Quyển 4 - Chương 297: thứ mạnh nhất (1)
Ngọ Hậu Phương Tình
18/04/2014
Xúc Đấu Si kinh sợ mà nhận lấy miếng ngọc bội. Gã đã tận mắt nhìn thấy Thạch Kiên lấy nó từ trên cổ xuống. Gã liền nói;
- Đa tạ. Đa tạ.
Thạch Kiên còn nói thêm:
- Nhưng bản quan còn muốn phiền ngươi một việc nữa.
- Thạch đại nhân. Dù là việc gì, xin đại nhân cứ nói.
- Bản quan muốn có một tấm bản đồ.
Thạch Kiên nói. Điều này rất quan trọng. Nếu đã không có bản đồ. Xúc Đấu lại ngầm ngáng bước của họ. Bọn họ muốn rời khỏi nơi này cũng khó khăn. Ở đây khắp nơi là sa mạc hoang vắng cao nguyên tuyết sơn. Biết chỗ nào có thể đi qua được.
Xúc Đấu đáp:
- Trong người tôi có một tấm bản đồ. Nhưng không được tường tận lắm.
- Cũng được
Thời gian không còn nhiều nữa. Thạch Kiên bèn lấy bản đồ của gã rồi cùng với Thân Nghĩa Bân, Tô Sĩ Quốc thương lượng. Về sau Thạch Kiên lén lệnh cho Địch Thanh mang theo một ít người không ngừng đem hành lý đưa ra ngoài. Về phần bọn họ chỉ mang theo một ít vàng cho nhỏ gọn mấu chốt là bọn họ tới vùng Hoàng Đầu của dân tộc Hồi Hột còn mất vài ngày đường. Mấy ngàn quân của bọn họ không thể ở trên đường ăn không khí mà sống càng không thể khiến cho Xúc Đấu biết được chuyện này. Nhưng rất có thể điều này sẽ gây ra nhiều hậu quả về sau. Hắn cũng không muốn tạo nhiều mâu thuẫn với người Hồi Hột.
Tới tối hôm sau. Hưng Bình công chúa cũng đều lén rời khỏi chốn này. Lúc đầu bọn họ mấy trăm người đến chỗ giao tiếp giữa núi A Nhĩ Kim và tháp Kỳ Man cách núi một khoảng. Ở đó có một sơn khẩu. Có thể vượt qua núi A Nhĩ Kim. Từ đó tới cao nguyên Thanh Tàng. Ở sau lưng núi A Nhĩ Kim. Có rất nhiều hồ. Quay về Hoàng Đầu thìđây cũng là con đường duy nhất có thể đi. Nếu bây giờ khí hậu còn không chính thức chuyển ấm áp. Họ đã có thể vượt qua núi A Nhĩ Kim. Đó căn bản chỉ là mộng tưởng của họ. Nơi này rất nhiều núi cao biển rộng trải rộng tới hơn sáu ngàn thước. Thạch Kiên có chút lo ngại cũng không có gì là quá.
Sang tới ngày thứ ba. Thạch Kiên cố ý ở trước mặt Xúc Đấu. mắng mỏ một binh lính TỐng dám đưa tình với một cô nương người dân tộc Hồi Hột mặt mày thanh tú. Thạch Kiên nói:
- Bản quan thấy các ngươi bây giờ không còn gì để nói rồi. Xem ra ngay cả bản thân mình là ai các ngươi cũng quên rồi. Bản quan sẽ huấn luyện lại cho các ngươi.
Nói xong lệnh cho tất cả đám binh sĩ lên ngựa. Đến ngoài thành Đại Truân luyện tập đội hình. Nhưng bọn họ không biết là Thạch Kiên lúc đó cố ý. đưa họ đi càng lúc càng cách xa thành. Cuối cùng đến khi cái bóng của thành Đại Truân cũng không còn trông thấy nữa. Thạch Kiên đem theo bọn họ thực cũng không phải cố gắng huấn luyện tập gì cả. Hắn ra roi thúc ngựa nhằm hướng đông nam chạy như điên.
