũng không có thức ăn. Chỉ qua hai ba ngày, người Tây Hạ đã nghe được tiếng ngựa kêu từ trên núi truyền xuống.
Quân Tống bắt đầu giết ngựa, nhưng ăn xong tất cả chiến mã, bọn họ có thể ăn gì tiếp?
Thanh âm này khiến Nguyên Hạo nghe xong trong lòng lại kiên định. Nhưng hắn vẫn như cũ không dám buông lỏng cảnh giới, phòng ngừa Thạch Kiên lại nghĩ ra kế sách kỳ quái gì để phá vây ra ngoài. Mỗi đêm đều có hơn một ngàn binh lính tuần tra, giám sát động tĩnh quân Tống trên núi.
Quả nhiên loại cục diện này không chỉ Nguyên Hạo, mà mấy ngàn binh Tống cũng bắt đầu lo lắng.
Đặc biệt Thạch Kiên giết chiến mã, ngay cả con ngựa cướp được của Nguyên Hạo cũng giết, hiện tại ngựa của Phong Trung Khanh và Địch Thanh cùng với Tống Minh Nguyệt cũng không buông tha. Lúc ấy, khoảnh khắc khi ngựa hí, Tống Minh Nguyệt chỉ kém chút nữa sẽ liều mạng với Thạch Kiên.
Hơn nữa giết chết tất cả chiến mã như vậy, về sau bọn họ muốn trốn về Tống triều phải làm sao?
Đối mặt với nghi vấn của phần đông tướng sĩ, Thạch Kiên cũng không giữ bí mật.
Thạch Kiên đưa những binh lính sầu lo kia đưa tới đỉnh núi, nói:
- Yên tâm, chúng ta có thể rời khỏi nơi này. Về phần cách nào, chính là từ nơi này nhảy xuống, phía dưới nhai núi này có một khe suối, rất hẻo lánh, chúng ta có thể lén lút rời khỏi. Hiện tại chúng ta ở đây, hấp dẫn đội quân Tây Hạ, khi đó chúng ta có thể nhân cơ hội tới Túc Châu, thừa lúc Túc Châu phòng thủ không vững, chiếm Túc Châu, sau đó ra quan ải, tới địa bàn người Hồi Hột, như vậy chúng ta sẽ an toàn. Do đó, những chiến mã này quá nặng, nếu nhảy xuống cũng là ngã chết, cho nên ta giết chúng, không phải vì vấn đề lương thực, mà là không muốn để lại cho người Tây Hạ thêm nhiều chiến mã.
Nói cũng đúng, nhưng chiến mã nhảy xuống sẽ chết, vậy người nhảy xuống, chẳng lẽ không chết?
Những tướng sĩ này nhìn Thạch Kiên, nghĩ xem trong đầu liệu có bình thường hay không?
Dân chúng Tống triều rốt cục nghe được tin tức của Thạch Kiên
Sau khi tiến vào Tây Hạ, Thạch Kiên cũng không mở một cuộc tấn công quy mô lớn với Nguyên Hạo, nhưng lần lượt đánh cho Nguyên Hạo những đòn trí tử. Chỉ cần bị hắn tấn công, toàn quân gần như bị diệt sạch. Lần đầu tiên là hơn mười ngàn binh lính Tây Hạ tại Hưng Khánh bị tiêu diệt. Lần thứ hai trong trận chiến bên bờ sông, ba vạn người trên cơ bản bị diệt không còn một mống. Sau đó là trận chiến bảo vệ Hưng Khánh, Thạch Kiên dùng con dân của chính Nguyên Hạo chiến đấu, binh Tống gần như không phải ra tay, lần lượt tiêu diệt được hai vạn binh lính Tây Hạ, hiện tại vẫn còn mấy ngàn người vẫn đang phải nằm trên giường, sinh mạng vẫn đang bị đe doạ. Sau đó lặn lội đường xa tập kích Hắc Sơn Quân Ti, hơn mười ngàn lại bị tiêu diệt, tiếp đó tấn công Hưng Khánh, lại tiếp tục diệt luôn mấy ngàn người nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.