Quyển 4 - Chương 276: tính kế (hạ)
Ngọ Hậu Phương Tình
20/02/2014
Sắc mặt thiếu phụ trầm ngâm:
- Hai tháng không có tin tức đã nóng vội? Nếu thiếu niên kia thực sự bị ngộ sát, Tây Hạ có thể nào ngoan ngoãnnhư vậy sao? Ngươi nói với bọn họ, có thể cung cấp cho người bên đó vũ khí, thậm chí tiền bạc, nhưng không cần tham dự vào cùng trong cuộc chiến đó.
Đảo Đại Dương có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, còn có nhiều ruộng đất màu mỡ. Quan trọng là triều đình đã xem nhẹ những thổ dân ở đó, những người này rất đơn thuần, dễ thu phục. Chủ yếu là triều đình đã đánh giá sai thực lực của bọn họ, bây giờ bọn họ có thể ngu muội một chút, nhưng thân thể lại rất linh hoạt, đặc biệt là khi ở trên địa bàn của bọn họ. Chỉ là họ chưa có vũ khí trên tay, cho nên thoạt nhìn thì thấy khả năng chiến đấu của họ khá thấp.
Nếu thu phục đám dân bản xứ này, rồi lại đưa bọn họ ra chiếm giữ đất đai, còn có sự ngăn cách của biển lớn, như thế ở trên đảo Đại Dương lập ra một quốc gia như ý, cũng không thua gì xây dựng cố quốc.
Thiếu phụ lại nói:
- Ta hiểu rõ ý của các ngươi, đó là một mảnh đất tốt. Nhưng lượng người quá ít, không chịu nổi sự trấn áp của đại quân triều đình, không thể dốc vốn liếng quý giá cho họ được. Hơn nữa đám dân bản xứ này cũng không phải là người của dân tộc ta, ngay cả sau này khi thành công cũng sẽ như vậy, cũng sẽ phản chủ. Cho nên ta không đồng ý với ý tưởng này của các ngươi.
Nói tới đây, nàng đưa ra một tấm bản đồ, nói:
- Người kia sẽ không chết, đây không phải là điều dự đoán trước. Nếu như hắn ta dễ chết như thế này, thì không đáng để ta phải đau đầu vì hắn như vậy. Vả lại Nguyên Hạo cũng không có nhiều thời gian. Yên tâm, ta không phải không biết mưu kế đó, nhưng ta cần thời gian. Chờ tới khi người đó tiêu diệt Tây Hạ, nghe được chuyện không may ở Đại Dương, triều đình nhất định sẽ phái hắn đi tiếp. Khi đó sẽ là thời điểm thích hợp để chúng ta động thủ.
Thấy họ có vẻ vẫn chưa hiểu, nàng liền giải thích:
- Đây cũng những tính toán của ta và Vương gia. Có lẽ các ngươi sẽ nghi vấn, cho rằng khi triều Tống đại thắng, chính là lúc chí khí của binh lính đang lên, trái lại tại sao chúng ta lại chọn động thủ vào lúc đó. Các ngươi nghĩ xem, Nguyên Hạo hôm nay ra nông nỗi này, thực sự không liên quan gì đến triều đình , hoàn toàn là do con người kia biến y thành ra như vậy. Khi người đó đến đảo Đại Dương rồi, tạm thời trong khoảng nửa năm không thể trở về được, chúng ta cũng không phải đấu với kẻ địch đáng sợ đó nữa. Bởi vậy ta mới cung cấp vũ khí tiền tài sang bên người ở đảo Đại Dương. Còn có một nguyên nhân nữa, cũng vì Tây Hạ vừa mới thu phục, triều đình ắt còn phải phân tán binh lực ra trấn áp ở nhiều nơi. Hơn nữa bởi vì tiêu diệt Tây Hạ, chính là người đó đã ra tay, cũng có thể có chút tổn thất. Vì vậy triều Tống trong nước binh lực cũng có chiều hướng giảm sút. Lúc này ta sẽ nghĩ cách, liên kết với nước Liêu. Nước Liêu từ bên ngoài tấn công triều Tống, Vương gia từ phía Bắc đánh vào, ta từ phía Nam đánh lên, trong ngoài cùng trên dưới cùng tấn công, người kia lại ở ngoài biển xa, đại Tống nhất định sẽ bị tiêu diệt.
Mấy lão nhân nghe xong đều kêu thật đúng là diệu kế.
Nhưng em gái nàng nghe xong thì không kìm được đôi tay run rẩy, nếu đúng như tỷ tỷ đã nói , thì chẳng phải chuyện triều Tống có mất hay không, mà là chuyện thiên hạ này lại mất đi nhiều những dân chúng vô tội.
Cuối năm nay, dân chúng triều Tống vẫn còn đang trong niềm vui khi nghe Thạch Kiên ở Hưng Khánh đi lại hai lần, đuổi giết Nguyên Hạo khiến hắn tè cả ra quần, lại có tin tức đưa tới, Thạch Kiên ở ngoài núi Hạ Lan của Tây Hạ, trong sa mạc Đằng Cách Lý, bị lọt vào ổ phục kích của Nguyên Hạo, khiến toàn quân bị tiêu diệt.
Tin tức này khiến cho thiên hạ khiếp sợ. Hiện tại dân chúng triều Tống cũng biết rồi, Thạch Kiên thoạt nhìn như Tây Hạ đã liên tục giành được thắng lợi, nhưng hắn chỉ mang theo mười ngàn binh sĩ theo. Vả lại khi lần thứ hai tấn công Hưng Khánh, chỉ còn lại nhiều lắm là năm nghìn người, chỉ cần bị Nguyên Hạo đánh 1 trận, sẽ bị nguy hiểm vô cùng.
Theo tin tức này truyền ra ngoài, một số quốc gia và các thế lực khác cũng bắt đầu rục rịch, cũng theo đó mà xuất hiện bao nhiêu những toan tính ngấm ngầm khác.
Tuy nhiên Thạch Kiên không biết có việc này, càng không biết có người dễ có thể dễ trúng đạn như vậy, mà ngược lại Hồng Diên, Lục Ngạc chẳng ai trúng đạn của hắn cả.
Vấn đề này Thạch Kiên cũng chưa từng tìm hiểu qua, thậm chí trên phương diện y học hắn chính là dốt đặc cán mai, hắn cùng với các cô gái này cũng không biết cần thêm bao nhiêu nữa thì mới đủ. Khi hắn rời khỏi Hoà Châu đã cảm giác được chuyến đi này rất nguy hiểm, hắn cũng muốn lưu lại một hậu nhân, thêm vào đó các cô gái này cũng vô cùng mong đợi, nhưng kết quả cả bốn thiếu nữ này đều không có động tĩnh gì.
