Chương 126:
Cao Nguyệt
24/12/2022
Lúc này ông chủ tiệm cất hai cái bình vào một cái hộp gỗ tinh xảo, mang ra, cười tủm tỉm nói:
- Nếu là thủ khoa huyện sĩ hạ cố đến chơi cửa tiệm nhỏ này, ta sẽ bớt một chút, giá còn tám quan tiền một đôi.
- Không cần đâu!
Chu Bội lấy từ trong túi cầm tay ra một lượng vàng ném lên trên bàn:
- Thủ khoa huyện sĩ sẽ không chiếm lợi của ngươi.
Chu Bội cười hì hì nói với Phạm Ninh:
- Coi như ta cho ngươi mượn, vay nặng lãi đó nha.
***
Từ cửa tiệm đồ sứ đi ra, hai người đi dạo qua các tiệm sách, thấy sắp đến trưa, Chu Bội liền dẫn theo Kiếm Mai Tử lên xe ngựa về phủ.
Phạm Ninh về đến nhà đã là giữa trưa, đi trên cầu Vương Trạng Nguyên, hắn vô ý phát hiện ra có bảy tám thuyền vận chuyển hàng hóa ở bến thuyền bên kia, chỉ thấy hơn mười quan sai từ trên thuyền chạy xuống.
Phạm Ninh dường như nghĩ tới điều gì, lập tức chạy về nhà cất hộp đi, rồi lại chạy như bay về phía ngõ Kỳ Thạch.
Đúng là Kỳ Thạch Quán Từ Ký đã xảy ra chuyện. Dân chúng vây xung quanh Kỳ Thạch Quán xem náo nhiệt, mọi người đều bàn tán, nhất là con buôn nhỏ ở ngõ Kỳ Thạch, có người vui vẻ, có người lo lắng.
Chỉ thấy hơn mười quan sai của huyện khuân từng rương lớn chất đầy đá đi ra, bên trên có dán giấy niêm phong, mấy khối đá Thái Hồ lớn cũng được đưa lên thuyền.
Phạm Ninh trông thấy người bán hàng rong tên là Lý A Mao, liền tới bên cạnh cười hỏi:
- Lý đại thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý A Mao nhếch miệng cười lớn:
- Nghe nói hình như là trốn thuế, lại chính là do ông chủ Lý Tuyền tố giác, thật là biết điều.
Phạm Ninh lập tức hiểu ra, tất nhiên là do Lý Tuyền trở thành người chịu tội thay, hận nhà họ Từ bạc tình, nên tố giác việc trốn thuế của tiệm kỳ thạch.
- Lý đại thúc, những cửa tiệm bình thường thế này thì trốn thuế như thế nào?
Ông lão bán quầy hàng bên cạnh cười nói:
- Tiểu quan nhân không biết rồi, chúng ta chia ra mở quán, ngồi bán một ngày, thuế mười ba văn, bán nhiều hay ít đều vậy, muốn trốn cũng không nổi.
- Mà cửa tiệm không giống như vậy, thuế bán hàng là ba ly, mỗi tháng sở thuế vụ đều đến thu thuế, điều quan trọng là xem giá ngươi bán bao nhiêu, một tảng đá giá mười quan tiền thì tùy tiện báo một hai quan tiền, cứ như thế tích tiểu thành đại.
Lý A Mao bĩu môi nói:
- Nói nhiều như vậy làm gì, không phải là lúc báo thuế, giá cả báo quá thấp sao. Thậm chí có nhiều giao dịch căn bản không có báo.
Phạm Ninh trong lòng sáng tỏ, làm sao mười quan tiền lại chỉ báo hai quan tiền mộ cách đơn giản vậy, đây chính là giấu giá thật, cứ theo giá chợ báo thuế. Vậy có thể rắp tâm trốn thuế này rồi.
Lúc này, Phạm Ninh thấy bên trong cửa tiệm đâu đâu cũng có bóng dáng quan sai, hắn liền bước nhanh vào cửa tiệm.