Đến lúc này. Binh lính Tống mới ý thức điều bất thường. Không phải vô cớ Thạch Kiên luôn miệng thúc giục họ. Cứ như thế này thần thần bí bí mà rời khỏi Trọng Vân. Bọn họ thấy vậy tự động cũng tăng tốc nhanh hơn.
Từ thành Đại Truân đến sơn khẩu A Nhĩ Kim còn vài trăm dặm đường. Con đường này địa hình cực kỳ phức tạp có cả sa mạc. Có sa mạc thảo nguyên mà còn có cả đầm lầy. Đặc biệt những đầm lầy này. Bên trên nhìn giống như đất thảo nguyên vậy. Nếu không biết nó là đầm lầy. Giống như đội quân của Thạch Kiên cắm đầu chạy với tốc độ cao. Ít nhất ngay tại thời điểm đó sẽ có mấy chục người bị đầm lầy đó nuốt chửng. Không sai. Nơi này đều thuộc phạm vi thế lực của họ tộc Trọng Vân. Xúc Đấu Si kia đã vẽ bức bản đồ vùng này rất rõ ràng.
Cho đến tận ngày thứ ba, họ cuối cùng đã đi qua núi A Nhĩ Kim. Tuy rằng thành Đại Truân chỉ cao hai nghìn mét so với mực nước biển, có rất nhiều binh lính Tống đã không thể thở nổi. Những người còn lại đều sung sướng vùng lên mà hoan hô.
Sau mỗi bước đi của họ. quê hương lại càng thêm gần lại.
Những binh lính này còn khá một chút. Bọn họ thân thể đều tráng kiện còn có thể cố gắng thích ứng với độ cao của cao nguyên. Chỉ có hai người là Tô Sĩ Quốc và Hưng Bình. Mặt bắt đầu đỏ hồng lên. Bọn họ thường xuyên ghé mặt vào lưng ngựa, ói mửa vài lần. Vì vậy Tô Sĩ Quốc còn bị đám binh sĩ này cười nhạo.
Thế mà qua núi A Nhĩ Kim, tốc độ của bọn họ trên mặt đất đều bị chậm lại. Bởi vì trên bản đồ của Xúc Đấu Si khi đi qua núi A Nhĩ Kim, thì bản đồ này không còn chuẩn xác điều này cũng không thể oán giận gì Xúc Đấu Si, gã đã nói với Thạch Kiên điều này rồi. Vốn nghĩ đến mối quan hệ tốt giữa Tống triều và Hoàng Đầu mà có thể được giúp đỡ.. Nhưng Thạch Kiên cũng quên mất một sự kiện. Từ vùng Hoàng Đầu trở lại Tống triều đi qua cao nguyên Thanh Tàng. Vùng này với Tống triều quan hệ căn bản chưa có qua lại bởi vậy họ đi tắt qua núi Kỳ Liên và núi Sơ Lặc Nam. Bọn họ cũng không có tin tức gì của quân Tây Hạ. Bây giờ bọn Thạch Kiên vẫn mặc áo giáp của người Tây Hạ.
Vốn dĩ chi Hoàng Đầu của dân tộc Hồi Hột này bị Nguyên Hạo đánh cho thê thảm, bây giờ tổng cộng còn không quá một vạn người. Vì hoàn cảnh quá bức bách Nên họ phân tán rải rác trên diện rộng. Mỗi bộ tộc nhỏ chỉ có hơn mười người đến mấy trăm người. Nhìn thấy đám quân của Thạch Kiên tớihọ vội vàng sợ hãi mà tránh né. Khi Thạch Kiên bắt họ tới hỏi hắn cũng không tin lời họ nói. Chẳng lẽ họ còn có thể nói cho người Tây Hạ sự thật về con đường ấy?
