Chương 114:
Cao Nguyệt
24/12/2022
Triệu Tu Văn không phải đồ ngốc, sao có thể không nhìn ra được giáo thụ phủ học đang thiên vị Dư Khánh học đường. Có điều ông ta không muốn cãi nhau rồi trở mặt.
Nhưng mấy giáo thụ phủ học thật sự quá đáng, rất lộ liễu.
Cuối cùng Triệu Tu Văn không thể nhịn được, căm tức nhìn Tề Ung nói: - Ta mời các người đến đảm đương chức vị giám khảo là kính trọng học vấn các người. Không nghĩ các người làm ta thất vọng đến vậy, cuộc thi đồng tử ở Ngô huyện từ trước đến nay vô cùng công bằng, không phải là nơi để các người mua bán giao dịch.
Năm giám khảo bị chửi đến cứng họng, không xuống đài không được, lúc này mặt ai cũng đỏ bừng.
Tề Ung khoát tay lạnh lùng nói: - Nếu Triệu học chính không tin chúng ta, vậy mời người khác đi, chúng ta không phụng bồi.
Ông ta nói với mấy giám khảo khác: - Chúng ta đi.
Bốn giám khảo đều rời khỏi vị trí, đuổi theo Tề Ung, mấy giáo thụ này không thèm quay đầu, nghênh ngang rời đi.
Triệu Tu Văn không ngăn cản, tùy ý bọn họ rời đi, việc mời giáo thụ phủ học đảm nhận chủ khảo, thật sự thất sách.
Ngẫm nghĩ một chút, Triệu Tu Văn mang thơ Phạm Ninh giao cho bốn vị viện chủ đến chấm điểm. Mọi người đều nhất trí tán dương, đều cho điểm cao. Ngay cả Trình Trứ không cam lòng thừa nhận cũng không được, đọc bài thơ này ông ta cũng thấy vượt xa học sinh của ông, ông cũng cho điểm thượng thượng.
Triệu Tu Văn cao giọng tuyên bố: - Trải qua sự nhất trí, Diên Anh học đường ở đề thứ năm đạt được điểm thượng thượng.
Trong đại đường, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Lưu viện chủ kích động nắm chặt tay, nhắm hai mắt lại, mười lăm năm rồi, lần này Diên Anh học đường mới đạt giải nhất.
- A Ngốc, chúng ta thắng rồi.
Chu Bội kích động đến đỏ bừng mặt mày, hai mắt lóe sáng.
Trong lòng Phạm Ninh cũng kích động, hắn cười tủm tỉm giang cánh tay về phía Chu Bội: - Đến đây, chúng ta ôm một cái chúc mừng thắng lợi.
Chu Bội sợ tới mức lui về sau vài bước, căm tức nhìn Phạm Ninh:
- Cảnh cáo ngươi, không được ôm ta, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt.
Lúc này Bao Chửng đi tới, thấy cảnh tượng này ông ta không khỏi buồn cười, gõ vào đầu Phạm Ninh nói: - Tên tiểu tử thối này thật có tiền đồ, giỏi đấy, đòi ôm tiểu nương tử người ta làm gì?
Phạm Ninh gãi đầu cười ha hả: - Chỉ đùa một chút thôi, không phải muốn ôm nàng thật.
Huyện lệnh Lý Vân tiến lên cười nói:
- Chu tiểu nương tử ăn mặc như tiểu quan nhân, đoán chừng Phạm Ninh kích động liền quên đối phương là tiểu nương tử rồi.
Chu Bội hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Ninh, nếu nàng không tránh né chỉ sợ đã bị tên tiểu tử thối này ôm chúc mừng thắng lợi rồi.
Ngày trước, do nàng quên, nhất thời hắn tìm lý do khi dễ nàng.
Chu Bội bỗng nhiên nghĩ đến điều gì che miệng cười trộm nói: - A Ngốc, bên ngoài có một nhóm nhạc phụ nhạc mẫu đang chờ ngươi. Ta sẽ không làm chậm trễ chung thân đại sự của ngươi, đi trước nha.