Khi Thạch Kiên rời khỏi kinh thành, Lưu Nga tỏ ra quan tâm đến các nàng, muốn đón các nàng về kinh. Nhưng các nữ tử này đều tức giận, Lưu Nga bức Thạch Kiên mạo hiểm đến nông nỗi này, các nàng trả lời là không muốn rời Hoà Châu, Lưu Nga cũng không thèm so đo với các tiểu nha đầu này. Hơn nữa còn nghe nói các nha đầu này cả ngày lấy lệ rửa mặt.
Thời điểm cuối năm, bà lại phái người đưa tới rất nhiều đồ vật để cho các nàng dùng trong dịp tết năm mới nhưng các nàng đều cự tuyệt.
Điều này làm cho Lưu Nga cũng hơi giận, nhưng không có cách nào khác, hiện tại muốn giấu cũng không giấu được, tin Thạch Kiên gặp chuyện không may đã truyền khắp toàn bộ Tống triều.
Thạch Kiên vì sao xảy ra chuyện? Bởi vì Thạch Kiên phải giải cứu đại quân Tống triều bị nhốt ở Linh Châu. Vì sao phải giải cứu đại quân? Bởi vì Hạ Tủng không có năng lực chỉ huy, trúng kế của Nguyên Hạo. Nếu cứ như vậy truy vấn đến cùng, sẽ hỏi vì sao Thạch Kiên lại đại thắng ở Thiểm Tây còn bị Lưu Nga triệu hồi khiến cho Thạch Kiên tức giận từ quan. Nhưng vì sao tên ngu ngốc họ Hạ kia vừa nói, nàng liền tin tưởng mà đem mấy chục vạn đại quân toàn bộ giao cho hắn.
Như vậy có thể đoán được bà chính là một nahf lãnh đạo có đường lối sai lầm. Nếu Thạch Kiên thật sự gặp chuyện không may, uy tín của nàng sẽ trượt dốc, thậm chí còn có thể liên quan đến Triệu Trinh. Nàng hiện tại đang có được nhiều lợi ích trong việc quản lý các chính sách quan trong của quốc gia, làm sao có thể bỏ qua được?
Do đó nàng mới hoàn toàn ủng hộ việc Phạm Trọng Yêm đưa quân ra đóng ở Hoàn Châu và thành Hoài Viễn nhằm hấp dẫn sự chú ý của người Tây Hạ, để cho Thạch Kiên có cơ hội trốn về. Trong ý nghĩ của nàng, nếu Thạch Kiên có thể hai lần tấn công và rút khỏi Hưng Khánh phủ, nếu muốn vượt qua biên giới để quay về là rất dễ dàng.
Kết quả những lời Triệu Dung nói khiến cho nàng tỉnh táo lại. Triệu Dung nói, Thạch Kiên có thể ba lần tập kích thành công là có nguyên nhân của nó. Lần đầu tiên tập kích được là do Nguyên Hạo không thể ngờ là Thạch Kiên sẽ từ trên trời rơi xuống, hơn nữa có sự ngăn cách của sông Hoàng Hà cho nên phòng bị trong Hưng Khánh phủ thực rất lỏng lẻo. Lần thứ hai thì do thành này vừa nhỏ lại ở phía Bắc, Liêu quốc hiện tại đang xem bọn họ hai quốc gia đấu tranh quyết liệt, cơ hội xem hai hổ đánh nhau như vậy bọn họ sao có thể buông tha, tất nhiên sẽ không nhúng tay, để cho Nguyên Hạo an tâm mà tác chiến với Tống triều, làm suy yếu thế lực hai quốc gia. Cho nên, không ai nghĩ tới Thạch Kiên lại vượt qua một ngàn dặm mà tập kích thành nhỏ này. Lần thứ ba tập kích là do Thạch Kiên tốc độ mau chóng, hơn nữa con đường ngầm kia cũng nằm ngoài sự suy đoán của Nguyên Hạo.
Về phần trận chiến bên bờ song kia, là bởi vì hắn lợi dụng hoả dược, nhưng bọn họ phải vận chuyển đường xa, cho nên chẳng thể mang theo bao nhiêu, hiện tại phỏng chừng trong trận chiến đó đã dùng hết rồi.
Nhưng trận chiến này đã khiến tất cả binh lính Tây Hạ phải cảnh giác, Thạch Kiên muốn thành công tiếp là không có khả năng. Bởi vậy hắn chỉ có thể lui bước. Nhưng hiện tại Nguyên Hạo không bắt những quân Tống tại Hưng Khánh, ngược lại lại để họ chạy mất, trong nước bởi vì Hạ Tủng xâm lược mà tổn thất thê thảm nghiêm trọng, hơn nữa Thạch Kiên đã gây thêm những tổn thất như vậy, Tây Hạ cũng như là xong rồi.
Với cục diện này Nguyên Hạo chính là phải trả cái giá rất lớn. Hắn thật rất muốn bắt được Thạch Kiên bởi vì lần này Thạch Kiên làm thật sự rất quá phận.
Nghe được hai chữ quá phận, Lưu Nga rốt cục cũng mỉm cười. Quả thật, Thạch Kiên chẳng những lấy mười ngàn người giết chết gần một trăm ngàn quân Tây Hạ, hơn nữa lại là ở trên đất Tây Hạ, thiêu huỷ hoàng cung Tây Hạ hai lần, toàn bộ Hưng Khánh phủ bị đốt thành một tòa thành hoang, còn khuyên bảo dân chúng rời khỏi đó. Điều này thực sự làm cho người ta cảm thấy thoải mái mà cười to.
Hiện tại bà ta đang nhớ tới trận chiến quỷ thần khó lường của Thạch Kiên thật không thể tin nổi.
Bà đang cười thầm nhưng Nguyên Hạo lại muốn khóc cũng không khóc được.
Triệu Dung còn nói, bởi vậy Nguyên Hạo là đang thề trong lòng, tất cả binh lính đều đang cùng chung một mối thù. Cứ như vậy đều chăm chú tìm một đội quân, bọn họ chỉ có thể dựa vào vận mệnh của mình. Bọn họ không phải chỉ có vài người, mấy chục người mà là mấy ngàn người. Nguyên Hạo phái rất nhiều thám tử ở biên cảnh rất dễ dàng phát hiện ra bọn họ. Bởi vậy hiện tại Thạch Kiên không phải là biến mất mà là trốn đi. Nói tới đây, nàng chỉ vào sa mạch Đằng Cách Lý nói:
-Thái hậu, nếu ta trốn vào chỗ này thì sao, sa mạc này lớn vô cùng, rất dễ dàng ẩn thân, sau đó có thể hành động tuỳ theo hoàn cảnh.
-Nhưng...