Lục Hữu Canh đang chỉ huy nha dịch vận chuyển mấy khối đá lớn Thái Hồ ở bên trong cửu tiệm, Phạm Ninh liếc mắt thấy đá trấn quán mà Chu Lân từng nói với hắn.
Đó là một khối đá Thái Hồ màu xanh, cao tới một trượng, thân đá được chạm khắc vô cùng tinh xảo, phong thái yểu điệu.
Trên tảng đá có chi chít những lỗ to lỗ nhỏ, đường nét tinh tế, rất giống một cây san hô, đặc biệt hoàn hảo.
Tên của nó gọi là San Hô Xanh.
Phạm Ninh lần đầu tiên thấy khối San Hô Xanh này, liền cảm thấy một cảm giác giản dị thanh nhã hiếm thấy.
Kỳ Thạch Quán cho rằng đó là đá Thái Hồ tinh phẩm, nhưng Phạm Ninh và Chu Lân đều nghĩ nó đã được xếp vào hàng cực phẩm rồi.
Chu Lân gọi nó là đá trấn quán, Kỳ Thạch Quán cũng không đồng ý, Lý Tuyền đem ra một khối đá dài hai thước, là đá Thái Hồ giống một tòa tháp chín tầng, nói đó là bảo vật trấn quán.
Lúc này, khối đá giống tháp chín tầng được đặt trong một cái hộp gỗ trong lòng Lục Hữu Căn.
Đây là sự khác biết về trình độ nhận thức, người không biết thưởng thức đá thì quá coi trọng hình dáng mà không hiểu về cái hồn.
Chủ quán Lý Tuyền là người như vậy, tuy gã làm trong nghề hai mươi năm nhưng trình độ phân biệt đá vẫn còn khá thấp, kiến thức tích lũy được vô cùng nông cạn, nếu không gã sẽ không bỏ qua khối Khê Sơn Hành Lữ Thạch.
Gã quá mức coi trọng ngoại hình của khối đá, coi đá hình tháp chín tầng là báu vật, lại không nhìn ra vẻ đẹp của khối San Hô Xanh có một không hai kia.
Tuy nhiên theo quy tắc của Kỳ Thạch Quán, tất cả đá Thái Hồ đều phải qua tay ông chủ chân chính là Từ Trọng giám định.
San Hô Xanh vừa mới nhập vào cửa tiệm không lâu, vẫn chưa tuân theo quy trình này, tạm thời chưa bán ra, Chu Lân cũng đang chờ cơ hội mua nó.
- Này, khuân mấy tảng đá cẩn thận, đừng va vào đâu kẻo hỏng.
Lục Hữu Căn quay đầu lại nhìn thấy Phạm Ninh, vội vàng lên đón, cười nói:
- Tiểu quan nhân trở về từ khi nào vậy?
- Ta đã về tới từ tối hôm qua rồi, thế nào rồi, đã bắt được Chu Đại Mao chưa?
Lục Hữu Căn lắc đầu:
- Bây giờ chuyện này đã truyền ra ngoài rồi, chắc gã không dám trở về nhà, muốn bắt gã có vẻ hơi khó!
Phạm Ninh có chút bất mãn nói:
- Vụ án của ta cứ vậy không thể giải quyết sao?
Lục Hữu Căn nhìn xung quanh, nói nhỏ với Phạm Ninh:
- Vụ án này, cậu cũng đừng làm khó dễ Huyện quân nữa, có tin nói ông ấy được tiến cử làm huyện lệnh Giang Ninh, triều đình đang xem xét.
- Cái này là điểm mấu chốt, ông ất không dám gây chuyện, về việc khối ngọc kia, mong chú em cân nhắc lại.
Huyện lệnh huyện Ngô là tòng bát phẩm, huyện lệnh huyện Giang Ninh là chính thất phẩm*, chính là thăng liền ba cấp, khó trách Lý Vân để tâm như vậy, bản thân ông ấy cũng không cần khối Khê Sơn Hành Lữ Thạch nữa.