Mọi người cười ha hả, mặt Chu Bội vui sướng khi người gặp họa, nhanh chóng chuồn mất.
Phạm Ninh ngầm cảm thấy may mắn khi không nói với nàng mình đã đến Ngô gia xem mắt, nếu không nàng ta sẽ chế giễu hắn thành dạng gì nữa.
Lúc này Lưu viện chủ tiến lên cười nói: - Tối nay ta mở tiệc chúc mừng ở Tụ Tiên Lâu, khẩn cầu Chuyển Vận Sứ, Huyện lệnh cùng học chính nhất định đến tham dự.
Bao Chửng cười ha hả:
- Thân mang công vụ nên ta phải nhanh chóng đi Hàng Châu nhận chức, lần sau đi.
Trong lòng Lý Vân mừng thầm, Bao Chửng rốt cuộc muốn đi rồi.
Lúc này Bao Chửng kéo Phạm Ninh qua một bên, nghiêm nghị nói: - Phạm công nghe nói ta đến Lưỡng Chiết lộ nhận chức, còn viết thư cho ta muốn ta chiếu cố ngươi. Phạm công đối với ngươi quan tâm vô cùng, ông ấy ký thác hy vọng lên ngươi rất nhiều, ngươi đừng làm cho ông ấy thất vọng.
Phạm Ninh yên lặng gật đầu.
Bao Chửng vỗ vỗ ót hắn cười nói: - Tên ranh con này cũng thông minh đấy, có tiền đồ, có gì khó khăn ngươi cứ viết thư cho ta, ta sẽ trợ giúp ngươi hết sức.
Phạm Ninh khom người cảm tạ:
- Đa tạ Bao công ưu ái vãn bối.
Bao Chửng gật đầu cười: - Tận mắt nhìn thấy ngươi đoạt giải nhất huyện sĩ, ta đã có thể ăn nói với lão Phạm công rồi, khi về ta sẽ viết thư cho ông ấy, ngươi bảo trọng!
- Chúc Bao công thuận buồm xuôi gió.
Bao Chửng cười ha hả, xoay người rời đi, các quan viên đưa ông ta rời huyện học.
Lưu viện chủ đi lên cạnh Phạm Ninh nói: - Đêm nay mở tiệc ăn mừng trò cũng đừng tham gia, nghỉ ngơi thật tốt đi, chuẩn bị cuộc thi đấu cá nhân cho ngày mai. Hiện tại trò chiếm ưu thế khá lớn, ngày mai trò cứ phát huy như bình thường, như thế là có thể đoạt giải nhất rồi.
...
Phạm Ninh thi đấu đồng đội đứng đầu cuộc thi huyện sĩ, điều này khiến cho cá nhân hắn chiếm được ưu thế lớn. Điểm cơ sở của hắn đạt thượng thượng, còn học sinh ba học đường còn lại chỉ đạt thượng trung.
Bên trong cuộc đọ sức giữa các cao thủ, chỉ hơn thua một chút cũng phân thắng bại rồi.
Ngày kế, thi đấu cá nhân tiến hành suốt một ngày thi viết, tổng cộng có sáu mươi học sinh tham gia.
Kết quả không có gì bất ngờ, điểm cơ sở Phạm Ninh thượng thượng, làm thơ thượng thượng, hạng mục phụ điểm thượng thượng, thư pháp cũng thượng trung.
Có được hai điểm thượng thượng chiếm ưu thế, trở thành người đứng đầu trong cuộc thi lựa chọn huyện sĩ Ngô huyện.
Hắn cũng là huyện sĩ nhỏ tuổi nhất đạt giải trong mười lăm năm tổ chức thi đấu.
Huyện lý thưởng cho hắn năm mươi quan tiền thưởng giúp cho việc học thi đồng tử, cùng với chín huyện sĩ khác được trúng tuyển chính thức vào huyện học, bắt đầu chuẩn bị bồi dưỡng ba năm, ba năm sau tham gia cuộc thi Giải dành cho đồng tử.