Nói tới đây nàng bùi ngùi thở dài, nơi này lạnh thế nào, nàng không nói, Lưu Nga cũng biết, trốn vào đó dễ dàng, nhưng nơi này à kẻ thù của họ chẳng phải binh lính Tây Hạ, mà là thời tiết, hai tháng này chính là hai tháng lạnh nhất trong năm, có thể tưởng tượng được trong hai tháng này sẽ có bao nhiêu quân Tống bị lạnh chết.Lưu Nga nghe xong cũng hoàn bó tay, nơi đó Nguyên Hạo không có cách đi vào nữa là nàng. Vì thế nàng chỉ có thể hạ lệnh binh lính Tống triều tụ tập trong Hoài Viễn thành và Hoàn Châu không được rút lui, để kip thời ứng cứu khi gặp quân của Thạch Kiên đồng thời phân tán sự chú ý của binh lính Nguyên Hạo
Đối với một Lưu Nga vừa luôn cực kỳ tiết kiệm đưa ra một quyết định như vậy đã không hề dễ dàng gì. Phải biết rằng đem lương thảo cùng vật tư quân dụng đưa đến thành Hoài Viễn và Hoàn Châu, trong thời điểm thời tiết ác liệt này, ngay cả hiện giờ đường đi ở Thiểm Tây đã được sửa chữa nhưng cũng sẽ làm giá cả tăng vọt lên mấy lần. Đây cũng là có cao kiến của Thạch Kiên, nếu không có con đường này trợ giúp mười vạn quân Tống thì chi phí sẽ là một con số lớn vô cùng. Thậm chí có thể khiến tài chính quốc gia lâm vào trạng thái khốn quẫn.
Lần này Triệu Dung tiến cung là muốn khuyên giải Triệu Cận, từ khi tin tức Thạch Kiên gặp chuyện không may truyền đến, đại thần triều đình cả ngày đều tranh luận, Triệu Cận cũng nghe được một ít tin tức phong thanh. Vì thế nàng lại xuất hiện trước vài năm, chỉ thấy tiểu Khảo Lạp đang như chết dần, bắt đầu tuyệt thực. Triệu Trinh khuyên nàng cũng không được, còn nói hắn là ca ca vô dụng. Thái Hậu đến đây lại càng hờ hững. Hiện tại Lưu nga cũng chỉ mất đi một tấc vuông, vì thế đem Triệu Dung mời đến khuyên bảo Triệu, thuận tiện hỏi một chút.
Sau đó Lưu Nga lại từ nguồn gốc tin tức mà tiến hành điều tra, quả nhiên điều tra được tin tức cuối cùng là từ biên giới truyền đến. Theo thông tin tình báo truyền đến từ Tây Hạ cũng không thấy Nguyên Hạo chính thức đưa ra thông cáo nào nói Thạch Kiên đã chết. Tuy nhiên tin tức ở Tây Hạ lại khiến mọi người đều hiểu như vậy.
Hiện tại Lưu Nga cũng biết, đây là tin tức giả mà Nguyên Hạo cố tình tung ra để làm yên ổn lòng người.
Tin tức này làm cho Tống triều chấn động, Liêu quốc cũng chấn động không nhỏ, Liêu Hưng Tông triệu tập đại thần nghị sự, nói:
-Hiện nay Thạch Kiên rốt cục đã chết, trẫm cũng đã bớt đi một mối hoạ lớn. Nhưng Tây Hạ trước sau đã tổn thất gần một nửa binh lực, hiện tại Tây Hạ đã là một cái thùng rỗng, bởi vậy trẫm quyết định chinh phục Tây Hạ.
Có đại thần phản đối, nhưng Liêu Hưng Tông lại nói:
-Hiện tại Tống triều chiến tranh đã một năm, binh lực đã tổn thất rất nhiều. Nhưng nền tảng của bọn họ cũng không có suy yếu. Chỉ cần bọn họ có một chút thời gian, khẳng định sẽ lại khởi binh tiến công tiếp. Khi đó Tây Hạ cũng không thể phản kháng. Đồng bằng Ninh Hạ và khu vực đồng bằng Hà Sáo rồi cũng sẽ rơi vào tay Tống triều. Khi đó Tồng triều có đất đai trở nên khổng lồ, còn có Hà Sáo và các dân tộc Thổ Phiên cung cấp chiến mã cho họ. Như vậy Liêu quốc chúng ta càng không thể ngăn cản.
Trên thực tế Liêu quốc đang thèm nhỏ dãi đồng bằng Hà Sáo này. Nhưng nó cũng như Tây Hạ đều rất rộng, nếu muốn thu phục nó thì phía Tây Bắc phải chinh phạt tám bộ tộc Tiên Ti, phía đông phải chinh phục các bộ tộc Nữ Chân, tuy diện tích và lãnh địa của nó không hề nhỏ so với Tống triều, đất đai thì rộng lớn, mà người lại thưa.
Kỳ thật bọn họ cũng sợ Tống triều với số dân khổng lồ phản kích ngược lại, bởi vậy bọn họ hằng năm vẫn tiến coogns cho Tống triều. Bọn họ không phải không muốn chiếm được Tây Hạ, đặc biệt là Hà Sáo, nhưng người của Đảng Hạng rất hung dữ. Hà Sáo và đồng bằng Ngân Hạ đều khó chinh phục. Trong tình huống mất nhiều hơn được như vậy, Tống triều mới thừa dịp này mà đánh.
Đương nhiên, đánh rắn phải đánh dập đầu, Liêu Hưng Tông sẽ không bỏ qua.
Nghe xong những lời Hoàng đế nói thật có lý, những đại thần này cũng không phản đối nữa. Chính là đảng củaThái Hậu sao lại không nghĩ tới, họ cũng là một quốc gia lớn mạnh
Vì thế hắn phái một sứ giả đến Tây Hạ, bọn họ muốn Nguyên Hạo phải giao Hưng Bình công chúa ra. Lý do rất đơn giản, trẫm đem em gái ruột của mình giao cho ngươi, thời điểm mấu chốt ngươi lại chạy trối chết, không để ý đến muội muội của ta, trẫm tức giận. Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, Hưng Bình công chúa ta nhất quyết phải mang về nước.
Trên thực tế đây chỉ là cái cớ, Liêu quốc muốn xuất binh tới Tây Hạ, điều này đúng là làm cho Nguyên Hạo gặp hoạ vô đơn chí.
Khi tất cả mọi người ở Liêu quốc đều quan tâm đến việc đi sứ này, Liêu Hưng Tông mới đột nhiên làm chính biến. Đây mới là chủ ý thực của hắn, bởi vì muốn dụng binh Tây Hạ, hắn phải điều động quân đội lớn, mà lại không để Thái Hậu nhất đảng cảnh giác. Đây là kế sách nhất tiễn song điêu của Da Luật Tông Chính. Về phần Thạch Kiên chết giả hay chết thật, bọn họ cũng không quan tâm. Chỉ biết là hiện tại cơ hội không thể bỏ qua, bất kể là trong nước hay Tây Hạ.
