Chương 121:
Cao Nguyệt
24/12/2022
Hơn nữa tri huyện Tuyên Châu biết cháu lão tới huyện Tuyên Thành đọc sách, còn viết thư riêng mời lão nhậm chức giáo thụ.
Xế chiều, Từ Trọng mặc áo bào ở nhà rộng thùng thình ngồi trong thư phòng đọc sách, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, chỉ nghe quản gia bẩm báo ngoài cửa:
- Lão gia, Lý huyện lệnh có việc gấp thăm hỏi.
Bởi vì hậu trường hai bên bất hòa, Từ gia vẫn luôn không chào đón huyện lệnh Lý Vân, hôm nay là lần đầu tiên Lý Vân đến cửa thăm hỏi Từ gia.
Nghe nói Lý Vân tới bái phỏng, một lúc lâu sau Từ Trọng mới lạnh lùng nói:
- Mời y đến khách đường chờ một chút!
Từ Trọng nghĩ không ra, vì chuyện gì mà Lý Vân phải tới gặp mình? Chung quy mấy năm nay y chưa bao giờ tới cửa phủ nhà mình.
Tuy thế Từ Trọng vẫn đứng dậy đi tới khách đường.
Đến cửa khách đường, Từ Trọng phát hiện đầu Lý huyện lệnh đội mũ hai cánh chuồn, quan phục màu xanh đậm, dọa lão giật mình, huyện lệnh thế mà mặc quan phục tới.
Phát biết rằng, quan viên bình thường vẫn là mặc thường y tới cửa bái phỏng.
Mà mặc quan phục, liền nghĩa là mang theo công sự mà tới, trong lòng Từ Trọng lập tức có chút bất an.
Lão cười khan một tiếng:
- Không biết huyện quân tới, để huyện quân chờ lâu.
Lý Vân đứng dậy thản nhiên nói:
- Trước khi đến không thông báo, chủ yếu là có chút việc công, yêu cầu Từ giáo thụ phối hợp.
- Việc công?
Từ Trọng biến sắc, nụ cười trên mặt biến mất, giọng điệu cũng trở nên có chút bất mãn.
- Ta có thể có việc công gì chứ? Lý huyện lệnh hẳn là đi nhầm chỗ rồi.
Lý Vân cười nói:
- Từ giáo thụ không nên kích động, không bằng ngồi xuống nghe ta nói tỉ mỉ.
Từ Trọng cũng ý thức được bản thân thất thố, lão nhịn xuống nỗi tức giận, ngồi xuống đối diện Lý Vân.
Lúc này Lý Vân mới nói:
- Chưởng quỹ Từ Ký Kỳ Thạch Quán Lý Tuyền có dính líu tới trộm cắp, quan phủ cần truy nã quy án, cho nên ta đặc biệt tới nhờ Từ giáo thụ nói một tiếng.
- Nói linh tinh!
Từ Trọng đứng lên quát:
- Nói bậy nói bạ, Lý Tuyền là người có quy củ, làm sao có khả năng dính líu tới trộm cắp?
Trong lòng Lý Vân cũng hơi căm tức, ông ta lấy lời khai của Chu Tiểu Mao vỗ xuống bàn một cái:
- Tối hôm qua nhà của Phạm Ninh trấn Mộc Đổ bị trộm, một tên bị bắt tại chỗ, đây là lời khai của gã, nói Lý Tuyền sai gã và huynh trưởng Chu Đại Mao vào trộm tài vật.
Từ Trọng lập tức ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau hỏi:
- Ngài nói, là nhà người đứng đầu huyện sĩ Phạm Ninh bị trộm?
Lý Vân gật đầu:
- Ta cũng nói thật cho ông biết biết, đồ bị trộm cũng không phải tài vật bình thường, mà là dây đeo quạt bạch ngọc thiên tử ngự tứ, Từ giáo thụ, ông hẳn là biết, đây không phải là việc nhỏ!
Trong não Từ Trọng 'oong!' một tiếng, trái tim lão sợ hãi tới suýt chút nữa ngừng đập, lão chậm rãi vô lực ngồi xuống, trong lòng nhanh chóng đánh giá hậu quả chuyện này.