Vì thế giờ bọn Thạch Kiên dựa vào cái la bàn và tấm bản đồ hiện tại mà tùy cơ ứng biến.
Theo bản đồ, bọn họ lần mò nhằm thẳng hướng đông tiến quân. Không ngờ cũng làm cho bọn họ tiến được vào thung lũng. Không còn khí hậu của cao nguyên. Hai người Tô Sĩ Quốc và Hưng Bình công chúa cũng thấy tốt hơn một chút. Sau mấy ngày đường bây giờ nhìn họ đã gầy hơn khá nhiều. Trông hai người . Còn có quãng đường dài ở cao nguyên đang chờ họ sau đó mới có thể tới Cam Nam. Tiến vào biên giới Tống.
Nhưng vào ngày thứ sáu. Thạch Kiên phái lính gác lợi dụng kính viễn vọng nhìn về phía sau đã có rất nhiều đại quân đang đuổi theo.
Không cần phải nói. Đó là quân đội của Ngọc Tố Phủ. Gã đuổi theo cũng không có gì lạ dù sao đây cũng là Hoàng Đầu địa bàn của người Hồi Hột. Hiện tại bọn họ ỷ vào sự hùng mạnh của Hắc Hãn. Còn có mấy vạn đại quân này. Căn bản cũng không e ngại gì dân vùng Hoàng Đầu của Hồi Hột. Chỉ là Thạch Kiên không ngờ bọn họ truy đuổi nhanh đến như vậy. Bọn Thạch Kiên với người Hồi Cốt này không giống nhau, họ vừa trải qua thử thách ở vùng cao nguyên nên thể lực giờ đều giảm sút. Bây giờ không cần Ngọc Tố Phủ có mấy vạn người mà chỉ cần là mấy ngàn người. Cũng không địch nổi.
Thạch Kiên lại một lần nữa phải tăng tốc độ nhanh hơn. Bọn họ lợi dụng ưu thế của kính viễn vọng chơi trò đuổi bắt với Ngọc Tố Phủ. Lúc ấy hiệu quả cũng không được tốt. Bọn họ mấy người hành quân đã để lại rất nhiều dấu chân, có thể khiến cho Ngọc Tố Phủ có thể tìm được dễ dàng.
Thạch Kiên bị quân của Ngọc Tố Phủ đuổi theo một ngày một đêm. Trong đó có vài lần, chút nữa thì quân của Ngọc Tố Phủ theo kịp. Điều này khiến cho trên người Thạch Kiên ứa ra mồ hôi lạnh. Thật không ngờ. Không ngờ cho rằng ở nơi an toàn nhất. Lại gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy..
Sang đến ngày thứ tám. Mặt trời ở sau bãi đất cao từ từ nhô lên. Núi A Nhĩ Kim sớm đã bị bọn họ bỏ lại phía sau không nhìn thấy nữa. Chỉ có núi Côn Lôn phía Nam. Ở xa xa phía chân trời. Còn có một hai ngọn núi cao đầy tuyết. Xuất hiện ở trong đúng tầm nhìn của bọn họ.
Nhưng lúc này binh lính lại chạy tới báo cáo. Chúng nói phía trước xuất hiện một đội quân nữa.
Tin tức này khiến tất cả quân Tống nghe xong đều cảm thấy uể oải, chán nản. Bây giờ bọn họ ở nơi này không quen người nào. Trước có quân chờ sẵn. Sau có quân truy đuổi. Vận mệnh của họ nguy hiểm chỉ trong một sớm một chiều.
Song Thạch Kiên sau khi nghe xong lại vui vẻ mà cười to lên. Hắn nhận từ tay binh lính chiếc kính viễn vọng quay về phía trước mặt nhìn đội quân kia. Sau đó hắn hét lớn:
- Đó chính là quân đội của dân tộc Thổ Phiên.