* Cấp quan thời Tống được chia ra các phẩm, trong mỗi phẩm lại phân ra tòng – chính, vì vậy thăng ba cấp từ tòng bát phẩm, trên nữa là chính bát phẩm, tòng thất phẩm, sau đó mới đến chính thất phẩm.
Phạm Ninh dò hỏi:
- Đây là ý của Đô đầu hay là ý của Huyện quân?
- Tất nhiên là ý của Huyện quân.
Phạm Ninh vừa cẩn thận đánh giá những khối đá Thái Hồ ở bốn phía, trong ánh mắt mang theo ý ám chỉ.
Hắn cười với Lục Hữu Căn, nói:
- Ta không dám làm Huyện quân khó xử, nếu khối ngọc kia không thể tìm về, ta cũng chỉ biết vậy, nhưng cũng nên bồi thường tổn thất cho ta chứ!
Lục Hữu Căn lập tức hiểu ra, cười ha hả:
- Cậu yên tâm, Huyện quân sẽ đền cho cậu, trở về cậu chọn một khối, ta sẽ chuyển lời.
Trong lòng Phạm Ninh mừng rỡ, nhanh chóng nhìn lướt qua khối San Hô Xanh kia, vội vàng ôm quyền:
- Vậy phải làm phiền Lục đô đầu lưu ý.
Nói đến đây, Phạm Ninh hiếu kỳ hỏi:
- Nhà họ Từ cũng là người nhà của quan, quân lính các ngài tịch thu cửa tiệm, không sợ nhà họ Từ trả thù sao?
Lục Hữu Căn hừ lạnh một cái:
- Cháu của Từ Trọng sai người dưới trộm cướp, lão mở tiệm lại trốn thuế số tiền lớn, nếu tin tức truyền đến kinh thành, con trai của Từ Trọng còn có thể giữ được chức quan sao? Cháu lão còn nghĩ tới chuyện tham gia thi cử sao?
Bây giờ nhà họ Từ cầu xin huyện quân còn không kịp, làm sao dám trả thù?
Phạm Ninh lại hỏi:
- Huyện quân và nhà họ Từ từng có giao dịch sao?
- Nếu là thủ khoa huyện sĩ hạ cố đến chơi cửa tiệm nhỏ này, ta sẽ bớt một chút, giá còn tám quan tiền một đôi.
- Không cần đâu!
Chu Bội lấy từ trong túi cầm tay ra một lượng vàng ném lên trên bàn:
- Thủ khoa huyện sĩ sẽ không chiếm lợi của ngươi.
Chu Bội cười hì hì nói với Phạm Ninh:
- Coi như ta cho ngươi mượn, vay nặng lãi đó nha.
***
Từ cửa tiệm đồ sứ đi ra, hai người đi dạo qua các tiệm sách, thấy sắp đến trưa, Chu Bội liền dẫn theo Kiếm Mai Tử lên xe ngựa về phủ.
Phạm Ninh về đến nhà đã là giữa trưa, đi trên cầu Vương Trạng Nguyên, hắn vô ý phát hiện ra có bảy tám thuyền vận chuyển hàng hóa ở bến thuyền bên kia, chỉ thấy hơn mười quan sai từ trên thuyền chạy xuống.
Phạm Ninh dường như nghĩ tới điều gì, lập tức chạy về nhà cất hộp đi, rồi lại chạy như bay về phía ngõ Kỳ Thạch.
Đúng là Kỳ Thạch Quán Từ Ký đã xảy ra chuyện. Dân chúng vây xung quanh Kỳ Thạch Quán xem náo nhiệt, mọi người đều bàn tán, nhất là con buôn nhỏ ở ngõ Kỳ Thạch, có người vui vẻ, có người lo lắng.
Chỉ thấy hơn mười quan sai của huyện khuân từng rương lớn chất đầy đá đi ra, bên trên có dán giấy niêm phong, mấy khối đá Thái Hồ lớn cũng được đưa lên thuyền.