Vừa rồi lão nghe nói là nhà Phạm Ninh bị trộm, điều đầu tiên lão nghĩ tới chính là việc này rất có thể liên quan tới cháu mình, nếu không lấy cách làm người của Lý Tuyền, làm sao y có thể làm loại chuyện trộm cắp hạ lưu này.
Nhưng thế nào lão cũng không ngờ tới, cư nhiên đi trộm cắp đồ ngự tứ, quả thật khiến lão không thể tin được.
Cuối cùng Từ Trọng lấy lại tinh thần, vội vàng nói:
- Lý huyện lệnh hẳn là nghĩ sai rồi đi! Phạm Ninh chỉ là đứa nhỏ nông thôn, làm sao có thể có đồ ngự tứ?
Lý Vân cười lạnh một tiếng:
- Có chút chuyện Từ giáo thụ không biết, nhưng không có nghĩa là nó không phát sinh, Phạm Ninh rốt cuộc có đồ ngự tứ hay không, trong lòng bản quan rất rõ ràng.
Trong lòng Từ Trọng mơ hồ đoán được đồ ngự tứ có lẽ liên quan tới Phạm Trọng Yêm.
Nhưng hiện tại làm lão sợ không phải là Phạm Ninh, mà là Lý huyện lệnh trước mắt, ông ta có thể nhân cơ hội này lật đổ nhi tử của mình hay không.
Phải biết rằng nhạc phụ của Lý Vân là Tiền tướng công Cổ Xương Triều!
Lúc này, Từ Trọng đã ngồi không yên, lão vội vàng nói với Lý Vân:
- Lý Tuyền chỉ là chưởng quỹ mà ta mời đến, những gì hắn ta làm đều là hành vi cá nhân, không quan hệ gì với Từ gia, xin huyện quân minh giám.
- Ta cũng hi vọng là như vậy, hôm nay ta tới chính là đặc biệt thông báo cho Từ giáo thụ trước một tiếng, cũng không có chuyện gì nữa, xin cáo từ!
Lý Vân càng nói càng như gió thoảng mây bay, trong lòng Từ Trọng càng lo lắng, lão nhịn nỗi sốt ruột trong lòng xuống, tiễn Lý Vân xuất phủ.
Nhìn Lý Vân cưỡi ngựa đi xa, lửa giận trong lòng Từ Trọng lập tức bốc lên, quay đầu rít gào:
- Tên tiểu súc sinh kia đang ở đâu! ?
***
Từ Tích bị hai gã gia đinh đưa về nhà, nhớ lại đông hậu viện Từ phủ, trên thực tế nơi này là nơi thực thi gia pháp, phụ thân Từ Tích và thúc phụ gã đều đã từng nhận gia pháp ở trong này.
Từ Tích sợ tới mức cả người run rẩy, quỳ xuống trước mặt tổ phụ không dậy nổi.
Từ Trọng khắc chế lửa giận ngập trời trong lòng, lạnh lùng hỏi:
- Ta hỏi ngươi một câu, có phải ngươi sai Lý Tuyền đi đối phó Phạm Ninh hay không?
Từ Tích vốn định lấp liếm, nhưng ánh mắt sắc bén của tổ phụ làm gã mất dũng khí nói dối, sau một lúc lâu gã nhỏ giọng nói:
- Cháu vốn chỉ sai ông ấy dạy dỗ Phạm Ninh một chút, không ngờ ông ấy lại đi trộm đồ vật…
Còn chưa dứt lời, một cái tát ác liệt đã đánh bay Từ Tích ra ngoài, Từ Trọng giận dữ hét:
- Ta không có đứa cháu như ngươi, đánh nó cho ta! Đánh chết tên ngu xuẩn này!
Từ Tích sợ tới mức ôm chân tổ phụ khóc lớn:
- Tôn nhi nhất thời hồ đồ, tôn nhi biết sai, tổ phụ tha cho cháu đi!