Thạch Kiên ở Thiểm Tây cùng với người Thổ Phiên đã từng qua lại nên nhận ra đây rõ ràng là đại quân của người Thổ Phiên. Đại khái là Tư La đã biết tin tức về toán quân của bọn họ, vì thế ông ta phái đại quân tiến ra đây nghênh đón. Mấy lần gần đây kề bên tử thần bây giờ nhìn đến việc sinh tồn ở ngay trước mắt. Thạch Kiên vẫn không khống chế được cảm xúc của mình.
- Vạn tuế!
Một tiếng này theo Thạch Kiên truyền ra. Tất cả đám binh lính Tống đều hứng phấn mà hô to. Họ thậm chí còn không để ý tới việc Thạch Kiên có hạ lệnh hay không. Cứ nhằm thẳng hướng đại quân Thổ Phiên mà phóng đi.
Thạch Kiên bị hành động của đám binh lính làm cho càng thêm hoảng sợ. Người Thổ Phiên và người Tây Hạ thù sâu như biển. Hiện tại họ đang mặc áo giáp của người Tây Hạ. Nếu cứ mạo muội tiến lên. Sẽ làm cho người ta hiểu lầm, ngay lập tức biến thành bia tập ngắm.
Thạch Kiên vội vàng ngăn cản họ. Đồng thời phái Thân Nghĩa Bân cùng một người tiến đến liên hệ với đại quân Thổ Phiên. Kỳ thực Thạch Kiên đã quá lo lắng rồi. Đội quân Thổ Phiên này đúng là đã được Phạm Trọng Yêm và Sơn Ngộ thỉnh cầu. Bọn họ tự mình đi cùng đại quân Tư La. Ông ta sớm biết rằng đội quân của Thạch Kiên mặc đồ của quân Tây Hạ. Nếu không bọn Thạch Kiên mặc đồ khôi giáp của người Tống. Ở trong Tây Hạ tung hoành ngang dọc, Chẳng phải sớm mất mạng hay sao? Hơn nữa Nguyên Hạo có liều lĩnh thế nào đi nữa cũng không dám đem quân đội tiến vào bên trong cao nguyên Thanh Tàng.
- Đa tạ. Đa tạ.
Thạch Kiên còn nói thêm:
- Nhưng bản quan còn muốn phiền ngươi một việc nữa.
- Thạch đại nhân. Dù là việc gì, xin đại nhân cứ nói.
- Bản quan muốn có một tấm bản đồ.
Thạch Kiên nói. Điều này rất quan trọng. Nếu đã không có bản đồ. Xúc Đấu lại ngầm ngáng bước của họ. Bọn họ muốn rời khỏi nơi này cũng khó khăn. Ở đây khắp nơi là sa mạc hoang vắng cao nguyên tuyết sơn. Biết chỗ nào có thể đi qua được.
Xúc Đấu đáp:
- Trong người tôi có một tấm bản đồ. Nhưng không được tường tận lắm.
- Cũng được
Thời gian không còn nhiều nữa. Thạch Kiên bèn lấy bản đồ của gã rồi cùng với Thân Nghĩa Bân, Tô Sĩ Quốc thương lượng. Về sau Thạch Kiên lén lệnh cho Địch Thanh mang theo một ít người không ngừng đem hành lý đưa ra ngoài. Về phần bọn họ chỉ mang theo một ít vàng cho nhỏ gọn mấu chốt là bọn họ tới vùng Hoàng Đầu của dân tộc Hồi Hột còn mất vài ngày đường. Mấy ngàn quân của bọn họ không thể ở trên đường ăn không khí mà sống càng không thể khiến cho Xúc Đấu biết được chuyện này. Nhưng rất có thể điều này sẽ gây ra nhiều hậu quả về sau. Hắn cũng không muốn tạo nhiều mâu thuẫn với người Hồi Hột.