'Choang!' Chén trà sứ đập mạnh lên tường, vỡ văng tung tóe.
Cả người Từ Tích dường như không còn khí lực, ngồi mạnh trên ghế. Ánh mắt gã đỏ bừng, bộ mặt dữ tợn, loại nhục nhã đó như mũi tên bắn trúng ngực, khiến gã đau đớn khôn cùng, lại không thể hít thở nổi.
Người hầu nam trẻ tuổi bên cạnh mới truyền tin tức đang cảm thấy hối hận, sớm biết tiểu quan nhân phản ứng kịch liệt như vậy, cậu ta đã không nói.
Tuy nhiên Phạm Ninh đạt giải nhất cuộc thi đấu huyện sĩ, tin tức đã lan truyền khắp toàn thành, dù cậu ta không nói, tiểu quan nhân cũng sẽ nhanh chóng biết được.
Sau một lúc lâu, Từ Tích khàn khàn nói: - Dẫn Lý chưởng quỹ đến đây.
- Tiểu nhân đi ngay.
Gã người hầu vội xoay người rời đi.
Trong phòng không còn ai, Từ Tích cảm giác thân thể như đang ở dưới vực sâu hắc ám. Tin tức Phạm Ninh đoạt giải nhất đã giẫm nát một chút tự tôn còn sót lại của gã.
Sáng hôm nay, gã không tham gia thi đấu cá nhân, chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi. Vòng thứ nhất bọn họ bị loại, điểm cơ sở chỉ loại trung, gã có tham gia cuộc thi chỉ rước nhục vào thân.
Tuy rằng gã không tham dự được cuộc thi đồng tử Bình Giang phủ, nhưng tin tức Phạm Ninh đạt giải nhất so với lúc thi rớt còn thống khổ hơn, gã cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Từ Tích vô lực nằm trên ghế, nhắm mắt lại, mặc cho thù hận trong thâm tâm bừng lên mạnh mẽ.
Thù hận là kẻ địch đáng sợ, nó khiến cho người ta đánh mất lý trí, đánh mất sự phán đoán, khiến cho người ta không tiếc giá phải trả mà hóa liều.
Nhưng mấy giáo thụ phủ học thật sự quá đáng, rất lộ liễu.
Cuối cùng Triệu Tu Văn không thể nhịn được, căm tức nhìn Tề Ung nói: - Ta mời các người đến đảm đương chức vị giám khảo là kính trọng học vấn các người. Không nghĩ các người làm ta thất vọng đến vậy, cuộc thi đồng tử ở Ngô huyện từ trước đến nay vô cùng công bằng, không phải là nơi để các người mua bán giao dịch.
Năm giám khảo bị chửi đến cứng họng, không xuống đài không được, lúc này mặt ai cũng đỏ bừng.
Tề Ung khoát tay lạnh lùng nói: - Nếu Triệu học chính không tin chúng ta, vậy mời người khác đi, chúng ta không phụng bồi.
Ông ta nói với mấy giám khảo khác: - Chúng ta đi.
Bốn giám khảo đều rời khỏi vị trí, đuổi theo Tề Ung, mấy giáo thụ này không thèm quay đầu, nghênh ngang rời đi.
Triệu Tu Văn không ngăn cản, tùy ý bọn họ rời đi, việc mời giáo thụ phủ học đảm nhận chủ khảo, thật sự thất sách.
Ngẫm nghĩ một chút, Triệu Tu Văn mang thơ Phạm Ninh giao cho bốn vị viện chủ đến chấm điểm. Mọi người đều nhất trí tán dương, đều cho điểm cao. Ngay cả Trình Trứ không cam lòng thừa nhận cũng không được, đọc bài thơ này ông ta cũng thấy vượt xa học sinh của ông, ông cũng cho điểm thượng thượng.
Triệu Tu Văn cao giọng tuyên bố: - Trải qua sự nhất trí, Diên Anh học đường ở đề thứ năm đạt được điểm thượng thượng.