Từ Trọng ngửa mặt lên trời, thở dài:
- Ngươi biết ngươi làm việc ngu xuẩn gì sao? Lần này chức quan của cha và thúc phụ ngươi đều hủy trên tay ngươi, đồ ngu xuẩn này!
Từ Tích mới nãy còn cười to đắc ý với Lý Tuyền, nhưng chỉ trong chớp mắt, không ngờ lại gặp phải đại họa.
Lúc này, Từ Tích thấy gia đinh cầm đại côn gia pháp tiến vào, trong lòng sợ hãi khóc lớn:
- Tổ phụ, tha cho tôn nhi đi! !
Từ Trọng chỉ vào gã quát mắng:
- Lúc trước ta đã bỏ qua cho ngươi một lần, xem ra là phạt quá nhẹ, ngươi căn bản không tiếp thu bài học, thậm chí gây ra đại họa, hôm nay ta tuyệt đối không nương tay!
Lão quay đầu quát:
- Thi hành gia pháp, mạnh tay đánh bốn mươi côn cho ta!
Vài tên gia đinh đè Từ Tích lại, một gã gia đinh khác vung gậy lên đánh, trận đánh này khiến Từ Tích da tróc thịt bong, khóc lên những tiếng khô khốc, cổ họng cũng nghẹn lại.
Tuy rằng hung hăng đánh nặng cháu trai, nhưng tức giận trong lòng Từ Trọng càng giận, lão truyền quản gia tới hỏi:
- Bây giờ Lý Tuyền đang ở đâu?
Đại quản gia nhìn thoáng qua tiểu quan nhân đang không ngừng khóc rống, không dám giấu diếm, chỉ thành thật khai báo:
- Hắn ta được tiểu quan nhân giấu ở trong phòng khách Tây viện.
Từ Trọng lạnh lùng nói:
- Ngươi chính thức báo hắn ta biết, bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn ta liền không còn là chưởng quỹ của Kỳ Thạch Quán, những gì hắn ta làm không có bất cứ liên hệ gì với Từ gia, sau đó đuổi hắn ta ra khỏi Từ phủ, không cho hắn ta gần Từ phủ một bước.
Xế chiều, Từ Trọng mặc áo bào ở nhà rộng thùng thình ngồi trong thư phòng đọc sách, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, chỉ nghe quản gia bẩm báo ngoài cửa:
- Lão gia, Lý huyện lệnh có việc gấp thăm hỏi.
Bởi vì hậu trường hai bên bất hòa, Từ gia vẫn luôn không chào đón huyện lệnh Lý Vân, hôm nay là lần đầu tiên Lý Vân đến cửa thăm hỏi Từ gia.
Nghe nói Lý Vân tới bái phỏng, một lúc lâu sau Từ Trọng mới lạnh lùng nói:
- Mời y đến khách đường chờ một chút!
Từ Trọng nghĩ không ra, vì chuyện gì mà Lý Vân phải tới gặp mình? Chung quy mấy năm nay y chưa bao giờ tới cửa phủ nhà mình.
Tuy thế Từ Trọng vẫn đứng dậy đi tới khách đường.
Đến cửa khách đường, Từ Trọng phát hiện đầu Lý huyện lệnh đội mũ hai cánh chuồn, quan phục màu xanh đậm, dọa lão giật mình, huyện lệnh thế mà mặc quan phục tới.
Phát biết rằng, quan viên bình thường vẫn là mặc thường y tới cửa bái phỏng.
Mà mặc quan phục, liền nghĩa là mang theo công sự mà tới, trong lòng Từ Trọng lập tức có chút bất an.
Lão cười khan một tiếng:
- Không biết huyện quân tới, để huyện quân chờ lâu.
Lý Vân đứng dậy thản nhiên nói:
- Trước khi đến không thông báo, chủ yếu là có chút việc công, yêu cầu Từ giáo thụ phối hợp.
- Việc công?
Từ Trọng biến sắc, nụ cười trên mặt biến mất, giọng điệu cũng trở nên có chút bất mãn.