Trước khi chính biến, hắn đã điều động một ít người làm Thái Hậu bớt cảnh giác, nàng hiện tại cùng con trai đang tranh đấu gay gắt nên mất đi kiên nhẫn. Vì thế đã tìm đệ đệ của Liêu Hưng Tông là Tông Nguyên, nói với hắn nàng muốn lập tức phế Liêu Hưng Tông, lập Tông Nguyên làm hoàng đế. Tông Nguyên lại đem việc này nói cho Liêu Hưng Tông.
Vì thế Liêu Hưng Tông hành động nhanh hơn, triệu tập thân tín, dùng vũ lực và thế lực trong triều phế bỏ Pháp Thiên Thái Hậu, buộc Pháp Thiên Thái Hậu phải đến Khánh lăng trông nom. Sau đó tiến hành bắt giết thân tín của Pháp Thiên Thái Hậu.
Đến đầu mùa xuân năm thứ hai, cục diện bên trong Liêu quốc mới được ổn định, hắn đón Tiêu Cân về, nhưng vẫn duy trì khoảng cách với bà, đề phòng bất trắc. Về sau quan hệ mẫu tử cả đời cũng không cải thiện. Xử lý thân tín của Pháp Thiên Thái Hậu, Liêu Hưng Tông còn sửa lại án xử sai của Tề Thiên Hoàng Thái Hậu, hơn nữa còn cho tu sửa lại nghĩa trang an táng cho bà.
Lúc này Liêu Hưng Tông vô cùng cảm tạ đệ đệ, trong một lần say rượu đã đáp ứng sau trăm tuổi sẽ truyền ngôi lại cho Tông Nguyên, sau khi Da Luật Hồng Cơ giúp hắn quản lý những chính sách quan trọng cũng không được phong làm hoàng thái tử, chỉ phong làm Thiên hạ Binh Mã đại nguyên soái mà thôi. Lúc này trong lịch sử có ghi lại nói sau khi Tông kế vị, cha con Tông Nguyên có ý đồ đoạt đế mang lại hậu quả xấu. Cũng trong lúc này, Thạch Kiên lợi dụng kế phản gián, làm cho Liêu quốc phân li, cuối cùng dẫn đến diệt vong.
Tuy nhiên hỗn loạn ngắn ngủi lần này lại khiến Liêu quốc ổn định, không có nguy cơ tiềm ẩn bên trong. Cho dù trong mùa đông này, Liêu Hưng Tông cũng bắt đầu triệu tập nhân mã, hắn phải tiến tới “một bước vĩ đại”.
Ở Tây Hạ, Nguyên Hạo và Trương Nguyên đang sứt đầu mẻ trán, tuy nhiên bọn họ cho rằng tuy Liêu quốc lần này rất có khả năng sẽ tấn công, đối với Tây Hạ là uy hiếp không nhỏ, nhưng so với Thạch Kiên thật sự còn kém xa. Người kia có thể tìm một khuyết điểm nhỏ mà tạo nên sức phá hoại quá lớn, nếu lần này không giết được Thạch Kiên, Liêu quốc lại tấn công Tây Hạ, như vậy Thạch Kiên khẳng định sẽ tiến công hai mặt, Tây Hạ tất diệt vong.
Tin Thạch Kiên tử vong, xác thực đúng như Triệu Dung phân tích, là do Nguyên Hạo tung ra với ý đồ làm yên ổn lòng người. Nhưng bọn họ cũng đã biết đích xác hướng đi của Thạch Kiên.
Điều này là do có một sơ sẩy nho nhỏ của Thạch Kiên lại .
Ngày đó khi hắn mua da lông đã rất nhân từ với thương nhân kia, cũng không giết chết hắn, chỉ là đem manh mối phá huỷ đi. Có lẽ lúc ấy Thạch Kiên cũng có cảm giác không đúng, nhưng quy chung hắn không phải một người tàn nhẫn, thật không ngờ lại bị lộ vì việc này.
Tuy nhiên khi Trương Nguyên trong lúc vô ý biết được tin tức này, hắn đã sinh ra nghi vấn. Vốn dĩ trong kho hàng còn một đống da lông, quân Tống vì sao phải mua nhiều da lông như vậy. Hắn còn tìm được người chủ quản lý hàng hoá tồn trữ Trương Văn Hiển. Sau khi xác định số lượng hắn lại cảm thấy kỳ quái, Thạch Kiên cần nhiều da lông như vậy có lợi ích gì?
Nhiều da lông như vậy chắc đủ cho cả mấy ngàn binh Tống ngủ thoải mái.
Hắn nhanh chóng phân tích ra Thạch Kiên đang chuẩn bị ứng phó với nơi nào đó có thời tiết giá lạnh kéo dài. Nhưng nơi nào lại khiến Thạch Kiên chuẩn bị nhiều da lông như vậy cho mấy ngàn người, còn việc Thạch Kiên đến vô ảnh, đi vô tung, hắn cũng không tin Thạch Kiên thật sự có pháp thuật. Cuối cùng hắn kết luận, đại quân Thạch Kiên nhất định là không sợ sa mạc Đằng Cách Lý mà tiến vào trốn trong đó.
Vì thế hắn phái rất nhiều thám tử vào sa mạc Đằng Cách Lý tìm. Hiện tại trong sa mạc Đằng Cách Lý nhiệt độ không khí đều là âm 50 độ, còn có gió Bắc ác liệt. Rất nhiều thám tử đã hy sinh mà vẫn không tìm ra quân Tống ở nơi nào.
Sa mạc Đằng Cách Lý quá rộng, ngay cả Trương Nguyên cũng phải bỏ ý tưởng này. Hiện tại hắn xác định Thạch Kiên trốn ở trong đó, trong loại thời tiết kỳ quái này bọn họ làm sao sinh tồn, bọn họ đều là quân Tống, làm sao chịu được thời tiết quá lạnh như vậy.
Đã đến ngày 20 tháng chạp, có một tin tức truyền tới khiến hắn cùng Nguyên Hạo vô cùng cao hứng, một binh sỹ trong lúc vô tình ở trong sa mạc Đằng Cách Lý thấy được quân Tống ở gần Nhã Bố Lại Sơn.
Bọn họ chạy xa như vậy sao? Nguyên Hạo đầu tiên là sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn nhau một cái, làm sao tiếp cận được nơi đó. Tuy nhiên hai người đều nhanh chóng hiểu được dụng ý của Thạch Kiên, bởi vì nơi này cách Hưng Khánh quá xa, không ai nhớ tới, bây giờ thời tiết tháng 11, bọn họ sẽ bất ngờ xuyên qua sa mạc Đằng Cách Lý đi nơi nào. Hơn nữa phần lớn đều là nơi không người, còn có thung lũng trốn gió lạnh. Hoá ra Thạch Kiên rốt cuộc không phải thần thánh gì, quân Tống cũng là sợ lạnh, sau đó hai người vui vẻ mà cười to.