Tới tối hôm sau. Hưng Bình công chúa cũng đều lén rời khỏi chốn này. Lúc đầu bọn họ mấy trăm người đến chỗ giao tiếp giữa núi A Nhĩ Kim và tháp Kỳ Man cách núi một khoảng. Ở đó có một sơn khẩu. Có thể vượt qua núi A Nhĩ Kim. Từ đó tới cao nguyên Thanh Tàng. Ở sau lưng núi A Nhĩ Kim. Có rất nhiều hồ. Quay về Hoàng Đầu thìđây cũng là con đường duy nhất có thể đi. Nếu bây giờ khí hậu còn không chính thức chuyển ấm áp. Họ đã có thể vượt qua núi A Nhĩ Kim. Đó căn bản chỉ là mộng tưởng của họ. Nơi này rất nhiều núi cao biển rộng trải rộng tới hơn sáu ngàn thước. Thạch Kiên có chút lo ngại cũng không có gì là quá.
Sang tới ngày thứ ba. Thạch Kiên cố ý ở trước mặt Xúc Đấu. mắng mỏ một binh lính TỐng dám đưa tình với một cô nương người dân tộc Hồi Hột mặt mày thanh tú. Thạch Kiên nói:
- Bản quan thấy các ngươi bây giờ không còn gì để nói rồi. Xem ra ngay cả bản thân mình là ai các ngươi cũng quên rồi. Bản quan sẽ huấn luyện lại cho các ngươi.
Nói xong lệnh cho tất cả đám binh sĩ lên ngựa. Đến ngoài thành Đại Truân luyện tập đội hình. Nhưng bọn họ không biết là Thạch Kiên lúc đó cố ý. đưa họ đi càng lúc càng cách xa thành. Cuối cùng đến khi cái bóng của thành Đại Truân cũng không còn trông thấy nữa. Thạch Kiên đem theo bọn họ thực cũng không phải cố gắng huấn luyện tập gì cả. Hắn ra roi thúc ngựa nhằm hướng đông nam chạy như điên.
Đến lúc này. Binh lính Tống mới ý thức điều bất thường. Không phải vô cớ Thạch Kiên luôn miệng thúc giục họ. Cứ như thế này thần thần bí bí mà rời khỏi Trọng Vân. Bọn họ thấy vậy tự động cũng tăng tốc nhanh hơn.
Từ thành Đại Truân đến sơn khẩu A Nhĩ Kim còn vài trăm dặm đường. Con đường này địa hình cực kỳ phức tạp có cả sa mạc. Có sa mạc thảo nguyên mà còn có cả đầm lầy. Đặc biệt những đầm lầy này. Bên trên nhìn giống như đất thảo nguyên vậy. Nếu không biết nó là đầm lầy. Giống như đội quân của Thạch Kiên cắm đầu chạy với tốc độ cao. Ít nhất ngay tại thời điểm đó sẽ có mấy chục người bị đầm lầy đó nuốt chửng. Không sai. Nơi này đều thuộc phạm vi thế lực của họ tộc Trọng Vân. Xúc Đấu Si kia đã vẽ bức bản đồ vùng này rất rõ ràng.
Cho đến tận ngày thứ ba, họ cuối cùng đã đi qua núi A Nhĩ Kim. Tuy rằng thành Đại Truân chỉ cao hai nghìn mét so với mực nước biển, có rất nhiều binh lính Tống đã không thể thở nổi. Những người còn lại đều sung sướng vùng lên mà hoan hô.
Sau mỗi bước đi của họ. quê hương lại càng thêm gần lại.
Những binh lính này còn khá một chút. Bọn họ thân thể đều tráng kiện còn có thể cố gắng thích ứng với độ cao của cao nguyên. Chỉ có hai người là Tô Sĩ Quốc và Hưng Bình. Mặt bắt đầu đỏ hồng lên. Bọn họ thường xuyên ghé mặt vào lưng ngựa, ói mửa vài lần. Vì vậy Tô Sĩ Quốc còn bị đám binh sĩ này cười nhạo.