Trong đại đường, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Lưu viện chủ kích động nắm chặt tay, nhắm hai mắt lại, mười lăm năm rồi, lần này Diên Anh học đường mới đạt giải nhất.
- A Ngốc, chúng ta thắng rồi.
Chu Bội kích động đến đỏ bừng mặt mày, hai mắt lóe sáng.
Trong lòng Phạm Ninh cũng kích động, hắn cười tủm tỉm giang cánh tay về phía Chu Bội: - Đến đây, chúng ta ôm một cái chúc mừng thắng lợi.
Chu Bội sợ tới mức lui về sau vài bước, căm tức nhìn Phạm Ninh:
- Cảnh cáo ngươi, không được ôm ta, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt.
Lúc này Bao Chửng đi tới, thấy cảnh tượng này ông ta không khỏi buồn cười, gõ vào đầu Phạm Ninh nói: - Tên tiểu tử thối này thật có tiền đồ, giỏi đấy, đòi ôm tiểu nương tử người ta làm gì?
Phạm Ninh gãi đầu cười ha hả: - Chỉ đùa một chút thôi, không phải muốn ôm nàng thật.
Huyện lệnh Lý Vân tiến lên cười nói:
- Chu tiểu nương tử ăn mặc như tiểu quan nhân, đoán chừng Phạm Ninh kích động liền quên đối phương là tiểu nương tử rồi.
Chu Bội hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Ninh, nếu nàng không tránh né chỉ sợ đã bị tên tiểu tử thối này ôm chúc mừng thắng lợi rồi.
Ngày trước, do nàng quên, nhất thời hắn tìm lý do khi dễ nàng.
Chu Bội bỗng nhiên nghĩ đến điều gì che miệng cười trộm nói: - A Ngốc, bên ngoài có một nhóm nhạc phụ nhạc mẫu đang chờ ngươi. Ta sẽ không làm chậm trễ chung thân đại sự của ngươi, đi trước nha.
Mọi người cười ha hả, mặt Chu Bội vui sướng khi người gặp họa, nhanh chóng chuồn mất.
Phạm Ninh ngầm cảm thấy may mắn khi không nói với nàng mình đã đến Ngô gia xem mắt, nếu không nàng ta sẽ chế giễu hắn thành dạng gì nữa.
Lúc này Lưu viện chủ tiến lên cười nói: - Tối nay ta mở tiệc chúc mừng ở Tụ Tiên Lâu, khẩn cầu Chuyển Vận Sứ, Huyện lệnh cùng học chính nhất định đến tham dự.
Bao Chửng cười ha hả:
- Thân mang công vụ nên ta phải nhanh chóng đi Hàng Châu nhận chức, lần sau đi.
Trong lòng Lý Vân mừng thầm, Bao Chửng rốt cuộc muốn đi rồi.
Lúc này Bao Chửng kéo Phạm Ninh qua một bên, nghiêm nghị nói: - Phạm công nghe nói ta đến Lưỡng Chiết lộ nhận chức, còn viết thư cho ta muốn ta chiếu cố ngươi. Phạm công đối với ngươi quan tâm vô cùng, ông ấy ký thác hy vọng lên ngươi rất nhiều, ngươi đừng làm cho ông ấy thất vọng.
Phạm Ninh yên lặng gật đầu.
Bao Chửng vỗ vỗ ót hắn cười nói: - Tên ranh con này cũng thông minh đấy, có tiền đồ, có gì khó khăn ngươi cứ viết thư cho ta, ta sẽ trợ giúp ngươi hết sức.
Phạm Ninh khom người cảm tạ:
- Đa tạ Bao công ưu ái vãn bối.
Bao Chửng gật đầu cười: - Tận mắt nhìn thấy ngươi đoạt giải nhất huyện sĩ, ta đã có thể ăn nói với lão Phạm công rồi, khi về ta sẽ viết thư cho ông ấy, ngươi bảo trọng!
- Chúc Bao công thuận buồm xuôi gió.
Bao Chửng cười ha hả, xoay người rời đi, các quan viên đưa ông ta rời huyện học.