Bọn họ lập tức triệu tập đại quân, theo hướng Nhã Bố Lại Sơn mà tiến đến.
- Hai tháng không có tin tức đã nóng vội? Nếu thiếu niên kia thực sự bị ngộ sát, Tây Hạ có thể nào ngoan ngoãnnhư vậy sao? Ngươi nói với bọn họ, có thể cung cấp cho người bên đó vũ khí, thậm chí tiền bạc, nhưng không cần tham dự vào cùng trong cuộc chiến đó.
Đảo Đại Dương có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, còn có nhiều ruộng đất màu mỡ. Quan trọng là triều đình đã xem nhẹ những thổ dân ở đó, những người này rất đơn thuần, dễ thu phục. Chủ yếu là triều đình đã đánh giá sai thực lực của bọn họ, bây giờ bọn họ có thể ngu muội một chút, nhưng thân thể lại rất linh hoạt, đặc biệt là khi ở trên địa bàn của bọn họ. Chỉ là họ chưa có vũ khí trên tay, cho nên thoạt nhìn thì thấy khả năng chiến đấu của họ khá thấp.
Nếu thu phục đám dân bản xứ này, rồi lại đưa bọn họ ra chiếm giữ đất đai, còn có sự ngăn cách của biển lớn, như thế ở trên đảo Đại Dương lập ra một quốc gia như ý, cũng không thua gì xây dựng cố quốc.
Thiếu phụ lại nói:
- Ta hiểu rõ ý của các ngươi, đó là một mảnh đất tốt. Nhưng lượng người quá ít, không chịu nổi sự trấn áp của đại quân triều đình, không thể dốc vốn liếng quý giá cho họ được. Hơn nữa đám dân bản xứ này cũng không phải là người của dân tộc ta, ngay cả sau này khi thành công cũng sẽ như vậy, cũng sẽ phản chủ. Cho nên ta không đồng ý với ý tưởng này của các ngươi.
Nói tới đây, nàng đưa ra một tấm bản đồ, nói:
- Người kia sẽ không chết, đây không phải là điều dự đoán trước. Nếu như hắn ta dễ chết như thế này, thì không đáng để ta phải đau đầu vì hắn như vậy. Vả lại Nguyên Hạo cũng không có nhiều thời gian. Yên tâm, ta không phải không biết mưu kế đó, nhưng ta cần thời gian. Chờ tới khi người đó tiêu diệt Tây Hạ, nghe được chuyện không may ở Đại Dương, triều đình nhất định sẽ phái hắn đi tiếp. Khi đó sẽ là thời điểm thích hợp để chúng ta động thủ.
Thấy họ có vẻ vẫn chưa hiểu, nàng liền giải thích:
- Đây cũng những tính toán của ta và Vương gia. Có lẽ các ngươi sẽ nghi vấn, cho rằng khi triều Tống đại thắng, chính là lúc chí khí của binh lính đang lên, trái lại tại sao chúng ta lại chọn động thủ vào lúc đó. Các ngươi nghĩ xem, Nguyên Hạo hôm nay ra nông nỗi này, thực sự không liên quan gì đến triều đình , hoàn toàn là do con người kia biến y thành ra như vậy. Khi người đó đến đảo Đại Dương rồi, tạm thời trong khoảng nửa năm không thể trở về được, chúng ta cũng không phải đấu với kẻ địch đáng sợ đó nữa. Bởi vậy ta mới cung cấp vũ khí tiền tài sang bên người ở đảo Đại Dương. Còn có một nguyên nhân nữa, cũng vì Tây Hạ vừa mới thu phục, triều đình ắt còn phải phân tán binh lực ra trấn áp ở nhiều nơi. Hơn nữa bởi vì tiêu diệt Tây Hạ, chính là người đó đã ra tay, cũng có thể có chút tổn thất. Vì vậy triều Tống trong nước binh lực cũng có chiều hướng giảm sút. Lúc này ta sẽ nghĩ cách, liên kết với nước Liêu. Nước Liêu từ bên ngoài tấn công triều Tống, Vương gia từ phía Bắc đánh vào, ta từ phía Nam đánh lên, trong ngoài cùng trên dưới cùng tấn công, người kia lại ở ngoài biển xa, đại Tống nhất định sẽ bị tiêu diệt.
Mấy lão nhân nghe xong đều kêu thật đúng là diệu kế.
Nhưng em gái nàng nghe xong thì không kìm được đôi tay run rẩy, nếu đúng như tỷ tỷ đã nói , thì chẳng phải chuyện triều Tống có mất hay không, mà là chuyện thiên hạ này lại mất đi nhiều những dân chúng vô tội.
Cuối năm nay, dân chúng triều Tống vẫn còn đang trong niềm vui khi nghe Thạch Kiên ở Hưng Khánh đi lại hai lần, đuổi giết Nguyên Hạo khiến hắn tè cả ra quần, lại có tin tức đưa tới, Thạch Kiên ở ngoài núi Hạ Lan của Tây Hạ, trong sa mạc Đằng Cách Lý, bị lọt vào ổ phục kích của Nguyên Hạo, khiến toàn quân bị tiêu diệt.
Tin tức này khiến cho thiên hạ khiếp sợ. Hiện tại dân chúng triều Tống cũng biết rồi, Thạch Kiên thoạt nhìn như Tây Hạ đã liên tục giành được thắng lợi, nhưng hắn chỉ mang theo mười ngàn binh sĩ theo. Vả lại khi lần thứ hai tấn công Hưng Khánh, chỉ còn lại nhiều lắm là năm nghìn người, chỉ cần bị Nguyên Hạo đánh 1 trận, sẽ bị nguy hiểm vô cùng.
Theo tin tức này truyền ra ngoài, một số quốc gia và các thế lực khác cũng bắt đầu rục rịch, cũng theo đó mà xuất hiện bao nhiêu những toan tính ngấm ngầm khác.
Tuy nhiên Thạch Kiên không biết có việc này, càng không biết có người dễ có thể dễ trúng đạn như vậy, mà ngược lại Hồng Diên, Lục Ngạc chẳng ai trúng đạn của hắn cả.
Vấn đề này Thạch Kiên cũng chưa từng tìm hiểu qua, thậm chí trên phương diện y học hắn chính là dốt đặc cán mai, hắn cùng với các cô gái này cũng không biết cần thêm bao nhiêu nữa thì mới đủ. Khi hắn rời khỏi Hoà Châu đã cảm giác được chuyến đi này rất nguy hiểm, hắn cũng muốn lưu lại một hậu nhân, thêm vào đó các cô gái này cũng vô cùng mong đợi, nhưng kết quả cả bốn thiếu nữ này đều không có động tĩnh gì.