Phạm Ninh trông thấy người bán hàng rong tên là Lý A Mao, liền tới bên cạnh cười hỏi:
- Lý đại thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý A Mao nhếch miệng cười lớn:
- Nghe nói hình như là trốn thuế, lại chính là do ông chủ Lý Tuyền tố giác, thật là biết điều.
Phạm Ninh lập tức hiểu ra, tất nhiên là do Lý Tuyền trở thành người chịu tội thay, hận nhà họ Từ bạc tình, nên tố giác việc trốn thuế của tiệm kỳ thạch.
- Lý đại thúc, những cửa tiệm bình thường thế này thì trốn thuế như thế nào?
Ông lão bán quầy hàng bên cạnh cười nói:
- Tiểu quan nhân không biết rồi, chúng ta chia ra mở quán, ngồi bán một ngày, thuế mười ba văn, bán nhiều hay ít đều vậy, muốn trốn cũng không nổi.
- Mà cửa tiệm không giống như vậy, thuế bán hàng là ba ly, mỗi tháng sở thuế vụ đều đến thu thuế, điều quan trọng là xem giá ngươi bán bao nhiêu, một tảng đá giá mười quan tiền thì tùy tiện báo một hai quan tiền, cứ như thế tích tiểu thành đại.
Lý A Mao bĩu môi nói:
- Nói nhiều như vậy làm gì, không phải là lúc báo thuế, giá cả báo quá thấp sao. Thậm chí có nhiều giao dịch căn bản không có báo.
Phạm Ninh trong lòng sáng tỏ, làm sao mười quan tiền lại chỉ báo hai quan tiền mộ cách đơn giản vậy, đây chính là giấu giá thật, cứ theo giá chợ báo thuế. Vậy có thể rắp tâm trốn thuế này rồi.
Lúc này, Phạm Ninh thấy bên trong cửa tiệm đâu đâu cũng có bóng dáng quan sai, hắn liền bước nhanh vào cửa tiệm.
Lục Hữu Canh đang chỉ huy nha dịch vận chuyển mấy khối đá lớn Thái Hồ ở bên trong cửu tiệm, Phạm Ninh liếc mắt thấy đá trấn quán mà Chu Lân từng nói với hắn.
Đó là một khối đá Thái Hồ màu xanh, cao tới một trượng, thân đá được chạm khắc vô cùng tinh xảo, phong thái yểu điệu.
Trên tảng đá có chi chít những lỗ to lỗ nhỏ, đường nét tinh tế, rất giống một cây san hô, đặc biệt hoàn hảo.
Tên của nó gọi là San Hô Xanh.
Phạm Ninh lần đầu tiên thấy khối San Hô Xanh này, liền cảm thấy một cảm giác giản dị thanh nhã hiếm thấy.
Kỳ Thạch Quán cho rằng đó là đá Thái Hồ tinh phẩm, nhưng Phạm Ninh và Chu Lân đều nghĩ nó đã được xếp vào hàng cực phẩm rồi.
Chu Lân gọi nó là đá trấn quán, Kỳ Thạch Quán cũng không đồng ý, Lý Tuyền đem ra một khối đá dài hai thước, là đá Thái Hồ giống một tòa tháp chín tầng, nói đó là bảo vật trấn quán.
Lúc này, khối đá giống tháp chín tầng được đặt trong một cái hộp gỗ trong lòng Lục Hữu Căn.
Đây là sự khác biết về trình độ nhận thức, người không biết thưởng thức đá thì quá coi trọng hình dáng mà không hiểu về cái hồn.
Chủ quán Lý Tuyền là người như vậy, tuy gã làm trong nghề hai mươi năm nhưng trình độ phân biệt đá vẫn còn khá thấp, kiến thức tích lũy được vô cùng nông cạn, nếu không gã sẽ không bỏ qua khối Khê Sơn Hành Lữ Thạch.
Gã quá mức coi trọng ngoại hình của khối đá, coi đá hình tháp chín tầng là báu vật, lại không nhìn ra vẻ đẹp của khối San Hô Xanh có một không hai kia.