Thế mà qua núi A Nhĩ Kim, tốc độ của bọn họ trên mặt đất đều bị chậm lại. Bởi vì trên bản đồ của Xúc Đấu Si khi đi qua núi A Nhĩ Kim, thì bản đồ này không còn chuẩn xác điều này cũng không thể oán giận gì Xúc Đấu Si, gã đã nói với Thạch Kiên điều này rồi. Vốn nghĩ đến mối quan hệ tốt giữa Tống triều và Hoàng Đầu mà có thể được giúp đỡ.. Nhưng Thạch Kiên cũng quên mất một sự kiện. Từ vùng Hoàng Đầu trở lại Tống triều đi qua cao nguyên Thanh Tàng. Vùng này với Tống triều quan hệ căn bản chưa có qua lại bởi vậy họ đi tắt qua núi Kỳ Liên và núi Sơ Lặc Nam. Bọn họ cũng không có tin tức gì của quân Tây Hạ. Bây giờ bọn Thạch Kiên vẫn mặc áo giáp của người Tây Hạ.
Vốn dĩ chi Hoàng Đầu của dân tộc Hồi Hột này bị Nguyên Hạo đánh cho thê thảm, bây giờ tổng cộng còn không quá một vạn người. Vì hoàn cảnh quá bức bách Nên họ phân tán rải rác trên diện rộng. Mỗi bộ tộc nhỏ chỉ có hơn mười người đến mấy trăm người. Nhìn thấy đám quân của Thạch Kiên tớihọ vội vàng sợ hãi mà tránh né. Khi Thạch Kiên bắt họ tới hỏi hắn cũng không tin lời họ nói. Chẳng lẽ họ còn có thể nói cho người Tây Hạ sự thật về con đường ấy?
Vì thế giờ bọn Thạch Kiên dựa vào cái la bàn và tấm bản đồ hiện tại mà tùy cơ ứng biến.
Theo bản đồ, bọn họ lần mò nhằm thẳng hướng đông tiến quân. Không ngờ cũng làm cho bọn họ tiến được vào thung lũng. Không còn khí hậu của cao nguyên. Hai người Tô Sĩ Quốc và Hưng Bình công chúa cũng thấy tốt hơn một chút. Sau mấy ngày đường bây giờ nhìn họ đã gầy hơn khá nhiều. Trông hai người . Còn có quãng đường dài ở cao nguyên đang chờ họ sau đó mới có thể tới Cam Nam. Tiến vào biên giới Tống.
Nhưng vào ngày thứ sáu. Thạch Kiên phái lính gác lợi dụng kính viễn vọng nhìn về phía sau đã có rất nhiều đại quân đang đuổi theo.
Không cần phải nói. Đó là quân đội của Ngọc Tố Phủ. Gã đuổi theo cũng không có gì lạ dù sao đây cũng là Hoàng Đầu địa bàn của người Hồi Hột. Hiện tại bọn họ ỷ vào sự hùng mạnh của Hắc Hãn. Còn có mấy vạn đại quân này. Căn bản cũng không e ngại gì dân vùng Hoàng Đầu của Hồi Hột. Chỉ là Thạch Kiên không ngờ bọn họ truy đuổi nhanh đến như vậy. Bọn Thạch Kiên với người Hồi Cốt này không giống nhau, họ vừa trải qua thử thách ở vùng cao nguyên nên thể lực giờ đều giảm sút. Bây giờ không cần Ngọc Tố Phủ có mấy vạn người mà chỉ cần là mấy ngàn người. Cũng không địch nổi.
Thạch Kiên lại một lần nữa phải tăng tốc độ nhanh hơn. Bọn họ lợi dụng ưu thế của kính viễn vọng chơi trò đuổi bắt với Ngọc Tố Phủ. Lúc ấy hiệu quả cũng không được tốt. Bọn họ mấy người hành quân đã để lại rất nhiều dấu chân, có thể khiến cho Ngọc Tố Phủ có thể tìm được dễ dàng.