Khi Thạch Kiên rời khỏi kinh thành, Lưu Nga tỏ ra quan tâm đến các nàng, muốn đón các nàng về kinh. Nhưng các nữ tử này đều tức giận, Lưu Nga bức Thạch Kiên mạo hiểm đến nông nỗi này, các nàng trả lời là không muốn rời Hoà Châu, Lưu Nga cũng không thèm so đo với các tiểu nha đầu này. Hơn nữa còn nghe nói các nha đầu này cả ngày lấy lệ rửa mặt.
Thời điểm cuối năm, bà lại phái người đưa tới rất nhiều đồ vật để cho các nàng dùng trong dịp tết năm mới nhưng các nàng đều cự tuyệt.
Điều này làm cho Lưu Nga cũng hơi giận, nhưng không có cách nào khác, hiện tại muốn giấu cũng không giấu được, tin Thạch Kiên gặp chuyện không may đã truyền khắp toàn bộ Tống triều.
Thạch Kiên vì sao xảy ra chuyện? Bởi vì Thạch Kiên phải giải cứu đại quân Tống triều bị nhốt ở Linh Châu. Vì sao phải giải cứu đại quân? Bởi vì Hạ Tủng không có năng lực chỉ huy, trúng kế của Nguyên Hạo. Nếu cứ như vậy truy vấn đến cùng, sẽ hỏi vì sao Thạch Kiên lại đại thắng ở Thiểm Tây còn bị Lưu Nga triệu hồi khiến cho Thạch Kiên tức giận từ quan. Nhưng vì sao tên ngu ngốc họ Hạ kia vừa nói, nàng liền tin tưởng mà đem mấy chục vạn đại quân toàn bộ giao cho hắn.
Như vậy có thể đoán được bà chính là một nahf lãnh đạo có đường lối sai lầm. Nếu Thạch Kiên thật sự gặp chuyện không may, uy tín của nàng sẽ trượt dốc, thậm chí còn có thể liên quan đến Triệu Trinh. Nàng hiện tại đang có được nhiều lợi ích trong việc quản lý các chính sách quan trong của quốc gia, làm sao có thể bỏ qua được?
Do đó nàng mới hoàn toàn ủng hộ việc Phạm Trọng Yêm đưa quân ra đóng ở Hoàn Châu và thành Hoài Viễn nhằm hấp dẫn sự chú ý của người Tây Hạ, để cho Thạch Kiên có cơ hội trốn về. Trong ý nghĩ của nàng, nếu Thạch Kiên có thể hai lần tấn công và rút khỏi Hưng Khánh phủ, nếu muốn vượt qua biên giới để quay về là rất dễ dàng.
Kết quả những lời Triệu Dung nói khiến cho nàng tỉnh táo lại. Triệu Dung nói, Thạch Kiên có thể ba lần tập kích thành công là có nguyên nhân của nó. Lần đầu tiên tập kích được là do Nguyên Hạo không thể ngờ là Thạch Kiên sẽ từ trên trời rơi xuống, hơn nữa có sự ngăn cách của sông Hoàng Hà cho nên phòng bị trong Hưng Khánh phủ thực rất lỏng lẻo. Lần thứ hai thì do thành này vừa nhỏ lại ở phía Bắc, Liêu quốc hiện tại đang xem bọn họ hai quốc gia đấu tranh quyết liệt, cơ hội xem hai hổ đánh nhau như vậy bọn họ sao có thể buông tha, tất nhiên sẽ không nhúng tay, để cho Nguyên Hạo an tâm mà tác chiến với Tống triều, làm suy yếu thế lực hai quốc gia. Cho nên, không ai nghĩ tới Thạch Kiên lại vượt qua một ngàn dặm mà tập kích thành nhỏ này. Lần thứ ba tập kích là do Thạch Kiên tốc độ mau chóng, hơn nữa con đường ngầm kia cũng nằm ngoài sự suy đoán của Nguyên Hạo.
Về phần trận chiến bên bờ song kia, là bởi vì hắn lợi dụng hoả dược, nhưng bọn họ phải vận chuyển đường xa, cho nên chẳng thể mang theo bao nhiêu, hiện tại phỏng chừng trong trận chiến đó đã dùng hết rồi.
Nhưng trận chiến này đã khiến tất cả binh lính Tây Hạ phải cảnh giác, Thạch Kiên muốn thành công tiếp là không có khả năng. Bởi vậy hắn chỉ có thể lui bước. Nhưng hiện tại Nguyên Hạo không bắt những quân Tống tại Hưng Khánh, ngược lại lại để họ chạy mất, trong nước bởi vì Hạ Tủng xâm lược mà tổn thất thê thảm nghiêm trọng, hơn nữa Thạch Kiên đã gây thêm những tổn thất như vậy, Tây Hạ cũng như là xong rồi.
Với cục diện này Nguyên Hạo chính là phải trả cái giá rất lớn. Hắn thật rất muốn bắt được Thạch Kiên bởi vì lần này Thạch Kiên làm thật sự rất quá phận.
Nghe được hai chữ quá phận, Lưu Nga rốt cục cũng mỉm cười. Quả thật, Thạch Kiên chẳng những lấy mười ngàn người giết chết gần một trăm ngàn quân Tây Hạ, hơn nữa lại là ở trên đất Tây Hạ, thiêu huỷ hoàng cung Tây Hạ hai lần, toàn bộ Hưng Khánh phủ bị đốt thành một tòa thành hoang, còn khuyên bảo dân chúng rời khỏi đó. Điều này thực sự làm cho người ta cảm thấy thoải mái mà cười to.
Hiện tại bà ta đang nhớ tới trận chiến quỷ thần khó lường của Thạch Kiên thật không thể tin nổi.
Bà đang cười thầm nhưng Nguyên Hạo lại muốn khóc cũng không khóc được.
Triệu Dung còn nói, bởi vậy Nguyên Hạo là đang thề trong lòng, tất cả binh lính đều đang cùng chung một mối thù. Cứ như vậy đều chăm chú tìm một đội quân, bọn họ chỉ có thể dựa vào vận mệnh của mình. Bọn họ không phải chỉ có vài người, mấy chục người mà là mấy ngàn người. Nguyên Hạo phái rất nhiều thám tử ở biên cảnh rất dễ dàng phát hiện ra bọn họ. Bởi vậy hiện tại Thạch Kiên không phải là biến mất mà là trốn đi. Nói tới đây, nàng chỉ vào sa mạch Đằng Cách Lý nói:
-Thái hậu, nếu ta trốn vào chỗ này thì sao, sa mạc này lớn vô cùng, rất dễ dàng ẩn thân, sau đó có thể hành động tuỳ theo hoàn cảnh.
-Nhưng...