Tuy nhiên theo quy tắc của Kỳ Thạch Quán, tất cả đá Thái Hồ đều phải qua tay ông chủ chân chính là Từ Trọng giám định.
San Hô Xanh vừa mới nhập vào cửa tiệm không lâu, vẫn chưa tuân theo quy trình này, tạm thời chưa bán ra, Chu Lân cũng đang chờ cơ hội mua nó.
- Này, khuân mấy tảng đá cẩn thận, đừng va vào đâu kẻo hỏng.
Lục Hữu Căn quay đầu lại nhìn thấy Phạm Ninh, vội vàng lên đón, cười nói:
- Tiểu quan nhân trở về từ khi nào vậy?
- Ta đã về tới từ tối hôm qua rồi, thế nào rồi, đã bắt được Chu Đại Mao chưa?
Lục Hữu Căn lắc đầu:
- Bây giờ chuyện này đã truyền ra ngoài rồi, chắc gã không dám trở về nhà, muốn bắt gã có vẻ hơi khó!
Phạm Ninh có chút bất mãn nói:
- Vụ án của ta cứ vậy không thể giải quyết sao?
Lục Hữu Căn nhìn xung quanh, nói nhỏ với Phạm Ninh:
- Vụ án này, cậu cũng đừng làm khó dễ Huyện quân nữa, có tin nói ông ấy được tiến cử làm huyện lệnh Giang Ninh, triều đình đang xem xét.
- Cái này là điểm mấu chốt, ông ất không dám gây chuyện, về việc khối ngọc kia, mong chú em cân nhắc lại.
Huyện lệnh huyện Ngô là tòng bát phẩm, huyện lệnh huyện Giang Ninh là chính thất phẩm*, chính là thăng liền ba cấp, khó trách Lý Vân để tâm như vậy, bản thân ông ấy cũng không cần khối Khê Sơn Hành Lữ Thạch nữa.
* Cấp quan thời Tống được chia ra các phẩm, trong mỗi phẩm lại phân ra tòng – chính, vì vậy thăng ba cấp từ tòng bát phẩm, trên nữa là chính bát phẩm, tòng thất phẩm, sau đó mới đến chính thất phẩm.
Phạm Ninh dò hỏi:
- Đây là ý của Đô đầu hay là ý của Huyện quân?
- Tất nhiên là ý của Huyện quân.
Phạm Ninh vừa cẩn thận đánh giá những khối đá Thái Hồ ở bốn phía, trong ánh mắt mang theo ý ám chỉ.
Hắn cười với Lục Hữu Căn, nói:
- Ta không dám làm Huyện quân khó xử, nếu khối ngọc kia không thể tìm về, ta cũng chỉ biết vậy, nhưng cũng nên bồi thường tổn thất cho ta chứ!
Lục Hữu Căn lập tức hiểu ra, cười ha hả:
- Cậu yên tâm, Huyện quân sẽ đền cho cậu, trở về cậu chọn một khối, ta sẽ chuyển lời.
Trong lòng Phạm Ninh mừng rỡ, nhanh chóng nhìn lướt qua khối San Hô Xanh kia, vội vàng ôm quyền:
- Vậy phải làm phiền Lục đô đầu lưu ý.
Nói đến đây, Phạm Ninh hiếu kỳ hỏi:
- Nhà họ Từ cũng là người nhà của quan, quân lính các ngài tịch thu cửa tiệm, không sợ nhà họ Từ trả thù sao?
Lục Hữu Căn hừ lạnh một cái:
- Cháu của Từ Trọng sai người dưới trộm cướp, lão mở tiệm lại trốn thuế số tiền lớn, nếu tin tức truyền đến kinh thành, con trai của Từ Trọng còn có thể giữ được chức quan sao? Cháu lão còn nghĩ tới chuyện tham gia thi cử sao?
Bây giờ nhà họ Từ cầu xin huyện quân còn không kịp, làm sao dám trả thù?
Phạm Ninh lại hỏi:
- Huyện quân và nhà họ Từ từng có giao dịch sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.