- Ta có thể có việc công gì chứ? Lý huyện lệnh hẳn là đi nhầm chỗ rồi.
Lý Vân cười nói:
- Từ giáo thụ không nên kích động, không bằng ngồi xuống nghe ta nói tỉ mỉ.
Từ Trọng cũng ý thức được bản thân thất thố, lão nhịn xuống nỗi tức giận, ngồi xuống đối diện Lý Vân.
Lúc này Lý Vân mới nói:
- Chưởng quỹ Từ Ký Kỳ Thạch Quán Lý Tuyền có dính líu tới trộm cắp, quan phủ cần truy nã quy án, cho nên ta đặc biệt tới nhờ Từ giáo thụ nói một tiếng.
- Nói linh tinh!
Từ Trọng đứng lên quát:
- Nói bậy nói bạ, Lý Tuyền là người có quy củ, làm sao có khả năng dính líu tới trộm cắp?
Trong lòng Lý Vân cũng hơi căm tức, ông ta lấy lời khai của Chu Tiểu Mao vỗ xuống bàn một cái:
- Tối hôm qua nhà của Phạm Ninh trấn Mộc Đổ bị trộm, một tên bị bắt tại chỗ, đây là lời khai của gã, nói Lý Tuyền sai gã và huynh trưởng Chu Đại Mao vào trộm tài vật.
Từ Trọng lập tức ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau hỏi:
- Ngài nói, là nhà người đứng đầu huyện sĩ Phạm Ninh bị trộm?
Lý Vân gật đầu:
- Ta cũng nói thật cho ông biết biết, đồ bị trộm cũng không phải tài vật bình thường, mà là dây đeo quạt bạch ngọc thiên tử ngự tứ, Từ giáo thụ, ông hẳn là biết, đây không phải là việc nhỏ!
Trong não Từ Trọng 'oong!' một tiếng, trái tim lão sợ hãi tới suýt chút nữa ngừng đập, lão chậm rãi vô lực ngồi xuống, trong lòng nhanh chóng đánh giá hậu quả chuyện này.
Vừa rồi lão nghe nói là nhà Phạm Ninh bị trộm, điều đầu tiên lão nghĩ tới chính là việc này rất có thể liên quan tới cháu mình, nếu không lấy cách làm người của Lý Tuyền, làm sao y có thể làm loại chuyện trộm cắp hạ lưu này.
Nhưng thế nào lão cũng không ngờ tới, cư nhiên đi trộm cắp đồ ngự tứ, quả thật khiến lão không thể tin được.
Cuối cùng Từ Trọng lấy lại tinh thần, vội vàng nói:
- Lý huyện lệnh hẳn là nghĩ sai rồi đi! Phạm Ninh chỉ là đứa nhỏ nông thôn, làm sao có thể có đồ ngự tứ?
Lý Vân cười lạnh một tiếng:
- Có chút chuyện Từ giáo thụ không biết, nhưng không có nghĩa là nó không phát sinh, Phạm Ninh rốt cuộc có đồ ngự tứ hay không, trong lòng bản quan rất rõ ràng.
Trong lòng Từ Trọng mơ hồ đoán được đồ ngự tứ có lẽ liên quan tới Phạm Trọng Yêm.
Nhưng hiện tại làm lão sợ không phải là Phạm Ninh, mà là Lý huyện lệnh trước mắt, ông ta có thể nhân cơ hội này lật đổ nhi tử của mình hay không.
Phải biết rằng nhạc phụ của Lý Vân là Tiền tướng công Cổ Xương Triều!
Lúc này, Từ Trọng đã ngồi không yên, lão vội vàng nói với Lý Vân:
- Lý Tuyền chỉ là chưởng quỹ mà ta mời đến, những gì hắn ta làm đều là hành vi cá nhân, không quan hệ gì với Từ gia, xin huyện quân minh giám.
- Ta cũng hi vọng là như vậy, hôm nay ta tới chính là đặc biệt thông báo cho Từ giáo thụ trước một tiếng, cũng không có chuyện gì nữa, xin cáo từ!