Nói tới đây nàng bùi ngùi thở dài, nơi này lạnh thế nào, nàng không nói, Lưu Nga cũng biết, trốn vào đó dễ dàng, nhưng nơi này à kẻ thù của họ chẳng phải binh lính Tây Hạ, mà là thời tiết, hai tháng này chính là hai tháng lạnh nhất trong năm, có thể tưởng tượng được trong hai tháng này sẽ có bao nhiêu quân Tống bị lạnh chết.Lưu Nga nghe xong cũng hoàn bó tay, nơi đó Nguyên Hạo không có cách đi vào nữa là nàng. Vì thế nàng chỉ có thể hạ lệnh binh lính Tống triều tụ tập trong Hoài Viễn thành và Hoàn Châu không được rút lui, để kip thời ứng cứu khi gặp quân của Thạch Kiên đồng thời phân tán sự chú ý của binh lính Nguyên Hạo
Đối với một Lưu Nga vừa luôn cực kỳ tiết kiệm đưa ra một quyết định như vậy đã không hề dễ dàng gì. Phải biết rằng đem lương thảo cùng vật tư quân dụng đưa đến thành Hoài Viễn và Hoàn Châu, trong thời điểm thời tiết ác liệt này, ngay cả hiện giờ đường đi ở Thiểm Tây đã được sửa chữa nhưng cũng sẽ làm giá cả tăng vọt lên mấy lần. Đây cũng là có cao kiến của Thạch Kiên, nếu không có con đường này trợ giúp mười vạn quân Tống thì chi phí sẽ là một con số lớn vô cùng. Thậm chí có thể khiến tài chính quốc gia lâm vào trạng thái khốn quẫn.
Lần này Triệu Dung tiến cung là muốn khuyên giải Triệu Cận, từ khi tin tức Thạch Kiên gặp chuyện không may truyền đến, đại thần triều đình cả ngày đều tranh luận, Triệu Cận cũng nghe được một ít tin tức phong thanh. Vì thế nàng lại xuất hiện trước vài năm, chỉ thấy tiểu Khảo Lạp đang như chết dần, bắt đầu tuyệt thực. Triệu Trinh khuyên nàng cũng không được, còn nói hắn là ca ca vô dụng. Thái Hậu đến đây lại càng hờ hững. Hiện tại Lưu nga cũng chỉ mất đi một tấc vuông, vì thế đem Triệu Dung mời đến khuyên bảo Triệu, thuận tiện hỏi một chút.
Sau đó Lưu Nga lại từ nguồn gốc tin tức mà tiến hành điều tra, quả nhiên điều tra được tin tức cuối cùng là từ biên giới truyền đến. Theo thông tin tình báo truyền đến từ Tây Hạ cũng không thấy Nguyên Hạo chính thức đưa ra thông cáo nào nói Thạch Kiên đã chết. Tuy nhiên tin tức ở Tây Hạ lại khiến mọi người đều hiểu như vậy.
Hiện tại Lưu Nga cũng biết, đây là tin tức giả mà Nguyên Hạo cố tình tung ra để làm yên ổn lòng người.
Tin tức này làm cho Tống triều chấn động, Liêu quốc cũng chấn động không nhỏ, Liêu Hưng Tông triệu tập đại thần nghị sự, nói:
-Hiện nay Thạch Kiên rốt cục đã chết, trẫm cũng đã bớt đi một mối hoạ lớn. Nhưng Tây Hạ trước sau đã tổn thất gần một nửa binh lực, hiện tại Tây Hạ đã là một cái thùng rỗng, bởi vậy trẫm quyết định chinh phục Tây Hạ.
Có đại thần phản đối, nhưng Liêu Hưng Tông lại nói:
-Hiện tại Tống triều chiến tranh đã một năm, binh lực đã tổn thất rất nhiều. Nhưng nền tảng của bọn họ cũng không có suy yếu. Chỉ cần bọn họ có một chút thời gian, khẳng định sẽ lại khởi binh tiến công tiếp. Khi đó Tây Hạ cũng không thể phản kháng. Đồng bằng Ninh Hạ và khu vực đồng bằng Hà Sáo rồi cũng sẽ rơi vào tay Tống triều. Khi đó Tồng triều có đất đai trở nên khổng lồ, còn có Hà Sáo và các dân tộc Thổ Phiên cung cấp chiến mã cho họ. Như vậy Liêu quốc chúng ta càng không thể ngăn cản.
Trên thực tế Liêu quốc đang thèm nhỏ dãi đồng bằng Hà Sáo này. Nhưng nó cũng như Tây Hạ đều rất rộng, nếu muốn thu phục nó thì phía Tây Bắc phải chinh phạt tám bộ tộc Tiên Ti, phía đông phải chinh phục các bộ tộc Nữ Chân, tuy diện tích và lãnh địa của nó không hề nhỏ so với Tống triều, đất đai thì rộng lớn, mà người lại thưa.
Kỳ thật bọn họ cũng sợ Tống triều với số dân khổng lồ phản kích ngược lại, bởi vậy bọn họ hằng năm vẫn tiến coogns cho Tống triều. Bọn họ không phải không muốn chiếm được Tây Hạ, đặc biệt là Hà Sáo, nhưng người của Đảng Hạng rất hung dữ. Hà Sáo và đồng bằng Ngân Hạ đều khó chinh phục. Trong tình huống mất nhiều hơn được như vậy, Tống triều mới thừa dịp này mà đánh.
Đương nhiên, đánh rắn phải đánh dập đầu, Liêu Hưng Tông sẽ không bỏ qua.
Nghe xong những lời Hoàng đế nói thật có lý, những đại thần này cũng không phản đối nữa. Chính là đảng củaThái Hậu sao lại không nghĩ tới, họ cũng là một quốc gia lớn mạnh
Vì thế hắn phái một sứ giả đến Tây Hạ, bọn họ muốn Nguyên Hạo phải giao Hưng Bình công chúa ra. Lý do rất đơn giản, trẫm đem em gái ruột của mình giao cho ngươi, thời điểm mấu chốt ngươi lại chạy trối chết, không để ý đến muội muội của ta, trẫm tức giận. Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, Hưng Bình công chúa ta nhất quyết phải mang về nước.
Trên thực tế đây chỉ là cái cớ, Liêu quốc muốn xuất binh tới Tây Hạ, điều này đúng là làm cho Nguyên Hạo gặp hoạ vô đơn chí.
Khi tất cả mọi người ở Liêu quốc đều quan tâm đến việc đi sứ này, Liêu Hưng Tông mới đột nhiên làm chính biến. Đây mới là chủ ý thực của hắn, bởi vì muốn dụng binh Tây Hạ, hắn phải điều động quân đội lớn, mà lại không để Thái Hậu nhất đảng cảnh giác. Đây là kế sách nhất tiễn song điêu của Da Luật Tông Chính. Về phần Thạch Kiên chết giả hay chết thật, bọn họ cũng không quan tâm. Chỉ biết là hiện tại cơ hội không thể bỏ qua, bất kể là trong nước hay Tây Hạ.