Lưu viện chủ đi lên cạnh Phạm Ninh nói: - Đêm nay mở tiệc ăn mừng trò cũng đừng tham gia, nghỉ ngơi thật tốt đi, chuẩn bị cuộc thi đấu cá nhân cho ngày mai. Hiện tại trò chiếm ưu thế khá lớn, ngày mai trò cứ phát huy như bình thường, như thế là có thể đoạt giải nhất rồi.
...
Phạm Ninh thi đấu đồng đội đứng đầu cuộc thi huyện sĩ, điều này khiến cho cá nhân hắn chiếm được ưu thế lớn. Điểm cơ sở của hắn đạt thượng thượng, còn học sinh ba học đường còn lại chỉ đạt thượng trung.
Bên trong cuộc đọ sức giữa các cao thủ, chỉ hơn thua một chút cũng phân thắng bại rồi.
Ngày kế, thi đấu cá nhân tiến hành suốt một ngày thi viết, tổng cộng có sáu mươi học sinh tham gia.
Kết quả không có gì bất ngờ, điểm cơ sở Phạm Ninh thượng thượng, làm thơ thượng thượng, hạng mục phụ điểm thượng thượng, thư pháp cũng thượng trung.
Có được hai điểm thượng thượng chiếm ưu thế, trở thành người đứng đầu trong cuộc thi lựa chọn huyện sĩ Ngô huyện.
Hắn cũng là huyện sĩ nhỏ tuổi nhất đạt giải trong mười lăm năm tổ chức thi đấu.
Huyện lý thưởng cho hắn năm mươi quan tiền thưởng giúp cho việc học thi đồng tử, cùng với chín huyện sĩ khác được trúng tuyển chính thức vào huyện học, bắt đầu chuẩn bị bồi dưỡng ba năm, ba năm sau tham gia cuộc thi Giải dành cho đồng tử.
'Choang!' Chén trà sứ đập mạnh lên tường, vỡ văng tung tóe.
Cả người Từ Tích dường như không còn khí lực, ngồi mạnh trên ghế. Ánh mắt gã đỏ bừng, bộ mặt dữ tợn, loại nhục nhã đó như mũi tên bắn trúng ngực, khiến gã đau đớn khôn cùng, lại không thể hít thở nổi.
Người hầu nam trẻ tuổi bên cạnh mới truyền tin tức đang cảm thấy hối hận, sớm biết tiểu quan nhân phản ứng kịch liệt như vậy, cậu ta đã không nói.
Tuy nhiên Phạm Ninh đạt giải nhất cuộc thi đấu huyện sĩ, tin tức đã lan truyền khắp toàn thành, dù cậu ta không nói, tiểu quan nhân cũng sẽ nhanh chóng biết được.
Sau một lúc lâu, Từ Tích khàn khàn nói: - Dẫn Lý chưởng quỹ đến đây.
- Tiểu nhân đi ngay.
Gã người hầu vội xoay người rời đi.
Trong phòng không còn ai, Từ Tích cảm giác thân thể như đang ở dưới vực sâu hắc ám. Tin tức Phạm Ninh đoạt giải nhất đã giẫm nát một chút tự tôn còn sót lại của gã.
Sáng hôm nay, gã không tham gia thi đấu cá nhân, chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi. Vòng thứ nhất bọn họ bị loại, điểm cơ sở chỉ loại trung, gã có tham gia cuộc thi chỉ rước nhục vào thân.
Tuy rằng gã không tham dự được cuộc thi đồng tử Bình Giang phủ, nhưng tin tức Phạm Ninh đạt giải nhất so với lúc thi rớt còn thống khổ hơn, gã cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Từ Tích vô lực nằm trên ghế, nhắm mắt lại, mặc cho thù hận trong thâm tâm bừng lên mạnh mẽ.
Thù hận là kẻ địch đáng sợ, nó khiến cho người ta đánh mất lý trí, đánh mất sự phán đoán, khiến cho người ta không tiếc giá phải trả mà hóa liều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.