Lý Vân càng nói càng như gió thoảng mây bay, trong lòng Từ Trọng càng lo lắng, lão nhịn nỗi sốt ruột trong lòng xuống, tiễn Lý Vân xuất phủ.
Nhìn Lý Vân cưỡi ngựa đi xa, lửa giận trong lòng Từ Trọng lập tức bốc lên, quay đầu rít gào:
- Tên tiểu súc sinh kia đang ở đâu! ?
***
Từ Tích bị hai gã gia đinh đưa về nhà, nhớ lại đông hậu viện Từ phủ, trên thực tế nơi này là nơi thực thi gia pháp, phụ thân Từ Tích và thúc phụ gã đều đã từng nhận gia pháp ở trong này.
Từ Tích sợ tới mức cả người run rẩy, quỳ xuống trước mặt tổ phụ không dậy nổi.
Từ Trọng khắc chế lửa giận ngập trời trong lòng, lạnh lùng hỏi:
- Ta hỏi ngươi một câu, có phải ngươi sai Lý Tuyền đi đối phó Phạm Ninh hay không?
Từ Tích vốn định lấp liếm, nhưng ánh mắt sắc bén của tổ phụ làm gã mất dũng khí nói dối, sau một lúc lâu gã nhỏ giọng nói:
- Cháu vốn chỉ sai ông ấy dạy dỗ Phạm Ninh một chút, không ngờ ông ấy lại đi trộm đồ vật…
Còn chưa dứt lời, một cái tát ác liệt đã đánh bay Từ Tích ra ngoài, Từ Trọng giận dữ hét:
- Ta không có đứa cháu như ngươi, đánh nó cho ta! Đánh chết tên ngu xuẩn này!
Từ Tích sợ tới mức ôm chân tổ phụ khóc lớn:
- Tôn nhi nhất thời hồ đồ, tôn nhi biết sai, tổ phụ tha cho cháu đi!
Từ Trọng ngửa mặt lên trời, thở dài:
- Ngươi biết ngươi làm việc ngu xuẩn gì sao? Lần này chức quan của cha và thúc phụ ngươi đều hủy trên tay ngươi, đồ ngu xuẩn này!
Từ Tích mới nãy còn cười to đắc ý với Lý Tuyền, nhưng chỉ trong chớp mắt, không ngờ lại gặp phải đại họa.
Lúc này, Từ Tích thấy gia đinh cầm đại côn gia pháp tiến vào, trong lòng sợ hãi khóc lớn:
- Tổ phụ, tha cho tôn nhi đi! !
Từ Trọng chỉ vào gã quát mắng:
- Lúc trước ta đã bỏ qua cho ngươi một lần, xem ra là phạt quá nhẹ, ngươi căn bản không tiếp thu bài học, thậm chí gây ra đại họa, hôm nay ta tuyệt đối không nương tay!
Lão quay đầu quát:
- Thi hành gia pháp, mạnh tay đánh bốn mươi côn cho ta!
Vài tên gia đinh đè Từ Tích lại, một gã gia đinh khác vung gậy lên đánh, trận đánh này khiến Từ Tích da tróc thịt bong, khóc lên những tiếng khô khốc, cổ họng cũng nghẹn lại.
Tuy rằng hung hăng đánh nặng cháu trai, nhưng tức giận trong lòng Từ Trọng càng giận, lão truyền quản gia tới hỏi:
- Bây giờ Lý Tuyền đang ở đâu?
Đại quản gia nhìn thoáng qua tiểu quan nhân đang không ngừng khóc rống, không dám giấu diếm, chỉ thành thật khai báo:
- Hắn ta được tiểu quan nhân giấu ở trong phòng khách Tây viện.
Từ Trọng lạnh lùng nói:
- Ngươi chính thức báo hắn ta biết, bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn ta liền không còn là chưởng quỹ của Kỳ Thạch Quán, những gì hắn ta làm không có bất cứ liên hệ gì với Từ gia, sau đó đuổi hắn ta ra khỏi Từ phủ, không cho hắn ta gần Từ phủ một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.