Thạch Kiên bị quân của Ngọc Tố Phủ đuổi theo một ngày một đêm. Trong đó có vài lần, chút nữa thì quân của Ngọc Tố Phủ theo kịp. Điều này khiến cho trên người Thạch Kiên ứa ra mồ hôi lạnh. Thật không ngờ. Không ngờ cho rằng ở nơi an toàn nhất. Lại gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy..
Sang đến ngày thứ tám. Mặt trời ở sau bãi đất cao từ từ nhô lên. Núi A Nhĩ Kim sớm đã bị bọn họ bỏ lại phía sau không nhìn thấy nữa. Chỉ có núi Côn Lôn phía Nam. Ở xa xa phía chân trời. Còn có một hai ngọn núi cao đầy tuyết. Xuất hiện ở trong đúng tầm nhìn của bọn họ.
Nhưng lúc này binh lính lại chạy tới báo cáo. Chúng nói phía trước xuất hiện một đội quân nữa.
Tin tức này khiến tất cả quân Tống nghe xong đều cảm thấy uể oải, chán nản. Bây giờ bọn họ ở nơi này không quen người nào. Trước có quân chờ sẵn. Sau có quân truy đuổi. Vận mệnh của họ nguy hiểm chỉ trong một sớm một chiều.
Song Thạch Kiên sau khi nghe xong lại vui vẻ mà cười to lên. Hắn nhận từ tay binh lính chiếc kính viễn vọng quay về phía trước mặt nhìn đội quân kia. Sau đó hắn hét lớn:
- Đó chính là quân đội của dân tộc Thổ Phiên.
Thạch Kiên ở Thiểm Tây cùng với người Thổ Phiên đã từng qua lại nên nhận ra đây rõ ràng là đại quân của người Thổ Phiên. Đại khái là Tư La đã biết tin tức về toán quân của bọn họ, vì thế ông ta phái đại quân tiến ra đây nghênh đón. Mấy lần gần đây kề bên tử thần bây giờ nhìn đến việc sinh tồn ở ngay trước mắt. Thạch Kiên vẫn không khống chế được cảm xúc của mình.
- Vạn tuế!
Một tiếng này theo Thạch Kiên truyền ra. Tất cả đám binh lính Tống đều hứng phấn mà hô to. Họ thậm chí còn không để ý tới việc Thạch Kiên có hạ lệnh hay không. Cứ nhằm thẳng hướng đại quân Thổ Phiên mà phóng đi.
Thạch Kiên bị hành động của đám binh lính làm cho càng thêm hoảng sợ. Người Thổ Phiên và người Tây Hạ thù sâu như biển. Hiện tại họ đang mặc áo giáp của người Tây Hạ. Nếu cứ mạo muội tiến lên. Sẽ làm cho người ta hiểu lầm, ngay lập tức biến thành bia tập ngắm.
Thạch Kiên vội vàng ngăn cản họ. Đồng thời phái Thân Nghĩa Bân cùng một người tiến đến liên hệ với đại quân Thổ Phiên. Kỳ thực Thạch Kiên đã quá lo lắng rồi. Đội quân Thổ Phiên này đúng là đã được Phạm Trọng Yêm và Sơn Ngộ thỉnh cầu. Bọn họ tự mình đi cùng đại quân Tư La. Ông ta sớm biết rằng đội quân của Thạch Kiên mặc đồ của quân Tây Hạ. Nếu không bọn Thạch Kiên mặc đồ khôi giáp của người Tống. Ở trong Tây Hạ tung hoành ngang dọc, Chẳng phải sớm mất mạng hay sao? Hơn nữa Nguyên Hạo có liều lĩnh thế nào đi nữa cũng không dám đem quân đội tiến vào bên trong cao nguyên Thanh Tàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.