Trước khi chính biến, hắn đã điều động một ít người làm Thái Hậu bớt cảnh giác, nàng hiện tại cùng con trai đang tranh đấu gay gắt nên mất đi kiên nhẫn. Vì thế đã tìm đệ đệ của Liêu Hưng Tông là Tông Nguyên, nói với hắn nàng muốn lập tức phế Liêu Hưng Tông, lập Tông Nguyên làm hoàng đế. Tông Nguyên lại đem việc này nói cho Liêu Hưng Tông.
Vì thế Liêu Hưng Tông hành động nhanh hơn, triệu tập thân tín, dùng vũ lực và thế lực trong triều phế bỏ Pháp Thiên Thái Hậu, buộc Pháp Thiên Thái Hậu phải đến Khánh lăng trông nom. Sau đó tiến hành bắt giết thân tín của Pháp Thiên Thái Hậu.
Đến đầu mùa xuân năm thứ hai, cục diện bên trong Liêu quốc mới được ổn định, hắn đón Tiêu Cân về, nhưng vẫn duy trì khoảng cách với bà, đề phòng bất trắc. Về sau quan hệ mẫu tử cả đời cũng không cải thiện. Xử lý thân tín của Pháp Thiên Thái Hậu, Liêu Hưng Tông còn sửa lại án xử sai của Tề Thiên Hoàng Thái Hậu, hơn nữa còn cho tu sửa lại nghĩa trang an táng cho bà.
Lúc này Liêu Hưng Tông vô cùng cảm tạ đệ đệ, trong một lần say rượu đã đáp ứng sau trăm tuổi sẽ truyền ngôi lại cho Tông Nguyên, sau khi Da Luật Hồng Cơ giúp hắn quản lý những chính sách quan trọng cũng không được phong làm hoàng thái tử, chỉ phong làm Thiên hạ Binh Mã đại nguyên soái mà thôi. Lúc này trong lịch sử có ghi lại nói sau khi Tông kế vị, cha con Tông Nguyên có ý đồ đoạt đế mang lại hậu quả xấu. Cũng trong lúc này, Thạch Kiên lợi dụng kế phản gián, làm cho Liêu quốc phân li, cuối cùng dẫn đến diệt vong.
Tuy nhiên hỗn loạn ngắn ngủi lần này lại khiến Liêu quốc ổn định, không có nguy cơ tiềm ẩn bên trong. Cho dù trong mùa đông này, Liêu Hưng Tông cũng bắt đầu triệu tập nhân mã, hắn phải tiến tới “một bước vĩ đại”.
Ở Tây Hạ, Nguyên Hạo và Trương Nguyên đang sứt đầu mẻ trán, tuy nhiên bọn họ cho rằng tuy Liêu quốc lần này rất có khả năng sẽ tấn công, đối với Tây Hạ là uy hiếp không nhỏ, nhưng so với Thạch Kiên thật sự còn kém xa. Người kia có thể tìm một khuyết điểm nhỏ mà tạo nên sức phá hoại quá lớn, nếu lần này không giết được Thạch Kiên, Liêu quốc lại tấn công Tây Hạ, như vậy Thạch Kiên khẳng định sẽ tiến công hai mặt, Tây Hạ tất diệt vong.
Tin Thạch Kiên tử vong, xác thực đúng như Triệu Dung phân tích, là do Nguyên Hạo tung ra với ý đồ làm yên ổn lòng người. Nhưng bọn họ cũng đã biết đích xác hướng đi của Thạch Kiên.
Điều này là do có một sơ sẩy nho nhỏ của Thạch Kiên lại .
Ngày đó khi hắn mua da lông đã rất nhân từ với thương nhân kia, cũng không giết chết hắn, chỉ là đem manh mối phá huỷ đi. Có lẽ lúc ấy Thạch Kiên cũng có cảm giác không đúng, nhưng quy chung hắn không phải một người tàn nhẫn, thật không ngờ lại bị lộ vì việc này.
Tuy nhiên khi Trương Nguyên trong lúc vô ý biết được tin tức này, hắn đã sinh ra nghi vấn. Vốn dĩ trong kho hàng còn một đống da lông, quân Tống vì sao phải mua nhiều da lông như vậy. Hắn còn tìm được người chủ quản lý hàng hoá tồn trữ Trương Văn Hiển. Sau khi xác định số lượng hắn lại cảm thấy kỳ quái, Thạch Kiên cần nhiều da lông như vậy có lợi ích gì?
Nhiều da lông như vậy chắc đủ cho cả mấy ngàn binh Tống ngủ thoải mái.
Hắn nhanh chóng phân tích ra Thạch Kiên đang chuẩn bị ứng phó với nơi nào đó có thời tiết giá lạnh kéo dài. Nhưng nơi nào lại khiến Thạch Kiên chuẩn bị nhiều da lông như vậy cho mấy ngàn người, còn việc Thạch Kiên đến vô ảnh, đi vô tung, hắn cũng không tin Thạch Kiên thật sự có pháp thuật. Cuối cùng hắn kết luận, đại quân Thạch Kiên nhất định là không sợ sa mạc Đằng Cách Lý mà tiến vào trốn trong đó.
Vì thế hắn phái rất nhiều thám tử vào sa mạc Đằng Cách Lý tìm. Hiện tại trong sa mạc Đằng Cách Lý nhiệt độ không khí đều là âm 50 độ, còn có gió Bắc ác liệt. Rất nhiều thám tử đã hy sinh mà vẫn không tìm ra quân Tống ở nơi nào.
Sa mạc Đằng Cách Lý quá rộng, ngay cả Trương Nguyên cũng phải bỏ ý tưởng này. Hiện tại hắn xác định Thạch Kiên trốn ở trong đó, trong loại thời tiết kỳ quái này bọn họ làm sao sinh tồn, bọn họ đều là quân Tống, làm sao chịu được thời tiết quá lạnh như vậy.
Đã đến ngày 20 tháng chạp, có một tin tức truyền tới khiến hắn cùng Nguyên Hạo vô cùng cao hứng, một binh sỹ trong lúc vô tình ở trong sa mạc Đằng Cách Lý thấy được quân Tống ở gần Nhã Bố Lại Sơn.
Bọn họ chạy xa như vậy sao? Nguyên Hạo đầu tiên là sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn nhau một cái, làm sao tiếp cận được nơi đó. Tuy nhiên hai người đều nhanh chóng hiểu được dụng ý của Thạch Kiên, bởi vì nơi này cách Hưng Khánh quá xa, không ai nhớ tới, bây giờ thời tiết tháng 11, bọn họ sẽ bất ngờ xuyên qua sa mạc Đằng Cách Lý đi nơi nào. Hơn nữa phần lớn đều là nơi không người, còn có thung lũng trốn gió lạnh. Hoá ra Thạch Kiên rốt cuộc không phải thần thánh gì, quân Tống cũng là sợ lạnh, sau đó hai người vui vẻ mà cười to.
Bọn họ lập tức triệu tập đại quân, theo hướng Nhã Bố Lại Sơn mà tiến đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.